Long Phụng Thần thấy Thái Hậu hỏi tới thì đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này. Hắn cung kính thi lễ, bẩm báo Thái hậu: Khởi bẩm mẫu hậu, Lê Thải Nhi là Vương phi của đệ đệ ta - Long Phụng Ngọc. Bởi vì khi vào trong cung vấn an mẫu hậu thỉnh thoảng gặp một lần ở chỗ mẫu hậu. Bệnh đa nghi của công chúa bắt đầu nổi lên, nàng ấy nói ta thích Lê Thải Nhi.d`dlqdddon Chẳng những đại náo Ngọc Vương Phủ, mà vẫn còn tìm ta gây phiền phức. Vì để tránh việc xung đột chính diện cùng công chúa, ta mới dời đến thư phòng ở.
Thái hậu vừa nghe lời của Long Phụng Thần, bất giác cười ra tiếng: Doanh Nhi, con cũng thiệt là. Dù gì Phò mã cũng sẽ không trở thành người giành nữ nhân của huynh đệ mình đâu! Con đó, đúng là lòng dạ hẹp hòi!
Mộ Dung Quân cũng chẳng muốn nghe chuyện khuê phòng của muội muội và muội phu, vội vàng hướng về phía Thái hậu cáo lui: Mẫu hậu, Vương muội đi đường mệt nhọc, nhất định là đã mệt mỏi. Ngài để cho muội ấy nghỉ sớm một chút! Dù sao, muội ấy cũng ở lại đây vài ngày. Mọi người nói chuyện cũng không được quá nửa khắc! Mẫu hậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhi thần cáo lui.
Ừ, ta cũng nên nghỉ ngơi vậy. Hoàng Nhi, con lui ra đi! Doanh Nhi, con và Phò mã cũng đi nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng nhau dùng đồ ăn sáng. Thái Hậu ngáp một cái, lộ ra mệt mỏi. Nếu như không phải là nữ nhi trở lại, bà đã ngủ từ lâu rồi.
Vương huynh, để muội tiễn huynh, thuận tiện đi dạo trong vườn một chút. Nàng quay đầu, dặn dò, ra lệnh cho thị nữ của nàng: Đi, mang lễ thọ mà ta chuẩn bị cho Vương huynh ra đây. Thị nữ lấy bức họa của Lê Thải Nhi từ trong rương, đưa cho Mộ Dung Doanh.
Phò mã, chàng đi ngủ trước đi! Ta và Vương huynh đi dạo trong vườn một lúc. Thuận tiện mang lễ thọ mà ta chuẩn bị, tặng cho Vương huynh. Mộ Dung Doanh thị uy, cầm bức tranh kia quơ quơ trước mắt Long Phụng Thần.
Bên trong lòng của Long Phụng Thần không nhịn được cả kinh: Không phải bức họa của Lê Thải Nhi đã bị Mộ Dung Doanh phá hủy hết rồi sao? Làm sao nàng còn giữ lại một bức chứ?
Long Phụng Thần không thể tin được ánh mắt của mình, thậm chí hắn còn hi vọng mình bị hoa mắt. Hắn dụi hai mắt của mình, nhìn về phía bức tranh kia lần nữa. Không phải bức tranh kia là bức họa Lê Thải Nhi sao? Hoa văn của vải lụa này đều do chính hắn chọn lựa, cho nên nhìn một cái là có thể nhận ra.
Long Phụng Thần thầm nghĩ không ổn: nếu như Mộ Dung Quân thấy bức họa của Lê Thải Nhi vậy thì nguy rồi. Nếu hắn muốn chiếm đoạt lòng của Lê Thải Nhi, đến lúc đó sunlia nhất định thiên hạ sẽ đại loạn.
Lê Thải Nhi đẹp như thế, bất kỳ nam nhân nào thấy nàng cũng muốn giữ nàng làm của riêng. Mộ Dung Quân này chẳng những là quân chủ hùng bá
Thái hậu vừa nghe lời của Long Phụng Thần, bất giác cười ra tiếng: Doanh Nhi, con cũng thiệt là. Dù gì Phò mã cũng sẽ không trở thành người giành nữ nhân của huynh đệ mình đâu! Con đó, đúng là lòng dạ hẹp hòi!
Mộ Dung Quân cũng chẳng muốn nghe chuyện khuê phòng của muội muội và muội phu, vội vàng hướng về phía Thái hậu cáo lui: Mẫu hậu, Vương muội đi đường mệt nhọc, nhất định là đã mệt mỏi. Ngài để cho muội ấy nghỉ sớm một chút! Dù sao, muội ấy cũng ở lại đây vài ngày. Mọi người nói chuyện cũng không được quá nửa khắc! Mẫu hậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhi thần cáo lui.
Ừ, ta cũng nên nghỉ ngơi vậy. Hoàng Nhi, con lui ra đi! Doanh Nhi, con và Phò mã cũng đi nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng nhau dùng đồ ăn sáng. Thái Hậu ngáp một cái, lộ ra mệt mỏi. Nếu như không phải là nữ nhi trở lại, bà đã ngủ từ lâu rồi.
Vương huynh, để muội tiễn huynh, thuận tiện đi dạo trong vườn một chút. Nàng quay đầu, dặn dò, ra lệnh cho thị nữ của nàng: Đi, mang lễ thọ mà ta chuẩn bị cho Vương huynh ra đây. Thị nữ lấy bức họa của Lê Thải Nhi từ trong rương, đưa cho Mộ Dung Doanh.
Phò mã, chàng đi ngủ trước đi! Ta và Vương huynh đi dạo trong vườn một lúc. Thuận tiện mang lễ thọ mà ta chuẩn bị, tặng cho Vương huynh. Mộ Dung Doanh thị uy, cầm bức tranh kia quơ quơ trước mắt Long Phụng Thần.
Bên trong lòng của Long Phụng Thần không nhịn được cả kinh: Không phải bức họa của Lê Thải Nhi đã bị Mộ Dung Doanh phá hủy hết rồi sao? Làm sao nàng còn giữ lại một bức chứ?
Long Phụng Thần không thể tin được ánh mắt của mình, thậm chí hắn còn hi vọng mình bị hoa mắt. Hắn dụi hai mắt của mình, nhìn về phía bức tranh kia lần nữa. Không phải bức tranh kia là bức họa Lê Thải Nhi sao? Hoa văn của vải lụa này đều do chính hắn chọn lựa, cho nên nhìn một cái là có thể nhận ra.
Long Phụng Thần thầm nghĩ không ổn: nếu như Mộ Dung Quân thấy bức họa của Lê Thải Nhi vậy thì nguy rồi. Nếu hắn muốn chiếm đoạt lòng của Lê Thải Nhi, đến lúc đó sunlia nhất định thiên hạ sẽ đại loạn.
Lê Thải Nhi đẹp như thế, bất kỳ nam nhân nào thấy nàng cũng muốn giữ nàng làm của riêng. Mộ Dung Quân này chẳng những là quân chủ hùng bá
/123
|