Dịch: Sylvesta
Vương Man căn bản không nghĩ tới, Chiến Thiên Minh sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy.
Mà Chiến Thiên Minh cũng lười cùng hắn phí lời, ánh mắt quét mọi người một chút, trong lòng thầm nói: “Hừ! Các ngươi đều chuẩn bị khiếp sợ cho ta đi.”
Lật tay một cái quẳng ra hơn mười đầu Yêu thú.
Những đầu Yêu thú đẫm máu lăn đầy đất.
Bỗng dưng!
Mắt của đám thôn dân đều căng lên tròn xoe.
“Trời ạ! Chuyện này...”
“Những thứ này... Những thứ này tất cả đều là đầu Yêu thú? Làm sao có khả năng có nhiều như vậy?”
“Mau nhìn, đây là nhất phẩm Yêu thú Lam Băng Thử, ta đã thấy.”
“Cái này là đầu Liệt Diễm Sài...”
“Thật sự, thật sự toàn bộ đều là đầu Yêu thú, toàn bộ đều là...”
“...”
Mọi người tất cả đều đang khiếp sợ.
Thậm chí, bọn họ đều đã quên đi nghi hoặc Chiến Thiên Minh từ nơi nào biến ra những đầu Yêu thú này.
Con mắt Vương Man như muốn lòi ra.
Trong lòng kinh ngạc không ngớt.
Mà lúc này.
Chiến Thiên Minh lần thứ hai lật tay thêm một cái.
Hô địa!
Một đầu thú lớn như cái lu nước lăn ra, phịch một tiếng, nện ở trên quảng trường.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ánh mắt nhìn tới.
“Này... Đó là cái gì?”
Đầu thú to lớn chấn động đến mức trong lòng mọi người trong thôn đều hoảng sợ.
Còn không chờ bọn họ phản ứng lại, Chiến Thiên Minh lật tay thêm một cái, lại một đầu thú to lớn nữa lăn ra.
Sau đó, đầu thú to lớn thứ ba cũng lăn ra.
Ba cái đầu thú khổng lồ.
Tùy ý đặt trên quảng trường.
Mỗi một đầu, đều hung hăng rung động trái tim cùng con mắt của các thôn dân.
Rốt cục...
Có người nhận ra.
“Đây là... Đây là đầu của con Yêu Lang trong Ác Lang Cốc kia.” Một thôn dân chỉ vào đầu Yêu thú to lớn thứ nhất nói.
Trong thanh âm kia tràn ngập chấn động.
Không thể tin được!
Tất cả mọi người đều không thể tin được đây là sự thật.
Cho tới hai đầu Yêu thú khác, thì lại không có ai nhận ra được.
Lúc này, Lưu Vũ đứng dậy, nói ra: “Chớ kinh ngạc quá sớm! Ta nói cho các ngươi biết, hai con Yêu thú này còn lợi hại hơn!”
Theo thanh âm Lưu Vũ vang lên, ánh mắt của mọi người không khỏi chuyển qua người hắn.
Lưu Vũ chậm rãi nói ra: “Đầu này là của nhị phẩm Yêu thú Hỏa Diễm Hồng Tinh.”
Ti...
Phía dưới quảng trường nhất thời vang lên một tràng tiếng hít hơi lạnh.
Mọi người tất cả đều ngốc đứng tại chỗ, như bị sét đánh.
Đầu Nhị phẩm Yêu thú?
Trời ạ!
Chiến Thiên Minh lại chém giết nhị phẩm Yêu thú?!
Nhìn thấy biểu hiện dại ra trên mặt mọi người, Lưu Vũ thay Chiến Thiên Minh hô to một tiếng ở đáy lòng: “Mẹ nhà nó, ánh mắt thiển cận của các ngươi cuối cùng cũng sáng tỏ, biết Thiên Minh lợi hại rồi chứ? Xem các ngươi sau này còn dám xem thường Thiên Minh không? Hừ!”
Bất quá, Lưu Vũ không dám nói ra.
Dù sao cha mẹ của hắn đang ở dưới quảng trường nhìn lên.
Nhưng đáy lòng Lưu Vũ thật sự thay Chiến Thiên Minh cao hứng.
Hơn nữa là cao hứng phi thường.
“Khặc khục...”
Ho nhẹ hai tiếng, Lưu Vũ lại đi tới đầu yêu thú thứ ba, đồng thời tăng cao hai phần âm thanh.
“Đầu này, lại càng không phải nói.”
Bỗng dưng, mọi người tất cả đều từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt hoàn toàn quét về phía Lưu Vũ.
Lưu Vũ vỗ vỗ đầu Yêu thú này, lần thứ hai cất cao giọng nói: “Đầu này là của nhị phẩm đỉnh cao Yêu thú, Huyết Giáp Bạo Hổ.”
Ti...
Một trận khí lạnh mãnh liệt cấp tốc vang lên.
Tất cả thôn dân đều chấn động.
Thậm chí còn có chút nghẹt thở.
Đây cũng quá...
Quá chấn động rồi?
Thậm chí ngay cả nhị phẩm đỉnh cao Yêu thú cũng bị chém giết.
Chiến Thiên Minh thật sự có lợi hại như vậy?
Vương Man trong đám người đã triệt để há hốc mồm, còn có mẹ của hắn Trương Thẩm, trên khuôn mặt béo ị cũng tràn đầy vẻ kinh hãi.
Mẹ con hai người, căn bản không thể tin được tình cảnh nhìn thấy trước mắt.
Quá chấn động rồi!
Chấn động đến trái tim hai mẹ con bọn họ đều nghẹn lại như sắp ngừng đập.
Mọi người còn đang khiếp sợ.
Chiến Thiên Minh nhưng lười chờ đợi, đi thẳng tới trước mặt Trần thúc công.
“Này lão già, thí luyện của ta có tính hoàn thành hay không?”
Chiến Thiên Minh cũng chẳng thèm tôn kính lão già này dù sao những người này không một ai để lại cho hắn bất kỳ ấn tượng tốt nào. Ở trong trí nhớ của hắn, cái mà hắn nhận từ những người này chỉ là sự lạnh lùng.
Tôn kính?
Đó là thứ dành cho những người đáng giá hắn tôn kính
Mấy người trước mắt này.
Không có ai đáng giá để hắn đối xử như vậy.
Theo thanh âm Chiến Thiên Minh vang lên, mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Mọi ánh mắt hoàn toàn tập trung lên trên người Chiến Thiên Minh.
“Tính.” Trần thúc công rốt cục gật đầu.
Nếu như không tính thì biết làm sao bây giờ?
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch trưởng thôn, thu được 50000 điểm kinh nghiệm, ngân lượng 1000 lạng, Long khí 100 điểm, thu được danh hiệu trưởng thôn”
Lúc này, một lão nhân khác bên trong thôn đứng ra một bước, chậm rãi nói ra: “Ta đề nghị đánh giá khảo hạch thí luyện của Chiến Thiên Minh xếp hạng vinh quang nhất. Hài tử này không cần tham gia bất kỳ khảo hạch nào nữa trực tiếp nắm giữ tư cách trưởng thôn đời tiếp theo”
Nghe vậy, thôn dân ngẩn ra sau đó, tiếng hưởng ứng vang lên càng ngày càng nhiều.
“Không sai, ta cũng đồng ý.”
“Ta đồng ý...”
“Ta cũng đồng ý...”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh, nhiệm vụ khảo hạch trưởng thôn được đánh giá vinh quang, thưởng 50000 điểm kinh nghiệm, ngân lượng 1000 lạng, 100 điểm Long khí, danh hiệu trưởng thôn đổi thành vinh quang trưởng thôn.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh thăng cấp thành tam tinh võ giả, thu được 2 điểm thuộc tính.”
Cùng lúc đó, thương thế của Chiến Thiên Minh khi cùng Trương Dụng ác chiến trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục.
Nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Chiến Thiên Minh không khỏi sững sờ.
Còn có chuyện tốt như thế?
Ta nhổ vào! Lão già vừa nãy...
Nha không, lão nhân gia vừa nãy là ai?
Quả thực quá đáng yêu mà!
Ánh mắt quét tới, Chiến Thiên Minh lập tức nhận ra.
Lão nhân kia hắn có chút ấn tượng, khi còn bé, hắn còn bị lão nhân đánh vào mông.
Bất quá...
Quên đi.
Xem ở đề nghi chính xác nhất trên thế giới của lão, ta không thèm so đo.
Ha ha...
Chiến Thiên Minh trong lòng cười nở hoa.
Mà trong đám người.
Vương Man cùng Trương Thẩm sau khi phục hồi lại tinh thần lại tỏ rõ vẻ âm trầm.
Lúc này, Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt quét về phía Vương Man.
“Vương Man, ngươi có phải là nên cởi quần?”
Bỗng dưng!
Vương Man trong đám người phản ứng lại. Sắc mặt kia đột nhiên đanh lại, trợn trừng mắt nhìn Chiến Thiên Minh.
“Chiến Thiên Minh, ngươi đừng có mơ.” Vương Man cả giận nói.
Chiến Thiên Minh châm biếm nở nụ cười, ánh mắt quét bốn phía, nói: “Chư vị, các ngươi đều nghe thấy vụ đánh cược vừa nãy chứ?”
“Không sai, chúng ta xác thực nghe thấy.”
“Đúng, Vương Man, nguyện chơi nguyện thua cuộc, nhanh cởi quần chạy quanh thôn 100 vòng.”
“Lúc chạy đừng quên hô to ‘Ta phục rồi’.”
“Vương Man, chuyện đánh cuộc là ngươi nói ra trước, bây giờ thua muốn quỵt nợ hả? Ngươi muốn ném mặt mũi Vương gia các ngươi hả?”
“Vương Man, ngươi mau thực hiện nhanh lên.”
Sắc mặt Vương Man âm trầm đến đáng sợ.
Không chịu được người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, hắn xoay người muốn rời đi.
Chiến Thiên Minh ánh mắt lẫm liệt.
“Hừ! Muốn đi?”
Vèo!
Phốc!
Phi thạch bắn ra chuẩn xác không có sai sót bắn thẳng vào trong cúc hoa Vương Man.
“Ô... Ô...”
Hai mắt Vương Man co lại, hai tay ôm cái mông, cả người tê rần.
Chiến Thiên Minh châm biếm nói: “Vương Man, ngươi không chạy cũng sao. Chỉ cần mười cục đá liên tiếp nổ tung cúc hoa ngươi thì ngươi không cần chạy nữa.”
Nghe vậy, Vương Man suýt chút nữa bị doạ cho ngất đi.
“Ta... Ta chạy còn không được sao? Ô ô... Ô ô...”
Vương Man đã khóc rống lên.
“Chiến Thiên Minh, ngươi cái tiểu tạp...” Trương Thẩm tức giận không kìm nổi, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chiến Thiên Minh quét tới sợ đến mức rụt cổ lại không dám nói tiếp.
“Hừ!” Chiến Thiên Minh hừ nhẹ.
Nếu như bà béo chết tiệt này không ngậm miệng lại, hắn không ngại giáo huấn bà thêm một lần nữa.
Rất nhanh, thôn dân liền nhìn thấy một một người mông trần trùng trục chạy quanh thôn. Các thiếu nữ trong thôn ngó qua chỗ khác không dám nhìn, nhưng vẫn có mấy nha đầu gan lớn, len lén liếc nhìn.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhìn cái gì vậy?” Trưởng bối của nha đầu dạy dỗ.
“Ha ha... Vương Man, ngươi đừng chỉ lo chạy à, nhớ còn phải lớn tiếng hô “Ta phục rồi”.”
Có người cười hét.
“Đúng, không hô thì cho dù ngươi chạy mấy vòng cũng không tính.” Có người phụ họa.
“Ha ha...”
Thôn dân đều nở nụ cười.
Xưa nay xem trò vui người đời đều như vậy.
Mà Vương Man càng là khóc không ra nước mắt, cúc hoa đau đớn.
Cắn chặt răng, hắn vừa chạy vừa hô.
“Ta... Phục...”
“Ta... Phục...”
Vương Man căn bản không nghĩ tới, Chiến Thiên Minh sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy.
Mà Chiến Thiên Minh cũng lười cùng hắn phí lời, ánh mắt quét mọi người một chút, trong lòng thầm nói: “Hừ! Các ngươi đều chuẩn bị khiếp sợ cho ta đi.”
Lật tay một cái quẳng ra hơn mười đầu Yêu thú.
Những đầu Yêu thú đẫm máu lăn đầy đất.
Bỗng dưng!
Mắt của đám thôn dân đều căng lên tròn xoe.
“Trời ạ! Chuyện này...”
“Những thứ này... Những thứ này tất cả đều là đầu Yêu thú? Làm sao có khả năng có nhiều như vậy?”
“Mau nhìn, đây là nhất phẩm Yêu thú Lam Băng Thử, ta đã thấy.”
“Cái này là đầu Liệt Diễm Sài...”
“Thật sự, thật sự toàn bộ đều là đầu Yêu thú, toàn bộ đều là...”
“...”
Mọi người tất cả đều đang khiếp sợ.
Thậm chí, bọn họ đều đã quên đi nghi hoặc Chiến Thiên Minh từ nơi nào biến ra những đầu Yêu thú này.
Con mắt Vương Man như muốn lòi ra.
Trong lòng kinh ngạc không ngớt.
Mà lúc này.
Chiến Thiên Minh lần thứ hai lật tay thêm một cái.
Hô địa!
Một đầu thú lớn như cái lu nước lăn ra, phịch một tiếng, nện ở trên quảng trường.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Ánh mắt nhìn tới.
“Này... Đó là cái gì?”
Đầu thú to lớn chấn động đến mức trong lòng mọi người trong thôn đều hoảng sợ.
Còn không chờ bọn họ phản ứng lại, Chiến Thiên Minh lật tay thêm một cái, lại một đầu thú to lớn nữa lăn ra.
Sau đó, đầu thú to lớn thứ ba cũng lăn ra.
Ba cái đầu thú khổng lồ.
Tùy ý đặt trên quảng trường.
Mỗi một đầu, đều hung hăng rung động trái tim cùng con mắt của các thôn dân.
Rốt cục...
Có người nhận ra.
“Đây là... Đây là đầu của con Yêu Lang trong Ác Lang Cốc kia.” Một thôn dân chỉ vào đầu Yêu thú to lớn thứ nhất nói.
Trong thanh âm kia tràn ngập chấn động.
Không thể tin được!
Tất cả mọi người đều không thể tin được đây là sự thật.
Cho tới hai đầu Yêu thú khác, thì lại không có ai nhận ra được.
Lúc này, Lưu Vũ đứng dậy, nói ra: “Chớ kinh ngạc quá sớm! Ta nói cho các ngươi biết, hai con Yêu thú này còn lợi hại hơn!”
Theo thanh âm Lưu Vũ vang lên, ánh mắt của mọi người không khỏi chuyển qua người hắn.
Lưu Vũ chậm rãi nói ra: “Đầu này là của nhị phẩm Yêu thú Hỏa Diễm Hồng Tinh.”
Ti...
Phía dưới quảng trường nhất thời vang lên một tràng tiếng hít hơi lạnh.
Mọi người tất cả đều ngốc đứng tại chỗ, như bị sét đánh.
Đầu Nhị phẩm Yêu thú?
Trời ạ!
Chiến Thiên Minh lại chém giết nhị phẩm Yêu thú?!
Nhìn thấy biểu hiện dại ra trên mặt mọi người, Lưu Vũ thay Chiến Thiên Minh hô to một tiếng ở đáy lòng: “Mẹ nhà nó, ánh mắt thiển cận của các ngươi cuối cùng cũng sáng tỏ, biết Thiên Minh lợi hại rồi chứ? Xem các ngươi sau này còn dám xem thường Thiên Minh không? Hừ!”
Bất quá, Lưu Vũ không dám nói ra.
Dù sao cha mẹ của hắn đang ở dưới quảng trường nhìn lên.
Nhưng đáy lòng Lưu Vũ thật sự thay Chiến Thiên Minh cao hứng.
Hơn nữa là cao hứng phi thường.
“Khặc khục...”
Ho nhẹ hai tiếng, Lưu Vũ lại đi tới đầu yêu thú thứ ba, đồng thời tăng cao hai phần âm thanh.
“Đầu này, lại càng không phải nói.”
Bỗng dưng, mọi người tất cả đều từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt hoàn toàn quét về phía Lưu Vũ.
Lưu Vũ vỗ vỗ đầu Yêu thú này, lần thứ hai cất cao giọng nói: “Đầu này là của nhị phẩm đỉnh cao Yêu thú, Huyết Giáp Bạo Hổ.”
Ti...
Một trận khí lạnh mãnh liệt cấp tốc vang lên.
Tất cả thôn dân đều chấn động.
Thậm chí còn có chút nghẹt thở.
Đây cũng quá...
Quá chấn động rồi?
Thậm chí ngay cả nhị phẩm đỉnh cao Yêu thú cũng bị chém giết.
Chiến Thiên Minh thật sự có lợi hại như vậy?
Vương Man trong đám người đã triệt để há hốc mồm, còn có mẹ của hắn Trương Thẩm, trên khuôn mặt béo ị cũng tràn đầy vẻ kinh hãi.
Mẹ con hai người, căn bản không thể tin được tình cảnh nhìn thấy trước mắt.
Quá chấn động rồi!
Chấn động đến trái tim hai mẹ con bọn họ đều nghẹn lại như sắp ngừng đập.
Mọi người còn đang khiếp sợ.
Chiến Thiên Minh nhưng lười chờ đợi, đi thẳng tới trước mặt Trần thúc công.
“Này lão già, thí luyện của ta có tính hoàn thành hay không?”
Chiến Thiên Minh cũng chẳng thèm tôn kính lão già này dù sao những người này không một ai để lại cho hắn bất kỳ ấn tượng tốt nào. Ở trong trí nhớ của hắn, cái mà hắn nhận từ những người này chỉ là sự lạnh lùng.
Tôn kính?
Đó là thứ dành cho những người đáng giá hắn tôn kính
Mấy người trước mắt này.
Không có ai đáng giá để hắn đối xử như vậy.
Theo thanh âm Chiến Thiên Minh vang lên, mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Mọi ánh mắt hoàn toàn tập trung lên trên người Chiến Thiên Minh.
“Tính.” Trần thúc công rốt cục gật đầu.
Nếu như không tính thì biết làm sao bây giờ?
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch trưởng thôn, thu được 50000 điểm kinh nghiệm, ngân lượng 1000 lạng, Long khí 100 điểm, thu được danh hiệu trưởng thôn”
Lúc này, một lão nhân khác bên trong thôn đứng ra một bước, chậm rãi nói ra: “Ta đề nghị đánh giá khảo hạch thí luyện của Chiến Thiên Minh xếp hạng vinh quang nhất. Hài tử này không cần tham gia bất kỳ khảo hạch nào nữa trực tiếp nắm giữ tư cách trưởng thôn đời tiếp theo”
Nghe vậy, thôn dân ngẩn ra sau đó, tiếng hưởng ứng vang lên càng ngày càng nhiều.
“Không sai, ta cũng đồng ý.”
“Ta đồng ý...”
“Ta cũng đồng ý...”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh, nhiệm vụ khảo hạch trưởng thôn được đánh giá vinh quang, thưởng 50000 điểm kinh nghiệm, ngân lượng 1000 lạng, 100 điểm Long khí, danh hiệu trưởng thôn đổi thành vinh quang trưởng thôn.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh thăng cấp thành tam tinh võ giả, thu được 2 điểm thuộc tính.”
Cùng lúc đó, thương thế của Chiến Thiên Minh khi cùng Trương Dụng ác chiến trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục.
Nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Chiến Thiên Minh không khỏi sững sờ.
Còn có chuyện tốt như thế?
Ta nhổ vào! Lão già vừa nãy...
Nha không, lão nhân gia vừa nãy là ai?
Quả thực quá đáng yêu mà!
Ánh mắt quét tới, Chiến Thiên Minh lập tức nhận ra.
Lão nhân kia hắn có chút ấn tượng, khi còn bé, hắn còn bị lão nhân đánh vào mông.
Bất quá...
Quên đi.
Xem ở đề nghi chính xác nhất trên thế giới của lão, ta không thèm so đo.
Ha ha...
Chiến Thiên Minh trong lòng cười nở hoa.
Mà trong đám người.
Vương Man cùng Trương Thẩm sau khi phục hồi lại tinh thần lại tỏ rõ vẻ âm trầm.
Lúc này, Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt quét về phía Vương Man.
“Vương Man, ngươi có phải là nên cởi quần?”
Bỗng dưng!
Vương Man trong đám người phản ứng lại. Sắc mặt kia đột nhiên đanh lại, trợn trừng mắt nhìn Chiến Thiên Minh.
“Chiến Thiên Minh, ngươi đừng có mơ.” Vương Man cả giận nói.
Chiến Thiên Minh châm biếm nở nụ cười, ánh mắt quét bốn phía, nói: “Chư vị, các ngươi đều nghe thấy vụ đánh cược vừa nãy chứ?”
“Không sai, chúng ta xác thực nghe thấy.”
“Đúng, Vương Man, nguyện chơi nguyện thua cuộc, nhanh cởi quần chạy quanh thôn 100 vòng.”
“Lúc chạy đừng quên hô to ‘Ta phục rồi’.”
“Vương Man, chuyện đánh cuộc là ngươi nói ra trước, bây giờ thua muốn quỵt nợ hả? Ngươi muốn ném mặt mũi Vương gia các ngươi hả?”
“Vương Man, ngươi mau thực hiện nhanh lên.”
Sắc mặt Vương Man âm trầm đến đáng sợ.
Không chịu được người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, hắn xoay người muốn rời đi.
Chiến Thiên Minh ánh mắt lẫm liệt.
“Hừ! Muốn đi?”
Vèo!
Phốc!
Phi thạch bắn ra chuẩn xác không có sai sót bắn thẳng vào trong cúc hoa Vương Man.
“Ô... Ô...”
Hai mắt Vương Man co lại, hai tay ôm cái mông, cả người tê rần.
Chiến Thiên Minh châm biếm nói: “Vương Man, ngươi không chạy cũng sao. Chỉ cần mười cục đá liên tiếp nổ tung cúc hoa ngươi thì ngươi không cần chạy nữa.”
Nghe vậy, Vương Man suýt chút nữa bị doạ cho ngất đi.
“Ta... Ta chạy còn không được sao? Ô ô... Ô ô...”
Vương Man đã khóc rống lên.
“Chiến Thiên Minh, ngươi cái tiểu tạp...” Trương Thẩm tức giận không kìm nổi, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chiến Thiên Minh quét tới sợ đến mức rụt cổ lại không dám nói tiếp.
“Hừ!” Chiến Thiên Minh hừ nhẹ.
Nếu như bà béo chết tiệt này không ngậm miệng lại, hắn không ngại giáo huấn bà thêm một lần nữa.
Rất nhanh, thôn dân liền nhìn thấy một một người mông trần trùng trục chạy quanh thôn. Các thiếu nữ trong thôn ngó qua chỗ khác không dám nhìn, nhưng vẫn có mấy nha đầu gan lớn, len lén liếc nhìn.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhìn cái gì vậy?” Trưởng bối của nha đầu dạy dỗ.
“Ha ha... Vương Man, ngươi đừng chỉ lo chạy à, nhớ còn phải lớn tiếng hô “Ta phục rồi”.”
Có người cười hét.
“Đúng, không hô thì cho dù ngươi chạy mấy vòng cũng không tính.” Có người phụ họa.
“Ha ha...”
Thôn dân đều nở nụ cười.
Xưa nay xem trò vui người đời đều như vậy.
Mà Vương Man càng là khóc không ra nước mắt, cúc hoa đau đớn.
Cắn chặt răng, hắn vừa chạy vừa hô.
“Ta... Phục...”
“Ta... Phục...”
/77
|