Lê Thải Nhi đi theo hoàng hậu vào nội thất.
"Lê Nhi, mang chậu nước tới đây." Hoàng hậu nhìn Lê Thải Nhi, phân phó cung nữ bên cạnh. Nha đầu này là xinh đẹp hay xấu xí, chỉ cần rửa mặt sẽ biết rõ.
Một chậu nước đặt trước mặt Lê Thải Nhi, hoàng hậu nói với Lê Thải Nhi:"Đứa nhỏ này, hôm nay trời nóng như vậy, ngươi rửa mặt một chút đi. Rửa mặt rồi ăn cơm, như vậy sẽ mát hơn."
"Mẫu hậu, nhi thần không thấy nóng." Lê Thải Nhi nhìn chậu nước rồi quay lại nhìn hoàng hậu. Trong mắt, thoáng qua chút bối rối. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến, hoàng hạu sẽ bảo nàng rửa mặt. Nàng sao có thể rửa đâu? Nếu như rửa, sẽ không lộ ra dung nhan thật sao?
"Thải Nhi, tại sao lại biến bản thân trở lên xấu xí như vậy? Như vậy đối với ngươi có ích lợi gì chứ?" Hoàng hậu nhìn vẻ mặt bối rối của Lê Thải Nhi thì càng muốn nhìn thấu con người của nàng.
"Mẫu hậu, sao người lại biết?" Lê Thải Nhi nghĩ thầm, hoàng hậu sao lại biết nàng dịch dung đây? Chẳng lẽ, bị phát hiện lúc giúp nàng lau nước mắt? Phát hiện thì cũng phát hiện rồi! Hoàng hậu nhân từ như vậy, thương yêu nàng như vậy. Có biết cũng sẽ không xử phạt nàng nặng!
"Không có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt của ai gia." Hoàng hậu cười một tiếng, chỉ vào chậu nước nói . "Rửa mặt đi, ai gia muốn nhìn dung mạo thật của ngươi một chút."
Lê Thải Nhi khóe lóe ngồi xổm xuống, dùng tay không bị băng bó kia lau đi khuôn mặt bẩn.
Hoàng hậu bị dung mạo xinh đẹp trước mắt kia là cho sợ ngây người. Nàng sống hôn bốn chục năm qua, vẫn chưa nhìn thấy dung nhan thanh lệ tuyệt thế như vậy! Cái nha đầu xinh đẹp này chính là vương phi xấu xí của nhi tử nàng sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Mắt đẹp, ánh mắt nhẹ nhàng, trong như nước mùa thu. Da thịt trắng nõn. Mi tâm hơi nhíu lại, ngậm oán mang buồn. Miệng anh đào nhỏ nhắn, diễm ệ như được bôi son. Thân thể uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng phiêu dật. Nhìn thế nào cũng giống như tiên tử bước ra từ trong tranh.
"Nha đầu này, ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân Lê Lạc, Lê Thải Nhi sao?" Hoàng hậu có chút không thể tin được, xinh đẹp như vậy sao có thể mang tiếng là xấu xí đây?
"Mẫu hậu, nhi thần chính là Lê Thải Nhi." Lê Thải Nhi nhẹ nhàng hạ bái, lần nữa cúi lạy người mẹ chồng hiền lành này.
"Nha đầu xinh đẹp này, sao lại tự biến mình trở thành xấu xí như vậy?" Hoàng hậu kéo Lê Thải Nhi, cần thận suy nghĩ. Càng xem càng thích, càng xem càng mở cờ trong bụng.
"Gia phụ gia mẫu sau khi qua đời, Thải Nhi trở thành cô nhi không ai che chở. Lê ma ma sợ dung nhan xinh đẹp này của nhi thần sẽ rước lấy tai họa. Cho nên mới cố ý để nhi thần biến thành bộ dạng như bây giờ. Chỉ cần nhi thần có thể bình an gả ra ngoài, bà ấy mới có thể yên tâm! Thật vất vả, cuối cùng cũng xuất giá. Trượng phu của nhi thần lại không thèm liếc nhìn nhi thần một cái. Hắn ngay cả khăn voan cũng không kéo xuống, liền vứt bỏ nhi thần. Đêm tân hôn, cả đêm, chỉ có một mình nhi thần trong phòng trống. Trong lòng tự nhiên sẽ tức giận. Cho nên đã gọi ma ma khôi phục bộ dạng xấu xí trước kia của mình. Bởi vì không muốn dùng nhan sắc buộc tâm nam nhân. Nếu như vương gia không yêu nữ nhân xấu xí là nhi thần...nhi thần nhất định nhất định không đẻ cho ắn nhìn thấy dung mạo thật của mình." Lê Thải Nhi tin tưởng hoàng hậu hết lòng, nói ra tâm sự của mình.
"Thải Nhi, ngươi đúng là một nha đầu quật cường. Mẫu hậu nhất định sẽ giúp ngươi." Hoàng hậu bị Lê Thải Nhi quật cường làm cho cảm động. Nữ nhân dùng nhan sắc hấp dẫn nam nhân, cũng sẽ bị một nhan sắc xinh đẹp hơn cướp đi nam nhân đó. Lê thải Nhi làm đúng, nữ nhân là phải như vậy. Tán thưởng Lê Thải Nhi, hoàng hậu cũng rất lo lắng. Cái tên nhi tử ngu ngốc kia, không biết có nhìn ra mỹ nhân không đây? Tình cảm của hắn và Lê Thải Nhi có thuận buồm xuôi gió không?
"Hoàng hậu, người muốn giúp nhi thần, trước hết, giúp nhi thần mời Lê ma ma tới đây đi." Lê Thải Nhi chỉ vào khuôn mặt của mình, rồi lại chie về phía Long Phụng Ngọc ở bên ngoài.
Hàng hậu thông tuệ lập tức hiểu.
"Lê Nhi, mang chậu nước tới đây." Hoàng hậu nhìn Lê Thải Nhi, phân phó cung nữ bên cạnh. Nha đầu này là xinh đẹp hay xấu xí, chỉ cần rửa mặt sẽ biết rõ.
Một chậu nước đặt trước mặt Lê Thải Nhi, hoàng hậu nói với Lê Thải Nhi:"Đứa nhỏ này, hôm nay trời nóng như vậy, ngươi rửa mặt một chút đi. Rửa mặt rồi ăn cơm, như vậy sẽ mát hơn."
"Mẫu hậu, nhi thần không thấy nóng." Lê Thải Nhi nhìn chậu nước rồi quay lại nhìn hoàng hậu. Trong mắt, thoáng qua chút bối rối. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến, hoàng hạu sẽ bảo nàng rửa mặt. Nàng sao có thể rửa đâu? Nếu như rửa, sẽ không lộ ra dung nhan thật sao?
"Thải Nhi, tại sao lại biến bản thân trở lên xấu xí như vậy? Như vậy đối với ngươi có ích lợi gì chứ?" Hoàng hậu nhìn vẻ mặt bối rối của Lê Thải Nhi thì càng muốn nhìn thấu con người của nàng.
"Mẫu hậu, sao người lại biết?" Lê Thải Nhi nghĩ thầm, hoàng hậu sao lại biết nàng dịch dung đây? Chẳng lẽ, bị phát hiện lúc giúp nàng lau nước mắt? Phát hiện thì cũng phát hiện rồi! Hoàng hậu nhân từ như vậy, thương yêu nàng như vậy. Có biết cũng sẽ không xử phạt nàng nặng!
"Không có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt của ai gia." Hoàng hậu cười một tiếng, chỉ vào chậu nước nói . "Rửa mặt đi, ai gia muốn nhìn dung mạo thật của ngươi một chút."
Lê Thải Nhi khóe lóe ngồi xổm xuống, dùng tay không bị băng bó kia lau đi khuôn mặt bẩn.
Hoàng hậu bị dung mạo xinh đẹp trước mắt kia là cho sợ ngây người. Nàng sống hôn bốn chục năm qua, vẫn chưa nhìn thấy dung nhan thanh lệ tuyệt thế như vậy! Cái nha đầu xinh đẹp này chính là vương phi xấu xí của nhi tử nàng sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Mắt đẹp, ánh mắt nhẹ nhàng, trong như nước mùa thu. Da thịt trắng nõn. Mi tâm hơi nhíu lại, ngậm oán mang buồn. Miệng anh đào nhỏ nhắn, diễm ệ như được bôi son. Thân thể uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng phiêu dật. Nhìn thế nào cũng giống như tiên tử bước ra từ trong tranh.
"Nha đầu này, ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân Lê Lạc, Lê Thải Nhi sao?" Hoàng hậu có chút không thể tin được, xinh đẹp như vậy sao có thể mang tiếng là xấu xí đây?
"Mẫu hậu, nhi thần chính là Lê Thải Nhi." Lê Thải Nhi nhẹ nhàng hạ bái, lần nữa cúi lạy người mẹ chồng hiền lành này.
"Nha đầu xinh đẹp này, sao lại tự biến mình trở thành xấu xí như vậy?" Hoàng hậu kéo Lê Thải Nhi, cần thận suy nghĩ. Càng xem càng thích, càng xem càng mở cờ trong bụng.
"Gia phụ gia mẫu sau khi qua đời, Thải Nhi trở thành cô nhi không ai che chở. Lê ma ma sợ dung nhan xinh đẹp này của nhi thần sẽ rước lấy tai họa. Cho nên mới cố ý để nhi thần biến thành bộ dạng như bây giờ. Chỉ cần nhi thần có thể bình an gả ra ngoài, bà ấy mới có thể yên tâm! Thật vất vả, cuối cùng cũng xuất giá. Trượng phu của nhi thần lại không thèm liếc nhìn nhi thần một cái. Hắn ngay cả khăn voan cũng không kéo xuống, liền vứt bỏ nhi thần. Đêm tân hôn, cả đêm, chỉ có một mình nhi thần trong phòng trống. Trong lòng tự nhiên sẽ tức giận. Cho nên đã gọi ma ma khôi phục bộ dạng xấu xí trước kia của mình. Bởi vì không muốn dùng nhan sắc buộc tâm nam nhân. Nếu như vương gia không yêu nữ nhân xấu xí là nhi thần...nhi thần nhất định nhất định không đẻ cho ắn nhìn thấy dung mạo thật của mình." Lê Thải Nhi tin tưởng hoàng hậu hết lòng, nói ra tâm sự của mình.
"Thải Nhi, ngươi đúng là một nha đầu quật cường. Mẫu hậu nhất định sẽ giúp ngươi." Hoàng hậu bị Lê Thải Nhi quật cường làm cho cảm động. Nữ nhân dùng nhan sắc hấp dẫn nam nhân, cũng sẽ bị một nhan sắc xinh đẹp hơn cướp đi nam nhân đó. Lê thải Nhi làm đúng, nữ nhân là phải như vậy. Tán thưởng Lê Thải Nhi, hoàng hậu cũng rất lo lắng. Cái tên nhi tử ngu ngốc kia, không biết có nhìn ra mỹ nhân không đây? Tình cảm của hắn và Lê Thải Nhi có thuận buồm xuôi gió không?
"Hoàng hậu, người muốn giúp nhi thần, trước hết, giúp nhi thần mời Lê ma ma tới đây đi." Lê Thải Nhi chỉ vào khuôn mặt của mình, rồi lại chie về phía Long Phụng Ngọc ở bên ngoài.
Hàng hậu thông tuệ lập tức hiểu.
/123
|