Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 99: Phiên ngoại 2: Trăng mật nên thuần khiết thuần khiết
/110
|
Nhìn xong chiếu bóng, Tô Tiểu Mễ với đôi mắt sưng đỏ bắt đầu than thở bộ phim này cảm động thế nào, tình tiết tuyệt diệu thế nào, nhân vật chính diễn xuất thần ra sao, làm Nghiêm Ngôn phải cách cậu thật xa, làm bộ không nhận ra người này là ai.
“Tốt lắm, bây giờ có thể trở về chưa?”
“Anh nói sao? Trở về? Bỏ đi cơ hội tham quan Hà Lan xinh đẹp? Trăng mật hẳn nên cùng cảnh đêm thuần khiết thuần khiết”
“Em còn muốn làm gì” Nghiêm Ngôn cắn răng hỏi.
“Anh đừng quên bây giờ là trăng mật, hơn nữa sáng nay còn hứa hẹn với em những gì”
Nghiêm Ngôn ở trong lòng oán hận thầm mắng trăng mật đáng chết, hẹn ước đáng chết.
Buổi tối đèn đường đặc biệt sáng ngời tỏa ra ánh sáng ấm áp, trên đường không nhiều người qua lại, hai người dừng lại nơi rực rỡ nhất, chung quanh dần trở nên náo nhiệt hơn, Tô Tiểu Mễ tò mò đánh giá trên dưới con đường: “Ngôn ~ chúng ta qua đó vui đùa chút đi”
Nghiêm Ngôn liếc nhìn qua, khẽ chau mày: “Ngươi muốn chơi cái gì?”
“Xem một chút bọn họ đang làm gì”
“Đi rồi em đừng có hối hận”
“Tại sao em phải hối hận”
Hai người đi vào con đường đó, hai bên đều là kiến trúc phục cổ, vách tường phun sơn hình mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc kiệm vải, có rất nhiều tủ kính, kéo rèm cửa ra bên trong sẽ có ít nhất một mỹ nhân, mặc váy dây ngoắc tay uốn éo đủ loại tư thế với bạn, Tô Tiểu Mễ ngượng ngùng núp sau lưng Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ mấy cô gái kia đang làm gì”
“Đừng có ở đây giả bộ ngây thơ không biết mấy người đó muốn làm gì, không phải mỗi ngày em đều đọc mấy loại tạp chí loại này?”
“Cái gì mỗi ngày, em chỉ nghía duy nhất một lần còn bị anh bắt quả tang, ý anh là mấy cô ấy mặc vậy là để mời khách?”
“Hà Lan rất thoáng với mấy chuyện này” Nghiêm Ngôn đánh giá bốn phía, Tô Tiểu Mễ thì đánh giá hạ thân Nghiêm Ngôn, muốn tùy thời quan sát xem phía dưới hắn có phản ứng hay không. Chờ sau khi xác định không có phản ứng, cậu mới hiếu kỳ quan sát nơi nổi tiếng ăn chơi tại Hà Lan, có mấy cô gái da thịt vạm vỡ như gấu nhiệt tình nhào đến, Tô Tiểu Mễ nhìn thấy rợn cả tốc gáy, mấy cô gái khác còn điên cuồng lắc lư vòng eo để lộ ra hình xăm.
“Ngôn, bao một đêm phải tốn bao nhiêu tiền?” Tô Tiểu Mễ tò mò muốn biết.
“Thế nào? Em muốn vào vui đùa, không sao, tiền anh có em cứ việc” Nghiêm Ngôn nheo mắt hầm hực ngó chừng Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ biết nếu cậu láy máy trả lời sai sẽ chết rất thảm, không phải chỉ có Nghiêm Ngôn mới hiểu rõ Tô Tiểu Mễ, mà Tô Tiểu Mễ cũng rất hay thăm dò tính tình Nghiêm Ngôn.
“Em chỉ tò mò muốn hỏi thử, chứ em đã là người của anh, anh nói như vậy thật tổn thương người ta, hơn nữa mấy cô ấy sẽ đè em chết ngay trên giường” Tô Tiểu Mễ nịnh nọt nhích gần nói.
“Coi như em biết điều, nếu không anh sẽ đâm chết em trên giường”
Sự thật nói hay không nói kết quả Tô Tiểu Mễ vẫn chết trên giường.
Chờ Tô Tiểu Mễ tò mò tham quan hết con đường, hơn nữa còn không ngừng ở bên cạnh Nghiêm Ngôn chỉ vào cô gái đứng trong tủ kính xoi mói: “Chân cô gái kia sao đầy lông thế nhỉ, ngực thật là lớn quá đi, cái mông trông cũng không tệ, cô gái mặc quần áo trắng kia khuôn mặt trông cũng tàm tạm, nơi kia thoạt nhìn trông rất nhỏ. Ngôn, anh mau nhìn, mau nhìn cô gái kia, phía dưới thật đen”
Nghiêm Ngôn cho Tô Tiểu Mễ một cái liếc mắt đầy thâm ý: “Đây chính trăng mật thuần khiết thuần khiết của em đấy hả?”
Nếu không phải bị Nghiêm Ngôn nhắc nhở Tô Tiểu Mễ đã sớm đem hai từ thuần khiết quên không còn sót một móng, đến khi rời khỏi Tô Tiểu Mễ vẫn còn tiếc nuối, sớm biết đem theo máy chụp ảnh lưu lại vài tấm, chờ trở về đem cho bọn Chu Cương, Cung Gia Hoa, Liêu Phi nhìn nhất định rất hâm mộ.
Ngắm cảnh đêm thêm một hồi, hai người quay trở lại khách sạn, Tô Tiểu Mễ mới đặt chân vào cửa liền bị Nghiêm Ngôn từ phía sau ôm lấy, nhanh chóng bới ra quần áo trên người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ quả thực chưa kịp phản ứng đã bị Nghiêm Ngôn lột trần như nhộng.
“Anh, anh sao lại hoang 囧 vô độ thế hả”
“Đã làm nhiều lần, em còn e thẹn làm gì” Nói xong đem một chân chen vào giữa hai chân Tô Tiểu Mễ, kéo ra khoảng cách, ngón tay nhẹ nhàng ở trên phân thân Tô Tiểu Mễ trêu trọc.
“Anh cho rằng em da mặt dày như anh sao” Tô Tiểu Mễ bị cảm giác ngứa ngày hành hạ muốn phát điên mà vẫn mạnh miệng.
Bỏ ngoài tai mấy lời cằn nhằn, Nghiêm Ngôn lè lưỡi từ xương quai xanh Tô Tiểu Mễ liếm đến cổ, sau đó dùng hàm răng nhẹ gặm cắn lỗ tai Tô Tiểu Mễ: “Anh sẽ cho em một đêm trăng mật thuần khiết nhất”
Nói xong kéo ra rèm cửa sổ sát đất, mặc dù ở tầng 8 nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn có thể nhìn rõ người qua lại bên dưới, Tô Tiểu Mễ lắc mình một cái muốn dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi lại bị Nghiêm Ngôn nắm lấy cánh tay đặt dán lên mặt kính cửa sổ, Tô Tiểu Mễ hai tay chống trên cửa thủy tinh, tức giận mắng: “Anh biến thái, tại sao, làm ở đây sẽ bị người khác nhìn thấy”
Nghiêm Ngôn từ phía sau dán lên Tô Tiểu Mễ, nhỏ giọng nói: “Đây xem như trừng phạt em hành hạ anh cả ngày, em tốt nhất nên hưởng thụ đi” Vừa nói vừa dùng đôi môi mềm mại mút hôn sống lưng Tô Tiểu Mễ.
“Ma quỷ, anh là ma quỷ”
Môi Nghiêm Ngôn dần dần thăm dò đến phía dưới, tiếp theo đầu lưỡi tiến vào nơi cấm địa phía sau Tô Tiểu Mễ bắt đầu thăm dò.
“Aha..a..a..a… không nên..a.a..a…” Tô Tiểu Mễ mặc dù rất muốn giữ tinh thần tỉnh táo, tùy thời quan sát phía dưới có ai nhìn màn xuân sắc trên này. Nhưng khoái cảm thân thể không ngừng lan tràn khiến cậu càng lún càng sâu.
Nghiêm Ngôn thăm dò vào một ngón tay, nhẹ nhàng liếm láp bên trong vách tường, Tô Tiểu Mễ thoải mái ngưỡng cổ ra sau, móng tay không ngừng bắt loạn trên cửa thủy tinh bóng loáng.
“A, a, a, ưmmm, a ~~”
Một lát sau hai chân Tô Tiểu Mễ run rẩy không thể đứng vững, lúc này Nghiêm Ngôn đứng lên, hai tay ôm lấy eo Tô Tiểu Mễ, thắt lưng đẩy một cái rất nhanh đi vào, một tay mò mẫm xuống dưới tìm phân thân Tô Tiểu Mễ chơi đùa, một tay phủ lên bàn tay Tô Tiểu Mễ đặt trên mặt cửa kình, mười ngón tay quấn riết vào nhau, Nghiêm Ngôn đưa đẩy vào người Tô Tiểu Mễ, vừa hỏi: “Như vậy đủ thuần khiết chưa”
“A, a, ưmmm, anh, mẹ nó, a…a… trêu em”
Câu thô tục này đổi lấy sau đó Nghiêm Ngôn tiến công mãnh liệt hơn.
Mà tất cả đều tiến hành vô cùng thuần khiết
“Tốt lắm, bây giờ có thể trở về chưa?”
“Anh nói sao? Trở về? Bỏ đi cơ hội tham quan Hà Lan xinh đẹp? Trăng mật hẳn nên cùng cảnh đêm thuần khiết thuần khiết”
“Em còn muốn làm gì” Nghiêm Ngôn cắn răng hỏi.
“Anh đừng quên bây giờ là trăng mật, hơn nữa sáng nay còn hứa hẹn với em những gì”
Nghiêm Ngôn ở trong lòng oán hận thầm mắng trăng mật đáng chết, hẹn ước đáng chết.
Buổi tối đèn đường đặc biệt sáng ngời tỏa ra ánh sáng ấm áp, trên đường không nhiều người qua lại, hai người dừng lại nơi rực rỡ nhất, chung quanh dần trở nên náo nhiệt hơn, Tô Tiểu Mễ tò mò đánh giá trên dưới con đường: “Ngôn ~ chúng ta qua đó vui đùa chút đi”
Nghiêm Ngôn liếc nhìn qua, khẽ chau mày: “Ngươi muốn chơi cái gì?”
“Xem một chút bọn họ đang làm gì”
“Đi rồi em đừng có hối hận”
“Tại sao em phải hối hận”
Hai người đi vào con đường đó, hai bên đều là kiến trúc phục cổ, vách tường phun sơn hình mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc kiệm vải, có rất nhiều tủ kính, kéo rèm cửa ra bên trong sẽ có ít nhất một mỹ nhân, mặc váy dây ngoắc tay uốn éo đủ loại tư thế với bạn, Tô Tiểu Mễ ngượng ngùng núp sau lưng Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ mấy cô gái kia đang làm gì”
“Đừng có ở đây giả bộ ngây thơ không biết mấy người đó muốn làm gì, không phải mỗi ngày em đều đọc mấy loại tạp chí loại này?”
“Cái gì mỗi ngày, em chỉ nghía duy nhất một lần còn bị anh bắt quả tang, ý anh là mấy cô ấy mặc vậy là để mời khách?”
“Hà Lan rất thoáng với mấy chuyện này” Nghiêm Ngôn đánh giá bốn phía, Tô Tiểu Mễ thì đánh giá hạ thân Nghiêm Ngôn, muốn tùy thời quan sát xem phía dưới hắn có phản ứng hay không. Chờ sau khi xác định không có phản ứng, cậu mới hiếu kỳ quan sát nơi nổi tiếng ăn chơi tại Hà Lan, có mấy cô gái da thịt vạm vỡ như gấu nhiệt tình nhào đến, Tô Tiểu Mễ nhìn thấy rợn cả tốc gáy, mấy cô gái khác còn điên cuồng lắc lư vòng eo để lộ ra hình xăm.
“Ngôn, bao một đêm phải tốn bao nhiêu tiền?” Tô Tiểu Mễ tò mò muốn biết.
“Thế nào? Em muốn vào vui đùa, không sao, tiền anh có em cứ việc” Nghiêm Ngôn nheo mắt hầm hực ngó chừng Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ biết nếu cậu láy máy trả lời sai sẽ chết rất thảm, không phải chỉ có Nghiêm Ngôn mới hiểu rõ Tô Tiểu Mễ, mà Tô Tiểu Mễ cũng rất hay thăm dò tính tình Nghiêm Ngôn.
“Em chỉ tò mò muốn hỏi thử, chứ em đã là người của anh, anh nói như vậy thật tổn thương người ta, hơn nữa mấy cô ấy sẽ đè em chết ngay trên giường” Tô Tiểu Mễ nịnh nọt nhích gần nói.
“Coi như em biết điều, nếu không anh sẽ đâm chết em trên giường”
Sự thật nói hay không nói kết quả Tô Tiểu Mễ vẫn chết trên giường.
Chờ Tô Tiểu Mễ tò mò tham quan hết con đường, hơn nữa còn không ngừng ở bên cạnh Nghiêm Ngôn chỉ vào cô gái đứng trong tủ kính xoi mói: “Chân cô gái kia sao đầy lông thế nhỉ, ngực thật là lớn quá đi, cái mông trông cũng không tệ, cô gái mặc quần áo trắng kia khuôn mặt trông cũng tàm tạm, nơi kia thoạt nhìn trông rất nhỏ. Ngôn, anh mau nhìn, mau nhìn cô gái kia, phía dưới thật đen”
Nghiêm Ngôn cho Tô Tiểu Mễ một cái liếc mắt đầy thâm ý: “Đây chính trăng mật thuần khiết thuần khiết của em đấy hả?”
Nếu không phải bị Nghiêm Ngôn nhắc nhở Tô Tiểu Mễ đã sớm đem hai từ thuần khiết quên không còn sót một móng, đến khi rời khỏi Tô Tiểu Mễ vẫn còn tiếc nuối, sớm biết đem theo máy chụp ảnh lưu lại vài tấm, chờ trở về đem cho bọn Chu Cương, Cung Gia Hoa, Liêu Phi nhìn nhất định rất hâm mộ.
Ngắm cảnh đêm thêm một hồi, hai người quay trở lại khách sạn, Tô Tiểu Mễ mới đặt chân vào cửa liền bị Nghiêm Ngôn từ phía sau ôm lấy, nhanh chóng bới ra quần áo trên người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ quả thực chưa kịp phản ứng đã bị Nghiêm Ngôn lột trần như nhộng.
“Anh, anh sao lại hoang 囧 vô độ thế hả”
“Đã làm nhiều lần, em còn e thẹn làm gì” Nói xong đem một chân chen vào giữa hai chân Tô Tiểu Mễ, kéo ra khoảng cách, ngón tay nhẹ nhàng ở trên phân thân Tô Tiểu Mễ trêu trọc.
“Anh cho rằng em da mặt dày như anh sao” Tô Tiểu Mễ bị cảm giác ngứa ngày hành hạ muốn phát điên mà vẫn mạnh miệng.
Bỏ ngoài tai mấy lời cằn nhằn, Nghiêm Ngôn lè lưỡi từ xương quai xanh Tô Tiểu Mễ liếm đến cổ, sau đó dùng hàm răng nhẹ gặm cắn lỗ tai Tô Tiểu Mễ: “Anh sẽ cho em một đêm trăng mật thuần khiết nhất”
Nói xong kéo ra rèm cửa sổ sát đất, mặc dù ở tầng 8 nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn có thể nhìn rõ người qua lại bên dưới, Tô Tiểu Mễ lắc mình một cái muốn dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi lại bị Nghiêm Ngôn nắm lấy cánh tay đặt dán lên mặt kính cửa sổ, Tô Tiểu Mễ hai tay chống trên cửa thủy tinh, tức giận mắng: “Anh biến thái, tại sao, làm ở đây sẽ bị người khác nhìn thấy”
Nghiêm Ngôn từ phía sau dán lên Tô Tiểu Mễ, nhỏ giọng nói: “Đây xem như trừng phạt em hành hạ anh cả ngày, em tốt nhất nên hưởng thụ đi” Vừa nói vừa dùng đôi môi mềm mại mút hôn sống lưng Tô Tiểu Mễ.
“Ma quỷ, anh là ma quỷ”
Môi Nghiêm Ngôn dần dần thăm dò đến phía dưới, tiếp theo đầu lưỡi tiến vào nơi cấm địa phía sau Tô Tiểu Mễ bắt đầu thăm dò.
“Aha..a..a..a… không nên..a.a..a…” Tô Tiểu Mễ mặc dù rất muốn giữ tinh thần tỉnh táo, tùy thời quan sát phía dưới có ai nhìn màn xuân sắc trên này. Nhưng khoái cảm thân thể không ngừng lan tràn khiến cậu càng lún càng sâu.
Nghiêm Ngôn thăm dò vào một ngón tay, nhẹ nhàng liếm láp bên trong vách tường, Tô Tiểu Mễ thoải mái ngưỡng cổ ra sau, móng tay không ngừng bắt loạn trên cửa thủy tinh bóng loáng.
“A, a, a, ưmmm, a ~~”
Một lát sau hai chân Tô Tiểu Mễ run rẩy không thể đứng vững, lúc này Nghiêm Ngôn đứng lên, hai tay ôm lấy eo Tô Tiểu Mễ, thắt lưng đẩy một cái rất nhanh đi vào, một tay mò mẫm xuống dưới tìm phân thân Tô Tiểu Mễ chơi đùa, một tay phủ lên bàn tay Tô Tiểu Mễ đặt trên mặt cửa kình, mười ngón tay quấn riết vào nhau, Nghiêm Ngôn đưa đẩy vào người Tô Tiểu Mễ, vừa hỏi: “Như vậy đủ thuần khiết chưa”
“A, a, ưmmm, anh, mẹ nó, a…a… trêu em”
Câu thô tục này đổi lấy sau đó Nghiêm Ngôn tiến công mãnh liệt hơn.
Mà tất cả đều tiến hành vô cùng thuần khiết
/110
|