“Sở Thanh à, có thật bây giờ cậu không sao không? Có cần kiểm tra một chút hay không, hôm nay. . . . . . Mặc dù thoạt nhìn Sở Thanh đã không còn vấn đề gì, nhưng ông Mạc vẫn chưa yên lòng, bộ dạng hôm nay của Sở Thanh thật sự đã hù dọa tất cả mọi người tại chỗ, hơn nữa sau khi nghe Triển Phi kể lại càng thêm mấy phần không yên lòng.
“Ừm, thật sự không sao, ông Mạc không cần lo lắng, tôi hiểu rõ thể trạng của mình, tôi sẽ không ngược đãi bản thân, ngài yên tâm.” Sau khi ngồi xuống, Sở Thanh vô cùng thản nhiên cầm bát Mặc Phỉ đưa cho, loại thoải mái tự nhiên đó, hiển nhiên đây không phải lần đầu hai người có cử chỉ này.
Dĩ nhiên, hành động quen thuộc này đối với hai người mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì, dù sao Mặc Phỉ và Sở Thanh đã quen rồi. Nhưng không biết vì sao, giữa hai người luôn có một loại không khí rất kì lạ, lại vô cùng ấm cúng, khiến người ta nhìn đều cảm thấy ấm lòng, chỉ có điều tại sao họ còn có một cảm giác mập mờ không thể diễn tả!?
“Sở Thanh, tôi cũng hi vọng cậu đi kiểm tra một chút, dù sao khi đó thật rất nguy hiểm. Triển Phi cũng mở miệng, nhớ tới chuyện khi đó trong lòng anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khoảnh khắc tinh thần lực của anh bị phản phệ, khẳng định Sở Thanh cũng không dễ chịu gì, nói không chừng trong cơ thể đã bị nội thương, nếu không đi kiểm tra một chút, cuối cùng có thể sẽ lưu lại di chứng gì đó.
“Cám ơn phó đội trưởng Triển, nhưng tôi hiểu rõ thân thể mình, vừa nãy căn bản cũng không có vấn đề to tát gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được rồi. Có điều vẫn cảm ơn anh đã quan tâm.” Sở Thanh nghe Triển Phỉ nói, khẽ mỉm cười, d.đ.lqdbày tỏ mình nhận tấm lòng của đối phương, những cũng không đồng ý đi kiểm tra.
Với thể trạng hiện tại của Sở Thanh nếu đi kiểm tra khó tránh khỏi bị phát hiện ra cái gì, dù sao trong quá trình cũng cần phải rút máu, mà máu của Sở Thanh lại có vài điểm đặc biệt, cô cũng không muốn tương lai thời thời khắc khắc phải đề phòng người khác đánh chủ ý lên máu của mình.
Triển Phi nghe Sở Thanh nói vậy, cũng hiểu đôi chút ý của đối phương, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không cưỡng cầu, dù sao cơ thể là của người ta, người ta không muốn đi gặp bác sĩ, người khác còn có thể ép buộc hay sao?
Mà Mặc Phỉ biết rõ sự thật nhưng cũng không nói gì, hiện tại anh đã nổi lên nghi ngờ với Triển Phi, luôn cảm thấy đối phương đến gần Sở Thanh vì có mục đích, nếu không, vì sao anh ta luôn xuất hiện vào lúc thích hợp, rồi tỏ vẻ quan tâm tới Sở Thanh?
“Phó đội trưởng Triển yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc A Thanh thật tốt, nếu như cậu ấy có vấn đề gì chúng tôi sẽ lập tức đưa đi gặp bác sĩ, yên tâm là cậu ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Lời này của Mặc Phỉ khiến Triển Phi nhíu mày, cớ sao anh lại cảm thấy lời này của anh ta có chút kì lạ nhỉ?
Mà ánh mắt mấy người bên cạnh liền động, lập tức hiểu ý Mặc Phỉ, đây là đang muốn vạch rõ giới hạn với những người kia, nếu nói như vậy, sao bọn họ lại không phối hợp một lần.
“Phó đội trưởng Triển, Mặc Phỉ nói không sai, chúng tôi đều ở đây, tự nhiên sẽ chăm sóc A Thanh thật tốt,dien.đan.lqđ nếu cậu ấy có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ lo lắng. Khổng Phàm Dương ở bên cạnh vừa ăn vừa nở nụ cười khéo léo nhìn Triển Phi.
Nhưng Sở Thanh lại thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì sau thời gian dài như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy Khổng Phàm Dương cười rực rỡ đến thế. Phải biết trong lòng Sở Thanh thì Khổng Phàm Dương chính là một tảng băng lớn, với cô chỉ cần khóe miệng hơi nâng lên thành đường cong đã được gọi là cười rồi, vậy mà bây giờ lại thấy Khổng Phàm Dương cười rực rỡ như vậy, đúng là có chỗ nào đó không thích hợp !?
Có điều Sở Thanh cũng chẳng để ý quá mức, chỉ oán thầm trong lòng một phen, rồi chuyện cứ thế qua đi. Dù sao đối với Sở Thanh mà nói chỉ là một nụ cười của bạn mà thôi, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.
Sau đó trên bàn ăn cũng không còn ai mở lời, không khí cũng đông cứng lại, thẳng đến khi bữa cơm tối kết thúc, Sở Thanh về phòng mình, mà Mặc Phỉ cũng đi vào theo.
“Mặc Phỉ, anh theo vào làm gì?” Nhìn Mặc Phỉ không chút khách khí đi theo, Sở Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc người đàn ông này có ý gì, coi phòng cô là cái gì, muốn vào liền đi vào sao?
“Không có gì, chỉ là muốn xem cô chế thuốc thế nào thôi, thuốc chúng ta chế ra có gì khác biệt sao?” Đây là Mặc Phỉ nghĩ lấy cớ, dù sao ngoài cớ này ra, Mặc Phỉ cũng chưa có cách khác để có thể bước vào phòng của Sở Thanh.
Đàn ông khi yêu trí thông minh tụt dốc nhanh chóng, thật ra thì anh tùy tiện lấy cớ gì đó, ví dụ như cho rằng ban ngày cô bị thương nên mình không yên lòng...cũng có thể, nhưng lại vì trí thông minh không còn ở đây, cho nên mới dùng một cái cớ sứt sẹo như thế.
Nhưng lạ là, lý do này liền được Sở Thanh chấp nhận thật dễ dàng như vậy, căn bản ngay cả nửa điểm nghi ngờ cũng không có!
“Lần này muốn xem tôi chế thuốc thì không có cơ hội, bởi vì Sở Nghiên còn chưa xứng. Sở Thanh hoàn toàn thẳng thắn, đối với việc mình muốn chỉnh Sở Nghiên, cứ nói thẳng thừng như vậy, khiến Mặc Phỉ không khỏi cong môi cười.
“Nếu là vậy, hi vọng cô không để ý tôi đứng ngoài quan sát.” Bây giờ đối với Mặc Phỉ mà nói, chỉ cần có thể đứng bên cạnh Sở Thanh là tốt rồi, đối với chuyện đứng bên cạnh làm gì, anh hoàn toàn đều không ngại.
Nhìn Mặc Phỉ cũng không có ý muốn quấy rầy, Sở Thanh gật đầu một cái, dù sao chỉ là tới xem một chút, đối với Sở Thanh mà nói cũng không gây trở ngại gì, hơn nữa Mặc Phỉ đã biết rất nhiều chuyện của mình, cho nên dù anh nhìn thấy cái gì cũng không cần lo lắng anh sẽ nói ra.
Dưới suy nghĩ này, Sở Thanh liền lấy ra không ít thảo dược, mà với loại thảo dược màu xanh dương này chính xác lấy ra ba cây.
“A Thanh, cô không để lại một chút sao? Lại dùng hết cả ba cây sao?” Mặc Phỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường những người thích nghiên cứu cây cây cỏ cỏ dưới tình huống này chẳng phải sẽ giữ lại một ít dùng để nghiên cứu kĩ càng hay sao? Tại sao hiện tại Sở Thanh dù một chút cũng không giữ lại?
Kế tiếp anh nghĩ tới một khả năng, không khỏi thở dài thật sâu, anh rất muốn hỏi một câu, A Thanh, thế này là hận Sở Nghiên tới mức nào đây!?
Làm sao mà có thể không có, anh cảm thấy một Sở Nghiên đáng giá để tôi lãng phí những thảo dược trân quý kia sao?” Hôm nay trước khi nghỉ ngơi cô đã đem những mầm mống kia vào trong không gian Tử Phủ của mình, hơn nữa từ khi bắt đầu đã dùng nước Linh Tuyền, cho nên hiện tại trong không gian đã có một mảng lớn thảo dược như vậy.
Mà sau khi Mặc Phỉ nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm cảm khái, đối với Sở Nghiên, vấn đề của A Thanh đã không chỉ còn là hận, mà là cô ta chết, nếu quả thật trực tiếp giết chết Sở Nghiên, có phải cuộc sống của A Thanh sẽ mất đi không ít thì nhiều niềm vui thú đúng không?
Không thể không nói, điểm này Mặc Phỉ lại đoán đúng, đối với Sở Thanh có thù tất báo mà nói, Sở Nghiên tuyệt đối là đối tượng đầu tiên cô muốn trả thù, từ lúc bắt đầu đã lôi kéo cô vào trong tay những kẻ ức hiếp kia, lừa gạt thức ăn của các cô, rồi sau đó lại lôi kéo những người khác đều muốn đối phó cô, biết cô mất đi dị năng sau chén canh nóng kia, hơn nữa cuối cùng còn đẩy cô từ trên thuyền xuống, hết thảy tất cả làm sao dùng cái chết là có thể trả lại được!
“A Thanh, đây là những thảo dược gì?’’ Nhìn thấy ngoài thảo dược màu xanh dương ra anh cũng chưa từng gặp qua những thảo dược này, trong lòng Mặc Phỉ không khỏi nổi lên một tia tò mò.
“Cái này, gọi là thụy đoạn hồn. Sở Thanh cầm lên từ trong đó một buội cây màu nâu giống như con nhện có tám cái vuốt giới thiệu cho Mặc Phỉ: “Thụy đoạn hồn có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ của con người, sử dụng lượng nhỏ có thể làm giấc ngủ của họ khá hơn, nhưng quá liều sẽ làm cho người trong mộng chết không tiếng động.”
“Cái này gọi là lung yên.” Cầm lên một loại thảo dược màu hồng, sau đó dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh giới thiệu: “Thảo dược này có thành phần chủ yếu là một loại xuân dược mạnh, nếu như đơn độc sử dụng sẽ không có hiệu quả gì, sẽ chỉ làm người khác có dục vọng một chút.”
“Cái này gọi là đoạn long thảo.” Cuối cùng Sở Thanh lấy ra một loại cây màu xanh nhạt giống như mảnh vảy rồng, dường như nghĩ tới cái gì đó thú vị, khóe miệng hơi gợi lên một đường cong: Cái này cũng không tính là thuốc, mà là độc, quá liều sẽ trực tiếp làm chết người, mà nếu chỉ sử dụng một lượng nhỏ cũng sẽ không mất mạng,d.đ.lqd nhưng lại làm da người dài ra như vảy rắn, dù là trên người hay trên mặt cũng sẽ dài ra.”
“Lại thêm thảo dược mà hôm qua phát hiện ra, sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được, bây giờ đúng thật là có chút không kịp chờ tới lúc trở lại thành phố B đấy.” Trên mặt Sở Thanh mang theo nụ cười thuần khiết, nụ cười kia vô cùng trong sáng, đoán chừng dù là ai nhìn thấy nụ cười này đều sẽ cảm thấy cô là một thiên thần, nhưng trên thực tế cô lại là một ác ma khoác áo thiên thần.
“A Thanh, cô thật sự không quan tâm tới Sở Nghiên cùng cha ‘cô’ sao?” Thật ra thì chỉ một chút Mặc Phỉ cũng không muốn khuyên Sở Thanh, dù sao dọc đường này có chuyện gì xảy ra Mặc Phỉ vẫn luôn là người đứng xem, anh không đồng tình chút nào với hai người kia, dù sao bọn họ đã đường đường chính chính tổn thương A Thanh, nhưng anh lại không thể không vì A Thanh suy tính, mặc dù nói mạt thế không còn đạo đức, nhưng mỗi người đều vẫn thích ngụy trang cho bản thân, nếu như Sở Thanh thật sự làm chuyện phá vỡ ranh giới đọa đức cuối cùng, thật sự sẽ làm cô lâm vạn kiếp bất phục!
Cái đó anh không cần phải lo lắng, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người thân của tôi.'’ Lần trước khi ma công khôi phục, cô dần dần cảm thấy có điều gì không đúng, mà sau khi thừa kế huyết mạch của Nữ Oa, dường như những đoạn kí ức vỡ vụn trong trí nhớ của cô đã để lại cho cô chút đầu mối, nhưng vẫn còn có vài chỗ hơi mơ hồ, nhưng Sở Thanh lại có thể khẳng định, mình thật sự không phải là con cháu của nhà họ Sở, không, có lẻ phải nói, không phải là con gái của cha Sở!
“A Thanh, mặc dù cô nói như vậy, nhưng đến tột cùng sẽ có bao nhiêu người tin tưởng cô? Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều biết ông ta là cha của cô.”
“Cái này rất nhanh sẽ không còn như thế nữa.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo hàm ý Mặc Phỉ không hiểu nổi: “Có một số việc tôi không biết, thậm chí người gọi là cha của tôi kia cũng không biết, người duy nhất có khả năng biết là trưởng lão gia tộc, mà người kia rốt cuộc có phải là cha tôi hay không, đợi sau khi tôi đến thành phố B tự nhiên sẽ có một đáp án.”
Sau khi nghe Sở Thanh nói, cuối cùng Mặc Phỉ mới hiểu ý của cô, cũng không phải do linh hồn cô là Sở Thanh Y nên mới có thể hủy bỏ thân phận của mình, mà bởi vì bản thân Sở Thanh thật sự có khả năng không phải là con gái của cha Sở!
Đáp án này khiến Mặc Phỉ không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, nếu đúng Sở Thanh không phải con gái của cha Sở, như vậy thời gian nuôi nấng mười mấy năm qua là có chuyện gì xảy ra, hơn nữa làm sao Sở Thanh ngồi được vào vị trí gia chủ nhà họ Sở?
Hình như hiểu được nghi vấn của Mặc Phỉ, Sở Thanh vừa cẩn thận chế thuốc, vừa nói: “Cho nên tôi có thể trở thành gia chủ nhà họ Sở cũng không phải do nguyên nhân cha con đó, mà bởi vì trưởng lão trong gia tộc chỉ định, trưởng lão vô tình hay cố ý nhắc nhở là Sở Trường Điền bỏ rơi hại chết mẹ của Sở Nghiên, cho nên không nên để cho cô ta chịu gánh nặng như vậy, mà để đứa con gái là ’tôi' nữ giả nam trở thành gia chủ nhà họ Sở, nói cho oai là bồi thường Sở Nghiên.”
Nghe thấy vậy, Mặc Phỉ chợt có loại cảm giác không chống đỡ nổi, rốt cuộc chỉ số IQ của cha Sở cùng Sở Nghiên thấp đến mức nào mới có thể tin tưởng lời như vậy!d.đ.lqdon
Hơn nữa dù Sở Nghiên muốn thừa kế ghế gia chủ cũng không có khả năng, dù sao trong gia tộc chỉ có tôi được giáo dục theo cách gia chủ thật sự nên được giáo dục!” Sở Thanh mỉm cười, nụ cười khiêm tốn, nhìn thế nào cũng là một cô gái ôn hòa, dĩ nhiên, điều này nhất định phải bỏ qua chất thuốc cô đang không ngừng luyện chế trên tay.
“Cha của cô chưa từng nghi ngờ hay sao? Sở Nghiên cũng không nghi ngờ hay sao?” Đây là thắc mắc của Mặc Phỉ, mặc dù anh hiểu được lý do mà Sở Thanh vừa nói, nhưng chỉ cần không phải kẻ đần độn thì tại sao tiếp theo lại hoàn toàn không nghi ngờ chút nào?
“Sở Trường Điền tự nhiên không nghi ngờ, về phần Sở Nghiên,” Sở Thanh cười châm chọc một tiếng, trong mắt hiện lên sự khinh thường rõ rệt: “Anh cảm thấy cô ta nghi ngờ thì có ích gì sao? Chỉ cần cô ta không muốn bị đá ra khỏi nhà họ Sở, dù có thắc mắc cũng không thể hỏi, việc duy nhất cô ta có thể làm chính là ép buộc tôi ra khỏi nhà họ Sở, chỉ tiếc cho tới bây giờ các trưởng lão cũng không cho cô ta cơ hội này, mà hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không cho rằng tình hình của cô ta ở thành phố B sẽ tốt đẹp.”
Bởi vì các trưởng lão nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không để cho Sở Nghiên đạt được cái vị trí kia.
. . . . . . Đột nhiên, Mặc Phỉ cảm thấy không thể chống đỡ nổi, tại sao anh lại cảm thấy cha Sở cùng Sở Nghiên hoàn toàn không phải người nhà họ Sở đây? Nếu không vì sao các trưởng lão lại đối xử khác biệt lớn như vậy? Sở Thanh nhìn thế nào cũng là báu vật, nhưng Sở Nghiên vừa lúc lại trái ngược, coi như cả cha Sở cũng là mơ hồ bị dọa dẫm, nhưng vẫn có điểm là lạ ở chỗ nào đây?
“Không có vấn đề gì chứ?” Nhìn Mặc Phỉ chợt trầm mặc, Sở Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, thái độ ấy sao mà dịu dàng, nhưng sắc mặt cô càng dịu dàng thì Mặc Phỉ càng cảm thấy khó chịu, tại sao khó chịu thì anh không biết, nhưng trong lòng cảm thấy rất không phục.
“A Thanh, về sau tôi sẽ bảo vệ cô, mặc kệ là ai cũng không thể tổn thương cô.” Trên thế giới này, cũng không còn ai có thể khiến Mặc Phỉ Cáp Duy có thể nói ra lời bảo hộ như vậy, Sở Thanh là người đầu tiên, cũng có thể là người duy nhất.
Gia đình Mặc Phỉ đình cực kỳ phức tạp, cha mẹ coi như là kết thân chính trị, tình cảm giữa bọn họ bất hòa, hai bên đều có tình nhân riêng, cũng chính bởi vì như vậy, cho tới bây giờ Mặc Phỉ đều không cảm thấy mình có thể thích ai đó, vì anh cho rằng trong cơ thể của mình giữ lại dòng máu của hai người kia, đứa bé sinh ra từ người ích kỉ như vậy, làm sao có thể sẽ thích người khác?
Nhưng sau khi gặp được Sở Thanh anh mới phát hiện, anh cũng không phải không thể thích người khác, mà từ trước tới giờ chưa gặp được người khiến anh để tâm, rốt cuộc gặp được người đó rồi, anh mới hiểu rõ, trên thế giới này, chỉ cần có người đó tồn tại, cả thế giới sẽ trở nên tốt đẹp, chỉ cần nhìn người đó là anh có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống.
Có lẽ trên đời này, có một số việc thật sự từ sâu xa bên trong đã được định trước, phi thuyền của anh sẽ xảy ra chuyện cũng bởi vì trên tinh cầu này, dưới bầu trời xanh
“Ừm, thật sự không sao, ông Mạc không cần lo lắng, tôi hiểu rõ thể trạng của mình, tôi sẽ không ngược đãi bản thân, ngài yên tâm.” Sau khi ngồi xuống, Sở Thanh vô cùng thản nhiên cầm bát Mặc Phỉ đưa cho, loại thoải mái tự nhiên đó, hiển nhiên đây không phải lần đầu hai người có cử chỉ này.
Dĩ nhiên, hành động quen thuộc này đối với hai người mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì, dù sao Mặc Phỉ và Sở Thanh đã quen rồi. Nhưng không biết vì sao, giữa hai người luôn có một loại không khí rất kì lạ, lại vô cùng ấm cúng, khiến người ta nhìn đều cảm thấy ấm lòng, chỉ có điều tại sao họ còn có một cảm giác mập mờ không thể diễn tả!?
“Sở Thanh, tôi cũng hi vọng cậu đi kiểm tra một chút, dù sao khi đó thật rất nguy hiểm. Triển Phi cũng mở miệng, nhớ tới chuyện khi đó trong lòng anh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khoảnh khắc tinh thần lực của anh bị phản phệ, khẳng định Sở Thanh cũng không dễ chịu gì, nói không chừng trong cơ thể đã bị nội thương, nếu không đi kiểm tra một chút, cuối cùng có thể sẽ lưu lại di chứng gì đó.
“Cám ơn phó đội trưởng Triển, nhưng tôi hiểu rõ thân thể mình, vừa nãy căn bản cũng không có vấn đề to tát gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được rồi. Có điều vẫn cảm ơn anh đã quan tâm.” Sở Thanh nghe Triển Phỉ nói, khẽ mỉm cười, d.đ.lqdbày tỏ mình nhận tấm lòng của đối phương, những cũng không đồng ý đi kiểm tra.
Với thể trạng hiện tại của Sở Thanh nếu đi kiểm tra khó tránh khỏi bị phát hiện ra cái gì, dù sao trong quá trình cũng cần phải rút máu, mà máu của Sở Thanh lại có vài điểm đặc biệt, cô cũng không muốn tương lai thời thời khắc khắc phải đề phòng người khác đánh chủ ý lên máu của mình.
Triển Phi nghe Sở Thanh nói vậy, cũng hiểu đôi chút ý của đối phương, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không cưỡng cầu, dù sao cơ thể là của người ta, người ta không muốn đi gặp bác sĩ, người khác còn có thể ép buộc hay sao?
Mà Mặc Phỉ biết rõ sự thật nhưng cũng không nói gì, hiện tại anh đã nổi lên nghi ngờ với Triển Phi, luôn cảm thấy đối phương đến gần Sở Thanh vì có mục đích, nếu không, vì sao anh ta luôn xuất hiện vào lúc thích hợp, rồi tỏ vẻ quan tâm tới Sở Thanh?
“Phó đội trưởng Triển yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc A Thanh thật tốt, nếu như cậu ấy có vấn đề gì chúng tôi sẽ lập tức đưa đi gặp bác sĩ, yên tâm là cậu ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Lời này của Mặc Phỉ khiến Triển Phi nhíu mày, cớ sao anh lại cảm thấy lời này của anh ta có chút kì lạ nhỉ?
Mà ánh mắt mấy người bên cạnh liền động, lập tức hiểu ý Mặc Phỉ, đây là đang muốn vạch rõ giới hạn với những người kia, nếu nói như vậy, sao bọn họ lại không phối hợp một lần.
“Phó đội trưởng Triển, Mặc Phỉ nói không sai, chúng tôi đều ở đây, tự nhiên sẽ chăm sóc A Thanh thật tốt,dien.đan.lqđ nếu cậu ấy có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ lo lắng. Khổng Phàm Dương ở bên cạnh vừa ăn vừa nở nụ cười khéo léo nhìn Triển Phi.
Nhưng Sở Thanh lại thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì sau thời gian dài như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy Khổng Phàm Dương cười rực rỡ đến thế. Phải biết trong lòng Sở Thanh thì Khổng Phàm Dương chính là một tảng băng lớn, với cô chỉ cần khóe miệng hơi nâng lên thành đường cong đã được gọi là cười rồi, vậy mà bây giờ lại thấy Khổng Phàm Dương cười rực rỡ như vậy, đúng là có chỗ nào đó không thích hợp !?
Có điều Sở Thanh cũng chẳng để ý quá mức, chỉ oán thầm trong lòng một phen, rồi chuyện cứ thế qua đi. Dù sao đối với Sở Thanh mà nói chỉ là một nụ cười của bạn mà thôi, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.
Sau đó trên bàn ăn cũng không còn ai mở lời, không khí cũng đông cứng lại, thẳng đến khi bữa cơm tối kết thúc, Sở Thanh về phòng mình, mà Mặc Phỉ cũng đi vào theo.
“Mặc Phỉ, anh theo vào làm gì?” Nhìn Mặc Phỉ không chút khách khí đi theo, Sở Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc người đàn ông này có ý gì, coi phòng cô là cái gì, muốn vào liền đi vào sao?
“Không có gì, chỉ là muốn xem cô chế thuốc thế nào thôi, thuốc chúng ta chế ra có gì khác biệt sao?” Đây là Mặc Phỉ nghĩ lấy cớ, dù sao ngoài cớ này ra, Mặc Phỉ cũng chưa có cách khác để có thể bước vào phòng của Sở Thanh.
Đàn ông khi yêu trí thông minh tụt dốc nhanh chóng, thật ra thì anh tùy tiện lấy cớ gì đó, ví dụ như cho rằng ban ngày cô bị thương nên mình không yên lòng...cũng có thể, nhưng lại vì trí thông minh không còn ở đây, cho nên mới dùng một cái cớ sứt sẹo như thế.
Nhưng lạ là, lý do này liền được Sở Thanh chấp nhận thật dễ dàng như vậy, căn bản ngay cả nửa điểm nghi ngờ cũng không có!
“Lần này muốn xem tôi chế thuốc thì không có cơ hội, bởi vì Sở Nghiên còn chưa xứng. Sở Thanh hoàn toàn thẳng thắn, đối với việc mình muốn chỉnh Sở Nghiên, cứ nói thẳng thừng như vậy, khiến Mặc Phỉ không khỏi cong môi cười.
“Nếu là vậy, hi vọng cô không để ý tôi đứng ngoài quan sát.” Bây giờ đối với Mặc Phỉ mà nói, chỉ cần có thể đứng bên cạnh Sở Thanh là tốt rồi, đối với chuyện đứng bên cạnh làm gì, anh hoàn toàn đều không ngại.
Nhìn Mặc Phỉ cũng không có ý muốn quấy rầy, Sở Thanh gật đầu một cái, dù sao chỉ là tới xem một chút, đối với Sở Thanh mà nói cũng không gây trở ngại gì, hơn nữa Mặc Phỉ đã biết rất nhiều chuyện của mình, cho nên dù anh nhìn thấy cái gì cũng không cần lo lắng anh sẽ nói ra.
Dưới suy nghĩ này, Sở Thanh liền lấy ra không ít thảo dược, mà với loại thảo dược màu xanh dương này chính xác lấy ra ba cây.
“A Thanh, cô không để lại một chút sao? Lại dùng hết cả ba cây sao?” Mặc Phỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường những người thích nghiên cứu cây cây cỏ cỏ dưới tình huống này chẳng phải sẽ giữ lại một ít dùng để nghiên cứu kĩ càng hay sao? Tại sao hiện tại Sở Thanh dù một chút cũng không giữ lại?
Kế tiếp anh nghĩ tới một khả năng, không khỏi thở dài thật sâu, anh rất muốn hỏi một câu, A Thanh, thế này là hận Sở Nghiên tới mức nào đây!?
Làm sao mà có thể không có, anh cảm thấy một Sở Nghiên đáng giá để tôi lãng phí những thảo dược trân quý kia sao?” Hôm nay trước khi nghỉ ngơi cô đã đem những mầm mống kia vào trong không gian Tử Phủ của mình, hơn nữa từ khi bắt đầu đã dùng nước Linh Tuyền, cho nên hiện tại trong không gian đã có một mảng lớn thảo dược như vậy.
Mà sau khi Mặc Phỉ nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm cảm khái, đối với Sở Nghiên, vấn đề của A Thanh đã không chỉ còn là hận, mà là cô ta chết, nếu quả thật trực tiếp giết chết Sở Nghiên, có phải cuộc sống của A Thanh sẽ mất đi không ít thì nhiều niềm vui thú đúng không?
Không thể không nói, điểm này Mặc Phỉ lại đoán đúng, đối với Sở Thanh có thù tất báo mà nói, Sở Nghiên tuyệt đối là đối tượng đầu tiên cô muốn trả thù, từ lúc bắt đầu đã lôi kéo cô vào trong tay những kẻ ức hiếp kia, lừa gạt thức ăn của các cô, rồi sau đó lại lôi kéo những người khác đều muốn đối phó cô, biết cô mất đi dị năng sau chén canh nóng kia, hơn nữa cuối cùng còn đẩy cô từ trên thuyền xuống, hết thảy tất cả làm sao dùng cái chết là có thể trả lại được!
“A Thanh, đây là những thảo dược gì?’’ Nhìn thấy ngoài thảo dược màu xanh dương ra anh cũng chưa từng gặp qua những thảo dược này, trong lòng Mặc Phỉ không khỏi nổi lên một tia tò mò.
“Cái này, gọi là thụy đoạn hồn. Sở Thanh cầm lên từ trong đó một buội cây màu nâu giống như con nhện có tám cái vuốt giới thiệu cho Mặc Phỉ: “Thụy đoạn hồn có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ của con người, sử dụng lượng nhỏ có thể làm giấc ngủ của họ khá hơn, nhưng quá liều sẽ làm cho người trong mộng chết không tiếng động.”
“Cái này gọi là lung yên.” Cầm lên một loại thảo dược màu hồng, sau đó dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh giới thiệu: “Thảo dược này có thành phần chủ yếu là một loại xuân dược mạnh, nếu như đơn độc sử dụng sẽ không có hiệu quả gì, sẽ chỉ làm người khác có dục vọng một chút.”
“Cái này gọi là đoạn long thảo.” Cuối cùng Sở Thanh lấy ra một loại cây màu xanh nhạt giống như mảnh vảy rồng, dường như nghĩ tới cái gì đó thú vị, khóe miệng hơi gợi lên một đường cong: Cái này cũng không tính là thuốc, mà là độc, quá liều sẽ trực tiếp làm chết người, mà nếu chỉ sử dụng một lượng nhỏ cũng sẽ không mất mạng,d.đ.lqd nhưng lại làm da người dài ra như vảy rắn, dù là trên người hay trên mặt cũng sẽ dài ra.”
“Lại thêm thảo dược mà hôm qua phát hiện ra, sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được, bây giờ đúng thật là có chút không kịp chờ tới lúc trở lại thành phố B đấy.” Trên mặt Sở Thanh mang theo nụ cười thuần khiết, nụ cười kia vô cùng trong sáng, đoán chừng dù là ai nhìn thấy nụ cười này đều sẽ cảm thấy cô là một thiên thần, nhưng trên thực tế cô lại là một ác ma khoác áo thiên thần.
“A Thanh, cô thật sự không quan tâm tới Sở Nghiên cùng cha ‘cô’ sao?” Thật ra thì chỉ một chút Mặc Phỉ cũng không muốn khuyên Sở Thanh, dù sao dọc đường này có chuyện gì xảy ra Mặc Phỉ vẫn luôn là người đứng xem, anh không đồng tình chút nào với hai người kia, dù sao bọn họ đã đường đường chính chính tổn thương A Thanh, nhưng anh lại không thể không vì A Thanh suy tính, mặc dù nói mạt thế không còn đạo đức, nhưng mỗi người đều vẫn thích ngụy trang cho bản thân, nếu như Sở Thanh thật sự làm chuyện phá vỡ ranh giới đọa đức cuối cùng, thật sự sẽ làm cô lâm vạn kiếp bất phục!
Cái đó anh không cần phải lo lắng, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người thân của tôi.'’ Lần trước khi ma công khôi phục, cô dần dần cảm thấy có điều gì không đúng, mà sau khi thừa kế huyết mạch của Nữ Oa, dường như những đoạn kí ức vỡ vụn trong trí nhớ của cô đã để lại cho cô chút đầu mối, nhưng vẫn còn có vài chỗ hơi mơ hồ, nhưng Sở Thanh lại có thể khẳng định, mình thật sự không phải là con cháu của nhà họ Sở, không, có lẻ phải nói, không phải là con gái của cha Sở!
“A Thanh, mặc dù cô nói như vậy, nhưng đến tột cùng sẽ có bao nhiêu người tin tưởng cô? Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều biết ông ta là cha của cô.”
“Cái này rất nhanh sẽ không còn như thế nữa.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo hàm ý Mặc Phỉ không hiểu nổi: “Có một số việc tôi không biết, thậm chí người gọi là cha của tôi kia cũng không biết, người duy nhất có khả năng biết là trưởng lão gia tộc, mà người kia rốt cuộc có phải là cha tôi hay không, đợi sau khi tôi đến thành phố B tự nhiên sẽ có một đáp án.”
Sau khi nghe Sở Thanh nói, cuối cùng Mặc Phỉ mới hiểu ý của cô, cũng không phải do linh hồn cô là Sở Thanh Y nên mới có thể hủy bỏ thân phận của mình, mà bởi vì bản thân Sở Thanh thật sự có khả năng không phải là con gái của cha Sở!
Đáp án này khiến Mặc Phỉ không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, nếu đúng Sở Thanh không phải con gái của cha Sở, như vậy thời gian nuôi nấng mười mấy năm qua là có chuyện gì xảy ra, hơn nữa làm sao Sở Thanh ngồi được vào vị trí gia chủ nhà họ Sở?
Hình như hiểu được nghi vấn của Mặc Phỉ, Sở Thanh vừa cẩn thận chế thuốc, vừa nói: “Cho nên tôi có thể trở thành gia chủ nhà họ Sở cũng không phải do nguyên nhân cha con đó, mà bởi vì trưởng lão trong gia tộc chỉ định, trưởng lão vô tình hay cố ý nhắc nhở là Sở Trường Điền bỏ rơi hại chết mẹ của Sở Nghiên, cho nên không nên để cho cô ta chịu gánh nặng như vậy, mà để đứa con gái là ’tôi' nữ giả nam trở thành gia chủ nhà họ Sở, nói cho oai là bồi thường Sở Nghiên.”
Nghe thấy vậy, Mặc Phỉ chợt có loại cảm giác không chống đỡ nổi, rốt cuộc chỉ số IQ của cha Sở cùng Sở Nghiên thấp đến mức nào mới có thể tin tưởng lời như vậy!d.đ.lqdon
Hơn nữa dù Sở Nghiên muốn thừa kế ghế gia chủ cũng không có khả năng, dù sao trong gia tộc chỉ có tôi được giáo dục theo cách gia chủ thật sự nên được giáo dục!” Sở Thanh mỉm cười, nụ cười khiêm tốn, nhìn thế nào cũng là một cô gái ôn hòa, dĩ nhiên, điều này nhất định phải bỏ qua chất thuốc cô đang không ngừng luyện chế trên tay.
“Cha của cô chưa từng nghi ngờ hay sao? Sở Nghiên cũng không nghi ngờ hay sao?” Đây là thắc mắc của Mặc Phỉ, mặc dù anh hiểu được lý do mà Sở Thanh vừa nói, nhưng chỉ cần không phải kẻ đần độn thì tại sao tiếp theo lại hoàn toàn không nghi ngờ chút nào?
“Sở Trường Điền tự nhiên không nghi ngờ, về phần Sở Nghiên,” Sở Thanh cười châm chọc một tiếng, trong mắt hiện lên sự khinh thường rõ rệt: “Anh cảm thấy cô ta nghi ngờ thì có ích gì sao? Chỉ cần cô ta không muốn bị đá ra khỏi nhà họ Sở, dù có thắc mắc cũng không thể hỏi, việc duy nhất cô ta có thể làm chính là ép buộc tôi ra khỏi nhà họ Sở, chỉ tiếc cho tới bây giờ các trưởng lão cũng không cho cô ta cơ hội này, mà hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không cho rằng tình hình của cô ta ở thành phố B sẽ tốt đẹp.”
Bởi vì các trưởng lão nhà họ Sở tuyệt đối sẽ không để cho Sở Nghiên đạt được cái vị trí kia.
. . . . . . Đột nhiên, Mặc Phỉ cảm thấy không thể chống đỡ nổi, tại sao anh lại cảm thấy cha Sở cùng Sở Nghiên hoàn toàn không phải người nhà họ Sở đây? Nếu không vì sao các trưởng lão lại đối xử khác biệt lớn như vậy? Sở Thanh nhìn thế nào cũng là báu vật, nhưng Sở Nghiên vừa lúc lại trái ngược, coi như cả cha Sở cũng là mơ hồ bị dọa dẫm, nhưng vẫn có điểm là lạ ở chỗ nào đây?
“Không có vấn đề gì chứ?” Nhìn Mặc Phỉ chợt trầm mặc, Sở Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, thái độ ấy sao mà dịu dàng, nhưng sắc mặt cô càng dịu dàng thì Mặc Phỉ càng cảm thấy khó chịu, tại sao khó chịu thì anh không biết, nhưng trong lòng cảm thấy rất không phục.
“A Thanh, về sau tôi sẽ bảo vệ cô, mặc kệ là ai cũng không thể tổn thương cô.” Trên thế giới này, cũng không còn ai có thể khiến Mặc Phỉ Cáp Duy có thể nói ra lời bảo hộ như vậy, Sở Thanh là người đầu tiên, cũng có thể là người duy nhất.
Gia đình Mặc Phỉ đình cực kỳ phức tạp, cha mẹ coi như là kết thân chính trị, tình cảm giữa bọn họ bất hòa, hai bên đều có tình nhân riêng, cũng chính bởi vì như vậy, cho tới bây giờ Mặc Phỉ đều không cảm thấy mình có thể thích ai đó, vì anh cho rằng trong cơ thể của mình giữ lại dòng máu của hai người kia, đứa bé sinh ra từ người ích kỉ như vậy, làm sao có thể sẽ thích người khác?
Nhưng sau khi gặp được Sở Thanh anh mới phát hiện, anh cũng không phải không thể thích người khác, mà từ trước tới giờ chưa gặp được người khiến anh để tâm, rốt cuộc gặp được người đó rồi, anh mới hiểu rõ, trên thế giới này, chỉ cần có người đó tồn tại, cả thế giới sẽ trở nên tốt đẹp, chỉ cần nhìn người đó là anh có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống.
Có lẽ trên đời này, có một số việc thật sự từ sâu xa bên trong đã được định trước, phi thuyền của anh sẽ xảy ra chuyện cũng bởi vì trên tinh cầu này, dưới bầu trời xanh
/136
|