"Sớm biết vậy đã mang bàn sủi cảo lên đây" trợ lý Trương nhất thời kϊƈɦ động, đem suy nghĩ từ tận đáy lòng nói thầm ra.
Hàn Kinh Niên khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Trương.
Ý thức được tiếng của mình đã lọt ra khỏi miệng, trợ lý Trương lập tức bồi cười, thận trọng hỏi: "Tôi nói là, tôi không ăn sáng nữa, muốn ăn sủi cảo, Hàn tổng, anh có muốn ăn hay không?"
Hàn Kinh Niên đặt điện thoại xuống văn kiện phía dưới, lạnh như băng nói: "Không cần."
"Vậy được, Hàn tổng, trước tiên tôi báo cáo công việc cho anh."
Quanh người Hàn Kinh Niên tỏa ra một tràng khí lạnh như băng, một mực kéo dài tới buổi chiều, đến lúc này khí áp mới chuyển biến tốt hơn.
Cho đến tận trưa bận bịu làm việc, tăng ca đến 9h30 tối, anh mới coi như hoàn thành một ngày làm việc.
Tiến vào trong xe, trợ lý Trương đều thấy sếp mình trở về nhà, theo quán tính mở miệng hỏi: "Hàn tổng, vẫn là về nhà sao?"
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, nhưng khuôn mặt lại lạnh xuống.
Trợ lý Trương không hiểu ý tứ của Hàn Kinh Niên, lại thấy anh ta không có ý cự tuyệt, liền lái xe, hướng nhà chạy thẳng tới.
Đêm nay hắn không có trở về.
Đêm nay hắn lại không có trở về.
Đêm nay hắn lại lại không có trở về.
Liên tiếp ba ngày liền, Hàn Kinh Niên không trở về nhà, Hạ Vãn An lại dần thích ứng với việc không có anh trong nhà, cô một mình con gái sống trong căn nhà rộng hơn 300 mét vuông.
Cô nghĩ, đoạn thời gian trước, anh ấy trở về hẳn là do cô đã cứu em họ của anh ấy, để cảm ơn nên anh ấy trở về liền xoa thuốc cho cô nhiều ngày.
Hiện tại vết thương sau lưng đã tốt hơn trước, anh ấy cũng không còn về nhà nữa.
Khi đó được đối xử tốt cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nên hiện tại cũng không cảm thấy mất mát quá lớn.
Rất nhanh, thời gian liền đã đến một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Kinh Niên không có lấy một lần trở về, mà Hạ Vãn An cũng không một lần gặp mặt anh ở ngoài.
Ngày đầu tiên của tháng sau, vừa vặn lại đúng vào thứ hai, đến công ty, Hạ Vãn An vừa đăng nhập Wechat vào máy tính liền nhận được tin nhắn Ngải Khương gửi.
Ngải Khương: "Vãn An, mình tháng trước không phải đã nói với cậu mình muốn được đổi việc sao? Hiện tại hồ sơ công tác vừa mới làm xong! Mình hôm nay làm thủ tục nhập chức, rồi chính thức đi làm ngày đầu tiên."
Hạ Vãn An: "Thật sao? Thật sao? Vậy chúc mừng, chúc mừng!"
Ngải Khương: "Hì hì, Vãn An, cậu không tò mò rằng mình làm ở công ty nào sao?"
Hạ Vãn An: "Cậu nói vậy khiến mình liền có chút kiếu kì nha!"
Ngải Khương: "Cậu mau chuẩn bị tâm lí, nói ra, cậu cũng đừng bị dọa đến chết nha, mình làm việc tại xí nghiệp của Hàn thị, sau này hai chúng ta sẽ là đồng nghiệp!"
Hạ Vãn An gửi icon vui vẻ: "Thật sao? Cậu làm ở nhóm nào? Giữa trưa mình tới tìm cậu ăn trưa."
Ngải Khương: "Thật nha, mình lừa cậu làm cái gì? Mình ở Tống Kinh, bất quá nơi này cũng quá nghiêm ngặt rồi, mình rõ ràng có kinh nghiệm công việc, nhưng rốt cuộc lại bắt mình thửu việc ba tháng."
Hạ Vãn An sửng sốt, đây không phải là bên Hàn Kinh Niên sao?
Ngải Khương: "Vãn An, cậu có biết hay không, mình căn bản là không hề nghĩ tới sẽ nhận lời mời, tuần đầu bọn họ gọi cho mình, mình còn không dám tin, cho rằng mình đang nằm mơ rồi!"
Hàn Kinh Niên khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Trương.
Ý thức được tiếng của mình đã lọt ra khỏi miệng, trợ lý Trương lập tức bồi cười, thận trọng hỏi: "Tôi nói là, tôi không ăn sáng nữa, muốn ăn sủi cảo, Hàn tổng, anh có muốn ăn hay không?"
Hàn Kinh Niên đặt điện thoại xuống văn kiện phía dưới, lạnh như băng nói: "Không cần."
"Vậy được, Hàn tổng, trước tiên tôi báo cáo công việc cho anh."
Quanh người Hàn Kinh Niên tỏa ra một tràng khí lạnh như băng, một mực kéo dài tới buổi chiều, đến lúc này khí áp mới chuyển biến tốt hơn.
Cho đến tận trưa bận bịu làm việc, tăng ca đến 9h30 tối, anh mới coi như hoàn thành một ngày làm việc.
Tiến vào trong xe, trợ lý Trương đều thấy sếp mình trở về nhà, theo quán tính mở miệng hỏi: "Hàn tổng, vẫn là về nhà sao?"
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, nhưng khuôn mặt lại lạnh xuống.
Trợ lý Trương không hiểu ý tứ của Hàn Kinh Niên, lại thấy anh ta không có ý cự tuyệt, liền lái xe, hướng nhà chạy thẳng tới.
Đêm nay hắn không có trở về.
Đêm nay hắn lại không có trở về.
Đêm nay hắn lại lại không có trở về.
Liên tiếp ba ngày liền, Hàn Kinh Niên không trở về nhà, Hạ Vãn An lại dần thích ứng với việc không có anh trong nhà, cô một mình con gái sống trong căn nhà rộng hơn 300 mét vuông.
Cô nghĩ, đoạn thời gian trước, anh ấy trở về hẳn là do cô đã cứu em họ của anh ấy, để cảm ơn nên anh ấy trở về liền xoa thuốc cho cô nhiều ngày.
Hiện tại vết thương sau lưng đã tốt hơn trước, anh ấy cũng không còn về nhà nữa.
Khi đó được đối xử tốt cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nên hiện tại cũng không cảm thấy mất mát quá lớn.
Rất nhanh, thời gian liền đã đến một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Kinh Niên không có lấy một lần trở về, mà Hạ Vãn An cũng không một lần gặp mặt anh ở ngoài.
Ngày đầu tiên của tháng sau, vừa vặn lại đúng vào thứ hai, đến công ty, Hạ Vãn An vừa đăng nhập Wechat vào máy tính liền nhận được tin nhắn Ngải Khương gửi.
Ngải Khương: "Vãn An, mình tháng trước không phải đã nói với cậu mình muốn được đổi việc sao? Hiện tại hồ sơ công tác vừa mới làm xong! Mình hôm nay làm thủ tục nhập chức, rồi chính thức đi làm ngày đầu tiên."
Hạ Vãn An: "Thật sao? Thật sao? Vậy chúc mừng, chúc mừng!"
Ngải Khương: "Hì hì, Vãn An, cậu không tò mò rằng mình làm ở công ty nào sao?"
Hạ Vãn An: "Cậu nói vậy khiến mình liền có chút kiếu kì nha!"
Ngải Khương: "Cậu mau chuẩn bị tâm lí, nói ra, cậu cũng đừng bị dọa đến chết nha, mình làm việc tại xí nghiệp của Hàn thị, sau này hai chúng ta sẽ là đồng nghiệp!"
Hạ Vãn An gửi icon vui vẻ: "Thật sao? Cậu làm ở nhóm nào? Giữa trưa mình tới tìm cậu ăn trưa."
Ngải Khương: "Thật nha, mình lừa cậu làm cái gì? Mình ở Tống Kinh, bất quá nơi này cũng quá nghiêm ngặt rồi, mình rõ ràng có kinh nghiệm công việc, nhưng rốt cuộc lại bắt mình thửu việc ba tháng."
Hạ Vãn An sửng sốt, đây không phải là bên Hàn Kinh Niên sao?
Ngải Khương: "Vãn An, cậu có biết hay không, mình căn bản là không hề nghĩ tới sẽ nhận lời mời, tuần đầu bọn họ gọi cho mình, mình còn không dám tin, cho rằng mình đang nằm mơ rồi!"
/1162
|