Trên bầu trời đêm, muôn vàn ánh sao lấp lánh.
Trong thư phòng Đông cung Thái tử, ngọ đèn vẫn đang sáng. Nhờ ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, Long Phụng Thần đang hết sức chăm chú vẽ tranh, chân dung trên bức họa là một mỹ nữ tà váy bay phấp phới! Khuôn mặt xinh đẹp kia chính là gương mặt lạnh nhạt hàm chứa u sầu của Lê Thải Nhi.
Mộ Dung Doanh đại náo Vương phủ, làm cho Long Phụng Thần rơi vào thế khó xử. Nếu hắn tiếp tục ở lại Vương phủ, không khí sẽ vô cùng xấu hổ, hắn phải đối diện với gương mặt âm trầm của Vương đệ, tâm trạng không thể nào vui vẻ nổi. Vì vậy, lúc sẩm tối hôm đó hắn liền quay về Hoàng cung1
Sau khi hồi cung, vừa vặn gặp phải Mộ Dung Doanh tới gây chuyện, hai người liền tranh cãi ầm ĩ một trận. Hắn liền mượn cơn giận lúc đó chuyển tới ở tại thư phòng. Vừa chuyển đi đã được mười bảy mười tám ngày.
Kỳ thật, dựa vào lương tâm mà nói, hắn đến Ngọc Vương phủ cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tránh Mộ Dung Doanh điêu ngoa bốc đồng, sống vài ngày thanh tịnh, đồng thời cũng muốn nghe tiếng tiêu thê mỹ kia. Dù cho hắn thích Lê Thải Nhi thì hắn cũng sẽ thu liễm lại tình cảm của mình, dù sao thì Lê Thải Nhi cũng là Vương phi của Long Phụng Ngọc.
Long Phụng Ngọc chuyển tới ở thư phòng, cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều. Một mình ở nơi này, tâm trạng buồn bực kia giảm đi rất nhiều. Mỗi khi đến đêm khuya, Long Phụng Thần luôn nhắm mắt ngưng thần nhớ lại tiếng tiêu thê mỹ tuyệt luân kia, tưởng tượng ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia.
Cảm xúc vừa tới liền lấy giấy bút ra vẽ.
Từng bức tranh mỹ nữ cứ như vậy mà phác thảo ra. Lê Thải Nhi trên bức họa, có thẹn thùng, có đôi mắt đẹp chứa đầy u sầu, có nụ cười xinh đẹp, có lúc thổi tiêu, mỗi một bức chân dung đều là những hình ảnh khác nhau của Lê Thải Nhi. Mỗi một bức họa đều là một loại phong vận khác nhau.
Long Phụng Thần sa vào trong tranh vẽ, không cảm thấy đây là những ngày gian khổ, thậm chí hắn còn thích những ngày như vậy, thích cuộc sống nhàn nhã thanh tịnh như vậy.
Mấy ngày đầu Mộ Dung Doanh còn ngại thể diện, còn chưa tới làm phiền hắn. Vài ngày sau, nàng ta không chịu được cảnh khuê phòng cô tịch, nhiều lần phái nha hoàn tới mời Long Phụng Thần hắn, đều bị hắn cự tuyệt. Mộ Dung Doanh đích thân hạ mình tới mời hắn về cũng bị hắn từ chối ngoài cửa! Nàng ta ở ngoài cửa khõ lóc đại náo một trận liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Khó có được ngày lỗ tai thanh tịnh, Mộ Dung Doanh chưa tới quấy nhiễu hắn, Long Phụng Thần mở cửa sổ ra, muốn để không khí mát mẻ tràn vào trong cung điện nóng bức.
Lúc Long Phụng Thần đang thầm cảm thấy may mắn, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng ngọc bội đinh đang và giọng nói của cung nữ:” Thái tử gia, Thái tử phi mời người về cung nghỉ ngơi!”
Long Phụng Thần lắc đầu, thở dài một tiếng:” Về bẩm lại với chủ tử của các ngươi, nói ta không muốn về!”
“ Không muốn về, cái này không phải do ngươi quyết định!” giọng nói của Mộ Dung Doanh vang lên bên tai Long Phụng Thần, ngay sau đó một thân hình nhẹ nhàng bay vào từ cửa sổ. Khinh công thân pháp kia cực kỳ phiêu dật uyển chuyển, trong nháy mắt hạ xuống trước mắt Long Phụng Thần.” Long Phụng Thần, ngươi là Phò mã của bổn công chúa. Ngươi không muốn ở cùng bổn công chúa là có thể không ở sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần bổn công chúa muốn triệu kiến ngươi thì ngươi không được từ chối!”
Sa y mỏng như cánh ve làm cho người ta thấy hết thân hình ở bên trong. Lông mày hơi nhăn lại, khuôn mặt hung hãn ương ngạnh, người này không phải là Mộ Dung Doanh thì là ai?
“ Mộ Dung Doanh, ở Mộ Dung vương triều ngươi là công chúa, đến Long Vũ vương triều, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân của bản điện hạ. Trước mặt bổn vương, không đến lượt ngươi quyết định.” Long Phụng Thần cũng không biết sự ương ngạnh của bản thân xuất phát từ đâu.
Mấy ngày không gặp, tính tình thât sự là ương ngạnh lên! Chẳng trách mọi người nói kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Long Phụng Thần như vậy thật sự làm cho Mộ Dung Doanh nghẹn họng trân trối. Nàng ta thẹn quá hóa giận, rút bảo kiếm bên hông ra, nhắm ngay cổ Long Phụng Thần.” Long Phụng Thần, ngươi rốt cuộc có trở về tẩm cung hay không?”
“ Không về!” Long Phụng Thần không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt Mộ Dung Doanh. Biểu tình kia là kiên định và quả quyết ít khi có được.
“ Vì sao không về? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ở riêng cả đời với bản công chúa? Nếu không thì ở đây có hồ ly tinh bắt lấy hồn của ngươi?” Mộ Dung Doanh nhìn xung quanh, muốn tìm ra nguyên nhân Long Phụng Thần kiên quyết ở lại đây. Ánh mắt nàng ta dừng trên từng bức chân dung.
Mấy bức tranh mỹ nhân kia đều vẽ cùng một người. Dung nhan mỹ lệ, mái tóc dài đen tuyền, dáng người thon thả kia, đều làm cho nàng nhớ tới tai họa Lê Thải Nhi kia.
“Long Phụng Thần, ta nói ngươi thế nào lại vui đến quên cả trời đất? Hóa ra là có mỹ nhân Lê Thải Nhi nghiêng nước nghiêng thành này ở với ngươi!” Bảo kiếm tung bay, những bức lụa vẽ Lê Thải Nhi hoàn toàn thay đổi.
“ Mộ Dung Doanh, ngươi hủy đi bức họa thì có bản lĩnh gì? Nếu có khả năng, ngươi khoét trái tim của ta đi! Nếu như ngươi khoét tim của ta, móc mắt của ta, ta sẽ không thể vẽ tiếp nữa!” Long Phụng Thần kích thích lửa giận của Mộ Dung Doanh, lại một lần nữa thăng cấp chiến tranh giữa bọn họ. Nếu như cuộc chiến này thăng cấp đến một mức độ nhất định, hắn có thể từ chối hành trình tới Mộ Dung vương triều mười ngày sau rồi. Nếu như hắn không phải đi Mộ Dung quốc chúc thọ, hắn sẽ vô cùng vui mừng.
Móc mắt của hắn? Khoét tim hắn?
Nam nhân này đang ám chỉ với nàng rằng Lê Thải Nhi đã đi vào lòng của hắn? Hắn thật sự yêu nữ nhân tai họa kia? Trong lòng Mộ Dung Doanh tràn đầy ngọn lửa không cách nào khống chế được!” Long Phụng Thần, ngươi thật sự yêu em dâu của mình sao? Ngươi thật sự không cần danh dự sao? Chẳng lẽ ngươi có thể gánh nổi hậu quả chọc giận bản công chúa sao? Ngươi không sợ bản công chúa giết nàng ta để hả giận sao? Ngươi không sợ vì nàng ta khơi mào chiến tranh giữa hai nước sao? Ngươi không để ý tới giang sơn xã tắc và lê dân bách tính của mình sao?”
“ Mộ Dung Doanh, ngươi căn bản không hiểu ý nghĩa của tình yêu chân chính. Vì vậy ngươi cũng không hiểu được thế nào là yêu. Ngươi cũng không xứng có được tình yêu!” Lỗ mũi Long Phụng Thần không nhịn được hừ một tiếng. Thân phận tôn quý, không đổi được tình yêu chân chính! Áp bách và uy hiếp, làm khó và khống chế, chỉ có thể đổi lấy được phản kháng và khinh bỉ! Cao cao tại thượng, không ai sánh nổi, sẽ chỉ làm một người mất đi tình yêu!
“ Long Phụng Thần, ngươi nói ta không hiểu tình yêu? Hừ hừ, là ta không hiểu tình yêu! Ngươi hiểu tình yêu, vậy ngươi nói đi, anh chồng thông đồng với em dâu, phủ thêm lớp vỏ tình yêu chân chính là có thể thoát tội sao?” Mộ Dung Doanh thấy khóe mắt Long Phụng Thần quét xuống tia khinh bỉ, trong lòng không nhịn được lửa giận vạn trượng!
“ Cùng người như ngươi đàm luận về tình yêu, ta sợ sẽ vũ nhục chữ yêu này.” Long Phụng Thần hừ một tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng Đông cung Thái tử, ngọ đèn vẫn đang sáng. Nhờ ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, Long Phụng Thần đang hết sức chăm chú vẽ tranh, chân dung trên bức họa là một mỹ nữ tà váy bay phấp phới! Khuôn mặt xinh đẹp kia chính là gương mặt lạnh nhạt hàm chứa u sầu của Lê Thải Nhi.
Mộ Dung Doanh đại náo Vương phủ, làm cho Long Phụng Thần rơi vào thế khó xử. Nếu hắn tiếp tục ở lại Vương phủ, không khí sẽ vô cùng xấu hổ, hắn phải đối diện với gương mặt âm trầm của Vương đệ, tâm trạng không thể nào vui vẻ nổi. Vì vậy, lúc sẩm tối hôm đó hắn liền quay về Hoàng cung1
Sau khi hồi cung, vừa vặn gặp phải Mộ Dung Doanh tới gây chuyện, hai người liền tranh cãi ầm ĩ một trận. Hắn liền mượn cơn giận lúc đó chuyển tới ở tại thư phòng. Vừa chuyển đi đã được mười bảy mười tám ngày.
Kỳ thật, dựa vào lương tâm mà nói, hắn đến Ngọc Vương phủ cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tránh Mộ Dung Doanh điêu ngoa bốc đồng, sống vài ngày thanh tịnh, đồng thời cũng muốn nghe tiếng tiêu thê mỹ kia. Dù cho hắn thích Lê Thải Nhi thì hắn cũng sẽ thu liễm lại tình cảm của mình, dù sao thì Lê Thải Nhi cũng là Vương phi của Long Phụng Ngọc.
Long Phụng Ngọc chuyển tới ở thư phòng, cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều. Một mình ở nơi này, tâm trạng buồn bực kia giảm đi rất nhiều. Mỗi khi đến đêm khuya, Long Phụng Thần luôn nhắm mắt ngưng thần nhớ lại tiếng tiêu thê mỹ tuyệt luân kia, tưởng tượng ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia.
Cảm xúc vừa tới liền lấy giấy bút ra vẽ.
Từng bức tranh mỹ nữ cứ như vậy mà phác thảo ra. Lê Thải Nhi trên bức họa, có thẹn thùng, có đôi mắt đẹp chứa đầy u sầu, có nụ cười xinh đẹp, có lúc thổi tiêu, mỗi một bức chân dung đều là những hình ảnh khác nhau của Lê Thải Nhi. Mỗi một bức họa đều là một loại phong vận khác nhau.
Long Phụng Thần sa vào trong tranh vẽ, không cảm thấy đây là những ngày gian khổ, thậm chí hắn còn thích những ngày như vậy, thích cuộc sống nhàn nhã thanh tịnh như vậy.
Mấy ngày đầu Mộ Dung Doanh còn ngại thể diện, còn chưa tới làm phiền hắn. Vài ngày sau, nàng ta không chịu được cảnh khuê phòng cô tịch, nhiều lần phái nha hoàn tới mời Long Phụng Thần hắn, đều bị hắn cự tuyệt. Mộ Dung Doanh đích thân hạ mình tới mời hắn về cũng bị hắn từ chối ngoài cửa! Nàng ta ở ngoài cửa khõ lóc đại náo một trận liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Khó có được ngày lỗ tai thanh tịnh, Mộ Dung Doanh chưa tới quấy nhiễu hắn, Long Phụng Thần mở cửa sổ ra, muốn để không khí mát mẻ tràn vào trong cung điện nóng bức.
Lúc Long Phụng Thần đang thầm cảm thấy may mắn, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng ngọc bội đinh đang và giọng nói của cung nữ:” Thái tử gia, Thái tử phi mời người về cung nghỉ ngơi!”
Long Phụng Thần lắc đầu, thở dài một tiếng:” Về bẩm lại với chủ tử của các ngươi, nói ta không muốn về!”
“ Không muốn về, cái này không phải do ngươi quyết định!” giọng nói của Mộ Dung Doanh vang lên bên tai Long Phụng Thần, ngay sau đó một thân hình nhẹ nhàng bay vào từ cửa sổ. Khinh công thân pháp kia cực kỳ phiêu dật uyển chuyển, trong nháy mắt hạ xuống trước mắt Long Phụng Thần.” Long Phụng Thần, ngươi là Phò mã của bổn công chúa. Ngươi không muốn ở cùng bổn công chúa là có thể không ở sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần bổn công chúa muốn triệu kiến ngươi thì ngươi không được từ chối!”
Sa y mỏng như cánh ve làm cho người ta thấy hết thân hình ở bên trong. Lông mày hơi nhăn lại, khuôn mặt hung hãn ương ngạnh, người này không phải là Mộ Dung Doanh thì là ai?
“ Mộ Dung Doanh, ở Mộ Dung vương triều ngươi là công chúa, đến Long Vũ vương triều, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân của bản điện hạ. Trước mặt bổn vương, không đến lượt ngươi quyết định.” Long Phụng Thần cũng không biết sự ương ngạnh của bản thân xuất phát từ đâu.
Mấy ngày không gặp, tính tình thât sự là ương ngạnh lên! Chẳng trách mọi người nói kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Long Phụng Thần như vậy thật sự làm cho Mộ Dung Doanh nghẹn họng trân trối. Nàng ta thẹn quá hóa giận, rút bảo kiếm bên hông ra, nhắm ngay cổ Long Phụng Thần.” Long Phụng Thần, ngươi rốt cuộc có trở về tẩm cung hay không?”
“ Không về!” Long Phụng Thần không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt Mộ Dung Doanh. Biểu tình kia là kiên định và quả quyết ít khi có được.
“ Vì sao không về? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ở riêng cả đời với bản công chúa? Nếu không thì ở đây có hồ ly tinh bắt lấy hồn của ngươi?” Mộ Dung Doanh nhìn xung quanh, muốn tìm ra nguyên nhân Long Phụng Thần kiên quyết ở lại đây. Ánh mắt nàng ta dừng trên từng bức chân dung.
Mấy bức tranh mỹ nhân kia đều vẽ cùng một người. Dung nhan mỹ lệ, mái tóc dài đen tuyền, dáng người thon thả kia, đều làm cho nàng nhớ tới tai họa Lê Thải Nhi kia.
“Long Phụng Thần, ta nói ngươi thế nào lại vui đến quên cả trời đất? Hóa ra là có mỹ nhân Lê Thải Nhi nghiêng nước nghiêng thành này ở với ngươi!” Bảo kiếm tung bay, những bức lụa vẽ Lê Thải Nhi hoàn toàn thay đổi.
“ Mộ Dung Doanh, ngươi hủy đi bức họa thì có bản lĩnh gì? Nếu có khả năng, ngươi khoét trái tim của ta đi! Nếu như ngươi khoét tim của ta, móc mắt của ta, ta sẽ không thể vẽ tiếp nữa!” Long Phụng Thần kích thích lửa giận của Mộ Dung Doanh, lại một lần nữa thăng cấp chiến tranh giữa bọn họ. Nếu như cuộc chiến này thăng cấp đến một mức độ nhất định, hắn có thể từ chối hành trình tới Mộ Dung vương triều mười ngày sau rồi. Nếu như hắn không phải đi Mộ Dung quốc chúc thọ, hắn sẽ vô cùng vui mừng.
Móc mắt của hắn? Khoét tim hắn?
Nam nhân này đang ám chỉ với nàng rằng Lê Thải Nhi đã đi vào lòng của hắn? Hắn thật sự yêu nữ nhân tai họa kia? Trong lòng Mộ Dung Doanh tràn đầy ngọn lửa không cách nào khống chế được!” Long Phụng Thần, ngươi thật sự yêu em dâu của mình sao? Ngươi thật sự không cần danh dự sao? Chẳng lẽ ngươi có thể gánh nổi hậu quả chọc giận bản công chúa sao? Ngươi không sợ bản công chúa giết nàng ta để hả giận sao? Ngươi không sợ vì nàng ta khơi mào chiến tranh giữa hai nước sao? Ngươi không để ý tới giang sơn xã tắc và lê dân bách tính của mình sao?”
“ Mộ Dung Doanh, ngươi căn bản không hiểu ý nghĩa của tình yêu chân chính. Vì vậy ngươi cũng không hiểu được thế nào là yêu. Ngươi cũng không xứng có được tình yêu!” Lỗ mũi Long Phụng Thần không nhịn được hừ một tiếng. Thân phận tôn quý, không đổi được tình yêu chân chính! Áp bách và uy hiếp, làm khó và khống chế, chỉ có thể đổi lấy được phản kháng và khinh bỉ! Cao cao tại thượng, không ai sánh nổi, sẽ chỉ làm một người mất đi tình yêu!
“ Long Phụng Thần, ngươi nói ta không hiểu tình yêu? Hừ hừ, là ta không hiểu tình yêu! Ngươi hiểu tình yêu, vậy ngươi nói đi, anh chồng thông đồng với em dâu, phủ thêm lớp vỏ tình yêu chân chính là có thể thoát tội sao?” Mộ Dung Doanh thấy khóe mắt Long Phụng Thần quét xuống tia khinh bỉ, trong lòng không nhịn được lửa giận vạn trượng!
“ Cùng người như ngươi đàm luận về tình yêu, ta sợ sẽ vũ nhục chữ yêu này.” Long Phụng Thần hừ một tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng.
/123
|