Thanh âm của anh rất nhỏ, trợ lý không nghe được: "Cái gì cơ?"
Hàn Kinh Niên ý thức được chính mình thất thố, hoàn hồn nói: "Không có gì."
Ba giây sau, anh lại mở miệng: "Về nhà."
Trợ lý lại mơ hồ nhưng không chờ anh ta mở miệng, Hàn Kinh Niên nghĩ nghĩ gì đó, bổ sung một câu: "Là nhà mà cô ấy đang ở ấy."
...
Spa xong thì đã là nửa đêm.
Hạ Vãn An không lái xe, chỉ có Tống Hữu Mạn vừa đến tuổi đã thi được bằng lái xe đưa cô về nhà.
Dọc đường đi, Tống Hữu Mạn rất cẩn thận lái xe, còn tận tình khuyên bảo Hạ Vãn An sớm thoát khỏi bể khổ Hàn Kinh Niên.
Chia tay Tống Hữu Mạn, Hạ Vãn An chờ đến khi không nhìn thấy xe của cô ấy đâu nữa mới đi vào thang máy.
Đã khuya, thang máy chỉ có một người Hạ Vãn An, trong không gian yên tĩnh hẹp hòi, Hạ Vãn An nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang không ngừng nhảy lên, đột nhiên cô nghĩ tới câu nói kia của Tống Hữu Mạn: "Sớm thoát khỏi bể khổ Hàn Kinh Niên."
Bể khổ... không nói thì thôi chứ thật đúng là bể khổ mà... trộm thích một người luôn khổ như vậy, còn thoát khỏi sao... nếu có thể thoát vậy thì tốt rồi... cô còn hy vọng hơn ai hết rằng mình sẽ không thích anh như vậy.
Rất nhanh thang máy đã tới nơi.
Từ thang máy ra ngoài, Hạ Vãn An lưu loát liền mạch nhập mật mã, đẩy cửa ra, sau đó theo bản năng bật đèn, lúc này cô mới phát hiện đèn trong nhà đã sáng.
Cô nhớ rõ mình đã tắt đèn rồi mà... Hạ Vãn An ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, cô thấy một đôi giày da màu đen đặt trước tủ giày ngoài cửa.
Cho nên... anh ấy đã trở về sao?
Đôi giày da này rất quen mắt, chính là đôi giày mà đêm nay Hàn Kinh Niên đã đi...
Ngay lúc Hạ Vãn An đang kinh ngạc hết sức, cửa thư phòng bị đẩy ra, Hàn Kinh Niên đang còn mặc tây trang buổi tối đi tụ hội từ bên trong đi ra.
Chợt nhìn đến Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An hơi có chút vô thố, vì để che dấu chính mình hoảng loạn, cô theo bản năng mở miệng: "Sao anh lại về vậy?"
Vừa dứt lời, Hạ Vãn An nhạy bén bắt giữ đến hình ảnh Hàn Kinh Niên hơi hơi nhăn lại ấn đường, lúc này cô mới phản ứng lại mình nói sai rồi.
Đây là nhà của anh, sao anh không thể trở lại chứ?...
Nghĩ nghĩ, Hạ Vãn An vội nói: "Ý của em là em cho rằng anh có hẹn sẽ không về nhà cho nên có hơi kinh ngạc."
Thanh âm của cô ôn ôn nhuyễn nhuyễn, không có gì khác với bình thường, cảm xúc cũng đắn đo rất khá, làm người ta nghe không nhận ra được điều gì nhưng mà trong lòng cô lại đang cất giấu nồng đậm chua xót cùng đau đớn.
Hàn Kinh Niên không sốt ruột mở miệng, anh nhìn vào đáy mắt đen nhánh thâm thúy của Hạ Vãn An, ánh mắt của anh dường như rất có lực xuyên thấu, phảng phất như có thể xuyên thấu qua đôi mắt của đối phương để nhìn thấu trong lòng họ đang nghĩ gì.
Chỉ hơn 10 giây ngắn ngủi, Hạ Vãn An cúi đầu né tránh tầm mắt của anh.
Cô đang định tìm cớ để che dấu sự thất thố, chỉ là còn chưa nói gì thì anh lạnh nhạt nói: "Về lấy tài liệu."
Nghe anh nói như vậy, Hạ Vãn An mới chú ý trêи tay anh có tập folder.
Thì ra là anh trở về lấy đồ... may mắn vừa nãy cô không bởi vì nhìn thấy anh ở nhà mà có thêm ý tưởng khác...
Hạ Vãn An rất muốn hỏi anh một câu, vậy anh còn phải đi sao?
Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị đè ép đi xuống.
Giữa hai bọn họ... dường như không quen thuộc tới mức cô có tư cách hỏi hành tung của anh...
Hàn Kinh Niên ý thức được chính mình thất thố, hoàn hồn nói: "Không có gì."
Ba giây sau, anh lại mở miệng: "Về nhà."
Trợ lý lại mơ hồ nhưng không chờ anh ta mở miệng, Hàn Kinh Niên nghĩ nghĩ gì đó, bổ sung một câu: "Là nhà mà cô ấy đang ở ấy."
...
Spa xong thì đã là nửa đêm.
Hạ Vãn An không lái xe, chỉ có Tống Hữu Mạn vừa đến tuổi đã thi được bằng lái xe đưa cô về nhà.
Dọc đường đi, Tống Hữu Mạn rất cẩn thận lái xe, còn tận tình khuyên bảo Hạ Vãn An sớm thoát khỏi bể khổ Hàn Kinh Niên.
Chia tay Tống Hữu Mạn, Hạ Vãn An chờ đến khi không nhìn thấy xe của cô ấy đâu nữa mới đi vào thang máy.
Đã khuya, thang máy chỉ có một người Hạ Vãn An, trong không gian yên tĩnh hẹp hòi, Hạ Vãn An nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang không ngừng nhảy lên, đột nhiên cô nghĩ tới câu nói kia của Tống Hữu Mạn: "Sớm thoát khỏi bể khổ Hàn Kinh Niên."
Bể khổ... không nói thì thôi chứ thật đúng là bể khổ mà... trộm thích một người luôn khổ như vậy, còn thoát khỏi sao... nếu có thể thoát vậy thì tốt rồi... cô còn hy vọng hơn ai hết rằng mình sẽ không thích anh như vậy.
Rất nhanh thang máy đã tới nơi.
Từ thang máy ra ngoài, Hạ Vãn An lưu loát liền mạch nhập mật mã, đẩy cửa ra, sau đó theo bản năng bật đèn, lúc này cô mới phát hiện đèn trong nhà đã sáng.
Cô nhớ rõ mình đã tắt đèn rồi mà... Hạ Vãn An ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, cô thấy một đôi giày da màu đen đặt trước tủ giày ngoài cửa.
Cho nên... anh ấy đã trở về sao?
Đôi giày da này rất quen mắt, chính là đôi giày mà đêm nay Hàn Kinh Niên đã đi...
Ngay lúc Hạ Vãn An đang kinh ngạc hết sức, cửa thư phòng bị đẩy ra, Hàn Kinh Niên đang còn mặc tây trang buổi tối đi tụ hội từ bên trong đi ra.
Chợt nhìn đến Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An hơi có chút vô thố, vì để che dấu chính mình hoảng loạn, cô theo bản năng mở miệng: "Sao anh lại về vậy?"
Vừa dứt lời, Hạ Vãn An nhạy bén bắt giữ đến hình ảnh Hàn Kinh Niên hơi hơi nhăn lại ấn đường, lúc này cô mới phản ứng lại mình nói sai rồi.
Đây là nhà của anh, sao anh không thể trở lại chứ?...
Nghĩ nghĩ, Hạ Vãn An vội nói: "Ý của em là em cho rằng anh có hẹn sẽ không về nhà cho nên có hơi kinh ngạc."
Thanh âm của cô ôn ôn nhuyễn nhuyễn, không có gì khác với bình thường, cảm xúc cũng đắn đo rất khá, làm người ta nghe không nhận ra được điều gì nhưng mà trong lòng cô lại đang cất giấu nồng đậm chua xót cùng đau đớn.
Hàn Kinh Niên không sốt ruột mở miệng, anh nhìn vào đáy mắt đen nhánh thâm thúy của Hạ Vãn An, ánh mắt của anh dường như rất có lực xuyên thấu, phảng phất như có thể xuyên thấu qua đôi mắt của đối phương để nhìn thấu trong lòng họ đang nghĩ gì.
Chỉ hơn 10 giây ngắn ngủi, Hạ Vãn An cúi đầu né tránh tầm mắt của anh.
Cô đang định tìm cớ để che dấu sự thất thố, chỉ là còn chưa nói gì thì anh lạnh nhạt nói: "Về lấy tài liệu."
Nghe anh nói như vậy, Hạ Vãn An mới chú ý trêи tay anh có tập folder.
Thì ra là anh trở về lấy đồ... may mắn vừa nãy cô không bởi vì nhìn thấy anh ở nhà mà có thêm ý tưởng khác...
Hạ Vãn An rất muốn hỏi anh một câu, vậy anh còn phải đi sao?
Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị đè ép đi xuống.
Giữa hai bọn họ... dường như không quen thuộc tới mức cô có tư cách hỏi hành tung của anh...
/1162
|