Chuyển ngữ: Nuy
****
Vì sao phải cho các người thấy, lúc gặp nguy hiểm thì trốn phía sau, hôm nay lại muốn nhào tới phân chia lợi ích? Sở Thanh mỉm cười, nhưng giọng nói lại càng ngày càng sắc bén: Tôi chỉ kêu đám người anh Thần dừng lại, Sở đại tiểu thư, lời nói kia cũng không phải nói với cô.
Từ lúc mới bắt đầu, cô đã không muốn ngăn Sở Nghiên lại, mặc dù có thể lấy được chỗ tốt trong một khoảng thời gian ngắn từ tinh thần nhiễm bẩn, nhưng tác dụng phụ của nó lại còn lớn hơn, nếu như tinh thần của Sở Nghiên thật sự bị nhiễm bẩn, như vậy cũng không phải là chuyện xấu gì, chỉ bất quá trong thời gian ngắn còn có thể để cho cô ta gây một số trận ầm ĩ mà thôi.
Lời vừa nói ra, thật sự làm Sở NGhiên nghẹn lại, dĩ nhiên cô biết Sở Thanh cũng không có ngăn cản cô, nhưng mà Sở Thanh ngăn đám Lục Thần lại, như vậy dĩ nhiên là sẽ gặp phải nguy hiểm ở phía trước, có chuyện nguy hiểm, làm sao cô có thể sẽ tự đi làm chứ.
A Thanh, em nói như vậy cũng không đúng rồi, không phải chúng ta là một đoàn thể sao? Mỗi lần Sở Nghiên không biết xấu hổ nói lại một lần lời thoại này, lại làm cho Sở Thanh cũng cảm thấy chẳng có ý tứ gì.
Sở NGhiên, Sở đại tiểu thư, cô có thể đừng có tự cho mình là thông minh, tôi không muốn cứ lập đi lập lại một chuyện, Sở Nghiên cô cùng với đội ngũ của cô, không có nửa điểm quan hệ gì với tôi, các người sống hay chết, cũng không có chút quan hệ nào với tôi, nếu như cô có thể nghe hiểu được tiếng người, phiền toái sau này cô hãy cách xa tôi ra một chút. Ý bên ngoài chính là nếu sau này còn đến gần cô, như vậy chứng minh Sở Nghiên không nghe hiểu tiếng người, không thể không nói, một khi Sở Thanh muốn lăng mạ sỉ nhục ai đó, đó cũng là một biện pháp (?).
Quả nhiên, lời vừa ra, sắc mặt Sở Nghiên vô cùng khó coi, mà càng làm cho cô khó chịu hơn nữa là, vốn cô nghĩ sẽ có người lên tiếng ủng hộ mình, nhưng tất cả đều trầm mặc, giống như hoàn toàn không nhìn thấy một màn này vậy.
Tại sao các người lại không nói lời nào? Cái thứ lúc nãy có thể làm cho các người có được dị năng, chẳng lẽ các người không muốn sao? Sở Nghiên biết bây giờ mình ở trước mặt những người có dị năng nói xấu Sở Thanh là không có bất kỳ chỗ dùng nào, chỉ có thể kích động những người bình thường kia mà thôi.
Sau khi Sở Nghiên nói xong, ánh mắt Lạc Vũ Vy lóe lóe, muốn nói cái gì đó, nhưng há miệng xong, cuối cùng cũng ngậm miệng lại, dạy dỗ ngày hôm qua, Lạc Vũ Vy vẫn còn nhớ rõ, mặc dù hận trong lòng, nhưng cô sẽ không ngu xuẩn mà chống đối trước mặt Sở Thanh!
Một lúc lâu mà không có ai tiếp lời, sắc mặt Sở Nghiên lại nhiều thêm mấy phần khó coi, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm miệng lại, cô phát hiện sẽ không có ai giúp đỡ mình.
Kế tiếp không khí yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lúng túng, thật may là rất nhanh mọi người đều đã thu dọn xong đồ đạc của mình, sau đó cùng Sở Thanh từ từ đi về phía thành phố J, cứ như vậy, rốt cuộc sau ba ngày cũng đã tới thành phố J.
Hoàn cảnh của thành phố J giống như trong tưởng tượng của mọi người, tiến độ xanh hóa tốt hơn rất nhiều so với các thành thị khác, mà bởi vì nguyên nhân dân cư ở thành phố J thưa thớt, cho nên tang thi cũng chỉ có ba ba hai hai con, đối với người ở chỗ này mà nói, căn bản không có vấn đề gì, bất quá tốn hết nửa ngày đã dọn dẹp xong một căn nhà lớn, hơn nữa còn tìm được mấy người may mắn sống sót.
Hiển nhiên, mấy người may mắn sống sót kia đều được Sở Nghiên nhiệt liệt hoan nghênh, mà nhìn dáng vẻ bạch liên hoa kia của cô ta, người ở đây chán ghét không thôi, thậm chí Lục Trạch vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ta cũng lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với cô ta.
Lúc ăn cơm tối, vì lôi kéo mấy người may mắn sống sót kia, Sở Nghiên lấy ra không ít thức ăn chia sẻ cho họ.
Thật ra thì Sở Nghiên là một người phụ nữ vừa có dã tâm, lại vừa kiêu ngạo, hơn nữa, sau khi bị Sở Thanh kích thích ở kiếp trước, cô càng có tham vọng quyền lực hơn, hôm nay cô đã có bàn tay vàng, nên dã tâm sẽ càng lớn mạnh, hiện tại có nhiều tài nguyên như vậy, có phải nói rằng sau này cô cũng có thể tự mình lập một căn cứ?
Ở thời điểm kiếp trước, không phải Sở Thanh không có cái gì cũng đã tự lập một căn cứ hay sao? Mà nay cô đã có chuẩn bị đầy đủ, tại sao lại không có thể tự lập một căn cứ? Nếu như cô có căn cứ của riêng mình, làm sao mà Sở Thanh có thể khi dễ cô như vậy chứ?
Xem ra vị Sở đại tiểu thư này muốn tự mình xây một căn cứ riêng rồi, nếu không, cô ta sẽ không lôi kéo những người may mắn còn sống sót như vậy. Hoàng Á Lê cũng là người trở về từ mạt thế, mặc dù trước khi sống lại không có gặp qua Sở Nghiên, nhưng nhờ những gì đã trải qua, nên cô hiểu quá rõ ràng, cho dù hôm nay không cần suy ngẫm kỹ càng cũng có thể đoán được mục đích của cô ta!
Cô ta không thể nào thành công, thật ngu xuẩn. Sau khi nghe Hoàng Á Lê nói xong, Sở Thanh chỉ đúc kết một câu như vậy, sau đó người xung quanh cũng gật đầu một cái, quả thật Sở Nghiên rất ngu xuẩn nha.
Bất quá trong lòng Hoàng Á Lê lại có chút nghi hoặc, trong trí nhớ của cô, Sở Nghiên cũng không có ngu xuẩn như vậy, nếu không, cô ta cũng không có cách nào mà đuổi Sở Thanh ra khỏi căn cứ ở thành phố B lúc đó, ban đầu chuyện kia làm thần không hay, quỷ không biết, tự nhiên không thể nào là loại ngu xuẩn được, nhưng hôm nay thấy Sở Nghiên như vậy, căn bản là một đứa ngu xuẩn mà, chẳng lẽ lúc sống lại, cô ta không có đem đầu óc mình cùng mang về sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Á Lê đem tất cả những việc Sở Nghiên đã làm nói cho hai người bên cạnh biết, bởi vì sống chung với nhau trong khoảng thời gian dài, hiện tại Hoàng Á lê đã nhận định hai người kia là đồng bạn, cho nên coi như vô ý để cho họ biết mình sống lại cũng không có quan hệ gì.
Mà sau khi Sở Thanh nghe Hoàng Á Lê nói xong, khẽ mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ khẳng định: Cậu nói người kia tuyệt đối không phải là Sở Nghiên à, không, phải nói là cô ta cũng không phải là người sau lưng kia, tất nhiên là phía sau cô ta còn có một người bày mưu tính kế vì cô ta, người kia mới thật là người lợi hại!'' Mặc dù Sở Thanh không thích chơi trò tâm kế, nhưng sống đã lâu, coi như có một số việc không muốn biết, ít nhiều cũng sẽ biết một chút.
Kết luận này của Sở Thanh làm cho Hoàng Á Lê thoáng sửng sốt, nhưng lại không có cách nào để phản bác lại, dù sau Sở Nghiên bây giờ cùng với người đàn bà ngầm tính kế với toàn bộ người trên thế giới trong ký ức, hoàn toàn không giống nhau.
Tốt lắm, bất kể là mấy thứ kia có hữu dụng hay không, ai muốn tính kế với A Thanh, hoặc làm tổn thương A Thanh, tôi sẽ không cho phép. Lục Thần vốn yên lặng nghe, từ từ ngẩng đầu lên, lúc tối lúc sáng trước đống lửa, mặt vốn ôn tồn lễ độ cũng mang mấy phần dữ tợn, trong giọng nói không chút giấu diếm sát ý nào của anh.
Lần đầu tiên, Hoàng Á Lê cũng đã đem cái người trước mắt cùng với tên sát thần luôn đứng sau lưng Sở Thanh ở mạt thế, hòa lại thành một người, thì ra đây mới là Lục Thần, chỉ cần có người muốn tổn thương A Thanh, nhưng vậy anh ta sẽ biến thành ác ma, tiêu diệt tất cả những sinh vật, sự việc có thể mang nguy hiểm đến người con gái này.
Được rồi, cũng nghỉ ngơi một chút đi, không biết ngày mai hai người kia còn làm mấy việc thiêu thân nào đây, nhất là bây giờ, Sở Nghiên đã có dã tâm muốn thành lập một căn cứ. Sau khi nói xong lời này, Mộ Hi ngáp một cái, chọn cho mình một gian phòng, rồi đi tới đó.
Tất cả mọi người đều không phát hiện, một thoáng khi Mộ Hi xoay người kia, vốn nét lười biếng vui vẻ trên mặt anh đã sớm biến mất không thấy, chỉ còn lại một mảng lãnh đạm và lãnh khốc.
Hừ, muốn làm tổn thương chủ nhân của anh? Anh nhất định sẽ làm cho người kia hối hận khi đã đầu thai làm người tại thế giới này!
****
Vì sao phải cho các người thấy, lúc gặp nguy hiểm thì trốn phía sau, hôm nay lại muốn nhào tới phân chia lợi ích? Sở Thanh mỉm cười, nhưng giọng nói lại càng ngày càng sắc bén: Tôi chỉ kêu đám người anh Thần dừng lại, Sở đại tiểu thư, lời nói kia cũng không phải nói với cô.
Từ lúc mới bắt đầu, cô đã không muốn ngăn Sở Nghiên lại, mặc dù có thể lấy được chỗ tốt trong một khoảng thời gian ngắn từ tinh thần nhiễm bẩn, nhưng tác dụng phụ của nó lại còn lớn hơn, nếu như tinh thần của Sở Nghiên thật sự bị nhiễm bẩn, như vậy cũng không phải là chuyện xấu gì, chỉ bất quá trong thời gian ngắn còn có thể để cho cô ta gây một số trận ầm ĩ mà thôi.
Lời vừa nói ra, thật sự làm Sở NGhiên nghẹn lại, dĩ nhiên cô biết Sở Thanh cũng không có ngăn cản cô, nhưng mà Sở Thanh ngăn đám Lục Thần lại, như vậy dĩ nhiên là sẽ gặp phải nguy hiểm ở phía trước, có chuyện nguy hiểm, làm sao cô có thể sẽ tự đi làm chứ.
A Thanh, em nói như vậy cũng không đúng rồi, không phải chúng ta là một đoàn thể sao? Mỗi lần Sở Nghiên không biết xấu hổ nói lại một lần lời thoại này, lại làm cho Sở Thanh cũng cảm thấy chẳng có ý tứ gì.
Sở NGhiên, Sở đại tiểu thư, cô có thể đừng có tự cho mình là thông minh, tôi không muốn cứ lập đi lập lại một chuyện, Sở Nghiên cô cùng với đội ngũ của cô, không có nửa điểm quan hệ gì với tôi, các người sống hay chết, cũng không có chút quan hệ nào với tôi, nếu như cô có thể nghe hiểu được tiếng người, phiền toái sau này cô hãy cách xa tôi ra một chút. Ý bên ngoài chính là nếu sau này còn đến gần cô, như vậy chứng minh Sở Nghiên không nghe hiểu tiếng người, không thể không nói, một khi Sở Thanh muốn lăng mạ sỉ nhục ai đó, đó cũng là một biện pháp (?).
Quả nhiên, lời vừa ra, sắc mặt Sở Nghiên vô cùng khó coi, mà càng làm cho cô khó chịu hơn nữa là, vốn cô nghĩ sẽ có người lên tiếng ủng hộ mình, nhưng tất cả đều trầm mặc, giống như hoàn toàn không nhìn thấy một màn này vậy.
Tại sao các người lại không nói lời nào? Cái thứ lúc nãy có thể làm cho các người có được dị năng, chẳng lẽ các người không muốn sao? Sở Nghiên biết bây giờ mình ở trước mặt những người có dị năng nói xấu Sở Thanh là không có bất kỳ chỗ dùng nào, chỉ có thể kích động những người bình thường kia mà thôi.
Sau khi Sở Nghiên nói xong, ánh mắt Lạc Vũ Vy lóe lóe, muốn nói cái gì đó, nhưng há miệng xong, cuối cùng cũng ngậm miệng lại, dạy dỗ ngày hôm qua, Lạc Vũ Vy vẫn còn nhớ rõ, mặc dù hận trong lòng, nhưng cô sẽ không ngu xuẩn mà chống đối trước mặt Sở Thanh!
Một lúc lâu mà không có ai tiếp lời, sắc mặt Sở Nghiên lại nhiều thêm mấy phần khó coi, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm miệng lại, cô phát hiện sẽ không có ai giúp đỡ mình.
Kế tiếp không khí yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lúng túng, thật may là rất nhanh mọi người đều đã thu dọn xong đồ đạc của mình, sau đó cùng Sở Thanh từ từ đi về phía thành phố J, cứ như vậy, rốt cuộc sau ba ngày cũng đã tới thành phố J.
Hoàn cảnh của thành phố J giống như trong tưởng tượng của mọi người, tiến độ xanh hóa tốt hơn rất nhiều so với các thành thị khác, mà bởi vì nguyên nhân dân cư ở thành phố J thưa thớt, cho nên tang thi cũng chỉ có ba ba hai hai con, đối với người ở chỗ này mà nói, căn bản không có vấn đề gì, bất quá tốn hết nửa ngày đã dọn dẹp xong một căn nhà lớn, hơn nữa còn tìm được mấy người may mắn sống sót.
Hiển nhiên, mấy người may mắn sống sót kia đều được Sở Nghiên nhiệt liệt hoan nghênh, mà nhìn dáng vẻ bạch liên hoa kia của cô ta, người ở đây chán ghét không thôi, thậm chí Lục Trạch vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ta cũng lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với cô ta.
Lúc ăn cơm tối, vì lôi kéo mấy người may mắn sống sót kia, Sở Nghiên lấy ra không ít thức ăn chia sẻ cho họ.
Thật ra thì Sở Nghiên là một người phụ nữ vừa có dã tâm, lại vừa kiêu ngạo, hơn nữa, sau khi bị Sở Thanh kích thích ở kiếp trước, cô càng có tham vọng quyền lực hơn, hôm nay cô đã có bàn tay vàng, nên dã tâm sẽ càng lớn mạnh, hiện tại có nhiều tài nguyên như vậy, có phải nói rằng sau này cô cũng có thể tự mình lập một căn cứ?
Ở thời điểm kiếp trước, không phải Sở Thanh không có cái gì cũng đã tự lập một căn cứ hay sao? Mà nay cô đã có chuẩn bị đầy đủ, tại sao lại không có thể tự lập một căn cứ? Nếu như cô có căn cứ của riêng mình, làm sao mà Sở Thanh có thể khi dễ cô như vậy chứ?
Xem ra vị Sở đại tiểu thư này muốn tự mình xây một căn cứ riêng rồi, nếu không, cô ta sẽ không lôi kéo những người may mắn còn sống sót như vậy. Hoàng Á Lê cũng là người trở về từ mạt thế, mặc dù trước khi sống lại không có gặp qua Sở Nghiên, nhưng nhờ những gì đã trải qua, nên cô hiểu quá rõ ràng, cho dù hôm nay không cần suy ngẫm kỹ càng cũng có thể đoán được mục đích của cô ta!
Cô ta không thể nào thành công, thật ngu xuẩn. Sau khi nghe Hoàng Á Lê nói xong, Sở Thanh chỉ đúc kết một câu như vậy, sau đó người xung quanh cũng gật đầu một cái, quả thật Sở Nghiên rất ngu xuẩn nha.
Bất quá trong lòng Hoàng Á Lê lại có chút nghi hoặc, trong trí nhớ của cô, Sở Nghiên cũng không có ngu xuẩn như vậy, nếu không, cô ta cũng không có cách nào mà đuổi Sở Thanh ra khỏi căn cứ ở thành phố B lúc đó, ban đầu chuyện kia làm thần không hay, quỷ không biết, tự nhiên không thể nào là loại ngu xuẩn được, nhưng hôm nay thấy Sở Nghiên như vậy, căn bản là một đứa ngu xuẩn mà, chẳng lẽ lúc sống lại, cô ta không có đem đầu óc mình cùng mang về sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Á Lê đem tất cả những việc Sở Nghiên đã làm nói cho hai người bên cạnh biết, bởi vì sống chung với nhau trong khoảng thời gian dài, hiện tại Hoàng Á lê đã nhận định hai người kia là đồng bạn, cho nên coi như vô ý để cho họ biết mình sống lại cũng không có quan hệ gì.
Mà sau khi Sở Thanh nghe Hoàng Á Lê nói xong, khẽ mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ khẳng định: Cậu nói người kia tuyệt đối không phải là Sở Nghiên à, không, phải nói là cô ta cũng không phải là người sau lưng kia, tất nhiên là phía sau cô ta còn có một người bày mưu tính kế vì cô ta, người kia mới thật là người lợi hại!'' Mặc dù Sở Thanh không thích chơi trò tâm kế, nhưng sống đã lâu, coi như có một số việc không muốn biết, ít nhiều cũng sẽ biết một chút.
Kết luận này của Sở Thanh làm cho Hoàng Á Lê thoáng sửng sốt, nhưng lại không có cách nào để phản bác lại, dù sau Sở Nghiên bây giờ cùng với người đàn bà ngầm tính kế với toàn bộ người trên thế giới trong ký ức, hoàn toàn không giống nhau.
Tốt lắm, bất kể là mấy thứ kia có hữu dụng hay không, ai muốn tính kế với A Thanh, hoặc làm tổn thương A Thanh, tôi sẽ không cho phép. Lục Thần vốn yên lặng nghe, từ từ ngẩng đầu lên, lúc tối lúc sáng trước đống lửa, mặt vốn ôn tồn lễ độ cũng mang mấy phần dữ tợn, trong giọng nói không chút giấu diếm sát ý nào của anh.
Lần đầu tiên, Hoàng Á Lê cũng đã đem cái người trước mắt cùng với tên sát thần luôn đứng sau lưng Sở Thanh ở mạt thế, hòa lại thành một người, thì ra đây mới là Lục Thần, chỉ cần có người muốn tổn thương A Thanh, nhưng vậy anh ta sẽ biến thành ác ma, tiêu diệt tất cả những sinh vật, sự việc có thể mang nguy hiểm đến người con gái này.
Được rồi, cũng nghỉ ngơi một chút đi, không biết ngày mai hai người kia còn làm mấy việc thiêu thân nào đây, nhất là bây giờ, Sở Nghiên đã có dã tâm muốn thành lập một căn cứ. Sau khi nói xong lời này, Mộ Hi ngáp một cái, chọn cho mình một gian phòng, rồi đi tới đó.
Tất cả mọi người đều không phát hiện, một thoáng khi Mộ Hi xoay người kia, vốn nét lười biếng vui vẻ trên mặt anh đã sớm biến mất không thấy, chỉ còn lại một mảng lãnh đạm và lãnh khốc.
Hừ, muốn làm tổn thương chủ nhân của anh? Anh nhất định sẽ làm cho người kia hối hận khi đã đầu thai làm người tại thế giới này!
/136
|