Kiều Trạch đang ngủ say, chợt mất đi cơ thể mềm mại thơm ngát bên người khiến lồng ngực anh trống trải, anh giật mình tỉnh lại, Tả Á đâu?
Không nhìn thấy Tả Á, sắc mặt của anh chợt trầm xuống, anh vội xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy ánh sáng trong phòng bếp, trái tim Kiều Trạch mới thả lỏng, anh đi tới.
Tả Á vừa rót một cốc nước, uống một ngụm xong xoay người định ra ngoài, chợt thấy Kiều Trạch đứng ở cửa, thân thể cao lớn nghiêng người dựa vào khung cửa, con ngươi đen lãnh đạm nhìn cô chăm chú. Kiều Trạch đột nhiên xuất hiện như thế, dọa cho Tả Á giật mình, cốc nước trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Kiều Trạch nhíu mày, đi về phía Tả Á, đưa tay cầm lấy cốc nước trong tay cô, uống sạch rồi hỏi: “Dọa em à?”
“Đi cũng không gây ra tiếng động nào.” Tả Á nói thầm, sau xoay người lại rót thêm một cốc nước khác uống tiếp. Kiều Trạch để chiếc cốc lên bàn, đi tới sau lưng Tả Á, vươn tay ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô, mệt mỏi nói: “Ngủ sớm một chút.”
Bả vai bị giọng nói của Kiều Trạch làm cho tê dại, Tả Á không nhịn được run run vai, cau mày nói: “Tôi biết rồi.”
Kiều Trạch buông cô ra xoay người rời đi, thân thể Tả Á thả lỏng ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn, cô chìa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc trắng bị thấm ướt mồ hôi.
Sau khi nói chuyện xong với Chung Dương, cô liền đi mua thuốc tránh thai, Kiều Trạch không nói gì cũng không hỏi gì, có lẽ anh không biết cô đã ra ngoài.
Do dự một chút, cô đưa viên thuốc trong tay vào miệng, nhưng khi viên thuốc sắp rơi xuống miệng lại bị một bàn tay màu đồng nhanh chóng giật lấy.
Tả Á quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Kiều Trạch, mặt anh xanh mét, con ngươi đen lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
“Trả tôi!” Tả Á cau mày nhìn anh. Sao lừa gạt anh ta lại khó khăn như vậy? Cuối cùng mình vẫn bị anh ta ngăn cản.
Đôi mắt đen của Kiều Trạch lạnh lùng nhìn Tả Á chằm chằm, nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi: “Còn bao nhiêu nữa? Lấy ra!”
Toàn thân Kiều Trạch đều toát lên vẻ tức giận, giống như anh đang buộc thuốc nổ quanh người, chỉ cần Tả Á có chút sơ sẩy sẽ lập tức nổ tung, nổ cho bản thân cô tan xương nát thịt. Tả Á nhìn con ngươi lạnh giá, nhìn khuôn mặt xanh mét của Kiều Trạch, không nhịn được rụt người lại, cúi đầu nói: “Chỉ có một viên, không còn nữa!”
Kiều Trạch tức giận nắm cổ tay Tả Á, kéo ra khỏi phòng bếp, dáng người cao lớn đầy vẻ tức giận, nhưng sâu trong lòng anh là sự đau đớn vô cùng.
Anh thật sự tức giận, rất tức giận! Tả Á nhắm mắt theo đuôi đi theo, cổ tay bị nắm đến đau nhức. Cô không biết người luôn bình tĩnh, luôn không bao giờ lộ ra cảm xúc như Kiều Trạch, khi thực sự tức giận sẽ trở nên thế nào. Cũng chính bởi vì không biết anh tức giận như thế nào, cho nên, Tả Á có chút sợ hãi.
Đi về phòng ngủ, quăng cô ngã lên giường, Kiều Trạch tức giận đứng bên giường, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm thâm trầm đáng sợ, con ngươi đen lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu máy móc nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”
Tả Á tức giận nằm vật xuống giường, vùi đầu trong gối, nhắm mắt ngủ, đèn nhỏ bên giường chợt tắt, cả phòng tối mịt, im ắng.
Kiều Trạch đến phòng sách, làm việc cả đêm, không hề chợp mắt.
Sáng hôm sau, lúc Tả Á tỉnh lại đã là mười giờ sáng, cô ngái ngủ bước ra khỏi phòng.
Bữa sáng đã được làm xong, bày sẵn trên bàn, Kiều Trạch đang ngồi trước bàn cơm xem báo. Anh mặc chiếc áo cổ tròn đậm màu dài tay, lộ ra da thịt màu đồng rắn chắc trước ngực. Trên mắt đeo một gọng kính màu vàng, càng khắc sâu thêm đường nét tuấn mỹ vô cùng, trong sự lãnh đạm càng thêm mấy phần lịch sự, nhu hòa, con ngươi không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nữa.
Kiều Trạch như thế khiến Tả Á hơi sửng sốt, đi hai bước lại chợt dừng, lui về sau hai bước, thấy bên sofa phòng khách để một chiếc valy. Bây giờ đã mười giờ rồi, sao hôm nay anh ta vẫn chưa đến công ty? Một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong đầu, cô tiếp tục bước về phía nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Tả Á đi tới trước bàn cơm, yên lặng ăn sáng, Kiều Trạch cũng không nói chỉ nhìn tờ báo, dì Lâm đã sớm không có trong phòng. Hình như anh vẫn tức giận, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, không nhận ra được chút cảm xúc gì.
Tả Á ăn xong định trở về phòng ngủ, Kiều Trạch chợt đặt tờ báo xuống, nhìn cô, trầm giọng nói: “Đi thu dọn, thay quần áo khác.”
Tả Á cau mày đứng yên tại chỗ, lắc lắc bả vai nói: “Tôi mệt, tôi không muốn ra ngoài.”
Kiều Trạch đứng dậy đi tới bên cạnh Tả Á, con ngươi đen xuyên qua mắt kính mà nhìn cô: “Nếu em muốn mặc thế ra ngoài, cũng được!”
Tả Á nghe được những lời này của Kiều Trạch, không nhịn được cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh trên người mình, cô vội vã lui về phía sau, rất sợ Kiều Trạch vác cô lên.
“Kiều Trạch…..Tôi…..A.”
Tả Á đã bị Kiều Trạch bước tới mấy bước mà ôm lấy, ép cô vào trong ngực, cũng không quay đầu lại dặn dò: “Dì Lâm, mang vali xuống.”
…..
Kiều Trạch lái xe mang Tả Á đến một khu nghỉ dưỡng non xanh nước biếc, khí hậu dễ chịu, không bị bên ngoài quấy rầy, tựa như thế giới thần tiên vậy.
Tả Á vốn đang rầu rĩ không vui, nhìn thấy cảnh này liền bị hấp dẫn, nhìn cảnh khắp nơi không đã mắt.
Trên người Tả Á vẫn còn mặc đồ ngủ, cô chỉ khoác thêm chiếc áo của Kiều Trạch ra bên ngoài, lại bị anh bao bọc đến không có kẽ hở mà đi vào căn biệt thự anh đã chuẩn bị từ trước.
Vừa tiến vào căn biệt thự, đập vào mắt cô là một màu vàng mênh mông bát ngát, cửa sổ mở rộng, có thể thấy rõ cánh đồng hoa hướng dương trải khắp núi đồi.
Bầu trời xanh biếc, mây trắng tinh khiết, cả vùng đất bên dưới lại toàn màu vàng và xanh lá. Mỗi bông hoa hướng dương tựa như một ông mặt trời rực rỡ, chói sáng lóa mắt, trải dài cả vùng đất mênh mông vô tận, trông không đến cuối, khiến người ta ước ao.
Trong mắt Tả Á hiện lên sự vui vẻ. Cô như một đứa bé nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, mừng rỡ chạy nhanh đến, tới ban công, không nhịn được mà thốt lên: “Thật đẹp!”
Kiều Trạch đi tới vươn tay ôm vai Tả Á, con ngươi đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, thì ra muốn cô vui vẻ cũng rất đơn giản, thì ra anh cũng có thể khiến cô vui vẻ.
“Có muốn đến gần đó ngắm không?” Anh cúi đầu thầm thì hỏi bên tai cô. Xong liền ôm cô đi xuống một cầu thang làm bằng gỗ, bước trên con đường nhỏ đầy mùi tươi mát của bùn đất, đi vào rừng hoa hướng dương.
Thân thể cao lớn của Kiều Trạch đứng trong biển hoa hướng dương, có thể nhìn rõ phía xa, nhưng Tả Á lại không cách nào thấy được phía trước, chỉ có thể mù mờ xuyên qua biển hoa. Cô nhìn dáng vẻ hiên ngang bước đi của Kiều Trạch, trong lòng không phục, nhưng bởi vì quá thích nơi này, quá vui vẻ mà quơ tay chạy về phía trước như một chú chim nhỏ, cô chạy nhảy, phát ra tiếng cười ngân nga như tiếng chuông bạc.
Cô chạy về phía trước, chìm đắm trong biển hoa vàng rực mênh mông, không hề quay đầu lại, cho đến khi cô mệt mỏi dừng bước, thở hổn hển quay đầu, mới phát hiện Kiều Trạch vốn luôn đi sau lưng cô đã không biết ở nơi nào.
Rừng núi yên tĩnh, biển hoa vàng rực mênh mông vô bờ, cả vùng trời rộng lớn, giống như chỉ còn lại mình cô. Cô không nhìn thấy đường về, không nhìn thấy Kiều Trạch, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy sợ hãi. Cô ra sức nhảy lên, rồi lại cúi xuống biển hoa mà tìm kiếm Kiều Trạch, nhưng vẫn không tìm được anh. Tả Á hốt hoảng kêu to: “Kiều Trạch…..Anh đang ở đâu?”
Không có người trả lời, không thấy bóng hình của Kiều Trạch! Tả Á lo lắng, cô men theo phương hướng trong trí nhớ để trở lại biệt thự, nhưng lại phát hiện mình càng chạy càng xa.
“Kiều Trạch…..Anh đang ở đâu?”
Tả Á mệt mỏi đứng lại, mặt như đưa đám, sao đột nhiên không thấy anh đâu? Anh rời đi rồi ư? Mình phải làm sao quay về được đây? Tả Á đột nhiên nhớ ra điện thoại di động, vội vã lấy ra, lại thấy trên đó không có tín hiệu, thất vọng, buồn bã, cô chỉ còn cách từ từ tìm đường về.
Tả Á chán nản cất điện thoại vào lại túi, vươn tay bứt một cánh hoa, nhảy lên nhìn bốn phía, cố nhìn xem đâu mới là đường về, nhưng cô lại không cách nào phân biệt được. Đột nhiên đầu gối chợt bị túm lấy, thân thể của cô được người nâng cao lên, Tả Á bị bất ngờ mà nhỏ giọng la lên. Cô ngồi trên cao nhìn xuống biển hoa vàng rực không điểm dừng, trời đất dường như không còn cao nữa, cô cúi đầu liền nhìn thấy Kiều Trạch, anh đang nâng cô lên, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ xuất hiện ý cười khó hiểu.
Cô vẫn cho rằng anh luôn ở sau lưng cô, chỉ cần cô quay đầu, sẽ nhìn thấy được khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo của anh. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một lúc nào đó cô quay đầu lại không thấy anh đâu nữa. Tả Á nhìn khuôn mặt của Kiều Trạch, nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên trong đầu thoáng nghi ngờ, đây chính là cảm giác tưởng đã mất mà đột nhiên có lại đấy ư? Cảm giác này thật khác lạ, thật khó hiểu! Không thể tìm ra được nguyên nhân tại sao mình lại có cảm giác này, Tả Á đành dằn nó xuống đáy lòng, không để tâm đến nữa.
Kiều Trạch đặt Tả Á xuống, từ trên nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của cô, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Tách”, một tiếng chụp hình chợt vang lên. Tả Á hoàn hồn mới nhận ra mình bị anh hôn từ lúc nào, cô cuống quít quay đầu lại, thấy một người đàn ông rất cao đang đứng cách đấy không xa, mỉm cười nhìn bọn họ, lộ ra hàm răng trắng toát.
Kiều Trạch khẽ híp mắt nhìn người đàn ông kia, dường như có chút không vui, hơi thở lạnh lẽo, khiến khuôn mặt tươi cười của người nọ cũng không giữ được lâu.
Người nọ không dám nhìn Kiều Trạch mà nhìn về phía Tả Á, đi vài bước đến gần, đưa tay đưa cho Tả Á vài tấm ảnh lấy liền.
Tả Á nhìn trong ảnh tất cả đều là cô, nụ cười rực rỡ trên mặt, ảnh cô vung hai tay, vừa chạy vừa nhảy giữa biển hoa, cuối cùng là hình ảnh Kiều Trạch hôn cô, con ngươi nồng nàn tình cảm, ánh mắt dịu dàng. Tựa như quay về nhiều năm trước, trong hôn lễ của chị cô, lần mà cảm xúc trong cô rối loạn ấy, Kiều Trạch cũng đã hôn cô, vẻ mặt của cô lúc đó không phải say đắm mà là bối rối, còn Kiều Trạch, vẫn là ánh mắt nồng nàn tình cảm, dường như muốn chiếm lấy cô.
Tả Á không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đưa ảnh cho cô, người nọ chỉ cười, không nói gì mà chỉ đưa kí hiệu tay, cười thân thiện, trong mắt mang theo vẻ áy náy.
Tả Á lúc này mới nhận ra, người nọ bị câm, áy náy là bởi vì lén chụp hình cô, nhìn người nọ vẫn khoa tay múa chân muốn nói điều gì, Tả Á vội nói: “Không sao, cám ơn anh, ảnh chụp rất đẹp.”
Cô không biết người đàn ông kia có thể nghe cô nói không, nhưng người nọ rốt cuộc không khoa tay múa chân nữa, gật đầu cười, rồi xoay người rời đi.
Tả Á nhìn người kia đi rồi mới phát hiện, mặt trời đã ngả về tây, cả bầu trời và vùng đất đều nhuộm ánh vàng, bóng hình người nọ dần dần biến mất trong biển hoa, mà Kiều Trạch vẫn đang đứng bên cô.
Cô tựa như đã quen anh đứng bên cạnh mình, cũng từng muốn rời khỏi anh, nhưng cô chưa từng nghĩ đến nếu rời khỏi anh cô sẽ như thế nào.
Tả Á và Kiều Trạch cùng nhau trở về biệt thự, có Kiều Trạch dẫn đường nên hai người trở lại rất dễ dàng.
Tả Á chạy mệt, chân cũng ê ẩm. Sau khi trở lại biệt thự, cô liền ngâm mình trong suối nước nóng ở phòng tắm, không muốn đứng dậy. Nếu như không phải cô thấy đói bụng thì suýt chút nữa cô đã ngủ mất rồi. Tả Á quấn khăn tắm màu trắng, bước ra khỏi phòng tắm, mở valy ra thì tìm thấy cái áo ngủ nào của mình.
“Đang tìm gì vậy?” Kiều Trạch vừa tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, dáng vẻ lạnh lùng.
Tả Á nhăn mặt, cau mày, lật tới lật lui valy quần áo: “Tại sao không có áo ngủ của tôi?”
“Mặc thứ này!” Kiều Trạch nhíu mày, đưa tới một chiếc áo sơ mi trắng, ném bên cạnh Tả Á.
Tả Á nghĩ, nhất định là dì Lâm đã quên chuẩn bị áo ngủ cho cô, chỉ đành mặc tạm chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Kiều Trạch, làm thành áo ngủ.
Ăn cơm tối xong, đêm cũng đã khuya, có lẽ do quá mệt mỏi, Tả Á vừa nằm xuống giường đã mơ màng ngủ mất, Kiều Trạch cũng rất ngoan ngoãn, chỉ nằm xuống bên cạnh cô ngủ.
Tả Á có chút yêu thích nơi này, cho dù nằm trên sàn nhà trơn bóng, nhìn rừng hoa hướng dương mênh mông bát ngát, cô cũng có thể ngây người mà nhìn cả một ngày.
Kiều Trạch cũng không làm phiền cô, phần lớn thời gian đều không thấy bóng dáng anh đâu cả, không biết là anh đang bận việc gì, Tả Á cũng lười hỏi. Nếu như có thể, cô thật sự muốn sống mãi ở nơi này, yên tĩnh, bình yên, tựa như không có gì ưu lo.
Những cuộc đối chọi gay gắt của cô và Kiều Trạch dường như cũng chấm dứt, cô cũng không nỡ nổi nóng mà phá hỏng không khí bình yên khó có được này.
Tả Á nhìn những đóa hướng dương rực rỡ, vẽ nguệch ngoạc lên giấy, dùng bút lưu lại cảnh sắc mỹ lệ này.
Kiều Trạch từ bên ngoài đi vào, thấy được cảnh: Tả Á mặc áo sơmi trắng của anh, khoanh chân ngồi trước cửa sổ, nhìn về nơi xa, ánh mặt trời chiếu vào người cô, đẹp đẽ thuần khiết tựa như thiên sứ.
Giống như trở lại những ngày trước, cô vẫn là cô gái nhỏ bé ngây thơ, lệ thuộc vào anh, thích đi theo anh, gọi tên của anh.
Kiều Trạch, em muốn ăn bún thịt.
Kiều Trạch, em có thể ở tạm nhà anh mấy ngày không?
Kiều Trạch, có thể đừng để mẹ em tìm được em không?
Kiều Trạch, anh không biết cười ư? Sao lại luôn nghiêm mặt như thế?
Kiều Trạch, bài này em không biết làm. Bài đó, đúng bài đó đó.
Kiều Trạch, anh thật tốt, cám ơn anh đã luôn tốt với em.
Kiều Trạch, để em giúp anh giặt quần áo nhé, để trả ơn cho việc anh đã luôn luôn tốt với em.
Kiều Trạch, em muốn nhìn thấy một rừng hoa hướng dương như biển rộng không thấy bờ, em muốn ngủ trong biển hoa đấy, làm một cô tiên hoa, anh phải cùng em đi nhìn hướng dương nở rộ, ngắm mặt trời lặn, xem mặt trời mọc…..
Anh nhớ lại, cũng bước đến gần, ngồi phía sau cô, vươn tay ôm chặt eo cô. Cô có còn nhớ mình đã từng nói muốn cùng anh đi nhìn hoa hướng dương nở, ngắm mặt trời mọc, xem mặt trời lặn không?
Có lẽ cô đã quên mất rồi, hoặc là cô không muốn nhớ tới quá khứ nữa, bởi vì trái tim cô đã sớm bị Chung Dương chiếm đầy, không còn chỗ cho bất kì ai nữa.
Anh không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống má Tả Á, rồi lại hôn môi cô, lần đầu tiên cô không từ chối, mặc cho anh hôn. Trong lòng Kiều Trạch chợt nhộn nhạo, dục vọng càng lúc càng dâng cao. Anh ôm lấy thân thể cô ngã dần xuống sàn, tự tay vén vạt áo sơ mi của cô lên, bàn tay mơn trớn da thịt trơn mịn của cô, kéo quần lót nhỏ cô xuống, lại cảm thấy khác thường, cúi đầu nhìn, sắc mặt của anh chợt biến đen, trong quần lót là một miếng băng vệ sinh…..
“Kinh nguyệt của em chẳng phải vừa qua ư?” Nếu như anh không nhớ không nhầm, kinh nguyệt của Tả Á mới vừa qua nửa tháng trước thôi mà.
Tả Á ngồi dậy, đẩy tay Kiều Trạch ra, mặc quần lót vào, đứng dậy định đi, Kiều Trạch lại kéo tay cô: “Em lại uống thuốc?”
Tả Á cắn môi không nói gì, lời nói sắc bén và cay nghiệt cô không muốn nói ra lúc này. Đúng, cô uống thuốc, uống thuốc tránh thai sau khi xong việc, ngày đó khi đi vệ sinh, trước khi ra khỏi cửa cô đã uống. Cô không chỉ mua một viên. Kinh nguyệt tới trước kì hạn chính là do tác dụng phụ của thuốc.
Kiều Trạch tức giận, lạnh lùng nói: “Tại sao lại không nghe lời như thế hả?”
Tả Á cuối cùng không nhịn được nữa đáp: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn có con!”
Con ngươi đen của Kiều Trạch hiện lên vẻ đau đớn, tay anh khẽ run, trái tim đau nhói từng cơn. Thì ra những ngày bình yên này cũng chỉ là giả dối mà thôi, sự ôn hòa của cô, sự ngoan ngoãn của cô, sẽ tùy lúc mà biến mất.
Không nhìn thấy Tả Á, sắc mặt của anh chợt trầm xuống, anh vội xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy ánh sáng trong phòng bếp, trái tim Kiều Trạch mới thả lỏng, anh đi tới.
Tả Á vừa rót một cốc nước, uống một ngụm xong xoay người định ra ngoài, chợt thấy Kiều Trạch đứng ở cửa, thân thể cao lớn nghiêng người dựa vào khung cửa, con ngươi đen lãnh đạm nhìn cô chăm chú. Kiều Trạch đột nhiên xuất hiện như thế, dọa cho Tả Á giật mình, cốc nước trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Kiều Trạch nhíu mày, đi về phía Tả Á, đưa tay cầm lấy cốc nước trong tay cô, uống sạch rồi hỏi: “Dọa em à?”
“Đi cũng không gây ra tiếng động nào.” Tả Á nói thầm, sau xoay người lại rót thêm một cốc nước khác uống tiếp. Kiều Trạch để chiếc cốc lên bàn, đi tới sau lưng Tả Á, vươn tay ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô, mệt mỏi nói: “Ngủ sớm một chút.”
Bả vai bị giọng nói của Kiều Trạch làm cho tê dại, Tả Á không nhịn được run run vai, cau mày nói: “Tôi biết rồi.”
Kiều Trạch buông cô ra xoay người rời đi, thân thể Tả Á thả lỏng ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn, cô chìa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc trắng bị thấm ướt mồ hôi.
Sau khi nói chuyện xong với Chung Dương, cô liền đi mua thuốc tránh thai, Kiều Trạch không nói gì cũng không hỏi gì, có lẽ anh không biết cô đã ra ngoài.
Do dự một chút, cô đưa viên thuốc trong tay vào miệng, nhưng khi viên thuốc sắp rơi xuống miệng lại bị một bàn tay màu đồng nhanh chóng giật lấy.
Tả Á quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Kiều Trạch, mặt anh xanh mét, con ngươi đen lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
“Trả tôi!” Tả Á cau mày nhìn anh. Sao lừa gạt anh ta lại khó khăn như vậy? Cuối cùng mình vẫn bị anh ta ngăn cản.
Đôi mắt đen của Kiều Trạch lạnh lùng nhìn Tả Á chằm chằm, nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi: “Còn bao nhiêu nữa? Lấy ra!”
Toàn thân Kiều Trạch đều toát lên vẻ tức giận, giống như anh đang buộc thuốc nổ quanh người, chỉ cần Tả Á có chút sơ sẩy sẽ lập tức nổ tung, nổ cho bản thân cô tan xương nát thịt. Tả Á nhìn con ngươi lạnh giá, nhìn khuôn mặt xanh mét của Kiều Trạch, không nhịn được rụt người lại, cúi đầu nói: “Chỉ có một viên, không còn nữa!”
Kiều Trạch tức giận nắm cổ tay Tả Á, kéo ra khỏi phòng bếp, dáng người cao lớn đầy vẻ tức giận, nhưng sâu trong lòng anh là sự đau đớn vô cùng.
Anh thật sự tức giận, rất tức giận! Tả Á nhắm mắt theo đuôi đi theo, cổ tay bị nắm đến đau nhức. Cô không biết người luôn bình tĩnh, luôn không bao giờ lộ ra cảm xúc như Kiều Trạch, khi thực sự tức giận sẽ trở nên thế nào. Cũng chính bởi vì không biết anh tức giận như thế nào, cho nên, Tả Á có chút sợ hãi.
Đi về phòng ngủ, quăng cô ngã lên giường, Kiều Trạch tức giận đứng bên giường, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm thâm trầm đáng sợ, con ngươi đen lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu máy móc nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”
Tả Á tức giận nằm vật xuống giường, vùi đầu trong gối, nhắm mắt ngủ, đèn nhỏ bên giường chợt tắt, cả phòng tối mịt, im ắng.
Kiều Trạch đến phòng sách, làm việc cả đêm, không hề chợp mắt.
Sáng hôm sau, lúc Tả Á tỉnh lại đã là mười giờ sáng, cô ngái ngủ bước ra khỏi phòng.
Bữa sáng đã được làm xong, bày sẵn trên bàn, Kiều Trạch đang ngồi trước bàn cơm xem báo. Anh mặc chiếc áo cổ tròn đậm màu dài tay, lộ ra da thịt màu đồng rắn chắc trước ngực. Trên mắt đeo một gọng kính màu vàng, càng khắc sâu thêm đường nét tuấn mỹ vô cùng, trong sự lãnh đạm càng thêm mấy phần lịch sự, nhu hòa, con ngươi không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nữa.
Kiều Trạch như thế khiến Tả Á hơi sửng sốt, đi hai bước lại chợt dừng, lui về sau hai bước, thấy bên sofa phòng khách để một chiếc valy. Bây giờ đã mười giờ rồi, sao hôm nay anh ta vẫn chưa đến công ty? Một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong đầu, cô tiếp tục bước về phía nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, Tả Á đi tới trước bàn cơm, yên lặng ăn sáng, Kiều Trạch cũng không nói chỉ nhìn tờ báo, dì Lâm đã sớm không có trong phòng. Hình như anh vẫn tức giận, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, không nhận ra được chút cảm xúc gì.
Tả Á ăn xong định trở về phòng ngủ, Kiều Trạch chợt đặt tờ báo xuống, nhìn cô, trầm giọng nói: “Đi thu dọn, thay quần áo khác.”
Tả Á cau mày đứng yên tại chỗ, lắc lắc bả vai nói: “Tôi mệt, tôi không muốn ra ngoài.”
Kiều Trạch đứng dậy đi tới bên cạnh Tả Á, con ngươi đen xuyên qua mắt kính mà nhìn cô: “Nếu em muốn mặc thế ra ngoài, cũng được!”
Tả Á nghe được những lời này của Kiều Trạch, không nhịn được cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh trên người mình, cô vội vã lui về phía sau, rất sợ Kiều Trạch vác cô lên.
“Kiều Trạch…..Tôi…..A.”
Tả Á đã bị Kiều Trạch bước tới mấy bước mà ôm lấy, ép cô vào trong ngực, cũng không quay đầu lại dặn dò: “Dì Lâm, mang vali xuống.”
…..
Kiều Trạch lái xe mang Tả Á đến một khu nghỉ dưỡng non xanh nước biếc, khí hậu dễ chịu, không bị bên ngoài quấy rầy, tựa như thế giới thần tiên vậy.
Tả Á vốn đang rầu rĩ không vui, nhìn thấy cảnh này liền bị hấp dẫn, nhìn cảnh khắp nơi không đã mắt.
Trên người Tả Á vẫn còn mặc đồ ngủ, cô chỉ khoác thêm chiếc áo của Kiều Trạch ra bên ngoài, lại bị anh bao bọc đến không có kẽ hở mà đi vào căn biệt thự anh đã chuẩn bị từ trước.
Vừa tiến vào căn biệt thự, đập vào mắt cô là một màu vàng mênh mông bát ngát, cửa sổ mở rộng, có thể thấy rõ cánh đồng hoa hướng dương trải khắp núi đồi.
Bầu trời xanh biếc, mây trắng tinh khiết, cả vùng đất bên dưới lại toàn màu vàng và xanh lá. Mỗi bông hoa hướng dương tựa như một ông mặt trời rực rỡ, chói sáng lóa mắt, trải dài cả vùng đất mênh mông vô tận, trông không đến cuối, khiến người ta ước ao.
Trong mắt Tả Á hiện lên sự vui vẻ. Cô như một đứa bé nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, mừng rỡ chạy nhanh đến, tới ban công, không nhịn được mà thốt lên: “Thật đẹp!”
Kiều Trạch đi tới vươn tay ôm vai Tả Á, con ngươi đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, thì ra muốn cô vui vẻ cũng rất đơn giản, thì ra anh cũng có thể khiến cô vui vẻ.
“Có muốn đến gần đó ngắm không?” Anh cúi đầu thầm thì hỏi bên tai cô. Xong liền ôm cô đi xuống một cầu thang làm bằng gỗ, bước trên con đường nhỏ đầy mùi tươi mát của bùn đất, đi vào rừng hoa hướng dương.
Thân thể cao lớn của Kiều Trạch đứng trong biển hoa hướng dương, có thể nhìn rõ phía xa, nhưng Tả Á lại không cách nào thấy được phía trước, chỉ có thể mù mờ xuyên qua biển hoa. Cô nhìn dáng vẻ hiên ngang bước đi của Kiều Trạch, trong lòng không phục, nhưng bởi vì quá thích nơi này, quá vui vẻ mà quơ tay chạy về phía trước như một chú chim nhỏ, cô chạy nhảy, phát ra tiếng cười ngân nga như tiếng chuông bạc.
Cô chạy về phía trước, chìm đắm trong biển hoa vàng rực mênh mông, không hề quay đầu lại, cho đến khi cô mệt mỏi dừng bước, thở hổn hển quay đầu, mới phát hiện Kiều Trạch vốn luôn đi sau lưng cô đã không biết ở nơi nào.
Rừng núi yên tĩnh, biển hoa vàng rực mênh mông vô bờ, cả vùng trời rộng lớn, giống như chỉ còn lại mình cô. Cô không nhìn thấy đường về, không nhìn thấy Kiều Trạch, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy sợ hãi. Cô ra sức nhảy lên, rồi lại cúi xuống biển hoa mà tìm kiếm Kiều Trạch, nhưng vẫn không tìm được anh. Tả Á hốt hoảng kêu to: “Kiều Trạch…..Anh đang ở đâu?”
Không có người trả lời, không thấy bóng hình của Kiều Trạch! Tả Á lo lắng, cô men theo phương hướng trong trí nhớ để trở lại biệt thự, nhưng lại phát hiện mình càng chạy càng xa.
“Kiều Trạch…..Anh đang ở đâu?”
Tả Á mệt mỏi đứng lại, mặt như đưa đám, sao đột nhiên không thấy anh đâu? Anh rời đi rồi ư? Mình phải làm sao quay về được đây? Tả Á đột nhiên nhớ ra điện thoại di động, vội vã lấy ra, lại thấy trên đó không có tín hiệu, thất vọng, buồn bã, cô chỉ còn cách từ từ tìm đường về.
Tả Á chán nản cất điện thoại vào lại túi, vươn tay bứt một cánh hoa, nhảy lên nhìn bốn phía, cố nhìn xem đâu mới là đường về, nhưng cô lại không cách nào phân biệt được. Đột nhiên đầu gối chợt bị túm lấy, thân thể của cô được người nâng cao lên, Tả Á bị bất ngờ mà nhỏ giọng la lên. Cô ngồi trên cao nhìn xuống biển hoa vàng rực không điểm dừng, trời đất dường như không còn cao nữa, cô cúi đầu liền nhìn thấy Kiều Trạch, anh đang nâng cô lên, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ xuất hiện ý cười khó hiểu.
Cô vẫn cho rằng anh luôn ở sau lưng cô, chỉ cần cô quay đầu, sẽ nhìn thấy được khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo của anh. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một lúc nào đó cô quay đầu lại không thấy anh đâu nữa. Tả Á nhìn khuôn mặt của Kiều Trạch, nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên trong đầu thoáng nghi ngờ, đây chính là cảm giác tưởng đã mất mà đột nhiên có lại đấy ư? Cảm giác này thật khác lạ, thật khó hiểu! Không thể tìm ra được nguyên nhân tại sao mình lại có cảm giác này, Tả Á đành dằn nó xuống đáy lòng, không để tâm đến nữa.
Kiều Trạch đặt Tả Á xuống, từ trên nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của cô, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Tách”, một tiếng chụp hình chợt vang lên. Tả Á hoàn hồn mới nhận ra mình bị anh hôn từ lúc nào, cô cuống quít quay đầu lại, thấy một người đàn ông rất cao đang đứng cách đấy không xa, mỉm cười nhìn bọn họ, lộ ra hàm răng trắng toát.
Kiều Trạch khẽ híp mắt nhìn người đàn ông kia, dường như có chút không vui, hơi thở lạnh lẽo, khiến khuôn mặt tươi cười của người nọ cũng không giữ được lâu.
Người nọ không dám nhìn Kiều Trạch mà nhìn về phía Tả Á, đi vài bước đến gần, đưa tay đưa cho Tả Á vài tấm ảnh lấy liền.
Tả Á nhìn trong ảnh tất cả đều là cô, nụ cười rực rỡ trên mặt, ảnh cô vung hai tay, vừa chạy vừa nhảy giữa biển hoa, cuối cùng là hình ảnh Kiều Trạch hôn cô, con ngươi nồng nàn tình cảm, ánh mắt dịu dàng. Tựa như quay về nhiều năm trước, trong hôn lễ của chị cô, lần mà cảm xúc trong cô rối loạn ấy, Kiều Trạch cũng đã hôn cô, vẻ mặt của cô lúc đó không phải say đắm mà là bối rối, còn Kiều Trạch, vẫn là ánh mắt nồng nàn tình cảm, dường như muốn chiếm lấy cô.
Tả Á không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đưa ảnh cho cô, người nọ chỉ cười, không nói gì mà chỉ đưa kí hiệu tay, cười thân thiện, trong mắt mang theo vẻ áy náy.
Tả Á lúc này mới nhận ra, người nọ bị câm, áy náy là bởi vì lén chụp hình cô, nhìn người nọ vẫn khoa tay múa chân muốn nói điều gì, Tả Á vội nói: “Không sao, cám ơn anh, ảnh chụp rất đẹp.”
Cô không biết người đàn ông kia có thể nghe cô nói không, nhưng người nọ rốt cuộc không khoa tay múa chân nữa, gật đầu cười, rồi xoay người rời đi.
Tả Á nhìn người kia đi rồi mới phát hiện, mặt trời đã ngả về tây, cả bầu trời và vùng đất đều nhuộm ánh vàng, bóng hình người nọ dần dần biến mất trong biển hoa, mà Kiều Trạch vẫn đang đứng bên cô.
Cô tựa như đã quen anh đứng bên cạnh mình, cũng từng muốn rời khỏi anh, nhưng cô chưa từng nghĩ đến nếu rời khỏi anh cô sẽ như thế nào.
Tả Á và Kiều Trạch cùng nhau trở về biệt thự, có Kiều Trạch dẫn đường nên hai người trở lại rất dễ dàng.
Tả Á chạy mệt, chân cũng ê ẩm. Sau khi trở lại biệt thự, cô liền ngâm mình trong suối nước nóng ở phòng tắm, không muốn đứng dậy. Nếu như không phải cô thấy đói bụng thì suýt chút nữa cô đã ngủ mất rồi. Tả Á quấn khăn tắm màu trắng, bước ra khỏi phòng tắm, mở valy ra thì tìm thấy cái áo ngủ nào của mình.
“Đang tìm gì vậy?” Kiều Trạch vừa tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, dáng vẻ lạnh lùng.
Tả Á nhăn mặt, cau mày, lật tới lật lui valy quần áo: “Tại sao không có áo ngủ của tôi?”
“Mặc thứ này!” Kiều Trạch nhíu mày, đưa tới một chiếc áo sơ mi trắng, ném bên cạnh Tả Á.
Tả Á nghĩ, nhất định là dì Lâm đã quên chuẩn bị áo ngủ cho cô, chỉ đành mặc tạm chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Kiều Trạch, làm thành áo ngủ.
Ăn cơm tối xong, đêm cũng đã khuya, có lẽ do quá mệt mỏi, Tả Á vừa nằm xuống giường đã mơ màng ngủ mất, Kiều Trạch cũng rất ngoan ngoãn, chỉ nằm xuống bên cạnh cô ngủ.
Tả Á có chút yêu thích nơi này, cho dù nằm trên sàn nhà trơn bóng, nhìn rừng hoa hướng dương mênh mông bát ngát, cô cũng có thể ngây người mà nhìn cả một ngày.
Kiều Trạch cũng không làm phiền cô, phần lớn thời gian đều không thấy bóng dáng anh đâu cả, không biết là anh đang bận việc gì, Tả Á cũng lười hỏi. Nếu như có thể, cô thật sự muốn sống mãi ở nơi này, yên tĩnh, bình yên, tựa như không có gì ưu lo.
Những cuộc đối chọi gay gắt của cô và Kiều Trạch dường như cũng chấm dứt, cô cũng không nỡ nổi nóng mà phá hỏng không khí bình yên khó có được này.
Tả Á nhìn những đóa hướng dương rực rỡ, vẽ nguệch ngoạc lên giấy, dùng bút lưu lại cảnh sắc mỹ lệ này.
Kiều Trạch từ bên ngoài đi vào, thấy được cảnh: Tả Á mặc áo sơmi trắng của anh, khoanh chân ngồi trước cửa sổ, nhìn về nơi xa, ánh mặt trời chiếu vào người cô, đẹp đẽ thuần khiết tựa như thiên sứ.
Giống như trở lại những ngày trước, cô vẫn là cô gái nhỏ bé ngây thơ, lệ thuộc vào anh, thích đi theo anh, gọi tên của anh.
Kiều Trạch, em muốn ăn bún thịt.
Kiều Trạch, em có thể ở tạm nhà anh mấy ngày không?
Kiều Trạch, có thể đừng để mẹ em tìm được em không?
Kiều Trạch, anh không biết cười ư? Sao lại luôn nghiêm mặt như thế?
Kiều Trạch, bài này em không biết làm. Bài đó, đúng bài đó đó.
Kiều Trạch, anh thật tốt, cám ơn anh đã luôn tốt với em.
Kiều Trạch, để em giúp anh giặt quần áo nhé, để trả ơn cho việc anh đã luôn luôn tốt với em.
Kiều Trạch, em muốn nhìn thấy một rừng hoa hướng dương như biển rộng không thấy bờ, em muốn ngủ trong biển hoa đấy, làm một cô tiên hoa, anh phải cùng em đi nhìn hướng dương nở rộ, ngắm mặt trời lặn, xem mặt trời mọc…..
Anh nhớ lại, cũng bước đến gần, ngồi phía sau cô, vươn tay ôm chặt eo cô. Cô có còn nhớ mình đã từng nói muốn cùng anh đi nhìn hoa hướng dương nở, ngắm mặt trời mọc, xem mặt trời lặn không?
Có lẽ cô đã quên mất rồi, hoặc là cô không muốn nhớ tới quá khứ nữa, bởi vì trái tim cô đã sớm bị Chung Dương chiếm đầy, không còn chỗ cho bất kì ai nữa.
Anh không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống má Tả Á, rồi lại hôn môi cô, lần đầu tiên cô không từ chối, mặc cho anh hôn. Trong lòng Kiều Trạch chợt nhộn nhạo, dục vọng càng lúc càng dâng cao. Anh ôm lấy thân thể cô ngã dần xuống sàn, tự tay vén vạt áo sơ mi của cô lên, bàn tay mơn trớn da thịt trơn mịn của cô, kéo quần lót nhỏ cô xuống, lại cảm thấy khác thường, cúi đầu nhìn, sắc mặt của anh chợt biến đen, trong quần lót là một miếng băng vệ sinh…..
“Kinh nguyệt của em chẳng phải vừa qua ư?” Nếu như anh không nhớ không nhầm, kinh nguyệt của Tả Á mới vừa qua nửa tháng trước thôi mà.
Tả Á ngồi dậy, đẩy tay Kiều Trạch ra, mặc quần lót vào, đứng dậy định đi, Kiều Trạch lại kéo tay cô: “Em lại uống thuốc?”
Tả Á cắn môi không nói gì, lời nói sắc bén và cay nghiệt cô không muốn nói ra lúc này. Đúng, cô uống thuốc, uống thuốc tránh thai sau khi xong việc, ngày đó khi đi vệ sinh, trước khi ra khỏi cửa cô đã uống. Cô không chỉ mua một viên. Kinh nguyệt tới trước kì hạn chính là do tác dụng phụ của thuốc.
Kiều Trạch tức giận, lạnh lùng nói: “Tại sao lại không nghe lời như thế hả?”
Tả Á cuối cùng không nhịn được nữa đáp: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn có con!”
Con ngươi đen của Kiều Trạch hiện lên vẻ đau đớn, tay anh khẽ run, trái tim đau nhói từng cơn. Thì ra những ngày bình yên này cũng chỉ là giả dối mà thôi, sự ôn hòa của cô, sự ngoan ngoãn của cô, sẽ tùy lúc mà biến mất.
/104
|