Quân Lưu Niên mệnh lệnh cho Lan Y xong thì đi ra cửa, mỗi tuần hắn có ba ngày phải đi kiểm tra các cửa hàng. Hôm nay hắn cầm sổ sách nhưng không thể nào tập trung xem được, mặt của Liễu Nham thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trong đầu của hắn."Thiếu gia? ? ? Thiếu gia? ? ?"
"À? ? ? ?" Ngô chưởng quỹ gọi hắn mấy tiếng hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Sổ sách có vấn đề gì không?" Ngô chưởng quỹ thấy hắn cầm lấy sổ sách hơn nửa ngày, vẫn cau mày không nói một lời, rất là lo lắng, sợ xảy ra vấn đề gì.
"Không có gì là ta không tập trung, không có vấn đề gì." Quân Lưu Niên xin lỗi cười cười.
"Công tử nếu như hôm nay người không thoải mái, vậy thì người hãy đi về trước đi!" Ngô chưởng quỹ vẻ mặt lo lắng.
Ngày hôm qua nàng thi châm cho hắn xong, đầu quả nhiên không đau như trước nữa, kỳ thật nàng căn bản không làm điều gì sai, chỉ là do mình đối với nàng có thành kiến mà thôi. Đánh cũng đã đánh, lại còn là do mình hiểu lầm mới đánh nàng, nói lời xin lỗi có lẽ nàng sẽ tha thứ cho mình. Quân Lưu Niên quyết định sẽ thực hiện ý định đấy của mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, hắn nhìn Ngô chưởng quỹ cười cười nói,:"Ngô chưởng quỹ, hôm nay đến đây thôi, ta đi về trước." Nói xong dặn dò Quân Vũ đi chuẩn bị xe.
Ngô chưởng quỹ nhất thời sững sờ, nụ cười kia làm choáng váng ánh mắt bà, cho đến khi bóng dáng Quân Lưu Niên biến mất bà mới tỉnh táo lại, từ sau khi phu nhân qua đời, bà chưa từng thấy Thiếu gia thật lòng nở nụ cười bao giờ. Bà đi đến trước di ảnh của phu nhân, kích động nói: "Phu nhân, người thấy không? Hiện tại thiếu gia rất hạnh phúc, người yên tâm đi!"
Quân Lưu Niên kích động chạy về Quân phủ, trông thấy trước cửa phủ có một chiếc xe ngựa sang trọng đang đỗ. Có ai tới bái phỏng hay sao? Hắn vội vàng đi vào, Lan Y ra đón."Thiếu gia, sao hôm nay người lại trở về sớm như vậy?"
"Trong phủ có người đến sao? Ta thấy có xe ngựa đứng ở trước cửa phủ."
Câu hỏi của Quân Lưu Niên khiến cho Lan Y thật khó nói, "Cái kia? ? ? Cái này? ? ?" Lan Y vân vê góc áo không biết nên trả lời như thế nào.
Quân Lưu Niên không kiên nhẫn được nữa, "Cái gì cái này cái kia? Ấp a ấp úng, rốt cuộc là người nào đến quý phủ?"
"Là tới đón Liễu tiểu thư." Âm thanh của Lan Y nhỏ như con muỗi vo ve.
"Đón Liễu Tiểu thư, người Liễu gia đến? Có hỏi qua bọn họ đón Liễu Tiểu thư hồi phủ có chuyện gì, ta thấy là chồn cáo muốn gà đến chúc tết thì có, nói cho đám người đó biết, ta muốn đi cùng Liễu Tiểu thư." Quân Lưu Niên không khỏi nghĩ tới khuôn mặt hiểm ác của Chính Quân ở Liễu phủ.
"Cái kia? ? ? Không phải là người của Liễu gia, ạ? ? ?" Lan Y hít sâu một hơi, "Là người của Túy Hồng lâu? ? ? Công tử Liên Tích."
Quân Lưu Niên hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, Túy Hồng lâu, thanh lâu lớn nhất Đô thành, công tử Liên Tích, là hoa khôi ở đó. Từ vương công quý tộc, đến bách tính bình dân, dường như chưa từng có ai được công tử Liên Tích hậu đãi như vậy. Hắn nén lại cảm giác tức giận nói: "Đã hỏi qua bọn họ tại sao lại tới đón Liễu tiểu thư hay không?"
"Ta đã hỏi qua rồi, bọn họ nói Tiểu thư là người hữu duyên trong tháng này được Công tử Liên Tích chọn ra."
Quân Lưu Niên cũng từng nghe qua mỗi một tháng công tử Liên Tích sẽ chọn ra một người hữu duyên mời tới với tư cách là khách quý, vận khí của Liễu Nham thật sự là tốt, chỉ có điều là tại sao nàng lại có thể được chọn vậy? Nghĩ thế, chân của hắn không tự chủ được đi về phía phòng ngủ của Liễu Nham, muốn tới để hỏi nàng cho rõ đây rốt cuộc là chuyện gì. Đi đến cửa phòng, liền nghe được tiếng Liễu Nham nói chuyện vui vẻ với một nữ tử ở bên trong, nữ tử kia chính là nghe tin mà đến - tiểu Hỉ.
"Tiểu Nham, rốt cuộc ngươi vớ được vận may gì thế, vậy mà có thể đi gặp công tử Liên Tích!" Tiểu Hỉ ghen tị sắp phát điên lên rồi.
" Công tử Liên Tích tốt như vậy sao? Các ngươi những tên sắc nữ này." Liễu Nham không khỏi cười nhạo.
"Ai nha, ngươi đây là được tiện nghi mà còn khoe mẽ, ai mà lại không biết Công tử Liên Tích chính tình nhân trong mộng của tất cả các nữa tử ở trong Đô thành." Tiểu Hỉ bộ dạng giống như nằm mơ giữa ban ngày.
Liễu Nham bị nét mặt của nàng chọc cười, có cần thiết phải khuếch đại như thế không. "Ngươi mau mau tỉnh lại đi, nước dãi chảy rơi đầy trên mặt đất rồi kia kìa."
Tiểu Hỉ vội vàng cầm ống tay áo lau miệng, phát hiện ra căn bản là Liễu Nham đang giễu cợt nàng."Chán ghét, nếu như có thể cưới được Công tử Liên Tích, bảo ta làm gì ta cũng đều nguyện ý." Nàng nhìn Liễu Nham, bỗng nhiên hô lớn một tiếng!"Ngươi cứ để như thế này đi gặp Công tử Liên Tích?"
"Làm sao vậy?" Liễu Nham bị nàng dùng công phu sư tử hống quát mà không biết là vì sao.
"Mặt của ngươi, ai da, thật là, ngươi nói thiếu gia sớm không đánh muộn không đánh, lại đánh đúng vào lúc ngươi đi gặp công tử Liên Tích. Ngươi thật sự có thể nhịn Thiếu gia nửa năm? Ta xem ngươi có lẽ sớm tính toán cho thỏa đáng."
"Nửa năm là yêu cầu của ta, thật sự đã làm chậm trễ hắn. Nếu như thời gian cho phép, ta sẽ mau rời khỏi, yên lặng sống." Liễu Nham lạnh nhạt nói.
"Tiểu Nham, ngươi khác biệt như vậy, không chừng công tử Liên Tích sẽ bị ngươi hấp dẫn đấy."
Liễu Nham giả vờ run sợ, nói "nếu như ta cưới công tử Liên Tích, ngươi sẽ không tìm ta liều mạng chứ ?"
"Sao có thể, chỉ có điều nếu ngươi thật sự cưới công tử Liên Tích, cũng không thể giấu hắn đi, phải để cho ta gặp mặt hắn nha."
" Được, đến lúc đó ta sẽ để cho ngươi xem đến chán thì thôi được không?"
"Được được, đương nhiên là được." Tiểu Hỉ gật đầu như gà mổ thóc."Không nói nữa, ngươi nhanh đi, chờ thêm một lát nữa xe ngựa sẽ sốt ruột đấy."
Quân Lưu Niên đứng bên ngoài nghe các nàng nói chuyện, lại nghe giọng nói của Liễu Nham nhẹ nhàng thoải mái, không giống như là đang tức giận, có lẽ nàng sẽ tha thứ mình! Nhưng nghe đến chuyện của công tử Liên Tích, tim của hắn bỗng nhiên trầm xuống. Nàng quyết định sẽ rời khỏi hắn rồi ư, hắn xác thực không phải phu quân ôn nhu trong mắt của nàng, vậy thì có phải à phu quân ngang ngược hay là không cũng để làm gì, nói hay không nói lời xin lỗi với nàng cũng có nghĩa lý gì nữa đây?
Tiếng bước chân cách cửa càng ngày càng gần, Quân Lưu Niên cuống quít trốn ra phía sau núi giả. Hắn nhìn thấy Liễu Nham đi ra, trang phục của nàng vẫn như ngày thường, y phục vẫn là một màu xanh nhạt, tóc dùng một cây ngọc trâm để cố định. Những thứ này hắn vốn đã quen mắt, nhưng mà hôm nay hắn lại cảm thấy nàng mặc một thân y phục đơn giản lại tôn lên nét thanh nhã tuấn tú vô cùng, nàng như vậy cũng khiến người khác tâm động đi! Quân Lưu Niên cảm thấy đau lòng bất lực, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh núi giả.
Trong lòng Liễu Nham hơi mất bình tĩnh, không phải hưng phấn, càng không phải là vui sướng, mà là một loại bất an. Nàng đi lại ở bên ngoài, luôn dùng tên Lâm Ngọc Nghiên, thậm chí ngay cả Mặc Lăng đều không biết thân phận chân thật của nàng. Nhưng vị hoa khôi Túy Hồng lâu kia lại phái người đến Quân phủ đón Liễu Nham, nàng không tin người được mời thật sự là Liễu Nham, nói cách khác, công tử Liên Tích căn bản biết rõ Lâm Ngọc Nghiên chính là Liễu Nham. Nam tử thanh lâu này tuyệt đối không đơn giản, trong mắt hắn mình có giá trị gì, trước đây si ngốc, không mấy khi bước ra khỏi cửa, chẳng nhẽ Liễu Nham với hắn có qua lại gì sao?
Còn nữa, nếu ngay cả Công tử Liên Tích cũng biết thân phận thật sự của nàng, như vậy bọn người Mặc Lăng sao có thể lại không biết? Tất cả đều bị các nàng biết rõ. Liễu Nham không khỏi cười khổ, ở trước mặt các nàng mình tựa như tên hề vậy, mọi việc che dấu đều thật buồn cười.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường, Liễu Nham cũng một đường suy tư."Tiểu thư, đến Túy Hồng lâu rồi, xin mời người xuống xe." Liễu Nham chưa từng tới Túy Hồng lâu, đi ngang qua cũng chỉ là nhẹ nhàng liếc một cái. Phần lớn đều là ban ngày, Túy Hồng lâu rất yên tĩnh, gạch đỏ ngói xanh, không có gì khác thường. Ban đêm Túy Hồng lâu mới thật sự là Túy Hồng lâu, xung quanh đây là một vung tối, chỉ riêng nơi này là đèn đuốc sáng trưng. Đèn lồng đỏ thẫm treo khắp các lầu gác, kỹ nam ăn mặc đẹp đẽ đứng ở cửa vẫy vẫy khăn tay, mời chào khách. Trong lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng nâng ly cạn chén của khách, cùng với âm thanh của kỹ nam thở gấp.
Liễu Nham vừa bước vào Túy Hồng lâu, một lão nam nhân mặc đồ xanh đỏ lập tức tiến lại gần, nhanh chóng đánh giá Liễu Nham, ve vẩy khăn tay cười duyên nói: "Ai za…. đây là Tiểu thư nhà ai, lần đầu tiên tới đây đi! Thích dạng gì nam tử nói với ta nha, Túy Hồng lâu cần cái gì có đều có, chắc chắn để cho người thoải mái giống như Thần Tiên!"
Liễu Nham gửi thấy mùi trên khăn tay của hắn, sặc đến hắt hơi một cái, lập tức kéo dài khoảng cách với hắn. Nàng chưa kịp đáp lời, trên lầu truyền tới một âm thanh, Liễu Nham ngẩng đầu lên nhìn, là gã sai vặt ngày đó đưa thiệp mời."Bảo phụ thân, đây là khách mời của Công tử Liên Tích." Nói xong thì dẫn nàng đi lên lầu.
Công tử Liên Tích khác với kỹ nam dưới lầu, hắn không trang điểm đậm, trên người là một mùi hương nhàn nhạt, không làm cho người ta chán ghét, thái độ của hắn đối với Bảo Phụ thân rất khách khí, không phải là sợ hãi, cũng không quá tôn trọng, xem ra địa vị của hắn ở trong lâu rất đặc biệt. Một đoạn cầu thang này, làm cho tâm tư của Liễu Nham dần dần xoay chuyển.
"À? ? ? ?" Ngô chưởng quỹ gọi hắn mấy tiếng hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"Sổ sách có vấn đề gì không?" Ngô chưởng quỹ thấy hắn cầm lấy sổ sách hơn nửa ngày, vẫn cau mày không nói một lời, rất là lo lắng, sợ xảy ra vấn đề gì.
"Không có gì là ta không tập trung, không có vấn đề gì." Quân Lưu Niên xin lỗi cười cười.
"Công tử nếu như hôm nay người không thoải mái, vậy thì người hãy đi về trước đi!" Ngô chưởng quỹ vẻ mặt lo lắng.
Ngày hôm qua nàng thi châm cho hắn xong, đầu quả nhiên không đau như trước nữa, kỳ thật nàng căn bản không làm điều gì sai, chỉ là do mình đối với nàng có thành kiến mà thôi. Đánh cũng đã đánh, lại còn là do mình hiểu lầm mới đánh nàng, nói lời xin lỗi có lẽ nàng sẽ tha thứ cho mình. Quân Lưu Niên quyết định sẽ thực hiện ý định đấy của mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, hắn nhìn Ngô chưởng quỹ cười cười nói,:"Ngô chưởng quỹ, hôm nay đến đây thôi, ta đi về trước." Nói xong dặn dò Quân Vũ đi chuẩn bị xe.
Ngô chưởng quỹ nhất thời sững sờ, nụ cười kia làm choáng váng ánh mắt bà, cho đến khi bóng dáng Quân Lưu Niên biến mất bà mới tỉnh táo lại, từ sau khi phu nhân qua đời, bà chưa từng thấy Thiếu gia thật lòng nở nụ cười bao giờ. Bà đi đến trước di ảnh của phu nhân, kích động nói: "Phu nhân, người thấy không? Hiện tại thiếu gia rất hạnh phúc, người yên tâm đi!"
Quân Lưu Niên kích động chạy về Quân phủ, trông thấy trước cửa phủ có một chiếc xe ngựa sang trọng đang đỗ. Có ai tới bái phỏng hay sao? Hắn vội vàng đi vào, Lan Y ra đón."Thiếu gia, sao hôm nay người lại trở về sớm như vậy?"
"Trong phủ có người đến sao? Ta thấy có xe ngựa đứng ở trước cửa phủ."
Câu hỏi của Quân Lưu Niên khiến cho Lan Y thật khó nói, "Cái kia? ? ? Cái này? ? ?" Lan Y vân vê góc áo không biết nên trả lời như thế nào.
Quân Lưu Niên không kiên nhẫn được nữa, "Cái gì cái này cái kia? Ấp a ấp úng, rốt cuộc là người nào đến quý phủ?"
"Là tới đón Liễu tiểu thư." Âm thanh của Lan Y nhỏ như con muỗi vo ve.
"Đón Liễu Tiểu thư, người Liễu gia đến? Có hỏi qua bọn họ đón Liễu Tiểu thư hồi phủ có chuyện gì, ta thấy là chồn cáo muốn gà đến chúc tết thì có, nói cho đám người đó biết, ta muốn đi cùng Liễu Tiểu thư." Quân Lưu Niên không khỏi nghĩ tới khuôn mặt hiểm ác của Chính Quân ở Liễu phủ.
"Cái kia? ? ? Không phải là người của Liễu gia, ạ? ? ?" Lan Y hít sâu một hơi, "Là người của Túy Hồng lâu? ? ? Công tử Liên Tích."
Quân Lưu Niên hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, Túy Hồng lâu, thanh lâu lớn nhất Đô thành, công tử Liên Tích, là hoa khôi ở đó. Từ vương công quý tộc, đến bách tính bình dân, dường như chưa từng có ai được công tử Liên Tích hậu đãi như vậy. Hắn nén lại cảm giác tức giận nói: "Đã hỏi qua bọn họ tại sao lại tới đón Liễu tiểu thư hay không?"
"Ta đã hỏi qua rồi, bọn họ nói Tiểu thư là người hữu duyên trong tháng này được Công tử Liên Tích chọn ra."
Quân Lưu Niên cũng từng nghe qua mỗi một tháng công tử Liên Tích sẽ chọn ra một người hữu duyên mời tới với tư cách là khách quý, vận khí của Liễu Nham thật sự là tốt, chỉ có điều là tại sao nàng lại có thể được chọn vậy? Nghĩ thế, chân của hắn không tự chủ được đi về phía phòng ngủ của Liễu Nham, muốn tới để hỏi nàng cho rõ đây rốt cuộc là chuyện gì. Đi đến cửa phòng, liền nghe được tiếng Liễu Nham nói chuyện vui vẻ với một nữ tử ở bên trong, nữ tử kia chính là nghe tin mà đến - tiểu Hỉ.
"Tiểu Nham, rốt cuộc ngươi vớ được vận may gì thế, vậy mà có thể đi gặp công tử Liên Tích!" Tiểu Hỉ ghen tị sắp phát điên lên rồi.
" Công tử Liên Tích tốt như vậy sao? Các ngươi những tên sắc nữ này." Liễu Nham không khỏi cười nhạo.
"Ai nha, ngươi đây là được tiện nghi mà còn khoe mẽ, ai mà lại không biết Công tử Liên Tích chính tình nhân trong mộng của tất cả các nữa tử ở trong Đô thành." Tiểu Hỉ bộ dạng giống như nằm mơ giữa ban ngày.
Liễu Nham bị nét mặt của nàng chọc cười, có cần thiết phải khuếch đại như thế không. "Ngươi mau mau tỉnh lại đi, nước dãi chảy rơi đầy trên mặt đất rồi kia kìa."
Tiểu Hỉ vội vàng cầm ống tay áo lau miệng, phát hiện ra căn bản là Liễu Nham đang giễu cợt nàng."Chán ghét, nếu như có thể cưới được Công tử Liên Tích, bảo ta làm gì ta cũng đều nguyện ý." Nàng nhìn Liễu Nham, bỗng nhiên hô lớn một tiếng!"Ngươi cứ để như thế này đi gặp Công tử Liên Tích?"
"Làm sao vậy?" Liễu Nham bị nàng dùng công phu sư tử hống quát mà không biết là vì sao.
"Mặt của ngươi, ai da, thật là, ngươi nói thiếu gia sớm không đánh muộn không đánh, lại đánh đúng vào lúc ngươi đi gặp công tử Liên Tích. Ngươi thật sự có thể nhịn Thiếu gia nửa năm? Ta xem ngươi có lẽ sớm tính toán cho thỏa đáng."
"Nửa năm là yêu cầu của ta, thật sự đã làm chậm trễ hắn. Nếu như thời gian cho phép, ta sẽ mau rời khỏi, yên lặng sống." Liễu Nham lạnh nhạt nói.
"Tiểu Nham, ngươi khác biệt như vậy, không chừng công tử Liên Tích sẽ bị ngươi hấp dẫn đấy."
Liễu Nham giả vờ run sợ, nói "nếu như ta cưới công tử Liên Tích, ngươi sẽ không tìm ta liều mạng chứ ?"
"Sao có thể, chỉ có điều nếu ngươi thật sự cưới công tử Liên Tích, cũng không thể giấu hắn đi, phải để cho ta gặp mặt hắn nha."
" Được, đến lúc đó ta sẽ để cho ngươi xem đến chán thì thôi được không?"
"Được được, đương nhiên là được." Tiểu Hỉ gật đầu như gà mổ thóc."Không nói nữa, ngươi nhanh đi, chờ thêm một lát nữa xe ngựa sẽ sốt ruột đấy."
Quân Lưu Niên đứng bên ngoài nghe các nàng nói chuyện, lại nghe giọng nói của Liễu Nham nhẹ nhàng thoải mái, không giống như là đang tức giận, có lẽ nàng sẽ tha thứ mình! Nhưng nghe đến chuyện của công tử Liên Tích, tim của hắn bỗng nhiên trầm xuống. Nàng quyết định sẽ rời khỏi hắn rồi ư, hắn xác thực không phải phu quân ôn nhu trong mắt của nàng, vậy thì có phải à phu quân ngang ngược hay là không cũng để làm gì, nói hay không nói lời xin lỗi với nàng cũng có nghĩa lý gì nữa đây?
Tiếng bước chân cách cửa càng ngày càng gần, Quân Lưu Niên cuống quít trốn ra phía sau núi giả. Hắn nhìn thấy Liễu Nham đi ra, trang phục của nàng vẫn như ngày thường, y phục vẫn là một màu xanh nhạt, tóc dùng một cây ngọc trâm để cố định. Những thứ này hắn vốn đã quen mắt, nhưng mà hôm nay hắn lại cảm thấy nàng mặc một thân y phục đơn giản lại tôn lên nét thanh nhã tuấn tú vô cùng, nàng như vậy cũng khiến người khác tâm động đi! Quân Lưu Niên cảm thấy đau lòng bất lực, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh núi giả.
Trong lòng Liễu Nham hơi mất bình tĩnh, không phải hưng phấn, càng không phải là vui sướng, mà là một loại bất an. Nàng đi lại ở bên ngoài, luôn dùng tên Lâm Ngọc Nghiên, thậm chí ngay cả Mặc Lăng đều không biết thân phận chân thật của nàng. Nhưng vị hoa khôi Túy Hồng lâu kia lại phái người đến Quân phủ đón Liễu Nham, nàng không tin người được mời thật sự là Liễu Nham, nói cách khác, công tử Liên Tích căn bản biết rõ Lâm Ngọc Nghiên chính là Liễu Nham. Nam tử thanh lâu này tuyệt đối không đơn giản, trong mắt hắn mình có giá trị gì, trước đây si ngốc, không mấy khi bước ra khỏi cửa, chẳng nhẽ Liễu Nham với hắn có qua lại gì sao?
Còn nữa, nếu ngay cả Công tử Liên Tích cũng biết thân phận thật sự của nàng, như vậy bọn người Mặc Lăng sao có thể lại không biết? Tất cả đều bị các nàng biết rõ. Liễu Nham không khỏi cười khổ, ở trước mặt các nàng mình tựa như tên hề vậy, mọi việc che dấu đều thật buồn cười.
Xe ngựa chạy băng băng trên đường, Liễu Nham cũng một đường suy tư."Tiểu thư, đến Túy Hồng lâu rồi, xin mời người xuống xe." Liễu Nham chưa từng tới Túy Hồng lâu, đi ngang qua cũng chỉ là nhẹ nhàng liếc một cái. Phần lớn đều là ban ngày, Túy Hồng lâu rất yên tĩnh, gạch đỏ ngói xanh, không có gì khác thường. Ban đêm Túy Hồng lâu mới thật sự là Túy Hồng lâu, xung quanh đây là một vung tối, chỉ riêng nơi này là đèn đuốc sáng trưng. Đèn lồng đỏ thẫm treo khắp các lầu gác, kỹ nam ăn mặc đẹp đẽ đứng ở cửa vẫy vẫy khăn tay, mời chào khách. Trong lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng nâng ly cạn chén của khách, cùng với âm thanh của kỹ nam thở gấp.
Liễu Nham vừa bước vào Túy Hồng lâu, một lão nam nhân mặc đồ xanh đỏ lập tức tiến lại gần, nhanh chóng đánh giá Liễu Nham, ve vẩy khăn tay cười duyên nói: "Ai za…. đây là Tiểu thư nhà ai, lần đầu tiên tới đây đi! Thích dạng gì nam tử nói với ta nha, Túy Hồng lâu cần cái gì có đều có, chắc chắn để cho người thoải mái giống như Thần Tiên!"
Liễu Nham gửi thấy mùi trên khăn tay của hắn, sặc đến hắt hơi một cái, lập tức kéo dài khoảng cách với hắn. Nàng chưa kịp đáp lời, trên lầu truyền tới một âm thanh, Liễu Nham ngẩng đầu lên nhìn, là gã sai vặt ngày đó đưa thiệp mời."Bảo phụ thân, đây là khách mời của Công tử Liên Tích." Nói xong thì dẫn nàng đi lên lầu.
Công tử Liên Tích khác với kỹ nam dưới lầu, hắn không trang điểm đậm, trên người là một mùi hương nhàn nhạt, không làm cho người ta chán ghét, thái độ của hắn đối với Bảo Phụ thân rất khách khí, không phải là sợ hãi, cũng không quá tôn trọng, xem ra địa vị của hắn ở trong lâu rất đặc biệt. Một đoạn cầu thang này, làm cho tâm tư của Liễu Nham dần dần xoay chuyển.
/66
|