Vinh Lệ Nhi mặt mày hớn hở, được Long Phung Ngọc đỡ xuống, bước đi duyên dáng, cả hai cùng xuống kiệu.
Hai người ngồi một cỗ kiệu, quần thần quỳ rạp trên mặt đất.
"Vi thần Vinh Bân, tham kiến Vương gia Vương phi, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Vinh Bân vừa quỳ lạy vừa hô to thiên tuế, những đại thần khác cũng hô to thiên tuế theo.
Long Phụng Ngọc khom người đỡ Vinh Bân trên mặt đất dậy, khách khí nói, "Vinh Thừa tướng, chúng ta là người một nhà, lễ nghĩa quân thần, sau này bỏ đi."
"Cha, Vương gia tôn quý, dù sao cũng là con rể của người, người cũng không cần khách khí với hắn." Vinh Lệ Nhi kéo ta Vinh bân, cố ý tỏ ra thẹn thùng.
"Lệ Nhi, lời như vậy không thể nói, Vương gia dù là con rể của phủ Thừa tướng, nhưng hắn cũng là vương gia đương triều." Vinh Bân ngoài mặt thì tỏ ra khiêm tốn, nhưng thực ra nói để cho bằng hữu và văn võ bá quan nghe. Ha ha, Vương gia tôn quý cũng nói hắn không cần lễ nghĩa quân thần. Đại thần trong triều còn ai dám coi thường hắn.
"Vinh Thừa tướng, Lệ Nhi nói không sai, ta là con rể tướng phủ, tất nhiên là vãn bối của ngươi. Sau này không cần lễ nghĩa quân thần." Long Phụng Ngọc nhìn Vinh Lệ Nhi thẹn thùng, cười nói.
"Vương gia, mời" Vinh Bân khom người, mời Long Phụng Ngọc và nữ nhi vào phủ.
Cả đám người, vào tướng phủ. Giới thiệu với nhau, nói chuyện với nhau. Long Phụng Ngọc dẫn đầu ngồi vào vị trí.
Vinh Lệ Nhi chia tay Long Phụng Ngọc, đi vào nội thất. Mẫu thân nàng và ba tỷ tỷ đã sớm chờ lâu. Mẹ con tỷ muội, không tránh được bàn vầ chuyện khuê phòng của Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi.
"Lệ Nhi, ngươi nói thật đi? Hai đêm sau khi cứoi, vương gia đều ở chỗ của ngươi?" Đại tỷ Vinh Lan Nhi, lộ ra bộ mặt kinh ngạc.
"Dĩ nhiên, tiểu muội chúng ta là kinh thành đệ nhất mỹ nữ cơ mà! Ngay cả nữ nhân chũng ta nhìn còn không thể không thích. Huống chi, Long Phụng Ngọc lại là nam nhân. Nếu như Long Phụng Ngọc có thể chống lại sự hấp dẫn của tiểu muội, vậy thì quá kỳ quái rồi." Tam tỷ Vinh Bình Nhi, ha hả cười.
"Nếu là nam nhân, ta cũng muốn cưới tiểu muội." Nhị tỷ Vinh Tuyết Nhi cũng hùa theo.
"Mấy nha đầu điên này, có thể nghiêm chỉnh một chút hay không? Điên điên khùng khùng như vậy, thử hỏi có một chút bộ dáng tiểu thư khuê các hay không?" Vinh Lệ Nhi cười, xoay qua nói với mẫu thân, "Mẫu thân, người giáo huấn ba tỷ tỷ một chút đi."
"Vương phi có lệnh, ta đương nhiên phải làm theo. Ba nha đầu các ngươi, theo ta." Vinh phu nhân giả bộ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút vui vẻ.
Mấy mẹ con đang vui vẻ, lam ma ma bỗng chạy vào kêu, "Tứ tiểu thư, vương gia kêu người ngay lập tức trở về Ngọc vương phủ với hắn."
"Trở về phủ? Cơm vẫn chưa ăn, sao lại trở về phủ?" Vẻ mặt Vinh phu nhân khó hiểu và kinh ngạc. Nữ nhi về tới chưa lâu, sao vương gia lại kêu nữ nhi quay về phủ?
"Người Ngọc vương phủ tới bẩm báo, nói Tiểu vương gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Vương gia thương tâm muốn chết, lập tức trở về phủ." Lam ma ma nháy mắt với Vinh Lệ Nhi một cái, ý bảo nàng đã làm xong việc.
"Mẫu thân, Ngọc vương phủ xảy ra chuyện, ta phải quay trở về với Ngọc vương gia. Ngày khác quay lại thăm sức khỏe người." Vinh Lệ Nhi cũng không nghĩ tới việc lại diễn ra thuận lợi như vậy.
Hai người ngồi một cỗ kiệu, quần thần quỳ rạp trên mặt đất.
"Vi thần Vinh Bân, tham kiến Vương gia Vương phi, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Vinh Bân vừa quỳ lạy vừa hô to thiên tuế, những đại thần khác cũng hô to thiên tuế theo.
Long Phụng Ngọc khom người đỡ Vinh Bân trên mặt đất dậy, khách khí nói, "Vinh Thừa tướng, chúng ta là người một nhà, lễ nghĩa quân thần, sau này bỏ đi."
"Cha, Vương gia tôn quý, dù sao cũng là con rể của người, người cũng không cần khách khí với hắn." Vinh Lệ Nhi kéo ta Vinh bân, cố ý tỏ ra thẹn thùng.
"Lệ Nhi, lời như vậy không thể nói, Vương gia dù là con rể của phủ Thừa tướng, nhưng hắn cũng là vương gia đương triều." Vinh Bân ngoài mặt thì tỏ ra khiêm tốn, nhưng thực ra nói để cho bằng hữu và văn võ bá quan nghe. Ha ha, Vương gia tôn quý cũng nói hắn không cần lễ nghĩa quân thần. Đại thần trong triều còn ai dám coi thường hắn.
"Vinh Thừa tướng, Lệ Nhi nói không sai, ta là con rể tướng phủ, tất nhiên là vãn bối của ngươi. Sau này không cần lễ nghĩa quân thần." Long Phụng Ngọc nhìn Vinh Lệ Nhi thẹn thùng, cười nói.
"Vương gia, mời" Vinh Bân khom người, mời Long Phụng Ngọc và nữ nhi vào phủ.
Cả đám người, vào tướng phủ. Giới thiệu với nhau, nói chuyện với nhau. Long Phụng Ngọc dẫn đầu ngồi vào vị trí.
Vinh Lệ Nhi chia tay Long Phụng Ngọc, đi vào nội thất. Mẫu thân nàng và ba tỷ tỷ đã sớm chờ lâu. Mẹ con tỷ muội, không tránh được bàn vầ chuyện khuê phòng của Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi.
"Lệ Nhi, ngươi nói thật đi? Hai đêm sau khi cứoi, vương gia đều ở chỗ của ngươi?" Đại tỷ Vinh Lan Nhi, lộ ra bộ mặt kinh ngạc.
"Dĩ nhiên, tiểu muội chúng ta là kinh thành đệ nhất mỹ nữ cơ mà! Ngay cả nữ nhân chũng ta nhìn còn không thể không thích. Huống chi, Long Phụng Ngọc lại là nam nhân. Nếu như Long Phụng Ngọc có thể chống lại sự hấp dẫn của tiểu muội, vậy thì quá kỳ quái rồi." Tam tỷ Vinh Bình Nhi, ha hả cười.
"Nếu là nam nhân, ta cũng muốn cưới tiểu muội." Nhị tỷ Vinh Tuyết Nhi cũng hùa theo.
"Mấy nha đầu điên này, có thể nghiêm chỉnh một chút hay không? Điên điên khùng khùng như vậy, thử hỏi có một chút bộ dáng tiểu thư khuê các hay không?" Vinh Lệ Nhi cười, xoay qua nói với mẫu thân, "Mẫu thân, người giáo huấn ba tỷ tỷ một chút đi."
"Vương phi có lệnh, ta đương nhiên phải làm theo. Ba nha đầu các ngươi, theo ta." Vinh phu nhân giả bộ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút vui vẻ.
Mấy mẹ con đang vui vẻ, lam ma ma bỗng chạy vào kêu, "Tứ tiểu thư, vương gia kêu người ngay lập tức trở về Ngọc vương phủ với hắn."
"Trở về phủ? Cơm vẫn chưa ăn, sao lại trở về phủ?" Vẻ mặt Vinh phu nhân khó hiểu và kinh ngạc. Nữ nhi về tới chưa lâu, sao vương gia lại kêu nữ nhi quay về phủ?
"Người Ngọc vương phủ tới bẩm báo, nói Tiểu vương gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Vương gia thương tâm muốn chết, lập tức trở về phủ." Lam ma ma nháy mắt với Vinh Lệ Nhi một cái, ý bảo nàng đã làm xong việc.
"Mẫu thân, Ngọc vương phủ xảy ra chuyện, ta phải quay trở về với Ngọc vương gia. Ngày khác quay lại thăm sức khỏe người." Vinh Lệ Nhi cũng không nghĩ tới việc lại diễn ra thuận lợi như vậy.
/123
|