“Em đã nhắn tin hẹn ba người bạn tối nay cùng dùng cơm, anh đi cùng em được không.” Tô Tiểu Mễ đau khổ khẩn cầu Nghiêm Ngôn, một tiếng nữa cậu phải vào lớp nên phải nắm chắc khoảng thời gian này thuyết phục Nghiêm Ngôn đi cùng cậu.
Nghiêm Ngôn dập tắt điếu thuốc: “Em ăn cơm với bạn cùng phòng anh đi theo làm gì?”
“Em đã nói chuyện hai chúng ta với bọn họ, dù thế nào cũng muốn có anh đi cùng, ba người bọn họ bình thường rất tốt với em, nói sao chăng nữa anh cũng phải cảm ơn người ta chiếu cố em khi anh không ở cạnh chứ.”
Nghiêm Ngôn lườm Tô Tiểu Mễ: “Anh không phải bố em.”
Tô Tiểu Mễ quyết không bỏ cuộc, nắm lấy cánh tay Nghiêm Ngôn liều mạng lắc lắc, áp dụng động tác làm nũng cậu mới học trong chương trình nhi đồng chiếu trên TV tối qua: “Ngôn, đi với người ta đi mà, một lần thôi. Hơn nữa anh yên tâm để đứa gầy teo như em đi chơi với ba tên thổ phỉ kia sao, nhỡ như uống rượu say rượu, nhỡ như em không khống chế được chính mình hay ba thằng đó giở trò lưu manh với em thì thế nào. Nếu như, em chỉ nói nếu như thôi nha, chúng em làm chuyện tán tận lương tâm, hồng hạnh nhảy tường, em làm sao còn mặt mũi nào nhìn anh, em chỉ xin anh một điều đến khi chuyện xảy ra anh nhất định phải tin tưởng đó không phải chủ ý của em” Tô Tiểu Mễ nắm bàn tay Nghiêm Ngôn vẻ mặt chân thành.
“Bốn người cùng ngủ chung một phòng, nếu quả thật xảy ra chuyện như em nói đoán chừng đã sớm xảy ra.”
Thấy kế hoạch tinh vi của mình bị Nghiêm Ngôn hóa giải dễ dàng, cậu lập tức triển khai kế hoạch mới một khóc hai náo ba thắt cổ: “Anh căn bản không yêu em, không yêu em, những lời anh nói đều ba xạo, anh không yêu em chút nào hết a.” Kề từ giây phút đó Nghiêm Ngôn đi uống cà phê, xem ti vi, xem máy vi tính, thậm chí đi nhà cầu đều có một âm hồn lẻo đẻo theo sau khóc lóc kể lể: “Anh căn bản không yêu em, không yêu em, những lời anh nói đều ba xạo, anh không yêu em chút nào hết a.” Nghiêm Ngôn kéo lên khóa quần, mặt đen hơn đáy nồi xoay người: “Anh đi là được chứ gì, em ngậm họng lại ngay cho anh?”
Tô Tiểu Mễ có được đáp án như ý liền tíu tít chạy nhảy khỏi nhà cầu, trong giờ học bốn người ngồi cùng bàn nhỏ giọng thảo luận.
“Buổi tối mấy cậu muốn ăn món gì cứ việc nói đi nha.” Tô Tiểu Mễ vô cùng rộng rãi nói.
Đôi mắt ba cậu bạn liền lóe lên lục quang, Cung Gia Hoa nhỏ giọng hỏi: “Thấy cậu như vậy xem ra Nghiêm Ngôn nhà cậu đồng ý rồi đúng không ?” Sau khi ba người bọn họ biết chuyện Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn cũng rất nhanh đón nhận, dù sao bọn họ đều còn trẻ hơn nữa mấy chuyện này căn bản không ảnh hưởng đến tình bạn giữa bọn họ với Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ đắc ý vỗ vỗ ngực: “Tớ là ai chứ, tớ bảo hắn đến hắn dám không đến sao? Không phải tớ nổ, nếu hiện tại tớ gọi điện thoại cho hắn dù hắn có bị cụt hai chân cũng phải bò đến đây.”
Nghe đến đây, ba cậu bạn liền dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ xen lẫn hoài nghi phóng về phía Tô Tiểu Mễ, Chu Cương liếc mắt nói: “Nổ vừa thôi ông ơi banh xác bây giờ, không thì cậu thử gọi một cú điện thoại chứng minh đi, bọn tớ cũng muốn xem hắn có bò đến đây không?”Tô Tiểu Mễ bị nói trúng tim đen, trừng mắt liếc Chu Cương: “Trong giờ học mà gọi điện thoại còn ra thể thống gì, những sinh viên đại học bây giờ thật không có quy cũ gì hết, đừng có nói nhảm nữa, nói mau tối nay mấy cậu muốn ăn món gì?”
“Không bằng chúng ta sang phố phía Tây ăn thịt chó đi, nghe nói chỗ đó nổi tiếng lắm, trước kia vì quá đắt nên vẫn tiếc chưa đi.”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu: “Không được, tớ không muốn ăn thịt chó.”
“Tại sao?” Ba người đều tò mò hỏi.
“Bởi vì quê bà nội tớ có nuôi một con chó.”
Chu Cương vỗ vỗ vai cậu: “Không ngờ cậu là người nặng tình như vậy.”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu, ánh mắt cô đơn nhìn về phương xa từ từ thuật lại chuyện xưa: “Không phải, lúc nhỏ chú chó đó rất đáng yêu nhưng thời gian trôi qua nó ngày càng lớn cũng bắt đầu lộ ra bản tính thật sự, thường xuyên chạy đến nhà xí ăn phân, người ta nói tớ còn không tin, đến khi tớ tận mắt nhìn thấy hết thảy, các cậu biết lúc đó tớ nghĩ thế nào không? Nó mỗi ngày đều dùng đầu lưỡi liếm phân để liếm tớ, sau đó bệnh tình của nó ngày càng nặng cắn cả bvs của nữ sinh, nên. . .”
Nghe xong Tô Tiểu Mễ giải tỏa nỗi lòng, ba người bọn họ đừng nói ăn thịt chó, ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng không còn, cuối cùng đẩy hết lên người Tô Tiểu Mễ bảo cậu chọn món nào cũng được.
Sau đó Tô Tiểu Mễ vẫn quyết định bọn họ sẽ đi ăn lẩu, tất nhiên không phải cái lẩu trong truyền thuyết kia, tại vì cậu thấy ăn lẩu sẽ giúp cho con người ta nhiệt tình hơn. Khi mọi người đến đông đủ liền bắt tay đánh chén, ban đầu vẫn còn rất bình thường vừa ăn vừa hàn quyên dăm ba câu, sau đó càng uống càng nhiều, một lát nâng chén chúc phúc tình yêu của Tô Tiểu Mễ mã đáo thành công, một lát lại ồn ào đòi Tô Tiểu Mễ kể lại tình cảnh hai người quen biết nhau, một lát lại lạc đến nói chuyện xưa từ thuở nào, từ năm nhất nói đến hiện tại mà càng nói càng kích động, càng kích động càng uống nhiều, cuối cùng bốn người mặt đỏ như đít khỉ quậy tưng cả gian phòng.
Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh hút thuốc nhìn bốn người chỉ thiếu nhào đến ôm đầu khóc lóc, trong lòng nghĩ: Quả nhiên bạn cùng một phòng đều ngu ngốc như nhau, ăn lẩu thôi cũng như đang xiếc khỉ. Mặc dù trong lòng cười nhạo nhưng Nghiêm Ngôn vẫn rất kiên nhẫn ngồi chờ.
Qua không bao lâu, điện thoại trong túi run lên, trong phòng quá ồn ào Nghiêm Ngôn không cách nghe được tiếng người đầu kia nói gì, đành phải ra ngoài nói chuyện.
Đợi đến khi Nghiêm Ngôn quay vào, Tô Tiểu Mễ đã say mét nhè ngã gục trên bàn, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Ba người bạn cùng phòng thấy Tô Tiểu Mễ say thành cái dạng này không nhịn được muốn bày ra trò chơi nho nhỏ, ba người trao đổi ánh mắt sau đó đi đến bên cạnh Tô Tiểu Mễ.
Chu Cương nhẹ nhàng nhích tới gần lỗ tai Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi: “Nghiêm Ngôn.”
Nghe thấy hai chữ này, Tô Tiểu Mễ gục xuống bàn khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hơn nữa còn cười khúc khích.
“Lô Y Y.”
Tô Tiểu Mễ vốn đang đỏ mặt lập tức xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.
“Nghiêm Ngôn.”
Đỏ mặt, cười khúc khích
“Lô Y Y.”
Mặt xanh, cắn răng
“Nghiêm Ngôn, Lô Y Y, Nghiêm Ngôn, Lô Y Y, Nghiêm Ngôn, Lô Y Y.”
Nhìn gương mặt Tô Tiểu Mễ ba hồi đỏ ba hồi xanh, ba người bọn họ thiếu nữa ôm bụng lăn lộn dưới đất mà cười. Liêu Phi ở bên cạnh dùng điện thoại quay lại cười đến tay run lẩy bẩy, màn hình dao động lên xuống.
Lúc này Chu Cương chợt nghĩ đến một chuyện muốn biết gọi thử tên mình Tô Tiểu Mễ sẽ có vẻ mặt thế nào, nghĩ xong liền làm kề đến gần lỗ tai Tô Tiểu Mễ gọi một tiếng: “Chu Cương.”
Kết quả Tô Tiểu Mễ gục trên bàn một chút phản ứng cũng không có, Chu Cương không phục gọi thêm vài lần nữa nhưng cái hắn nhận được vẫn là sự tĩnh lặng của Tô Tiểu Mễ, Chu Cương nói xong liền muốn nhào đến đánh Tô Tiểu Mễ lại bị Cung Gia Hoa cùng Liêu Phi giữ lại, Chu Cương tức giận rống to: “Mấy cậu có nhìn thấy không, ông đây ở chung với hắn ba năm, vậy mà hắn ngay cả chút phản ứng cũng không có, lông mày cũng không nhúc nhích lấy một cái.” Chu Cương quơ lên quả đấm của mình liền bị hai người kia giữ lại : “Không phải cậu ta đang say ư, đừng nóng , đừng nóng.”
Nghiêm Ngôn bàn giao xong mọi chuyện liền quay lại phòng, thấy Tô Tiểu Mễ ngã gục xuống bàn, Nghiêm Ngôn đi tới đở dậy Tô Tiểu Mễ, quay về phía ba người nói: “Cũng đã ăn xong, tôi đưa cậu ta về nhà trước.”
Nghiêm Ngôn đỡ Tô Tiểu Mễ lảo đảo đi đến cửa lại bị Liêu phi gọi lại: “Ơ, Nghiêm Ngôn, anh phải cẩn thận Tô Tiểu Mễ đó.”
Nghiêm Ngôn nhíu mày, lời này có ý gì, thế nhưng hắn cũng không quản nhiều ôm Tô Tiểu Mễ đi khỏi phòng.
Nghiêm Ngôn dập tắt điếu thuốc: “Em ăn cơm với bạn cùng phòng anh đi theo làm gì?”
“Em đã nói chuyện hai chúng ta với bọn họ, dù thế nào cũng muốn có anh đi cùng, ba người bọn họ bình thường rất tốt với em, nói sao chăng nữa anh cũng phải cảm ơn người ta chiếu cố em khi anh không ở cạnh chứ.”
Nghiêm Ngôn lườm Tô Tiểu Mễ: “Anh không phải bố em.”
Tô Tiểu Mễ quyết không bỏ cuộc, nắm lấy cánh tay Nghiêm Ngôn liều mạng lắc lắc, áp dụng động tác làm nũng cậu mới học trong chương trình nhi đồng chiếu trên TV tối qua: “Ngôn, đi với người ta đi mà, một lần thôi. Hơn nữa anh yên tâm để đứa gầy teo như em đi chơi với ba tên thổ phỉ kia sao, nhỡ như uống rượu say rượu, nhỡ như em không khống chế được chính mình hay ba thằng đó giở trò lưu manh với em thì thế nào. Nếu như, em chỉ nói nếu như thôi nha, chúng em làm chuyện tán tận lương tâm, hồng hạnh nhảy tường, em làm sao còn mặt mũi nào nhìn anh, em chỉ xin anh một điều đến khi chuyện xảy ra anh nhất định phải tin tưởng đó không phải chủ ý của em” Tô Tiểu Mễ nắm bàn tay Nghiêm Ngôn vẻ mặt chân thành.
“Bốn người cùng ngủ chung một phòng, nếu quả thật xảy ra chuyện như em nói đoán chừng đã sớm xảy ra.”
Thấy kế hoạch tinh vi của mình bị Nghiêm Ngôn hóa giải dễ dàng, cậu lập tức triển khai kế hoạch mới một khóc hai náo ba thắt cổ: “Anh căn bản không yêu em, không yêu em, những lời anh nói đều ba xạo, anh không yêu em chút nào hết a.” Kề từ giây phút đó Nghiêm Ngôn đi uống cà phê, xem ti vi, xem máy vi tính, thậm chí đi nhà cầu đều có một âm hồn lẻo đẻo theo sau khóc lóc kể lể: “Anh căn bản không yêu em, không yêu em, những lời anh nói đều ba xạo, anh không yêu em chút nào hết a.” Nghiêm Ngôn kéo lên khóa quần, mặt đen hơn đáy nồi xoay người: “Anh đi là được chứ gì, em ngậm họng lại ngay cho anh?”
Tô Tiểu Mễ có được đáp án như ý liền tíu tít chạy nhảy khỏi nhà cầu, trong giờ học bốn người ngồi cùng bàn nhỏ giọng thảo luận.
“Buổi tối mấy cậu muốn ăn món gì cứ việc nói đi nha.” Tô Tiểu Mễ vô cùng rộng rãi nói.
Đôi mắt ba cậu bạn liền lóe lên lục quang, Cung Gia Hoa nhỏ giọng hỏi: “Thấy cậu như vậy xem ra Nghiêm Ngôn nhà cậu đồng ý rồi đúng không ?” Sau khi ba người bọn họ biết chuyện Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn cũng rất nhanh đón nhận, dù sao bọn họ đều còn trẻ hơn nữa mấy chuyện này căn bản không ảnh hưởng đến tình bạn giữa bọn họ với Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ đắc ý vỗ vỗ ngực: “Tớ là ai chứ, tớ bảo hắn đến hắn dám không đến sao? Không phải tớ nổ, nếu hiện tại tớ gọi điện thoại cho hắn dù hắn có bị cụt hai chân cũng phải bò đến đây.”
Nghe đến đây, ba cậu bạn liền dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ xen lẫn hoài nghi phóng về phía Tô Tiểu Mễ, Chu Cương liếc mắt nói: “Nổ vừa thôi ông ơi banh xác bây giờ, không thì cậu thử gọi một cú điện thoại chứng minh đi, bọn tớ cũng muốn xem hắn có bò đến đây không?”Tô Tiểu Mễ bị nói trúng tim đen, trừng mắt liếc Chu Cương: “Trong giờ học mà gọi điện thoại còn ra thể thống gì, những sinh viên đại học bây giờ thật không có quy cũ gì hết, đừng có nói nhảm nữa, nói mau tối nay mấy cậu muốn ăn món gì?”
“Không bằng chúng ta sang phố phía Tây ăn thịt chó đi, nghe nói chỗ đó nổi tiếng lắm, trước kia vì quá đắt nên vẫn tiếc chưa đi.”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu: “Không được, tớ không muốn ăn thịt chó.”
“Tại sao?” Ba người đều tò mò hỏi.
“Bởi vì quê bà nội tớ có nuôi một con chó.”
Chu Cương vỗ vỗ vai cậu: “Không ngờ cậu là người nặng tình như vậy.”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu, ánh mắt cô đơn nhìn về phương xa từ từ thuật lại chuyện xưa: “Không phải, lúc nhỏ chú chó đó rất đáng yêu nhưng thời gian trôi qua nó ngày càng lớn cũng bắt đầu lộ ra bản tính thật sự, thường xuyên chạy đến nhà xí ăn phân, người ta nói tớ còn không tin, đến khi tớ tận mắt nhìn thấy hết thảy, các cậu biết lúc đó tớ nghĩ thế nào không? Nó mỗi ngày đều dùng đầu lưỡi liếm phân để liếm tớ, sau đó bệnh tình của nó ngày càng nặng cắn cả bvs của nữ sinh, nên. . .”
Nghe xong Tô Tiểu Mễ giải tỏa nỗi lòng, ba người bọn họ đừng nói ăn thịt chó, ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng không còn, cuối cùng đẩy hết lên người Tô Tiểu Mễ bảo cậu chọn món nào cũng được.
Sau đó Tô Tiểu Mễ vẫn quyết định bọn họ sẽ đi ăn lẩu, tất nhiên không phải cái lẩu trong truyền thuyết kia, tại vì cậu thấy ăn lẩu sẽ giúp cho con người ta nhiệt tình hơn. Khi mọi người đến đông đủ liền bắt tay đánh chén, ban đầu vẫn còn rất bình thường vừa ăn vừa hàn quyên dăm ba câu, sau đó càng uống càng nhiều, một lát nâng chén chúc phúc tình yêu của Tô Tiểu Mễ mã đáo thành công, một lát lại ồn ào đòi Tô Tiểu Mễ kể lại tình cảnh hai người quen biết nhau, một lát lại lạc đến nói chuyện xưa từ thuở nào, từ năm nhất nói đến hiện tại mà càng nói càng kích động, càng kích động càng uống nhiều, cuối cùng bốn người mặt đỏ như đít khỉ quậy tưng cả gian phòng.
Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh hút thuốc nhìn bốn người chỉ thiếu nhào đến ôm đầu khóc lóc, trong lòng nghĩ: Quả nhiên bạn cùng một phòng đều ngu ngốc như nhau, ăn lẩu thôi cũng như đang xiếc khỉ. Mặc dù trong lòng cười nhạo nhưng Nghiêm Ngôn vẫn rất kiên nhẫn ngồi chờ.
Qua không bao lâu, điện thoại trong túi run lên, trong phòng quá ồn ào Nghiêm Ngôn không cách nghe được tiếng người đầu kia nói gì, đành phải ra ngoài nói chuyện.
Đợi đến khi Nghiêm Ngôn quay vào, Tô Tiểu Mễ đã say mét nhè ngã gục trên bàn, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Ba người bạn cùng phòng thấy Tô Tiểu Mễ say thành cái dạng này không nhịn được muốn bày ra trò chơi nho nhỏ, ba người trao đổi ánh mắt sau đó đi đến bên cạnh Tô Tiểu Mễ.
Chu Cương nhẹ nhàng nhích tới gần lỗ tai Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi: “Nghiêm Ngôn.”
Nghe thấy hai chữ này, Tô Tiểu Mễ gục xuống bàn khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hơn nữa còn cười khúc khích.
“Lô Y Y.”
Tô Tiểu Mễ vốn đang đỏ mặt lập tức xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.
“Nghiêm Ngôn.”
Đỏ mặt, cười khúc khích
“Lô Y Y.”
Mặt xanh, cắn răng
“Nghiêm Ngôn, Lô Y Y, Nghiêm Ngôn, Lô Y Y, Nghiêm Ngôn, Lô Y Y.”
Nhìn gương mặt Tô Tiểu Mễ ba hồi đỏ ba hồi xanh, ba người bọn họ thiếu nữa ôm bụng lăn lộn dưới đất mà cười. Liêu Phi ở bên cạnh dùng điện thoại quay lại cười đến tay run lẩy bẩy, màn hình dao động lên xuống.
Lúc này Chu Cương chợt nghĩ đến một chuyện muốn biết gọi thử tên mình Tô Tiểu Mễ sẽ có vẻ mặt thế nào, nghĩ xong liền làm kề đến gần lỗ tai Tô Tiểu Mễ gọi một tiếng: “Chu Cương.”
Kết quả Tô Tiểu Mễ gục trên bàn một chút phản ứng cũng không có, Chu Cương không phục gọi thêm vài lần nữa nhưng cái hắn nhận được vẫn là sự tĩnh lặng của Tô Tiểu Mễ, Chu Cương nói xong liền muốn nhào đến đánh Tô Tiểu Mễ lại bị Cung Gia Hoa cùng Liêu Phi giữ lại, Chu Cương tức giận rống to: “Mấy cậu có nhìn thấy không, ông đây ở chung với hắn ba năm, vậy mà hắn ngay cả chút phản ứng cũng không có, lông mày cũng không nhúc nhích lấy một cái.” Chu Cương quơ lên quả đấm của mình liền bị hai người kia giữ lại : “Không phải cậu ta đang say ư, đừng nóng , đừng nóng.”
Nghiêm Ngôn bàn giao xong mọi chuyện liền quay lại phòng, thấy Tô Tiểu Mễ ngã gục xuống bàn, Nghiêm Ngôn đi tới đở dậy Tô Tiểu Mễ, quay về phía ba người nói: “Cũng đã ăn xong, tôi đưa cậu ta về nhà trước.”
Nghiêm Ngôn đỡ Tô Tiểu Mễ lảo đảo đi đến cửa lại bị Liêu phi gọi lại: “Ơ, Nghiêm Ngôn, anh phải cẩn thận Tô Tiểu Mễ đó.”
Nghiêm Ngôn nhíu mày, lời này có ý gì, thế nhưng hắn cũng không quản nhiều ôm Tô Tiểu Mễ đi khỏi phòng.
/110
|