Nhìn nàng thổ huyết không ngừng, toàn bộ nội tạng đều bị pháp lực hệ băng làm tổn thương, bọn họ gần như sắp phát điên.
Trường Ngọc không ngừng thổ huyết, hơi thở trở nên yếu ớt, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười khổ: “Doanh Hoa hận ta hoành đao đoạt ái(1), ta…… Ai……” Ai thán một tiếng, những lời tiếp theo cũng không nói rõ ràng.
Thuộc hạ Trường Ngọc nghe vậy, đôi mắt trong phút chốc đỏ ngầu. Tình cảm của Doanh Hoa cùng với việc đội trưởng Sùng Hóa thích đội trưởng của bọn họ, cả căn cứ đều biết. Nhưng không ngờ Doanh Hoa lại có thể vì vậy mà ám toán đội trưởng của bọn họ, thù này không báo thề không làm người.
“Không phải, nàng ta đang đóng kịch, nàng ta vốn dĩ không có bị thương.” Doanh Hoa hét lớn, nhưng không có ai chú ý đến nàng ta.
“Trường Ngọc, Trường Ngọc.”
“Trường Ngọc đội trưởng……”
Từ xa, Sùng Hóa và người phụ trách căn cứ chạy nhanh đến. Cả hai vừa nôn nóng vừa lo lắng, sắc mặt cũng thay đổi.
“Trường Ngọc, nàng không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì, ta sẽ trị thương cho nàng thật tốt. Dược sư mau tới đây, mau tới đây.” Hai mắt Sùng Hóa rưng rưng, rõ ràng là một nam tử uy dũng nhưng lại gần như không kìm chế được mà run rẩy.
Trường Ngọc nhìn dáng vẻ Sùng Hóa như vậy, chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, sau đó yếu ớt vươn cánh tay cầm nhẫn lên.
Đó là nhẫn không gian, vũ khí vô song trong thiên hạ, là chiếc nhẫn mà Trường Ngọc luôn giữ không rời.
Trường Ngọc cầm nhẫn từ từ đưa tới trước mặt Sùng Hóa, ngay lúc Sùng Hóa gần như không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng lướt qua mặt Sùng Hóa mà giao cho người phụ trách căn cứ.
“Ta thích Sùng Hóa.” Trường Ngọc đột nhiên mở miệng, hơi thở mong manh.
Sùng Hóa nghe nàng nói đột nhiên sửng sốt, việc này……
“Ta yêu hắn, không thể cùng sinh……chỉ mong cộng tử đồng huyệt(2), nhưng ta lại không thể……tự tay giết hắn. Trưởng lão, sau khi ta chết, ai giết được Sùng Hóa đồng táng(3) cùng với ta, chiếc nhẫn này của ta sẽ giao cho……người đó.” Câu nói đứt quảng vừa xong, trong nháy mắt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sùng Hóa nhất thời ngây dại, câu nói này của Trường Ngọc, ý của nàng ta là……
Trường Ngọc dùng vẻ mặt si mê nhìn Sùng Hóa vẫn đang ngẩn người, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh lẽo. Muốn giết nàng, vậy từ nay về sau hãy hưởng thụ cảm giác ngày ngày đêm đêm bị người ta đuổi giết đi.
“Trường…… Lão……”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Trưởng lão cân nhắc trong nháy mắt, sau đó quyết đoán gật đầu. Tuy Sùng Hóa là cao thủ, nhưng cái nhẫn không gian kia của Trường Ngọc lại càng là bảo bối, đáng để đánh đổi một Sùng Hóa.
“Trưởng lão, ngài……” Sùng Hóa nhìn trưởng lão bằng vẻ mặt không dám tin.
“Như vậy…… là tốt rồi…… ngày Sùng Hóa chết…… chiếc nhẫn kia…… phong ấn sẽ tự giải……” Trường Ngọc nhìn tang thi vương xông đến từ phía xa, hai tay vô lực nắm chặt lại, vết thương trên người đột nhiên trở nặng khiến nàng phun mạnh một ngụm máu tươi, hai mắt từ từ nhắm lại, thân thể cũng dần dần biến mất.
Hôm nay Sùng Hóa muốn giết nàng, nếu không được trưởng lão ngầm đồng ý, thì dù là cổng thành người của hắn cũng không thể đến gần. Nếu bọn họ đều muốn có không gian của nàng, vậy nàng sẽ tặng bọn họ một món quà lớn, tự mình chém giết lẫn nhau. Về phần nàng, sẽ ẩn mình vào không gian tiêu khiển một thời gian. Hừ, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ ta.
Kẻ phụ nàng, nàng không quản hắn sẽ gặp phải chuyện gì.
“Trường Ngọc nữ thần……”
“Đội trưởng. Đội trưởng……”
Trong tiếng gào khóc phẫn nộ, những tang thi vương kia giống như cũng muốn đến góp vui, chớp mắt đã liên thủ với nhau bắt đầu tổng tiến công. Tiếng rít gào thật lớn hòa chung với tiếng thét chói tai của Doanh Hoa khi bị đám đông giận dữ vây quanh, vang dội như muốn xuyên thủng bầu trời phía trên căn cứ.
Trường Ngọc ẩn mình vào không gian: “Ta đi……”
Khắp nơi lúc này, chỉ có sự hỗn loạn.
……
Phượng Lam đại lục.
Cỏ xanh chập chờn, trăm hoa đua nở.
--- ------ ------ ------ ------
(1)Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 cướp đoạt ái tình của người khác)
(2) Cộng tử đồng huyệt: cùng chết và cùng chôn chung một huyệt
(3) Đồng tán: chôn cùng
Trường Ngọc không ngừng thổ huyết, hơi thở trở nên yếu ớt, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười khổ: “Doanh Hoa hận ta hoành đao đoạt ái(1), ta…… Ai……” Ai thán một tiếng, những lời tiếp theo cũng không nói rõ ràng.
Thuộc hạ Trường Ngọc nghe vậy, đôi mắt trong phút chốc đỏ ngầu. Tình cảm của Doanh Hoa cùng với việc đội trưởng Sùng Hóa thích đội trưởng của bọn họ, cả căn cứ đều biết. Nhưng không ngờ Doanh Hoa lại có thể vì vậy mà ám toán đội trưởng của bọn họ, thù này không báo thề không làm người.
“Không phải, nàng ta đang đóng kịch, nàng ta vốn dĩ không có bị thương.” Doanh Hoa hét lớn, nhưng không có ai chú ý đến nàng ta.
“Trường Ngọc, Trường Ngọc.”
“Trường Ngọc đội trưởng……”
Từ xa, Sùng Hóa và người phụ trách căn cứ chạy nhanh đến. Cả hai vừa nôn nóng vừa lo lắng, sắc mặt cũng thay đổi.
“Trường Ngọc, nàng không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì, ta sẽ trị thương cho nàng thật tốt. Dược sư mau tới đây, mau tới đây.” Hai mắt Sùng Hóa rưng rưng, rõ ràng là một nam tử uy dũng nhưng lại gần như không kìm chế được mà run rẩy.
Trường Ngọc nhìn dáng vẻ Sùng Hóa như vậy, chậm rãi vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, sau đó yếu ớt vươn cánh tay cầm nhẫn lên.
Đó là nhẫn không gian, vũ khí vô song trong thiên hạ, là chiếc nhẫn mà Trường Ngọc luôn giữ không rời.
Trường Ngọc cầm nhẫn từ từ đưa tới trước mặt Sùng Hóa, ngay lúc Sùng Hóa gần như không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng lướt qua mặt Sùng Hóa mà giao cho người phụ trách căn cứ.
“Ta thích Sùng Hóa.” Trường Ngọc đột nhiên mở miệng, hơi thở mong manh.
Sùng Hóa nghe nàng nói đột nhiên sửng sốt, việc này……
“Ta yêu hắn, không thể cùng sinh……chỉ mong cộng tử đồng huyệt(2), nhưng ta lại không thể……tự tay giết hắn. Trưởng lão, sau khi ta chết, ai giết được Sùng Hóa đồng táng(3) cùng với ta, chiếc nhẫn này của ta sẽ giao cho……người đó.” Câu nói đứt quảng vừa xong, trong nháy mắt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sùng Hóa nhất thời ngây dại, câu nói này của Trường Ngọc, ý của nàng ta là……
Trường Ngọc dùng vẻ mặt si mê nhìn Sùng Hóa vẫn đang ngẩn người, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh lẽo. Muốn giết nàng, vậy từ nay về sau hãy hưởng thụ cảm giác ngày ngày đêm đêm bị người ta đuổi giết đi.
“Trường…… Lão……”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Trưởng lão cân nhắc trong nháy mắt, sau đó quyết đoán gật đầu. Tuy Sùng Hóa là cao thủ, nhưng cái nhẫn không gian kia của Trường Ngọc lại càng là bảo bối, đáng để đánh đổi một Sùng Hóa.
“Trưởng lão, ngài……” Sùng Hóa nhìn trưởng lão bằng vẻ mặt không dám tin.
“Như vậy…… là tốt rồi…… ngày Sùng Hóa chết…… chiếc nhẫn kia…… phong ấn sẽ tự giải……” Trường Ngọc nhìn tang thi vương xông đến từ phía xa, hai tay vô lực nắm chặt lại, vết thương trên người đột nhiên trở nặng khiến nàng phun mạnh một ngụm máu tươi, hai mắt từ từ nhắm lại, thân thể cũng dần dần biến mất.
Hôm nay Sùng Hóa muốn giết nàng, nếu không được trưởng lão ngầm đồng ý, thì dù là cổng thành người của hắn cũng không thể đến gần. Nếu bọn họ đều muốn có không gian của nàng, vậy nàng sẽ tặng bọn họ một món quà lớn, tự mình chém giết lẫn nhau. Về phần nàng, sẽ ẩn mình vào không gian tiêu khiển một thời gian. Hừ, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ ta.
Kẻ phụ nàng, nàng không quản hắn sẽ gặp phải chuyện gì.
“Trường Ngọc nữ thần……”
“Đội trưởng. Đội trưởng……”
Trong tiếng gào khóc phẫn nộ, những tang thi vương kia giống như cũng muốn đến góp vui, chớp mắt đã liên thủ với nhau bắt đầu tổng tiến công. Tiếng rít gào thật lớn hòa chung với tiếng thét chói tai của Doanh Hoa khi bị đám đông giận dữ vây quanh, vang dội như muốn xuyên thủng bầu trời phía trên căn cứ.
Trường Ngọc ẩn mình vào không gian: “Ta đi……”
Khắp nơi lúc này, chỉ có sự hỗn loạn.
……
Phượng Lam đại lục.
Cỏ xanh chập chờn, trăm hoa đua nở.
--- ------ ------ ------ ------
(1)Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱 – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 cướp đoạt ái tình của người khác)
(2) Cộng tử đồng huyệt: cùng chết và cùng chôn chung một huyệt
(3) Đồng tán: chôn cùng
/40
|