"Hức hức. . . . . ." Ôn Đại nhanh chóng bảo Hài Lòng nói cho anh biết địa điểm. Anh mới vừa đến gần xe hơi, bên tai đã nghe thấy tiếng khóc đầy sợ hãi của Hài Lòng, trên mặt không kìm được hiện lên ba đường vạch đen. Chẳng lẽ cô đã bắt đầu khóc từ lúc nói chuyện với anh, và vẫn khóc cho đến bây giờ sao? Nếu như vậy, không phải cô ấy đã khóc 20' rồi ư. Thật là chết tiệt. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay mở cửa xe bên chỗ tay lái ra, nhanh chóng ngồi vào.
Hài Lòng đang khóc đến mức trời đất u ám, phát hiện có người mở cửa xe, sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ôn Đại--"A!" Cô bị dọa đến mức hét lên, cả người kinh hãi trợn mắt nhìn anh. Không phải chứ? Sao, sao lại là Ôn Đại?
"Mắt mở lớn như vậy, nhìn thấy quỷ sao?" Ôn Đại ngồi vào ghế lái, đầu tiên điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó cầm ống nhòm mà Đại Hổ để trên tay lái lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam. Anh biết cô rất kinh ngạc, trên thực tế cô đúng là nên kinh ngạc. Bởi vì đã từ rất lâu rồi anh không còn trực tiếp ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, mà chỉ phụ trách việc thương lượng, ký kết mua bán, điều tra. Không ngờ lúc này Đại Hổ lại bị đau ruột thừa cấp tính, hơn nữa lại đang ra ngoài làm nhiệm vụ, hại anh không thể không ra tay. Nếu không thay thế cho cấp dưới thì căn bản không thể ứng phó tình huống bất ngờ này.
Hài Lòng đúng là nhìn thấy quỷ. . . . . . Ách, không phải, là nhìn thấy thần linh của cô mới phải.
"Ôn... Ôn Đại, sao lại là anh tới?" Cô không kìm được mừng rỡ nở nụ cười. Cứ tưởng rằng Đại Miêu hoặc Đại Mao thay thế, lại hoàn toàn không ngờ người thay thế lại chính là lãnh đạo cấp cao của cô Ôn Đại, cũng là người đàn ông cô thật sự yêu say đắm.
"Tôi cũng không ngờ tới, nhưng Đại Hổ ném cho tôi việc quan trọng, nếu tôi không đến, không còn ai trong Sự Vụ Sở có thể dẫn cô vào." Ôn Đại âm thầm nguyền rủa. Cái tên Đại Hổ chết tiệt, chỉ lấy điện thoại ném cho cô, cũng không ở lại cho đến khi có thể có người khác đến thay anh ta, thế cho nên anh muốn không lộ diện cũng không được.
Thì ra là như vậy!
"À." Hài Lòng cúi đầu cố gắng nén thất vọng. Nhưng cô căn bản cũng không nên thất vọng, bởi vì Ôn Đại vốn dĩ cũng không thích cô, tất cả đều do cô len lén thầm mến anh. . . . . .
Nhận thấy sự hiu quạnh trong giọng nói của cô, tim anh cũng không khỏi cảm thấy tội lỗi, không kìm được quay đầu nhìn cô. Vừa nhìn thấy cô, anh đơn giản là nhìn đến choáng váng.
Luôn là mái tóc được búi đơn giản, nhưng lúc này mái tóc lại được buông xõa, sáng bóng đen nhánh xinh đẹp. Khiến cho anh không tự chủ được nhớ tới video clip quảng cáo dầu gội đầu, lấp lánh làm rung động lòng người.
Nhưng khiến cho anh trợn mắt há hốc mồm chính là bộ ngực cao vút đầy đặn của cô. Giờ phút này rõ ràng cô đang mặc váy, dẫn đến cả bộ ngực bị ép chặt nơi cổ áo, quả thật rất sống động chân thật, càng không thể nghĩ tới đó là, hông của cô hiện ra trong bộ váy liền thân. Mảnh khảnh chưa tới một vòng tay . . . . .
Anh quả thật không thể tin được, không ngờ ẩn giấu dưới bộ đồ công sở màu xám tro, lại là một thân hình hấp dẫn đến như vậy. . . . . .
Cảm giác được trên đỉnh đầu đột nhiên có một ánh mắt thiêu đốt mãnh liệt, Hài Lòng hoang mang không hiểu ngẩng đầu lên, sau khi bắt gặp ánh mắt sáng rực của Ôn Đại, bỗng nhiên cả người lập tức cảm thấy nóng ran và ngượng ngùng.
"Ôn Đại, quần áo của tôi có cái gì không ổn sao?" Anh nhìn cô chăm chú sâu lắng khiến cho cả người cô không được tự nhiên. Đặc biệt là bộ ngực của cô quá lớn, mà chiếc này lại vốn rất hào phóng, trong nháy mắt chiếc váy bó sát người, giống như lớp da thứ hai dính chặt vào người cô, khiến cho cô sau khi mặc xong, thật sự không được tự nhiên, xấu hổ và cực kỳ lúng túng.
Ôn Đại chấn động, vội lấy lại tinh thần, giả vờ lạnh nhạt trả lời: "Quần áo không có gì không ổn, không ổn chính là mặt của cô." Chết tiệt, anh vậy mà lại vì bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn của cô mà hoàn toàn quên hết mọi thứ.
"Mặt của tôi có cái gì không ổn sao?" Hài Lòng ngẩn ngơ. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn chiếc kính chiếu hậu trước mặt. Muốn nhờ vào đó để thấy rõ khuôn mặt của mình, lại không chú ý đến động tác này, khiến cho bộ ngực của cô vô tình được nâng cao lên, cao đến nỗi đụng trúng tay phải đang cầm lấy vô lăng của anh.
Ôn Đại không ngờ cô sẽ có hành động này. Căn bản không kịp dời mặt đi, ánh mắt liền nhìn thẳng vào bộ ngực đầy đặn đang gần trong gang tấc của cô, khiến cho anh thiếu chút nữa ngây ngẩn nhìn mà không chớp mắt.
"Dĩ nhiên không ổn, mắt của cô đỏ hoe vì khóc, đâu giống như một người con gái muốn đi khách sạn?" Anh giữ giọng đều đều trách mắng, cố gắng ra sức hít thở, chỉ là hương thơm nhàn nhạt như quả quýt tỏa ra trên người cô rất dễ chịu. Khiến cho tâm hồn anh rung động, thân dưới lại bắt đầu trổi dậy ham muốn.
Không thể nào!
Anh hoảng sợ dời đầu đi. Cô căn bản không có bất kỳ hành động hấp dẫn trêu đùa anh, nhưng anh lại như một chàng trai trẻ dồi dào tinh lực, vì cô mà nổi lên phản ứng. Chuyện này, chuyện này. . . . . . Sao có thể
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hài Lòng khẩn trương hỏi. Mắt cô đúng là rất đỏ!
"Lúc đi vào, tôi sẽ ôm eo cô, cô thuận thế tựa đầu vào ngực tôi, sau đó dùng tóc che giấu một chút, như vậy bọn họ sẽ không hoài nghi." Ôn Đại lạnh lùng nói cho cô biết.
Trên thực tế, nhân viên khách sạn căn bản sẽ không đi xem thử mặt khách thuê phòng sẽ trông thế nào, mà cô ấy hiển nhiên vô cùng thiếu sót ở phương diện này. Nói cách khác, cô hẳn là một người không rành mấy chuyện nam nữ --
Trinh nữ!
"Tốt, Ôn Đại." Hài Lòng lúc này mới an tâm gật đầu một cái, hành động này lại khiến cho bộ ngực xinh đẹp của cô đong đưa lắc lư mãnh liệt.
Ôn Đại thầm rên rỉ. Cảm thấy trong quần càng thêm căng thẳng khó chịu, anh vội dịch chuyển thân thể, để làm cho sự căng cứng trong quần đừng hiện rõ rành rành như vậy --
"Ôn Đại, đối tượng đứng trước chiếc xe kia có phải là người mà Đại Hổ đang theo dõi không?" Bỗng nhiên, Hài Lòng khẩn trương dùng sức đẩy đẩy cánh tay anh.
Ôn Đại liếc nhìn bàn tay cô, phát hiện ánh mắt trong sáng của cô đang nhìn chằm chằm ở lối vào của khách sạn Ôn Lam. Rõ ràng cô căn bản không nhận thấy hành động của cô, đối với anh thân mật đến cỡ nào.
Nhận thấy người đàn ông bên cạnh chậm chạp mãi không nhúc nhích. Hài Lòng buồn bực cúi đầu. Liền nhìn thấy tay mình lại đang khoác lên bả vai anh --
‘ Ôi! Xin, xin lỗi, Ôn Đại." Cô giống như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, cả người cũng lập tức xích đến cạnh cửa xe.
"Không sao." Ôn Đại thầm không vui thu hồi ánh mắt. Sau đó khởi động xe, chân phải đạp cần ga, chiếc xe Benz phiên bản dài lập tức chạy đến trước khách sạn Ôn Lam.
Nhân viên phục vụ đứng trước bãi đậu xe của khách sạn vừa nhìn thấy có xe dừng lại ngay trước lối vào, lập tức nhanh chóng chạy đến. Một người khom lưng dùng tay mở cửa xe, một người đi vòng qua bên chỗ tay lái, chuẩn bị giúp chủ xe lái xe đến bãi đậu xe, nhưng đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bước xuống xe thì lập tức ngây ngốc tại chỗ.
"Cậu chủ . . . . ."
"Giúp tôi đem xe đi đỗ, đừng kêu oang oang." Ôn Đại lạnh lùng ném câu nói xuống, đi đến bên cạnh Hài Lòng người đã xuống xe trước.
Thấy cô cúi đầu, rõ ràng là sợ người ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, khiến anh không kìm được cảm thấy có chút buồn cười.
"Vâng, cậu chủ." Nhân viên phục vụ của bãi đậu xe vội cung kính trả lời. Người còn lại nhanh chóng gọi điện thoại, vội vàng báo cáo với quản lý.
Không thể nói oang oang thì không thể nói oang oang, nhưng nếu không báo cáo với cấp trên, thì anh ta cũng thảm.
Cậu chủ dẫn phụ nữ tới thuê phòng ngay tại khách sạn nhà mình, sao có thể coi như không quan trọng.
"Cậu chủ?" Hài Lòng ngây ngẩn cả người, không hề nghĩ Ôn Đại, là ông chủ của khách sạn Ôn Lam. Nhưng trong ấn tượng của cô, bản đồ gia sản của Ôn gia sẽ không bao gồm luôn khách sạn.
"Đây là khách sạn mà bà nội tôi mở. Được rồi, bảo bối, chúng ta đi thôi." Ôn Đại bĩu môi, không hiểu tại sao mình lại trả lời câu hỏi này, thầm buồn bực ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Hành động này khiến cho nửa thân trên đầy đặn kiêu ngạo của cô hầu như dính vào ngực anh, khiến cho tâm tình của anh không khỏi có chút biến chuyển trở nên tốt hơn.
Bảo bối!
"Ôn. . . . . . Ôn. . . . . ." Hài Lòng thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên, lại chạm phải con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Ôn Đại, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, đôi tay theo phản xạ muốn đẩy anh ra.
Ôn Ôn cái quái gì!
Ôn Đại kìm lại không muốn trợn trắng mắt, cúi đầu kề sát bên tai của cô, nhẹ giọng ra lệnh: "Gọi tôi là anh yêu, nhớ đừng ngẩng đầu lên nữa, nếu không bọn họ sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô."
Dứt lời, anh vòng chặt cánh tay, khiến cô không thể giãy ra khỏi ngực anh, nếu không bọn họ còn chưa đi vào đại sảnh, thì cô đã bị lộ rồi.
Cô nàng Hài Lòng này, rõ ràng len lén thầm mến anh, theo lý thuyết, sự đụng chạm của anh sẽ khiến cho cô rất vui vẻ mới phải. Kết quả cơ thể cô có phản ứng lại nhưng rõ ràng là đẩy anh ra, có lầm hay không?
"A! Xin. . . . . .Xin lỗi." Hài Lòng hoang mang vội cúi đầu.
Hỏng bét, cô lại quên mất, lúc này cô đang giả làm bạn gái của anh. Nhưng mà, được người đàn ông mình thích ôm thân mật như vậy, cô. . . . . .
Cô thật sự rất không quen, thậm chí cảm thấy sợ hãi .
"Đầu kề sát vào, đừng để cho người ta nhìn thấy." Cánh tay đang ôm eo cô lại dùng thêm một chút sức mạnh. Lần này đừng nói đầu, thậm chí ngay cả thân thể cô cũng dán chặt vào ngực anh.
"Ôn. . . . . ." Như thế này cô căn bản không thể đi được, buộc cô không thể không ôm eo anh, lúc hít thở nghe thấy mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu đầy nam tính của anh.
"Ôn cái gì?" Anh cố ý nặn cặp mông đầy đặn tròn trịa của cô một cái, cô lại quên mất giờ phút này nên xưng hô như thế nào. Cô thật sự không thể làm thám viên được.
"Anh. . . . . . Anh yêu . . . . ." Cô đỏ bừng cả mặt, liền đổi cách xưng hô lắp ba lắp bắp khẽ gọi, giọng nói không tự chủ tràn đầy ý hờn dỗi.
"Ngoan, bé yêu." Ôn Đại trả lời dịu dàng. Bị giọng nói hờn dỗi của cô làm cho có chút xao xuyến.
"Cậu chủ, hoan nghênh ngài tới. . . . . ." Lúc này, người quản lý đã nghe được tin tức chạy như bay từ đại sảnh đến cửa trước .
"Được rồi, tôi muốn thuê căn phòng Lâm Điềm Hồ, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Lâm Điềm Hồ, dạ vâng, cậu chủ, căn phòng kia đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng cậu chủ, căn phòng mà ngài thích nhất hôm nay đã chuẩn bị trước, cậu chủ có muốn đổi. . . . . ."
"Không cần, tôi chỉ muốn dùng căn phòng đó." Ôn Đại lạnh lùng trả lời, đổi phòng khác anh còn lục soát chứng cứ cái gì, bắt gian cái gì nữa chứ?
"Vâng vâng vâng, cậu chủ, vậy tôi đây liền đi lấy thẻ cho ngài, mời ngài ngồi trên ghế sofa đợi một lát, uống chút sâm banh.. . . . ." Quản lý vội ân cần tiếp đón.
"Không cần, bạn gái tôi đã không thể chờ nữa rồi muốn đi lên phòng với tôi." Anh cũng không thật sự đến thuê phòng, huống chi con mồi đã lên đó một hồi lâu. Bọn họ cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
"Vâng, cậu chủ, vậy tôi liền đi lấy thẻ." Nhìn thấy hai người quả thật đang vặn vẹo áp sát vào nhau, dường như dính chặt ở một chỗ, hoàn toàn không hề có một khe hở. Quản lý âm thầm kinh ngạc, vội cúi người gật đầu bước nhanh tới quầy, lấy được thẻ phòng liền bước vội trở lại, sau đó rất cung kính dâng lên.
"Không cần tiếp đón tôi nữa, đi làm việc của ông đi." Ôn Đại lấy được thẻ phòng, ôm Hài Lòng nhắm thang máy của khách sạn mà đi tới.
"Vâng, cậu chủ." Quản lý cung kính gật đầu, lúc này đã không còn bước đến phục vụ nữa.
"Quản lý, hôm nay cậu chủ dẫn phụ nữ tới thuê phòng, như thế dường như có chút khác lạ?" Nhân viên phục vụ đỗ xe khó hiểu đi tới bên cạnh quản lý.
"Đúng vậy đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chủ gấp gáp như vậy, hơn nữa cũng không dùng căn phòng mà cậu ta thích nhất, thật sự là quái lạ." Quản lý tán thành vừa buồn bực bắt đầu bói quẻ.
"Việc này không có gì kỳ quái, đổi phòng liền đổi ngay khẩu vị, cảm giác sẽ hưng phấn hơn một chút. Nhưng mà lần này dáng người của bạn gái mà anh ta dẫn theo thật là đoan trang." Nhân viên phục vụ đỗ xe nói rõ ý kiến.
"Đúng là rất đoan trang, nhưng mà tôi cảm thấy người phụ nữ đó hơi khác lạ, cả người gần như dán chặt vào người cậu chủ, dường như không thể tự đi được, có cảm giác giống như đang chơi thuốc." Quản lý lại nói lên điều nghi ngờ.
"Cũng có thể, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ ôm bạn gái chặt như vậy, nói không chừng là thật sự chơi ma túy. Chỉ là nếu như cô ấy không chơi thuốc, vậy chứng tỏ cậu chủ rất thích cô ấy."
"Không phải chứ, tháng sau cậu chủ sẽ đính hôn mà." Quản lý có chút không tin.
"Cái gì mà không thể, loại người có tiền như cậu chủ, cho dù có vợ thì bên ngoài cũng có một đống người tình. Huống chi bề ngoài của cậu chủ lại tuấn tú như vậy, dáng người lại cao lớn mạnh mẽ, phụ nữ tự động dâng đến cửa có thể ít hay sao?" Nhân viên phục vụ đỗ xe xem thường phản bác lại.
"Nói cũng phải." Quản lý gật đầu tán thành.
"Bên ngoài có xe tới. Quản lý, tôi đi làm việc trước."
"Ừ."
Hài Lòng đang khóc đến mức trời đất u ám, phát hiện có người mở cửa xe, sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ôn Đại--"A!" Cô bị dọa đến mức hét lên, cả người kinh hãi trợn mắt nhìn anh. Không phải chứ? Sao, sao lại là Ôn Đại?
"Mắt mở lớn như vậy, nhìn thấy quỷ sao?" Ôn Đại ngồi vào ghế lái, đầu tiên điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó cầm ống nhòm mà Đại Hổ để trên tay lái lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam. Anh biết cô rất kinh ngạc, trên thực tế cô đúng là nên kinh ngạc. Bởi vì đã từ rất lâu rồi anh không còn trực tiếp ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, mà chỉ phụ trách việc thương lượng, ký kết mua bán, điều tra. Không ngờ lúc này Đại Hổ lại bị đau ruột thừa cấp tính, hơn nữa lại đang ra ngoài làm nhiệm vụ, hại anh không thể không ra tay. Nếu không thay thế cho cấp dưới thì căn bản không thể ứng phó tình huống bất ngờ này.
Hài Lòng đúng là nhìn thấy quỷ. . . . . . Ách, không phải, là nhìn thấy thần linh của cô mới phải.
"Ôn... Ôn Đại, sao lại là anh tới?" Cô không kìm được mừng rỡ nở nụ cười. Cứ tưởng rằng Đại Miêu hoặc Đại Mao thay thế, lại hoàn toàn không ngờ người thay thế lại chính là lãnh đạo cấp cao của cô Ôn Đại, cũng là người đàn ông cô thật sự yêu say đắm.
"Tôi cũng không ngờ tới, nhưng Đại Hổ ném cho tôi việc quan trọng, nếu tôi không đến, không còn ai trong Sự Vụ Sở có thể dẫn cô vào." Ôn Đại âm thầm nguyền rủa. Cái tên Đại Hổ chết tiệt, chỉ lấy điện thoại ném cho cô, cũng không ở lại cho đến khi có thể có người khác đến thay anh ta, thế cho nên anh muốn không lộ diện cũng không được.
Thì ra là như vậy!
"À." Hài Lòng cúi đầu cố gắng nén thất vọng. Nhưng cô căn bản cũng không nên thất vọng, bởi vì Ôn Đại vốn dĩ cũng không thích cô, tất cả đều do cô len lén thầm mến anh. . . . . .
Nhận thấy sự hiu quạnh trong giọng nói của cô, tim anh cũng không khỏi cảm thấy tội lỗi, không kìm được quay đầu nhìn cô. Vừa nhìn thấy cô, anh đơn giản là nhìn đến choáng váng.
Luôn là mái tóc được búi đơn giản, nhưng lúc này mái tóc lại được buông xõa, sáng bóng đen nhánh xinh đẹp. Khiến cho anh không tự chủ được nhớ tới video clip quảng cáo dầu gội đầu, lấp lánh làm rung động lòng người.
Nhưng khiến cho anh trợn mắt há hốc mồm chính là bộ ngực cao vút đầy đặn của cô. Giờ phút này rõ ràng cô đang mặc váy, dẫn đến cả bộ ngực bị ép chặt nơi cổ áo, quả thật rất sống động chân thật, càng không thể nghĩ tới đó là, hông của cô hiện ra trong bộ váy liền thân. Mảnh khảnh chưa tới một vòng tay . . . . .
Anh quả thật không thể tin được, không ngờ ẩn giấu dưới bộ đồ công sở màu xám tro, lại là một thân hình hấp dẫn đến như vậy. . . . . .
Cảm giác được trên đỉnh đầu đột nhiên có một ánh mắt thiêu đốt mãnh liệt, Hài Lòng hoang mang không hiểu ngẩng đầu lên, sau khi bắt gặp ánh mắt sáng rực của Ôn Đại, bỗng nhiên cả người lập tức cảm thấy nóng ran và ngượng ngùng.
"Ôn Đại, quần áo của tôi có cái gì không ổn sao?" Anh nhìn cô chăm chú sâu lắng khiến cho cả người cô không được tự nhiên. Đặc biệt là bộ ngực của cô quá lớn, mà chiếc này lại vốn rất hào phóng, trong nháy mắt chiếc váy bó sát người, giống như lớp da thứ hai dính chặt vào người cô, khiến cho cô sau khi mặc xong, thật sự không được tự nhiên, xấu hổ và cực kỳ lúng túng.
Ôn Đại chấn động, vội lấy lại tinh thần, giả vờ lạnh nhạt trả lời: "Quần áo không có gì không ổn, không ổn chính là mặt của cô." Chết tiệt, anh vậy mà lại vì bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn của cô mà hoàn toàn quên hết mọi thứ.
"Mặt của tôi có cái gì không ổn sao?" Hài Lòng ngẩn ngơ. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn chiếc kính chiếu hậu trước mặt. Muốn nhờ vào đó để thấy rõ khuôn mặt của mình, lại không chú ý đến động tác này, khiến cho bộ ngực của cô vô tình được nâng cao lên, cao đến nỗi đụng trúng tay phải đang cầm lấy vô lăng của anh.
Ôn Đại không ngờ cô sẽ có hành động này. Căn bản không kịp dời mặt đi, ánh mắt liền nhìn thẳng vào bộ ngực đầy đặn đang gần trong gang tấc của cô, khiến cho anh thiếu chút nữa ngây ngẩn nhìn mà không chớp mắt.
"Dĩ nhiên không ổn, mắt của cô đỏ hoe vì khóc, đâu giống như một người con gái muốn đi khách sạn?" Anh giữ giọng đều đều trách mắng, cố gắng ra sức hít thở, chỉ là hương thơm nhàn nhạt như quả quýt tỏa ra trên người cô rất dễ chịu. Khiến cho tâm hồn anh rung động, thân dưới lại bắt đầu trổi dậy ham muốn.
Không thể nào!
Anh hoảng sợ dời đầu đi. Cô căn bản không có bất kỳ hành động hấp dẫn trêu đùa anh, nhưng anh lại như một chàng trai trẻ dồi dào tinh lực, vì cô mà nổi lên phản ứng. Chuyện này, chuyện này. . . . . . Sao có thể
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hài Lòng khẩn trương hỏi. Mắt cô đúng là rất đỏ!
"Lúc đi vào, tôi sẽ ôm eo cô, cô thuận thế tựa đầu vào ngực tôi, sau đó dùng tóc che giấu một chút, như vậy bọn họ sẽ không hoài nghi." Ôn Đại lạnh lùng nói cho cô biết.
Trên thực tế, nhân viên khách sạn căn bản sẽ không đi xem thử mặt khách thuê phòng sẽ trông thế nào, mà cô ấy hiển nhiên vô cùng thiếu sót ở phương diện này. Nói cách khác, cô hẳn là một người không rành mấy chuyện nam nữ --
Trinh nữ!
"Tốt, Ôn Đại." Hài Lòng lúc này mới an tâm gật đầu một cái, hành động này lại khiến cho bộ ngực xinh đẹp của cô đong đưa lắc lư mãnh liệt.
Ôn Đại thầm rên rỉ. Cảm thấy trong quần càng thêm căng thẳng khó chịu, anh vội dịch chuyển thân thể, để làm cho sự căng cứng trong quần đừng hiện rõ rành rành như vậy --
"Ôn Đại, đối tượng đứng trước chiếc xe kia có phải là người mà Đại Hổ đang theo dõi không?" Bỗng nhiên, Hài Lòng khẩn trương dùng sức đẩy đẩy cánh tay anh.
Ôn Đại liếc nhìn bàn tay cô, phát hiện ánh mắt trong sáng của cô đang nhìn chằm chằm ở lối vào của khách sạn Ôn Lam. Rõ ràng cô căn bản không nhận thấy hành động của cô, đối với anh thân mật đến cỡ nào.
Nhận thấy người đàn ông bên cạnh chậm chạp mãi không nhúc nhích. Hài Lòng buồn bực cúi đầu. Liền nhìn thấy tay mình lại đang khoác lên bả vai anh --
‘ Ôi! Xin, xin lỗi, Ôn Đại." Cô giống như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, cả người cũng lập tức xích đến cạnh cửa xe.
"Không sao." Ôn Đại thầm không vui thu hồi ánh mắt. Sau đó khởi động xe, chân phải đạp cần ga, chiếc xe Benz phiên bản dài lập tức chạy đến trước khách sạn Ôn Lam.
Nhân viên phục vụ đứng trước bãi đậu xe của khách sạn vừa nhìn thấy có xe dừng lại ngay trước lối vào, lập tức nhanh chóng chạy đến. Một người khom lưng dùng tay mở cửa xe, một người đi vòng qua bên chỗ tay lái, chuẩn bị giúp chủ xe lái xe đến bãi đậu xe, nhưng đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bước xuống xe thì lập tức ngây ngốc tại chỗ.
"Cậu chủ . . . . ."
"Giúp tôi đem xe đi đỗ, đừng kêu oang oang." Ôn Đại lạnh lùng ném câu nói xuống, đi đến bên cạnh Hài Lòng người đã xuống xe trước.
Thấy cô cúi đầu, rõ ràng là sợ người ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, khiến anh không kìm được cảm thấy có chút buồn cười.
"Vâng, cậu chủ." Nhân viên phục vụ của bãi đậu xe vội cung kính trả lời. Người còn lại nhanh chóng gọi điện thoại, vội vàng báo cáo với quản lý.
Không thể nói oang oang thì không thể nói oang oang, nhưng nếu không báo cáo với cấp trên, thì anh ta cũng thảm.
Cậu chủ dẫn phụ nữ tới thuê phòng ngay tại khách sạn nhà mình, sao có thể coi như không quan trọng.
"Cậu chủ?" Hài Lòng ngây ngẩn cả người, không hề nghĩ Ôn Đại, là ông chủ của khách sạn Ôn Lam. Nhưng trong ấn tượng của cô, bản đồ gia sản của Ôn gia sẽ không bao gồm luôn khách sạn.
"Đây là khách sạn mà bà nội tôi mở. Được rồi, bảo bối, chúng ta đi thôi." Ôn Đại bĩu môi, không hiểu tại sao mình lại trả lời câu hỏi này, thầm buồn bực ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Hành động này khiến cho nửa thân trên đầy đặn kiêu ngạo của cô hầu như dính vào ngực anh, khiến cho tâm tình của anh không khỏi có chút biến chuyển trở nên tốt hơn.
Bảo bối!
"Ôn. . . . . . Ôn. . . . . ." Hài Lòng thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên, lại chạm phải con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Ôn Đại, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, đôi tay theo phản xạ muốn đẩy anh ra.
Ôn Ôn cái quái gì!
Ôn Đại kìm lại không muốn trợn trắng mắt, cúi đầu kề sát bên tai của cô, nhẹ giọng ra lệnh: "Gọi tôi là anh yêu, nhớ đừng ngẩng đầu lên nữa, nếu không bọn họ sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô."
Dứt lời, anh vòng chặt cánh tay, khiến cô không thể giãy ra khỏi ngực anh, nếu không bọn họ còn chưa đi vào đại sảnh, thì cô đã bị lộ rồi.
Cô nàng Hài Lòng này, rõ ràng len lén thầm mến anh, theo lý thuyết, sự đụng chạm của anh sẽ khiến cho cô rất vui vẻ mới phải. Kết quả cơ thể cô có phản ứng lại nhưng rõ ràng là đẩy anh ra, có lầm hay không?
"A! Xin. . . . . .Xin lỗi." Hài Lòng hoang mang vội cúi đầu.
Hỏng bét, cô lại quên mất, lúc này cô đang giả làm bạn gái của anh. Nhưng mà, được người đàn ông mình thích ôm thân mật như vậy, cô. . . . . .
Cô thật sự rất không quen, thậm chí cảm thấy sợ hãi .
"Đầu kề sát vào, đừng để cho người ta nhìn thấy." Cánh tay đang ôm eo cô lại dùng thêm một chút sức mạnh. Lần này đừng nói đầu, thậm chí ngay cả thân thể cô cũng dán chặt vào ngực anh.
"Ôn. . . . . ." Như thế này cô căn bản không thể đi được, buộc cô không thể không ôm eo anh, lúc hít thở nghe thấy mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu đầy nam tính của anh.
"Ôn cái gì?" Anh cố ý nặn cặp mông đầy đặn tròn trịa của cô một cái, cô lại quên mất giờ phút này nên xưng hô như thế nào. Cô thật sự không thể làm thám viên được.
"Anh. . . . . . Anh yêu . . . . ." Cô đỏ bừng cả mặt, liền đổi cách xưng hô lắp ba lắp bắp khẽ gọi, giọng nói không tự chủ tràn đầy ý hờn dỗi.
"Ngoan, bé yêu." Ôn Đại trả lời dịu dàng. Bị giọng nói hờn dỗi của cô làm cho có chút xao xuyến.
"Cậu chủ, hoan nghênh ngài tới. . . . . ." Lúc này, người quản lý đã nghe được tin tức chạy như bay từ đại sảnh đến cửa trước .
"Được rồi, tôi muốn thuê căn phòng Lâm Điềm Hồ, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Lâm Điềm Hồ, dạ vâng, cậu chủ, căn phòng kia đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng cậu chủ, căn phòng mà ngài thích nhất hôm nay đã chuẩn bị trước, cậu chủ có muốn đổi. . . . . ."
"Không cần, tôi chỉ muốn dùng căn phòng đó." Ôn Đại lạnh lùng trả lời, đổi phòng khác anh còn lục soát chứng cứ cái gì, bắt gian cái gì nữa chứ?
"Vâng vâng vâng, cậu chủ, vậy tôi đây liền đi lấy thẻ cho ngài, mời ngài ngồi trên ghế sofa đợi một lát, uống chút sâm banh.. . . . ." Quản lý vội ân cần tiếp đón.
"Không cần, bạn gái tôi đã không thể chờ nữa rồi muốn đi lên phòng với tôi." Anh cũng không thật sự đến thuê phòng, huống chi con mồi đã lên đó một hồi lâu. Bọn họ cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
"Vâng, cậu chủ, vậy tôi liền đi lấy thẻ." Nhìn thấy hai người quả thật đang vặn vẹo áp sát vào nhau, dường như dính chặt ở một chỗ, hoàn toàn không hề có một khe hở. Quản lý âm thầm kinh ngạc, vội cúi người gật đầu bước nhanh tới quầy, lấy được thẻ phòng liền bước vội trở lại, sau đó rất cung kính dâng lên.
"Không cần tiếp đón tôi nữa, đi làm việc của ông đi." Ôn Đại lấy được thẻ phòng, ôm Hài Lòng nhắm thang máy của khách sạn mà đi tới.
"Vâng, cậu chủ." Quản lý cung kính gật đầu, lúc này đã không còn bước đến phục vụ nữa.
"Quản lý, hôm nay cậu chủ dẫn phụ nữ tới thuê phòng, như thế dường như có chút khác lạ?" Nhân viên phục vụ đỗ xe khó hiểu đi tới bên cạnh quản lý.
"Đúng vậy đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chủ gấp gáp như vậy, hơn nữa cũng không dùng căn phòng mà cậu ta thích nhất, thật sự là quái lạ." Quản lý tán thành vừa buồn bực bắt đầu bói quẻ.
"Việc này không có gì kỳ quái, đổi phòng liền đổi ngay khẩu vị, cảm giác sẽ hưng phấn hơn một chút. Nhưng mà lần này dáng người của bạn gái mà anh ta dẫn theo thật là đoan trang." Nhân viên phục vụ đỗ xe nói rõ ý kiến.
"Đúng là rất đoan trang, nhưng mà tôi cảm thấy người phụ nữ đó hơi khác lạ, cả người gần như dán chặt vào người cậu chủ, dường như không thể tự đi được, có cảm giác giống như đang chơi thuốc." Quản lý lại nói lên điều nghi ngờ.
"Cũng có thể, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ ôm bạn gái chặt như vậy, nói không chừng là thật sự chơi ma túy. Chỉ là nếu như cô ấy không chơi thuốc, vậy chứng tỏ cậu chủ rất thích cô ấy."
"Không phải chứ, tháng sau cậu chủ sẽ đính hôn mà." Quản lý có chút không tin.
"Cái gì mà không thể, loại người có tiền như cậu chủ, cho dù có vợ thì bên ngoài cũng có một đống người tình. Huống chi bề ngoài của cậu chủ lại tuấn tú như vậy, dáng người lại cao lớn mạnh mẽ, phụ nữ tự động dâng đến cửa có thể ít hay sao?" Nhân viên phục vụ đỗ xe xem thường phản bác lại.
"Nói cũng phải." Quản lý gật đầu tán thành.
"Bên ngoài có xe tới. Quản lý, tôi đi làm việc trước."
"Ừ."
/21
|