Chương 5.1: Qua đêm bên ngoài.
Tịch Trạch cười một tiếng, vẻ mặt không tin nổi: “Cô tưởng tôi là con nít ba tuổi à, tùy tiện kéo một người đàn ông trên đường nói là bạn trai cô, tôi không ngây thơ như cô, Bạch Hiểu Nguyệt”.
“Tịch Trạch, anh đánh giá sức hấp dẫn của anh quá cao rồi, không tin phải không?”. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Tịch Trạch cười đến là phách lối trong xe, cười lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên xoay người, nhón chân lên, cánh môi lạnh như băng chậm rãi đến gần đôi môi mỏng của người đàn ông, nhẹ nhàng động chạm, Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, lập tức rời đi.
Nụ cười của Tịch Trạch cứng ngắc ở trên mặt, không thể tin nổi nhìn bạn gái cũ qua lại bảy năm mà thậm chí chưa từng hôn nồng nhiệt của mình, vừa rồi anh ta nhìn lầm sao? Bạch Hiểu Nguyệt, thế mà lại hôn người đàn ông khác, ở trên đường.
“Anh yêu, mưa to quá, chúng ta nhanh đi thôi! Vừa rồi em tùy hứng, là lỗi của em, anh đừng giận em nhé”. Trong mưa, Bạch Hiểu Nguyệt cười tươi như hoa, kéo tay người khác, đi về phía chiếc Land Rover màu trắng sau lưng.
Nửa ngày sau Tịch Trạch mới hoàn hồn lại, vội vã xuống xe, lại chỉ thấy chiếc xe đó gào thét rời đi trong mưa.
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô cho rằng, tôi có tin không?”. Tịch Trạch chẳng biết tại sao mà đột nhiên thấy phiền lòng, mắng một tiếng, cũng về xe mình, quay đầu rời đi.
Trong xe, Bạch Hiểu Nguyệt co người lại thành một đống, toàn thân rét run, đầu cũng mờ mịt. Vừa rồi, lúc cô hôn, còn cảm thấy may mắn vì mình không đủ cao, chỉ lướt qua cằm anh.
“Xin lỗi, vừa rồi lợi dụng anh, Bạch Hiểu Nguyệt tôi nợ anh một nhân tình. Làm phiền anh cho tôi xuống, thật ngại quá, làm bẩn xe của anh rồi”.
Người đàn ông cau mày nhìn nước nhỏ giọt đầy xe và người phụ nữ chật vật bên cạnh, hoàn toàn không biết cô đang suy nghĩ gì. Chẳng qua, vừa rồi khi môi cô lướt qua mặt mình, giống như là, một cái lông chim nhẹ nhàng lướt qua đầu quả tim anh, cảm giác này anh chưa từng có.
Xe dừng lại ở ven đường, người đàn ông bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt không nói gì, Hiểu Nguyệt nói tiếng cảm ơn, đang định xuống xe thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh như băng:
“Lợi dụng tôi xong, nói là nợ nhân tình, rồi chuồn mất”.
Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại, nhìn người đàn ông lạnh lùng trong xe, không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì. Cô sực nhớ ra, mình không để lại phương thức liên lạc.
“Điện thoại di động của anh, đưa đây”. Bạch Hiểu Nguyệt đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, người đàn ông nhìn thoáng qua, móc điện thoại từ trong ngực áo mình ra.
Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng nhập số điện thoại của mình, lưu tên rất hay.
“Tôi là Bạch Hiểu Nguyệt, đây là số điện thoại của tôi. Cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp tôi, hôm nào rảnh, tôi mời anh ăn cơm, tỏ ý cảm ơn, tạm biệt”. Bạch Hiểu Nguyệt nói xong thì ngồi dậy định xuống xe.
Cô vẫn chưa hoàn toàn đứng lên thì đã đầu váng mắt hoa, lắc đầu.
“Cô ơi, cô…không sao chứ!”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười với anh tài xế, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, vừa định xuống xe, ai ngờ, hai chân vừa xuống đất thì cơ thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy nước mưa lạnh như băng đánh lên mặt mình, rất lạnh, ý thức dần dần mờ nhạt.
Người đàn ông trong xe thấy người ta ngã xuống đất ngất đi thì băng qua chỗ ngồi, xuống xe, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên mặt đất, cuối cùng anh vẫn khom lưng, ôm ngang người lên, bỏ vào xe.
A Nham tăng nhiệt độ trong xe lên, không hiểu vì sao ngày hôm nay cậu chủ lại giúp đỡ người phụ nữ không quen biết này, tuy rằng cô Bạch này trông cũng không giống người tham tiền.
Nhưng mà gần đây không phải cậu chủ không thích phụ nữ tới gần cậu ấy sao?
/3109
|