Chương 12.2 lấy tôi
“Đồ Tây cô có ăn được không?”
“A?! Anh muốn nói gì với tôi? Cha tôi…” Không hiểu vì sao, ở trước mặt Vân Thiên Lâm Bạch Hiểu Nguyệt lại cảm thấy căng thẳng như vậy. Dường như người đàn ông này tỏa ra sức ép vô hình với người khác, khiến cô không dám nói to cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vân Thiên Lâm nhìn mình, Bạch Hiểu Nguyệt sợ hãi, rụt đầu không dám nói gì.
Xe dừng ở ngã tư, Vân Thiên Lâm quay đầu nhìn cô hỏi, “Cô sợ tôi à?”
“Không sợ.” Câu trả lời tới rất nhanh nhưng dáng vẻ của cô khiến Vân Thiên Lâm nhớ tới một con vật. Lúc này, người con gái ngồi cạnh anh không khác gì con thỏ con đang sợ hãi đối mặt với một con sói.
Chẳng lẽ, anh thực sự là một con sói đuôi to xấu xí sao?
Nghĩ như vậy, Vân Thiên Lâm chợt nhíu mày. Chẳng lẽ, anh thực sự đáng sợ tới vậy? Bản thân anh cảm thấy mình rất nổi tiếng trong giới phụ nữ.
Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt tới nhà hàng xoay Hải Thiên. Người phục vụ đi tới bên cạnh, chờ Vân Thiên Lâm gọi món, tranh thủ giới thiệu. “Vân thiếu, hôm nay có thịt bò tươi được chuyển bằng máy bay.”
Vân Thiên Lâm nhìn cô gái ngồi đối diện thì đóng thực đơn lại.
“Như cũ. Cô Bạch, beefsteak, tái vừa.”
Cả tầng chỉ có 2 người họ, tiếng dương cầm du dương vang bên tai nhưng Bạch Hiểu Nguyệt không thể thả lỏng được.
“Đừng căng thẳng, bữa này tôi mời.”
Phụt. Bạch Tiểu Nguyệt đang uống nước bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng. Chẳng lẽ trước đó anh ta không định trả tiền sao?
Vân Thiên Lâm nhìn dáng vẻ vừa vụng về vừa dễ thương của cô thì bất đắc dĩ lắc đầu, lấy khăn giấy đưa cho cô.
“Thật xin lỗi.”
“Ở đây không có người khác, cô cứ thoải mái đi.” Nghe Vân Thiên Lâm nói vậy, Bạch Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu anh đã mời tôi, tôi sẽ không khách khí nữa. Anh tìm tôi có chuyện gì?” Bạch Hiểu Nguyệt hỏi. Đúng lúc này, người phục vụ mang rượu vang đỏ tới.
“Mời cô ăn cơm đương nhiên là có việc cần cô giúp đỡ. Có thể, chuyện này đều có lợi cho cả tôi và cô.”
Có việc cần cô giúp đỡ?
“Có việc gì? Anh có thể nói cho tôi biết không?”
“Lấy tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt suýt chút nữa phun nước ra bàn lần hai. Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt không tin nổi nhìn Vân Thiên Lâm, cho rằng mình nghe lầm.
“Anh nói cái gì?”
“Lấy tôi.”
“Không. Nếu là bởi vì buổi sáng mẹ anh hiểu lầm, tôi có thể giải thích giúp anh. Kết hôn là chuyện trọng đại, không phải chuyện đùa, chúng ta mới gặp mặt nhau ba bốn lần…”
“Hoằng Đằng vốn là công ty của cha cô. Năm cô 13 tuổi, gia đình cô gặp phải tai nạn xe cộ, mẹ cô qua đời, cha cô trở thành người thực vật. Kể từ đó, cô chịu trách nhiệm chi trả tiền chi phí y tế cho cha cô. Cô được người chú nhận nuôi, sống với gia đình nhà chú, cô phải chịu đựng sự ghẻ lạnh cùng bạc bẽo của vợ chú. Sau đó, bằng khả năng của bản thân, cô đã tới Anh học quản lý tài chính. Cô vừa học vừa làm, đã hoàn thành khóa học và vừa trở về nước trước thời hạn. Trong khoảng thời gian này, cô có một người bạn trai, chính là người vừa nãy đã chế nhạo cô ngay bên đường. Khi cô trở về nhà, bạn trai cô đã thành anh rể của cô và mợ của cô đã dùng cha cô để đe dọa cô. Mợ của cô muốn bán cô cho Lưu Kỳ Sơn để có thể ký được hợp đồng. Đêm qua, cô đi xem mắt. Nếu không có tôi, hiện giờ cô sẽ ra sao? Vừa rồi, lúc cô bị người ta sỉ nhục, tôi đã nhìn thấy rõ điều đó. Chẳng lẽ, cô không muốn xả giận cho mình sao? Hiện giờ cô đã bị người ta đuổi ra ngoài, không còn cách nào khác. Lấy tôi, những vấn đề này đều có thể giải quyết.”
/3109
|