Chương 1.1: Chị họ ngủ với bạn trai của tôi.
Tối nay là đêm giáng sinh, Bạch Hiểu Nguyệt đặc biệt từ Anh về để cho bạn trai cô một niềm vui bất ngờ. Trong điện thoại, Tịch Trạch nói, chờ khi nào cô trở về thì anh ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô. Bạch Hiểu Nguyệt rất mong đợi, lẽ nào Tịch Trạch muốn cầu hôn cô sao!!!
Mười một giờ rưỡi, cô canh đúng thời gian đi tới trước cửa nhà Tịch Trạch với tâm trạng đầy hạnh phúc và ngọt ngào, trong chiếctúi gói hàng tinh xảo là một chiếc khăn quàng cổ cô đã tự mình đan cho Tịch Trạch. Tiểu Nguyệt đang định móc chìa khóa ra thì cúi đầu nhìn, thấy cửa đang khép hờ.
Trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, cô đẩy cửa ra, trên mặt đất rải đầy những cánh hoa hồng, bữa ăn dưới nến. Trong phòng ngủ trên lầu phát ra âm thành kỳ lạ, Bạch Hiểu Nguyệt nghe tiếng trên lầu, còn chưa lên đã nghe ra được âm thanh yêu kiều vui vẻ của phụ nữ, tiếng sau to hơn tiếng trước. Mà âm thanh này, đối với Bạch Hiểu Nguyệt mà nói, là rất quen thuộc.
Trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt bỗng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, nhưng cô đã dẹp bỏ rất nhanh. Đây là Tịch Trạch của cô, làm sao có thể làm ra chuyện này được chứ, ai cũng được, nhưng mà Tịch Trạch của cô tuyệt đối sẽ không.
Khi cô đi lên lầu, nhìn quần áo và đồ lót rơi lả tả bên ngoài hành lang, áo vest, cà vạt, váy ngắn, tất chân, quần lót, giày cao gót màu đỏ…
Hơi thở của Bạch Hiểu Nguyệt bị kìm hãm, hai chân chậm rì rì di chuyển đến phòng ngủ như bị đổ chì, bên trong căn phòng cửa nửa mở, hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau, lăn lộn trên giường, người phụ nữ nằm dưới người bạn trai cô, chẳng phải là ai khác, mà chính là bà chị họ tốt của cô, Bạch Vân Khê.
“Anh yêu, có phải trong bảy năm nay, Bạch Hiểu Nguyệt chưa từng thỏa mãn anh không, anh thật sự quá tuyệt vời”.
“Xem ra anh vẫn chưa đủ nỗ lực, vẫn còn có thể cho em những thứ khác. Ah!”.
“Đây chính là chuyện quan trọng mà anh muốn nói với tôi, đúng không? Tịch Trạch!”. Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, thậm chí cảm thấy rằng, mình chỉ cần bước thêm nửa bước vào thôi cũng thấy ghê tởm.
Cơ thể của Tịch Trạch cứng lại, bỗng nhiên quay đầu, thấy Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, vẻ mặt thoáng hiện sự kinh ngạc, sau đó bình tĩnh rời giường, tùy tiện cầm áo khoác lên người.
“Anh không muốn giải thích cái gì sao?”. Lúc này, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng anh ta nói rằng tất cả mọi thứ đều không phải là sự thật, anh ta không giống vậy.
“Giải thích cái gì, không phải cô đã thấy hết cả rồi sao? Chúng ta ở bên nhau bảy năm rồi, tôi là một người đàn ông bình thường, Vân Khê, giỏi làm vui lòng đàn ông hơn cô”. Tịch Trạch nói xong thì ôm lấy người ta, dịu dàng hôn lên mặt cô ta.
Nhìn cảnh tượng này, lòng Bạch Hiểu Nguyệt khó chịu như bị dao cắt, ngay cả thở thôi cũng đau.
Trong lúc Tịch Trạch đứng dậy, Bạch Hiểu Nguyệt giáng cho anh ta một cái tát vang dội.
“Cái tát này, thưởng cho anh”. Đau lòng đến khó chịu, cô ngẩng đầu, nhìn trần, nén nước mắt, không cho nó rơi xuống.
Bạch Hiểu Nguyệt cô, tại sao lại phải khóc trước mặt con đàn bà đê tiện và thằng đàn ông khốn nạn này chứ, đây quả thật là một sự sỉ nhục đối với cô.
Tịch Trạch cười lạnh một cái: “Làm loạn đủ chưa, làm loạn đủ rồi thì đi ra đi”.
Bạch Hiểu Nguyệt không thể tin nổi mà nhìn Tịch Trạch, anh ta thế mà lại đuổi cô ra ngoài, mỗi một thứ ở đây, đều được cô lựa chọn tỉ mỉ cho anh ta, bây giờ, lại trở thành sào huyệt cho anh ta ân ái với người khác.
“Trạch bảo em đi thì em đi nhanh đi! Em căn bản không phải loại hình Trạch thích, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, gầy như cái mặt bàn, nào có thể khiến Trạch hứng thú?”.
/3109
|