Editor: Tuấn Bee
Beta: tiệm muối tam giới
Buổi sáng hôm sau, Giang Tu Viễn thức dậy khá sớm.
Đàn ông mà, sáng sớm khó tránh khỏi sẽ có chút phản ứng, hơn nữa lại có ngọc nữ bên cạnh, khó tránh khỏi trong tâm càng thêm xao động.
Cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng, đôi mắt nhắm với lông mi dài như cánh bướm đang đậu, bộ dạng như đang say trong giấc mộng đẹp. Tay của Giang Tu Viễn ôm lấy eo của cô, hơi ấm của da thịt truyền qua lớp vải mỏng khiến anh càng thêm xao xuyến.
Đêm đó ở trên xe, những xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến anh cứ vương vấn mãi.
Đã xác định là người của mình rồi, vậy ứng trước các lợi ích trong tương lai, động chạm đôi chút cũng chẳng phải là cái gì quá đáng, đây cũng không thể coi là đục nước béo cò được.
Giang Tu Viễn tự thuyết phục bản thân.
Anh ngồi dậy, tay nắm chặt rồi lại buông ra, từ từ đưa lên trên vài phút, nhưng ngờ đâu, ngay vào lúc chuẩn bị hành động thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cô gái đang trong giấc ngủ khẽ mở đôi mắt lim dim.
Đúng lúc đối diện với đôi mắt đen tối mờ ám của người đàn ông bên cạnh như phóng ra ánh lửa, Tống Âm hơi hốt hoảng,mù mờ hỏi anh: ” Anh định làm cái gì?”
Giang Tu Viễn: “… …”
Anh im lặng rút tay về.
Những kí ức tối qua lại lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Ngày lễ tiếp theo gần nhất là ngày của các thầy cô, nếu như ngày đó anh đề xuất thuận theo tự nhiên mà tiến tới thì chắc cô gái nhỏ sẽ nghĩ anh là đồ thần kinh mất.
Sau một hồi suy nghĩ, anh bỗng nảy ra một ý, anh mở miệng hỏi: “Chúng ta đi du lịch nhé? Em có muốn ra nước ngoài chơi mấy hôm không?”
Du lịch ư, từ trước đến nay vốn chẳng bao giờ có cơ hội nào cả.
Nghe được đề nghị này của anh, mắt Tống Âm sáng rực lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn ra: “Anh muốn đi chơi à? Em muốn đi Nhật, lần trước Sanh Sanh đi rồi, cô ấy nói có rất nhiều thứ thú vị ở đó!”
Nhưng có lẽ đột nhiên nhớ lại điều gì đó, ánh sáng trong đáy mắt của cô lại tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên tụt mood hơn, ” Nhưng em sắp phải gia nhập đoàn rồi, lại còn nhiều thứ phải làm nữa, có lẽ sẽ không có thời gian đi chơi rồi.”
“Em xin lỗi”. Bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm lấy tay anh, trên mặt biểu hiện sự hối lỗi: “Đợi em qua đợt này đã, có lẽ phải đến cuối tháng 12, rồi chúng mình đi chơi nhé.”
Mới nghe được lời xin lỗi, Giang Tu Viễn vẫn chưa hiểu gì, đợi đến khi cô nói xong, anh mới hiểu được.
Cô gái nhỏ có lẽ cho rằng anh muốn đi chơi, vì thế mới cảm thấy có lỗi vì bản thân không thể đi cùng mình được, nhưng thật ra thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì quá quan trọng.
Bỗng nhiên, Giang Tu Viễn cảm thấy bản thân hình như hơi có chút khốn nạn.
Bạn gái của mình tốt thế này, hơn nữa anh luôn muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
“Không sao đâu, anh thì không vấn đề gì. Đợi em có thời gian rồi chúng mình cùng đi, tới lúc đó còn có thể đi trượt tuyết, xem bắn pháo hoa nữa.”
Anh nói với giọng ấm áp, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa cái cái đầu nhỏ của cô.
Nhưng chưa kịp đặt tay lên, Tống Âm rất nhanh bèn tránh sang một bên, nói với giọng cảnh giác: “Anh đừng động vào, đầu em vẫn còn dầu đấy!”
Giang Tu Viễn: “… …”
Đúng rồi, anh xém chút nữa quên cái vụ này.
Tống âm lại được những lời dỗ dành của anh làm cho bản thân vui vẻ trở lại, cười lên một cách ngọt ngào, “Được rồi, như vậy chúng ta bàn xong vụ này rồi nhé!”
Trong lúc nói, cô mở bản ghi chú trên điện thoại ra, gõ một cách trịnh trọng: Tháng 12 phải đi Nhật với bạn trai, nhất định phải lưu giữ một tuần thảnh thơi, vui vẻ. o(*////▽////*)q
Giang Tu Viễn nhìn thấy ký hiệu icon cuối cùng của Tống Âm, khóe miệng không kìm được cong lên.
Một cô gái dễ thương thế này, sớm muộn gì cũng thuộc về anh, có lẽ cũng không cần phải vội vàng thái quá như vậy, cứ chầm chậm thôi, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội.
Sau khi vết thương được tháo chỉ, việc đầu tiên Tống Âm làm chính là đi gội đầu.
Dầu gội, dầu xả, tinh dầu oải hương đều được dùng cả, gội gần nửa tiếng đồng hồ, cô nghĩ, được gội đầu quả là một niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Chuẩn bị xong xuôi, cô liền đi họp nhóm.
Đạo diễn Lâm tuy lúc bình thường nhìn có vẻ hung dữ, lẻo mép: “Nghe tôi đi, như vậy thôi, không cần thảo luận thêm nữa”, nhưng con người cũng rất tốt, còn tổ chức cho cô một bữa tiệc nghênh đón mặc dù nhỏ nhưng rất trang trọng.
Bộ phim này đã đến giai đoạn công chiếu rồi.
Trước đây vì Tống âm bị thương, trên vai còn phải băng bó vì thế không thể đến đoàn để quay được
Bây giờ đã quay lại rồi, về căn bản cô phải ở nhóm kịch từ 6h sáng cho đến 12 giờ đêm.
Quay bổ sung phần của cô.
Nếu được dùng 2 từ để miêu tả tình trạng công việc, thì chỉ có thể là bận và mệt.
Cực kỳ bận rộn, cũng cực kỳ mệt.
Để tiết kiệm thời gian thì mỗi ngày Tống Âm sẽ không về nhà nữa mà sẽ tìm một khách sạn ở gần đó.
Nhưng lần này, cô hoàn toàn không phải bận tâm về vấn đề ăn uống, vì đã có Giang Tu Viễn ở cùng với cô.
Tối hôm nay kết thúc sớm hơn mọi ngày, nhưng cũng phải đến 11 rưỡi.
Giang Tu Viễn đỗ xe ở sân đỗ của khách sạn. Nhìn nhìn thấy cô gái nhỏ ngủ gục trên ghế lái phụ.
Anh nhìn đương nhiên là rất đau lòng, nhẹ nhàng bế cô đi thẳng đến cửa của phòng khách sạn.
Dùng thẻ phòng mở cửa ra, anh cẩn thận đặt cô đặt lên giường một cách nhẹ nhàng.
Xong xuôi mọi việc cũng chưa muộn lắm, anh nhớ lại mỗi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ ngồi trước bàn trang điểm dùng một đống chai lọ gì đó để tẩy trang.
Giang Tu Viễn đi đến trước bàn trang điểm của cô, anh ngẩn người nhìn những chai lọ cao thấp, to nhỏ với đủ loại màu sắc khác nhau.
Đưa từng cái lên nhìn, cuối cùng anh cũng tìm được một cái chai chắc là nhũ tẩy trang.
Anh đổ một ít lên tay, cái mùi của chanh, rất quen thuộc, giống hệt với cái mùi mà mấy ngày trước anh ngửi được.
Anh có thể khẳng định là đúng cái lọ này.
Giang Tu Viễn rút ra vài miếng bông tẩy trang, sau khi ngồi xuống, nhẹ nhàng tẩy trang cho cô, còn chuẩn bị một chậu nước ấm để rửa mặt.
Hình như là quá mệt nên Tống Âm ngủ rất say, trong đó có một lần tỉnh giấc.
Lúc đó mí mắt của cô lờ đờ, khẽ mở nhưng không ra, nói mê một câu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đúng 5 giờ sáng ngày tiếp theo, chuông báo thức lại đúng giờ reo lên.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, Tống Âm dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, không muốn dậy chút nào.
Đột nhiên nhớ đến một việc quan trọng, cô giật mình bò dậy, sốt sắng chạy về phía chiếc gương.
“Xong rồi, tối qua hình như em đi ngủ mà quên tẩy trang, chắc chắn là sẽ mọc mụn, không biết bây giờ da có đỏ lên hay chưa.”
Đến trước gương nhìn qua, mới phát hiện, ơ? Trên mặt sạch sẽ, khô ráo. Phấn mắt và kem nền đều đã được tẩy sạch hết rồi.
Người đàn ông trên giường lúc này đã tỉnh dậy, đang mặc quần áo và thắt cà vạt: “Tối qua anh tẩy trang cho em đó, dùng cái bình to to màu vàng kia, đúng không?”
“Không sai.” Tống Âm lắc lắc đầu, cô có hơi kinh ngạc, hiện tại vẫn không nghĩ đến anh còn thân mật đến mức tẩy trang cho mình.
Giang Tu Viễn thấy được sự cảm động đong đầy trong mắt của cô gái nhỏ chứ không phải do cảm thấy buồn cười, cong môi lên đáp:”Anh chỉ tẩy trang giúp em thôi mà, làm gì mà cảm động thế? “
Tống âm đi đến trước mặt anh, kiễng gót lên vòng tay qua cổ của anh: ” Tất nhiên là không chỉ có điều này, mấy hôm nay anh đã gọi em dậy sớm, buổi tối lại thức khuya đợi em, còn ở khách sạn với em, em biết anh vì em mà làm rất nhiều việc.
“Giang Tu Viễn à, em yêu anh lắm.”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nói xong lại có chút xấu hổ, đôi mắt chớp chớp, hai má cũng đỏ hồng lên, làm điệu bộ mắc cỡ của một cô gái nhỏ.
Sau khi nghe được những lời tỏ tình ngọt ngào như vậy, thử hỏi người đàn ông nào trong lòng sẽ không xuất hiện những suy nghĩ này kia chứ?
Nhưng 6 giờ là phải có mặt ở phim trường rồi, bây giờ chỉ còn hơn hai mươi phút nữa, làm được gì đây, ngay cả màn dạo đầu cũng không đủ.
Giang Tu Viễn thở dài, lúc này cuối cùng có thể sờ cái đầu nhỏ nhắn của cô, giọng nói lẫn lộn với chút tiếc nuối:” Em mau đi tắm đi.”
“Ừ, ừ!” Tối qua Tống Âm có một giấc ngủ ngon nên nhìn rất có sức sống, cô xỏ đôi dép lê vào rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Hoàn toàn không hiểu được tâm trạng sầu muộn không được thỏa mãn trong tâm lúc này của người đàn ông.
Làm việc suốt ngày đêm trong hai tuần, cuối cùng “Y thuật” cũng quay xong.
Tống Âm có được một ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, ngày tiếp theo phải đi máy bay ra nước ngoài, chụp ảnh cho tạp chí “Style”.
Vì chờ đợi một tuần nên Giang Tu Viễn ở nhà một mình.
Buổi tối ngày hôm đó Tống Âm quay về, quyết định không nói cho anh biết, mà trực tiếp đi xe của quản lý về nhà, muốn tặng cho anh một sự bất ngờ thú vị.
10 giờ tối, nghe thấy tiếng động ở ngoài hành lang truyền đến, Giang Tu Viễn ra xem thì thấy một người đang khom lưng cởi giày, trên mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc, “Sao quay về mà không nói với anh một tiếng, để anh còn ra đón em.”
Tống Âm cởi áo khoác ngoài ra, móc lên giá treo đồ, ” Sân bay cách xa nhà thế kia, em không muốn anh vất vả thôi. Hơn nữa…”
Cô cười một cách tinh nghịch: “Tấn công bất ngờ, nhỡ đâu có thể phát hiện ra anh giấu em làm chuyện gì mờ ám!”
Vừa nói cô vừa ngoảnh đầu nhìn 4 phía xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
“Vậy được rồi.” Giang Tu Viễn còn phối hợp phụ diễn với cô: “Một người trốn đang trong tủ quần áo sắp bị phát hiện rồi kìa.”
“Đáng ghét.” Tống Âm trợn mắt nhìn anh, hỏi tiếp: “Vừa nãy anh ở nhà làm gì?”
Giang Tu Viễn trực tiếp đưa điện thoại cho cô: “Xem trái đào mật của trần gian.”
“Cái gì mà trái đào mật? ” Tống Âm hơi khó hiểu.
Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại là một tấm hình poster, lại chính là hình của cô: Hãy xem thử ảnh bìa tạp chí kì sau của Tống Âm, xem thử trình độ diễn xuất như thế nào?
Cuối cùng là những lời khen khiến lòng người xao xuyến:
“Trình độ xuất sắc, tiên nữ giáng trần, chỉ việc thưởng thức.”
“Trời ạ! Dung nhan mỹ miều như này thực sự vẫn còn tồn tại sao?”
“Chất lượng nhan sắc tuyệt vời, vừa dễ thương vừa quyến rũ, thật là trái đào mật của thế gian, huhu, mẹ ơi con muốn cưới cô ấy ^^~!!)
“Thế gian này đã có thêm một trái đào mật, đã lưu hình ảnh và liếm màn hình”
Tống Âm bị một tràng lời khen đó khiến cho chính cô cũng hơi ngại ngùng, trên mặt cũng hơi nóng lên, cô khẽ hỏi: “Anh xem cái này làm gì?”
“Nhìn hình nhớ người.” Giang Tu Viễn nói với giọng điệu dửng dưng, nói xong, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng.
“Tối hôm nay, anh có thể nếm thử hương vị của trái đào mật được không?”
Beta: tiệm muối tam giới
Buổi sáng hôm sau, Giang Tu Viễn thức dậy khá sớm.
Đàn ông mà, sáng sớm khó tránh khỏi sẽ có chút phản ứng, hơn nữa lại có ngọc nữ bên cạnh, khó tránh khỏi trong tâm càng thêm xao động.
Cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng, đôi mắt nhắm với lông mi dài như cánh bướm đang đậu, bộ dạng như đang say trong giấc mộng đẹp. Tay của Giang Tu Viễn ôm lấy eo của cô, hơi ấm của da thịt truyền qua lớp vải mỏng khiến anh càng thêm xao xuyến.
Đêm đó ở trên xe, những xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến anh cứ vương vấn mãi.
Đã xác định là người của mình rồi, vậy ứng trước các lợi ích trong tương lai, động chạm đôi chút cũng chẳng phải là cái gì quá đáng, đây cũng không thể coi là đục nước béo cò được.
Giang Tu Viễn tự thuyết phục bản thân.
Anh ngồi dậy, tay nắm chặt rồi lại buông ra, từ từ đưa lên trên vài phút, nhưng ngờ đâu, ngay vào lúc chuẩn bị hành động thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cô gái đang trong giấc ngủ khẽ mở đôi mắt lim dim.
Đúng lúc đối diện với đôi mắt đen tối mờ ám của người đàn ông bên cạnh như phóng ra ánh lửa, Tống Âm hơi hốt hoảng,mù mờ hỏi anh: ” Anh định làm cái gì?”
Giang Tu Viễn: “… …”
Anh im lặng rút tay về.
Những kí ức tối qua lại lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Ngày lễ tiếp theo gần nhất là ngày của các thầy cô, nếu như ngày đó anh đề xuất thuận theo tự nhiên mà tiến tới thì chắc cô gái nhỏ sẽ nghĩ anh là đồ thần kinh mất.
Sau một hồi suy nghĩ, anh bỗng nảy ra một ý, anh mở miệng hỏi: “Chúng ta đi du lịch nhé? Em có muốn ra nước ngoài chơi mấy hôm không?”
Du lịch ư, từ trước đến nay vốn chẳng bao giờ có cơ hội nào cả.
Nghe được đề nghị này của anh, mắt Tống Âm sáng rực lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn ra: “Anh muốn đi chơi à? Em muốn đi Nhật, lần trước Sanh Sanh đi rồi, cô ấy nói có rất nhiều thứ thú vị ở đó!”
Nhưng có lẽ đột nhiên nhớ lại điều gì đó, ánh sáng trong đáy mắt của cô lại tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên tụt mood hơn, ” Nhưng em sắp phải gia nhập đoàn rồi, lại còn nhiều thứ phải làm nữa, có lẽ sẽ không có thời gian đi chơi rồi.”
“Em xin lỗi”. Bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm lấy tay anh, trên mặt biểu hiện sự hối lỗi: “Đợi em qua đợt này đã, có lẽ phải đến cuối tháng 12, rồi chúng mình đi chơi nhé.”
Mới nghe được lời xin lỗi, Giang Tu Viễn vẫn chưa hiểu gì, đợi đến khi cô nói xong, anh mới hiểu được.
Cô gái nhỏ có lẽ cho rằng anh muốn đi chơi, vì thế mới cảm thấy có lỗi vì bản thân không thể đi cùng mình được, nhưng thật ra thì đó cũng chẳng phải là chuyện gì quá quan trọng.
Bỗng nhiên, Giang Tu Viễn cảm thấy bản thân hình như hơi có chút khốn nạn.
Bạn gái của mình tốt thế này, hơn nữa anh luôn muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
“Không sao đâu, anh thì không vấn đề gì. Đợi em có thời gian rồi chúng mình cùng đi, tới lúc đó còn có thể đi trượt tuyết, xem bắn pháo hoa nữa.”
Anh nói với giọng ấm áp, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa cái cái đầu nhỏ của cô.
Nhưng chưa kịp đặt tay lên, Tống Âm rất nhanh bèn tránh sang một bên, nói với giọng cảnh giác: “Anh đừng động vào, đầu em vẫn còn dầu đấy!”
Giang Tu Viễn: “… …”
Đúng rồi, anh xém chút nữa quên cái vụ này.
Tống âm lại được những lời dỗ dành của anh làm cho bản thân vui vẻ trở lại, cười lên một cách ngọt ngào, “Được rồi, như vậy chúng ta bàn xong vụ này rồi nhé!”
Trong lúc nói, cô mở bản ghi chú trên điện thoại ra, gõ một cách trịnh trọng: Tháng 12 phải đi Nhật với bạn trai, nhất định phải lưu giữ một tuần thảnh thơi, vui vẻ. o(*////▽////*)q
Giang Tu Viễn nhìn thấy ký hiệu icon cuối cùng của Tống Âm, khóe miệng không kìm được cong lên.
Một cô gái dễ thương thế này, sớm muộn gì cũng thuộc về anh, có lẽ cũng không cần phải vội vàng thái quá như vậy, cứ chầm chậm thôi, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội.
Sau khi vết thương được tháo chỉ, việc đầu tiên Tống Âm làm chính là đi gội đầu.
Dầu gội, dầu xả, tinh dầu oải hương đều được dùng cả, gội gần nửa tiếng đồng hồ, cô nghĩ, được gội đầu quả là một niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Chuẩn bị xong xuôi, cô liền đi họp nhóm.
Đạo diễn Lâm tuy lúc bình thường nhìn có vẻ hung dữ, lẻo mép: “Nghe tôi đi, như vậy thôi, không cần thảo luận thêm nữa”, nhưng con người cũng rất tốt, còn tổ chức cho cô một bữa tiệc nghênh đón mặc dù nhỏ nhưng rất trang trọng.
Bộ phim này đã đến giai đoạn công chiếu rồi.
Trước đây vì Tống âm bị thương, trên vai còn phải băng bó vì thế không thể đến đoàn để quay được
Bây giờ đã quay lại rồi, về căn bản cô phải ở nhóm kịch từ 6h sáng cho đến 12 giờ đêm.
Quay bổ sung phần của cô.
Nếu được dùng 2 từ để miêu tả tình trạng công việc, thì chỉ có thể là bận và mệt.
Cực kỳ bận rộn, cũng cực kỳ mệt.
Để tiết kiệm thời gian thì mỗi ngày Tống Âm sẽ không về nhà nữa mà sẽ tìm một khách sạn ở gần đó.
Nhưng lần này, cô hoàn toàn không phải bận tâm về vấn đề ăn uống, vì đã có Giang Tu Viễn ở cùng với cô.
Tối hôm nay kết thúc sớm hơn mọi ngày, nhưng cũng phải đến 11 rưỡi.
Giang Tu Viễn đỗ xe ở sân đỗ của khách sạn. Nhìn nhìn thấy cô gái nhỏ ngủ gục trên ghế lái phụ.
Anh nhìn đương nhiên là rất đau lòng, nhẹ nhàng bế cô đi thẳng đến cửa của phòng khách sạn.
Dùng thẻ phòng mở cửa ra, anh cẩn thận đặt cô đặt lên giường một cách nhẹ nhàng.
Xong xuôi mọi việc cũng chưa muộn lắm, anh nhớ lại mỗi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ ngồi trước bàn trang điểm dùng một đống chai lọ gì đó để tẩy trang.
Giang Tu Viễn đi đến trước bàn trang điểm của cô, anh ngẩn người nhìn những chai lọ cao thấp, to nhỏ với đủ loại màu sắc khác nhau.
Đưa từng cái lên nhìn, cuối cùng anh cũng tìm được một cái chai chắc là nhũ tẩy trang.
Anh đổ một ít lên tay, cái mùi của chanh, rất quen thuộc, giống hệt với cái mùi mà mấy ngày trước anh ngửi được.
Anh có thể khẳng định là đúng cái lọ này.
Giang Tu Viễn rút ra vài miếng bông tẩy trang, sau khi ngồi xuống, nhẹ nhàng tẩy trang cho cô, còn chuẩn bị một chậu nước ấm để rửa mặt.
Hình như là quá mệt nên Tống Âm ngủ rất say, trong đó có một lần tỉnh giấc.
Lúc đó mí mắt của cô lờ đờ, khẽ mở nhưng không ra, nói mê một câu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Đúng 5 giờ sáng ngày tiếp theo, chuông báo thức lại đúng giờ reo lên.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, Tống Âm dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, không muốn dậy chút nào.
Đột nhiên nhớ đến một việc quan trọng, cô giật mình bò dậy, sốt sắng chạy về phía chiếc gương.
“Xong rồi, tối qua hình như em đi ngủ mà quên tẩy trang, chắc chắn là sẽ mọc mụn, không biết bây giờ da có đỏ lên hay chưa.”
Đến trước gương nhìn qua, mới phát hiện, ơ? Trên mặt sạch sẽ, khô ráo. Phấn mắt và kem nền đều đã được tẩy sạch hết rồi.
Người đàn ông trên giường lúc này đã tỉnh dậy, đang mặc quần áo và thắt cà vạt: “Tối qua anh tẩy trang cho em đó, dùng cái bình to to màu vàng kia, đúng không?”
“Không sai.” Tống Âm lắc lắc đầu, cô có hơi kinh ngạc, hiện tại vẫn không nghĩ đến anh còn thân mật đến mức tẩy trang cho mình.
Giang Tu Viễn thấy được sự cảm động đong đầy trong mắt của cô gái nhỏ chứ không phải do cảm thấy buồn cười, cong môi lên đáp:”Anh chỉ tẩy trang giúp em thôi mà, làm gì mà cảm động thế? “
Tống âm đi đến trước mặt anh, kiễng gót lên vòng tay qua cổ của anh: ” Tất nhiên là không chỉ có điều này, mấy hôm nay anh đã gọi em dậy sớm, buổi tối lại thức khuya đợi em, còn ở khách sạn với em, em biết anh vì em mà làm rất nhiều việc.
“Giang Tu Viễn à, em yêu anh lắm.”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nói xong lại có chút xấu hổ, đôi mắt chớp chớp, hai má cũng đỏ hồng lên, làm điệu bộ mắc cỡ của một cô gái nhỏ.
Sau khi nghe được những lời tỏ tình ngọt ngào như vậy, thử hỏi người đàn ông nào trong lòng sẽ không xuất hiện những suy nghĩ này kia chứ?
Nhưng 6 giờ là phải có mặt ở phim trường rồi, bây giờ chỉ còn hơn hai mươi phút nữa, làm được gì đây, ngay cả màn dạo đầu cũng không đủ.
Giang Tu Viễn thở dài, lúc này cuối cùng có thể sờ cái đầu nhỏ nhắn của cô, giọng nói lẫn lộn với chút tiếc nuối:” Em mau đi tắm đi.”
“Ừ, ừ!” Tối qua Tống Âm có một giấc ngủ ngon nên nhìn rất có sức sống, cô xỏ đôi dép lê vào rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Hoàn toàn không hiểu được tâm trạng sầu muộn không được thỏa mãn trong tâm lúc này của người đàn ông.
Làm việc suốt ngày đêm trong hai tuần, cuối cùng “Y thuật” cũng quay xong.
Tống Âm có được một ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, ngày tiếp theo phải đi máy bay ra nước ngoài, chụp ảnh cho tạp chí “Style”.
Vì chờ đợi một tuần nên Giang Tu Viễn ở nhà một mình.
Buổi tối ngày hôm đó Tống Âm quay về, quyết định không nói cho anh biết, mà trực tiếp đi xe của quản lý về nhà, muốn tặng cho anh một sự bất ngờ thú vị.
10 giờ tối, nghe thấy tiếng động ở ngoài hành lang truyền đến, Giang Tu Viễn ra xem thì thấy một người đang khom lưng cởi giày, trên mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc, “Sao quay về mà không nói với anh một tiếng, để anh còn ra đón em.”
Tống Âm cởi áo khoác ngoài ra, móc lên giá treo đồ, ” Sân bay cách xa nhà thế kia, em không muốn anh vất vả thôi. Hơn nữa…”
Cô cười một cách tinh nghịch: “Tấn công bất ngờ, nhỡ đâu có thể phát hiện ra anh giấu em làm chuyện gì mờ ám!”
Vừa nói cô vừa ngoảnh đầu nhìn 4 phía xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
“Vậy được rồi.” Giang Tu Viễn còn phối hợp phụ diễn với cô: “Một người trốn đang trong tủ quần áo sắp bị phát hiện rồi kìa.”
“Đáng ghét.” Tống Âm trợn mắt nhìn anh, hỏi tiếp: “Vừa nãy anh ở nhà làm gì?”
Giang Tu Viễn trực tiếp đưa điện thoại cho cô: “Xem trái đào mật của trần gian.”
“Cái gì mà trái đào mật? ” Tống Âm hơi khó hiểu.
Cô cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại là một tấm hình poster, lại chính là hình của cô: Hãy xem thử ảnh bìa tạp chí kì sau của Tống Âm, xem thử trình độ diễn xuất như thế nào?
Cuối cùng là những lời khen khiến lòng người xao xuyến:
“Trình độ xuất sắc, tiên nữ giáng trần, chỉ việc thưởng thức.”
“Trời ạ! Dung nhan mỹ miều như này thực sự vẫn còn tồn tại sao?”
“Chất lượng nhan sắc tuyệt vời, vừa dễ thương vừa quyến rũ, thật là trái đào mật của thế gian, huhu, mẹ ơi con muốn cưới cô ấy ^^~!!)
“Thế gian này đã có thêm một trái đào mật, đã lưu hình ảnh và liếm màn hình”
Tống Âm bị một tràng lời khen đó khiến cho chính cô cũng hơi ngại ngùng, trên mặt cũng hơi nóng lên, cô khẽ hỏi: “Anh xem cái này làm gì?”
“Nhìn hình nhớ người.” Giang Tu Viễn nói với giọng điệu dửng dưng, nói xong, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng.
“Tối hôm nay, anh có thể nếm thử hương vị của trái đào mật được không?”
/50
|