Long Phụng Ngọc cho rằng, bóng đen kia chính là thích khách trong miệng Yến Nhi. Chờ đánh nhau một lúc xong mới cảm thấy chiêu số của người kia rất quen thuộc. Hắn nhìn kỹ, mới phát hiện người nọ là Vu Thừa Phong."Vu thị vệ, sao lại là ngươi?"
"Thuộc hạ nghe tiếng kêu của Yến Nhi cô nương nên chạy tới bắt thích khách!" Vu Thừa Phong vừa nhìn thấy người mình đánh là Long Phụng Ngọc cũng cảm giác vô cùng lúng túng."Vương gia, sao ngài không đi từ cửa vào mà lại leo tường?"
Hắn bị giam ở ngoài cửa, đã quá mất thể diện. Leo tường đi vào, rồi lại bị coi là thích khách! Bị Vu Thừa Phong hỏi như vậy, càng thêm xấu hổ! Long Phụng Ngọc cảm thấy mặt của hắn nóng hừng hực. Cũng may trời tối, Vu Thừa Phong không nhìn thấy nét mặt quẫn bách của hắn. Hừ hừ, đường đường là một Vương gia lại bị một nữ nhân chận ngoài cửa, Long Phụng Ngọc hắn sợ là người đầu tiên!
"Vu thị vệ, cực khổ rồi." Long Phụng Ngọc vỗ vỗ bả vai của Vu Thừa Phong, chuyển đề tài."Sắc trời không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, Vương gia." Vu Thừa Phong đồng ý một tiếng khom người lui ra, trong lòng lại có chút cô đơn cùng bất đắc dĩ!
Cửa “ cọt kẹt” một tiếng, mở ra. Lê Thải Nhi đang đứng gần cửa sổ, không nhịn được cả người run một cái. Nàng đóng cửa viện sớm một chút, nhưng không ngăn cản được Vương gia ác ma này. Từ lúc Yến Nhi kêu lên có thích khách, nàng cũng biết là hắn đã tiến vào. Vương gia phủ này phòng thủ sâm nghiêm, sao lại có thích khách chứ? Cho dù có thích khách, cũng sẽ không tới ám sát nàng! Nếu không phải là thích khách, người đêm hôm khuya khoắt lẻn vào biệt viện của nàng, trừ Vương gia ác ma này, còn có người khác sao?
Nàng nghe tiếng cửa phòng, cũng nghe thấy người nam nhân kia đang đi tới phía nàng. Nàng vừa thổi tiêu, vừa bình phục trái tim sợ hãi mà dậy sóng của mình.
"Sớm như vậy, tại sao lại khóa cửa viện lại? Chẳng lẽ không muốn cho ta đi vào sao?" giọng nói lạnh lùng này Long Phụng Ngọc, vang lên bên tai nàng. Hai tay của hắn, từ phía sau ôm lấy eo thon của nàng. Hơi thở ấm áp này, phả vào lỗ tai nàng, làm nàng một hồi ngỡ ngàng. Tiêu rơi trên mặt đất, tiếng tiêu cũng biến mất theo.
Nàng không muốn cho hắn vào! Nhưng mà, nàng ngăn cản được hắn sao?
"Long Phụng Ngọc ta tại vương phủ của chính mình , lại phải leo tường mới có thể đi vào phòng của một nữ nhân, hơn nữa còn bị coi là thích khách. Ngọc Vương phi, ngươi không cảm thấy cái này rất buồn cười sao?" Lê Thải Nhi trầm mặc, thừa nhận phỏng đoán của Long Phụng Ngọc. Trong lòng của hắn, tự nhiên dâng lên một cỗ lửa giận không cách nào khống chế.
Nữ nhân này, tại sao lại chán ghét hắn như vậy? Nàng không phải muốn hưu thư thì chính là chặn hắn ở ngoài cửa! Ngay cả viên phòng, nàng cũng không phối hợp! Nữ nhân này, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ, nàng cảm thấy mình không xứng với nàng sao?
Hừ hừ, hắn không xứng với nàng? Thật là chuyện cười!
Bàn về thân phận, Long Phụng Ngọc hắn là hoàng tử của Long Vũ vương triều. Bàn về tướng mạo, hắn anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng! Bao nhiêu danh môn khuê tú thiên kim thục nữ, cũng mơ ước được trở thành nữ nhân của Long Phụng Ngọc hắn! Chẳng lẽ, hắn còn không xứng với người xấu xí như nàng? Cho dù nàng là lệ chất trời sanh, cho dù nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hắn cũng không cảm thấy, hắn không xứng với tiểu thư tướng quân phủ như nàng!
"Ngọc Vương gia, nữ nhân mở cửa chờ ngươi, nhiều không đếm hết. Ngươi cần gì tự làm mất mặt, miễn cưỡng biệt viện của ta đây?" Lê Thải Nhi muốn tránh thoát vòng ôm của Long Phụng Ngọc, thế nhưng nàng căn bản không có năng lực kia. Nàng phí công hồi lâu, rốt cuộc bỏ cuộc!
Tự làm mất mặt? Nữ nhân này lại còn nói hắn từ tìm mất mặt! Lửa giận trong lòng Long Phụng Ngọc, lại một lần nữa bị Lê Thải Nhi đốt lên! Nha đầu này, thật đúng là có bản lãnh! Nàng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, là có thể kích thích lửa giận của hắn. Chẳng lẽ , nàng không biết hậu quả khi chọc giận hắn sao?
"Lê Thải Nhi, Long Phụng Ngọc ta muốn cưng chiều nữ nhân nào, không cần ngươi phải chi phối?" Giọng nói mang theo lủa giận kia vang lên bên tai nàng. Hai cánh tay ôm nàng lại ."Ta hôm nay muốn cưng chiều ngươi...ngươi có thể như thế nào? Ngươi là vương phi của Long Phụng Ngọc ta, ngươi có quyền cự tuyệt ta sao? Không có! Ngươi cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có ngoan ngoãn thuận theo !"
"Dùng võ lực chinh phục một nữ nhân, không thể coi anh hùng hào kiệt! Long Phụng Ngọc, ngươi có thể chiếm đoạt thân thể của ta, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được đến lòng của ta." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lê Thải Nhi lại một lần nữa vang lên. Mà nàng lại một lần nữa mở miệng, càng khơi dậy lửa giận của Long Phụng Ngọc!
Nàng nói gì? Hắn vĩnh viễn không chiếm được lòng của nàng? Hắn không tin, trên thế gian này, còn có nữ nhân Long Phụng Ngọc hắn không chinh phục được! Hắn chẳng những muốn thân thể của nàng, mà còn làm cho nàng yêu hắn. Đợi đến khi nàng yêu hắn, hắn sẽ vứt bỏ nha đầu không biết trời cao đất rộng này!
"Lê Thải Nhi, ngươi đang hạ chiến thư với bổn vương sao? Được, bổn vương tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Ta ngược lại muốn nhìn xem, giữa hai chúng ta ai sẽ là người thắng. Chờ đến lúc ngươi yêu bổn vương, ta xem ngươi sẽ bào chữa thế nào!" Hắn cúi người, điên cuồng hôn nàng.Chiếc lưỡi linh hoạt mang theo xâm lược và trêu đùa, trực tiếp công kích đôi môi anh đào của nàng.
Yêu hắn? Đời sau đi!
Nàng tình nguyện yêu một tên ăn mày, nàng tình nguyện yêu một tên tội phạm, cũng sẽ không yêu hắn- một Vương gia ác ma tôn quý nhưng không có nhân tính! Lê Thải Nhi cắn chặt hàm răng, giữ vững lãnh địa của mình. Long Phụng Ngọc bóp cằm của nàng một cái, nàng không thể không há miệng ra.
Hắn thừa cơ hội này, tiến quân thần tốc!Chiếc lưỡi lnh hoạt của hắn, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Giống như Long hí Phượng, dẫn dụ nàng múa cùng hắn. Mà cái lưỡi thơm tho của nàng lại giống như một dũng sĩ chống cự sự xâm lược, ra sức chém giết cùng chiếc lưỡi linh hoạt của hắn. Trong lúc chém giết, một cỗ sóng nhiệt lại xâm nhập về phía nàng.
Nàng chống cự một hồi, liền tự động đầu hàng. Chiếc lưỡi nhu nhược của nàng, sao có thể chống cự được chiếc lưỡi linh hoạt mà cuồng nhiệt kình bạo của hắn. Hơn nữa nàng phát hiện, nàng càng ngăn cản thì càng khó khống chế cục diện. Khát vọng không giải thích được này, trong nháy mắt bao vây cả người của nàng.
Hắn cởi quần áo của nàng, bế nàng đến giường ngà voi. Vừa vuốt ve thân thể của nàng, vừa hôn nhẹ cổ của nàng. Vừa ma sát da thịt của nàng, vừa giễu cợt hỏi."Lê Thải Nhi, ngươi bây giờ có phải rất khát vọng tiến công của Bổn vương không?"
Lê Thải Nhi trong nháy mắt sụp đổ!
Nàng cũng không hiểu, sao lại như vậy? Nàng rõ ràng hận hắn muốn chết, nàng rõ ràng hận hắn xâm phạm mình. Tại sao? Tại sao giờ khắc này, nàng thật sự có khát vọng dung hợp cùng một chỗ với hắn? Nàng vốn cũng đã cảm thấy xấu hổ không dứt. Khi hắn trắng trợn hỏi vấn đề này, nàng thật sự cảm thấy bản thân không đất dung thân!
"Thuộc hạ nghe tiếng kêu của Yến Nhi cô nương nên chạy tới bắt thích khách!" Vu Thừa Phong vừa nhìn thấy người mình đánh là Long Phụng Ngọc cũng cảm giác vô cùng lúng túng."Vương gia, sao ngài không đi từ cửa vào mà lại leo tường?"
Hắn bị giam ở ngoài cửa, đã quá mất thể diện. Leo tường đi vào, rồi lại bị coi là thích khách! Bị Vu Thừa Phong hỏi như vậy, càng thêm xấu hổ! Long Phụng Ngọc cảm thấy mặt của hắn nóng hừng hực. Cũng may trời tối, Vu Thừa Phong không nhìn thấy nét mặt quẫn bách của hắn. Hừ hừ, đường đường là một Vương gia lại bị một nữ nhân chận ngoài cửa, Long Phụng Ngọc hắn sợ là người đầu tiên!
"Vu thị vệ, cực khổ rồi." Long Phụng Ngọc vỗ vỗ bả vai của Vu Thừa Phong, chuyển đề tài."Sắc trời không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi!"
"Dạ, Vương gia." Vu Thừa Phong đồng ý một tiếng khom người lui ra, trong lòng lại có chút cô đơn cùng bất đắc dĩ!
Cửa “ cọt kẹt” một tiếng, mở ra. Lê Thải Nhi đang đứng gần cửa sổ, không nhịn được cả người run một cái. Nàng đóng cửa viện sớm một chút, nhưng không ngăn cản được Vương gia ác ma này. Từ lúc Yến Nhi kêu lên có thích khách, nàng cũng biết là hắn đã tiến vào. Vương gia phủ này phòng thủ sâm nghiêm, sao lại có thích khách chứ? Cho dù có thích khách, cũng sẽ không tới ám sát nàng! Nếu không phải là thích khách, người đêm hôm khuya khoắt lẻn vào biệt viện của nàng, trừ Vương gia ác ma này, còn có người khác sao?
Nàng nghe tiếng cửa phòng, cũng nghe thấy người nam nhân kia đang đi tới phía nàng. Nàng vừa thổi tiêu, vừa bình phục trái tim sợ hãi mà dậy sóng của mình.
"Sớm như vậy, tại sao lại khóa cửa viện lại? Chẳng lẽ không muốn cho ta đi vào sao?" giọng nói lạnh lùng này Long Phụng Ngọc, vang lên bên tai nàng. Hai tay của hắn, từ phía sau ôm lấy eo thon của nàng. Hơi thở ấm áp này, phả vào lỗ tai nàng, làm nàng một hồi ngỡ ngàng. Tiêu rơi trên mặt đất, tiếng tiêu cũng biến mất theo.
Nàng không muốn cho hắn vào! Nhưng mà, nàng ngăn cản được hắn sao?
"Long Phụng Ngọc ta tại vương phủ của chính mình , lại phải leo tường mới có thể đi vào phòng của một nữ nhân, hơn nữa còn bị coi là thích khách. Ngọc Vương phi, ngươi không cảm thấy cái này rất buồn cười sao?" Lê Thải Nhi trầm mặc, thừa nhận phỏng đoán của Long Phụng Ngọc. Trong lòng của hắn, tự nhiên dâng lên một cỗ lửa giận không cách nào khống chế.
Nữ nhân này, tại sao lại chán ghét hắn như vậy? Nàng không phải muốn hưu thư thì chính là chặn hắn ở ngoài cửa! Ngay cả viên phòng, nàng cũng không phối hợp! Nữ nhân này, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ, nàng cảm thấy mình không xứng với nàng sao?
Hừ hừ, hắn không xứng với nàng? Thật là chuyện cười!
Bàn về thân phận, Long Phụng Ngọc hắn là hoàng tử của Long Vũ vương triều. Bàn về tướng mạo, hắn anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng! Bao nhiêu danh môn khuê tú thiên kim thục nữ, cũng mơ ước được trở thành nữ nhân của Long Phụng Ngọc hắn! Chẳng lẽ, hắn còn không xứng với người xấu xí như nàng? Cho dù nàng là lệ chất trời sanh, cho dù nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hắn cũng không cảm thấy, hắn không xứng với tiểu thư tướng quân phủ như nàng!
"Ngọc Vương gia, nữ nhân mở cửa chờ ngươi, nhiều không đếm hết. Ngươi cần gì tự làm mất mặt, miễn cưỡng biệt viện của ta đây?" Lê Thải Nhi muốn tránh thoát vòng ôm của Long Phụng Ngọc, thế nhưng nàng căn bản không có năng lực kia. Nàng phí công hồi lâu, rốt cuộc bỏ cuộc!
Tự làm mất mặt? Nữ nhân này lại còn nói hắn từ tìm mất mặt! Lửa giận trong lòng Long Phụng Ngọc, lại một lần nữa bị Lê Thải Nhi đốt lên! Nha đầu này, thật đúng là có bản lãnh! Nàng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, là có thể kích thích lửa giận của hắn. Chẳng lẽ , nàng không biết hậu quả khi chọc giận hắn sao?
"Lê Thải Nhi, Long Phụng Ngọc ta muốn cưng chiều nữ nhân nào, không cần ngươi phải chi phối?" Giọng nói mang theo lủa giận kia vang lên bên tai nàng. Hai cánh tay ôm nàng lại ."Ta hôm nay muốn cưng chiều ngươi...ngươi có thể như thế nào? Ngươi là vương phi của Long Phụng Ngọc ta, ngươi có quyền cự tuyệt ta sao? Không có! Ngươi cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có ngoan ngoãn thuận theo !"
"Dùng võ lực chinh phục một nữ nhân, không thể coi anh hùng hào kiệt! Long Phụng Ngọc, ngươi có thể chiếm đoạt thân thể của ta, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được đến lòng của ta." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lê Thải Nhi lại một lần nữa vang lên. Mà nàng lại một lần nữa mở miệng, càng khơi dậy lửa giận của Long Phụng Ngọc!
Nàng nói gì? Hắn vĩnh viễn không chiếm được lòng của nàng? Hắn không tin, trên thế gian này, còn có nữ nhân Long Phụng Ngọc hắn không chinh phục được! Hắn chẳng những muốn thân thể của nàng, mà còn làm cho nàng yêu hắn. Đợi đến khi nàng yêu hắn, hắn sẽ vứt bỏ nha đầu không biết trời cao đất rộng này!
"Lê Thải Nhi, ngươi đang hạ chiến thư với bổn vương sao? Được, bổn vương tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Ta ngược lại muốn nhìn xem, giữa hai chúng ta ai sẽ là người thắng. Chờ đến lúc ngươi yêu bổn vương, ta xem ngươi sẽ bào chữa thế nào!" Hắn cúi người, điên cuồng hôn nàng.Chiếc lưỡi linh hoạt mang theo xâm lược và trêu đùa, trực tiếp công kích đôi môi anh đào của nàng.
Yêu hắn? Đời sau đi!
Nàng tình nguyện yêu một tên ăn mày, nàng tình nguyện yêu một tên tội phạm, cũng sẽ không yêu hắn- một Vương gia ác ma tôn quý nhưng không có nhân tính! Lê Thải Nhi cắn chặt hàm răng, giữ vững lãnh địa của mình. Long Phụng Ngọc bóp cằm của nàng một cái, nàng không thể không há miệng ra.
Hắn thừa cơ hội này, tiến quân thần tốc!Chiếc lưỡi lnh hoạt của hắn, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Giống như Long hí Phượng, dẫn dụ nàng múa cùng hắn. Mà cái lưỡi thơm tho của nàng lại giống như một dũng sĩ chống cự sự xâm lược, ra sức chém giết cùng chiếc lưỡi linh hoạt của hắn. Trong lúc chém giết, một cỗ sóng nhiệt lại xâm nhập về phía nàng.
Nàng chống cự một hồi, liền tự động đầu hàng. Chiếc lưỡi nhu nhược của nàng, sao có thể chống cự được chiếc lưỡi linh hoạt mà cuồng nhiệt kình bạo của hắn. Hơn nữa nàng phát hiện, nàng càng ngăn cản thì càng khó khống chế cục diện. Khát vọng không giải thích được này, trong nháy mắt bao vây cả người của nàng.
Hắn cởi quần áo của nàng, bế nàng đến giường ngà voi. Vừa vuốt ve thân thể của nàng, vừa hôn nhẹ cổ của nàng. Vừa ma sát da thịt của nàng, vừa giễu cợt hỏi."Lê Thải Nhi, ngươi bây giờ có phải rất khát vọng tiến công của Bổn vương không?"
Lê Thải Nhi trong nháy mắt sụp đổ!
Nàng cũng không hiểu, sao lại như vậy? Nàng rõ ràng hận hắn muốn chết, nàng rõ ràng hận hắn xâm phạm mình. Tại sao? Tại sao giờ khắc này, nàng thật sự có khát vọng dung hợp cùng một chỗ với hắn? Nàng vốn cũng đã cảm thấy xấu hổ không dứt. Khi hắn trắng trợn hỏi vấn đề này, nàng thật sự cảm thấy bản thân không đất dung thân!
/123
|