“Dũng khỏe chưa mày?” Quốc Hùng hỏi khi đang chở Duy Thanh đi học.
Duy Thanh đứng sau xe lắc đầu. “Chưa.” Hôm qua thứ năm được nghỉ, nên anh đã lên viện chăm sóc cu cậu cả ngày. Có điều cu cậu yếu lắm, cứ mê man hoài.
“Má Ba vẫn ở trên viện hả?” Quốc Hùng gặng hỏi.
Duy Thanh ừm một tiếng đầy sầu não.
Lúc sau, Mỹ Hạnh đang ngồi trong lớp trò chuyện với Tấn Bình thì thấy Duy Thanh ủ rũ bước vào. Nhớ hôm thứ tư vừa rồi cô đã tha lỗi cho Lu rồi mà. Cô đã nhận me, đã nhận thư và cũng đã nói chuyện với Lu rồi. Sao nhìn mặt Lu giống như đang giận cô thế nhỉ. Chưa gì anh chàng vừa ngồi xuống đã thở dài, cô nghe thấy mà nản lòng.
Cô nghĩ mình nên hỏi Duy Thanh. “Lu sao vậy?”
Duy Thanh ngước mắt lên. “Lu không sao hết.”
Cô gặng hỏi. “Sao nhìn Lu buồn vậy?”
“Dũng em Lu mới nhập viện.” Duy Thanh ngồi thẳng dậy.
Mỹ Hạnh giờ thì đã hiểu vì sao anh chàng vác cái bộ mặt “mất sổ gạo” tới lớp. “Em ấy đỡ chưa?”
Duy Thanh lắc đầu rồi lại nằm dài xuống bàn. “Nghe má nói lần này nặng lắm.” Mà anh thấy cũng đúng, mọi bữa Minh Dũng chỉ lên trạm y tế của xã, giờ thì chuyển lên luôn bệnh viện huyện.
Mỹ Hạnh bất giác đưa tay xoa đầu Duy Thanh, một hình ảnh giống như năm xưa cô hay làm. “Lu đừng buồn quá. Em ấy sẽ khỏe lại thôi.” Cái đầu đinh vẫn vậy, vẫn mang lại cho cô nhiều thích thú khi xoa.
Sau khi được Sún an ủi, Lu vẫn không thấy khả quan lên một chút nào. Ngày hôm sau đi học, Duy Thanh vẫn buồn, chỉ là bộ mặt không còn đưa đám như ngày hôm qua nữa thôi. Đến tiết sinh hoạt, sau khi giải quyết xong những chuyện “nội bộ”, cô chủ nhiệm bắt đầu triển khai chuyện văn nghệ chào mừng ngày 20/11.
Duy Thanh tất nhiên chả quan tâm, vì trong anh chả có một chút năng khiếu nghệ thuật nào cả. Có điều không biết vì sao anh lại được ghi danh vào danh sách đội văn nghệ của lớp. Tất nhiên khi cô giáo đọc tới tên anh thì cũng phải chững lại vì ngạc nhiên. Cô không biết ban cán sự có bị nhẫm lẫn gì không, khi lại điền tên chàng trai này vào. Ánh mắt của ban cán sự bắt đầu dồn về phía Mỹ Hạnh.
Thật ra việc liệt kê danh sách những ai tham gia văn nghệ đã được lên phương án từ lâu. Lúc đó Mỹ Hạnh còn đang bực mình vụ chuyện bịch me. Cô nàng chỉ muốn nhân cơ hội này để gần Duy Thanh thôi. Giờ thì thế đó, cô bắt đầu trở thành tâm điểm với những dấu hỏi nghi vấn nảy lên xung quanh.
“Các em muốn thay đổi gì không?” Cô chủ nhiệm nhìn cả lớp.
Duy Thanh đứng sau xe lắc đầu. “Chưa.” Hôm qua thứ năm được nghỉ, nên anh đã lên viện chăm sóc cu cậu cả ngày. Có điều cu cậu yếu lắm, cứ mê man hoài.
“Má Ba vẫn ở trên viện hả?” Quốc Hùng gặng hỏi.
Duy Thanh ừm một tiếng đầy sầu não.
Lúc sau, Mỹ Hạnh đang ngồi trong lớp trò chuyện với Tấn Bình thì thấy Duy Thanh ủ rũ bước vào. Nhớ hôm thứ tư vừa rồi cô đã tha lỗi cho Lu rồi mà. Cô đã nhận me, đã nhận thư và cũng đã nói chuyện với Lu rồi. Sao nhìn mặt Lu giống như đang giận cô thế nhỉ. Chưa gì anh chàng vừa ngồi xuống đã thở dài, cô nghe thấy mà nản lòng.
Cô nghĩ mình nên hỏi Duy Thanh. “Lu sao vậy?”
Duy Thanh ngước mắt lên. “Lu không sao hết.”
Cô gặng hỏi. “Sao nhìn Lu buồn vậy?”
“Dũng em Lu mới nhập viện.” Duy Thanh ngồi thẳng dậy.
Mỹ Hạnh giờ thì đã hiểu vì sao anh chàng vác cái bộ mặt “mất sổ gạo” tới lớp. “Em ấy đỡ chưa?”
Duy Thanh lắc đầu rồi lại nằm dài xuống bàn. “Nghe má nói lần này nặng lắm.” Mà anh thấy cũng đúng, mọi bữa Minh Dũng chỉ lên trạm y tế của xã, giờ thì chuyển lên luôn bệnh viện huyện.
Mỹ Hạnh bất giác đưa tay xoa đầu Duy Thanh, một hình ảnh giống như năm xưa cô hay làm. “Lu đừng buồn quá. Em ấy sẽ khỏe lại thôi.” Cái đầu đinh vẫn vậy, vẫn mang lại cho cô nhiều thích thú khi xoa.
Sau khi được Sún an ủi, Lu vẫn không thấy khả quan lên một chút nào. Ngày hôm sau đi học, Duy Thanh vẫn buồn, chỉ là bộ mặt không còn đưa đám như ngày hôm qua nữa thôi. Đến tiết sinh hoạt, sau khi giải quyết xong những chuyện “nội bộ”, cô chủ nhiệm bắt đầu triển khai chuyện văn nghệ chào mừng ngày 20/11.
Duy Thanh tất nhiên chả quan tâm, vì trong anh chả có một chút năng khiếu nghệ thuật nào cả. Có điều không biết vì sao anh lại được ghi danh vào danh sách đội văn nghệ của lớp. Tất nhiên khi cô giáo đọc tới tên anh thì cũng phải chững lại vì ngạc nhiên. Cô không biết ban cán sự có bị nhẫm lẫn gì không, khi lại điền tên chàng trai này vào. Ánh mắt của ban cán sự bắt đầu dồn về phía Mỹ Hạnh.
Thật ra việc liệt kê danh sách những ai tham gia văn nghệ đã được lên phương án từ lâu. Lúc đó Mỹ Hạnh còn đang bực mình vụ chuyện bịch me. Cô nàng chỉ muốn nhân cơ hội này để gần Duy Thanh thôi. Giờ thì thế đó, cô bắt đầu trở thành tâm điểm với những dấu hỏi nghi vấn nảy lên xung quanh.
“Các em muốn thay đổi gì không?” Cô chủ nhiệm nhìn cả lớp.