Chuyển ngữ: Nuy Ham
Nghe Sở Thanh nói, Bạch Vãn Tình phóng khoáng vươn tay ra, mà Sở Thanh cũng nhẹ nhàng giơ tay nắm chặt, sau đó trên mặt hai người cũng treo lên một nụ cười.
Lúc này cả hai đều đã xem đối phương là bạn bè, mà lúc Bạch Vãn Tình muốn mở miệng nói cái gì đó, thì một âm thanh bén nhọn có chút đáng ghét vang lên: Hừ, cái gì mà tiểu đội Tật Phong, vốn chính là một đám vô dụng, thậm chí ngay cả mấy con tang thi cũng không dọn dẹp được, xem ra đồng ý cho thức ăn của các người phải khấu trừ một chút.
Khi Bạch Vãn Tình nghe thế, thân thể hơi cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: Tiểu thư Lạc, chẳng lẽ cô đã quên, chuyện lần này là do cô gây ra, nếu như không phải cô kêu lớn, thì ba mươi hai con tang thi kia chúng tôi đã giải quyết trong một khắc, chính bởi vì tiếng thét của cô đã đưa tất cả tang thi phụ cận tới, hơn nữa cũng không nên quên, cô đã đồng ý mỗi ngày đưa thức ăn cho chúng tôi kể cả khi không có công việc, hiện tại chúng tôi hoài nghi cô có thức ăn để trả nhiệm vụ làm hộ vệ lần này cho chúng không đây.
Giai đoại đầu mạt thế, tiểu đội Tật Phong phải đi căn cứ thành phố K, nhưng cuộc sống ở đâu cũng không tốt, thức ăn phân xuống căn bản không đủ duy trì sinh hoạt hằng ngày, vì có thể sống tiếp, bọn họ không thể không đi làm một vài nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lần này chính là nhiện vụ hộ tống, đưa những người này tới thành phố B, đối phương đã cam kết ở trên đường sẽ trả lượng thức ăn nhất định mỗi ngày, nhưng bọn họ đã rời thành phố K đã ba ngày, đối phương không có cho bọn họ một phần thức ăn nào, thậm chí còn ngược lại ám chỉ các cô đem thức ăn của mình ra chia một phần.
Đương nhiên chúng tôi có thức ăn rồi, bất quá nếu để cho các người ăn no, ai biết được các người có bỏ chúng tôi lại mà chạy hay không chứ! Đối phương cây ngay không sợ chết đứng nói, nhưng nếu cẩn thận nghe có thể phát hiện trong đó có mấy phần chột dạ.
Tiểu thư Lạc, nếu như hôm nay chúng tôi không thấy được thức ăn, mà có thể bởi vì mấy người làm trái với ước định mà hủy bỏ lần hộ tống này, đường về sau thì xin chính các người tự đi đi! Mỗi một câu của Bạch Vãn Tình đều rất bình tĩnh lạnh nhạt, làm cho người ta biết cô cũng không phải nói chơi, nếu như hôm nay không thấy được thức ăn, cô thật sự có thể để mấy người này ở chỗ này.
Mà cô gái được gọi là tiểu thư Lạc thì lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi, mặc dù lúc trước các cô đã nói thế, nhưng thật sự chỗ nào có thức ăn, nếu như có thức ăn thì làm sao có thể đi tìm một đội ngũ chưa biết tên (@Ý nói là đội ngũ không nổi tiếng - Nuy), vốn bọn họ tính toán đợi mấy người này đưa các cô tới thành phố B sẽ gọi người trong nhà thần không hay quỷ không biết xử lý sạch sẽ mấy người này, nhưng không nghĩ tới chỉ đi chưa được nửa đường, đối phương lại có ý buông bỏ nhiệm vụ này!
Chẳng lẽ các cô không biết nếu hủy bỏ nhiệm vụ, tiểu đội của các cô sẽ xuống cấp, đến lúc đó không phải thức ăn sẽ ít hơn sao?!! Bây giờ là cô nói cứng, nhưng trên thực tế cô biết trong lòng vô cùng sợ hãi, bởi vì cô hiểu, một khi đối phương hủy bỏ nhiệm vụ, bọn họ sẽ không còn cách nào giữ mạng tới thành phố B!
Mà sau khi Bạch Vãn Tình nghe được, trong mắt lóe lên tia khinh thường, sau đó thản nhiên nói: Nếu tiểu thư Lạc đã biết là nhiệm vụ, như vậy thì nên biết rằng, nếu như có một bên không thực hiện ước định, nhưng vậy bên còn lại có thể không chịu bất kỳ trừng phạt nào từ chuyện hủy bỏ nhiệm vụ.
Quả nhiên, lúc Bạch Vãn Tình vừa nói xong, sắc mặt của cái vị tiểu thư Lạc kia hoàn toàn trắng bệch, cô ta không nghĩ tới đối phương quá thông minh rồi.
Trên thực tế cũng không phải nói trắng ra Bạch Vãn Tình thật sự có nhiều thông minh, mà là bây giờ Lạc Vũ Vy quá tự cho là đúng, cho rằng tất cả mọi người đều là ngu ngốc, có thể để mặc cho cô tùy ý trêu đùa.
Mà Sở Thanh đúng một bên nhìn một trò hề như vậy, khóe miệng hơi gợi lên, sau đó nhàn nhạt nói: Mộ Hi, thức ăn. Cô biết Mộ Hi thu không ít đồ ở siêu thị, khó có được cô có chút ấn tượng tốt đối với những người này (tiểu đội Tật Phong), tự nhiên là không thể cho họ chết đói như vậy.
Mà tự nhiên Mộ Hi ngầm hiểu, từ trong không gian lấy ra một hộp bánh bích quy, còn có một lốc nước suối đặt trước mặt Bạch Vãn Tình: Chủ nhân nhà tôi đưa những thức ăn này cho tiểu thư Bạch, nếu như dùng tiết kiệm một chút có thể đủ cho các vị tới thành phố B.
Mấy người này đều là người dị năng hệ Phong, tốc độ đi đường nhanh hơn với bất kỳ ai, cho nên thức ăn như vậy đã đủ bù cho năng lượng tiêu hao bình thường cho bọn họ.
Mà sau khi Bạch Vãn Tình thấy được hộp bánh bích quy, trong mắt lóe lên tia sáng, hôm nay đã tiến vào ngày thứ bảy của mạt thế, trong bảy ngày này cô đã xem hết nóng lạnh của nhân tình, lúc cô gặp nguy hiểm nhất, chưa từng có người nào trợ giúp, khi cô đói bụng, cũng không có bất kỳ ai cho cô một chút xíu thức ăn nào.
Chính là hiện tại, chính là hôm nay, vào lúc này, có một thanh niên có chút lạnh nhạt không chút do dự cho các cô một hộp bánh quy, còn có một lốc nước, những thứ đồ này, nếu như dùng tiết kiệm, có thể đảm bảo thể lực cho một người trưởng thành trong một tháng!
Cám ơn cậu, Sở Thanh. Cô nhìn ra đối phương thật sự có ý tốt với bọn họ, trong đó không thiếu ý tứ chiêu mộ, nhưng loại chiêu mộ như thế lại thật sự làm cho cô tâm động, hơn nữa càng cảm động nhiều hơn, chẳng qua hiện tại cô cũng không có cách nào cam kết bất luận cái gì, cô không biết mình có thể sống tới lúc cuối cùng của mạt thế hay không: Hy vọng chúng ta còn có thể sông để gặp lại nhau.
Nếu quả thật có thể còn sống gặp lại bọn họ, cô nhất định sẽ cúi đầu đầu nhập!
(Các bạn có thể theo dõi truyện qua nuylovevaio.wopress.com )
Dĩ nhiên đây không chỉ là tiếng lòng của Bạch Vãn Tình, hơn nữa còn là tiếng lòng của tiểu đội Tật Phong.
Chẳng qua Lạc Vũ Vy phía sau lại trưng ra bộ mặc khó coi, bởi vì từ lúc nhiệm vị bắt đầu, bọn họ chưa có đưa một phần thức ăn nào cho tiểu đội Tật Phong, đối phương hoàn toàn có thể hủy bỏ nhiệm vụ, chẳng qua là bởi vì không có thức ăn, nêu không cách nào rời đi, nhưng mà hiện tại, vì đã có thức ăn, phát hiện ở không có người có thể bảo đảm bọn họ không rời đi!
Đội trưởng Bạch, hiện tại các cô ăn một chút rồi có thể lên đường hay không, đã làm trễ một chút thời gian rồi, lại nói nữa, nhiệm vụ của các cô sẽ thất bại! Đến lúc đó, hừ hừ! Mặc dù giọng của Lạc Vũ Vy rất không khách khí, nhưng lại có mấy phần yếu thế, bây giờ cô thật sự không có can đảm khiếu nại mấy người kia, nếu như Bạch Vãn Tình thật sự rời đi, như vậy hậu quả sau cùng không thể tưởng tượng nỗi....
Vốn Bạch Vãn Tình cũng muốn bỏ nhiệm vụ này, nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ đã có mấy ngày đi đường, hơn nữa vì mấy người này mà gặp nhiều nguy hiểm như vậy, nếu như không có được gì mà trở về, bất kể là cô hay là đội viên của cô, đoán chừng cũng sẽ không cam lòng đi!
Muốn chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ cũng không phải không được, nhưng các người phải đáp ứng mấy chuyện. Lần này Bạch Vãn Tình tuyệt đối sẽ không lùi bước nữa, dù sao trước đó do mình nhượng bộ, cho nên những người này mới càng ngày càng được voi đòi tiên!
Cô nói, chỉ cần không quá phận, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng. Lạc Vũ Vy biết, nếu như lúc này cô còn không nhượng bộ, Bạch Vãn Tình nhất định sẽ mang theo người tiểu đội Tật Phong rời đi!
Nghe Sở Thanh nói, Bạch Vãn Tình phóng khoáng vươn tay ra, mà Sở Thanh cũng nhẹ nhàng giơ tay nắm chặt, sau đó trên mặt hai người cũng treo lên một nụ cười.
Lúc này cả hai đều đã xem đối phương là bạn bè, mà lúc Bạch Vãn Tình muốn mở miệng nói cái gì đó, thì một âm thanh bén nhọn có chút đáng ghét vang lên: Hừ, cái gì mà tiểu đội Tật Phong, vốn chính là một đám vô dụng, thậm chí ngay cả mấy con tang thi cũng không dọn dẹp được, xem ra đồng ý cho thức ăn của các người phải khấu trừ một chút.
Khi Bạch Vãn Tình nghe thế, thân thể hơi cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: Tiểu thư Lạc, chẳng lẽ cô đã quên, chuyện lần này là do cô gây ra, nếu như không phải cô kêu lớn, thì ba mươi hai con tang thi kia chúng tôi đã giải quyết trong một khắc, chính bởi vì tiếng thét của cô đã đưa tất cả tang thi phụ cận tới, hơn nữa cũng không nên quên, cô đã đồng ý mỗi ngày đưa thức ăn cho chúng tôi kể cả khi không có công việc, hiện tại chúng tôi hoài nghi cô có thức ăn để trả nhiệm vụ làm hộ vệ lần này cho chúng không đây.
Giai đoại đầu mạt thế, tiểu đội Tật Phong phải đi căn cứ thành phố K, nhưng cuộc sống ở đâu cũng không tốt, thức ăn phân xuống căn bản không đủ duy trì sinh hoạt hằng ngày, vì có thể sống tiếp, bọn họ không thể không đi làm một vài nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lần này chính là nhiện vụ hộ tống, đưa những người này tới thành phố B, đối phương đã cam kết ở trên đường sẽ trả lượng thức ăn nhất định mỗi ngày, nhưng bọn họ đã rời thành phố K đã ba ngày, đối phương không có cho bọn họ một phần thức ăn nào, thậm chí còn ngược lại ám chỉ các cô đem thức ăn của mình ra chia một phần.
Đương nhiên chúng tôi có thức ăn rồi, bất quá nếu để cho các người ăn no, ai biết được các người có bỏ chúng tôi lại mà chạy hay không chứ! Đối phương cây ngay không sợ chết đứng nói, nhưng nếu cẩn thận nghe có thể phát hiện trong đó có mấy phần chột dạ.
Tiểu thư Lạc, nếu như hôm nay chúng tôi không thấy được thức ăn, mà có thể bởi vì mấy người làm trái với ước định mà hủy bỏ lần hộ tống này, đường về sau thì xin chính các người tự đi đi! Mỗi một câu của Bạch Vãn Tình đều rất bình tĩnh lạnh nhạt, làm cho người ta biết cô cũng không phải nói chơi, nếu như hôm nay không thấy được thức ăn, cô thật sự có thể để mấy người này ở chỗ này.
Mà cô gái được gọi là tiểu thư Lạc thì lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi, mặc dù lúc trước các cô đã nói thế, nhưng thật sự chỗ nào có thức ăn, nếu như có thức ăn thì làm sao có thể đi tìm một đội ngũ chưa biết tên (@Ý nói là đội ngũ không nổi tiếng - Nuy), vốn bọn họ tính toán đợi mấy người này đưa các cô tới thành phố B sẽ gọi người trong nhà thần không hay quỷ không biết xử lý sạch sẽ mấy người này, nhưng không nghĩ tới chỉ đi chưa được nửa đường, đối phương lại có ý buông bỏ nhiệm vụ này!
Chẳng lẽ các cô không biết nếu hủy bỏ nhiệm vụ, tiểu đội của các cô sẽ xuống cấp, đến lúc đó không phải thức ăn sẽ ít hơn sao?!! Bây giờ là cô nói cứng, nhưng trên thực tế cô biết trong lòng vô cùng sợ hãi, bởi vì cô hiểu, một khi đối phương hủy bỏ nhiệm vụ, bọn họ sẽ không còn cách nào giữ mạng tới thành phố B!
Mà sau khi Bạch Vãn Tình nghe được, trong mắt lóe lên tia khinh thường, sau đó thản nhiên nói: Nếu tiểu thư Lạc đã biết là nhiệm vụ, như vậy thì nên biết rằng, nếu như có một bên không thực hiện ước định, nhưng vậy bên còn lại có thể không chịu bất kỳ trừng phạt nào từ chuyện hủy bỏ nhiệm vụ.
Quả nhiên, lúc Bạch Vãn Tình vừa nói xong, sắc mặt của cái vị tiểu thư Lạc kia hoàn toàn trắng bệch, cô ta không nghĩ tới đối phương quá thông minh rồi.
Trên thực tế cũng không phải nói trắng ra Bạch Vãn Tình thật sự có nhiều thông minh, mà là bây giờ Lạc Vũ Vy quá tự cho là đúng, cho rằng tất cả mọi người đều là ngu ngốc, có thể để mặc cho cô tùy ý trêu đùa.
Mà Sở Thanh đúng một bên nhìn một trò hề như vậy, khóe miệng hơi gợi lên, sau đó nhàn nhạt nói: Mộ Hi, thức ăn. Cô biết Mộ Hi thu không ít đồ ở siêu thị, khó có được cô có chút ấn tượng tốt đối với những người này (tiểu đội Tật Phong), tự nhiên là không thể cho họ chết đói như vậy.
Mà tự nhiên Mộ Hi ngầm hiểu, từ trong không gian lấy ra một hộp bánh bích quy, còn có một lốc nước suối đặt trước mặt Bạch Vãn Tình: Chủ nhân nhà tôi đưa những thức ăn này cho tiểu thư Bạch, nếu như dùng tiết kiệm một chút có thể đủ cho các vị tới thành phố B.
Mấy người này đều là người dị năng hệ Phong, tốc độ đi đường nhanh hơn với bất kỳ ai, cho nên thức ăn như vậy đã đủ bù cho năng lượng tiêu hao bình thường cho bọn họ.
Mà sau khi Bạch Vãn Tình thấy được hộp bánh bích quy, trong mắt lóe lên tia sáng, hôm nay đã tiến vào ngày thứ bảy của mạt thế, trong bảy ngày này cô đã xem hết nóng lạnh của nhân tình, lúc cô gặp nguy hiểm nhất, chưa từng có người nào trợ giúp, khi cô đói bụng, cũng không có bất kỳ ai cho cô một chút xíu thức ăn nào.
Chính là hiện tại, chính là hôm nay, vào lúc này, có một thanh niên có chút lạnh nhạt không chút do dự cho các cô một hộp bánh quy, còn có một lốc nước, những thứ đồ này, nếu như dùng tiết kiệm, có thể đảm bảo thể lực cho một người trưởng thành trong một tháng!
Cám ơn cậu, Sở Thanh. Cô nhìn ra đối phương thật sự có ý tốt với bọn họ, trong đó không thiếu ý tứ chiêu mộ, nhưng loại chiêu mộ như thế lại thật sự làm cho cô tâm động, hơn nữa càng cảm động nhiều hơn, chẳng qua hiện tại cô cũng không có cách nào cam kết bất luận cái gì, cô không biết mình có thể sống tới lúc cuối cùng của mạt thế hay không: Hy vọng chúng ta còn có thể sông để gặp lại nhau.
Nếu quả thật có thể còn sống gặp lại bọn họ, cô nhất định sẽ cúi đầu đầu nhập!
(Các bạn có thể theo dõi truyện qua nuylovevaio.wopress.com )
Dĩ nhiên đây không chỉ là tiếng lòng của Bạch Vãn Tình, hơn nữa còn là tiếng lòng của tiểu đội Tật Phong.
Chẳng qua Lạc Vũ Vy phía sau lại trưng ra bộ mặc khó coi, bởi vì từ lúc nhiệm vị bắt đầu, bọn họ chưa có đưa một phần thức ăn nào cho tiểu đội Tật Phong, đối phương hoàn toàn có thể hủy bỏ nhiệm vụ, chẳng qua là bởi vì không có thức ăn, nêu không cách nào rời đi, nhưng mà hiện tại, vì đã có thức ăn, phát hiện ở không có người có thể bảo đảm bọn họ không rời đi!
Đội trưởng Bạch, hiện tại các cô ăn một chút rồi có thể lên đường hay không, đã làm trễ một chút thời gian rồi, lại nói nữa, nhiệm vụ của các cô sẽ thất bại! Đến lúc đó, hừ hừ! Mặc dù giọng của Lạc Vũ Vy rất không khách khí, nhưng lại có mấy phần yếu thế, bây giờ cô thật sự không có can đảm khiếu nại mấy người kia, nếu như Bạch Vãn Tình thật sự rời đi, như vậy hậu quả sau cùng không thể tưởng tượng nỗi....
Vốn Bạch Vãn Tình cũng muốn bỏ nhiệm vụ này, nhưng suy nghĩ một chút, bây giờ đã có mấy ngày đi đường, hơn nữa vì mấy người này mà gặp nhiều nguy hiểm như vậy, nếu như không có được gì mà trở về, bất kể là cô hay là đội viên của cô, đoán chừng cũng sẽ không cam lòng đi!
Muốn chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ cũng không phải không được, nhưng các người phải đáp ứng mấy chuyện. Lần này Bạch Vãn Tình tuyệt đối sẽ không lùi bước nữa, dù sao trước đó do mình nhượng bộ, cho nên những người này mới càng ngày càng được voi đòi tiên!
Cô nói, chỉ cần không quá phận, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng. Lạc Vũ Vy biết, nếu như lúc này cô còn không nhượng bộ, Bạch Vãn Tình nhất định sẽ mang theo người tiểu đội Tật Phong rời đi!
/136
|