Nhóm dịch TTTV
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn:
- Ô, thẹn quá hóa giận rồi à?
Hà Thiên Phong bật dậy, liếc mắt khinh thường nhìn mấy tên trẻ tuổi, lạnh lùng chế nhạo đối phương.
Tôn Hiểu Đông cũng đứng dậy, nuốt miếng gan ngỗng vào bụng, to giọng nói:
- Đừng tưởng rằng chúng mày đông thì được phép phô trương. Bọn tao cũng không ít người đâu.
Tên vừa đứng dậy tên là Tề Cương, là bạn của Trương Khôn, Trương Khôn gọi gã đến giúp một tay,
Tề Cương hừ lạnh:
- Đây là việc giữa những thằng đàn ông với nhau, không cần liên lụy đến mấy nữ sinh kia. Tần Dương, không cần kéo người khác vào làm gì, tao với mày một đấu một, thế nào?
Khóe miệng Tần Dương cong cong cười, nói:
- Đánh cược thế nào?
Tề Cương hơi nhíu mày:
- Vậy thì cứ như lúc nãy, một đĩa thịt nướng với ba thùng bia, thế nào?
Tần Dương khẽ cười, chỉ vào một tên trông cũng có vẻ tháo vát.
- Chúng nó là đồng bọn của mày phải không? Nếu mày thua thì chúng cũng phải tham chiến thể hiện một chút chứ nhỉ?
Ánh mắt Tề Cương dần lạnh, đối phương vậy mà dễ dàng phân biệt được đâu là đồng bọn của mình. Nhưng ngay sau đó hắn liền thả lỏng tâm tình, đối phương một mình có thể hạ gục mấy tên xã hội đen, vậy thì đương nhiên mắt nhìn người sẽ tốt hơn người thường rồi.
Tề Cương không dám nói ra hết, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Người luyện vò thì đều yêu võ, thấy thích nên muốn so đấu là chuyện bình thường.
- Từng người vào thì từng người vào, cần gì phải nói như thể quang minh chính đại đến thế.
Tề Cương hơi bối rối, nói lớn:
- Đừng nói quá như vậy, qua được ải của tao rồi hãy tính.
Tần Dương lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Trương Khôn.
- Nếu chúng mày đã phá luật, định chơi lớn, vậy thì cứ để tao solo.
Trương Khôn trầm giọng:
- Mày muốn cược gì?
- Lúc trước mày nói cược tiền nhưng lại sợ bọn tao không chịu phải không? Thời buổi này không có tiền thì chẳng làm được việc gì hết, nên tao nghĩ chúng ta cứ cược tiền đi.
Trương Khôn mừng ra mặt. Dù sao thì hắn cũng là con nhà giàu, không có gì khác ngoài tiền, nếu cược tiền thì quá đơn giản.
- Được. Bao nhiêu?
Tần Dương thở dài:
- Cược ít quá thì mày lại bọn tao khinh thường mày. Thế này đi, cược mười vạn. Mày biết đấy, vừa hay tao mới kiếm được mười vạn....
Con ngươi Trương Khôn hơi co lại. Hắn và Tần Dương không thân quen, vậy mà đối phương đã dám chơi một phát mười vạn, chứng tỏ đối phương cực kỳ tự tin vào năng lực bản thân.
Mười vạn nhân dân tệ, Trương Khôn có, muốn lôi ra lúc nào cũng được, hắn không bận tâm đến số tiền này. Nhưng nếu lỡ như thua, chẳng khác nào một cái tát bôm bốp vào thể diện của hắn. Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền ra ngoài thì Trương Khôn hắn đâu còn chút mặt mũi nào.
Trương Khôn hơi do dự, Hà Thiên Phong đứng cạnh không hề do dự cất giọng:
- Ô, Trương đại gia, đừng sợ, mười vạn thôi mà. Vừa nãy nói chơi tiền chúng tôi chưa hẳn đã không chịu chơi, chưa gì mà đã quên nhanh vậy?
Lời Hà Thiên phong như một con dao sắc bén đâm vào lồng ngực Trương Khôn, khiến khuôn mặt hắn đột ngột biến sắc.
Phải rồi, trước đó Trương Khôn còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, vừa nói ra một câu đã bị Hà thiên Phong phản pháo, có hơi mất mặt.
Trương Khôn trừng Tần Dương, lạnh lùng nói:
- Tao biết mày dám chơi. Chơi 5 trận, thắng 3 trận là ăn, cược mười vạn, mày dám đặt không?
Trương Khôn vừa dứt lời, Tôn Hiểu Đông đã vội lên tiếng:
- Thắng ba trận, mày đang chơi từng người vào một đấy. Đúng là mặt dày.
Lâm Trúc lạnh lùng bổ sung:
- Vô liêm sỉ!
Sắc mặt Trương Khôn lập tức trở nên khó coi. Hắn vốn rất tư tin về Cương Tử, nhưng Tần Dương chủ động nói muốn một mình cân team làm hắn hơi lo lắng. Vì vậy hắn mới đề xuất kế hoạch từng người vào một để cho an toàn, nhưng lại bị mấy người Tôn Hiểu Đông vạch trần, nên hắn hơi xấu hổ.
- Tần Dương, mày dám chơi không, nói một câu xem?
Hà Thiên Phong tiến lên hai bước, đang định chửi mắng đã bị Tần Dương kéo tay lại. Tần Dương nhìn Trương Khôn, ánh mắt hơi suy tư.
- Không cần phải vào lần lượt làm gì cho thêm phiền, chúng mày cứ vào cả ba đi, chơi một trận quyết định thắng thua luôn.Mười vạn đồng!
Đáy lòng Trương Khôn giật thót, đệch mợ, một chọi ba!
Tần Dương trâu bò đến thế sao?
Trương Khôn không phải một kẻ lỗ mãng nóng vội, nhất thời hắn hơi đắn đo,bởi lỡ như một chọi ba mà bọn chúng vẫn thua thì lại càng mất mặt hơn.
Trương Khôn còn thưa tỏ thái độ gì, bọn Tề Cương bên cạnh đã nóng nảy.
- Đệch mợ, thằng nhãi kia, mày kiêu căng quá đấy.
- Đánh chết nó!
- Trương Khôn, đồng ý với nó đi!
Bọn Tề Cương đều đã đứng hết cả dậy, dù trong lòng Trương Khôn lo lắng thế nào thì vẫn phải đồng ý với chúng. Nếu không vụ này không phải Tần Dương khinh thường mấy người Tề Cương mà sẽ thành Trương Khôn hắn khinh bọn chúng.
- Đây là tự mày nói, một chọi ba, một trận quyết định, cược mười vạn!
Tần Dương cười nói:
- Phải, là tự tao nói. Thịt nướng sắp nguội hết rồi, chúng mày vào đi, đừng phí thời gian.
- Lão đại, cố lên!
- Hành chết chúng nó!
Bọn Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông như uống nhầm thuốc, nét mặt phấn khích, cho dù Tần Dương phải lấy một chọi ba thì bọn họ vẫn cứ tin Tần Dương nhất định sẽ giành chiến thắng.
Tần Dương là người chính chắn, một khi đã nói thì có việc gì mà không làm được!
Hắn nói có thể đánh, vậy thì chắc chắn sẽ thắng!
- Tần Dương....
Hàn Thanh Thanh chưa bao giờ thấy cảnh Tần Dương một mình đấu với cả một đám xã hội đen tay cầm dao gậy, tuy cô tin tưởng hắn, nhưng chung quy trong lòng vẫn hơi bất an.
Tần Dương quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh, nở nụ cười dịu dàng:
- Không sao, rất nhanh sẽ xong mà.
Nhạc Vũ Hân bọn họ vốn cũng hơi lo lắng, nhưng khi trông thấy nụ cười dịu dàng ấy của Tần Dương, trái tim đang nhảy nhót liên hồi dần dần bình tĩnh lại.
- Ôi, nụ cười ấy thật khiến người ta an tâm.
- Đúng vậy, chợt có cảm giác Tần Dương nhất định sẽ thắng, không hề thấp thỏm.
Nhạc Vũ Hân huých vai Hàn Thanh Thanh, thấp giọng nói nhỏ:
- Thật là ấm áp, nhỉ?
Đương nhiên Hàn Thanh Thanh biết Nhạc Vũ Hân đang ám chỉ điều gì, mặt hơi hồng hồng, trừng mắt nhìn Nhạc Vũ Hân một cái rồi bĩu môi quay đầu đi.Cô hơi căng thẳng nhìn về phía bốn người trong cuộc.
Bọn Tề Cương không hề khách khí với Tần Dương, bọn chúng đều là những người đã qua đào tạo, hiểu rất rõ đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Đối phương đã đưa ra yêu cầu, hơn nữa tiền cược cũng đã đặt rồi, việc của bọn chúng bây giờ chỉ là nhanh chóng đánh bại Tần Dương mà thôi. Cứ đánh cho hắn phải tự nhận thua, những trận đấu khẩu khác không quan trọng.
Huống hồ là trong lúc này, nói càng nhiều thì rất có thể đến cuối cùng lại càng mất mặt. Đối phương dám lấy một chọi ba, chứng tỏ hắn cực kỳ tự tin.
Gương mặt Tần Dương không chút căng thẳng, thần sắc bình tĩnh đứng giữa, lẳng lặng nhìn Tề Cương trước mặt.
Tề Cương là tên cầm đầu trong ba người.
Tề Cương không vội xông lên, hắn ném cho tên đứng cạnh một ánh mắt ra hiệu, tên đó lập tức hiểu ý. Hắn đi vòng ra sau lưng Tần Dương đột ngột bước một bước dài rồi xông về phía Tần Dương. Một cú đá uy lực đạp thẳng vảo khuỷu chân Tần Dương.
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn:
- Ô, thẹn quá hóa giận rồi à?
Hà Thiên Phong bật dậy, liếc mắt khinh thường nhìn mấy tên trẻ tuổi, lạnh lùng chế nhạo đối phương.
Tôn Hiểu Đông cũng đứng dậy, nuốt miếng gan ngỗng vào bụng, to giọng nói:
- Đừng tưởng rằng chúng mày đông thì được phép phô trương. Bọn tao cũng không ít người đâu.
Tên vừa đứng dậy tên là Tề Cương, là bạn của Trương Khôn, Trương Khôn gọi gã đến giúp một tay,
Tề Cương hừ lạnh:
- Đây là việc giữa những thằng đàn ông với nhau, không cần liên lụy đến mấy nữ sinh kia. Tần Dương, không cần kéo người khác vào làm gì, tao với mày một đấu một, thế nào?
Khóe miệng Tần Dương cong cong cười, nói:
- Đánh cược thế nào?
Tề Cương hơi nhíu mày:
- Vậy thì cứ như lúc nãy, một đĩa thịt nướng với ba thùng bia, thế nào?
Tần Dương khẽ cười, chỉ vào một tên trông cũng có vẻ tháo vát.
- Chúng nó là đồng bọn của mày phải không? Nếu mày thua thì chúng cũng phải tham chiến thể hiện một chút chứ nhỉ?
Ánh mắt Tề Cương dần lạnh, đối phương vậy mà dễ dàng phân biệt được đâu là đồng bọn của mình. Nhưng ngay sau đó hắn liền thả lỏng tâm tình, đối phương một mình có thể hạ gục mấy tên xã hội đen, vậy thì đương nhiên mắt nhìn người sẽ tốt hơn người thường rồi.
Tề Cương không dám nói ra hết, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Người luyện vò thì đều yêu võ, thấy thích nên muốn so đấu là chuyện bình thường.
- Từng người vào thì từng người vào, cần gì phải nói như thể quang minh chính đại đến thế.
Tề Cương hơi bối rối, nói lớn:
- Đừng nói quá như vậy, qua được ải của tao rồi hãy tính.
Tần Dương lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Trương Khôn.
- Nếu chúng mày đã phá luật, định chơi lớn, vậy thì cứ để tao solo.
Trương Khôn trầm giọng:
- Mày muốn cược gì?
- Lúc trước mày nói cược tiền nhưng lại sợ bọn tao không chịu phải không? Thời buổi này không có tiền thì chẳng làm được việc gì hết, nên tao nghĩ chúng ta cứ cược tiền đi.
Trương Khôn mừng ra mặt. Dù sao thì hắn cũng là con nhà giàu, không có gì khác ngoài tiền, nếu cược tiền thì quá đơn giản.
- Được. Bao nhiêu?
Tần Dương thở dài:
- Cược ít quá thì mày lại bọn tao khinh thường mày. Thế này đi, cược mười vạn. Mày biết đấy, vừa hay tao mới kiếm được mười vạn....
Con ngươi Trương Khôn hơi co lại. Hắn và Tần Dương không thân quen, vậy mà đối phương đã dám chơi một phát mười vạn, chứng tỏ đối phương cực kỳ tự tin vào năng lực bản thân.
Mười vạn nhân dân tệ, Trương Khôn có, muốn lôi ra lúc nào cũng được, hắn không bận tâm đến số tiền này. Nhưng nếu lỡ như thua, chẳng khác nào một cái tát bôm bốp vào thể diện của hắn. Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền ra ngoài thì Trương Khôn hắn đâu còn chút mặt mũi nào.
Trương Khôn hơi do dự, Hà Thiên Phong đứng cạnh không hề do dự cất giọng:
- Ô, Trương đại gia, đừng sợ, mười vạn thôi mà. Vừa nãy nói chơi tiền chúng tôi chưa hẳn đã không chịu chơi, chưa gì mà đã quên nhanh vậy?
Lời Hà Thiên phong như một con dao sắc bén đâm vào lồng ngực Trương Khôn, khiến khuôn mặt hắn đột ngột biến sắc.
Phải rồi, trước đó Trương Khôn còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, vừa nói ra một câu đã bị Hà thiên Phong phản pháo, có hơi mất mặt.
Trương Khôn trừng Tần Dương, lạnh lùng nói:
- Tao biết mày dám chơi. Chơi 5 trận, thắng 3 trận là ăn, cược mười vạn, mày dám đặt không?
Trương Khôn vừa dứt lời, Tôn Hiểu Đông đã vội lên tiếng:
- Thắng ba trận, mày đang chơi từng người vào một đấy. Đúng là mặt dày.
Lâm Trúc lạnh lùng bổ sung:
- Vô liêm sỉ!
Sắc mặt Trương Khôn lập tức trở nên khó coi. Hắn vốn rất tư tin về Cương Tử, nhưng Tần Dương chủ động nói muốn một mình cân team làm hắn hơi lo lắng. Vì vậy hắn mới đề xuất kế hoạch từng người vào một để cho an toàn, nhưng lại bị mấy người Tôn Hiểu Đông vạch trần, nên hắn hơi xấu hổ.
- Tần Dương, mày dám chơi không, nói một câu xem?
Hà Thiên Phong tiến lên hai bước, đang định chửi mắng đã bị Tần Dương kéo tay lại. Tần Dương nhìn Trương Khôn, ánh mắt hơi suy tư.
- Không cần phải vào lần lượt làm gì cho thêm phiền, chúng mày cứ vào cả ba đi, chơi một trận quyết định thắng thua luôn.Mười vạn đồng!
Đáy lòng Trương Khôn giật thót, đệch mợ, một chọi ba!
Tần Dương trâu bò đến thế sao?
Trương Khôn không phải một kẻ lỗ mãng nóng vội, nhất thời hắn hơi đắn đo,bởi lỡ như một chọi ba mà bọn chúng vẫn thua thì lại càng mất mặt hơn.
Trương Khôn còn thưa tỏ thái độ gì, bọn Tề Cương bên cạnh đã nóng nảy.
- Đệch mợ, thằng nhãi kia, mày kiêu căng quá đấy.
- Đánh chết nó!
- Trương Khôn, đồng ý với nó đi!
Bọn Tề Cương đều đã đứng hết cả dậy, dù trong lòng Trương Khôn lo lắng thế nào thì vẫn phải đồng ý với chúng. Nếu không vụ này không phải Tần Dương khinh thường mấy người Tề Cương mà sẽ thành Trương Khôn hắn khinh bọn chúng.
- Đây là tự mày nói, một chọi ba, một trận quyết định, cược mười vạn!
Tần Dương cười nói:
- Phải, là tự tao nói. Thịt nướng sắp nguội hết rồi, chúng mày vào đi, đừng phí thời gian.
- Lão đại, cố lên!
- Hành chết chúng nó!
Bọn Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông như uống nhầm thuốc, nét mặt phấn khích, cho dù Tần Dương phải lấy một chọi ba thì bọn họ vẫn cứ tin Tần Dương nhất định sẽ giành chiến thắng.
Tần Dương là người chính chắn, một khi đã nói thì có việc gì mà không làm được!
Hắn nói có thể đánh, vậy thì chắc chắn sẽ thắng!
- Tần Dương....
Hàn Thanh Thanh chưa bao giờ thấy cảnh Tần Dương một mình đấu với cả một đám xã hội đen tay cầm dao gậy, tuy cô tin tưởng hắn, nhưng chung quy trong lòng vẫn hơi bất an.
Tần Dương quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh, nở nụ cười dịu dàng:
- Không sao, rất nhanh sẽ xong mà.
Nhạc Vũ Hân bọn họ vốn cũng hơi lo lắng, nhưng khi trông thấy nụ cười dịu dàng ấy của Tần Dương, trái tim đang nhảy nhót liên hồi dần dần bình tĩnh lại.
- Ôi, nụ cười ấy thật khiến người ta an tâm.
- Đúng vậy, chợt có cảm giác Tần Dương nhất định sẽ thắng, không hề thấp thỏm.
Nhạc Vũ Hân huých vai Hàn Thanh Thanh, thấp giọng nói nhỏ:
- Thật là ấm áp, nhỉ?
Đương nhiên Hàn Thanh Thanh biết Nhạc Vũ Hân đang ám chỉ điều gì, mặt hơi hồng hồng, trừng mắt nhìn Nhạc Vũ Hân một cái rồi bĩu môi quay đầu đi.Cô hơi căng thẳng nhìn về phía bốn người trong cuộc.
Bọn Tề Cương không hề khách khí với Tần Dương, bọn chúng đều là những người đã qua đào tạo, hiểu rất rõ đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Đối phương đã đưa ra yêu cầu, hơn nữa tiền cược cũng đã đặt rồi, việc của bọn chúng bây giờ chỉ là nhanh chóng đánh bại Tần Dương mà thôi. Cứ đánh cho hắn phải tự nhận thua, những trận đấu khẩu khác không quan trọng.
Huống hồ là trong lúc này, nói càng nhiều thì rất có thể đến cuối cùng lại càng mất mặt. Đối phương dám lấy một chọi ba, chứng tỏ hắn cực kỳ tự tin.
Gương mặt Tần Dương không chút căng thẳng, thần sắc bình tĩnh đứng giữa, lẳng lặng nhìn Tề Cương trước mặt.
Tề Cương là tên cầm đầu trong ba người.
Tề Cương không vội xông lên, hắn ném cho tên đứng cạnh một ánh mắt ra hiệu, tên đó lập tức hiểu ý. Hắn đi vòng ra sau lưng Tần Dương đột ngột bước một bước dài rồi xông về phía Tần Dương. Một cú đá uy lực đạp thẳng vảo khuỷu chân Tần Dương.
/100
|