Chương này do có chút liên quan tới tu chân và thời viễn cổ nên có chút thay đổi nhỏ:
+ Nuy sẽ không dùng cách xưng hô hiện đại, mà tùy chỗ sẽ dùng xưng hô cổ đại như: ta – ngươi, tiểu tử = thằng nhóc, .....
+ Có xuất hiện nhân vật mới là Nữ Oa, xét thấy Nữ Oa là nhân vật đến từ thời viễn cổ, nên Nuy sẽ dùng chữ nàng nói về Nữ Oa, còn Sở Thanh (Sở Thanh Y) thì vẫn dùng cô .
_______________
Chuyển ngữ: Nuy
****
Sở Thanh càng ngày càng cảm thấy có rất nhiều chuyện không như cô nghĩ, rõ ràng thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng tỉ mỉ nhớ tới sẽ lập tức phát hiện chuyện có cái gì đó không đúng, dù sao ngoài mặt Sở Thanh vẫn là người nhà họ Sở, nhưng những trưởng lão trong nhà họ Sở cũng không biết thân phận thật sự của cô, thứ muốn che dấu cũng che giấu hết.
Hơn nữa....
Cô có thể cảm giác được, người thân thiết nhất với cô, chính là Sở Nghiên và Sở ba cũng không biết cô không phải người nhà họ Sở chân chính.
Này...Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhưng bất kể như thế nào Sở Thanh vẫn còn muốn đi qua cánh cửa kia xem đến tột cùng có thứ gì ở đó, dù sao kia rất có thể có liên quan đến thân thế đời này của cô, không, phải nói là có liên quan đến thân thế của thân thể Sở Thanh, nhưng đồng dạng, thậm chí cô cảm thấy Sở Thanh và mình cũng có mối quan hệ nào đó.
Từ từ, Sở Thanh đi dọc theo thạch động, ánh sáng ngày càng mờ tối, đưa tới như một cái động không đáy, nhưng không biết tại sao, bích họa trên tường lại cứ xuất hiện rõ nét trong đầu Sở Thanh, trong nháy mắt cô giống như đi vào lịch sử viễn cổ, từ thuở ban đầu của Hoa Hạ, đi thẳng tới hiện đại, đi tới mạt thế, thậm chí trong nháy mắt cô sắp sửa chạy tới tương lai.
Nhưng trong nháy mắt đó, tất cả hình ảnh cũng biến mất, ngay lập tức, ánh mắt Sở Thanh hơi tối xuống, mặc dù cô không thấy rõ ràng, nhưng lại vẫn mờ mịt theo dõi cái gì đó, đó là....
Lắc đầu, nếu không phải chuyện rõ ràng cô cũng không muốn phải biết nhiều, dù sao sớm hay muộn rồi cũng có một ngày đối diện trực tiếp với tương lai, hơn nữa tương lai của cô cũng không nhất định phải giống như thế, bất quá....Thật sự sẽ có thay đổi không người nghĩ tới sao?
Thế giới tương lai, giống như không giống như hiện tại đi....
Nhún nhún vai, đối với cô, nhìn tới tương lai gì gì đó, Sở Thanh cũng không phải để ý như vậy, dù sao chuyện tương lai không nhất định có quan hệ gì với cô, hơn nữa mặc dù cô vẫn còn ở nơi này, nhưng cô chưa bao giờ cho là mình vẫn có thể ở lại chỗ này, nhất là sau khi thấy bích họa ở thạch động, cô càng biết vận mệnh mình sẽ không thèm để ý tới, một ngày nào đó trong tương lai cô tất nhiên sẽ rời đi.
Bất quá, nói không chừng có thể ta thật sự sẽ ảnh hưởng tới thế giới này.... Nói xong câu này, Sở Thanh cười, trong nháy mắt hiện tại và tương lai nối tiếp nhau đó, cô nhìn thấy một bóng người, người kia sẽ là một người kế thừa hiện đại và tương lai, nếu người kia ở mạt thế, như vậy lúc nhìn thấy người kia, cô sẽ ra tay giúp hắn một chút, tương lai sẽ bởi vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi.
Hiệu ứng cánh bướm, cái này là khi cô đi tới thế giới này mới nghe nói qua, nhưng lại không thể không thừa nhận câu nói đó thật đúng là chính xác, tồn tại của một người có thể thay đổi quy tắc của thiên đạo, nếu như cô không cẩn thận một chút, cái thế giới này thật sự có thể bởi vì sự xuất hiện của cô mà biết hóa nghiêng trời lệch đất.
Cuối cùng, Sở Thanh đi tới cuối thạch động, nhìn cánh cửa trước mặt, ánh mắt Sở Thanh lóe lên một tia kinh ngạc, mặc dù lúc đầu cô đã nghĩ tới chỗ này không tầm thường, nhưng lại không nghĩ tới lại là kết quả này.
Nhìn pho tường trên cánh cửa lớn kia, khóe miệng Sở Thanh mang theo sự bất đắc dĩ thật sâu.
Tượng thần Nữ Oa, Mẫu Thần trong truyền thuyết Hoa Hạ, mà có thể nói người kia có một ít quan hệ với bản thân Sở Thanh Y.
Tất cả mọi người đều cho rằng Nữ Oa chẳng qua chỉ là nhân vật truyền thuyết, không có tồn tại trên thế giới này, nhưng trong thực tế, Nữ Oa có tồn tại, thậm chí có chút quan hệ với cô, nếu nói Hỗn Nguyên Thể (*thân thể hỗn nguyên) chính là đặc trưng đặc thù của nhất tộc Nữ Oa, cho nên nói, Sở Thanh Y cũng coi như là người nhất tộc Nữ Oa, mặc dù huyết mạch của cô đã vô cùng mỏng manh.
Nhưng mà Sở Thanh lại không giống, sau khi thấy được Thần điện Nữ Oa, cô mới biết được Sở Thanh cũng có huyết mạch nhất tộc Nữ Oa, mà huyết mạch này còn nồng hậu hơn cả cô, mà nơi này chính là nơi cuối cùng Nữ Oa lưu lại trước khi rời khỏi Hoa Hạ, nàng (Nữ Oa) đem tất cả mọi thứ của mình để lại chỗ này, để lại cho hậu nhân hữu duyên của nàng, mà sau khi nàng rời đi, nàng đã đem chìa khóa duy nhất có thể mở được Thần điện Nữ Oa để tại chỗ khác, hơn nữa còn thiết đặt kết giới, trừ người có huyết mạch nhất tộc Nữ Oa ra, người ngoài không có ai có thể vào được kết giới.
Cho nên, lúc đầu Sở Thanh có thể đi vào đem chìa khóa kia lấy vào trong tay, mà Cận Hi thì bị ngăn cách bên ngoài.
Không thể không nói, trên thế giới này có quá nhiều trùng hợp, nếu như ban đầu không phải nguyên bản Sở Thanh bỏ mình, Sở Thanh Y cô sẽ không thể xuất hiện ở đây, như vậy nguyên bản Sở Thanh căn bản cũng không có biện pháp cảm giác được tồn tại của vật kia, càng không có cách nào đi tới Thần điện Nữ Oa, như vậy sau tất cả có thể sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại cô cũng có chút hiểu rõ tại sau Sở Thanh lại có thể có được thành tựu như vậy ở mạt thế, nghĩ đến có lẽ vì cô ấy đã thức tỉnh được huyết mạch nhất tộc Nữ Oa đi.
Nhưng hiện tại, bởi vì cô đến, số mệnh đã không còn giống nhau, đã từng là chuyện mà Sở Thanh không làm được, nhưng bởi vì cô là nguyên thần chuyển kiếp, tự nhiên có thể cảm giác được, cũng vì thế cảm giác được sự quen thuộc đến từ linh hồn, làm cho Sở Thanh không nhịn được muốn tới đây, cũng thấy được Thần điện không nên tồn tại lại được để tại đây. (@Ở đây nói chuyện Sở-Thanh-thật-sự không làm được là chuyện cảm ứng với Thần Điện ý)
Mặc dù Nữ Oa ở trong mắt nhiều người chỉ là con người có một chút bản lĩnh đặc thù thôi, nhưng trên thực tế, nàng cũng hoàn toàn xứng với danh Đại Thần, cho nên đồ của nàng cũng không thể lưu lại phàm giới (*nhân gian, cõi trần), như vậy sẽ phá vỡ cân bằng các giới, mà chỗ này lại lưu lại di tích....
Lấy chìa khóa được đặt ở Tử Phủ ra, nhìn chìa khóa không có một chút động tĩnh nào sau khi được cô lấy ra, Sở Thanh cắn nát đầu ngón tay của mình, nhỏ xuống đó một giọt máu tươi, sau đó nhìn chìa khóa dần dần từng chút biến hóa, rút đi màu xanh đồng, từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một cái chìa khóa giống như được làm từ thủy tinh.
Cuối cùng, chìa khóa cũng không có bay đến cửa lớn, mà là dung nhập vào thân thể của Sở Thanh, trong nháy mắt, cô cảm thấy được giữa mình và Thần điện Nữ Oa có một loại cảm giác liên hệ như có như không, cái loại liên hệ cũng không mãnh liệt, nhưng lại làm cho người ta không thể nào dễ dàng xem nhẹ được.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, tựa hồn hoàn toàn không thể tìm được chỗ mở, nhìn một lúc lâu, ánh mắt Sở Thanh rơi vào chưởng ấn lớn nằm chính giữa cửa, cái chưởng ấn này làm cho cô cảm thấy có chút không thích hợp, trong nháy mắt cô cảm giác được chưởng ấn kia có lẽ chính là chìa khóa mở cửa!
Từ từ đưa tay tới cái chưởng ấn trên cửa, sau khi đặt vào chưởng ấn, ngay lập tức, lóe lên tia sáng chói mắt làm Sở Thanh thấy hoa mắt, không khỏi nhắm mắt lại, mà sau một khắc mở ra, Sở Thanh phát hiện, vốn chưởng ấn lớn kia trên cửa từ từ nhỏ lại, ngày càng nhỏ như cỡ bàn tay cô, phảng phất như được làm theo yêu cầu kịch thước bàn tay của cô vậy.
Sau một khắc, sau phiến cửa lớn kia vang lên âm thanh cứng nhắc như máy móc, tiếp theo cửa từ từ được nâng lên, cuối cùng hoàn toàn bị kéo thẳng lên, sau đó rốt cục cô cũng nhìn thấy Thần điện Nữ Oa thật sự.
Tinh Thần Chi Lộ! Thật sự là Tinh Thần Chi Lộ!
Về Tinh Thần Chi Lộ, Sở Thanh đã từng nghe truyền thuyết về nó, nghe nói Đại Thần viễn cổ có thể dựa vào uy lực của bản thân sáng tạo ra một tiểu Vũ Trụ, nhưng lại không có bản lĩnh sáng tạo ra Tinh Thần Chi Lộ, dù sao ở một cái thông đạo nho nhỏ để đến vô số ngôi sao, hơn nữa để cho bọn họ không có ảnh hưởng đến nhau, Sở Thanh cũng không có năng lực như vậy.
Rốt cuộc, đi tới cuối đường, Sở Thanh phát hiện mình đi tới một mảnh trong vũ trụ, nhưng không giống như Sở Thanh nghĩ, cô vốn cho rằng chỗ này có thể thấy được thần thức Nữ Oa lưu lại, nhưng chỗ này lại trống rỗng không có gì cả, giống như vì giúp người trong tương lại đằng không (*bay lên), trong tiểu Vũ Trụ này ngoài trừ một bình Lưu Ly Tịnh ra, thì không có gì cả.
Sở Thanh nhìn bình Lưu Ly Tịnh trôi lơ lửng trên không trung, bất đắc dĩ thở dài một cái, xem ra không đi vào là không cách nào lấy được đáp án cô muốn rồi.
Vươn tay, nhẹ nhành sờ soạng bình Lưu Ly Tịnh, đột nhiên, trên bình phát ra ánh sáng nhu hòa, sau đó tia sáng theo thời gian mà biến hóa, lúc đầu là màu đỏ, sau đó là màu cam, vẫn thay đổi tiếp, cuối cùng biến thành bảy màu, sau đó ngay lập tức Sở Thanh biến mất, tiểu Vũ Trụ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Mà ở một chỗ khác, khi Sở Thanh mở mắt đã thấy mình ở trong một rừng cây, nơi này tương đối yên tĩnh, giống như ngoài trừ cô ra thì không có một ai cả, lúc cô cảm thấy có chút buồn bực, thì trên đầu truyền vào một giọng nói: Tiểu tử, ngươi đang tìm cái gì sao?
Ngẩng đầu lên, Sở Thanh thấy được một gương mặt, sau đó cô theo bản năng lui lại mấy bước, rốt cục, ngoài mười mấy thước cô mới thấy rõ được nữ tử này.
Nữ tử vô cùng mỹ (*xinh đẹp, duyên dáng), nhưng cái mỹ của nàng cũng không phải mỹ của trần gian, không kiều - không mị - không yêu (*), chỉ có một loại mỹ khinh linh (*thư thái - linh hoạt), cái loại mỹ đó mặc dù nhìn qua lạnh nhạt, nhưng lại xinh đẹp bức người, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, giống như chỉ cần thấy qua nàng một cái cũng sẽ bị nàng hút lấy linh hồn, cam tâm tình nguyện vĩnh viễn bò lổm ngổm dưới chân nàng.
(*) không kiều - không mị - không yêu: không nhõng nhẽo làm nũng - không ma mị yêu ma - không gian ác mê hoặc lòng người (= lẳng lơ)
Tiểu tử, ngươi là ai? Chỗ này cũng không phải chỗ ngươi nên tới, trở về đi thôi. Nói xong, nữ tử kia vung tay lên, muốn đưa Sở Thanh ra khỏi đây, lại phát hiện Sở Thanh hoàn toàn đứng yên không nhúc nhích, một chút cũng không động thì kỳ quái nhìn Sở Thanh một cái, sau đó bình tĩnh đại ngộ nói: Tiểu tử, ngươi là hậu nhân của ta sao?
Đây là điều duy nhất mà nữ tử kia nghĩ đến, dù sao đây cũng là thế giới của nàng, vốn trừ nàng ra, cơ hồ không có người nào có thể đi đến chỗ này, coi như là có một số ít đi nhầm vào thế giới của nàng cũng sẽ bị nàng đưa ra ngay, như vậy, không có cách nào đưa ra dĩ nhiên là có quan hệ huyết mạch với nàng, dù sao nếu như có quan hệ huyết mạch với nàng, như vậy người kia cũng là chủ nhân nơi này, lại ở chỗ này một chút cũng không ngoài ý muốn.
Ngài là ai? Mặc dù Sở Thanh đại khái đoán được người trước mặt này là ai, nhưng lại không thể xác định được, bởi vì sự tồn tại của nàng quá chân thật.
Ta sao? Hình như đã quên mất, giống như có rất nhiều người đều gọi ta là Nữ Oa, bất quá sau đó thì không còn ai gọi tên của ta. Âm thanh Nữ Oa có chút cảm khái, lại có chút bi ai, kéo theo câu chữ của nàng cũng bị cảm hóa, nghe mà thấy ê ẩm.
Khi đó là lúc nào? Có phải là sau ngày Cộng Công tức giận đụng ngã Núi Bất Chu [!] không? Cô nhớ tới đích thật trong Sơn Hải Kinh cũng viết như thế, mà trong lịch sử ở thế giới cô cũng không có lịch sử nói về quá khứ của Nữ Oa, giống như chính là một ngày nào đó nàng tự nhiên xuất hiện, rồi sau đó cũng vào một ngày nào đó mà biến mất.
Đại ca Cộng Công đụng ngã Núi Bất Sơn? Nữ Oa nghe thế thì giật mình sửng sốt, rồi ngay lập tức có chút buồn cười, vươn tay điểm điểm đầu Sở Thanh, nhưng dựa theo thân thể cao lớn của Nữ Oa, coi như một đầu ngón tay của nàng cũng bằng đầu Sở Thanh: Ngươi từ đâu mà biết những chuyện loạn thất bát tao này, đại ca Cộng Công chưa bao giờ đụng Núi Bất Sơn, mà ta hy sinh vá trời cũng không phải vì Núi Bất Sơn sụp đổ.
Âm thanh Nữ Oa có chút hoài niệm, cũng có chút thương cảm, cuối cùng là bất đắc dĩ cười cười nhìn Sở Thanh: Tiểu tử, trước ngươi hãy nói cho ta biết ngươi là ai đi, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi xem lịch sự chân chính một chút.
Ta tên là Sở Thanh, không, hoặc có thể phải gọi ta là Sở Thanh Y. Đến thế giới này lâu như vậy, Sở Thanh đã có chút không phân rõ mình là ai, là Sở Thanh không không rõ ba mẹ, hay là Sở Thanh Y trước kia đã từng có ba mẹ?
Ừm....Hẳn là thân thể hiện tại của ngươi cũng không phải thật sự của ngươi đi, mặc dù nói nguyên thần của ngươi rất mạnh, nhưng độ phù hợp với thân thể này cũng không cao, chẳng lẽ là đoạt xá? Nhưng trong linh hồn của ngươi lại có lực lượng chỉ có trong nhất tộc Nữ Oa. Nghe Sở Thanh nói, vốn Nữ Oa cho rằng thân thể Sở Thanh là đoạt xá, nhưng lại phát hiện linh hồn của cô lại thuộc về nhất tộc Nữ Oa, nhưng hình như giữa linh hồn và thân thể lại có chút không tương xứng.
Đúng hơn là bị động đoạt xá, chính bản thân ta cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này. Cô thật sự là không biết, bất quá là sau một đêm tu luyện, cô cảm thấy rất gắt gỏng a.
Đem Sở Thanh đặt vào lòng bàn tay nhìn một chút, một lát sau, tựa hồ như hiểu chuyện gì, nói: Nguyên lai là như vậy, linh hồn của ngươi và thân thể chuyển sang kiếp khác nhưng lại không đến cùng một thế giới, cho nên hiện tại linh hồn của ngươi mới trở về từ một thế giới khác, mà linh hồn vốn xâm chiếm thân thể này lại không thể khống chế được lực lượng của thân thể, cho nên thân thể vì tự bảo vệ mà đem linh hồn kia gạt ra, rồi đem linh hồn nguyên bản gọi trở về, vì vậy mà sinh ra tình huống như bây giờ, không cần lo lắng, qua một thời gian nữa thì thân thể và linh hồn của ngươi có thể phù hợp. (@Cái đoạn này hơi khó hiểu, bạn có thể đọc lại thêm một vài lần để hiểu rõ nếu muốn, còn không hiểu nữa thì nói Nuy, Nuy sẽ chú thích thêm ^^)
Nhất tộc Nữ Oa có chỗ khác với các tộc khác, chính là trong những tộc khác sẽ chỉ có linh hồn bước vào luân hồi, mà nhất tộc Nữ Oa không chỉ có linh hồn, ngay cả thân thể cũng sẽ trải qua luân hồi rèn luyện, cho nên nói trên thế giới này chỉ có mỗi tộc nhân Nữ Oa, tại trước khi một tộc nhân Nữ Oa mang thai, đặc điểm thân thể của nàng thuộc về Nữ Oa nhất tộc sẽ biến mất, sau đó từ từ đem lực huyết mạch thông qua thai nghén con cháu đời sau mà truyền thừa.
Cho nên xuất hiện tình huống như Sở Thanh cũng không hiếm thấy, từ rất lâu về trước, đã có rất nhiều kẻ mơ ước thân thể của nhất tộc Nữ Oa, bởi vì nhất tộc Nữ Oa có thể trường sinh bất lão, cho nên rất nhiều kẻ sẽ vì mình mà làm cho nữ tử tộc Nữ Oa hoài thai, sau đó trước khi lâm bồn (*sinh) mà đem linh hồn chuyển đến trong thân thể tộc nhân Nữ Oa, như vậy mặc dù mất đi ký ức vốn có, nhưng lại có thể trường sinh bất lão.
Hiển nhiên Sở Thanh chính là như thế, chỉ bất quá hình như linh hồn của Sở Thanh càng cường đại hơn.
Nếu như ngài thật sự là Nữ Oa, thì tại sao còn ở chỗ này, sau đó ngài lại đi đến chỗ nào, tại sao lại không có người thấy ngài nữa? Nữ Oa xuất hiện tại chỗ này, đại biểu nàng cũng chưa chết đi, nếu như không có chết, tại sao lại không xuất hiện nữa?
Ta đi đến chỗ nào? Ta đi đến một địa phương vừa tồn tại lại không tồn tại. Âm thanh của Nữ Oa có chút đau thương, cũng có chút cô tịch (*vắng vẻ, hiu quạnh) cùng với bi ai, loại cảm giác đó hỗn tạp ở chung một chỗ, làm cho người ta có cảm giác khó chịu không nói lên lời: Ngươi có nghe qua Vô Giới chưa?
Vô Giới? Đó là cái gì? Nghe được câu hỏi của Nữ Oa, Sở Thanh lắc đầu, cái chữ 'Vô Giới kia, ngay cả nghe qua cô còn chưa nghe á.
Vô Giới chính là địa phương vừa tồn tại lại không phải tồn tại trên thế giới này, phàm là sau khi bước vào Vô Giới, dù là hư ảnh của mình cũng có thể lưu lại nhân gian, nhưng bản thể chân chính lại chỉ có thể ở Vô Giới, cho dù chết trong Vô Giới, thì linh hồn cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị giam cầm tại đó. Cho nên, Vô Giới như một Địa Ngục, một cái được đặt tên là Địa Ngục tịch mịch (*cô đơn lạnh lẽo), phàm người bước vào Vô Giới, chưa từng có ai có thể đi ra ngoài.
Nhưng tôi lại có thể cảm giác được ngài, chẳng lẽ chỗ này chính là Vô Giới?
________________
Hiện tại Nuy đang nghĩ mình nên thêm chữ tu tiên vào thể loại truyện á, càng ngày càng có hướng tu tiên rồi, Nuy thích mạt thế, mạt thế ak T.T~ Mạt thế, em ở âu, bấy-bi
*cắn khăn*
________________
[!] Cung Công (hay thường gọi là Cộng Công) là Thủy Thần, cùng với Chúc Dung là Hỏa Thần. Truyền thuyết kể rằng ở trên Thiên Cung, Thủy Thần Cộng Công làm phản đem quân Thiên Ma đánh Thiên Giới. Hỏa Thần Chúc Dung bèn đem quân ra đánh, sau nhiều trận đánh nhau lớn với Cộng Công, cuối cùng đã dẹp được loạn tặc. Cộng Công bị Chúc Dung đánh bại, Cộng Công đụng đầu vào vách Núi Bất Chu ở phía Tây. Núi này vốn là một cây trụ chống trời, đã bị Cộng Công húc làm gãy. Kể từ đó nhân gian chìm trong bể khổ.
+ Nuy sẽ không dùng cách xưng hô hiện đại, mà tùy chỗ sẽ dùng xưng hô cổ đại như: ta – ngươi, tiểu tử = thằng nhóc, .....
+ Có xuất hiện nhân vật mới là Nữ Oa, xét thấy Nữ Oa là nhân vật đến từ thời viễn cổ, nên Nuy sẽ dùng chữ nàng nói về Nữ Oa, còn Sở Thanh (Sở Thanh Y) thì vẫn dùng cô .
_______________
Chuyển ngữ: Nuy
****
Sở Thanh càng ngày càng cảm thấy có rất nhiều chuyện không như cô nghĩ, rõ ràng thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng tỉ mỉ nhớ tới sẽ lập tức phát hiện chuyện có cái gì đó không đúng, dù sao ngoài mặt Sở Thanh vẫn là người nhà họ Sở, nhưng những trưởng lão trong nhà họ Sở cũng không biết thân phận thật sự của cô, thứ muốn che dấu cũng che giấu hết.
Hơn nữa....
Cô có thể cảm giác được, người thân thiết nhất với cô, chính là Sở Nghiên và Sở ba cũng không biết cô không phải người nhà họ Sở chân chính.
Này...Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Nhưng bất kể như thế nào Sở Thanh vẫn còn muốn đi qua cánh cửa kia xem đến tột cùng có thứ gì ở đó, dù sao kia rất có thể có liên quan đến thân thế đời này của cô, không, phải nói là có liên quan đến thân thế của thân thể Sở Thanh, nhưng đồng dạng, thậm chí cô cảm thấy Sở Thanh và mình cũng có mối quan hệ nào đó.
Từ từ, Sở Thanh đi dọc theo thạch động, ánh sáng ngày càng mờ tối, đưa tới như một cái động không đáy, nhưng không biết tại sao, bích họa trên tường lại cứ xuất hiện rõ nét trong đầu Sở Thanh, trong nháy mắt cô giống như đi vào lịch sử viễn cổ, từ thuở ban đầu của Hoa Hạ, đi thẳng tới hiện đại, đi tới mạt thế, thậm chí trong nháy mắt cô sắp sửa chạy tới tương lai.
Nhưng trong nháy mắt đó, tất cả hình ảnh cũng biến mất, ngay lập tức, ánh mắt Sở Thanh hơi tối xuống, mặc dù cô không thấy rõ ràng, nhưng lại vẫn mờ mịt theo dõi cái gì đó, đó là....
Lắc đầu, nếu không phải chuyện rõ ràng cô cũng không muốn phải biết nhiều, dù sao sớm hay muộn rồi cũng có một ngày đối diện trực tiếp với tương lai, hơn nữa tương lai của cô cũng không nhất định phải giống như thế, bất quá....Thật sự sẽ có thay đổi không người nghĩ tới sao?
Thế giới tương lai, giống như không giống như hiện tại đi....
Nhún nhún vai, đối với cô, nhìn tới tương lai gì gì đó, Sở Thanh cũng không phải để ý như vậy, dù sao chuyện tương lai không nhất định có quan hệ gì với cô, hơn nữa mặc dù cô vẫn còn ở nơi này, nhưng cô chưa bao giờ cho là mình vẫn có thể ở lại chỗ này, nhất là sau khi thấy bích họa ở thạch động, cô càng biết vận mệnh mình sẽ không thèm để ý tới, một ngày nào đó trong tương lai cô tất nhiên sẽ rời đi.
Bất quá, nói không chừng có thể ta thật sự sẽ ảnh hưởng tới thế giới này.... Nói xong câu này, Sở Thanh cười, trong nháy mắt hiện tại và tương lai nối tiếp nhau đó, cô nhìn thấy một bóng người, người kia sẽ là một người kế thừa hiện đại và tương lai, nếu người kia ở mạt thế, như vậy lúc nhìn thấy người kia, cô sẽ ra tay giúp hắn một chút, tương lai sẽ bởi vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi.
Hiệu ứng cánh bướm, cái này là khi cô đi tới thế giới này mới nghe nói qua, nhưng lại không thể không thừa nhận câu nói đó thật đúng là chính xác, tồn tại của một người có thể thay đổi quy tắc của thiên đạo, nếu như cô không cẩn thận một chút, cái thế giới này thật sự có thể bởi vì sự xuất hiện của cô mà biết hóa nghiêng trời lệch đất.
Cuối cùng, Sở Thanh đi tới cuối thạch động, nhìn cánh cửa trước mặt, ánh mắt Sở Thanh lóe lên một tia kinh ngạc, mặc dù lúc đầu cô đã nghĩ tới chỗ này không tầm thường, nhưng lại không nghĩ tới lại là kết quả này.
Nhìn pho tường trên cánh cửa lớn kia, khóe miệng Sở Thanh mang theo sự bất đắc dĩ thật sâu.
Tượng thần Nữ Oa, Mẫu Thần trong truyền thuyết Hoa Hạ, mà có thể nói người kia có một ít quan hệ với bản thân Sở Thanh Y.
Tất cả mọi người đều cho rằng Nữ Oa chẳng qua chỉ là nhân vật truyền thuyết, không có tồn tại trên thế giới này, nhưng trong thực tế, Nữ Oa có tồn tại, thậm chí có chút quan hệ với cô, nếu nói Hỗn Nguyên Thể (*thân thể hỗn nguyên) chính là đặc trưng đặc thù của nhất tộc Nữ Oa, cho nên nói, Sở Thanh Y cũng coi như là người nhất tộc Nữ Oa, mặc dù huyết mạch của cô đã vô cùng mỏng manh.
Nhưng mà Sở Thanh lại không giống, sau khi thấy được Thần điện Nữ Oa, cô mới biết được Sở Thanh cũng có huyết mạch nhất tộc Nữ Oa, mà huyết mạch này còn nồng hậu hơn cả cô, mà nơi này chính là nơi cuối cùng Nữ Oa lưu lại trước khi rời khỏi Hoa Hạ, nàng (Nữ Oa) đem tất cả mọi thứ của mình để lại chỗ này, để lại cho hậu nhân hữu duyên của nàng, mà sau khi nàng rời đi, nàng đã đem chìa khóa duy nhất có thể mở được Thần điện Nữ Oa để tại chỗ khác, hơn nữa còn thiết đặt kết giới, trừ người có huyết mạch nhất tộc Nữ Oa ra, người ngoài không có ai có thể vào được kết giới.
Cho nên, lúc đầu Sở Thanh có thể đi vào đem chìa khóa kia lấy vào trong tay, mà Cận Hi thì bị ngăn cách bên ngoài.
Không thể không nói, trên thế giới này có quá nhiều trùng hợp, nếu như ban đầu không phải nguyên bản Sở Thanh bỏ mình, Sở Thanh Y cô sẽ không thể xuất hiện ở đây, như vậy nguyên bản Sở Thanh căn bản cũng không có biện pháp cảm giác được tồn tại của vật kia, càng không có cách nào đi tới Thần điện Nữ Oa, như vậy sau tất cả có thể sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại cô cũng có chút hiểu rõ tại sau Sở Thanh lại có thể có được thành tựu như vậy ở mạt thế, nghĩ đến có lẽ vì cô ấy đã thức tỉnh được huyết mạch nhất tộc Nữ Oa đi.
Nhưng hiện tại, bởi vì cô đến, số mệnh đã không còn giống nhau, đã từng là chuyện mà Sở Thanh không làm được, nhưng bởi vì cô là nguyên thần chuyển kiếp, tự nhiên có thể cảm giác được, cũng vì thế cảm giác được sự quen thuộc đến từ linh hồn, làm cho Sở Thanh không nhịn được muốn tới đây, cũng thấy được Thần điện không nên tồn tại lại được để tại đây. (@Ở đây nói chuyện Sở-Thanh-thật-sự không làm được là chuyện cảm ứng với Thần Điện ý)
Mặc dù Nữ Oa ở trong mắt nhiều người chỉ là con người có một chút bản lĩnh đặc thù thôi, nhưng trên thực tế, nàng cũng hoàn toàn xứng với danh Đại Thần, cho nên đồ của nàng cũng không thể lưu lại phàm giới (*nhân gian, cõi trần), như vậy sẽ phá vỡ cân bằng các giới, mà chỗ này lại lưu lại di tích....
Lấy chìa khóa được đặt ở Tử Phủ ra, nhìn chìa khóa không có một chút động tĩnh nào sau khi được cô lấy ra, Sở Thanh cắn nát đầu ngón tay của mình, nhỏ xuống đó một giọt máu tươi, sau đó nhìn chìa khóa dần dần từng chút biến hóa, rút đi màu xanh đồng, từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một cái chìa khóa giống như được làm từ thủy tinh.
Cuối cùng, chìa khóa cũng không có bay đến cửa lớn, mà là dung nhập vào thân thể của Sở Thanh, trong nháy mắt, cô cảm thấy được giữa mình và Thần điện Nữ Oa có một loại cảm giác liên hệ như có như không, cái loại liên hệ cũng không mãnh liệt, nhưng lại làm cho người ta không thể nào dễ dàng xem nhẹ được.
Nhìn cửa lớn đóng chặt, tựa hồn hoàn toàn không thể tìm được chỗ mở, nhìn một lúc lâu, ánh mắt Sở Thanh rơi vào chưởng ấn lớn nằm chính giữa cửa, cái chưởng ấn này làm cho cô cảm thấy có chút không thích hợp, trong nháy mắt cô cảm giác được chưởng ấn kia có lẽ chính là chìa khóa mở cửa!
Từ từ đưa tay tới cái chưởng ấn trên cửa, sau khi đặt vào chưởng ấn, ngay lập tức, lóe lên tia sáng chói mắt làm Sở Thanh thấy hoa mắt, không khỏi nhắm mắt lại, mà sau một khắc mở ra, Sở Thanh phát hiện, vốn chưởng ấn lớn kia trên cửa từ từ nhỏ lại, ngày càng nhỏ như cỡ bàn tay cô, phảng phất như được làm theo yêu cầu kịch thước bàn tay của cô vậy.
Sau một khắc, sau phiến cửa lớn kia vang lên âm thanh cứng nhắc như máy móc, tiếp theo cửa từ từ được nâng lên, cuối cùng hoàn toàn bị kéo thẳng lên, sau đó rốt cục cô cũng nhìn thấy Thần điện Nữ Oa thật sự.
Tinh Thần Chi Lộ! Thật sự là Tinh Thần Chi Lộ!
Về Tinh Thần Chi Lộ, Sở Thanh đã từng nghe truyền thuyết về nó, nghe nói Đại Thần viễn cổ có thể dựa vào uy lực của bản thân sáng tạo ra một tiểu Vũ Trụ, nhưng lại không có bản lĩnh sáng tạo ra Tinh Thần Chi Lộ, dù sao ở một cái thông đạo nho nhỏ để đến vô số ngôi sao, hơn nữa để cho bọn họ không có ảnh hưởng đến nhau, Sở Thanh cũng không có năng lực như vậy.
Rốt cuộc, đi tới cuối đường, Sở Thanh phát hiện mình đi tới một mảnh trong vũ trụ, nhưng không giống như Sở Thanh nghĩ, cô vốn cho rằng chỗ này có thể thấy được thần thức Nữ Oa lưu lại, nhưng chỗ này lại trống rỗng không có gì cả, giống như vì giúp người trong tương lại đằng không (*bay lên), trong tiểu Vũ Trụ này ngoài trừ một bình Lưu Ly Tịnh ra, thì không có gì cả.
Sở Thanh nhìn bình Lưu Ly Tịnh trôi lơ lửng trên không trung, bất đắc dĩ thở dài một cái, xem ra không đi vào là không cách nào lấy được đáp án cô muốn rồi.
Vươn tay, nhẹ nhành sờ soạng bình Lưu Ly Tịnh, đột nhiên, trên bình phát ra ánh sáng nhu hòa, sau đó tia sáng theo thời gian mà biến hóa, lúc đầu là màu đỏ, sau đó là màu cam, vẫn thay đổi tiếp, cuối cùng biến thành bảy màu, sau đó ngay lập tức Sở Thanh biến mất, tiểu Vũ Trụ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Mà ở một chỗ khác, khi Sở Thanh mở mắt đã thấy mình ở trong một rừng cây, nơi này tương đối yên tĩnh, giống như ngoài trừ cô ra thì không có một ai cả, lúc cô cảm thấy có chút buồn bực, thì trên đầu truyền vào một giọng nói: Tiểu tử, ngươi đang tìm cái gì sao?
Ngẩng đầu lên, Sở Thanh thấy được một gương mặt, sau đó cô theo bản năng lui lại mấy bước, rốt cục, ngoài mười mấy thước cô mới thấy rõ được nữ tử này.
Nữ tử vô cùng mỹ (*xinh đẹp, duyên dáng), nhưng cái mỹ của nàng cũng không phải mỹ của trần gian, không kiều - không mị - không yêu (*), chỉ có một loại mỹ khinh linh (*thư thái - linh hoạt), cái loại mỹ đó mặc dù nhìn qua lạnh nhạt, nhưng lại xinh đẹp bức người, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, giống như chỉ cần thấy qua nàng một cái cũng sẽ bị nàng hút lấy linh hồn, cam tâm tình nguyện vĩnh viễn bò lổm ngổm dưới chân nàng.
(*) không kiều - không mị - không yêu: không nhõng nhẽo làm nũng - không ma mị yêu ma - không gian ác mê hoặc lòng người (= lẳng lơ)
Tiểu tử, ngươi là ai? Chỗ này cũng không phải chỗ ngươi nên tới, trở về đi thôi. Nói xong, nữ tử kia vung tay lên, muốn đưa Sở Thanh ra khỏi đây, lại phát hiện Sở Thanh hoàn toàn đứng yên không nhúc nhích, một chút cũng không động thì kỳ quái nhìn Sở Thanh một cái, sau đó bình tĩnh đại ngộ nói: Tiểu tử, ngươi là hậu nhân của ta sao?
Đây là điều duy nhất mà nữ tử kia nghĩ đến, dù sao đây cũng là thế giới của nàng, vốn trừ nàng ra, cơ hồ không có người nào có thể đi đến chỗ này, coi như là có một số ít đi nhầm vào thế giới của nàng cũng sẽ bị nàng đưa ra ngay, như vậy, không có cách nào đưa ra dĩ nhiên là có quan hệ huyết mạch với nàng, dù sao nếu như có quan hệ huyết mạch với nàng, như vậy người kia cũng là chủ nhân nơi này, lại ở chỗ này một chút cũng không ngoài ý muốn.
Ngài là ai? Mặc dù Sở Thanh đại khái đoán được người trước mặt này là ai, nhưng lại không thể xác định được, bởi vì sự tồn tại của nàng quá chân thật.
Ta sao? Hình như đã quên mất, giống như có rất nhiều người đều gọi ta là Nữ Oa, bất quá sau đó thì không còn ai gọi tên của ta. Âm thanh Nữ Oa có chút cảm khái, lại có chút bi ai, kéo theo câu chữ của nàng cũng bị cảm hóa, nghe mà thấy ê ẩm.
Khi đó là lúc nào? Có phải là sau ngày Cộng Công tức giận đụng ngã Núi Bất Chu [!] không? Cô nhớ tới đích thật trong Sơn Hải Kinh cũng viết như thế, mà trong lịch sử ở thế giới cô cũng không có lịch sử nói về quá khứ của Nữ Oa, giống như chính là một ngày nào đó nàng tự nhiên xuất hiện, rồi sau đó cũng vào một ngày nào đó mà biến mất.
Đại ca Cộng Công đụng ngã Núi Bất Sơn? Nữ Oa nghe thế thì giật mình sửng sốt, rồi ngay lập tức có chút buồn cười, vươn tay điểm điểm đầu Sở Thanh, nhưng dựa theo thân thể cao lớn của Nữ Oa, coi như một đầu ngón tay của nàng cũng bằng đầu Sở Thanh: Ngươi từ đâu mà biết những chuyện loạn thất bát tao này, đại ca Cộng Công chưa bao giờ đụng Núi Bất Sơn, mà ta hy sinh vá trời cũng không phải vì Núi Bất Sơn sụp đổ.
Âm thanh Nữ Oa có chút hoài niệm, cũng có chút thương cảm, cuối cùng là bất đắc dĩ cười cười nhìn Sở Thanh: Tiểu tử, trước ngươi hãy nói cho ta biết ngươi là ai đi, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi xem lịch sự chân chính một chút.
Ta tên là Sở Thanh, không, hoặc có thể phải gọi ta là Sở Thanh Y. Đến thế giới này lâu như vậy, Sở Thanh đã có chút không phân rõ mình là ai, là Sở Thanh không không rõ ba mẹ, hay là Sở Thanh Y trước kia đã từng có ba mẹ?
Ừm....Hẳn là thân thể hiện tại của ngươi cũng không phải thật sự của ngươi đi, mặc dù nói nguyên thần của ngươi rất mạnh, nhưng độ phù hợp với thân thể này cũng không cao, chẳng lẽ là đoạt xá? Nhưng trong linh hồn của ngươi lại có lực lượng chỉ có trong nhất tộc Nữ Oa. Nghe Sở Thanh nói, vốn Nữ Oa cho rằng thân thể Sở Thanh là đoạt xá, nhưng lại phát hiện linh hồn của cô lại thuộc về nhất tộc Nữ Oa, nhưng hình như giữa linh hồn và thân thể lại có chút không tương xứng.
Đúng hơn là bị động đoạt xá, chính bản thân ta cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này. Cô thật sự là không biết, bất quá là sau một đêm tu luyện, cô cảm thấy rất gắt gỏng a.
Đem Sở Thanh đặt vào lòng bàn tay nhìn một chút, một lát sau, tựa hồ như hiểu chuyện gì, nói: Nguyên lai là như vậy, linh hồn của ngươi và thân thể chuyển sang kiếp khác nhưng lại không đến cùng một thế giới, cho nên hiện tại linh hồn của ngươi mới trở về từ một thế giới khác, mà linh hồn vốn xâm chiếm thân thể này lại không thể khống chế được lực lượng của thân thể, cho nên thân thể vì tự bảo vệ mà đem linh hồn kia gạt ra, rồi đem linh hồn nguyên bản gọi trở về, vì vậy mà sinh ra tình huống như bây giờ, không cần lo lắng, qua một thời gian nữa thì thân thể và linh hồn của ngươi có thể phù hợp. (@Cái đoạn này hơi khó hiểu, bạn có thể đọc lại thêm một vài lần để hiểu rõ nếu muốn, còn không hiểu nữa thì nói Nuy, Nuy sẽ chú thích thêm ^^)
Nhất tộc Nữ Oa có chỗ khác với các tộc khác, chính là trong những tộc khác sẽ chỉ có linh hồn bước vào luân hồi, mà nhất tộc Nữ Oa không chỉ có linh hồn, ngay cả thân thể cũng sẽ trải qua luân hồi rèn luyện, cho nên nói trên thế giới này chỉ có mỗi tộc nhân Nữ Oa, tại trước khi một tộc nhân Nữ Oa mang thai, đặc điểm thân thể của nàng thuộc về Nữ Oa nhất tộc sẽ biến mất, sau đó từ từ đem lực huyết mạch thông qua thai nghén con cháu đời sau mà truyền thừa.
Cho nên xuất hiện tình huống như Sở Thanh cũng không hiếm thấy, từ rất lâu về trước, đã có rất nhiều kẻ mơ ước thân thể của nhất tộc Nữ Oa, bởi vì nhất tộc Nữ Oa có thể trường sinh bất lão, cho nên rất nhiều kẻ sẽ vì mình mà làm cho nữ tử tộc Nữ Oa hoài thai, sau đó trước khi lâm bồn (*sinh) mà đem linh hồn chuyển đến trong thân thể tộc nhân Nữ Oa, như vậy mặc dù mất đi ký ức vốn có, nhưng lại có thể trường sinh bất lão.
Hiển nhiên Sở Thanh chính là như thế, chỉ bất quá hình như linh hồn của Sở Thanh càng cường đại hơn.
Nếu như ngài thật sự là Nữ Oa, thì tại sao còn ở chỗ này, sau đó ngài lại đi đến chỗ nào, tại sao lại không có người thấy ngài nữa? Nữ Oa xuất hiện tại chỗ này, đại biểu nàng cũng chưa chết đi, nếu như không có chết, tại sao lại không xuất hiện nữa?
Ta đi đến chỗ nào? Ta đi đến một địa phương vừa tồn tại lại không tồn tại. Âm thanh của Nữ Oa có chút đau thương, cũng có chút cô tịch (*vắng vẻ, hiu quạnh) cùng với bi ai, loại cảm giác đó hỗn tạp ở chung một chỗ, làm cho người ta có cảm giác khó chịu không nói lên lời: Ngươi có nghe qua Vô Giới chưa?
Vô Giới? Đó là cái gì? Nghe được câu hỏi của Nữ Oa, Sở Thanh lắc đầu, cái chữ 'Vô Giới kia, ngay cả nghe qua cô còn chưa nghe á.
Vô Giới chính là địa phương vừa tồn tại lại không phải tồn tại trên thế giới này, phàm là sau khi bước vào Vô Giới, dù là hư ảnh của mình cũng có thể lưu lại nhân gian, nhưng bản thể chân chính lại chỉ có thể ở Vô Giới, cho dù chết trong Vô Giới, thì linh hồn cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị giam cầm tại đó. Cho nên, Vô Giới như một Địa Ngục, một cái được đặt tên là Địa Ngục tịch mịch (*cô đơn lạnh lẽo), phàm người bước vào Vô Giới, chưa từng có ai có thể đi ra ngoài.
Nhưng tôi lại có thể cảm giác được ngài, chẳng lẽ chỗ này chính là Vô Giới?
________________
Hiện tại Nuy đang nghĩ mình nên thêm chữ tu tiên vào thể loại truyện á, càng ngày càng có hướng tu tiên rồi, Nuy thích mạt thế, mạt thế ak T.T~ Mạt thế, em ở âu, bấy-bi
*cắn khăn*
________________
[!] Cung Công (hay thường gọi là Cộng Công) là Thủy Thần, cùng với Chúc Dung là Hỏa Thần. Truyền thuyết kể rằng ở trên Thiên Cung, Thủy Thần Cộng Công làm phản đem quân Thiên Ma đánh Thiên Giới. Hỏa Thần Chúc Dung bèn đem quân ra đánh, sau nhiều trận đánh nhau lớn với Cộng Công, cuối cùng đã dẹp được loạn tặc. Cộng Công bị Chúc Dung đánh bại, Cộng Công đụng đầu vào vách Núi Bất Chu ở phía Tây. Núi này vốn là một cây trụ chống trời, đã bị Cộng Công húc làm gãy. Kể từ đó nhân gian chìm trong bể khổ.
/136
|