Nguyên Hậu nhìn sang Thanh Tuế bên cạnh, sau lúc kinh ngạc ban đầu nàng đã chuyển sang nhàn nhạt mất mát, Thần Nông Đỉnh lựa chọn Kim Trản, nàng và Thần Nông Đỉnh từ đầu đến cuối vẫn thiếu một chút duyên phận.
Nguyên Hậu nâng tay nắm lấy tay của nàng, Thanh Tuế không có tránh ra giống như ngày xưa, cũng không có ra vẻ giả ngu không để ý, khẽ mỉm cười về phía hắn. Khói độc nồng đậm, ánh sáng ảm đạm, Nguyên Hậu lại giống như rơi vào ánh mặt trời ấm áp trong gió xuân, mấy trăm năm, trong lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn lưu giữ hình bóng của người khác. Hắn tìm hết mọi cớ để có thể bầu bạn bên cạnh nàng, biết rõ trong lòng Thanh Trạch không có nàng, vẫn không nói thẳng ra. Nàng muốn đợi Thanh Trạch, hắn cũng sẽ đợi nàng. Người ta đều nói chuyện tình yêu không thể miễn cưỡng cho dù chỉ nửa phần, hắn tin, bằng không hắn cũng không dây dưa quấn quýt ở bên cạnh nàng một hai trăm năm cũng chưa tu thành chính quả, nhưng hắn càng tin tưởng cảm tình có thể bồi đắp thành nhiều, nàng chờ không được Thanh Trạch, hắn có thể chờ nàng.
Kim Trản đã mượn lực nhảy lên, vững vàng cầm thần đỉnh ra, nhảy về trên rìu. Quay đầu nhìn miệng rồng sâu thẳm tĩnh mịch rơi vào một vùng đen tối, Kim Trản thở ra một hơi dài, hắn không hề suy nghĩ đến tình huống khẩn cấp vừa rồi, bây giờ nghĩ lại mà sợ đến một thân mồ hôi lạnh, nếu nhỡ cột đá này đột nhiên chìm xuống, đừng nói là cánh tay này của hắn, phỏng chừng cả người cũng bị nghiền nát.
Đôi tay hắn nâng thần đỉnh lên, trịnh trọng đưa cho Thanh Tuế, Thanh Tuế mỉm cười, lắc đầu không nhận. “Thần đỉnh đã chọn ngươi, sau này ngươi là chủ nhân của nó.”
Ngược lại Kim Trản hoàn toàn bất ngờ đối với lời đề nghị của Thanh Tuế, nàng đã nhiều lần ngầm nói muốn cho hắn tiếp nhận Tư Mộc Đế Quân, chỉ là bây giờ còn quá sớm. Kim Trản mở miệng đang muốn nói, chỉ thấy tất cả Tù Long cốc đã run động, mọi người đứng trên Khai Thiên Phủ đều bị chấn đồng đến lảo đảo. Hương Tô thiếu chút từ trên lưng Đông Thiên Vân rơi xuống, Đông Thiên Vân xoay tay lại đỡ lấy nàng, mỉm cười an ủi nàng, Hương Tô nhìn nụ cười ấy mà trong lòng ấm áp, nhịn không được hôn lên khóe môi đang nhếch lên của chàng, nụ cười của Đông Thiên Vân cứng lại, bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu trở lại tinh tế kiểm tra xem rốt cuộc xảy ra biến cố gì.
Tất cả địa thế Tù Long cốc đều xảy ra thay đổi, đám gai quỷ hạn phát ra tiếng kêu tuyệt mệnh thảm thiết, càng lúc càng vang dội, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Đỉnh núi cô độc vây khốn Thần Nông Đỉnh rung động dữ dội, tựa như Thạch Long muốn giãy giụa phá vỡ trói buộc, bay lên trời cao.
“Không được rồi, đỉnh núi này sợ là sắp thành tinh nhập ma!” Úc Mộc la lớn, giọng nói nhanh chóng bị bao phủ trong tiếng kêu gào thê thảm của gai quỷ hạn.
Sắc mặt của Đông Thiên Vân nghiêm trọng, nâng tay giao Côn Bằng cho Viêm Cập, nhìn Hương Tô một lát mới bế nàng xuống giao cho Kim Trản, “Chăm sóc con bé cho tốt.” Nói xong rút Cô Vấn ra, phi thân nhảy ra khỏi mặt rìu.
Hương Tô duỗi tay muốn nắm lấy vạt áo của chàng, nhưng chàng lại đi quá nhanh, ngay cả vạt áo nàng cũng không thể chạm tới được. Chàng lại bỏ nàng lại! Kim Trản thu cánh tay ôm chặt nàng, nói rõ ràng: “Tình huống không giống nhau, bây giờ ngươi muốn đi cùng, ngược lại chính là liên luỵ hắn.” Hương Tô chán nản rũ vai xuống, liên luỵ. . . hoàn toàn chính xác.
Cô Vấn vừa xuất ra, tiếng kêu gào thảm thiết của đám gai quỷ hạn càng thê lương, Kim Trản không thể không che lỗ tai Hương Tô lại, sợ thương tổn thính lực của nàng. Thần Nông Đỉnh đã bị Kim Trản thu vào nguyên thần, chung quanh không hề có ánh sáng, Hương Tô không nhìn thấy cái gì vẫn không chịu nhắm mắt lại, sợ chớp mắt một cái, sẽ không thấy chàng nữa.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng thét ngắn của Đông Thiên Vân, chẳng hề mạnh mẽ nhưng không bị che lấp trong tiếng kêu thảm thiết của đám gai quỷ hạn, Cô Vấn phát ra hào quang chói lóa, giống như có tia chớp nương theo kiếm phong, chiếu sáng hết tất cả cốc Tù Long. Mắt Hương Tô không thích ứng nheo lại, vẫn cố gắng nhìn về phía ánh sáng mạnh nhất, bóng dáng của Đông Thiên Vân thon dài rất tuấn tú, làn tóc đen phiêu tán, trong tay có thần kiếm kinh thế, còn vung lên một kiếm chí mạng. . . rất đẹp, Hương Tô cùng tất cả mọi người đều kinh động si mê mà nhìn, quên tất cả xung quanh, trong mắt chỉ có ngũ quan tuấn tú của Đông Thiên Vân mang theo sát khí mê người, phong thái tuyệt thế một kiếm chặt đứt đầu rồng của đỉnh núi.
Đầu rồng phát ra tiếng nổ vang lớn, hào quang của Cô Vấn kiếm cũng thu lại trong phút chốc, lực va chạm của tảng đá lớn rơi khỏi núi làm cho mặt đất chấn động, tiếng kêu thảm thiết của đám gai quỷ hạn cũng có vẻ thấp hơn rất nhiều.
Đầu rồng rơi xuống làm dâng lên bụi mù khiến cho người ta ngạt thở, Hương Tô khó chịu ho khan lên, một đôi tay không dao động mà lại dịu dàng bế nàng lên, “Đông Thiên Vân!” Nàng gọi nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của chàng.
Tất cả khói mù giữa cốc đều tản đi, sự tự trách cùng buồn bã cứ lặp đi lặp lại trong năm mươi năm lập tức bị tiếng cười của chàng chôn vùi hết, chàng trở về, không bỏ lại nàng nữa.
Rung động trong đáy cốc từ từ bình yên lại, Nguyên Hậu nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đi.”
Lời còn chưa dứt, chung quanh đột nhiên vang lên âm thanh vang dội như tiếng sấm, xuyên thấu mặt đất, đám gai quỷ hạn lại kêu lên thê thảm một lần nữa, nhưng dần dần chôn vùi trong tiếng nổ vang dội của mặt đất.
“Đi nhanh!” Xích Lâm thúc giục Nguyên Hậu, lúc này Nguyên Hậu mới phát hiện hắn căn bản không có cách nào thúc giục Khai Thiên Phủ, mặt rìu rung động dữ dội, muốn nỗ lực giãy thoát lại phí công vô lực.
“Không ổn rồi! yêu khí trong lòng đỉnh núi tán vào trong đất, hình như tất cả Tù Long cốc đang khép lại!” Như Ý trong tay Úc Mộc cũng không ngừng rung động phát sáng.
Nguyên Hậu dần dần chống đỡ không nổi, chỉ có thể thu hồi Khai Thiên Phủ, một đám người đều nhanh chóng xuống mặt đất. Quả nhiên, mặt đất cốc Tù Long chấn động đến mức kịch liệt, bụi tràn ngập, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Úc Mộc niệm chú với Như Ý đang cầm trong tay, đột nhiên kêu to: “Ta biết tồi! Lòng cốc là “Phong Nhãn” của toàn bộ cốc Tù Long, cốc Tù Long thuộc Thổ trong ngũ hành, nhất định phải có Mộc Linh trấn ở Phong Nhãn, cốc Tù Long mới được an ổn.”
Kim Trản nhíu mày, kiên quyết nói: “Trước hết trả Thần Nông Đỉnh lại đi. Nghĩ ra đối sách hay rồi lại đến lấy!” Nói xong thì muốn lấy thần đỉnh ra.
“Không được!” Thanh Tuế bị nghẹn đến ho khan, giọng nói lại vô cùng kiên quyết, thật không dễ dàng mất đi mà tìm lại được, bất kể ra sao cũng không thể mạo hiểm nữa.
“Lòng cốc đã nứt ra, thả thần đỉnh lại sẽ bị hút vào địa mạch, cuối cùng cũng sẽ không có cách nào lấy ra.” Úc Mộc cũng lắc đầu, “Kế sách hiện tại. . .” trong thời điểm quan trong như vậy, hắn lại do dự dừng lại.
“Cuối cùng phải như thế nào, ngươi nói đi!” Xích Lâm phát giận, nghiêm nghị thúc giục.
“Kế sách này chính là chọn một Mộc Linh lấp vào trong Phong Nhãn!” Giọng nói của Úc Mộc trầm xuống, rõ ràng là hạ quyết tâm rất lớn, “Đông Thiên Vân, đây không phải là lúc do dự thiếu quyết đoán, hãy cho tiểu hoa tinh đi đi!”
Hương Tô vốn đang liều mạng chống cự bụi cát dày đặc, chưa từng nghĩ vận rủi lập tức liền quay ngược về phía mình.
“Không được!” mấy giọng nói cùng cất lên một lúc, ngoại trừ Xích Lâm và Nguyên Hậu, hình như tất cả mọi người đều phản đối.
Hương Tô hít thở dồn dập, không phải hoàn toàn bởi vì bụi cát, chàng. . . chẳng hề nói gì. Nàng cũng hiểu rõ, Kim Trản và Thanh Tuế là người đứng đầu Mộc Linh giới, hết sức quan trọng, lấp vào Phong Nhãn quả thật nàng là người thích hợp nhất. Chàng cũng nghĩ như vậy sao? Trong ba Mộc Linh, chàng cũng cảm thấy nàng là người nên bị vứt bỏ nhất?
Bởi vì Đông Thiên Vân không tỏ thái độ, sự tình tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, đáy cốc còn đang không ngừng khép lại, bụi cát càng đậm, không khí vẩn đục mỏng manh.
“Không thể kéo dài nữa! Nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này!” Úc Mộc cắn chặt răng, duỗi tay tới bắt lấy Hương Tô.
‘Đùng’ một tiếng Đông Thiên Vân mở tay hắn ra, Úc Mộc cũng sốt ruột, “Chỉ là một tiểu hoa tinh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Chẳng qua ngươi chỉ là thương tiếc con bé và Hương Tô cùng là hoa sơn chi mà thôi, rời khỏi nơi này, ta giúp ngươi tìm Hương Tô trở về. . .” Úc Mộc bị một chưởng của Đông Thiên Vân đẩy ngã ra phía sau mấy bước.
“Ta ở đây thì con bé cũng ở đây! ”Đông Thiên Vân trầm giọng nói rõ từng chữ một.
Xích Lâm gần như phát điên cười điên cuồng với chàng: “Đông Thiên Vân, ngươi muốn vì một tiểu hoa tinh cỏn con chẳng đáng kể này, để cho chúng ta cùng chết ở chỗ đây?”
Đông Thiên Vân không có trả lời, ‘xẹt’ vung bao kiếm Cô Vấn lên, dùng bàn tay khác đoán lấy, niệm chú ngữ, “Các ngươi mượn bao của Cô Vấn kiếm mà rời khỏi đi!” Nói xong vung lên tay, cầu kiếm không ngừng xoay tròn, trở nên rộng lớn hơn, cũng phát ra ánh sáng.
Xích Lâm không đi lên bao kiếm, giống như điên bổ nhào đến kéo lấy Đông Thiên Vân, “Chàng muốn vì con bé mà chết ở chỗ này sao? Không được! Ta không đồng ý! Chàng phải ở cùng một chỗ với ta, ở cùng một chỗ!”
Úc Mộc đứng lên, vẫn chưa hết hy vọng, “Đông Thiên Vân, đừng trách ta không khách khí!” Nói xong thúc giục Như Ý, tới cướp lấy Hương Tô. Kim Trản và Viêm Cập cũng muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Nguyên Hậu ngăn trở, trước mắt hy sinh Hương Tô quả thật là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa. . . Vẫn là hi vọng âm thầm của hắn. Kim Trản và Viêm Cập đều hồng cả mắt, khe mạch Tù Long không khống chế được, có sức hút quá lớn, pháp khí căn bản không thể sử dụng được, ba vị Đế Quân cứ như người bình thường đánh nhau thành một cụm.
Hương Tô lẳng lặng tựa vào lưng Đông Thiên Vân, chung quanh đất rung núi chuyển, mọi người sốt ruột tranh đấu tựa hồ cũng không có liên quan gì đến nàng. Câu nói kia của chàng, cho dù sống chết nàng cũng không tiếc nuối. Bất kể nàng là Hương Tô, hay là Đông Thiên U Nguyệt, cái tên sứt sẹo mà chàng đặt cho nàng, chàng cũng không bỏ rơi nàng, chàng cũng muốn sống chết với nàng.
Lúc chàng chìm vào U Hà, nàng cứ lặp đi lặp lại tự an ủi chính mình nói, thay vì bình yên sống cuộc đời bình thường, sống đau khổ mà gặp được chàng cũng tốt. Nhớ nhung không thể chịu nổi, nàng lại cảm thấy cuộc đời bình thường cũng rất tốt.
Nhưng, giờ phút này nàng không tiếc nuối.
Cánh tay nho nhỏ buông khỏi cổ Đông Thiên Vân, nàng có thân pháp nhẹ nhàng trời sinh của Mộc Linh, nàng dùng chân cố sức điểm nhẹ lên bao kiếm, mượn lực bay về phía phong nhãn.
Cả đời này của nàng, nàng thiếu chàng thật sự rất nhiều, tuy rằng rời khỏi chàng vẫn sẽ khiến cho chàng đau lòng, nhưng cuối cùng. . . Nàng có thể làm cho chàng một chuyện gì đó.
Nơi đáy cốc dần khép lại có luồng khí xoáy rất lớn của Phong Nhãn, Hương Tô chỉ hơi hơi tới gần, liền bị kéo chặt về hướng Phong Nhãn.
“Không!” Khóe mắt Đông Thiên Vân mở to hết mức, không chú ý Như Ý của Úc Mộc Ngọc đánh tới, bay thẳng tới muốn bắt lấy nàng.
Xích Lâm cùng Nguyên Hậu kéo chặt cánh tay của chàng, chàng mạnh mẽ vùng thoát khỏi, Xích Lâm không chóng nổi sức lực của chàng, bị kéo đi mấy bước trên mặt đất, vậy còn gì là phong thái Đế Quân, chỉ là một cô nương đáng thương liều mạng giữ người lấy người trong lòng.
Đến giờ phút cuối cùng, Hương Tô chỉ muốn nói với chàng, nàng mới là Hương Tô, nàng không có phản bội. Nhưng, nàng vẫn mỉm cười quyến luyến nhìn chàng, nếu nàng nhất định phải chết đi, hà tất phải nói ra chân tướng không thể chịu đựng này. Nàng hận Xích Lâm, nhưng trong giờ khắc cuối cùng trong cuộc đời nàng, nàng lại cảm thấy cho Quân Thượng và Xích Lâm ở cùng một chỗ. . . cũng tốt, chí ít bên cạnh chàng còn có người thật lòng với chàng.
“Buông ra!” Hai mắt Đông Thiên Vân đỏ bừng, xoay tay lại nâng trường kiếm lên.
“Chàng muốn giết thiếp?” Xích Lâm ôm đùi của chàng, búi tóc tán loạn, nước mắt chảy đầy mặt, đau đớn cực điểm không thể tin mà ngẩng mặt nhìn Đông Thiên Vân.
Một bóng người như làn khói xanh lướt nhẹ nàng mà an bình phất đi đám người phiền nhiễu đang cãi nhau, bắt lại Hương Tô đã sắp bị cuốn vào trong Phong Nhãn, gắng sức ném trở về, bởi vì nàng ấy dùng lực ném mà càng nhanh rơi vào Phong Nhãn.
Tất cả diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không thể phản ứng kịp.
Nguyên Hậu buông tay đang giữ lấy Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân đón được Hương Tô, hắn vẫn còn đứng sững sờ ở đàng kia.
“Thanh Tuế!” Kim Trản hoảng loạn gọi một tiếng, xông vào Phong Nhãn muốn lôi nàng ấy ra, Viêm Cập cũng cùng đi với hắn, Phong Nhãn đã khép kín, cuồng phong đã ngừng, thậm chí mặt đất cũng dần dần an ổn.
Nguyên Hậu vẫn còn bất động, đầu tiên là Đông Thiên Vân nghiêm khắc nhìn Hương Tô, lại quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyên Hậu, vừa rồi bởi vì hắn ngăn cản mình đi cứu Hương Tô, chàng còn chan chứa oán giận, không ngờ chỉ trong giây lát, tình huống thế nhưng lại chuyển ngược như vậy. “Nguyên Hậu. . .” Chàng muốn nói vài lời an ủi, vừa rồi chàng đã cảm thụ được cảm giác tê tâm liệt phế, những lời nói an ủi vốn không hề có tác dụng trước cảm giác đó.
“Đây là cái gì?” Viêm Cập nghi ngờ kêu lên một tiếng, đưa tay cầm lấy thứ gì từ trong nơi từng là Phong Nhãn ra, nhìn kỹ là một quả tùng. Hắn rũ mắt xuống, xoay người giao quả tùng cho Nguyên Hậu đang sững sờ không đổi, đây là vật cuối cùng mà Thanh Tuế lưu lại, và để lại. . . cho hắn.
Nguyên Hậu đờ đẫn nhận lấy.
“Có hồn quang!” Kim Trản kinh hỉ kêu lên, có lẽ Thanh Tuế tỷ tỷ cũng giống như Hương Tô, mượn quả tùng lưu lại hồn phách! Hắn nhanh chóng dùng Thần Nông Đỉnh, dùng đỉnh chứa quả tùng còn nắm trong tay Nguyên Hậu.
Không có bất kỳ kỳ tích nào, trước khi đi, Thanh Tuế chỉ dùng hồn phách mỏng manh để lại một câu nói, giọng nói của nàng nhẹ nhàng, thậm chí còn có nụ cười thản nhiên. “Ta, lúc sống còn có tiếc nuối, khi chết lại an tâm. Nguyên Hậu, ta vẫn chưa từng thích ngươi. . .”
Nguyên Hậu nghe xong, tay run lên, quả tùng liền rơi xuống đất, gai quỷ hạn đã an ổn không còn một tiếng động, mặt đất cũng bằng phẳng như lúc ban đầu, thậm chí còn có ánh mặt trời mơ hồ xuyên qua làn sương mù dày đặc trải xuống mặt đất. Nhưng thế giới của hắn còn trời long đất lở hơn so với lúc nãy, lòng cốc sớm đã khôi phục bình thường, hắn còn quên mất đáp mây bay, mà lảo đảo chạy đi.
Viêm Cập đi qua, chậm rãi nhặt quả tùng lên, con ngươi đen nhánh nhuộm một màn hơi nước rất nhạt, “Ngốc nghếch. . .”
Nguyên Hậu nâng tay nắm lấy tay của nàng, Thanh Tuế không có tránh ra giống như ngày xưa, cũng không có ra vẻ giả ngu không để ý, khẽ mỉm cười về phía hắn. Khói độc nồng đậm, ánh sáng ảm đạm, Nguyên Hậu lại giống như rơi vào ánh mặt trời ấm áp trong gió xuân, mấy trăm năm, trong lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn lưu giữ hình bóng của người khác. Hắn tìm hết mọi cớ để có thể bầu bạn bên cạnh nàng, biết rõ trong lòng Thanh Trạch không có nàng, vẫn không nói thẳng ra. Nàng muốn đợi Thanh Trạch, hắn cũng sẽ đợi nàng. Người ta đều nói chuyện tình yêu không thể miễn cưỡng cho dù chỉ nửa phần, hắn tin, bằng không hắn cũng không dây dưa quấn quýt ở bên cạnh nàng một hai trăm năm cũng chưa tu thành chính quả, nhưng hắn càng tin tưởng cảm tình có thể bồi đắp thành nhiều, nàng chờ không được Thanh Trạch, hắn có thể chờ nàng.
Kim Trản đã mượn lực nhảy lên, vững vàng cầm thần đỉnh ra, nhảy về trên rìu. Quay đầu nhìn miệng rồng sâu thẳm tĩnh mịch rơi vào một vùng đen tối, Kim Trản thở ra một hơi dài, hắn không hề suy nghĩ đến tình huống khẩn cấp vừa rồi, bây giờ nghĩ lại mà sợ đến một thân mồ hôi lạnh, nếu nhỡ cột đá này đột nhiên chìm xuống, đừng nói là cánh tay này của hắn, phỏng chừng cả người cũng bị nghiền nát.
Đôi tay hắn nâng thần đỉnh lên, trịnh trọng đưa cho Thanh Tuế, Thanh Tuế mỉm cười, lắc đầu không nhận. “Thần đỉnh đã chọn ngươi, sau này ngươi là chủ nhân của nó.”
Ngược lại Kim Trản hoàn toàn bất ngờ đối với lời đề nghị của Thanh Tuế, nàng đã nhiều lần ngầm nói muốn cho hắn tiếp nhận Tư Mộc Đế Quân, chỉ là bây giờ còn quá sớm. Kim Trản mở miệng đang muốn nói, chỉ thấy tất cả Tù Long cốc đã run động, mọi người đứng trên Khai Thiên Phủ đều bị chấn đồng đến lảo đảo. Hương Tô thiếu chút từ trên lưng Đông Thiên Vân rơi xuống, Đông Thiên Vân xoay tay lại đỡ lấy nàng, mỉm cười an ủi nàng, Hương Tô nhìn nụ cười ấy mà trong lòng ấm áp, nhịn không được hôn lên khóe môi đang nhếch lên của chàng, nụ cười của Đông Thiên Vân cứng lại, bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu trở lại tinh tế kiểm tra xem rốt cuộc xảy ra biến cố gì.
Tất cả địa thế Tù Long cốc đều xảy ra thay đổi, đám gai quỷ hạn phát ra tiếng kêu tuyệt mệnh thảm thiết, càng lúc càng vang dội, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Đỉnh núi cô độc vây khốn Thần Nông Đỉnh rung động dữ dội, tựa như Thạch Long muốn giãy giụa phá vỡ trói buộc, bay lên trời cao.
“Không được rồi, đỉnh núi này sợ là sắp thành tinh nhập ma!” Úc Mộc la lớn, giọng nói nhanh chóng bị bao phủ trong tiếng kêu gào thê thảm của gai quỷ hạn.
Sắc mặt của Đông Thiên Vân nghiêm trọng, nâng tay giao Côn Bằng cho Viêm Cập, nhìn Hương Tô một lát mới bế nàng xuống giao cho Kim Trản, “Chăm sóc con bé cho tốt.” Nói xong rút Cô Vấn ra, phi thân nhảy ra khỏi mặt rìu.
Hương Tô duỗi tay muốn nắm lấy vạt áo của chàng, nhưng chàng lại đi quá nhanh, ngay cả vạt áo nàng cũng không thể chạm tới được. Chàng lại bỏ nàng lại! Kim Trản thu cánh tay ôm chặt nàng, nói rõ ràng: “Tình huống không giống nhau, bây giờ ngươi muốn đi cùng, ngược lại chính là liên luỵ hắn.” Hương Tô chán nản rũ vai xuống, liên luỵ. . . hoàn toàn chính xác.
Cô Vấn vừa xuất ra, tiếng kêu gào thảm thiết của đám gai quỷ hạn càng thê lương, Kim Trản không thể không che lỗ tai Hương Tô lại, sợ thương tổn thính lực của nàng. Thần Nông Đỉnh đã bị Kim Trản thu vào nguyên thần, chung quanh không hề có ánh sáng, Hương Tô không nhìn thấy cái gì vẫn không chịu nhắm mắt lại, sợ chớp mắt một cái, sẽ không thấy chàng nữa.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng thét ngắn của Đông Thiên Vân, chẳng hề mạnh mẽ nhưng không bị che lấp trong tiếng kêu thảm thiết của đám gai quỷ hạn, Cô Vấn phát ra hào quang chói lóa, giống như có tia chớp nương theo kiếm phong, chiếu sáng hết tất cả cốc Tù Long. Mắt Hương Tô không thích ứng nheo lại, vẫn cố gắng nhìn về phía ánh sáng mạnh nhất, bóng dáng của Đông Thiên Vân thon dài rất tuấn tú, làn tóc đen phiêu tán, trong tay có thần kiếm kinh thế, còn vung lên một kiếm chí mạng. . . rất đẹp, Hương Tô cùng tất cả mọi người đều kinh động si mê mà nhìn, quên tất cả xung quanh, trong mắt chỉ có ngũ quan tuấn tú của Đông Thiên Vân mang theo sát khí mê người, phong thái tuyệt thế một kiếm chặt đứt đầu rồng của đỉnh núi.
Đầu rồng phát ra tiếng nổ vang lớn, hào quang của Cô Vấn kiếm cũng thu lại trong phút chốc, lực va chạm của tảng đá lớn rơi khỏi núi làm cho mặt đất chấn động, tiếng kêu thảm thiết của đám gai quỷ hạn cũng có vẻ thấp hơn rất nhiều.
Đầu rồng rơi xuống làm dâng lên bụi mù khiến cho người ta ngạt thở, Hương Tô khó chịu ho khan lên, một đôi tay không dao động mà lại dịu dàng bế nàng lên, “Đông Thiên Vân!” Nàng gọi nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của chàng.
Tất cả khói mù giữa cốc đều tản đi, sự tự trách cùng buồn bã cứ lặp đi lặp lại trong năm mươi năm lập tức bị tiếng cười của chàng chôn vùi hết, chàng trở về, không bỏ lại nàng nữa.
Rung động trong đáy cốc từ từ bình yên lại, Nguyên Hậu nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đi.”
Lời còn chưa dứt, chung quanh đột nhiên vang lên âm thanh vang dội như tiếng sấm, xuyên thấu mặt đất, đám gai quỷ hạn lại kêu lên thê thảm một lần nữa, nhưng dần dần chôn vùi trong tiếng nổ vang dội của mặt đất.
“Đi nhanh!” Xích Lâm thúc giục Nguyên Hậu, lúc này Nguyên Hậu mới phát hiện hắn căn bản không có cách nào thúc giục Khai Thiên Phủ, mặt rìu rung động dữ dội, muốn nỗ lực giãy thoát lại phí công vô lực.
“Không ổn rồi! yêu khí trong lòng đỉnh núi tán vào trong đất, hình như tất cả Tù Long cốc đang khép lại!” Như Ý trong tay Úc Mộc cũng không ngừng rung động phát sáng.
Nguyên Hậu dần dần chống đỡ không nổi, chỉ có thể thu hồi Khai Thiên Phủ, một đám người đều nhanh chóng xuống mặt đất. Quả nhiên, mặt đất cốc Tù Long chấn động đến mức kịch liệt, bụi tràn ngập, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Úc Mộc niệm chú với Như Ý đang cầm trong tay, đột nhiên kêu to: “Ta biết tồi! Lòng cốc là “Phong Nhãn” của toàn bộ cốc Tù Long, cốc Tù Long thuộc Thổ trong ngũ hành, nhất định phải có Mộc Linh trấn ở Phong Nhãn, cốc Tù Long mới được an ổn.”
Kim Trản nhíu mày, kiên quyết nói: “Trước hết trả Thần Nông Đỉnh lại đi. Nghĩ ra đối sách hay rồi lại đến lấy!” Nói xong thì muốn lấy thần đỉnh ra.
“Không được!” Thanh Tuế bị nghẹn đến ho khan, giọng nói lại vô cùng kiên quyết, thật không dễ dàng mất đi mà tìm lại được, bất kể ra sao cũng không thể mạo hiểm nữa.
“Lòng cốc đã nứt ra, thả thần đỉnh lại sẽ bị hút vào địa mạch, cuối cùng cũng sẽ không có cách nào lấy ra.” Úc Mộc cũng lắc đầu, “Kế sách hiện tại. . .” trong thời điểm quan trong như vậy, hắn lại do dự dừng lại.
“Cuối cùng phải như thế nào, ngươi nói đi!” Xích Lâm phát giận, nghiêm nghị thúc giục.
“Kế sách này chính là chọn một Mộc Linh lấp vào trong Phong Nhãn!” Giọng nói của Úc Mộc trầm xuống, rõ ràng là hạ quyết tâm rất lớn, “Đông Thiên Vân, đây không phải là lúc do dự thiếu quyết đoán, hãy cho tiểu hoa tinh đi đi!”
Hương Tô vốn đang liều mạng chống cự bụi cát dày đặc, chưa từng nghĩ vận rủi lập tức liền quay ngược về phía mình.
“Không được!” mấy giọng nói cùng cất lên một lúc, ngoại trừ Xích Lâm và Nguyên Hậu, hình như tất cả mọi người đều phản đối.
Hương Tô hít thở dồn dập, không phải hoàn toàn bởi vì bụi cát, chàng. . . chẳng hề nói gì. Nàng cũng hiểu rõ, Kim Trản và Thanh Tuế là người đứng đầu Mộc Linh giới, hết sức quan trọng, lấp vào Phong Nhãn quả thật nàng là người thích hợp nhất. Chàng cũng nghĩ như vậy sao? Trong ba Mộc Linh, chàng cũng cảm thấy nàng là người nên bị vứt bỏ nhất?
Bởi vì Đông Thiên Vân không tỏ thái độ, sự tình tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, đáy cốc còn đang không ngừng khép lại, bụi cát càng đậm, không khí vẩn đục mỏng manh.
“Không thể kéo dài nữa! Nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này!” Úc Mộc cắn chặt răng, duỗi tay tới bắt lấy Hương Tô.
‘Đùng’ một tiếng Đông Thiên Vân mở tay hắn ra, Úc Mộc cũng sốt ruột, “Chỉ là một tiểu hoa tinh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Chẳng qua ngươi chỉ là thương tiếc con bé và Hương Tô cùng là hoa sơn chi mà thôi, rời khỏi nơi này, ta giúp ngươi tìm Hương Tô trở về. . .” Úc Mộc bị một chưởng của Đông Thiên Vân đẩy ngã ra phía sau mấy bước.
“Ta ở đây thì con bé cũng ở đây! ”Đông Thiên Vân trầm giọng nói rõ từng chữ một.
Xích Lâm gần như phát điên cười điên cuồng với chàng: “Đông Thiên Vân, ngươi muốn vì một tiểu hoa tinh cỏn con chẳng đáng kể này, để cho chúng ta cùng chết ở chỗ đây?”
Đông Thiên Vân không có trả lời, ‘xẹt’ vung bao kiếm Cô Vấn lên, dùng bàn tay khác đoán lấy, niệm chú ngữ, “Các ngươi mượn bao của Cô Vấn kiếm mà rời khỏi đi!” Nói xong vung lên tay, cầu kiếm không ngừng xoay tròn, trở nên rộng lớn hơn, cũng phát ra ánh sáng.
Xích Lâm không đi lên bao kiếm, giống như điên bổ nhào đến kéo lấy Đông Thiên Vân, “Chàng muốn vì con bé mà chết ở chỗ này sao? Không được! Ta không đồng ý! Chàng phải ở cùng một chỗ với ta, ở cùng một chỗ!”
Úc Mộc đứng lên, vẫn chưa hết hy vọng, “Đông Thiên Vân, đừng trách ta không khách khí!” Nói xong thúc giục Như Ý, tới cướp lấy Hương Tô. Kim Trản và Viêm Cập cũng muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Nguyên Hậu ngăn trở, trước mắt hy sinh Hương Tô quả thật là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa. . . Vẫn là hi vọng âm thầm của hắn. Kim Trản và Viêm Cập đều hồng cả mắt, khe mạch Tù Long không khống chế được, có sức hút quá lớn, pháp khí căn bản không thể sử dụng được, ba vị Đế Quân cứ như người bình thường đánh nhau thành một cụm.
Hương Tô lẳng lặng tựa vào lưng Đông Thiên Vân, chung quanh đất rung núi chuyển, mọi người sốt ruột tranh đấu tựa hồ cũng không có liên quan gì đến nàng. Câu nói kia của chàng, cho dù sống chết nàng cũng không tiếc nuối. Bất kể nàng là Hương Tô, hay là Đông Thiên U Nguyệt, cái tên sứt sẹo mà chàng đặt cho nàng, chàng cũng không bỏ rơi nàng, chàng cũng muốn sống chết với nàng.
Lúc chàng chìm vào U Hà, nàng cứ lặp đi lặp lại tự an ủi chính mình nói, thay vì bình yên sống cuộc đời bình thường, sống đau khổ mà gặp được chàng cũng tốt. Nhớ nhung không thể chịu nổi, nàng lại cảm thấy cuộc đời bình thường cũng rất tốt.
Nhưng, giờ phút này nàng không tiếc nuối.
Cánh tay nho nhỏ buông khỏi cổ Đông Thiên Vân, nàng có thân pháp nhẹ nhàng trời sinh của Mộc Linh, nàng dùng chân cố sức điểm nhẹ lên bao kiếm, mượn lực bay về phía phong nhãn.
Cả đời này của nàng, nàng thiếu chàng thật sự rất nhiều, tuy rằng rời khỏi chàng vẫn sẽ khiến cho chàng đau lòng, nhưng cuối cùng. . . Nàng có thể làm cho chàng một chuyện gì đó.
Nơi đáy cốc dần khép lại có luồng khí xoáy rất lớn của Phong Nhãn, Hương Tô chỉ hơi hơi tới gần, liền bị kéo chặt về hướng Phong Nhãn.
“Không!” Khóe mắt Đông Thiên Vân mở to hết mức, không chú ý Như Ý của Úc Mộc Ngọc đánh tới, bay thẳng tới muốn bắt lấy nàng.
Xích Lâm cùng Nguyên Hậu kéo chặt cánh tay của chàng, chàng mạnh mẽ vùng thoát khỏi, Xích Lâm không chóng nổi sức lực của chàng, bị kéo đi mấy bước trên mặt đất, vậy còn gì là phong thái Đế Quân, chỉ là một cô nương đáng thương liều mạng giữ người lấy người trong lòng.
Đến giờ phút cuối cùng, Hương Tô chỉ muốn nói với chàng, nàng mới là Hương Tô, nàng không có phản bội. Nhưng, nàng vẫn mỉm cười quyến luyến nhìn chàng, nếu nàng nhất định phải chết đi, hà tất phải nói ra chân tướng không thể chịu đựng này. Nàng hận Xích Lâm, nhưng trong giờ khắc cuối cùng trong cuộc đời nàng, nàng lại cảm thấy cho Quân Thượng và Xích Lâm ở cùng một chỗ. . . cũng tốt, chí ít bên cạnh chàng còn có người thật lòng với chàng.
“Buông ra!” Hai mắt Đông Thiên Vân đỏ bừng, xoay tay lại nâng trường kiếm lên.
“Chàng muốn giết thiếp?” Xích Lâm ôm đùi của chàng, búi tóc tán loạn, nước mắt chảy đầy mặt, đau đớn cực điểm không thể tin mà ngẩng mặt nhìn Đông Thiên Vân.
Một bóng người như làn khói xanh lướt nhẹ nàng mà an bình phất đi đám người phiền nhiễu đang cãi nhau, bắt lại Hương Tô đã sắp bị cuốn vào trong Phong Nhãn, gắng sức ném trở về, bởi vì nàng ấy dùng lực ném mà càng nhanh rơi vào Phong Nhãn.
Tất cả diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không thể phản ứng kịp.
Nguyên Hậu buông tay đang giữ lấy Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân đón được Hương Tô, hắn vẫn còn đứng sững sờ ở đàng kia.
“Thanh Tuế!” Kim Trản hoảng loạn gọi một tiếng, xông vào Phong Nhãn muốn lôi nàng ấy ra, Viêm Cập cũng cùng đi với hắn, Phong Nhãn đã khép kín, cuồng phong đã ngừng, thậm chí mặt đất cũng dần dần an ổn.
Nguyên Hậu vẫn còn bất động, đầu tiên là Đông Thiên Vân nghiêm khắc nhìn Hương Tô, lại quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyên Hậu, vừa rồi bởi vì hắn ngăn cản mình đi cứu Hương Tô, chàng còn chan chứa oán giận, không ngờ chỉ trong giây lát, tình huống thế nhưng lại chuyển ngược như vậy. “Nguyên Hậu. . .” Chàng muốn nói vài lời an ủi, vừa rồi chàng đã cảm thụ được cảm giác tê tâm liệt phế, những lời nói an ủi vốn không hề có tác dụng trước cảm giác đó.
“Đây là cái gì?” Viêm Cập nghi ngờ kêu lên một tiếng, đưa tay cầm lấy thứ gì từ trong nơi từng là Phong Nhãn ra, nhìn kỹ là một quả tùng. Hắn rũ mắt xuống, xoay người giao quả tùng cho Nguyên Hậu đang sững sờ không đổi, đây là vật cuối cùng mà Thanh Tuế lưu lại, và để lại. . . cho hắn.
Nguyên Hậu đờ đẫn nhận lấy.
“Có hồn quang!” Kim Trản kinh hỉ kêu lên, có lẽ Thanh Tuế tỷ tỷ cũng giống như Hương Tô, mượn quả tùng lưu lại hồn phách! Hắn nhanh chóng dùng Thần Nông Đỉnh, dùng đỉnh chứa quả tùng còn nắm trong tay Nguyên Hậu.
Không có bất kỳ kỳ tích nào, trước khi đi, Thanh Tuế chỉ dùng hồn phách mỏng manh để lại một câu nói, giọng nói của nàng nhẹ nhàng, thậm chí còn có nụ cười thản nhiên. “Ta, lúc sống còn có tiếc nuối, khi chết lại an tâm. Nguyên Hậu, ta vẫn chưa từng thích ngươi. . .”
Nguyên Hậu nghe xong, tay run lên, quả tùng liền rơi xuống đất, gai quỷ hạn đã an ổn không còn một tiếng động, mặt đất cũng bằng phẳng như lúc ban đầu, thậm chí còn có ánh mặt trời mơ hồ xuyên qua làn sương mù dày đặc trải xuống mặt đất. Nhưng thế giới của hắn còn trời long đất lở hơn so với lúc nãy, lòng cốc sớm đã khôi phục bình thường, hắn còn quên mất đáp mây bay, mà lảo đảo chạy đi.
Viêm Cập đi qua, chậm rãi nhặt quả tùng lên, con ngươi đen nhánh nhuộm một màn hơi nước rất nhạt, “Ngốc nghếch. . .”
/46
|