Sáng sớm hôm sau, hai người Đỗ Nham và Triển Phi đi tới nhà họ Cận liền thấy được bộ dáng chung sống của mấy người Sở Thanh, trong lòng đồng thời có cảm giác quái dị không thể diễn tả, không còn cách nào, bởi vì tuy đây là nhà họ Cận, nhưng dù nhìn thế nào cũng cảm thấy Sở Thanh mới chính là chủ nhân của nơi này, đành chịu thôi, trên đời này có một loại người như vậy, mặc kệ ở chỗ nào, cô cũng là trung tâm của mọi người.
“Đỗ đại ca, anh xem xét thế nào việc nhờ tôi dẫn đội đi thành phố B?” Bây giờ Sở Thanh đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, trễ nhất là ngày mai sẽ đi, nếu như đối phương không thể chấp nhận yêu cầu của mình, vậy thì cô cũng không cần lãng phí thế gia ở chỗ này thêm nữa, dù sao đối phương chỉ là bạn của Thần ca, cô không bắt buộc phải tự làm khó mình.
“Đúng, Sở Thanh, chuyện lần này làm phiền cậu, hơn nữa tôi sẽ đi cùng các cậu tới thành phố B. Nếu như trong đội ngũ có người nào đó làm chuyện không nên làm, tôi sẽ tự mình ra tay giải quyết.” Triển Phi nói vô cùng thành khẩn, trên mặt cũng mang theo nụ cười rất khiêm tốn, nhưng lại khiến Sở Thanh nhíu mày.
Cá tính của người trước mặt tuyệt đối không phải dáng vẻ này, nếu cảm giác của cô không sai, loại diện mạo ôn tồn nho nhã này căn bản là giả vờ!
Nhưng đối với Sở Thanh mà nói, điểm này không quan trọng, chẳng qua là một người đồng hành mà thôi, Sở Thanh cũng không muốn cùng anh ta có qua lại gì, hơn nữa. . . . . . Nếu như anh ta tới quấy rầy dien.đan.lqdmình, cô cũng không cảm thấy cần thiết phải xuống tay lưu tình.
Lúc này Triển Phi còn chưa biết, anh có lòng dạ muốn lưu lại ấn tượng tốt với cô nhưng lớp ngụy trang này lại đem điểm ấn tượng kéo xuống phía dưới trục hoành, hơn nữa ở trong lòng còn cảm khái một chút rằng anh đúng là ngụy quân tử am hiểu ngụy trang.
“Nói vậy liền làm phiền anh…phó đội trưởng?” Nhìn anh đứng bên cạnh Đỗ Nham, dáng vẻ giống như đội phó, nhưng Sở Thanh không có biện pháp xác định, chỉ có thể dùng giọng nghi ngờ hỏi anh.
“Chào cậu, Sở Thanh, tôi là Triển Phi - phó quan của Đỗ Nham, cho nên cậu gọi tôi là phó đội trưởng cũng không sai.” Triển Phi cười chúm chím vươn tay, một bộ dáng thân thiện, nhưng Sở Thanh cũng không cho rằng người này nói như vậy là dịu dàng khiêm tốn.
Mặc dù Sở Thanh không nắm rõ trí nhớ của linh hồn trong cơ thể này, nhưng Hoàng Á Lê cũng đã nói qua với cô những điểm đặc biệt cần chú ý ở mạt thế, mà may mắn là cô được ban tặng một trí nhớ tốt, chỉ cần là người quan trọng được Hoàng Á Lê nhắc đến, cô đều nhớ rất rõ ràng.
Triển Phi này chính là một người trong số đó, vốn dĩ thành phố A được nhà họ Cận nắm giữ, nhưng mạt thế càng kéo dài, sự khống chế của quân đội với các căn cứ thành phố lớn cũng từ từ thầm thay đổi, d/dlqdonvề sau sở dĩ thành phố A sẽ rơi vào tay quân đội cũng là do người đàn ông trước mặt này bày mưu kế.
Triển Phi, danh hiệu Cuồng Lang , đã từng là một thành viên của bộ đội đặc chủng, sau mạt thế vẫn luôn đi theo Đỗ Nham ở lại thành phố A, dị năng hệ tinh thần, am hiểu khống chế người khác, sở dĩ ban đầu nhà họ Sở sẽ buông tha quyền lực trong tay cũng do người đàn ông này lợi dụng dị năng hệ tinh thần của mình khống chế người nhà họ Cận.
Chỉ là…
Nghĩ tới đây Sở Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, Cận Hi cũng có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa bây giờ cũng không yếu. Nếu như rèn luyện vài năm nữa, cũng không phải không có đủ năng lực chống lại Triển Phi, mà dù không đủ, nhưng ít nhất sẽ không bị anh ta khống chế, tại sao cuối cùng tất cả thành viên ở tầng cao nhất của nhà họ Cận đều bị Triển Phi khống chế được?
Thật ra thì đây cũng không phải do tài liệu Hoàng Á Lê đưa có vấn đề, mà bởi vì có người ngoại lai là Sở Thanh ảnh hưởng.
Những chuyện ở trên và hiện tại hoàn toàn khác nhau, đời trước Sở Thanh cũng không được phát hiện bản lĩnh, cả khoảng thời gian này Sở Thanh vẫn là một cậu thiếu niên cần Lục Thần bảo vệ. Bởi vì Sở Nghiên cũng không trở nên đen tối, bọn họ thuận lợi đến được thành phố B, còn Cận Hi vốn sẽ gặp nạn lại bình an vô sự, đợi đến nửa năm sau xảy ra lần thi triều đầu tiên mọi người mới trở lại thành phố A, khi đó người nắm quyền ở đây đã không còn hoàn hoàn ở trong tay nhà họ Cận. Vì đảm bảo lợi ích của mình, Cận Hi càng không có thời gian đi vận dụng dị năng, mà một năm sau khi quân đội đoạt quyền, Triển Phi đã là cao thủ cấp ba trung kỳ, còn Cận Hi cũng chỉ là dị năng giả cao cấp cấp một, hoàn toàn không phải đối thủ của Triển Phi.
“Xin chào, phó đội trưởng Triển.” Nói xong, Sở Thanh đặt tay ở trong bàn tay Triển Phi nhẹ nhàng cầm lấy, tại lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng liền thu tay về.
Trong nháy mắt Triển Phi liền hiểu rõ Sở Thanh, chẳng những thiếu niên này cùng một dạng khát máu với mình, mà so với mình còn giảo hoạt hơn, căn bản chính là tiểu hồ ly cực kì gian xảo!
Chỉ có điều càng như vậy Triển Phi càng thêm hứng thú, một tên nhóc đáng yêu như vậy ai có thể không thích đây!
Dĩ nhiên, định nghĩa từ thích của Triển Phi cũng không giống bình thường, nói chính xác một chút phải là sự hấp dẫn giữa những người có hơi thở giống nhau đi!
“A Thanh, có thời gian đi xem một chút những nhà khoa học kia, dù sao trong khoảng thời gian này các cậu muốn chung đụng tốt, ít nhất trước khi đi thành phố B các cậu sẽ có một khoảng thời gian chung sống d.dlequydonkhông ngắn.” Nói tới chỗ này, Đỗ Nham lấy từ sau lưng của một tên lính quèn ra một cái hộp để vào trước trước mặt Sở Thanh: “Cái này chính là thứ bị nghi ngờ nguyên nhân ô nhiễm, mặc dù nói là nghi ngờ, nhưng xã hội này đã xác định rồi, cho nên nhất định cậu phải cẩn thận!”
Toàn bộ những chuyện nên bàn giao đều đã bàn giao xong, Sở Thanh đồng ý chắc chắn sẽ đi quân bộ xem một chút những vị nhà khoa học kia, rồi hai vị đội trưởng chính phó rời đi.
Sau khi hai người họ rời đi, Sở Thanh mở cái rương kia ra, tầm mắt rơi vào một tảng đá với nhiều màu sắc rực rỡ. Sở Thanh nhíu nhíu mày, cô có thể cảm nhận từ trên tảng đá này một nguồn năng lượng khổng lồ, mặc dù năng lượng đó không có hiệu quả đặc biệt gì với cô, nhưng Sở Thanh lại cảm thấy trong đó một loại
“Đỗ đại ca, anh xem xét thế nào việc nhờ tôi dẫn đội đi thành phố B?” Bây giờ Sở Thanh đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, trễ nhất là ngày mai sẽ đi, nếu như đối phương không thể chấp nhận yêu cầu của mình, vậy thì cô cũng không cần lãng phí thế gia ở chỗ này thêm nữa, dù sao đối phương chỉ là bạn của Thần ca, cô không bắt buộc phải tự làm khó mình.
“Đúng, Sở Thanh, chuyện lần này làm phiền cậu, hơn nữa tôi sẽ đi cùng các cậu tới thành phố B. Nếu như trong đội ngũ có người nào đó làm chuyện không nên làm, tôi sẽ tự mình ra tay giải quyết.” Triển Phi nói vô cùng thành khẩn, trên mặt cũng mang theo nụ cười rất khiêm tốn, nhưng lại khiến Sở Thanh nhíu mày.
Cá tính của người trước mặt tuyệt đối không phải dáng vẻ này, nếu cảm giác của cô không sai, loại diện mạo ôn tồn nho nhã này căn bản là giả vờ!
Nhưng đối với Sở Thanh mà nói, điểm này không quan trọng, chẳng qua là một người đồng hành mà thôi, Sở Thanh cũng không muốn cùng anh ta có qua lại gì, hơn nữa. . . . . . Nếu như anh ta tới quấy rầy dien.đan.lqdmình, cô cũng không cảm thấy cần thiết phải xuống tay lưu tình.
Lúc này Triển Phi còn chưa biết, anh có lòng dạ muốn lưu lại ấn tượng tốt với cô nhưng lớp ngụy trang này lại đem điểm ấn tượng kéo xuống phía dưới trục hoành, hơn nữa ở trong lòng còn cảm khái một chút rằng anh đúng là ngụy quân tử am hiểu ngụy trang.
“Nói vậy liền làm phiền anh…phó đội trưởng?” Nhìn anh đứng bên cạnh Đỗ Nham, dáng vẻ giống như đội phó, nhưng Sở Thanh không có biện pháp xác định, chỉ có thể dùng giọng nghi ngờ hỏi anh.
“Chào cậu, Sở Thanh, tôi là Triển Phi - phó quan của Đỗ Nham, cho nên cậu gọi tôi là phó đội trưởng cũng không sai.” Triển Phi cười chúm chím vươn tay, một bộ dáng thân thiện, nhưng Sở Thanh cũng không cho rằng người này nói như vậy là dịu dàng khiêm tốn.
Mặc dù Sở Thanh không nắm rõ trí nhớ của linh hồn trong cơ thể này, nhưng Hoàng Á Lê cũng đã nói qua với cô những điểm đặc biệt cần chú ý ở mạt thế, mà may mắn là cô được ban tặng một trí nhớ tốt, chỉ cần là người quan trọng được Hoàng Á Lê nhắc đến, cô đều nhớ rất rõ ràng.
Triển Phi này chính là một người trong số đó, vốn dĩ thành phố A được nhà họ Cận nắm giữ, nhưng mạt thế càng kéo dài, sự khống chế của quân đội với các căn cứ thành phố lớn cũng từ từ thầm thay đổi, d/dlqdonvề sau sở dĩ thành phố A sẽ rơi vào tay quân đội cũng là do người đàn ông trước mặt này bày mưu kế.
Triển Phi, danh hiệu Cuồng Lang , đã từng là một thành viên của bộ đội đặc chủng, sau mạt thế vẫn luôn đi theo Đỗ Nham ở lại thành phố A, dị năng hệ tinh thần, am hiểu khống chế người khác, sở dĩ ban đầu nhà họ Sở sẽ buông tha quyền lực trong tay cũng do người đàn ông này lợi dụng dị năng hệ tinh thần của mình khống chế người nhà họ Cận.
Chỉ là…
Nghĩ tới đây Sở Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, Cận Hi cũng có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa bây giờ cũng không yếu. Nếu như rèn luyện vài năm nữa, cũng không phải không có đủ năng lực chống lại Triển Phi, mà dù không đủ, nhưng ít nhất sẽ không bị anh ta khống chế, tại sao cuối cùng tất cả thành viên ở tầng cao nhất của nhà họ Cận đều bị Triển Phi khống chế được?
Thật ra thì đây cũng không phải do tài liệu Hoàng Á Lê đưa có vấn đề, mà bởi vì có người ngoại lai là Sở Thanh ảnh hưởng.
Những chuyện ở trên và hiện tại hoàn toàn khác nhau, đời trước Sở Thanh cũng không được phát hiện bản lĩnh, cả khoảng thời gian này Sở Thanh vẫn là một cậu thiếu niên cần Lục Thần bảo vệ. Bởi vì Sở Nghiên cũng không trở nên đen tối, bọn họ thuận lợi đến được thành phố B, còn Cận Hi vốn sẽ gặp nạn lại bình an vô sự, đợi đến nửa năm sau xảy ra lần thi triều đầu tiên mọi người mới trở lại thành phố A, khi đó người nắm quyền ở đây đã không còn hoàn hoàn ở trong tay nhà họ Cận. Vì đảm bảo lợi ích của mình, Cận Hi càng không có thời gian đi vận dụng dị năng, mà một năm sau khi quân đội đoạt quyền, Triển Phi đã là cao thủ cấp ba trung kỳ, còn Cận Hi cũng chỉ là dị năng giả cao cấp cấp một, hoàn toàn không phải đối thủ của Triển Phi.
“Xin chào, phó đội trưởng Triển.” Nói xong, Sở Thanh đặt tay ở trong bàn tay Triển Phi nhẹ nhàng cầm lấy, tại lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng liền thu tay về.
Trong nháy mắt Triển Phi liền hiểu rõ Sở Thanh, chẳng những thiếu niên này cùng một dạng khát máu với mình, mà so với mình còn giảo hoạt hơn, căn bản chính là tiểu hồ ly cực kì gian xảo!
Chỉ có điều càng như vậy Triển Phi càng thêm hứng thú, một tên nhóc đáng yêu như vậy ai có thể không thích đây!
Dĩ nhiên, định nghĩa từ thích của Triển Phi cũng không giống bình thường, nói chính xác một chút phải là sự hấp dẫn giữa những người có hơi thở giống nhau đi!
“A Thanh, có thời gian đi xem một chút những nhà khoa học kia, dù sao trong khoảng thời gian này các cậu muốn chung đụng tốt, ít nhất trước khi đi thành phố B các cậu sẽ có một khoảng thời gian chung sống d.dlequydonkhông ngắn.” Nói tới chỗ này, Đỗ Nham lấy từ sau lưng của một tên lính quèn ra một cái hộp để vào trước trước mặt Sở Thanh: “Cái này chính là thứ bị nghi ngờ nguyên nhân ô nhiễm, mặc dù nói là nghi ngờ, nhưng xã hội này đã xác định rồi, cho nên nhất định cậu phải cẩn thận!”
Toàn bộ những chuyện nên bàn giao đều đã bàn giao xong, Sở Thanh đồng ý chắc chắn sẽ đi quân bộ xem một chút những vị nhà khoa học kia, rồi hai vị đội trưởng chính phó rời đi.
Sau khi hai người họ rời đi, Sở Thanh mở cái rương kia ra, tầm mắt rơi vào một tảng đá với nhiều màu sắc rực rỡ. Sở Thanh nhíu nhíu mày, cô có thể cảm nhận từ trên tảng đá này một nguồn năng lượng khổng lồ, mặc dù năng lượng đó không có hiệu quả đặc biệt gì với cô, nhưng Sở Thanh lại cảm thấy trong đó một loại
/136
|