Chuyển ngữ: Nuy
Chị Nghiên, A Thanh sao vậy? Nghe được Sở Nghiên nói, Lạc Vũ Vy liền trở lại thong dong như ngày thường.
Thấy Lạc Vũ Vy hỏi như vậy, trong lòng Sở Nghiên thầm mắng cô ta một tiếng ngu xuẩn, chẳng lẽ cho đến bây giờ cô ta còn nghĩ rằng Sở Thanh là con trai sao?
Lúc này Sở Nghiên lộ ra nụ cười quỷ dị, trong mắt lóe lên tia tính toán, tất nhiên cái này Lạc Vũ Vy không thấy, nực cười, nếu để cho cô ta nhìn thấy thì kế hoạch kế tiếp sao có thể thực hiện được chứ!
Chị Nghiên, chị nói đi nha, A Thanh sao vậy? Bây giờ Lạc Vũ Vy rất nôn nóng, nếu như biết được mấu chốt, thì có phải sau này A Thanh chỉ có thể quan tâm một người là mình? Hơn nữa....
Nhớ tới uy lực của dị năng hoa lệ vừa rồi, trong lòng Lạc Vũ Vy thoáng hài lòng, hừ, coi như là cô không có dị năng thì thế nào, cô có thể tìm một anh chồng không giống bình thường, A Thanh lợi hại như vậy, sau này cô bắt được thì mình sẽ có phúc á!
Trong lòng Lạc Vũ Vy nghĩ tới chuyện tốt đẹp sau này, nhưng trên thực tế chuyện cô ta mong muốn lại không cách nào trở thành sự thật, đừng bảo là Sở Thanh bây giờ, coi như là Sở Thanh kia, cũng coi như Sở Thanh là một người đàn ông cũng sẽ không coi trọng một cô gái ngạo mạn như cô ta, dù sao bản thân Sở Thanh đã đủ ngạo mạn, cô sẽ không thích một cô gái còn ra vẻ lớn lối hơn mình!
Này, chị cũng không nói rõ ràng được, Vũ Vy, em phải biết, công việc của chị rất bề bộn, ba ba cũng có nhiều việc cần làm, trước giờ vẫn là anh Thần bồi bên người A Thanh, chị nghĩ em nên đi hỏi anh Thần đi, anh ấy chắc cũng sẽ biết rõ. Lời này của Sở Nghiên vô cùng có kỹ xảo, cũng không nói rõ Lục Thần như thế nào, nhưng chỉ cần là người nghe nhất định sẽ hiểu lầm.
Anh Thần? Anh Thần và A Thanh tốt như vậy sao? Trong trí nhớ của cô, mặc dù Lục Thần vẫn đi theo bên cạnh Sở Thanh, nhưng từ trước đến nay Sở Thanh cũng không có tỏ ra thân thiết lắm với Lục Thần nha, mà bây giờ....
Sở Nghiên không có nói gì thêm, mà là thở dài thật sâu, sau đó đưa mắt vào người Sở Thanh, trong mắt mang theo hoài niệm thật sâu, tựa như bởi vì Lục Thần mà đã rất lâu rồi cô không thể đến gần Sở Thanh, mà một màn kia lại kích thích thật sâu vào mắt Lạc Vũ Vy.
Lục Thần đứng sau lưng Sở Thanh, nói cái gì đó bên tai cậu ấy (Sở Thanh), nụ cười dịu dàng kia rõ ràng làm cho người ta ấm lòng, nhưng khi rơi vào mắt Lạc Vũ Vy lại thấy vô cùng chói mắt, làm cho cô ta vô cùng tức giận, rõ ràng A Thanh là người đàn ông của cô ta, nhưng hiện tại Lục Thần lại đến gần như vậy là cái gì, thật đáng ghét!
Đột nhiên, Lạc Vũ Vy giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt còn thêm khó coi, ánh mắt nhìn Lục Thần cũng mang theo khinh bỉ, hình như thấy cái gì đó rất ghê tởm.
Chị Nghiên, có phải Lục Thần anh ta....Có phải anh ta có ý định không nên có với A Thanh hay không! Câu này của Lạc Vũ Vy hầu như là nói từng chữ từng cái, câu chữ cắn trong miệng hận không thể cắn nát nó, mà ánh mắt của cô rất hiểm độc, hận không thể đem Lục Thần bâm thây vạn đoạn.
Sở Thanh là vị hôn phu (*chồng sắp cưới) của cô, mà cái tên đàn ông thủy tinh (?) kia còn trắng trợn quyến rũ A Thanh, ghê tởm, thật ghê tởm mà!
Vũ Vy, không được nói lung tung, anh Thần không phải là người như vậy, chẳng qua là cùng lớn lên với A Thanh nên có chút thân mật mà thôi, không phải như em nghĩ đâu! Sở Nghiên càng giải thích lại càng làm cho Lạc Vũ Vy cảm thấy đúng là vậy, vốn cô cũng không có ác cảm gì với Lục Thần, nhưng hôm nay thì lại cực kỳ chán ghét!
Lúc Lạc Vũ Vy tính toán trong lòng, đột nhiên Sở Thanh nghiêng đầu, chạm vào tầm mắt của cô, dọa cho cô giật mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt treo nụ cười dịu dàng mà nhìn Sở Thanh, đi tới bên cạnh Sở Thanh, muốn kéo tay của cậu (Sở Thanh), nhưng một khắc trước khi chạm vào đã bị Sở Thanh tránh ra.
Đừng đụng vào tôi, tôi không thích người khác tới gần, nhất là người không quen. Khẩu khí của Sở Thanh vô cùng lạnh lùng, từ trước tới nay cô không có ấn tượng tốt đối với người không có ý tốt, mà mới vừa rồi, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy ác ý từ trên người cô gái này.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chán ghét của Sở Thanh, Lạc Vũ Vy xoay người rời đi, trong lòng rất không cam lòng, im lặng đi đến bên cạnh đám người.
Thời gian trôi qua, không khí ở nơi này vẫn ngột ngạt như vậy, màn đêm buông xuống, mấy người Sở Thanh ăn qua loa một chút rồi lập tức trở lại xe mình, mà bởi vì tiểu đội Tật Phong không có xe chỉ có thể ngủ bên ngoài, nhưng Sở Thanh lại xuất ra lòng tốt đưa cho họ ba bộ lều vải, đủ cho bảy người chen lấn một chỗ, về phần những người khác, có quan hệ gì với cô chứ.
Mà khi màn này lọt vào mắt Lạc Vũ Vỹ, sắc mặt cô ta hoàn toàn biến đen.
Nửa đêm, một tiếng thét thê thảm vang lên làm cho tất cả mọi người tỉnh dậy, Sở Thanh mở mắt ra nhìn xung quanh ngày càng nhiều tang thi, cùng với tiếng thét chói tai không ngừng kia, không kiên nhẫn mà liếc nhìn, sau đó đẩy cửa xe, mặc dù nói đây không phải là cô muốn quản, nhưng dưới ma âm trút lỗ tai như vậy, muốn nghĩ ngơi căn bản chính là nằm mơ, hơn nữa cô phát hiện người của tiểu đội Tật Phong dần dần không thể chống đỡ nổi nữa.
Kết quả sau khi cửa vừa mở, cô lập tức cảm giác được có một vật thể không rõ hướng về ngực mình, hơi thở có chút quen thuộc nhưng lại làm người ta chán ghét vô cùng, Sở Thanh liền biết là chuyện gì, hơi lui ra mộ chút, lộ ra một con đường, chỉ nghe phịch một tiếng, Lạc Vũ Vy lập tức đụng vào xe, cả người mơ hồ dính vào trên cửa thủy tinh của xe, có thể thấy được vừa rồi cô ta đã dùng bao nhiêu sức nha.
Nằm úp trên xe, Lạc Vũ Vy âm thầm hận trong lòng, vốn cho là cô có thể thành công nhào vào trong ngực Sở Thanh, lại không nghĩ tới Sở Thanh lại đi tới trước một bước mà tránh đi, thật tức chết cô mà!
Nhưng coi như cô tức giận cũng không có cách khác, chỉ có thể lặng lẽ nhịn xuống, hơn nữa trong lòng cũng tính toán, tương lại chờ cô nắm được Sở Thanh, cô tuyệt đối sẽ làm cho cậu ta (Sở Thanh) biết cậu ta đã từng làm sai!
A Thanh, em thật sự sợ ~~~ Quay đầu, mắt Lạc Vũ Vy chứa đầy nước, dáng vẻ ủy khuất kia làm cho người ta không đành lòng nhìn, bất quá giọng nói làm cho người ta buồn bực kia lại để cho Sở Thanh biết được, âm thanh thét chói tai, ma âm trút lỗ tai vừa rồi chính là phát ra từ người trước mắt này!
Thật sự sợ? Sở Thanh cười hỏi, giống như nghe được chuyện tốt nào đó, khóe miệng nâng thật cao, đáy mắt thì đầy chán ghét: Nếu thật sự sợ, cô không nên cố ý kêu to để dẫn dụ tang thi đến đây, có lẽ tôi nên nói một tiếng với Bạch Vãn Tình, đem một nhóm yêu tinh gây rắc rối e sợ thiên hạ không loạn của cô ném xuống. Xách cổ áo Lạc Vũ Vy lên, Sở Thanh không tốn chút sức nào kéo cô ta lên, đi tới một chỗ cách không xa nơi này.
Bạch Vãn Tình, đầu sỏ gây chuyện giao cho cô, cô muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, tốt nhất là làm cho cô ta im lặng, nếu không một chút nữa không biết còn sẽ mang đến bao nhiêu tang thi nữa. Ném Lạc Vũ Vy đến trước mặt Bạch Vãn Tình, Sở Thanh ngáp một cái, tiện tay xử lý mấy con tang thi, sau đó xoay người về nghỉ.
Chị Nghiên, A Thanh sao vậy? Nghe được Sở Nghiên nói, Lạc Vũ Vy liền trở lại thong dong như ngày thường.
Thấy Lạc Vũ Vy hỏi như vậy, trong lòng Sở Nghiên thầm mắng cô ta một tiếng ngu xuẩn, chẳng lẽ cho đến bây giờ cô ta còn nghĩ rằng Sở Thanh là con trai sao?
Lúc này Sở Nghiên lộ ra nụ cười quỷ dị, trong mắt lóe lên tia tính toán, tất nhiên cái này Lạc Vũ Vy không thấy, nực cười, nếu để cho cô ta nhìn thấy thì kế hoạch kế tiếp sao có thể thực hiện được chứ!
Chị Nghiên, chị nói đi nha, A Thanh sao vậy? Bây giờ Lạc Vũ Vy rất nôn nóng, nếu như biết được mấu chốt, thì có phải sau này A Thanh chỉ có thể quan tâm một người là mình? Hơn nữa....
Nhớ tới uy lực của dị năng hoa lệ vừa rồi, trong lòng Lạc Vũ Vy thoáng hài lòng, hừ, coi như là cô không có dị năng thì thế nào, cô có thể tìm một anh chồng không giống bình thường, A Thanh lợi hại như vậy, sau này cô bắt được thì mình sẽ có phúc á!
Trong lòng Lạc Vũ Vy nghĩ tới chuyện tốt đẹp sau này, nhưng trên thực tế chuyện cô ta mong muốn lại không cách nào trở thành sự thật, đừng bảo là Sở Thanh bây giờ, coi như là Sở Thanh kia, cũng coi như Sở Thanh là một người đàn ông cũng sẽ không coi trọng một cô gái ngạo mạn như cô ta, dù sao bản thân Sở Thanh đã đủ ngạo mạn, cô sẽ không thích một cô gái còn ra vẻ lớn lối hơn mình!
Này, chị cũng không nói rõ ràng được, Vũ Vy, em phải biết, công việc của chị rất bề bộn, ba ba cũng có nhiều việc cần làm, trước giờ vẫn là anh Thần bồi bên người A Thanh, chị nghĩ em nên đi hỏi anh Thần đi, anh ấy chắc cũng sẽ biết rõ. Lời này của Sở Nghiên vô cùng có kỹ xảo, cũng không nói rõ Lục Thần như thế nào, nhưng chỉ cần là người nghe nhất định sẽ hiểu lầm.
Anh Thần? Anh Thần và A Thanh tốt như vậy sao? Trong trí nhớ của cô, mặc dù Lục Thần vẫn đi theo bên cạnh Sở Thanh, nhưng từ trước đến nay Sở Thanh cũng không có tỏ ra thân thiết lắm với Lục Thần nha, mà bây giờ....
Sở Nghiên không có nói gì thêm, mà là thở dài thật sâu, sau đó đưa mắt vào người Sở Thanh, trong mắt mang theo hoài niệm thật sâu, tựa như bởi vì Lục Thần mà đã rất lâu rồi cô không thể đến gần Sở Thanh, mà một màn kia lại kích thích thật sâu vào mắt Lạc Vũ Vy.
Lục Thần đứng sau lưng Sở Thanh, nói cái gì đó bên tai cậu ấy (Sở Thanh), nụ cười dịu dàng kia rõ ràng làm cho người ta ấm lòng, nhưng khi rơi vào mắt Lạc Vũ Vy lại thấy vô cùng chói mắt, làm cho cô ta vô cùng tức giận, rõ ràng A Thanh là người đàn ông của cô ta, nhưng hiện tại Lục Thần lại đến gần như vậy là cái gì, thật đáng ghét!
Đột nhiên, Lạc Vũ Vy giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt còn thêm khó coi, ánh mắt nhìn Lục Thần cũng mang theo khinh bỉ, hình như thấy cái gì đó rất ghê tởm.
Chị Nghiên, có phải Lục Thần anh ta....Có phải anh ta có ý định không nên có với A Thanh hay không! Câu này của Lạc Vũ Vy hầu như là nói từng chữ từng cái, câu chữ cắn trong miệng hận không thể cắn nát nó, mà ánh mắt của cô rất hiểm độc, hận không thể đem Lục Thần bâm thây vạn đoạn.
Sở Thanh là vị hôn phu (*chồng sắp cưới) của cô, mà cái tên đàn ông thủy tinh (?) kia còn trắng trợn quyến rũ A Thanh, ghê tởm, thật ghê tởm mà!
Vũ Vy, không được nói lung tung, anh Thần không phải là người như vậy, chẳng qua là cùng lớn lên với A Thanh nên có chút thân mật mà thôi, không phải như em nghĩ đâu! Sở Nghiên càng giải thích lại càng làm cho Lạc Vũ Vy cảm thấy đúng là vậy, vốn cô cũng không có ác cảm gì với Lục Thần, nhưng hôm nay thì lại cực kỳ chán ghét!
Lúc Lạc Vũ Vy tính toán trong lòng, đột nhiên Sở Thanh nghiêng đầu, chạm vào tầm mắt của cô, dọa cho cô giật mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt treo nụ cười dịu dàng mà nhìn Sở Thanh, đi tới bên cạnh Sở Thanh, muốn kéo tay của cậu (Sở Thanh), nhưng một khắc trước khi chạm vào đã bị Sở Thanh tránh ra.
Đừng đụng vào tôi, tôi không thích người khác tới gần, nhất là người không quen. Khẩu khí của Sở Thanh vô cùng lạnh lùng, từ trước tới nay cô không có ấn tượng tốt đối với người không có ý tốt, mà mới vừa rồi, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy ác ý từ trên người cô gái này.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chán ghét của Sở Thanh, Lạc Vũ Vy xoay người rời đi, trong lòng rất không cam lòng, im lặng đi đến bên cạnh đám người.
Thời gian trôi qua, không khí ở nơi này vẫn ngột ngạt như vậy, màn đêm buông xuống, mấy người Sở Thanh ăn qua loa một chút rồi lập tức trở lại xe mình, mà bởi vì tiểu đội Tật Phong không có xe chỉ có thể ngủ bên ngoài, nhưng Sở Thanh lại xuất ra lòng tốt đưa cho họ ba bộ lều vải, đủ cho bảy người chen lấn một chỗ, về phần những người khác, có quan hệ gì với cô chứ.
Mà khi màn này lọt vào mắt Lạc Vũ Vỹ, sắc mặt cô ta hoàn toàn biến đen.
Nửa đêm, một tiếng thét thê thảm vang lên làm cho tất cả mọi người tỉnh dậy, Sở Thanh mở mắt ra nhìn xung quanh ngày càng nhiều tang thi, cùng với tiếng thét chói tai không ngừng kia, không kiên nhẫn mà liếc nhìn, sau đó đẩy cửa xe, mặc dù nói đây không phải là cô muốn quản, nhưng dưới ma âm trút lỗ tai như vậy, muốn nghĩ ngơi căn bản chính là nằm mơ, hơn nữa cô phát hiện người của tiểu đội Tật Phong dần dần không thể chống đỡ nổi nữa.
Kết quả sau khi cửa vừa mở, cô lập tức cảm giác được có một vật thể không rõ hướng về ngực mình, hơi thở có chút quen thuộc nhưng lại làm người ta chán ghét vô cùng, Sở Thanh liền biết là chuyện gì, hơi lui ra mộ chút, lộ ra một con đường, chỉ nghe phịch một tiếng, Lạc Vũ Vy lập tức đụng vào xe, cả người mơ hồ dính vào trên cửa thủy tinh của xe, có thể thấy được vừa rồi cô ta đã dùng bao nhiêu sức nha.
Nằm úp trên xe, Lạc Vũ Vy âm thầm hận trong lòng, vốn cho là cô có thể thành công nhào vào trong ngực Sở Thanh, lại không nghĩ tới Sở Thanh lại đi tới trước một bước mà tránh đi, thật tức chết cô mà!
Nhưng coi như cô tức giận cũng không có cách khác, chỉ có thể lặng lẽ nhịn xuống, hơn nữa trong lòng cũng tính toán, tương lại chờ cô nắm được Sở Thanh, cô tuyệt đối sẽ làm cho cậu ta (Sở Thanh) biết cậu ta đã từng làm sai!
A Thanh, em thật sự sợ ~~~ Quay đầu, mắt Lạc Vũ Vy chứa đầy nước, dáng vẻ ủy khuất kia làm cho người ta không đành lòng nhìn, bất quá giọng nói làm cho người ta buồn bực kia lại để cho Sở Thanh biết được, âm thanh thét chói tai, ma âm trút lỗ tai vừa rồi chính là phát ra từ người trước mắt này!
Thật sự sợ? Sở Thanh cười hỏi, giống như nghe được chuyện tốt nào đó, khóe miệng nâng thật cao, đáy mắt thì đầy chán ghét: Nếu thật sự sợ, cô không nên cố ý kêu to để dẫn dụ tang thi đến đây, có lẽ tôi nên nói một tiếng với Bạch Vãn Tình, đem một nhóm yêu tinh gây rắc rối e sợ thiên hạ không loạn của cô ném xuống. Xách cổ áo Lạc Vũ Vy lên, Sở Thanh không tốn chút sức nào kéo cô ta lên, đi tới một chỗ cách không xa nơi này.
Bạch Vãn Tình, đầu sỏ gây chuyện giao cho cô, cô muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, tốt nhất là làm cho cô ta im lặng, nếu không một chút nữa không biết còn sẽ mang đến bao nhiêu tang thi nữa. Ném Lạc Vũ Vy đến trước mặt Bạch Vãn Tình, Sở Thanh ngáp một cái, tiện tay xử lý mấy con tang thi, sau đó xoay người về nghỉ.
/136
|