Editor: Lãng Nhược Y
Mạt thế.
Tiếng đàn vang lên, tiếng chém giết rung trời.
Ngay giữa chiến trường, trên tường thành cao lớn, một nữ nhân ngồi ngay ngắn ở cổng thành, dung nhan thanh lệ lại hiện lên khí chất hung ác. Một bộ xiêm y màu trắng đã loang đầy huyết sắc chói mắt, năm ngón tay chậm rãi di chuyển trên cổ cầm. Khoảng cách trăm dặm xung quanh nàng, tất cả tang thi (1) chỉ cần tới gần, cho dù là trên không hay mặt đất, đều lập tức bị tiếng đàn khống chế không thể di chuyển, ngón tay lướt qua cổ cầm ở trong lòng, một chuỗi âm thanh truyền đến, các tang thi đang bất động chớp mắt hóa thành tro, tiêu tán trong gió.
Tiếng đàn vang vọng trong không trung, phủ khắp phiến thi (3) không một ngọn cỏ. Thần cản giết thần, ma cản giết ma, cười ngắm nhân gian, kẻ địch mạnh cũng phải chết...
Trường Ngọc, đệ nhất cường giả hệ không gian.
“Uỳnh……” Âm thanh va chạm kịch liệt bất ngờ vang lên, chỉ trong khoảnh khắc sẽ biết được là sống hay chết.
“Phụt.” Trường Ngọc phun ra một búng máu. Vương Chính là tang thi vương (4), vừa phải giải quyết đám tang thi bên ngoài lại phải đối phó hắn, thiếu chút nữa nàng đã không khống chế được tình hình. Chỉ có điều, càng mạnh nàng lại càng có hứng thú. Trường Ngọc liếm máu tươi bên môi, trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh.
“Đội trưởng Trường Ngọc, đội trưởng bọn ta sai ta mang tinh hạch đến cho ngươi.” Từ một hướng khác của tường thành, một người đột nhiên chạy đến.
Trường Ngọc nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ gật gật đầu, chuyển tiếng đàn hướng về khu vực phía sau, để cho người nọ đi tới.
Người nọ thấy vậy lập tức bước nhanh hơn, nói nhanh: “ Đội trưởng Trường Ngọc mau dùng đi, bên này chỉ có thể dựa vào ngài, đội trưởng bọn ta bên kia phải đối phó với ba tên tang thi vương, không thể sang đây hỗ trợ.”
“Ba tên?” Trường Ngọc nhíu mày, trong lòng khẽ gợn sóng, sao đột nhiên lại đến nhiều như vậy: “ Sùng Hóa bên kia…… Phốc” Còn chưa nói xong câu, Trường Ngọc chỉ cảm thấy ngực đột nhiên tê rần, phun ra một ngụm máu tươi.
Ám toán?
Trên mặt Trường Ngọc nổi đầy gân xanh, lạnh lùng quay đầu nhìn người vừa đến: “Doanh Hoa?”
Lúc này, một mũi tên băng do pháp lực hệ băng ngưng kết đâm thẳng vào ngực Trường Ngọc. Ngay chỗ sơ hở của Trường Ngọc khi nàng đang dốc toàn lực đối phó hai đại tang thi, một phát trúng đích.
Doanh Hoa thấy Trường Ngọc thổ huyết, gương mặt mỹ lệ trở nên vặn vẹo, hiện sự phẫn nộ và tươi cười do sắp thực hiện được ước nguyện, hạ giọng nói: “Là ta.”
“Ngươi dám hại ta?” Trường Ngọc không thể tin, trong căn cứ lại có kẻ dám động thủ với nàng, là vì ngại bản thân sống lâu sao?
“ Đội trưởng muốn mạng của ngươi, ta không thể làm gì khác, đương nhiên chỉ có thể giết ngươi.” Doanh Hoa cực kỳ dứt khoát.
Sùng Hóa muốn mạng của nàng?
Thật không hợp lí, nàng và hắn thì có liên quan gì?
Doanh Hoa thấy Trường Ngọc mờ mịt, không hề che giấu sự ghen ghét mà nói: “Hắn thích ngươi.”
Hắn thích nàng?
Cho nên phải giết chết nàng?
Logic này……
“Cũng có thể như vậy.” Trường Ngọc gật gật đầu, suy một ra ba nói: “ Ngươi thích hắn?” Cho nên nàng ta đến giết nàng.
Doanh Hoa đắc ý cười: “Đương nhiên. Có điều, ta lại càng thích không gian độc nhất vô nhị kia của ngươi. Không phải ngươi dựa vào không gian kỳ lạ kia mới có được vũ khí lợi hại, mới có dị năng cường đại (5), mới khiến cho tất cả mọi người đều thích ngươi sao? Về sau, hết thảy những thứ này đều sẽ là của ta.”
Đè thấp tiếng cười thỏa mãn, Doanh Hoa nhanh chóng duỗi tay đoạt lấy chiếc nhẫn Trường Ngọc đang đeo trên tay, chiếc nhẫn này chính là vật đến không gian thần bí kia.
Trường Ngọc thấy vậy cũng không ngăn cản, để mặc Doanh Hoa cướp đi.
Trong mắt Doanh Hoa toát ra sựu tham lam và hưng phấn, nhanh chóng đeo nhẫn lên tay, cắn mạnh đầu lưỡi, sau đó dùng máu bôi lên nhẫn, đồng thời nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cúi người vừa nhìn nhẫn vừa di chuyển, đi đến đoạt lấy cổ cầm trong tay Trường Ngọc.
Mạt thế.
Tiếng đàn vang lên, tiếng chém giết rung trời.
Ngay giữa chiến trường, trên tường thành cao lớn, một nữ nhân ngồi ngay ngắn ở cổng thành, dung nhan thanh lệ lại hiện lên khí chất hung ác. Một bộ xiêm y màu trắng đã loang đầy huyết sắc chói mắt, năm ngón tay chậm rãi di chuyển trên cổ cầm. Khoảng cách trăm dặm xung quanh nàng, tất cả tang thi (1) chỉ cần tới gần, cho dù là trên không hay mặt đất, đều lập tức bị tiếng đàn khống chế không thể di chuyển, ngón tay lướt qua cổ cầm ở trong lòng, một chuỗi âm thanh truyền đến, các tang thi đang bất động chớp mắt hóa thành tro, tiêu tán trong gió.
Tiếng đàn vang vọng trong không trung, phủ khắp phiến thi (3) không một ngọn cỏ. Thần cản giết thần, ma cản giết ma, cười ngắm nhân gian, kẻ địch mạnh cũng phải chết...
Trường Ngọc, đệ nhất cường giả hệ không gian.
“Uỳnh……” Âm thanh va chạm kịch liệt bất ngờ vang lên, chỉ trong khoảnh khắc sẽ biết được là sống hay chết.
“Phụt.” Trường Ngọc phun ra một búng máu. Vương Chính là tang thi vương (4), vừa phải giải quyết đám tang thi bên ngoài lại phải đối phó hắn, thiếu chút nữa nàng đã không khống chế được tình hình. Chỉ có điều, càng mạnh nàng lại càng có hứng thú. Trường Ngọc liếm máu tươi bên môi, trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh.
“Đội trưởng Trường Ngọc, đội trưởng bọn ta sai ta mang tinh hạch đến cho ngươi.” Từ một hướng khác của tường thành, một người đột nhiên chạy đến.
Trường Ngọc nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ gật gật đầu, chuyển tiếng đàn hướng về khu vực phía sau, để cho người nọ đi tới.
Người nọ thấy vậy lập tức bước nhanh hơn, nói nhanh: “ Đội trưởng Trường Ngọc mau dùng đi, bên này chỉ có thể dựa vào ngài, đội trưởng bọn ta bên kia phải đối phó với ba tên tang thi vương, không thể sang đây hỗ trợ.”
“Ba tên?” Trường Ngọc nhíu mày, trong lòng khẽ gợn sóng, sao đột nhiên lại đến nhiều như vậy: “ Sùng Hóa bên kia…… Phốc” Còn chưa nói xong câu, Trường Ngọc chỉ cảm thấy ngực đột nhiên tê rần, phun ra một ngụm máu tươi.
Ám toán?
Trên mặt Trường Ngọc nổi đầy gân xanh, lạnh lùng quay đầu nhìn người vừa đến: “Doanh Hoa?”
Lúc này, một mũi tên băng do pháp lực hệ băng ngưng kết đâm thẳng vào ngực Trường Ngọc. Ngay chỗ sơ hở của Trường Ngọc khi nàng đang dốc toàn lực đối phó hai đại tang thi, một phát trúng đích.
Doanh Hoa thấy Trường Ngọc thổ huyết, gương mặt mỹ lệ trở nên vặn vẹo, hiện sự phẫn nộ và tươi cười do sắp thực hiện được ước nguyện, hạ giọng nói: “Là ta.”
“Ngươi dám hại ta?” Trường Ngọc không thể tin, trong căn cứ lại có kẻ dám động thủ với nàng, là vì ngại bản thân sống lâu sao?
“ Đội trưởng muốn mạng của ngươi, ta không thể làm gì khác, đương nhiên chỉ có thể giết ngươi.” Doanh Hoa cực kỳ dứt khoát.
Sùng Hóa muốn mạng của nàng?
Thật không hợp lí, nàng và hắn thì có liên quan gì?
Doanh Hoa thấy Trường Ngọc mờ mịt, không hề che giấu sự ghen ghét mà nói: “Hắn thích ngươi.”
Hắn thích nàng?
Cho nên phải giết chết nàng?
Logic này……
“Cũng có thể như vậy.” Trường Ngọc gật gật đầu, suy một ra ba nói: “ Ngươi thích hắn?” Cho nên nàng ta đến giết nàng.
Doanh Hoa đắc ý cười: “Đương nhiên. Có điều, ta lại càng thích không gian độc nhất vô nhị kia của ngươi. Không phải ngươi dựa vào không gian kỳ lạ kia mới có được vũ khí lợi hại, mới có dị năng cường đại (5), mới khiến cho tất cả mọi người đều thích ngươi sao? Về sau, hết thảy những thứ này đều sẽ là của ta.”
Đè thấp tiếng cười thỏa mãn, Doanh Hoa nhanh chóng duỗi tay đoạt lấy chiếc nhẫn Trường Ngọc đang đeo trên tay, chiếc nhẫn này chính là vật đến không gian thần bí kia.
Trường Ngọc thấy vậy cũng không ngăn cản, để mặc Doanh Hoa cướp đi.
Trong mắt Doanh Hoa toát ra sựu tham lam và hưng phấn, nhanh chóng đeo nhẫn lên tay, cắn mạnh đầu lưỡi, sau đó dùng máu bôi lên nhẫn, đồng thời nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cúi người vừa nhìn nhẫn vừa di chuyển, đi đến đoạt lấy cổ cầm trong tay Trường Ngọc.
/40
|