Tên nhóm dịch:TTTV
Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên:
Nguồn:
Ngoài chị Lô ra thì còn có bốn người nữa cũng đang ngồi ở trên ghế salon, đó là hai cặp vợ chồng, một cặp vợ chồng khoảng sáu mươi tuổi, cặp còn lại thì khoảng bốn mươi. Cặp vợ chồng này chính là cặp vợ chồng mà Tần Dương đã gặp lúc hắn đang đi xuống xe lửa, lúc đó bọn họ đang dẫn theo bác sĩ đi kiếm chị Lô.
Trên gương mặt của chị Lô tràn đầy vẻ nhiệt tình, cô bước lên vài bước kéo tay Tần Dương lại, nói:
- Tiểu Tần, mau lại đây ngồi.
Tần Dương mỉm cười chào hỏi nói:
- Em chào chị Lô.
- Được rồi, được rồi, cái thằng nhóc này, khách sáo làm gì. Lúc trước em đã cứu mạng mẹ con chị, bực nhất là vừa mới qua một lúc em đã lén chạy mất hút rồi, nếu như không phải chị biết em là sinh viên Đại học Trung Hải, vậy thì chẳng thể tìm được em rồi.
Tần Dương cười ha ha:
- Chị Lô đừng khách sáo làm gì, em cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không có gì to tát cả.
- Đối với em mà nói thì đó chỉ là việc tiện tay mà thôi, thế nhưng đối với chị thì đó lại là chuyện cực kỳ quan trọng... Lại đây, để chị giới thiệu em với người nhà của chị.
Chị Lô nhiệt tình kéo Tần Dương đến trước sô pha, tất cả mọi người đang ngồi trên sô pha đều đứng lên mỉm cười nhìn Tần Dương, dường như thân thể của ông lão không được tốt lăm, phải nhờ bà lão ngồi kế bên vịn thì mới đứng dậy được.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tần Dương, đây là bố và mẹ của anh, còn đây là chị anh Lôi Thục Nghi cùng với anh rể Dư Quang Thành...
Tần Dương có hơi do dự một chút, theo tuổi tác thì hắn hoàn toàn có thể gọi cha mẹ của Lôi Tử Cường là ông bà, thế nhưng hắn lại gọi vợ chồng Lôi Tử Cường là đại ca và đại tỷ...
Lôi Tử Cường biết Tần Dương đang nghĩ gì, rất tùy ý cười nói:
- Chú đã gọi Tiểu Vinh là chị, gọi anh là đại ca, vậy thì cứ gọi cha mẹ anh là bác trai bác gái đi.
Lôi Tử Cường đã nói, thì Tần Dương cũng không lúng túng nữa.
Gia chủ của Lôi gia đã rất lớn tuổi, thế nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng, ông cười nói:
- Tiểu thần y, cậu không những đã cứu được mẹ con Tiểu Vinh, mà còn là đại ân nhân của Lôi gia chúng tôi.
Lôi Thục Nghi cười nói thêm:
- Đúng vậy a, thân thể của Quân Di vốn rất yếu đuối, vất vả lắm mới có thể mang thai, lại còn là đứa cháu trai đầu tiên của Lôi gia chúng ta nữa. Tiểu thần y, cậu chính là đại ân nhân của Lôi gia chúng tôi đó.
Quân Di?
Tiểu Vinh?
Lôi Tử Cường đứng bên cạnh Tần Dương thấy vẻ mặt của hắn hơi thắc mắc, liền nói:
- Chị Lô của chú tên là Lô Quân Di, biệt hiệu là Vinh Vinh, bình thường mọi người trong nhà chúng ta vẫn gọi cô là Tiểu Vinh, chỉ có lúc ở bên ngoài mới gọi tên thật của cô.
Tần Dương giật mình, đồng thời cũng hiểu tại sao trên dưới Lôi gia đều đội ơn mình, Lôi gia có hai chị em, chị lớn đã gả đi, con của cô ta phải mang họ nhà chồng, từ đó Lôi gia chỉ có thể trông cậy vào vợ chồng Lôi Tử Cường sinh con nối dõi tông đường thôi. Thân thể của Lô Quân Di vốn yếu đuối, mà tuổi của cô lại khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu, thuộc về sản phụ tuổi cao, bây giờ vất vả lắm mới có thể mang thai, lại còn là một đứa bé trai, Lôi gia sao có thể không coi trọng cho được?
Nếu như vậy, mình ra tay cứu được đứa cháu trai duy nhất của Lôi gia, vậy thì chuyện này quả thật là một đại ân tình.
Lô Quân Di kéo Tần Dương ngồi xuống ghế sa lon, nhiệt tình hỏi thăm tình hình gia đình Tần Dương.
- Em rời quê lên thành phố đi học một mình, phải sống xa người thân gia đình, đây cũng là chuyện không dễ dàng nhỉ. Đứa nhỏ này, không nói đến chuyện em đã cứu tính mạng mẹ con chị, chị cũng càng ngày càng quý em rồi đó. Tuổi em tuy không lớn lắm nhưng lại làm việc trầm ổn, có bản lĩnh cũng rất khiêm tốn, còn rất nhiệt tình nữa, từ đây về sau em cứ coi chị Lô là chị ruột của em, em cứ xem nơi này là nhà của em trên thành phố đi, sau này em có chuyện gì khó khăn, cứ nói cho chị Lô biết.
Tần Dương cảm nhận được những lời Lô Quân Di vừa nói đều là lời thật lòng, trong lòng cũng có chút ấm áp, cười nói:
- Cảm ơn chị Lô, kỳ thực em sống ở trên đây cũng rất ổn, có mấy người bạn cùng phòng rất tốt, mọi người ở chung với nhau rất vui.
Chị Lô nhiệt tình nói ra:
- Đúng rồi, em là sinh viên của Đại học Trung Hải nhỉ? Đây là một ngôi trường khá đặc biệt, phong cách cũng kỳ lạ, tình huống trong trường học cũng tương đối phức tạp, nếu như trong trường học có người bắt nạt em, em cứ nói với chị Lô một tiếng, chị Lô đứng ra cho em! Nơi khác chị không dám nói, thế nhưng ở trong cái thành phố này, vẫn chưa có người nào dám khi dễ người nhà Lôi gia chúng ta!
Trong lòng Tần Dương hơi kinh ngạc, hắn rất giỏi về xem người, từ khi hắn mới bước vào căn nhà này, hắn đã phát hiện người nhà này không đơn giản, bất kể là ông Lôi, Lôi Tử Cường, hay là anh rể lớn Dư Quang Thành, trên người bọn họ đều có mang theo một loại khí thế đặc thù, mặc dù bọn họ đối xử với Tần Dương rất hòa thuận, nhiệt tình, thế nhưng phần khí thế này vẫn không tự chủ mà lộ ra bên ngoài.
Đây là khí thế mà chỉ có những người đã quen đứng ở vị trí cao mới có được, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, đều sẽ mang theo mị lực cùng với uy thế đặc trưng.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tiểu Vinh, em quá xem thường Tần Dương rồi đấy. Tiểu tử này vừa mới nhập học một khoảng thời gian ngắn, thế mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường học rồi đó.
Chị Lô tò mò hỏi:
- A, ý anh là sao?
Lôi Tử Cường cười ha hả nói ra:
- Tần Dương không những có y thuật hơn người, mà còn đánh đàn rất giỏi, biết cả võ thuật nữa, một mình quét ngang hội Tán Đả, dạy dỗ đám côn đồ tới gây chuyện, lại còn trổ tài đánh đàn dương cầm ở dạ hội đón người mới, quả thực rất kinh người nha...
Tần Dương hơi có chút giật mình, cũng hơi xấu hổ, nói:
- Lôi đại ca, mấy chuyện này mà anh cũng biết à?
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tần Dương, chú cũng đừng trách anh, anh cũng không có cố ý điều tra chú đâu, chỉ là lúc anh đang tìm chú thì thuận tiện tìm hiểu một chút thôi, thế nên mới biết được mấy chuyện này, thậm chí anh còn đi xem cái diễn đàn mà trường chú tổ chức nữa kìa. Bây giờ chú cũng đã là người nổi tiếng trong trường đại học rồi nha.
Tần Dương sờ lên mũi, lúng túng nói ra:
- Đều là một chút việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến mà.
Chị Lô kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Tiểu Tần, em cũng thật là giỏi đấy. Chị còn chưa nhìn ra ra được nha, mặc dù tuổi em còn nhỏ, thế nhưng không chỉ có y thuật hơn người mà còn am hiểu nhiều thứ như vậy, em tuyệt đối không phải người bình thường, quả nhiên là không thể dùng lẽ thường để nhìn em.
Lôi Tử Cường ở bên cạnh cười nói:
- Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nếu không chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, chỉ sợ Tần Dương đã đói lâu rồi...
Chị Lô đứng lên, kéo cánh tay Tần Dương, cười nói:
- Đúng đúng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Khi ngồi vào bàn, vốn là ông Lôi muốn để Tần Dương ngồi vào ghế chủ tọa, bởi vì hắn là đại ân nhân của Lôi gia, thế nhưng Tần Dương kiên quyết từ chối, cuối cùng thì hắn ngồi bên cạnh chị Lôi.
- Bố, con đã nhận Tần Dương làm em trai rồi, từ nay về sau Tần Dương cũng là người trong nhà chúng ta, bố chính là trưởng bối của em ấy, người một nhà cũng không nên khách sáo...
Ông Lôi cười nói:
- Tốt, nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cứ tự nhiên đi, mọi người đừng gò bó.
Người tất cả mọi người ngồi xuống, Lôi Tử Cường lấy rượu ra, cười nói:
- Tần Dương, uống một chút nhé?
Tần Dương cười nói:
- Vâng ạ.
Ánh mắt Lôi Tử Cường sáng lên, cười nói:
- Đàn ông mà, không biết hút thuốc cũng không sao, thế nhưng rượu thì không thể không biết uống được!
Chị Lô trợn nhìn Lôi Tử Cường nói:
- Anh đúng là, một ngày không có rượu là chịu không được, nhưng mà anh chớ có chuốc say Tiểu Tần đó.
Lôi Tử Cường cười ha ha một tiếng, lơ đễnh:
- Tần Dương, bình thường anh ở trong doanh trại, không được phép uống rượu, vất vả lắm mới được về nhà, thế nên là phải uống cho đã ghiền.
Lôi Tử Cường tự mình rót cho Tần Dương một chén, lại rót cho bố mình một chén, sau đó là Dư Quang Thành, thậm chí rót cả cho Lôi Thục Nghi luôn.
Lôi Tử Cường giơ ly lên, nói:
- Tần Dương, mấy lời cảm ơn này, anh không muốn nói nhiều, tất cả đều nằm ở trong chén rượu này. Tiểu Vinh nhận chú làm em trai, vậy thì từ giờ về sau chúng ta chính là người một nhà, chén thứ nhất này, anh kính chú!
Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên:
Nguồn:
Ngoài chị Lô ra thì còn có bốn người nữa cũng đang ngồi ở trên ghế salon, đó là hai cặp vợ chồng, một cặp vợ chồng khoảng sáu mươi tuổi, cặp còn lại thì khoảng bốn mươi. Cặp vợ chồng này chính là cặp vợ chồng mà Tần Dương đã gặp lúc hắn đang đi xuống xe lửa, lúc đó bọn họ đang dẫn theo bác sĩ đi kiếm chị Lô.
Trên gương mặt của chị Lô tràn đầy vẻ nhiệt tình, cô bước lên vài bước kéo tay Tần Dương lại, nói:
- Tiểu Tần, mau lại đây ngồi.
Tần Dương mỉm cười chào hỏi nói:
- Em chào chị Lô.
- Được rồi, được rồi, cái thằng nhóc này, khách sáo làm gì. Lúc trước em đã cứu mạng mẹ con chị, bực nhất là vừa mới qua một lúc em đã lén chạy mất hút rồi, nếu như không phải chị biết em là sinh viên Đại học Trung Hải, vậy thì chẳng thể tìm được em rồi.
Tần Dương cười ha ha:
- Chị Lô đừng khách sáo làm gì, em cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không có gì to tát cả.
- Đối với em mà nói thì đó chỉ là việc tiện tay mà thôi, thế nhưng đối với chị thì đó lại là chuyện cực kỳ quan trọng... Lại đây, để chị giới thiệu em với người nhà của chị.
Chị Lô nhiệt tình kéo Tần Dương đến trước sô pha, tất cả mọi người đang ngồi trên sô pha đều đứng lên mỉm cười nhìn Tần Dương, dường như thân thể của ông lão không được tốt lăm, phải nhờ bà lão ngồi kế bên vịn thì mới đứng dậy được.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tần Dương, đây là bố và mẹ của anh, còn đây là chị anh Lôi Thục Nghi cùng với anh rể Dư Quang Thành...
Tần Dương có hơi do dự một chút, theo tuổi tác thì hắn hoàn toàn có thể gọi cha mẹ của Lôi Tử Cường là ông bà, thế nhưng hắn lại gọi vợ chồng Lôi Tử Cường là đại ca và đại tỷ...
Lôi Tử Cường biết Tần Dương đang nghĩ gì, rất tùy ý cười nói:
- Chú đã gọi Tiểu Vinh là chị, gọi anh là đại ca, vậy thì cứ gọi cha mẹ anh là bác trai bác gái đi.
Lôi Tử Cường đã nói, thì Tần Dương cũng không lúng túng nữa.
Gia chủ của Lôi gia đã rất lớn tuổi, thế nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng, ông cười nói:
- Tiểu thần y, cậu không những đã cứu được mẹ con Tiểu Vinh, mà còn là đại ân nhân của Lôi gia chúng tôi.
Lôi Thục Nghi cười nói thêm:
- Đúng vậy a, thân thể của Quân Di vốn rất yếu đuối, vất vả lắm mới có thể mang thai, lại còn là đứa cháu trai đầu tiên của Lôi gia chúng ta nữa. Tiểu thần y, cậu chính là đại ân nhân của Lôi gia chúng tôi đó.
Quân Di?
Tiểu Vinh?
Lôi Tử Cường đứng bên cạnh Tần Dương thấy vẻ mặt của hắn hơi thắc mắc, liền nói:
- Chị Lô của chú tên là Lô Quân Di, biệt hiệu là Vinh Vinh, bình thường mọi người trong nhà chúng ta vẫn gọi cô là Tiểu Vinh, chỉ có lúc ở bên ngoài mới gọi tên thật của cô.
Tần Dương giật mình, đồng thời cũng hiểu tại sao trên dưới Lôi gia đều đội ơn mình, Lôi gia có hai chị em, chị lớn đã gả đi, con của cô ta phải mang họ nhà chồng, từ đó Lôi gia chỉ có thể trông cậy vào vợ chồng Lôi Tử Cường sinh con nối dõi tông đường thôi. Thân thể của Lô Quân Di vốn yếu đuối, mà tuổi của cô lại khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu, thuộc về sản phụ tuổi cao, bây giờ vất vả lắm mới có thể mang thai, lại còn là một đứa bé trai, Lôi gia sao có thể không coi trọng cho được?
Nếu như vậy, mình ra tay cứu được đứa cháu trai duy nhất của Lôi gia, vậy thì chuyện này quả thật là một đại ân tình.
Lô Quân Di kéo Tần Dương ngồi xuống ghế sa lon, nhiệt tình hỏi thăm tình hình gia đình Tần Dương.
- Em rời quê lên thành phố đi học một mình, phải sống xa người thân gia đình, đây cũng là chuyện không dễ dàng nhỉ. Đứa nhỏ này, không nói đến chuyện em đã cứu tính mạng mẹ con chị, chị cũng càng ngày càng quý em rồi đó. Tuổi em tuy không lớn lắm nhưng lại làm việc trầm ổn, có bản lĩnh cũng rất khiêm tốn, còn rất nhiệt tình nữa, từ đây về sau em cứ coi chị Lô là chị ruột của em, em cứ xem nơi này là nhà của em trên thành phố đi, sau này em có chuyện gì khó khăn, cứ nói cho chị Lô biết.
Tần Dương cảm nhận được những lời Lô Quân Di vừa nói đều là lời thật lòng, trong lòng cũng có chút ấm áp, cười nói:
- Cảm ơn chị Lô, kỳ thực em sống ở trên đây cũng rất ổn, có mấy người bạn cùng phòng rất tốt, mọi người ở chung với nhau rất vui.
Chị Lô nhiệt tình nói ra:
- Đúng rồi, em là sinh viên của Đại học Trung Hải nhỉ? Đây là một ngôi trường khá đặc biệt, phong cách cũng kỳ lạ, tình huống trong trường học cũng tương đối phức tạp, nếu như trong trường học có người bắt nạt em, em cứ nói với chị Lô một tiếng, chị Lô đứng ra cho em! Nơi khác chị không dám nói, thế nhưng ở trong cái thành phố này, vẫn chưa có người nào dám khi dễ người nhà Lôi gia chúng ta!
Trong lòng Tần Dương hơi kinh ngạc, hắn rất giỏi về xem người, từ khi hắn mới bước vào căn nhà này, hắn đã phát hiện người nhà này không đơn giản, bất kể là ông Lôi, Lôi Tử Cường, hay là anh rể lớn Dư Quang Thành, trên người bọn họ đều có mang theo một loại khí thế đặc thù, mặc dù bọn họ đối xử với Tần Dương rất hòa thuận, nhiệt tình, thế nhưng phần khí thế này vẫn không tự chủ mà lộ ra bên ngoài.
Đây là khí thế mà chỉ có những người đã quen đứng ở vị trí cao mới có được, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, đều sẽ mang theo mị lực cùng với uy thế đặc trưng.
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tiểu Vinh, em quá xem thường Tần Dương rồi đấy. Tiểu tử này vừa mới nhập học một khoảng thời gian ngắn, thế mà đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường học rồi đó.
Chị Lô tò mò hỏi:
- A, ý anh là sao?
Lôi Tử Cường cười ha hả nói ra:
- Tần Dương không những có y thuật hơn người, mà còn đánh đàn rất giỏi, biết cả võ thuật nữa, một mình quét ngang hội Tán Đả, dạy dỗ đám côn đồ tới gây chuyện, lại còn trổ tài đánh đàn dương cầm ở dạ hội đón người mới, quả thực rất kinh người nha...
Tần Dương hơi có chút giật mình, cũng hơi xấu hổ, nói:
- Lôi đại ca, mấy chuyện này mà anh cũng biết à?
Lôi Tử Cường cười nói:
- Tần Dương, chú cũng đừng trách anh, anh cũng không có cố ý điều tra chú đâu, chỉ là lúc anh đang tìm chú thì thuận tiện tìm hiểu một chút thôi, thế nên mới biết được mấy chuyện này, thậm chí anh còn đi xem cái diễn đàn mà trường chú tổ chức nữa kìa. Bây giờ chú cũng đã là người nổi tiếng trong trường đại học rồi nha.
Tần Dương sờ lên mũi, lúng túng nói ra:
- Đều là một chút việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến mà.
Chị Lô kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Tiểu Tần, em cũng thật là giỏi đấy. Chị còn chưa nhìn ra ra được nha, mặc dù tuổi em còn nhỏ, thế nhưng không chỉ có y thuật hơn người mà còn am hiểu nhiều thứ như vậy, em tuyệt đối không phải người bình thường, quả nhiên là không thể dùng lẽ thường để nhìn em.
Lôi Tử Cường ở bên cạnh cười nói:
- Đồ ăn đã chuẩn bị xong, nếu không chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, chỉ sợ Tần Dương đã đói lâu rồi...
Chị Lô đứng lên, kéo cánh tay Tần Dương, cười nói:
- Đúng đúng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Khi ngồi vào bàn, vốn là ông Lôi muốn để Tần Dương ngồi vào ghế chủ tọa, bởi vì hắn là đại ân nhân của Lôi gia, thế nhưng Tần Dương kiên quyết từ chối, cuối cùng thì hắn ngồi bên cạnh chị Lôi.
- Bố, con đã nhận Tần Dương làm em trai rồi, từ nay về sau Tần Dương cũng là người trong nhà chúng ta, bố chính là trưởng bối của em ấy, người một nhà cũng không nên khách sáo...
Ông Lôi cười nói:
- Tốt, nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cứ tự nhiên đi, mọi người đừng gò bó.
Người tất cả mọi người ngồi xuống, Lôi Tử Cường lấy rượu ra, cười nói:
- Tần Dương, uống một chút nhé?
Tần Dương cười nói:
- Vâng ạ.
Ánh mắt Lôi Tử Cường sáng lên, cười nói:
- Đàn ông mà, không biết hút thuốc cũng không sao, thế nhưng rượu thì không thể không biết uống được!
Chị Lô trợn nhìn Lôi Tử Cường nói:
- Anh đúng là, một ngày không có rượu là chịu không được, nhưng mà anh chớ có chuốc say Tiểu Tần đó.
Lôi Tử Cường cười ha ha một tiếng, lơ đễnh:
- Tần Dương, bình thường anh ở trong doanh trại, không được phép uống rượu, vất vả lắm mới được về nhà, thế nên là phải uống cho đã ghiền.
Lôi Tử Cường tự mình rót cho Tần Dương một chén, lại rót cho bố mình một chén, sau đó là Dư Quang Thành, thậm chí rót cả cho Lôi Thục Nghi luôn.
Lôi Tử Cường giơ ly lên, nói:
- Tần Dương, mấy lời cảm ơn này, anh không muốn nói nhiều, tất cả đều nằm ở trong chén rượu này. Tiểu Vinh nhận chú làm em trai, vậy thì từ giờ về sau chúng ta chính là người một nhà, chén thứ nhất này, anh kính chú!
/100
|