Long Phụng Ngọc nghiêng tai lắng nghe, tiếng tiêu kia phát ra từ biệt viện Long Phượng hiên.
Tiếng tiêu mê người kia, hẳn là cái nha đầu xấu xí kia thổi đi? Giai điệu rất thương cảm, rất thê lương! Giai điệu thương cảm thế kia, chấn động tâm Long Phụng Ngọc. Một trận thương cảm, xâm nhập tâm hắn, khiến hắn đau đớn.
Hắn cũng không phân phó hạ nhân, tự lấy một bình mỹ tửu, tại đây thời tiết nóng tràn ngập ban đêm, tự rót lại tự uống một mình. Một ly rượu lại một ly rượu được rót vào trong bụng, đồ nhắm chính là tiếng tiêu nức nở kia.
Rượu vào, tâm càng sầu. Tiếng tiêu lọt vào tai, thê lương tăng gấp bội! Long phụng ngọc trong đầu, dần hiện ra thần thái Lê Thải Nhi gảy đàn đàn tranh. Tưởng tượng thấy bộ dáng hiện tại nàng dựa vào lan can thổi tiêu.
Đột nhiên, muốn đi biệt viện Long Phượng hiên.
Đến bây giờ, hắn đối với việc phụng chỉ lập gia đình, vẫn canh cánh trong lòng. Đến bây giờ, hắn vẫn như cũ chán ghét nha đầu xấu xí này đã khiến hắn trở thành trò cười trong mắt mọi người. Nhưng hắn lại không thể chống lại tiếng tiêu của nàng. Tiếng tiêu tuyệt luân này, để cho hắn có một loại cảm giác Cao Sơn Lưu Thủy gặp mặt tri âm. Long Phụng Ngọc nghĩ, nếu hai người có thể hợp tấu một khúc, vậy thì thật tốt quá! Hắn tháo tiêu trên tường xuống, đi thẳng đến biệt viện.
(*)Cao Sơn Lưu Thuỷ :Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!'.
Long Phụng Ngọc không có dẫn theo người hầu, mộtmình đi tới cửa biệt viện. Hắn đẩy cửa, cửa lại bị đóng lại. Hắn không có thói quen gõ cửa, nhưng vẫn giơ tay gõ cửa.
"Người nào nha?" Thanh âm Yến nhi, ở trong biệt viện vang lên.
"Long phụng ngọc." Hắn cực kỳ chán ghét loại cảm giác bị từ chối ngoài cửa này, càng chán ghét khuất nhục phải tự giới thiệu. Trong Ngọc Vương Phủ, không có nơi nào hắn phải gõ cửa. Biệt viên này, thật sự là thất sách, đại đại thất sách.
"Nguyên lai là Vương gia nha!" Trong thanh âm Yến nhi, mang theo một loại kinh hỉ."Tiểu thư, Vương gia đến đây." Chắc là, nha đầu kia chính đang xin chỉ thị của chủ tử nàng, có muốn cho hắn tiến vào hay không.
Tiếng tiêu ngừng.
Trong biệt viện, truyền đến thanh âm đạm mạc của Lê Thải Nhi."Yến nhi, chuyển lời tới Vương gia. Nói ta đã ngủ, mời hắn trở về!"
Ngay sau đó, tiếng tiêu lại vang! Trong tiếng tiêu thê lương kia, hơn một chút âm rung.
"Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta đã ngủ. Mời người trở về đi!" Yến nhi không có mở cửa cho Long Phụng Ngọc, ngăn cách cao tường đại viện, nói.
Ngủ?
Rõ ràng đang thổi tiêu, lại nói ngủ! Rõ ràng là để cho hắn bị sập cửa vào mặt sao?
Trong tâm Long Phụng Ngọc tức giận, nhịn không được vọt lên. Cái nha đầu xấu xí này, thật đúng là không biết điều a! Hắn có lòng tốt đến xem nàng, nàng lại trốn tránh không gặp!Tỏ ra tính tình tiểu thư? Trước mặt Long Phụng Ngọc hắn, nàng vĩnh viễn là một cái nha đầu xấu xí để cho hắn khinh thường! Nếu không phải vì tiếng tiêu này, hắn mới không bước vào cửa biệt viện này thôi!
Không cho hắn tiến vào? Tốt, xem người nào ngoan cố hơn? Về sau, nàng muốn hắn tiến vào, hắn cũng sẽ không trở lại!
Long Phụng Ngọc thở phì phì chuyển tới đại sảnh Long Phượng hiên, một người giơ lên bầu rượu! Mỹ nữ nhân, cũng phải phục tùng Long Phụng Ngọc hắn! Cái nha đầu xấu xí này, cũng dám đối với hắn như vậy! Thời điểm hắn nổi giận đùng đùng muốn giết của nàng, nàng lại một bộ dạng thấy chết không sờn. Sau đó, muốn hắn đưa hưu thư? Hiện tại, lại đối hắn như vậy!
Làm càn, quả thực là quá làm càn rồi!
Nàng muốn thoát khỏi lòng bàn tay Long Phụng Ngọc hắn, nằm mơ đi! Hắn chướng mắt nàng, cũng sẽ không thả nàng đi! Hắn sẽ giữ nàng trong cái lồng sắt Ngọc Vương Phủ này, giống như xem hổ bị nhốt vào trong lồng, thưởng thức của nàng thống khổ!
Tiếng tiêu mê người kia, hẳn là cái nha đầu xấu xí kia thổi đi? Giai điệu rất thương cảm, rất thê lương! Giai điệu thương cảm thế kia, chấn động tâm Long Phụng Ngọc. Một trận thương cảm, xâm nhập tâm hắn, khiến hắn đau đớn.
Hắn cũng không phân phó hạ nhân, tự lấy một bình mỹ tửu, tại đây thời tiết nóng tràn ngập ban đêm, tự rót lại tự uống một mình. Một ly rượu lại một ly rượu được rót vào trong bụng, đồ nhắm chính là tiếng tiêu nức nở kia.
Rượu vào, tâm càng sầu. Tiếng tiêu lọt vào tai, thê lương tăng gấp bội! Long phụng ngọc trong đầu, dần hiện ra thần thái Lê Thải Nhi gảy đàn đàn tranh. Tưởng tượng thấy bộ dáng hiện tại nàng dựa vào lan can thổi tiêu.
Đột nhiên, muốn đi biệt viện Long Phượng hiên.
Đến bây giờ, hắn đối với việc phụng chỉ lập gia đình, vẫn canh cánh trong lòng. Đến bây giờ, hắn vẫn như cũ chán ghét nha đầu xấu xí này đã khiến hắn trở thành trò cười trong mắt mọi người. Nhưng hắn lại không thể chống lại tiếng tiêu của nàng. Tiếng tiêu tuyệt luân này, để cho hắn có một loại cảm giác Cao Sơn Lưu Thủy gặp mặt tri âm. Long Phụng Ngọc nghĩ, nếu hai người có thể hợp tấu một khúc, vậy thì thật tốt quá! Hắn tháo tiêu trên tường xuống, đi thẳng đến biệt viện.
(*)Cao Sơn Lưu Thuỷ :Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!'.
Long Phụng Ngọc không có dẫn theo người hầu, mộtmình đi tới cửa biệt viện. Hắn đẩy cửa, cửa lại bị đóng lại. Hắn không có thói quen gõ cửa, nhưng vẫn giơ tay gõ cửa.
"Người nào nha?" Thanh âm Yến nhi, ở trong biệt viện vang lên.
"Long phụng ngọc." Hắn cực kỳ chán ghét loại cảm giác bị từ chối ngoài cửa này, càng chán ghét khuất nhục phải tự giới thiệu. Trong Ngọc Vương Phủ, không có nơi nào hắn phải gõ cửa. Biệt viên này, thật sự là thất sách, đại đại thất sách.
"Nguyên lai là Vương gia nha!" Trong thanh âm Yến nhi, mang theo một loại kinh hỉ."Tiểu thư, Vương gia đến đây." Chắc là, nha đầu kia chính đang xin chỉ thị của chủ tử nàng, có muốn cho hắn tiến vào hay không.
Tiếng tiêu ngừng.
Trong biệt viện, truyền đến thanh âm đạm mạc của Lê Thải Nhi."Yến nhi, chuyển lời tới Vương gia. Nói ta đã ngủ, mời hắn trở về!"
Ngay sau đó, tiếng tiêu lại vang! Trong tiếng tiêu thê lương kia, hơn một chút âm rung.
"Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta đã ngủ. Mời người trở về đi!" Yến nhi không có mở cửa cho Long Phụng Ngọc, ngăn cách cao tường đại viện, nói.
Ngủ?
Rõ ràng đang thổi tiêu, lại nói ngủ! Rõ ràng là để cho hắn bị sập cửa vào mặt sao?
Trong tâm Long Phụng Ngọc tức giận, nhịn không được vọt lên. Cái nha đầu xấu xí này, thật đúng là không biết điều a! Hắn có lòng tốt đến xem nàng, nàng lại trốn tránh không gặp!Tỏ ra tính tình tiểu thư? Trước mặt Long Phụng Ngọc hắn, nàng vĩnh viễn là một cái nha đầu xấu xí để cho hắn khinh thường! Nếu không phải vì tiếng tiêu này, hắn mới không bước vào cửa biệt viện này thôi!
Không cho hắn tiến vào? Tốt, xem người nào ngoan cố hơn? Về sau, nàng muốn hắn tiến vào, hắn cũng sẽ không trở lại!
Long Phụng Ngọc thở phì phì chuyển tới đại sảnh Long Phượng hiên, một người giơ lên bầu rượu! Mỹ nữ nhân, cũng phải phục tùng Long Phụng Ngọc hắn! Cái nha đầu xấu xí này, cũng dám đối với hắn như vậy! Thời điểm hắn nổi giận đùng đùng muốn giết của nàng, nàng lại một bộ dạng thấy chết không sờn. Sau đó, muốn hắn đưa hưu thư? Hiện tại, lại đối hắn như vậy!
Làm càn, quả thực là quá làm càn rồi!
Nàng muốn thoát khỏi lòng bàn tay Long Phụng Ngọc hắn, nằm mơ đi! Hắn chướng mắt nàng, cũng sẽ không thả nàng đi! Hắn sẽ giữ nàng trong cái lồng sắt Ngọc Vương Phủ này, giống như xem hổ bị nhốt vào trong lồng, thưởng thức của nàng thống khổ!
/123
|