Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 85: Hãy để chúng ta có một chuyến du lịch oanh oanh liệt liệt đi
/110
|
Nói thật cả đêm hôm đó Tô Tiểu Mễ trằn trọc khó ngủ, không phải cậu không muốn ngủ mà là cậu lăn qua lộn lại cách mấy cũng ngủ không được. Sáng ngày thứ hai thì dậy thật sớm, tinh thần cũng rất phấn chấn, nhanh chóng đi tẩy rửa, chuẩn bị thức ăn, thậm chí còn chạy đến thúc giục Nghiêm Ngôn nằm ngủ trên giường: “Ngôn~ nhanh dậy a, chúng ta phải đi”
Thấy Nghiêm Ngôn không có phản ứng, Tô Tiểu Mễ chạy vòng ra phía trước kéo bàn tay buông lỏng xuống của Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ anh sao lười quá nha, một chút hăng hái cũng không có” (T/g: Cậu dường như không có tư cách nói người khác nha…)
Âm thanh lãi nhãi không dứt, Nghiêm Ngôn mệt mỏi nâng lên mí mắt: “Bệnh thần kinh, mới 5h sáng mà la réo không ngừng” Dứt câu lại nằm trở về trên giường, Tô Tiểu Mễ ở bên cạnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng oang oang: “Đã 5h30, chúng ta phải nắm chặc từng phút từng giây, thời gian là vàng bạc đấy, chúng ta không thể vùi lấp nó vào giấc ngủ được, lúc em học trung học đệ nhất cấp, thầy giáo đã từng nói với em, cái chăn ấm áp là phần mộ chôn vùi tuổi thanh xuân, Ngôn ~ anh mau dậy đi, anh không nên ngủ trong phần mộ của mình nha”
“Tránh ra.” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không nghe lọt.
“Ngônnn ~~~” Tô Tiểu Mễ tiếp tục làm nũng, nào ngờ Nghiêm Ngôn bất thình lình mở mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu như muốn giết người. Tô Tiểu Mễ cả người run lên, im lặng lui ra khỏi còn ngoan ngoãn giúp hắn khép lại cửa phòng, ra ngoài rồi cậu lại bắt đầu đứng ngồi không yên ở phòng khách nhìn màn hình TV, mỗi lần cách mười phút đồng hồ lại lén nghe bên trong phòng ngủ có tiếng động gì không, kết quả đến 7h Nghiêm Ngôn mới chậm rãi rời giường, Tô Tiểu Mễ vừa thấy Nghiêm Ngôn đi ra liền vọt tới trước mặt: “Ngôn ~ chúng ta khi nào thì đi nhỉ?”
Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ từ 5h đến tận bây giờ vẫn còn hối hả, không nói một lời miễn cưỡng đi tới phòng tắm. Một lúc lâu mới ra khỏi phòng tắm, Tô Tiểu Mễ lại vọt tới trước mặt: “Ngôn ~ chúng ta khi nào thì đi?”
Nghiêm Ngôn chậm rãi ngồi xuống bàn ăn điểm tâm: “Không hiểu em một mực kích động thế để làm gì?”
“Anh đang nói gì, được đi du lịch chẳng lẽ không kích động?” Tô Tiểu Mễ giơ tay làm ra tư thế sẵn sàng: “Hãy để chúng ta có một chuyến du lịch oanh oanh liệt liệt đi”
Nghiêm Ngôn liếc mắt nhìn một cái rồi lại chuyên tâm ăn sáng, phải mất một tiếng Nghiêm Ngôn mới chuẩn bị xong, Tô Tiểu Mễ rốt cục được như ý nguyện ngồi lên xe nhưng vẫn không chịu để xuống ba lô, cậu vẫn đeo nó trên vai ngồi im tại chỗ, Nghiêm Ngôn khởi động xe, quay sang hỏi: “Em đeo vậy không thấy mệt sao?”
“Em sẵn sàng ứng phó mọi thời khắc mà” Tô Tiểu Mễ không cảm thấy mệt, hiện tại bất cứ chuyện gì cũng không thể làm hắn thấy mệt.
Nhìn Tô Tiểu Mễ thần thái sáng láng, Nghiêm Ngôn rốt cục phải chìu theo, dù sao bây giờ có nói nhiều hơn nữa thằng nhóc Tô Tiểu Mễ kia cũng sẽ không nghe lọt.
Một lúc sau, Tô Tiểu Mễ vì ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc mà ngủ thiếp trên xe, lần nữa tỉnh lại đã là chuyện 3h chiều, Tô Tiểu Mễ nhìn ra phong cảnh bên ngoài: “Còn chưa tới, phải mất bao lâu mới đến”
“Khoảng chừng 3h nữa”
“Lâu như vậy, Ngôn ~ cổ cùng thắt lưng của em mỏi quá à”
Nghiêm Ngôn mắng: “Nên ban nãy ông đây mới bảo đem hành lý đặt phía sau xe”
Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn mắng một trận mới đem balo đặt ra phía sau xe, nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh, Tô Tiểu Mễ nhìn cảnh vật xa lạ bên ngoài một lát thì cảm thấy bắt đầu nhàm chán, bàn tay len lén bò lên trên bàn tay Nghiêm Ngôn đặt tại bánh lái, nghịch ngợm dùng ngón trỏ vẽ lên trên nhiều vòng tròn, Nghiêm Ngôn hất tay Tô Tiểu Mễ sang một bên: “Ít ở chỗ này phát xuân đi”
“Người ta đang chán muốn chết đây nè, anh lại không chịu nói chuyện với em” Dứt lời bàn tay của Tô Tiểu Mễ lại phóng tới đặt trên đùi Nghiêm Ngôn, giống tên biến thái ra sức vuốt ve, Nghiêm Ngôn căn bản không thể chuyên tâm lái xe, mở miệng mắng: “Em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh”
“Không có ai nói chuyện em chán muốn chết, hơn nữa không có ai nói chuyện với em thì em sẽ làm một số chuyện kỳ quái” Tô Tiểu Mễ thành thật nói.
Bất quá câu này là lời thật, phong cảnh không có gì nhìn, Nghiêm Ngôn lại không có nghe nhạc, cũng không chịu nói chuyện cùng cậu, đối với Tô Tiểu Mễ không có gì đáng sợ hơn sự nhàm chán đó.
Nghiêm Ngôn liếc mắt lườm Tô Tiểu Mễ: “Dựa vào em có thể làm ra việc gì cơ chứ?” Bỏ lại một câu sau đó tiếp tục lái xe.
Bị nói như vậy, Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn tự tìm chuyện để làm, nghĩ nửa ngày, Tô Tiểu Mễ mới ngước lên ánh mắt vô tội nhìn mặt nghiêng của Nghiêm Ngôn, nói ra một câu kinh thiên động: “Ngôn~ nếu không em hiện tại giúp anh ngậm ngậm nha, anh lái xe đã lâu chắc cũng mệt mỏi rồi”
Mới vừa thốt ra lời, bàn tay nắm bánh lái của Nghiêm Ngôn run lên một cái, thiếu chút nữa đụng phải thân cây ven đường, còn chưa kịp phản ứng, Tô Tiểu Mễ đã như lão già dê nhào tới trên đùi Nghiêm Ngôn muốn kéo ra khóa quần của hắn, Nghiêm Ngôn tức giận gầm lên: “Em đúng là lưu manh, chỉ biết ảnh hưởng đến anh lái xe” Nghiêm Ngôn vươn tay giữ đầu Tô Tiểu Mễ từ trên đùi mình đẩy ra.
“Không sao”
“Dĩ nhiên em không sao” Nghiêm Ngôn gầm thét, Tô Tiểu Mễ óc heo này không biết mỗi ngày nghĩ đến chuyện gì.
“Người khác nhìn không thấy em đâu, anh yên tâm đi”
“Mẹ nó, em có chừng có mực cho anh” Nghiêm Ngôn rốt cục chịu thua chiến thuật nhàm chán làm liều củaTô Tiểu Mễ, đem xe dừng ở ngoài một siêu thị ven đường, bỏ lại Tô Tiểu Mễ trong xe tự mình vào siêu thị, không lâu sau lại ôm đống lớn đồ ăn vặt đi ra ngoài, ngồi vào xe, đem đồ ăn vặt ném vào trong ngực Tô Tiểu Mễ, còn có mấy quyển tạp chí, xe khởi động tiếp tục lên đường.
Tô Tiểu Mễ lại thử hỏi: “Em có thể nghe chút âm nhạc không?”
Thấy Nghiêm Ngôn không đáp trả, Tô Tiểu Mễ cẩn thận mở máy nghe nhạc, đem âm thanh điều chỉnh nhỏ một chút, sau đó vừa ăn đồ vặt vừa nhìn tạp chí vừa nghe nhạc, chỉ chốc lát miệng ngậm một đống thức ăn hướng Nghiêm Ngôn cằn nhằn: “Nếu sớm dùng cách này không phải tốt lắm sao, mới vừa rồi thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, thật đáng sợ” Tô Tiểu Mễ mới vừa mở miệng đồ ăn vặt bên trong cũng theo đó bay vèo vèo ra bên ngoài, rơi vãi đầy xe.
Bàn tay Nghiêm Ngôn hung hăng siết chặt bánh lái, giờ phút này hắn lời gì cũng không muốn nói.
Rốt cục đến địa điểm đã chọn, đồ ăn vặt trên xe bị Tô Tiểu Mễ giải quyết không còn sót lại bao nhiêu, hưng phấn mở cửa xuống xe, sờ sờ cái bụng ăn no căng tròn, nhìn ngọn núi trước mắt cao tới không thấy đỉnh, quay đầu rũ rượi gọi Nghiêm Ngôn: “Sao anh không đưa em đi ngắm hoa anh đào hay đến những nơi lãng mạng, mà lại đưa em đi leo núi, vận động kiểu này mệt lắm a”
Nghiêm Ngôn đem xe đậu ở bãi đỗ xe chuyên dụng, đeo lên túi ba lô của mình: “Em có thể ở lại đây” Dứt lời liền trực tiếp đi đến cửa mua vé vào cửa.
“Em đâu nói không đi” Dứt lời Tô Tiểu Mễ liền chạy chậm đuổi theo sau Nghiêm Ngôn.
(∪ ◡ ∪)
Vì không có mấy người leo núi nên tại quầy vé không cần chen chúc, rất nhanh mua được vé vào cổng, Tô Tiểu Mễ nhìn thềm đá không đồng nhất trải dài liền hối hận bản thân đem quá nhiều đồ kình càng, sớm biết nghe lời Nghiêm Ngôn đem theo ít thôi. Lúc lên núi cậu trông thấy có nơi bán gậy chống lên núi, vì thế vội vàng bảo Nghiêm Ngôn chờ một chút, còn mình lại chạy đi mua giống như tiểu lão đầu theo phía sau Nghiêm Ngôn bắt đầu chuyến lữ hành oanh oanh liệt liệt.
Mới bắt đầu Tô Tiểu Mễ còn như bức tượng tùy thời có thể chuyển dời, về sau thể lực ngày càng suy giảm, Tô Tiểu Mễ đi vài bước liền ngồi phịch dưới đất để Nghiêm Ngôn đợi ở phía trước: “Ngôn~ em không được, bình thường ít rèn luyện không khỏe bằng anh, em chịu không được”
Nghiêm Ngôn dừng lại ngồi xuống bên người Tô Tiểu Mễ, hai người ngồi song song trên thềm đá, chung quanh không lấy một bóng người, nơi này không khí rất thoáng mát, trán Nghiêm Ngôn cũng đã lấm tấm mồ hôi, lấy ra bình nước uống một hớp rồi đưa cho Tô Tiểu Mễ chật vật bên cạnh, Tô Tiểu Mễ nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm, thở phào một hơi: “Ngôn~ nơi này sao không thấy người qua lại nhỉ?”
“Em không phải đã nói chỉ cần hai chúng ta à” Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, đã lâu chưa từng thư thái như vậy.
“Cũng đâu có nói vắng vẻ như vậy, không biết có dã thú đột nhiên xuất hiện bắt chúng ta đi”
“Biết đâu chừng” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không có ý an ủi Tô Tiểu Mễ
Tô Tiểu Mễ vừa nghe Nghiêm Ngôn nói liền tin răm rắp, hoảng sợ mở to mắt nhìn quanh bốn phía: “Qua hai ba tiếng nữa sắc trời chuyển tối, chúng ta phải nghỉ ngơi ở đâu, ngủ bên ngoài quá không an toàn. Ngôn~ dù anh có bất mãn với công việc mình thế nào cũng không nên lôi em tới đây cùng chịu chết”
“Thông thường mấy người leo núi đều mang theo thức ăn” Nghiêm Ngôn cầm lấy bản đồ nhìn một chút: “Bất quá dựa theo tốc độ rùa bò của em, buổi tối e rằng chúng ta sẽ ngủ ở đây”
Tô Tiểu Mễ vừa nghe như vậy lập tức đứng phắt lên, lo lắng thúc giục Nghiêm Ngôn: “Vậy anh còn ngồi nơi này làm gì, nhanh lên đi a” Cái gì lãng mạn cũng không quản, chỉ không muốn tối nay cậu và Nghiêm Ngôn cùng ngủ trên thềm đá.
Nghiêm Ngôn cầm lấy cây gậy Tô Tiểu Mễ mua, mình cầm lấy một đầu còn đầu còn lại đưa cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ ngây ngốc nhận lấy cứ thế bị Nghiêm Ngôn kéo đi, không biết tại sao Tô Tiểu Mễ lại cảm thấy dễ dàng hơn vừa rồi rất nhiều, lúc này mới thảnh thơi chú ý cảnh sắc chung quanh, thật xinh đẹp.
Nhìn Nghiêm Ngôn phía trước một tay chống gậy, một tay kéo cậu trông rất cực nhọc. Vì vậy khi Nghiêm Ngôn quay đầu lại Tô Tiểu Mễ liền đưa một tay tới, cười híp mắt ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Nắm trực tiếp tốt hơn nhiều”
Nghiêm Ngôn chép miệng: “Thật phiền phức” Nhưng vẫn vươn tay nắm bàn tay Tô Tiểu Mễ mà còn nắm thật chặt.
Theo sắc trời từ từ chuyển tối, Tô Tiểu Mễ càng sốt ruột, ngừng lại bước chân, Nghiêm Ngôn khó hiểu quay đầu, hỏi: “Lần này lại thế nào?”
Tô Tiểu Mễ từ trong túi hành lý tìm hồi lâu mới lấy ra một trang giấy cùng một cây viết: “Để em viết lại mấy lời nhắn, lỡ chúng ta gặp bất trắc bố mẹ cũng sẽ biết nguyện vọng của em” Nói xong xì xoạch viết lên giấy, Nghiêm Ngôn khẽ cắn răng đoạt lấy tờ giấy trong tay Tô Tiểu Mễ: “Em còn lề mề chúng ta sẽ đến chậm, nhanh lên một chút”
Vô ý nhìn lướt qua, trên tờ giấy ghi lại dòng chữ:
Bố mẹ thân ái:
Nếu chuyến du lịch của con gặp bất trắc gì, xin bố mẹ đem thi thể của con cùng Nghiêm Ngôn chôn cùng một chỗ.
Thấy Nghiêm Ngôn không có phản ứng, Tô Tiểu Mễ chạy vòng ra phía trước kéo bàn tay buông lỏng xuống của Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ anh sao lười quá nha, một chút hăng hái cũng không có” (T/g: Cậu dường như không có tư cách nói người khác nha…)
Âm thanh lãi nhãi không dứt, Nghiêm Ngôn mệt mỏi nâng lên mí mắt: “Bệnh thần kinh, mới 5h sáng mà la réo không ngừng” Dứt câu lại nằm trở về trên giường, Tô Tiểu Mễ ở bên cạnh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng oang oang: “Đã 5h30, chúng ta phải nắm chặc từng phút từng giây, thời gian là vàng bạc đấy, chúng ta không thể vùi lấp nó vào giấc ngủ được, lúc em học trung học đệ nhất cấp, thầy giáo đã từng nói với em, cái chăn ấm áp là phần mộ chôn vùi tuổi thanh xuân, Ngôn ~ anh mau dậy đi, anh không nên ngủ trong phần mộ của mình nha”
“Tránh ra.” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không nghe lọt.
“Ngônnn ~~~” Tô Tiểu Mễ tiếp tục làm nũng, nào ngờ Nghiêm Ngôn bất thình lình mở mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu như muốn giết người. Tô Tiểu Mễ cả người run lên, im lặng lui ra khỏi còn ngoan ngoãn giúp hắn khép lại cửa phòng, ra ngoài rồi cậu lại bắt đầu đứng ngồi không yên ở phòng khách nhìn màn hình TV, mỗi lần cách mười phút đồng hồ lại lén nghe bên trong phòng ngủ có tiếng động gì không, kết quả đến 7h Nghiêm Ngôn mới chậm rãi rời giường, Tô Tiểu Mễ vừa thấy Nghiêm Ngôn đi ra liền vọt tới trước mặt: “Ngôn ~ chúng ta khi nào thì đi nhỉ?”
Nghiêm Ngôn thấy Tô Tiểu Mễ từ 5h đến tận bây giờ vẫn còn hối hả, không nói một lời miễn cưỡng đi tới phòng tắm. Một lúc lâu mới ra khỏi phòng tắm, Tô Tiểu Mễ lại vọt tới trước mặt: “Ngôn ~ chúng ta khi nào thì đi?”
Nghiêm Ngôn chậm rãi ngồi xuống bàn ăn điểm tâm: “Không hiểu em một mực kích động thế để làm gì?”
“Anh đang nói gì, được đi du lịch chẳng lẽ không kích động?” Tô Tiểu Mễ giơ tay làm ra tư thế sẵn sàng: “Hãy để chúng ta có một chuyến du lịch oanh oanh liệt liệt đi”
Nghiêm Ngôn liếc mắt nhìn một cái rồi lại chuyên tâm ăn sáng, phải mất một tiếng Nghiêm Ngôn mới chuẩn bị xong, Tô Tiểu Mễ rốt cục được như ý nguyện ngồi lên xe nhưng vẫn không chịu để xuống ba lô, cậu vẫn đeo nó trên vai ngồi im tại chỗ, Nghiêm Ngôn khởi động xe, quay sang hỏi: “Em đeo vậy không thấy mệt sao?”
“Em sẵn sàng ứng phó mọi thời khắc mà” Tô Tiểu Mễ không cảm thấy mệt, hiện tại bất cứ chuyện gì cũng không thể làm hắn thấy mệt.
Nhìn Tô Tiểu Mễ thần thái sáng láng, Nghiêm Ngôn rốt cục phải chìu theo, dù sao bây giờ có nói nhiều hơn nữa thằng nhóc Tô Tiểu Mễ kia cũng sẽ không nghe lọt.
Một lúc sau, Tô Tiểu Mễ vì ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc mà ngủ thiếp trên xe, lần nữa tỉnh lại đã là chuyện 3h chiều, Tô Tiểu Mễ nhìn ra phong cảnh bên ngoài: “Còn chưa tới, phải mất bao lâu mới đến”
“Khoảng chừng 3h nữa”
“Lâu như vậy, Ngôn ~ cổ cùng thắt lưng của em mỏi quá à”
Nghiêm Ngôn mắng: “Nên ban nãy ông đây mới bảo đem hành lý đặt phía sau xe”
Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn mắng một trận mới đem balo đặt ra phía sau xe, nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh, Tô Tiểu Mễ nhìn cảnh vật xa lạ bên ngoài một lát thì cảm thấy bắt đầu nhàm chán, bàn tay len lén bò lên trên bàn tay Nghiêm Ngôn đặt tại bánh lái, nghịch ngợm dùng ngón trỏ vẽ lên trên nhiều vòng tròn, Nghiêm Ngôn hất tay Tô Tiểu Mễ sang một bên: “Ít ở chỗ này phát xuân đi”
“Người ta đang chán muốn chết đây nè, anh lại không chịu nói chuyện với em” Dứt lời bàn tay của Tô Tiểu Mễ lại phóng tới đặt trên đùi Nghiêm Ngôn, giống tên biến thái ra sức vuốt ve, Nghiêm Ngôn căn bản không thể chuyên tâm lái xe, mở miệng mắng: “Em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh”
“Không có ai nói chuyện em chán muốn chết, hơn nữa không có ai nói chuyện với em thì em sẽ làm một số chuyện kỳ quái” Tô Tiểu Mễ thành thật nói.
Bất quá câu này là lời thật, phong cảnh không có gì nhìn, Nghiêm Ngôn lại không có nghe nhạc, cũng không chịu nói chuyện cùng cậu, đối với Tô Tiểu Mễ không có gì đáng sợ hơn sự nhàm chán đó.
Nghiêm Ngôn liếc mắt lườm Tô Tiểu Mễ: “Dựa vào em có thể làm ra việc gì cơ chứ?” Bỏ lại một câu sau đó tiếp tục lái xe.
Bị nói như vậy, Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn tự tìm chuyện để làm, nghĩ nửa ngày, Tô Tiểu Mễ mới ngước lên ánh mắt vô tội nhìn mặt nghiêng của Nghiêm Ngôn, nói ra một câu kinh thiên động: “Ngôn~ nếu không em hiện tại giúp anh ngậm ngậm nha, anh lái xe đã lâu chắc cũng mệt mỏi rồi”
Mới vừa thốt ra lời, bàn tay nắm bánh lái của Nghiêm Ngôn run lên một cái, thiếu chút nữa đụng phải thân cây ven đường, còn chưa kịp phản ứng, Tô Tiểu Mễ đã như lão già dê nhào tới trên đùi Nghiêm Ngôn muốn kéo ra khóa quần của hắn, Nghiêm Ngôn tức giận gầm lên: “Em đúng là lưu manh, chỉ biết ảnh hưởng đến anh lái xe” Nghiêm Ngôn vươn tay giữ đầu Tô Tiểu Mễ từ trên đùi mình đẩy ra.
“Không sao”
“Dĩ nhiên em không sao” Nghiêm Ngôn gầm thét, Tô Tiểu Mễ óc heo này không biết mỗi ngày nghĩ đến chuyện gì.
“Người khác nhìn không thấy em đâu, anh yên tâm đi”
“Mẹ nó, em có chừng có mực cho anh” Nghiêm Ngôn rốt cục chịu thua chiến thuật nhàm chán làm liều củaTô Tiểu Mễ, đem xe dừng ở ngoài một siêu thị ven đường, bỏ lại Tô Tiểu Mễ trong xe tự mình vào siêu thị, không lâu sau lại ôm đống lớn đồ ăn vặt đi ra ngoài, ngồi vào xe, đem đồ ăn vặt ném vào trong ngực Tô Tiểu Mễ, còn có mấy quyển tạp chí, xe khởi động tiếp tục lên đường.
Tô Tiểu Mễ lại thử hỏi: “Em có thể nghe chút âm nhạc không?”
Thấy Nghiêm Ngôn không đáp trả, Tô Tiểu Mễ cẩn thận mở máy nghe nhạc, đem âm thanh điều chỉnh nhỏ một chút, sau đó vừa ăn đồ vặt vừa nhìn tạp chí vừa nghe nhạc, chỉ chốc lát miệng ngậm một đống thức ăn hướng Nghiêm Ngôn cằn nhằn: “Nếu sớm dùng cách này không phải tốt lắm sao, mới vừa rồi thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, thật đáng sợ” Tô Tiểu Mễ mới vừa mở miệng đồ ăn vặt bên trong cũng theo đó bay vèo vèo ra bên ngoài, rơi vãi đầy xe.
Bàn tay Nghiêm Ngôn hung hăng siết chặt bánh lái, giờ phút này hắn lời gì cũng không muốn nói.
Rốt cục đến địa điểm đã chọn, đồ ăn vặt trên xe bị Tô Tiểu Mễ giải quyết không còn sót lại bao nhiêu, hưng phấn mở cửa xuống xe, sờ sờ cái bụng ăn no căng tròn, nhìn ngọn núi trước mắt cao tới không thấy đỉnh, quay đầu rũ rượi gọi Nghiêm Ngôn: “Sao anh không đưa em đi ngắm hoa anh đào hay đến những nơi lãng mạng, mà lại đưa em đi leo núi, vận động kiểu này mệt lắm a”
Nghiêm Ngôn đem xe đậu ở bãi đỗ xe chuyên dụng, đeo lên túi ba lô của mình: “Em có thể ở lại đây” Dứt lời liền trực tiếp đi đến cửa mua vé vào cửa.
“Em đâu nói không đi” Dứt lời Tô Tiểu Mễ liền chạy chậm đuổi theo sau Nghiêm Ngôn.
(∪ ◡ ∪)
Vì không có mấy người leo núi nên tại quầy vé không cần chen chúc, rất nhanh mua được vé vào cổng, Tô Tiểu Mễ nhìn thềm đá không đồng nhất trải dài liền hối hận bản thân đem quá nhiều đồ kình càng, sớm biết nghe lời Nghiêm Ngôn đem theo ít thôi. Lúc lên núi cậu trông thấy có nơi bán gậy chống lên núi, vì thế vội vàng bảo Nghiêm Ngôn chờ một chút, còn mình lại chạy đi mua giống như tiểu lão đầu theo phía sau Nghiêm Ngôn bắt đầu chuyến lữ hành oanh oanh liệt liệt.
Mới bắt đầu Tô Tiểu Mễ còn như bức tượng tùy thời có thể chuyển dời, về sau thể lực ngày càng suy giảm, Tô Tiểu Mễ đi vài bước liền ngồi phịch dưới đất để Nghiêm Ngôn đợi ở phía trước: “Ngôn~ em không được, bình thường ít rèn luyện không khỏe bằng anh, em chịu không được”
Nghiêm Ngôn dừng lại ngồi xuống bên người Tô Tiểu Mễ, hai người ngồi song song trên thềm đá, chung quanh không lấy một bóng người, nơi này không khí rất thoáng mát, trán Nghiêm Ngôn cũng đã lấm tấm mồ hôi, lấy ra bình nước uống một hớp rồi đưa cho Tô Tiểu Mễ chật vật bên cạnh, Tô Tiểu Mễ nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm, thở phào một hơi: “Ngôn~ nơi này sao không thấy người qua lại nhỉ?”
“Em không phải đã nói chỉ cần hai chúng ta à” Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, đã lâu chưa từng thư thái như vậy.
“Cũng đâu có nói vắng vẻ như vậy, không biết có dã thú đột nhiên xuất hiện bắt chúng ta đi”
“Biết đâu chừng” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không có ý an ủi Tô Tiểu Mễ
Tô Tiểu Mễ vừa nghe Nghiêm Ngôn nói liền tin răm rắp, hoảng sợ mở to mắt nhìn quanh bốn phía: “Qua hai ba tiếng nữa sắc trời chuyển tối, chúng ta phải nghỉ ngơi ở đâu, ngủ bên ngoài quá không an toàn. Ngôn~ dù anh có bất mãn với công việc mình thế nào cũng không nên lôi em tới đây cùng chịu chết”
“Thông thường mấy người leo núi đều mang theo thức ăn” Nghiêm Ngôn cầm lấy bản đồ nhìn một chút: “Bất quá dựa theo tốc độ rùa bò của em, buổi tối e rằng chúng ta sẽ ngủ ở đây”
Tô Tiểu Mễ vừa nghe như vậy lập tức đứng phắt lên, lo lắng thúc giục Nghiêm Ngôn: “Vậy anh còn ngồi nơi này làm gì, nhanh lên đi a” Cái gì lãng mạn cũng không quản, chỉ không muốn tối nay cậu và Nghiêm Ngôn cùng ngủ trên thềm đá.
Nghiêm Ngôn cầm lấy cây gậy Tô Tiểu Mễ mua, mình cầm lấy một đầu còn đầu còn lại đưa cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ ngây ngốc nhận lấy cứ thế bị Nghiêm Ngôn kéo đi, không biết tại sao Tô Tiểu Mễ lại cảm thấy dễ dàng hơn vừa rồi rất nhiều, lúc này mới thảnh thơi chú ý cảnh sắc chung quanh, thật xinh đẹp.
Nhìn Nghiêm Ngôn phía trước một tay chống gậy, một tay kéo cậu trông rất cực nhọc. Vì vậy khi Nghiêm Ngôn quay đầu lại Tô Tiểu Mễ liền đưa một tay tới, cười híp mắt ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Nắm trực tiếp tốt hơn nhiều”
Nghiêm Ngôn chép miệng: “Thật phiền phức” Nhưng vẫn vươn tay nắm bàn tay Tô Tiểu Mễ mà còn nắm thật chặt.
Theo sắc trời từ từ chuyển tối, Tô Tiểu Mễ càng sốt ruột, ngừng lại bước chân, Nghiêm Ngôn khó hiểu quay đầu, hỏi: “Lần này lại thế nào?”
Tô Tiểu Mễ từ trong túi hành lý tìm hồi lâu mới lấy ra một trang giấy cùng một cây viết: “Để em viết lại mấy lời nhắn, lỡ chúng ta gặp bất trắc bố mẹ cũng sẽ biết nguyện vọng của em” Nói xong xì xoạch viết lên giấy, Nghiêm Ngôn khẽ cắn răng đoạt lấy tờ giấy trong tay Tô Tiểu Mễ: “Em còn lề mề chúng ta sẽ đến chậm, nhanh lên một chút”
Vô ý nhìn lướt qua, trên tờ giấy ghi lại dòng chữ:
Bố mẹ thân ái:
Nếu chuyến du lịch của con gặp bất trắc gì, xin bố mẹ đem thi thể của con cùng Nghiêm Ngôn chôn cùng một chỗ.
/110
|