Chỉ Vân gật đầu sau đó chạy về phòng. Vừa vặn Quân Lưu Niên tuần tra cửa hàng trở về: "Vân Nhi chạy nhanh như vậy làm gì?"
"Lát nữa ta đưa đệ ấy đi thăm Liễu gia."
"Cái gì? Thật vất vả mới thoát khỏi Liễu gia, còn đi xem bọn họ làm cái gì?" Quân Lưu Niên thật sự chán ghét Liễu gia.
"Ta cũng không muốn mang đệ ấy đi nhưng không còn cách nào, Vân Nhi cầu xin ta. Mặc kệ thế nào, bọn họ đều là người thân của Vân Nhi, chàng cũng biết Vân Nhi trọng tình nghĩa mà."
"Nàng không sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao?" Quân Lưu Niên vẫn thực lo lắng.
"Không sao, trước khác nay khác, nay ta đã có năng lực bảo vệ Vân Nhi, ta sẽ không để cho đệ ấy bị ai tổn thương."
"Vậy được rồi, nhưng ta cũng phải đi cùng."
"Hay là thôi đi." Liễu Nham khuyên can: "Chàng vừa trở về đã mệt chết đi rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Không cần." Quân Lưu Niên rất kiên trì.
Liễu Nham biết một khi Quân Lưu Niên cứng đầu, nàng cũng không có cách nào lay chuyển được, hai bảo bối này của nàng quả nhiên giống nhau: "Được rồi."
Chỉ Vân thay một bộ y phục màu vàng nhạt rồi đi ra, càng khiến hắn thêm xinh đẹp đáng yêu, vấn một búi tóc đơn giản rồi cài một bông hoa cúc vàng. Liễu Nham khen: "Vân Nhi của chúng ta đúng là càng ngày càng đẹp, đến lúc cầu thân sợ rằng người ta sẽ tới đạp hỏng cửa nhà chúng ta mất."
Chỉ Vân đỏ bừng măt: "Tỷ tỷ, tỷ cười đệ, không để ý đến tỷ nữa."
Liễu Nham kéo hắn, tay kia cầm lấy tay Quân Lưu Niên, cảm giác thực thoả mãn. Ôm hai người bọn họ lên xe ngựa xong, một đường thẳng tới chỗ ở của Liễu gia.
Chỉ chốc lát sau Chỉ Vân liền nghi ngờ: "Tỷ tỷ, đây không phải là đường tới Liễu gia." Sau khi sinh Chỉ Vân bệnh vẫn ở lại Quân phủ, chưa biết tin tức Liễu gia phá sản.
"Vân Nhi, Liễu gia làm ăn nợ nần quá nhiều, bị đuổi khỏi Liễu phủ, hiện nay đang ở Thành Tây."
Chỉ Vân nghe xong có chút bi thương: "Vậy hiện tại bọn họ sống có tốt không?"
Quả nhiên không thể buông tay, Liễu Nham thở dài: "Cũng được, chỉ là Liễu chính quân bị bệnh, Nhị đệ mất tích, những người khác vẫn khoẻ."
"Vậy là tốt rồi." Lúc này Chỉ Vân mới hết lo lắng.
Sau nửa canh giờ thì tới chỗ ở mới của Liễu gia, Liễu Nham chỉ kêu Liễu Tam để ý tình hình Liễu gia chứ nàng cũng chưa tới bao giờ. Nàng đánh giá căn nhà một chút, so với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn nhiều, thật sự là lạc đà gầy còn hơn ngựa.
Nhưng trong mắt Chỉ Vân lại khác, hắn chỉ thấy chua xót, đám người bọn họ sao có thể ở chỗ nhỏ như vậy, bọn họ chịu được sao?
"Chúng ta vào thôi."
Còn chưa vào tới đại sảnh đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi. Quân Lưu Niên che mũi: "Cái mùi gì vậy, bọn họ không chịu quét tước nhà cửa sao?"
Liễu Nham cũng kinh ngạc, sự lợi hại của Tàn hoa vượt ra ngoài dự đoán của nàng. Có lẽ âm thanh của họ kinh động người trong nhà, Liễu phu nhân đi ra. Nàng nhìn thấy Liễu Nham liền giật mình, bà không nghĩ tới lúc còn sống mình vẫn có thể gặp được nữ nhi này: "Tiểu Nham???"
Người bên cạnh Liễu Nham lại càng khiến nàng ngây ngẩn cả người, là Tiểu Vân đã chết, bà chần chờ rất lâu: "Tiểu Vân??? Con vẫn còn sống sao? thật tốt quá." Muốn tới trước mặt hắn liền bị Liễu Nham ngăn lại.
Chỉ Vân cầu xin nhìn Liễu Nham một cái: "Tỷ tỷ..." Liễu Nham đành phải buông tay, Chỉ Vân đi lên ôm lấy nàng: "Nương!"
Không nghĩ tới Chỉ Vân vẫn còn nhận bà làm nương, Liễu phu nhân khóc không thành tiếng, nàng nhìn Chỉ Vân từ trên xuống dưới: "Tỷ tỷ ngươi chiếu cố ngươi thực tốt, so với nương còn tốt hơn, trước kia đều là nương sai."
Chỉ Vân an ủi nàng: "Nương, con không có trách nương, thật sự, hiện tại con ở chỗ tỷ tỷ sống tốt lắm, con muốn gặp Nhị phụ thân."
"Đi theo ta." Nhắc tới Liễu chính quân, Liễu phu nhân liền thở dài.
Tới một căn phòng hẻo lánh thì mùi tanh kia càng nồng, Liễu Nham giúp đỡ Quân Lưu Niên cùng Chỉ Vân đi vào. Liễu chính quân lúc này tỉnh lại đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy có người đến liền quay lại, không nghĩ tới là Liễu Nham. Nhìn thấy Chỉ Vân, con tim lại đập mạnh và nhanh vài nhịp, chỉ nháy mắt đã hiểu hết mọi chuyện.
Liễu chính quân cười đến chua xót: "Trước khi chết còn có thể nhìn thấy các con thực ngoài ý muốn. Tiểu Vân còn sống thực quá tốt, như vậy tội nghiệt của ta cũng ít đi một chút." Ông đã không còn kiêu ngạo cùng bộ dáng ương ngạnh lúc trước, thấy thế nào đều giống lão giả nhìn thấy hồng trần, buông bỏ mọi chuyện. Thấy vậy Liễu Nham có chút không đành lòng, có lẽ bọn họ đều là nhận được giáo huấn cần phải nhận rồi.
Chỉ Vân thấy Nhị phụ thân như thế, nước mặt lại rơi xuống. "Nhị phụ thân, đừng nói vậy, làm sao người có thể chết chứ." Hắn vừa muốn bước lên đã bị chính quân ngăn lại: "Các con đừng tới đây, bộ dạng ta thế này không muốn các con nhìn thấy, ta tình nguyện là người mạnh mẽ ngoan độc trong lòng các con."
Liễu Nham kéo Chỉ Vân rồi chính mình đi tới, bệnh trạng khi trúng tàn hoa quả nhiên giống như trong sách nói. Cả người ông đều có dấu vết thối rữa, như hoa tàn toả ra mùi thối. Liễu Nham xem mạch cho ông, thấy không bị tổn thương gì lớn. Cho tới bây giờ Liễu Nham đều chưa từng nghĩ muốn mạng ông, chỉ muốn giáo huấn ông mà thôi.
"Tiểu Vân đừng khóc, ông ta không sao đâu."
Liễu phu nhân kinh ngạc: "Con biết chàng bị bệnh gì? Có thể chữa không?" Nhìn nàng thành thạo bắt mạch như vậy, Liễu phu nhân càng cảm thấy bà chưa bao giờ chân chính hiểu được nữ nhi này. Nhưng bà cảm thấy thực vui mừng, nhà mình có nữ nhi trưởng thành.
" Đây không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh ngoài ra, con đi phối dược." Liễu Nham làm bộ ra cửa, ở bên ngoài đi một vòng liền quay về, nàng lấy nước, đưa một viên thuốc cho Liễu chính quân ăn, đương nhiên đây là viên giải dược nàng chuẩn bị từ trước.
"Uống xong thuốc, trong vòng mười hai canh giờ các vết thối rữa sẽ khép lại, nhất định không được đụng vào nước. Sau năm ngày vết thối rữa sẽ đóng vảy, vảy hết thì cũng khỏi hẳn.
"Tiểu Nham, thật sự cám ơn con, ta cũng không biết phải làm cách nào đền tội lúc trước." Biết có thể khoẻ mạnh sống, tâm trạng của Liễu chính quân vô cùng phức tạp.
"Vậy sống lâu một chút đi. Vân Nhi, chúng ta hồi phủ thôi." Liễu Nham chuẩn bị cáo từ.
"Cái đó...Tiểu Nham." Liễu phu nhân do dự nửa ngày mới mở miệng, "Nhị đệ của con mất tích, Quân tế quen biết rộng, thế lực lớn, có thể giúp tìm kiếm một chút không? Nó là đứa nhỏ tốt, trước kia nó đối đãi với các con cũng không tệ, nể tình lúc trước, con giúp đỡ chúng ta tìm nó một chút đi. Nó là một nam hài tử, rất dễ dàng gặp phải chuyện không may."
"Bà không nói ta cũng sẽ tìm được đệ ấy, nhưng sau đó ta có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Sau khi tìm được đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ giống như Chỉ Vân, không trở lại bên cạnh bà, nếu không ta thật sự không thể cam đoan hắn có thể mất tích lần nữa hay không."
Liễu Nham lạnh lùng nói, Nhị nữ nhi vô tích sự của ngươi vậy mà đến đệ đệ cũng có thể bán.
"Việc này..." Liễu phu nhân khẽ cắn môi: "Chỉ cần hắn bình an, thế nào cũng được." Liễu Nham có được hứa hẹn của nàng liền cáo từ.
"Lát nữa ta đưa đệ ấy đi thăm Liễu gia."
"Cái gì? Thật vất vả mới thoát khỏi Liễu gia, còn đi xem bọn họ làm cái gì?" Quân Lưu Niên thật sự chán ghét Liễu gia.
"Ta cũng không muốn mang đệ ấy đi nhưng không còn cách nào, Vân Nhi cầu xin ta. Mặc kệ thế nào, bọn họ đều là người thân của Vân Nhi, chàng cũng biết Vân Nhi trọng tình nghĩa mà."
"Nàng không sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sao?" Quân Lưu Niên vẫn thực lo lắng.
"Không sao, trước khác nay khác, nay ta đã có năng lực bảo vệ Vân Nhi, ta sẽ không để cho đệ ấy bị ai tổn thương."
"Vậy được rồi, nhưng ta cũng phải đi cùng."
"Hay là thôi đi." Liễu Nham khuyên can: "Chàng vừa trở về đã mệt chết đi rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Không cần." Quân Lưu Niên rất kiên trì.
Liễu Nham biết một khi Quân Lưu Niên cứng đầu, nàng cũng không có cách nào lay chuyển được, hai bảo bối này của nàng quả nhiên giống nhau: "Được rồi."
Chỉ Vân thay một bộ y phục màu vàng nhạt rồi đi ra, càng khiến hắn thêm xinh đẹp đáng yêu, vấn một búi tóc đơn giản rồi cài một bông hoa cúc vàng. Liễu Nham khen: "Vân Nhi của chúng ta đúng là càng ngày càng đẹp, đến lúc cầu thân sợ rằng người ta sẽ tới đạp hỏng cửa nhà chúng ta mất."
Chỉ Vân đỏ bừng măt: "Tỷ tỷ, tỷ cười đệ, không để ý đến tỷ nữa."
Liễu Nham kéo hắn, tay kia cầm lấy tay Quân Lưu Niên, cảm giác thực thoả mãn. Ôm hai người bọn họ lên xe ngựa xong, một đường thẳng tới chỗ ở của Liễu gia.
Chỉ chốc lát sau Chỉ Vân liền nghi ngờ: "Tỷ tỷ, đây không phải là đường tới Liễu gia." Sau khi sinh Chỉ Vân bệnh vẫn ở lại Quân phủ, chưa biết tin tức Liễu gia phá sản.
"Vân Nhi, Liễu gia làm ăn nợ nần quá nhiều, bị đuổi khỏi Liễu phủ, hiện nay đang ở Thành Tây."
Chỉ Vân nghe xong có chút bi thương: "Vậy hiện tại bọn họ sống có tốt không?"
Quả nhiên không thể buông tay, Liễu Nham thở dài: "Cũng được, chỉ là Liễu chính quân bị bệnh, Nhị đệ mất tích, những người khác vẫn khoẻ."
"Vậy là tốt rồi." Lúc này Chỉ Vân mới hết lo lắng.
Sau nửa canh giờ thì tới chỗ ở mới của Liễu gia, Liễu Nham chỉ kêu Liễu Tam để ý tình hình Liễu gia chứ nàng cũng chưa tới bao giờ. Nàng đánh giá căn nhà một chút, so với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn nhiều, thật sự là lạc đà gầy còn hơn ngựa.
Nhưng trong mắt Chỉ Vân lại khác, hắn chỉ thấy chua xót, đám người bọn họ sao có thể ở chỗ nhỏ như vậy, bọn họ chịu được sao?
"Chúng ta vào thôi."
Còn chưa vào tới đại sảnh đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi. Quân Lưu Niên che mũi: "Cái mùi gì vậy, bọn họ không chịu quét tước nhà cửa sao?"
Liễu Nham cũng kinh ngạc, sự lợi hại của Tàn hoa vượt ra ngoài dự đoán của nàng. Có lẽ âm thanh của họ kinh động người trong nhà, Liễu phu nhân đi ra. Nàng nhìn thấy Liễu Nham liền giật mình, bà không nghĩ tới lúc còn sống mình vẫn có thể gặp được nữ nhi này: "Tiểu Nham???"
Người bên cạnh Liễu Nham lại càng khiến nàng ngây ngẩn cả người, là Tiểu Vân đã chết, bà chần chờ rất lâu: "Tiểu Vân??? Con vẫn còn sống sao? thật tốt quá." Muốn tới trước mặt hắn liền bị Liễu Nham ngăn lại.
Chỉ Vân cầu xin nhìn Liễu Nham một cái: "Tỷ tỷ..." Liễu Nham đành phải buông tay, Chỉ Vân đi lên ôm lấy nàng: "Nương!"
Không nghĩ tới Chỉ Vân vẫn còn nhận bà làm nương, Liễu phu nhân khóc không thành tiếng, nàng nhìn Chỉ Vân từ trên xuống dưới: "Tỷ tỷ ngươi chiếu cố ngươi thực tốt, so với nương còn tốt hơn, trước kia đều là nương sai."
Chỉ Vân an ủi nàng: "Nương, con không có trách nương, thật sự, hiện tại con ở chỗ tỷ tỷ sống tốt lắm, con muốn gặp Nhị phụ thân."
"Đi theo ta." Nhắc tới Liễu chính quân, Liễu phu nhân liền thở dài.
Tới một căn phòng hẻo lánh thì mùi tanh kia càng nồng, Liễu Nham giúp đỡ Quân Lưu Niên cùng Chỉ Vân đi vào. Liễu chính quân lúc này tỉnh lại đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy có người đến liền quay lại, không nghĩ tới là Liễu Nham. Nhìn thấy Chỉ Vân, con tim lại đập mạnh và nhanh vài nhịp, chỉ nháy mắt đã hiểu hết mọi chuyện.
Liễu chính quân cười đến chua xót: "Trước khi chết còn có thể nhìn thấy các con thực ngoài ý muốn. Tiểu Vân còn sống thực quá tốt, như vậy tội nghiệt của ta cũng ít đi một chút." Ông đã không còn kiêu ngạo cùng bộ dáng ương ngạnh lúc trước, thấy thế nào đều giống lão giả nhìn thấy hồng trần, buông bỏ mọi chuyện. Thấy vậy Liễu Nham có chút không đành lòng, có lẽ bọn họ đều là nhận được giáo huấn cần phải nhận rồi.
Chỉ Vân thấy Nhị phụ thân như thế, nước mặt lại rơi xuống. "Nhị phụ thân, đừng nói vậy, làm sao người có thể chết chứ." Hắn vừa muốn bước lên đã bị chính quân ngăn lại: "Các con đừng tới đây, bộ dạng ta thế này không muốn các con nhìn thấy, ta tình nguyện là người mạnh mẽ ngoan độc trong lòng các con."
Liễu Nham kéo Chỉ Vân rồi chính mình đi tới, bệnh trạng khi trúng tàn hoa quả nhiên giống như trong sách nói. Cả người ông đều có dấu vết thối rữa, như hoa tàn toả ra mùi thối. Liễu Nham xem mạch cho ông, thấy không bị tổn thương gì lớn. Cho tới bây giờ Liễu Nham đều chưa từng nghĩ muốn mạng ông, chỉ muốn giáo huấn ông mà thôi.
"Tiểu Vân đừng khóc, ông ta không sao đâu."
Liễu phu nhân kinh ngạc: "Con biết chàng bị bệnh gì? Có thể chữa không?" Nhìn nàng thành thạo bắt mạch như vậy, Liễu phu nhân càng cảm thấy bà chưa bao giờ chân chính hiểu được nữ nhi này. Nhưng bà cảm thấy thực vui mừng, nhà mình có nữ nhi trưởng thành.
" Đây không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh ngoài ra, con đi phối dược." Liễu Nham làm bộ ra cửa, ở bên ngoài đi một vòng liền quay về, nàng lấy nước, đưa một viên thuốc cho Liễu chính quân ăn, đương nhiên đây là viên giải dược nàng chuẩn bị từ trước.
"Uống xong thuốc, trong vòng mười hai canh giờ các vết thối rữa sẽ khép lại, nhất định không được đụng vào nước. Sau năm ngày vết thối rữa sẽ đóng vảy, vảy hết thì cũng khỏi hẳn.
"Tiểu Nham, thật sự cám ơn con, ta cũng không biết phải làm cách nào đền tội lúc trước." Biết có thể khoẻ mạnh sống, tâm trạng của Liễu chính quân vô cùng phức tạp.
"Vậy sống lâu một chút đi. Vân Nhi, chúng ta hồi phủ thôi." Liễu Nham chuẩn bị cáo từ.
"Cái đó...Tiểu Nham." Liễu phu nhân do dự nửa ngày mới mở miệng, "Nhị đệ của con mất tích, Quân tế quen biết rộng, thế lực lớn, có thể giúp tìm kiếm một chút không? Nó là đứa nhỏ tốt, trước kia nó đối đãi với các con cũng không tệ, nể tình lúc trước, con giúp đỡ chúng ta tìm nó một chút đi. Nó là một nam hài tử, rất dễ dàng gặp phải chuyện không may."
"Bà không nói ta cũng sẽ tìm được đệ ấy, nhưng sau đó ta có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Sau khi tìm được đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ giống như Chỉ Vân, không trở lại bên cạnh bà, nếu không ta thật sự không thể cam đoan hắn có thể mất tích lần nữa hay không."
Liễu Nham lạnh lùng nói, Nhị nữ nhi vô tích sự của ngươi vậy mà đến đệ đệ cũng có thể bán.
"Việc này..." Liễu phu nhân khẽ cắn môi: "Chỉ cần hắn bình an, thế nào cũng được." Liễu Nham có được hứa hẹn của nàng liền cáo từ.
/66
|