Từ Ngọc Vương Phủ đến phủ tướng quân, lộ trình đi đúng là không tính là gần. Khi đi, phải đi qua vài con đường. Khi cỗ kiệu đi tới đường đông thì đúng lúc gặp một quan viên ngồi trên lưng ngựa.
Quan viên này không phải là ai khác, chính là Vinh Bưu mới nhậm chức phủ dịch của Kinh thành. Vinh Bưu, bản thân đã là một người ngang ngược kiêu ngạo, ham mê tửu sắc. Hắn cậy vào mình là nhi tử của Thừa tướng, muội muội là thị thiếp của Ngọc Vương gia, ngày thường làm mưa làm gió gây hại dân chúng.
Hắn có tật xấu lớn nhất là thích uống rượu. Mỗi d`d-lqdd lần uống rượu say thì đều cưỡi ngựa ra đường. Chỉ cần gặp phải cô nương nào hơi đẹp thì sẽ đoạt lấy rồi mang về phủ đệ của hắn tầm hoan tác nhạc. Mặc dù có rất nhiều cô nương bị làm nhục, nhưng không có một người nào dám kiện Vinh Bưu. Bởi vì Vinh Bưu chính là quan phụ mẫu của Kinh thành, bình dân bách tính nếu muốn thắng kiện hắn, đó không phải mơ hay sao?
Có một ít cô gái, vì mạng sống, tâm cam tình nguyện trở thành công cụ tình dục của Vinh Bưu. Một ít cô gái khác có can đảm, không chịu nổi Vinh Bưu giày xéo, không phải treo cổ tự tử tự vẫn thì đập đầu vào tường mà chết. Trong phủ dịch nha môn của Kinh thành, không chỉ đếm không hết mỹ nhân mà oan hồn nữ quỷ cũng đếm không hết.
Vinh Bưu ở trên ngựa, xa xa liền thấy dung mạo thanh tú của Yến nhi. Hắn vung tay lên, đám gia đinh kia như lang như hổ, lao về phía Yến nhi cô nương. Yến nhi bị hai gia đinh bắt giữ, kéo vào trong một chiếc xe ngựa đi tới. Một mặt nàng giãy giụa, một mặt cao giọng cầu cứu: Thừa Phong ca, cứu mạng!
Vu Thừa Phong đi ở trước cỗ kiệu, nghe thấy Yến nhi kêu cứu. Vọt người bay lên, bay về phía Yến nhi: Yến nhi cô nương, không cần phải sợ, ta tới cứu cô.
Một hồi quyền đấm cước đá, hai gia đinh đã bị Vu Thừa Phong đá ngã trên mặt đất. Nhiều gia đinh khác vây Yến nhi và Vu Thừa Phong. Vu Thừa Phong muốn thoát ra, đó là chuyện dễ dàng. Muốn mang Yến nhi đi, chuyện đó vô cùng khó khăn.
Lê Thải Nhi trong kiệu, vừa nghe thấy Yến nhi hô cứu mạng, trong lòng kinh hoảng. Nàng
Quan viên này không phải là ai khác, chính là Vinh Bưu mới nhậm chức phủ dịch của Kinh thành. Vinh Bưu, bản thân đã là một người ngang ngược kiêu ngạo, ham mê tửu sắc. Hắn cậy vào mình là nhi tử của Thừa tướng, muội muội là thị thiếp của Ngọc Vương gia, ngày thường làm mưa làm gió gây hại dân chúng.
Hắn có tật xấu lớn nhất là thích uống rượu. Mỗi d`d-lqdd lần uống rượu say thì đều cưỡi ngựa ra đường. Chỉ cần gặp phải cô nương nào hơi đẹp thì sẽ đoạt lấy rồi mang về phủ đệ của hắn tầm hoan tác nhạc. Mặc dù có rất nhiều cô nương bị làm nhục, nhưng không có một người nào dám kiện Vinh Bưu. Bởi vì Vinh Bưu chính là quan phụ mẫu của Kinh thành, bình dân bách tính nếu muốn thắng kiện hắn, đó không phải mơ hay sao?
Có một ít cô gái, vì mạng sống, tâm cam tình nguyện trở thành công cụ tình dục của Vinh Bưu. Một ít cô gái khác có can đảm, không chịu nổi Vinh Bưu giày xéo, không phải treo cổ tự tử tự vẫn thì đập đầu vào tường mà chết. Trong phủ dịch nha môn của Kinh thành, không chỉ đếm không hết mỹ nhân mà oan hồn nữ quỷ cũng đếm không hết.
Vinh Bưu ở trên ngựa, xa xa liền thấy dung mạo thanh tú của Yến nhi. Hắn vung tay lên, đám gia đinh kia như lang như hổ, lao về phía Yến nhi cô nương. Yến nhi bị hai gia đinh bắt giữ, kéo vào trong một chiếc xe ngựa đi tới. Một mặt nàng giãy giụa, một mặt cao giọng cầu cứu: Thừa Phong ca, cứu mạng!
Vu Thừa Phong đi ở trước cỗ kiệu, nghe thấy Yến nhi kêu cứu. Vọt người bay lên, bay về phía Yến nhi: Yến nhi cô nương, không cần phải sợ, ta tới cứu cô.
Một hồi quyền đấm cước đá, hai gia đinh đã bị Vu Thừa Phong đá ngã trên mặt đất. Nhiều gia đinh khác vây Yến nhi và Vu Thừa Phong. Vu Thừa Phong muốn thoát ra, đó là chuyện dễ dàng. Muốn mang Yến nhi đi, chuyện đó vô cùng khó khăn.
Lê Thải Nhi trong kiệu, vừa nghe thấy Yến nhi hô cứu mạng, trong lòng kinh hoảng. Nàng
/123
|