“A Thanh, sao con có thể....” Mặc dù Sở ba nghĩ rằng Sở Thanh có thể tức giận vì ông thiên vị, nhưng lại chưa từng nghĩ tới cô sẽ không nhận ông làm ba!
“Vì sao không thể? Ông chưa bao giờ xem tôi là con gái, vậy vì sao tôi lại phải coi ông là ba?” Âm thanh của Sở Thanh đầy lạnh nhạt, nhưng chính vì sự lạnh nhạt này mới có thể làm cho người ta càng thêm khó chịu, tất cả mọi người biết Sở Thanh thật sự không quan tâm đến ba mình, chính là thật sự không quan tâm!
Sở ba còn muốn nói gì, chẳng qua Sở Thanh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay lưng đi lên lầu, người ghê tởm như vậy, từ trước tới nay cô chẳng muốn thấy, nếu đã không muốn nhìn đến, như vậy còn cần thiết ở lại chỗ này hay sao.
“A Thanh, từ từ đã.” Biết Sở Thanh còn chưa có ăn xong, vẻ mặt Lục Thần có chút tối lại, chuẩn bị thức ăn để Sở Thanh tiếp tục dùng bữa trên lầu, chẳng qua trước đó, anh quay đầu lại nhìn Sở ba: “Sở tiên sinh, lúc trước chúng ta đã từng nói qua, bất kể là ngài, hay con gái của ngài cũng không có bất cứ quan hệ nào với Sở Thanh, cô ta sống hay chết cũng không có liên quan đến chúng tôi.”
“Cái loại người từ đầu đến đuôi đều âm mưu tính toán hại người thân của mình để mưu cầu lợi ích, tranh đoạt quyền lợi, thật là ghê tởm!” Lời nói của Hoàng Á Lê vô cùng cay nghiệt, nhìn Sở Nghiên một cái, cô cũng đi theo Sở Thanh lên lầu, hiện tại một chút cô cũng không muốn nhìn đến đám người này.
Sau khi bốn người rời đi, phòng ăn trở nên yên lặng rất nhiều, mà ánh mắt mọi người khi nhìn Sở ba và Sở Nghiên cũng nhiều thêm mấy phần khinh bỉ, người như vậy đúng là thật đáng ghét!
****
“Tiểu thư Hoàng lại có chủ ý tốt sao?” Sau khi mấy người đi lên lầu, biểu hiện cũng có thay đổi lớn, Mộ Hi vốn là mặt âm trầm cũng mang theo mấy phần vui vẻ, mới vừa rồi vì sao Sở Nghiên lại thất thố như vậy, bọn họ đều rất rõ ràng, mặc dù biểu hiện lúc nãy rất là tức giận, nhưng trên thực tế, trong lòng của mấy người họ đều cười trộm đâu.
“Tất nhiên không dám nói có chủ ý tốt cái gì, bất quá....” Hoàng Á Lê cười một cách thần bí, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi dám cam đoan, hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ không có cách nào rời đi, kế tiếp các người cứ chuẩn bị xem kịch vui đi, hình như cơn ác mộng ngày hôm qua cũng còn chưa tới cực hạn của Sở Nghiên, như vậy kế tiếp các người nhất định phải mở to mắt ra mà xem nha ~” o(* ̄︶ ̄*)o
Mộng cảnh (*cảnh trong mơ) như thế nào mới là đáng sợ nhất, người bình thường sẽ nói là nằm mơ thấy lại cảnh tượng không muốn gặp nhất, nhưng trên thực tế, đáng sợ chân chính chính là mộng trong mộng!
Mỗi một lần cảm giác mình tỉnh lại từ trong mộng, nhưng trên thực tế cũng là trong mộng của một người khác, mà cái loại cảm giác vĩnh viễn không cách nào trốn thoát khỏi mộng đó đoán chừng cũng không có ai muốn nếm thử, mà nay, cô sẽ để cho Sở Nghiên hảo hảo thể nghiệm (*tự nghiệm thấy) một lần cái cảm giác tuyệt vọng vô tận trong mộng!
Bạn cũng sẽ thích
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian by Mimy93
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian
By Mimy93
24.8K 182
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng by tieuquyen28
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng
By tieuquyen28
10.6K 78
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng by tieuquyen28_1
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng
By tieuquyen28_1
25.1K 232
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh by tieuquyen28
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh
By tieuquyen28
12K 137
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta by kimphung222
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép...
By kimphung222
22.3K 1.4K
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn Du (Trọng sinh, mạt thế, nữ cường, hoàn) by haonguyet1605
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn...
By haonguyet1605
3.1K 32
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full) by hoamannguyet
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full)
By hoamannguyet
1.6K 31
Bốn người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó chờ xem kịch vui.
Quả nhiên, giống như Hoàng Á Lê tưởng tượng, bởi vì trạng thái tinh thần của Sở Nghiên không tốt, Sở ba không chịu rời đi, nhưng bởi vì duyên cớ (*nguyên nhân) Sở Thanh muốn rời đi, Sở Nghiên nhất định phải kiên trì đi, cuối cùng lại té xỉu, bất đắc dĩ Lục Trạch đảm đương vị trí thuyết khách (*), mà mấy người kia là “vô cùng miễn cưỡng” lưu lại.
(*) thuyết khách: người có tài ăn nói, thuyết phục, đa phần là dùng trong việc đàm phán
Mặc dù ban ngày Hoàng Á Lê có thể động thủ, nhưng cô cũng biết đạo lý 'có chừng có mực', nếu để cho cô ta thường xuyên rơi vào ảo giác, sớm muộn gì Sở Nghiên cũng sẽ phát hiện ra chỗ không đúng, vì để tặng một phần đại lễ cho Sở Nghiên vào tối ngày hôm nay, Hoàng Á Lê đành nhịn một ngày không có làm gì.
Đêm xuống, một lần nữa Hoàng Á Lê đi tới phòng của Sở Nghiên lặp lại trò cũ, sau đó tâm tình vui vẻ rời đi, mà hôm nay Sở Nghiên cũng là lọt vào địa ngục.
Vẫn là 'mộng' đó, vẫn là giãy dụa trong bầy tang thi vô tận, chẳng qua lần này khác với lần trước, bất kể Sở Nghiên giãy dụa thế nào cũng không thể tỉnh lại từ trong mộng, cuối cùng, trong mộng, đến khi trái tim của cô bị tang thi cắn nát, thì cơn ác mộng này mới kết thúc.
Sở Nghiên từ từ mở mắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó thở ra một hơi thật sâu, biết cuối cùng mộng cảnh (*cảnh trong mơ) kia cũng kết thúc, nhưng cô cũng không quá yên lòng, mặc dù mộng cảnh đã hết, nhưng cái cảm giác phân không rõ hiện thực với ảo giác đã ép cô muốn điên rồi.
Hít sâu cả nửa ngày, Sở Nghiên từ từ ngồi thẳng dậy, chuẩn bị xuống lầu chuẩn bị thức ăn, nhưng lại phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng, đến tột cùng không đúng chỗ nào, cô lại có chút không thể nói rõ, nhưng ngay lập tức, cô đã phát hiện cái gì không đúng rồi.
Yên tĩnh, chỗ này quá yên tĩnh, yên tĩnh có cái gì không đúng, không có âm thanh làm điểm tâm sáng, không có tiếng người nói chuyện, không có cái gì cả!
Sau khi nghĩ rõ chuyện gì xảy ra, Sở Nghiên hoảng sợ vội vàng đứng dậy, phát hiện không có bất kỳ âm thanh nào, đại biểu chỉ có một, đó chính là mọi người đã rời đi chỗ này, vứt lại một mình cô ở đây!
Mà sau một thoáng mở cửa phòng ra, Sở Nghiên lại phát hiện cơn ác mộng kia một lần nữa tập kích mình, bởi vì tang thi đông nghẹt đứng ở bên ngoài, mỗi một con đều là những khuôn mặt quen thuộc, Sở Thanh, Hoàng Á Lê, Sở ba, Lục Trạch, Lục Thần, Trương Duệ, còn có tiểu đội Tật Phong, tất cả mọi người đều biến thành tang thi, đánh tới Sở NGhiên, xé rách da thịt cô!
“Á —— “ Một tiếng thét chói tai vang lên, Sở Nghiên mở mắt, phát hiện mình còn nằm trên giường, thì ra tất cả chuyện vừa rồi đều là mộng, nhưng lại chân thật đến mức đáng sợ!
Cô dọn dẹp lại tất cả, sau đó kéo thân thể suy yếu đi xuống lầu, thấy dưới lầu, mọi người đều đang dùng điểm tâm sáng, lần này cuối cùng cô cũng yên tâm, xem ra đây thật sự đã tỉnh mộng.
Chẳng qua sau một khắc (15 phút), tất cả xung quanh lại phát sinh biến hóa, trong mắt mọi người đều chảy ra huyết lệ (*nước mắt máu), sau đó thân thể từ từ thối nát, nội tạng chảy ra từ trong bụng rửa nát trống rỗng, con ngươi cũng rớt ra từ hốc mắt.
Sở ba cầm một chén đựng chất lỏng màu đen, chậm rãi đi về phía Sở Nghiên: “Nghiên Nhi, điểm tâm....” Vừa nói, một con người trong hốc mắt ông rớt ra ngoài, lạch cạch rơi vào chén, chìm nổi trong đó.
Thấy một màn như vậy, Sở Nghiên cúi người xuống, nôn khan không ngừng, cái ảo giác hôm qua ăn mấy thứ đó đều biến thành sự thật xuất hiện ở trước mặt cô, tinh thần vốn đã căng thẳng mơ hồ đã hỏng mất rồi.
“Tỉnh lại, đây là cơn ác mộng, nhất định là ác mộng, ta muốn tỉnh lại, muốn tỉnh lại....” Sở Nghiên lẩm bẩm không ngừng, sau đó hai mắt nhắm thật chặc, quả nhiên, một lần nữa trở lại trên giường, chẳng qua lần này cô lại do dự không ngừng đứng ở cửa, bởi vì cô không biết, sau khi đẩy cánh cửa này ra, cô là thật sự thanh tỉnh, hay lại là một cơn ác mộng luân hồi (*tuần hoàn)....
“Tiếng kêu thật thê thảm nha, vốn tôi còn cho rằng cô ta sẽ kiên trì được một thời gian nữa á.” Đối diện phòng, bốn người vừa ăn thức ăn vặt, vừa chán đến chết mà bàn về hành động của Hoàng Á Lê tối nay.
Sở Thanh hơi cười cười, cũng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng đã sớm đoán được sẽ xuất hiện cảnh tượng nhu vậy, ở trong trí nhớ của Sở Thanh, mặc dù Sở Nghiên là một người dịu dàng, nhưng năng lực chịu đựng từ trước tới nay cũng không có tốt gì, hôm nay đối mặt với cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh được, bây giờ cô ta biểu hiện ra vậy, cô cũng không có bất ngờ!
“Vì sao không thể? Ông chưa bao giờ xem tôi là con gái, vậy vì sao tôi lại phải coi ông là ba?” Âm thanh của Sở Thanh đầy lạnh nhạt, nhưng chính vì sự lạnh nhạt này mới có thể làm cho người ta càng thêm khó chịu, tất cả mọi người biết Sở Thanh thật sự không quan tâm đến ba mình, chính là thật sự không quan tâm!
Sở ba còn muốn nói gì, chẳng qua Sở Thanh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay lưng đi lên lầu, người ghê tởm như vậy, từ trước tới nay cô chẳng muốn thấy, nếu đã không muốn nhìn đến, như vậy còn cần thiết ở lại chỗ này hay sao.
“A Thanh, từ từ đã.” Biết Sở Thanh còn chưa có ăn xong, vẻ mặt Lục Thần có chút tối lại, chuẩn bị thức ăn để Sở Thanh tiếp tục dùng bữa trên lầu, chẳng qua trước đó, anh quay đầu lại nhìn Sở ba: “Sở tiên sinh, lúc trước chúng ta đã từng nói qua, bất kể là ngài, hay con gái của ngài cũng không có bất cứ quan hệ nào với Sở Thanh, cô ta sống hay chết cũng không có liên quan đến chúng tôi.”
“Cái loại người từ đầu đến đuôi đều âm mưu tính toán hại người thân của mình để mưu cầu lợi ích, tranh đoạt quyền lợi, thật là ghê tởm!” Lời nói của Hoàng Á Lê vô cùng cay nghiệt, nhìn Sở Nghiên một cái, cô cũng đi theo Sở Thanh lên lầu, hiện tại một chút cô cũng không muốn nhìn đến đám người này.
Sau khi bốn người rời đi, phòng ăn trở nên yên lặng rất nhiều, mà ánh mắt mọi người khi nhìn Sở ba và Sở Nghiên cũng nhiều thêm mấy phần khinh bỉ, người như vậy đúng là thật đáng ghét!
****
“Tiểu thư Hoàng lại có chủ ý tốt sao?” Sau khi mấy người đi lên lầu, biểu hiện cũng có thay đổi lớn, Mộ Hi vốn là mặt âm trầm cũng mang theo mấy phần vui vẻ, mới vừa rồi vì sao Sở Nghiên lại thất thố như vậy, bọn họ đều rất rõ ràng, mặc dù biểu hiện lúc nãy rất là tức giận, nhưng trên thực tế, trong lòng của mấy người họ đều cười trộm đâu.
“Tất nhiên không dám nói có chủ ý tốt cái gì, bất quá....” Hoàng Á Lê cười một cách thần bí, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi dám cam đoan, hôm nay chúng ta tuyệt đối sẽ không có cách nào rời đi, kế tiếp các người cứ chuẩn bị xem kịch vui đi, hình như cơn ác mộng ngày hôm qua cũng còn chưa tới cực hạn của Sở Nghiên, như vậy kế tiếp các người nhất định phải mở to mắt ra mà xem nha ~” o(* ̄︶ ̄*)o
Mộng cảnh (*cảnh trong mơ) như thế nào mới là đáng sợ nhất, người bình thường sẽ nói là nằm mơ thấy lại cảnh tượng không muốn gặp nhất, nhưng trên thực tế, đáng sợ chân chính chính là mộng trong mộng!
Mỗi một lần cảm giác mình tỉnh lại từ trong mộng, nhưng trên thực tế cũng là trong mộng của một người khác, mà cái loại cảm giác vĩnh viễn không cách nào trốn thoát khỏi mộng đó đoán chừng cũng không có ai muốn nếm thử, mà nay, cô sẽ để cho Sở Nghiên hảo hảo thể nghiệm (*tự nghiệm thấy) một lần cái cảm giác tuyệt vọng vô tận trong mộng!
Bạn cũng sẽ thích
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian by Mimy93
Mạt thế nữ vương lâm thế - Không gian
By Mimy93
24.8K 182
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng by tieuquyen28
Mạt thế trùng sinh nữ phụ hung hăng sủng
By tieuquyen28
10.6K 78
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng by tieuquyen28_1
Mạt thế quật khởi chí tôn nữ hoàng
By tieuquyen28_1
25.1K 232
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh by tieuquyen28
Nữ vương trở về mạt thế trùng sinh
By tieuquyen28
12K 137
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta by kimphung222
[Edit][Nữ Phụ Văn] Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép...
By kimphung222
22.3K 1.4K
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn Du (Trọng sinh, mạt thế, nữ cường, hoàn) by haonguyet1605
Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh - Lưu Cẩn...
By haonguyet1605
3.1K 32
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full) by hoamannguyet
Mẹ Kế Zombie (Edit - Full)
By hoamannguyet
1.6K 31
Bốn người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó chờ xem kịch vui.
Quả nhiên, giống như Hoàng Á Lê tưởng tượng, bởi vì trạng thái tinh thần của Sở Nghiên không tốt, Sở ba không chịu rời đi, nhưng bởi vì duyên cớ (*nguyên nhân) Sở Thanh muốn rời đi, Sở Nghiên nhất định phải kiên trì đi, cuối cùng lại té xỉu, bất đắc dĩ Lục Trạch đảm đương vị trí thuyết khách (*), mà mấy người kia là “vô cùng miễn cưỡng” lưu lại.
(*) thuyết khách: người có tài ăn nói, thuyết phục, đa phần là dùng trong việc đàm phán
Mặc dù ban ngày Hoàng Á Lê có thể động thủ, nhưng cô cũng biết đạo lý 'có chừng có mực', nếu để cho cô ta thường xuyên rơi vào ảo giác, sớm muộn gì Sở Nghiên cũng sẽ phát hiện ra chỗ không đúng, vì để tặng một phần đại lễ cho Sở Nghiên vào tối ngày hôm nay, Hoàng Á Lê đành nhịn một ngày không có làm gì.
Đêm xuống, một lần nữa Hoàng Á Lê đi tới phòng của Sở Nghiên lặp lại trò cũ, sau đó tâm tình vui vẻ rời đi, mà hôm nay Sở Nghiên cũng là lọt vào địa ngục.
Vẫn là 'mộng' đó, vẫn là giãy dụa trong bầy tang thi vô tận, chẳng qua lần này khác với lần trước, bất kể Sở Nghiên giãy dụa thế nào cũng không thể tỉnh lại từ trong mộng, cuối cùng, trong mộng, đến khi trái tim của cô bị tang thi cắn nát, thì cơn ác mộng này mới kết thúc.
Sở Nghiên từ từ mở mắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó thở ra một hơi thật sâu, biết cuối cùng mộng cảnh (*cảnh trong mơ) kia cũng kết thúc, nhưng cô cũng không quá yên lòng, mặc dù mộng cảnh đã hết, nhưng cái cảm giác phân không rõ hiện thực với ảo giác đã ép cô muốn điên rồi.
Hít sâu cả nửa ngày, Sở Nghiên từ từ ngồi thẳng dậy, chuẩn bị xuống lầu chuẩn bị thức ăn, nhưng lại phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng, đến tột cùng không đúng chỗ nào, cô lại có chút không thể nói rõ, nhưng ngay lập tức, cô đã phát hiện cái gì không đúng rồi.
Yên tĩnh, chỗ này quá yên tĩnh, yên tĩnh có cái gì không đúng, không có âm thanh làm điểm tâm sáng, không có tiếng người nói chuyện, không có cái gì cả!
Sau khi nghĩ rõ chuyện gì xảy ra, Sở Nghiên hoảng sợ vội vàng đứng dậy, phát hiện không có bất kỳ âm thanh nào, đại biểu chỉ có một, đó chính là mọi người đã rời đi chỗ này, vứt lại một mình cô ở đây!
Mà sau một thoáng mở cửa phòng ra, Sở Nghiên lại phát hiện cơn ác mộng kia một lần nữa tập kích mình, bởi vì tang thi đông nghẹt đứng ở bên ngoài, mỗi một con đều là những khuôn mặt quen thuộc, Sở Thanh, Hoàng Á Lê, Sở ba, Lục Trạch, Lục Thần, Trương Duệ, còn có tiểu đội Tật Phong, tất cả mọi người đều biến thành tang thi, đánh tới Sở NGhiên, xé rách da thịt cô!
“Á —— “ Một tiếng thét chói tai vang lên, Sở Nghiên mở mắt, phát hiện mình còn nằm trên giường, thì ra tất cả chuyện vừa rồi đều là mộng, nhưng lại chân thật đến mức đáng sợ!
Cô dọn dẹp lại tất cả, sau đó kéo thân thể suy yếu đi xuống lầu, thấy dưới lầu, mọi người đều đang dùng điểm tâm sáng, lần này cuối cùng cô cũng yên tâm, xem ra đây thật sự đã tỉnh mộng.
Chẳng qua sau một khắc (15 phút), tất cả xung quanh lại phát sinh biến hóa, trong mắt mọi người đều chảy ra huyết lệ (*nước mắt máu), sau đó thân thể từ từ thối nát, nội tạng chảy ra từ trong bụng rửa nát trống rỗng, con ngươi cũng rớt ra từ hốc mắt.
Sở ba cầm một chén đựng chất lỏng màu đen, chậm rãi đi về phía Sở Nghiên: “Nghiên Nhi, điểm tâm....” Vừa nói, một con người trong hốc mắt ông rớt ra ngoài, lạch cạch rơi vào chén, chìm nổi trong đó.
Thấy một màn như vậy, Sở Nghiên cúi người xuống, nôn khan không ngừng, cái ảo giác hôm qua ăn mấy thứ đó đều biến thành sự thật xuất hiện ở trước mặt cô, tinh thần vốn đã căng thẳng mơ hồ đã hỏng mất rồi.
“Tỉnh lại, đây là cơn ác mộng, nhất định là ác mộng, ta muốn tỉnh lại, muốn tỉnh lại....” Sở Nghiên lẩm bẩm không ngừng, sau đó hai mắt nhắm thật chặc, quả nhiên, một lần nữa trở lại trên giường, chẳng qua lần này cô lại do dự không ngừng đứng ở cửa, bởi vì cô không biết, sau khi đẩy cánh cửa này ra, cô là thật sự thanh tỉnh, hay lại là một cơn ác mộng luân hồi (*tuần hoàn)....
“Tiếng kêu thật thê thảm nha, vốn tôi còn cho rằng cô ta sẽ kiên trì được một thời gian nữa á.” Đối diện phòng, bốn người vừa ăn thức ăn vặt, vừa chán đến chết mà bàn về hành động của Hoàng Á Lê tối nay.
Sở Thanh hơi cười cười, cũng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng đã sớm đoán được sẽ xuất hiện cảnh tượng nhu vậy, ở trong trí nhớ của Sở Thanh, mặc dù Sở Nghiên là một người dịu dàng, nhưng năng lực chịu đựng từ trước tới nay cũng không có tốt gì, hôm nay đối mặt với cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh được, bây giờ cô ta biểu hiện ra vậy, cô cũng không có bất ngờ!
/136
|