Sắc mặt người đàn ông hơi ngượng ngùng, nhưng Sở Thanh cũng không để ý, trong mắt của cô căn bản không có cái gọi là phân biệt giới tính, dù sao cho tới giờ Sở Thanh cũng có coi mình là con gái đâu!
Đợi đến lúc Sở Thanh đặt anh ta vào ghế lái phụ, Chiến Thiên Dụ mới nhìn rõ người này là ai.
“Tô Bắc, sao lại là anh?” Ánh mắt Chiến Thiên Dụ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, một người trước mạt thế quang vinh chói lọi giờ lại trở nên chật vật như vậy, hơn nữa không chỉ là nhếch nhác, mà còn bị người hãm hại đến mức này, theo lý thì người đàn ông này không thể vô dụng như vậy!
“Chiến Thiên Dụ?” Hiển nhiên Tô Bắc không nghĩ sẽ gặp phải người quen, tâm tình càng thêm ngũ vị tạp trần, mặc dù anh và Chiến Thiên Dụ không tính là bạn bè, nhưng vẫn có chút buôn bán qua lại, bị bạn làm ăn thấy vẻ chật vật của mình như vậy khiến anh có chút khó chịu.
“Làm sao anh lại bị người ta làm thành bộ dạng này?” Nhìn Tô Bắc như vậy trong lòng Chiến Thiên Dụ vẫn có chút không đành lòng, thậm chí giây phút này anh còn thấy may mắn vì Sở Thanh phát hiện ra Tô Bắc, nếu không chẳng phải anh sẽ bị người ta hành hạ đến chết sao?
“Nói ra rất dài, vẫn là lỗi của tôi, nhìn sai lòng người, quên mất rằng ngay cả trung thành cũng có giá của nó.” Giọng của Tô Bắc mang theo sự bất đắc dĩ, d.d.l.qd thái độ càng bất đắc dĩ hơn, anh thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng người phản bội anh lại chính là một trong những anh em cùng nhau vượt núi đao biển lửa.
Thấy Tô Bắc như vậy, Chiến Thiên Dụ cũng không biết nên an ủi cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một, trong lòng âm thầm cảm thấy đồng tình.
“Anh nói anh phải báo thù, vậy kẻ thù của anh ở nơi nào?” Muốn có được sự trung thành của người khó chơi này ngoài cứu anh ra còn phải giúp anh trả thù, điểm này Sở Thanh vẫn chưa quên.
Hơn nữa bây giờ cô cũng hiểu đại khái thân phận của người đàn ông này, Tô Bắc – Phú thương nổi danh thành phố B, trước mặt thế được người người kính ngưỡng, không ngờ sau những năm tháng quang vinh đó ở mạt thế lại bị người chà đạp thành bộ dáng này.
“Còn nữa, nói một chút xem, tại sao anh lại thành như bây giờ?”
Nghe thấy câu hỏi của Sở Thanh, Tô Bắc hơi run rẩy, nhưng anh tự nói với mình phải đối mặt với tất cả, trốn tránh không phải là cách!
“Kẻ thù của tôi bây giờ đang ở thành phố m, nghe nói cả thành phố M hoàn toàn đã bị anh ta nắm giữ trong tay, vì vậy lúc này muốn động vào anh ta là chuyện vô cùng khó khăn, về phần tôi…” Nói tới bản thân, Tô Bắc bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt ngập tràn sự bị sỉ nhục: “Sau mạt thế anh ta cảm giác được dị năng thức tỉnh, lúc đầu anh ta vẫn quan tâm tôi rất tốt, tôi còn cho đây chỉ là tình anh em. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện anh ta có ý dòm ngó mình, nên mới tốt với tôi như vậy. Thậm chí có một ngày anh ta bỏ lớp ngụy trang, muốn cưỡng bức tôi, cuối cùng vì tôi thà chết không theo nên đã đánh gãy chân tay tôi, sau đó vì tôi định tự sát nên anh ta mới không thực hiện được. Nhưng vì thú dục của bản thân, anh ta đưa tôi tới chỗ này để người nhục nhã, đến khi nào tôi đồng ý để anh ta độc chiếm mới thôi!”
Tô Bắc là người cao ngạo mức nào, làm sao có thể khuất phục dưới thân một người đàn ông, cho nên anh thề sống chết không theo, mà những người nhục mạ anh cũng thay đổi trầm trọng hơn, thậm chí cũng có người nhòm ngó sắc đẹp của anh, tiếc rằng chỉ cần ai có ý đồ, anh sẽ cắn lưỡi, dần dà cũng không còn ai dám làm vậy.
“Thành phố M này…” Giọng Sở Thanh mơ hồ không rõ, không biết vì sao, cô càng có cảm giác chuyến đi thành phố M lần này không đơn giản, thảo dược ức chế zombies, kẻ thù của Tô Bắc, nhìn như hai chuyện hoàn toàn riêng biệt, nhưng không hiểu tại sao đều có mục tiêu là dẫn Sở Thanh tới thành phố M, rốt cuộc thì nơi đó có bí mật gì?
Dĩ nhiên, dù là bí mật gì đi nữa đều không phải chuyện Sở Thanh có thể suy nghĩ lúc này, bây giờ cô chỉ có thể rời khỏi huyện Thanh sau đó mới xử lí những vấn đề đó.
Cuối cùng, đoàn người an toàn rời khỏi huyện Thanh, mà đi theo lại có thêm hai người, một là Chiến Thiên Dụ, còn người kia chính là Tô Bắc đang bị thương nặng.
Đến thời gian ăn cơm, mọi người tụ tập lại một chỗ, chuẩn bị lương khô. Nhưng bây giờ nhờ có Chiến Thiên Dụ mà vấn đề thức ăn được giải quyết rất nhanh, Chiến Thiên Dụ thân là dị năng giả hệ không gian, thức ăn tất nhiên là có, nhưng nước thì không đủ. Dù mọi người mang không ít nước, nhưng sau khi dùng để nấu cơm thì chỗ còn lại không đủ để uống rồi.
Lúc mọi người đang nhức đầu thì một lần nữa Sở Thanh lại giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng. Chỉ thấy một dòng nước nho nhỏ từ đầu ngón tay Sở Thanh tràn ra, cũng không chảy xuống đất, ngược lại bay vào trong chiếc nồi phía xa. Mọi người còn đang cảm khái hóa ra Sở Thanh là dị năng giả song hệ, Mặc Phỉ đã hóa ra một ngọn lửa, sau khi ngọn lửa được bỏ vào trong nồi, nước lấp tức sôi, khống chế lực tốt như vậy thật làm người khác mở rộng tầm mắt!
Nhờ có hai người, bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau đó Sở Thanh còn nhờ vị dị năng giả của quân đội kia lấy xe của họ ra, rồi để Chiến Thiên Dụ mang Tô Bắc đi tắm, sau cùng mới có thể giúp Tô Bắc chuẩn đoán vết thương.
Thật ra không phải không tắm liền không có cách chuẩn đoán bệnh, chẳng qua Sở Thanh thích sạch sẽ như vậy sẽ tuyệt đối không để mình tiếp xúc với một người không rõ đã bao lâu chưa tắm, mà còn là người không chỉ lăn lộn dưới đất một lần!
Sở Thanh giúp hai người nấu xong nước tắm, đi ra ngoài chờ, mà Mạc Phỉ Phỉ luôn đứng bên cạnh nhìn cũng rất lo lắng cho thương thế của Tô Bắc, dù một thân nhếch nhác cũng khiến người ta cảm nhận được phong
Đợi đến lúc Sở Thanh đặt anh ta vào ghế lái phụ, Chiến Thiên Dụ mới nhìn rõ người này là ai.
“Tô Bắc, sao lại là anh?” Ánh mắt Chiến Thiên Dụ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, một người trước mạt thế quang vinh chói lọi giờ lại trở nên chật vật như vậy, hơn nữa không chỉ là nhếch nhác, mà còn bị người hãm hại đến mức này, theo lý thì người đàn ông này không thể vô dụng như vậy!
“Chiến Thiên Dụ?” Hiển nhiên Tô Bắc không nghĩ sẽ gặp phải người quen, tâm tình càng thêm ngũ vị tạp trần, mặc dù anh và Chiến Thiên Dụ không tính là bạn bè, nhưng vẫn có chút buôn bán qua lại, bị bạn làm ăn thấy vẻ chật vật của mình như vậy khiến anh có chút khó chịu.
“Làm sao anh lại bị người ta làm thành bộ dạng này?” Nhìn Tô Bắc như vậy trong lòng Chiến Thiên Dụ vẫn có chút không đành lòng, thậm chí giây phút này anh còn thấy may mắn vì Sở Thanh phát hiện ra Tô Bắc, nếu không chẳng phải anh sẽ bị người ta hành hạ đến chết sao?
“Nói ra rất dài, vẫn là lỗi của tôi, nhìn sai lòng người, quên mất rằng ngay cả trung thành cũng có giá của nó.” Giọng của Tô Bắc mang theo sự bất đắc dĩ, d.d.l.qd thái độ càng bất đắc dĩ hơn, anh thế nào cũng không ngờ tới, cuối cùng người phản bội anh lại chính là một trong những anh em cùng nhau vượt núi đao biển lửa.
Thấy Tô Bắc như vậy, Chiến Thiên Dụ cũng không biết nên an ủi cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một, trong lòng âm thầm cảm thấy đồng tình.
“Anh nói anh phải báo thù, vậy kẻ thù của anh ở nơi nào?” Muốn có được sự trung thành của người khó chơi này ngoài cứu anh ra còn phải giúp anh trả thù, điểm này Sở Thanh vẫn chưa quên.
Hơn nữa bây giờ cô cũng hiểu đại khái thân phận của người đàn ông này, Tô Bắc – Phú thương nổi danh thành phố B, trước mặt thế được người người kính ngưỡng, không ngờ sau những năm tháng quang vinh đó ở mạt thế lại bị người chà đạp thành bộ dáng này.
“Còn nữa, nói một chút xem, tại sao anh lại thành như bây giờ?”
Nghe thấy câu hỏi của Sở Thanh, Tô Bắc hơi run rẩy, nhưng anh tự nói với mình phải đối mặt với tất cả, trốn tránh không phải là cách!
“Kẻ thù của tôi bây giờ đang ở thành phố m, nghe nói cả thành phố M hoàn toàn đã bị anh ta nắm giữ trong tay, vì vậy lúc này muốn động vào anh ta là chuyện vô cùng khó khăn, về phần tôi…” Nói tới bản thân, Tô Bắc bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt ngập tràn sự bị sỉ nhục: “Sau mạt thế anh ta cảm giác được dị năng thức tỉnh, lúc đầu anh ta vẫn quan tâm tôi rất tốt, tôi còn cho đây chỉ là tình anh em. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện anh ta có ý dòm ngó mình, nên mới tốt với tôi như vậy. Thậm chí có một ngày anh ta bỏ lớp ngụy trang, muốn cưỡng bức tôi, cuối cùng vì tôi thà chết không theo nên đã đánh gãy chân tay tôi, sau đó vì tôi định tự sát nên anh ta mới không thực hiện được. Nhưng vì thú dục của bản thân, anh ta đưa tôi tới chỗ này để người nhục nhã, đến khi nào tôi đồng ý để anh ta độc chiếm mới thôi!”
Tô Bắc là người cao ngạo mức nào, làm sao có thể khuất phục dưới thân một người đàn ông, cho nên anh thề sống chết không theo, mà những người nhục mạ anh cũng thay đổi trầm trọng hơn, thậm chí cũng có người nhòm ngó sắc đẹp của anh, tiếc rằng chỉ cần ai có ý đồ, anh sẽ cắn lưỡi, dần dà cũng không còn ai dám làm vậy.
“Thành phố M này…” Giọng Sở Thanh mơ hồ không rõ, không biết vì sao, cô càng có cảm giác chuyến đi thành phố M lần này không đơn giản, thảo dược ức chế zombies, kẻ thù của Tô Bắc, nhìn như hai chuyện hoàn toàn riêng biệt, nhưng không hiểu tại sao đều có mục tiêu là dẫn Sở Thanh tới thành phố M, rốt cuộc thì nơi đó có bí mật gì?
Dĩ nhiên, dù là bí mật gì đi nữa đều không phải chuyện Sở Thanh có thể suy nghĩ lúc này, bây giờ cô chỉ có thể rời khỏi huyện Thanh sau đó mới xử lí những vấn đề đó.
Cuối cùng, đoàn người an toàn rời khỏi huyện Thanh, mà đi theo lại có thêm hai người, một là Chiến Thiên Dụ, còn người kia chính là Tô Bắc đang bị thương nặng.
Đến thời gian ăn cơm, mọi người tụ tập lại một chỗ, chuẩn bị lương khô. Nhưng bây giờ nhờ có Chiến Thiên Dụ mà vấn đề thức ăn được giải quyết rất nhanh, Chiến Thiên Dụ thân là dị năng giả hệ không gian, thức ăn tất nhiên là có, nhưng nước thì không đủ. Dù mọi người mang không ít nước, nhưng sau khi dùng để nấu cơm thì chỗ còn lại không đủ để uống rồi.
Lúc mọi người đang nhức đầu thì một lần nữa Sở Thanh lại giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng. Chỉ thấy một dòng nước nho nhỏ từ đầu ngón tay Sở Thanh tràn ra, cũng không chảy xuống đất, ngược lại bay vào trong chiếc nồi phía xa. Mọi người còn đang cảm khái hóa ra Sở Thanh là dị năng giả song hệ, Mặc Phỉ đã hóa ra một ngọn lửa, sau khi ngọn lửa được bỏ vào trong nồi, nước lấp tức sôi, khống chế lực tốt như vậy thật làm người khác mở rộng tầm mắt!
Nhờ có hai người, bữa cơm này ăn rất vui vẻ, sau đó Sở Thanh còn nhờ vị dị năng giả của quân đội kia lấy xe của họ ra, rồi để Chiến Thiên Dụ mang Tô Bắc đi tắm, sau cùng mới có thể giúp Tô Bắc chuẩn đoán vết thương.
Thật ra không phải không tắm liền không có cách chuẩn đoán bệnh, chẳng qua Sở Thanh thích sạch sẽ như vậy sẽ tuyệt đối không để mình tiếp xúc với một người không rõ đã bao lâu chưa tắm, mà còn là người không chỉ lăn lộn dưới đất một lần!
Sở Thanh giúp hai người nấu xong nước tắm, đi ra ngoài chờ, mà Mạc Phỉ Phỉ luôn đứng bên cạnh nhìn cũng rất lo lắng cho thương thế của Tô Bắc, dù một thân nhếch nhác cũng khiến người ta cảm nhận được phong
/136
|