Nhóm dịch TTTV
Dịch: Đào muội
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Hai giờ năm mươi, Tần Dương gọi điện thoại cho Dư Quang Thành, sau khi xác nhận xong liền buông điện thoại xuống.
- Đi thôi, Dư đại ca bảo chúng ta đến công ty đợi anh ấy. Anh ấy đang họp, chút nữa sẽ xong.
- Ok!
Hai người Lý Tư Kỳ và Tần Dương cùng bước ra quán khỏi cà phê, đi vào cao ốc Cực Quang đối diện.
Đây là khu buôn bán sầm uất nhất Trung Hải, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Cao ốc Cực Quang này là một tòa văn phòng thương mại, diện tích khá rộng.
Truyền thông Quang Ảnh của Dư Quang Thành thuộc tầng mười tám cao ốc Cực Quang, toàn bộ tầng mười tám đều thuộc về Truyền thông Quang Ảnh, kích thước công ty không nhỏ.
Hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ đi thang máy lên tầng mười tám. Từ lúc bước vào cao ốc Cực Quang, Lý Tư Kỳ liền thu lại nụ cười trên mặt, duy trì dáng vẻ ưu nhã xinh đẹp, nhịp bước tao nhã đi bên cạnh Tần Dương.
Lý Tư Kỳ ăn mặc trang trọng, còn Tần Dương mặc quần jean áo thun giày thể thao, trong tay cầm một túi quần áo dơ. Nhìn về mặt trang phục, hai người không hợp chút nào. Nhưng thân hình Tần Dương cao gầy, giữa mi vũ tự có khí chất trầm ổn yên tĩnh. Nhìn sơ qua hai người đi sóng vai cùng nhau nhưng có cảm giác hòa nhịp kì lạ.
Hai người đi lên tầng mười tám liền nhìn thấy tên và logo công ty Truyền thông Quang Ảnh trên tường, phía trước có người rất lễ phép đứng lên:
- Xin hỏi hai vị tìm ai?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Chúng tôi tìm giám đốc Dư, tôi vừa mới gọi điện, anh ấy nói đang họp, bảo chúng tôi đợi một chút.
Cô gái lễ tân đứng dậy, lịch sự dẫn hai người đến khi nghỉ ngơi rồi quay về.
Tần Dương đánh giá phòng làm việc rộng rãi, nhìn tới nhìn lui đám người bận rộn, khẽ cười nói:
- Không ít người nhỉ.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, Truyền thông Quang Ảnh là công ty rất có thực lực, đầu tư sản xuất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng. Bọn họ rất có mắt nhìn, cũng rất có nguồn lực.
Tần Dương cười nói:
- Vậy không phải rất tốt sao, tranh thủ nổi tiếng. Trước đây ảnh hậu kia không phải diễn vai chính nha hoàn sau đó nổi tiếng rồi vượt tầm kiểm soát sao?
Lý Tư Kỳ sáng mắt lên:
- Hi vọng được như cậu nói. Sau này nếu tôi thành ngôi sao rồi, cậu muốn đại diện cái gì, muốn tôi làm gì đều không lấy tiền, thế nào, đủ chưa?
Tần Dương dựa vào ghế, mỉm cười nói:
- Nghe có vẻ cũng không tồi. Có tiện nghi mà không chiếm là đồ khốn kiếp, đồng ý trước đã.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ đang ngồi đợi nghiêm túc, bỗng cười nói:
- Lần đầu gặp cô đã cảm thấy tôi rất có khí chất, người cũng đẹp. Nhưng sao bây giờ nhìn lại, cũng bộ dạng này nhưng sao trong lòng không có cảm giác giống vậy nữa?
Khóe miệng Lý Tư Kỳ hơi nhếch lên, cô đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Tần Dương. Đó là nói bản thân bình thường điên điên khùng khùng với hắn, cười đùa loạn xạ, tính cách như một con điên.
- Trước mặt người quen và người lạ có thể giống nhau sao? Con người không phải đeo mặt nạ sống qua ngày sao?
Tần Dương nhún vai một cái:
- Đời cô như vậy đúng là mệt mỏi.
- Mệt mỏi, người sống ai lại không mệt chứ?
Lý Tư Kỳ khẽ hừ một tiếng:
- Thoải mái, chính là để lại cho người chết!
Tần Dương cười haha, giơ ngón cái lên:
- Rất có đạo lý, rất có giác ngộ.
Hai người đang tám nhảm trong khu nghỉ ngơi, đột nhiên ánh mắt Lý Tư Kỳ khẽ thay đổi, nhìn về phía một nam một nữ đang ở cuối đường bước tới.
Tần Dương chú ý thay đổi của Lý Tư Kỳ, quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi mặc áo sơ mi quần tây đang đi về phía này, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Cô gái này cũng rất xinh đẹp, nhưng so với Lý Tư Kỳ trưởng thành hơn hai phần, thần thái nụ cười trên mặt có cảm giác “xã hội” hơn một chút.
Lúc Lý Tư Kỳ nhìn người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên cũng nhìn Lý Tư Kỳ, ánh mắt sáng lên, bước đi tới.
- Cô Lý, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lý Tư Kỳ đứng lên, trên mặt hiện ra nét cười:
- Chào đạo diễn Chân.
Ánh mắt đạo diễn Chân quét qua khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Kỳ, sau đó hạ mắt xuống nhìn vào cặp chân dài đeo vớ chặt, ánh mắt lại nóng lên hai phần.
- Cô Lý đến Truyền thông Quang Ảnh làm gì vậy. Tất cả vai diễn trong bộ phim Hồng Lăng Cách Cách đều đã quyết định rồi. Đúng rồi, vai diễn hôm trước cô thử vai là gì?
Thần sắc nụ cười trên mặt Lý Tư Kỳ không đổi:
- Đạo diễn Chân, tôi thử vai nha hoàn của nữ chính, Tiểu Trinh.
- Ồ, đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi. Haiz, thực ra diễn thử của cô Lý rất tốt, cũng rất hợp với vai Tiểu Trinh, nhưng có chút đáng tiếc…
Lý Tư Kỳ còn chưa lên tiếng, cô gái đúng bên cạnh đạo diễn Chân đã cười dịu dàng nói:
- Aiyo, cô gái này cũng thử vai Tiểu Trinh sao, đúng là trùng hợp.
Lý Tư Kỳ quay đầu, khẽ cười nói:
- Ý của cô là sao?
- Tôi cũng diễn thử vai Tiểu Trinh này, hơn nữa thử vai thành công rồi. Đạo diễn Chân nói tôi đặc biệt phù hợp với khí chất của Tiểu Trinh. Hôm nay đến công ty kí hợp đồng…
Lý Tư Kỳ nhìn cô gái mặc đồ đỏ xinh đẹp đứng dựa vào đạo diễn Chân, trong lòng chùng xuống, e rằng cô gái áo đỏ này vì vai Tiểu Trinh đã bỏ ra tất cả. Dĩ nhiên đơn giản nhất không ngoài việc trao đổi giữa thể xác và tiền thù lao, đây điều hết sức bình thường trong giới giải trí.
- Đúng không, đạo diễn Chân?
Thần sắc đạo diễn Chân hơi có vẻ lúng túng. Dù sao hắn cũng từng đề cập đến yêu cầu quá phận với Lý Tư Kỳ nhưng cuối cùng lại bị từ chối, trong lúc nóng giận loại Lý Tư Kỳ ra. Còn cô gái bên cạnh không chỉ ở cùng hắn rất nhiều ngày, tự nguyện làm theo, hắn muốn thế nào thì thế đó, hơn nữa còn đồng ý đem nửa tiền thù lao cho hắn, hắn mới đồng ý đưa vai Tiểu Trinh cho cô ấy.
Đạo diễn Chân đẩy mắt kiếng, che giấu sự ngại ngùng của bản thân, nhẹ giọng cười nói:
- Đúng vậy, Tô Tú cực kỳ phù hợp với tạo hình vai Tiểu Trinh. Thực ra cô Lý cũng rất thích hợp nhưng về mặt biểu diễn, cô Lý vẫn còn cứng nhắc, không đủ linh động…
Lời này của đạo diễn Chân ngoài mặt là nói diễn xuất, nhưng bên trong những từ “biểu diễn cứng nhắc”, “không đủ linh động” có nghĩa gì, mỗi người có mặt đều hiểu rõ.
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, nhưng hắn không hề mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn bên cạnh.
Cô gái Tô Tú mặc áo đỏ cũng hiểu ra chuyện gì, trong ánh mắt nhìn Lý Tư Kỳ nhất thời lộ ra hai phần thù địch. Dù cô cũng là phụ nữ, cũng rất xinh đẹp, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Lý Tư Kỳ xinh đẹp hơn, khí chất hơn.
Vốn tưởng chỉ là thử vai bị loại bình thường, không ngờ đối thủ có cơ hội đạt được vai Tiểu Trinh này nhưng lại không đồng ý chấp nhận nguyên tắc ngầm mà bỏ vai, trong con ngươi Tô Tú có thêm vẻ phòng bị.
Tô Tú chủ động đưa tay ra, kéo tay đạo diễn Chân, nghểnh đầu mỉm cười tựa như đọc lời tuyên ngôn thắng lợi:
- Ai nói không phải chứ, đời người có nhiều cơ hội khác nhau, còn phải xem cô có biết nắm lấy không. Một khi bỏ qua sẽ không có lại được nữa. Đạo diễn, đây là lời ông nói đúng không?
Dịch: Đào muội
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Hai giờ năm mươi, Tần Dương gọi điện thoại cho Dư Quang Thành, sau khi xác nhận xong liền buông điện thoại xuống.
- Đi thôi, Dư đại ca bảo chúng ta đến công ty đợi anh ấy. Anh ấy đang họp, chút nữa sẽ xong.
- Ok!
Hai người Lý Tư Kỳ và Tần Dương cùng bước ra quán khỏi cà phê, đi vào cao ốc Cực Quang đối diện.
Đây là khu buôn bán sầm uất nhất Trung Hải, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Cao ốc Cực Quang này là một tòa văn phòng thương mại, diện tích khá rộng.
Truyền thông Quang Ảnh của Dư Quang Thành thuộc tầng mười tám cao ốc Cực Quang, toàn bộ tầng mười tám đều thuộc về Truyền thông Quang Ảnh, kích thước công ty không nhỏ.
Hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ đi thang máy lên tầng mười tám. Từ lúc bước vào cao ốc Cực Quang, Lý Tư Kỳ liền thu lại nụ cười trên mặt, duy trì dáng vẻ ưu nhã xinh đẹp, nhịp bước tao nhã đi bên cạnh Tần Dương.
Lý Tư Kỳ ăn mặc trang trọng, còn Tần Dương mặc quần jean áo thun giày thể thao, trong tay cầm một túi quần áo dơ. Nhìn về mặt trang phục, hai người không hợp chút nào. Nhưng thân hình Tần Dương cao gầy, giữa mi vũ tự có khí chất trầm ổn yên tĩnh. Nhìn sơ qua hai người đi sóng vai cùng nhau nhưng có cảm giác hòa nhịp kì lạ.
Hai người đi lên tầng mười tám liền nhìn thấy tên và logo công ty Truyền thông Quang Ảnh trên tường, phía trước có người rất lễ phép đứng lên:
- Xin hỏi hai vị tìm ai?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Chúng tôi tìm giám đốc Dư, tôi vừa mới gọi điện, anh ấy nói đang họp, bảo chúng tôi đợi một chút.
Cô gái lễ tân đứng dậy, lịch sự dẫn hai người đến khi nghỉ ngơi rồi quay về.
Tần Dương đánh giá phòng làm việc rộng rãi, nhìn tới nhìn lui đám người bận rộn, khẽ cười nói:
- Không ít người nhỉ.
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, Truyền thông Quang Ảnh là công ty rất có thực lực, đầu tư sản xuất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng. Bọn họ rất có mắt nhìn, cũng rất có nguồn lực.
Tần Dương cười nói:
- Vậy không phải rất tốt sao, tranh thủ nổi tiếng. Trước đây ảnh hậu kia không phải diễn vai chính nha hoàn sau đó nổi tiếng rồi vượt tầm kiểm soát sao?
Lý Tư Kỳ sáng mắt lên:
- Hi vọng được như cậu nói. Sau này nếu tôi thành ngôi sao rồi, cậu muốn đại diện cái gì, muốn tôi làm gì đều không lấy tiền, thế nào, đủ chưa?
Tần Dương dựa vào ghế, mỉm cười nói:
- Nghe có vẻ cũng không tồi. Có tiện nghi mà không chiếm là đồ khốn kiếp, đồng ý trước đã.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ đang ngồi đợi nghiêm túc, bỗng cười nói:
- Lần đầu gặp cô đã cảm thấy tôi rất có khí chất, người cũng đẹp. Nhưng sao bây giờ nhìn lại, cũng bộ dạng này nhưng sao trong lòng không có cảm giác giống vậy nữa?
Khóe miệng Lý Tư Kỳ hơi nhếch lên, cô đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Tần Dương. Đó là nói bản thân bình thường điên điên khùng khùng với hắn, cười đùa loạn xạ, tính cách như một con điên.
- Trước mặt người quen và người lạ có thể giống nhau sao? Con người không phải đeo mặt nạ sống qua ngày sao?
Tần Dương nhún vai một cái:
- Đời cô như vậy đúng là mệt mỏi.
- Mệt mỏi, người sống ai lại không mệt chứ?
Lý Tư Kỳ khẽ hừ một tiếng:
- Thoải mái, chính là để lại cho người chết!
Tần Dương cười haha, giơ ngón cái lên:
- Rất có đạo lý, rất có giác ngộ.
Hai người đang tám nhảm trong khu nghỉ ngơi, đột nhiên ánh mắt Lý Tư Kỳ khẽ thay đổi, nhìn về phía một nam một nữ đang ở cuối đường bước tới.
Tần Dương chú ý thay đổi của Lý Tư Kỳ, quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi mặc áo sơ mi quần tây đang đi về phía này, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Cô gái này cũng rất xinh đẹp, nhưng so với Lý Tư Kỳ trưởng thành hơn hai phần, thần thái nụ cười trên mặt có cảm giác “xã hội” hơn một chút.
Lúc Lý Tư Kỳ nhìn người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên cũng nhìn Lý Tư Kỳ, ánh mắt sáng lên, bước đi tới.
- Cô Lý, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lý Tư Kỳ đứng lên, trên mặt hiện ra nét cười:
- Chào đạo diễn Chân.
Ánh mắt đạo diễn Chân quét qua khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Kỳ, sau đó hạ mắt xuống nhìn vào cặp chân dài đeo vớ chặt, ánh mắt lại nóng lên hai phần.
- Cô Lý đến Truyền thông Quang Ảnh làm gì vậy. Tất cả vai diễn trong bộ phim Hồng Lăng Cách Cách đều đã quyết định rồi. Đúng rồi, vai diễn hôm trước cô thử vai là gì?
Thần sắc nụ cười trên mặt Lý Tư Kỳ không đổi:
- Đạo diễn Chân, tôi thử vai nha hoàn của nữ chính, Tiểu Trinh.
- Ồ, đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi. Haiz, thực ra diễn thử của cô Lý rất tốt, cũng rất hợp với vai Tiểu Trinh, nhưng có chút đáng tiếc…
Lý Tư Kỳ còn chưa lên tiếng, cô gái đúng bên cạnh đạo diễn Chân đã cười dịu dàng nói:
- Aiyo, cô gái này cũng thử vai Tiểu Trinh sao, đúng là trùng hợp.
Lý Tư Kỳ quay đầu, khẽ cười nói:
- Ý của cô là sao?
- Tôi cũng diễn thử vai Tiểu Trinh này, hơn nữa thử vai thành công rồi. Đạo diễn Chân nói tôi đặc biệt phù hợp với khí chất của Tiểu Trinh. Hôm nay đến công ty kí hợp đồng…
Lý Tư Kỳ nhìn cô gái mặc đồ đỏ xinh đẹp đứng dựa vào đạo diễn Chân, trong lòng chùng xuống, e rằng cô gái áo đỏ này vì vai Tiểu Trinh đã bỏ ra tất cả. Dĩ nhiên đơn giản nhất không ngoài việc trao đổi giữa thể xác và tiền thù lao, đây điều hết sức bình thường trong giới giải trí.
- Đúng không, đạo diễn Chân?
Thần sắc đạo diễn Chân hơi có vẻ lúng túng. Dù sao hắn cũng từng đề cập đến yêu cầu quá phận với Lý Tư Kỳ nhưng cuối cùng lại bị từ chối, trong lúc nóng giận loại Lý Tư Kỳ ra. Còn cô gái bên cạnh không chỉ ở cùng hắn rất nhiều ngày, tự nguyện làm theo, hắn muốn thế nào thì thế đó, hơn nữa còn đồng ý đem nửa tiền thù lao cho hắn, hắn mới đồng ý đưa vai Tiểu Trinh cho cô ấy.
Đạo diễn Chân đẩy mắt kiếng, che giấu sự ngại ngùng của bản thân, nhẹ giọng cười nói:
- Đúng vậy, Tô Tú cực kỳ phù hợp với tạo hình vai Tiểu Trinh. Thực ra cô Lý cũng rất thích hợp nhưng về mặt biểu diễn, cô Lý vẫn còn cứng nhắc, không đủ linh động…
Lời này của đạo diễn Chân ngoài mặt là nói diễn xuất, nhưng bên trong những từ “biểu diễn cứng nhắc”, “không đủ linh động” có nghĩa gì, mỗi người có mặt đều hiểu rõ.
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, nhưng hắn không hề mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn bên cạnh.
Cô gái Tô Tú mặc áo đỏ cũng hiểu ra chuyện gì, trong ánh mắt nhìn Lý Tư Kỳ nhất thời lộ ra hai phần thù địch. Dù cô cũng là phụ nữ, cũng rất xinh đẹp, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận Lý Tư Kỳ xinh đẹp hơn, khí chất hơn.
Vốn tưởng chỉ là thử vai bị loại bình thường, không ngờ đối thủ có cơ hội đạt được vai Tiểu Trinh này nhưng lại không đồng ý chấp nhận nguyên tắc ngầm mà bỏ vai, trong con ngươi Tô Tú có thêm vẻ phòng bị.
Tô Tú chủ động đưa tay ra, kéo tay đạo diễn Chân, nghểnh đầu mỉm cười tựa như đọc lời tuyên ngôn thắng lợi:
- Ai nói không phải chứ, đời người có nhiều cơ hội khác nhau, còn phải xem cô có biết nắm lấy không. Một khi bỏ qua sẽ không có lại được nữa. Đạo diễn, đây là lời ông nói đúng không?
/100
|