A Thanh, ăn. Nhìn một người một hồ ly ở chung với nhau, ánh mắt của Tuyết u ám. Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra đi tới bên người của Sở Thanh, đem cái chén cầm trong tay đưa cho cô, trong chén là cháo khoai lang. Lúc ở Dương gia thôn, Sở Thanh tuy nói không cần những thứ đó, nhưng Cận Hi vẫn đưa cho cô một phần nhỏ, gồm chút gạo trắng cùng khoai lang, cho nên bọn họ hôm nay ăn cháo khoai lang.
cậu ăn đi, không cần phải để ý đến tôi...tôi không đói bụng. Sở Thanh cười cười, cô quả thật không muốn ăn cái gì, dù sao hôm nay nhớ lại một ít chuyện nên ảnh hưởng khẩu vị.
Nghe lời Sở Thanh nói, sắc mặt của Tuyết có chút không tốt, mình đưa đồ cho Thanh, Thanh không muốn ăn.
Thật ra là do cậu ta nghĩ sai, ai cũng có lúc trong lòng cảm thấy không vui. Hiện tại Sở Thanh không muốn ăn chẳng qua là bởi vì có chuyện ảnh hưởng đến khẩu vị mà thôi.
Nhìn bộ dáng này của cậu ta, Sở Thanh hiểu cậu ta đang nghĩ gì không khỏi có chút buồn cười, cậu trước ăn đi, cái này để ở đây, tôi tạm thời không đói bụng, một hồi đói bụng tôi liền ăn, có được hay không?
Quả nhiên sau khi Sở Thanh nói những lời này, sắc mặt của cậu ta nhìn tốt lên rất nhiều, lần đầu tiên xuất hiện nụ cười sau nhiều ngày.
Đi đi, ăn nhiều một chút, thân thể của cậu bây giờ quá yếu. Giống như Nguyệt yêu, mẹ hồ ly chết không có người cho ăn, khi đó Nguyệt yêu vô cùng suy yếu, nếu như không phải là gặp được cô, đoán chừng dù không có thợ săn Nguyệt yêu cũng không chống đỡ được mấy ngày. Bây giờ nhớ lại bộ dáng Nguyệt yêu có chút đáng thương, cô vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Xèo xèo —— cậu cũng muốn ăn, chủ nhân thiên vị, thiên vị!
cháo khoai lang ngươi cũng muốn ăn? cô hiểu rất rõ tập tính của Nguyệt yêu, nó tuyệt đối sẽ không thích thức ăn chay, không có thịt nó sẽ tình nguyện không ăn!
Quả nhiên nói xong lời này, sắc mặt của Nguyệt yêu khó coi rất nhiều, nhìn cháo khoai lang trong chén, Nguyệt yêu hừ hừ, sau đó bò lại trên bả vai của Sở Thanh tiếp tục giả vờ chết , ừ, nếu không có ăn vậy coi như xong, nó không ăn, mới không cần ăn những thứ khó ăn kia!
Sở Thanh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu hồ ly, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là hồ ly a, kêu ngạo đáng yêu như vậy!
Sở Thanh cũng không có khi dễ tiểu hồ ly của mình, từ trong bao lấy ra một chút thịt khô, bỏ vào trong cháo một chút, lấy thêm ra mấy miếng cho Nguyệt yêu. Tiểu hồ ly của cô không phải thích nhất là thịt sao, hiện tại ở mạt thế kiếm một chút thịt cũng không khó.
. . . . . . Khi Sở Thanh ngẩng đầu lên thấy được một đôi mắt màu đỏ, trong mắt có trông mong làm Sở Thanh không khỏi nghĩ muốn ôm vào lòng, nó có ý gì thần sắc đáng thương là thế nào.
Khi ánh mắt cô nhìn vào miếng thịt khô trên tay, trong lòng có chút buồn bực, cô không phải đã cho Tuyết một miếng thịt khô sao, bây giờ làm gì còn nhìn chằm chằm trong tay cô?
Thấy Sở Thanh thờ ơ, ánh mắt của Tuyết càng thêm bi thương, giống như bị uất ức rất nhiều.
Thanh. . . . . . Nước mắt tràn đầy đôi mắt, Sở Thanh bỗng cảm thấy cả người không tốt, nó đây là ý gì à?
Mặc dù nó không nói là có ý gì, nhưng là đại khái vẫn là hiểu một điểm, lấy trong túi ra thịt khô, thả mấy miếng ở trong chén của Tuyết , quả nhiên thấy được trên mặt của nó nở nụ cười, vẻ mặt này đến quá mau nha.
Trong nháy mắt, Cận Hi thấy một màn như vậy khóe mặt giật một cái, mình tại sao cảm thấy phát hiện được chuyện, thấy thế nào cũng giống là hai con tiểu sủng vật tranh thủ tình cảm, loại này hình ảnh này khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Dĩ nhiên, loại suy nghĩ này không chỉ có riêng Cận Hi, rất nhiều người cũng có loại suy nghĩ này, nhưng không ít người nhìn say sưa. Ở mạt thế cảnh tượng ấm áp như vậy vô cùng hiếm thấy, mặc dù làm cho người khác ước ao ghen tị, nhưng mà mọi người đều hướng tới.
Chỉ là hướng tới nhưng không phải cảm thụ của mỗi người, có vài người không hướng tới, mà là ghen tỵ!
Ví dụ ... Khổng Phàm Vũ!
Khổng Phàm Vũ đã sớm nhìn trúng Tuyết, có lẽ khi Tuyết chưa tắm sạch Khổng Phàm Vũ cực kỳ ghét bỏ, nhưng mà lúc Tuyết đã tắm sạch, trong tim của cậu ta chỉ có kinh diễm, không có cách nào, thiếu niên thuần khiết như vậy ít thấy vô cùng, ít nhất một màn kia làm tim cậu rung động thật sâu.
Nhưng là bây giờ Tuyết lại giống như một con chó đang cùng Sở Thanh làm nũng, làm sao cậu ta có thể không tức giận, hơn nữa lúc nhìn Sở Thanh cậu cũng cảm thấy bực tức. Đều cùng một dạng thiếu niên thuần khiết như nhau, hai người này Khổng Phàm Vũ đều thích!
Chỉ tiếc cậu có thích đi nữa cũng không thể dễ dàng thu vào tay, thân phận của Sở Thanh bày ra nơi đó, bây giờ Tuyết rõ ràng là sủng vật của Sở Thanh. Nếu như bây giờ có người động vào Tuyết đoán chừng Sở Thanh sẽ dốc sức liều mạng!
Không cam lòng, thật vô cùng không cam lòng, rõ ràng đồ mình coi trọng lại bị cướp đi, mặc kệ là ai đều sẽ cảm giác được không cam tâm không phải sao! ?
Nhưng Khổng Phàm Vũ lại quên mất, nếu như từ lúc bắt đầu cậu ta nhìn trúng Tuyết, nguyện ý vươn tay, hiện tại Tuyết sẽ là của cậu ta, chỉ tiếc lúc ban đầu cậu ta ghét bỏ, cuối cùng mất đi không phải đương nhiên sao?
Cận Hi nhìn ánh mắt của Khổng Phàm Vũ trong lòng càng giễu cợt thêm. Cận Hi cảm thấy có lẽ Tuyết đi theo bên người Sở Thanh là chính xác, mặc kệ Tuyết không phải là một người thiếu niên đơn giản, ít nhất bây giờ Tuyết ở bên người của Sở Thanh là vô hại, nhưng nếu ở bên người khác thì thật khó nói. Trên người của Sở Thanh có một loại ma lực, khiến mọi người không tự chủ thích cô.
Đi theo tôi! Rốt cuộc, nhìn hồi lâu Khổng Phàm Vũ cũng không nhịn được nữa, đi tới trước mặt của Tuyết, kéo tay. Mặc kệ thế nào, hiện tại Khổng Phàm Vũ không thể động Sở Thanh, nhưng là thiếu niên này cậu có thể, cậu cũng không tin Sở Thanh sẽ vì một thiếu niên vốn không quen nhau ra mặt đắc tội một thiếu gia!
Cho nên nói, người ngu chính là người ngu, hiện tại Khổng Phàm Vũ còn không biết dao đã kề trên cổ, cậu ta còn không biết dao cầu đã treo ở trên cổ phương rồi, hắn còn như vậy không sống chết như vậy chỉ có thể làm mình mau chết hơn.
Thanh, cứu. Dùng sức giùng giằng, Tuyết không muốn đi cùng người này, không cần suy nghĩ, người này không có tốt bụng, thật là sợ.
Quả nhiên sau khi thiếu niên nói xong lời này, Sở Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt nhìn một vòng trên người của Khổng Phàm Vũ, khinh thường cười lạnh một tiếng, tiểu thiếu gia nhà họ Khổng, cậu hiện tại cần phải khống chế mình thật tốt, dù cậu có xuân tâm nhộn nhạo cũng không có ai để chơi!”
Lời nói của Sở Thanh không khách khí, ánh mắt nhìn Khổng Phàm Vũ cũng khinh thường rõ ràng, người như vậy là cô xem thường nhất, bây giờ lại còn có gan ở trước mặt cô đòi người, cậu ta chán sống rồi sao?
Nghe được lời nói của Sở Thanh, sắc mặt của Khổng Phàm Vũ thật khó coi, cậu thế nào cũng không nghĩ tới người trước mắt này thế nhưng sẽ lên tiếng phản kháng, hơn nữa còn nói khó nghe như vậy.
cậu. . . . . .
Đừng hỏi tôi có biết hay không cậu là ai, Khổng Phàm Vũ, tôi biết rõ cậu là ai, hơn nữa còn biết các người là nhà họ Khổng, chợt Sở Thanh cúi đầu cười khẽ, tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao a, người ở chỗ này đều lạnh run, bây giờ cậu dựa vào cũng chỉ có nhà họ Khổng a, cậu nói, nếu như nhà họ Khổng mất đi cậu còn có tư cách gì lớn lối như vậy, mặc dù tôi không thích cách làm người của cậu, nhưng là không thể không nói dung mạo của cậu không tệ, cậu đoán, nếu không có nhà họ Khổng che chở, cậu có thể trở thành người đứng đầu?
Lời này hoàn toàn khiến mặt Khổng Phàm Vũ đổi sắc, cậu ta biết Sở Thanh nói không có sai, thật ra trước đây thật lâu có không ít người coi trọng dung mạo của cậu, nhưng mà bởi vì cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Khổng, cho nên không có người dám đối với cậu động thủ, nhưng một khi cậu mất đi thân phận này, như vậy cậu nhất định sẽ vô cùng thê thảm!
Thế nào, tại sao không nói? Sở Thanh vẫn cười, nhưng nụ cười càng ngày càng khiếp người, khiến Khổng Phàm Vũ Minh cảm thấy người thiếu niên trước mắt này căn bản là ác ma.
Không, cậu không thể làm như vậy, cậu không dám, cậu không dám . . . . . . Đúng, Sở Thanh nhất định không dám, dù sao nhà họ Khổng cũng là gia tộc có mặt mũi, làm sao có thể nói tiêu diệt liền tiêu diệt. Dù nhà họ Sở cũng là một đại gia tộc, nhưng nhất định không phải là đối thủ của nhà họ Khổng, đúng, nhất định là như vậy!
Câu cửa miệng nói rất hay, không học thức thật là đáng sợ, nhất là loại không có văn hóa còn thích lừa mình dối người, Sở Thanh chợt không biết nên nói cái gì cho tốt, không dám? Cô tại sao không dám?
Hiện tại cô đã không có hứng thú đối với người nói chuyện không biết trời cao đất rộng rồi, liếc mắt nhìn Dạ Lan cách đó không xa, ý bảo ông ta nhanh đem người mang đi, nếu không Sở Thanh thật không biết mình còn có thể chịu đựng thằng ngu này lần nữa nữa xuất hiện trước mặt của mình .
Vừa mới nghe được một ít lời nói, Cận Hi cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, không dám, tại sao không dám, đừng bảo là Sở Thanh, dù là nhà họ Cận muốn xử lý nhà họ Khổng không phải là không được, chỉ là không muốn bị người khác nói mà thôi, nhưng là bây giờ thằng ngu này lại tự tạo lý do để người công kích, Cận Hi chợt cảm thấy Khổng Phàm Vũ thật đúng là một người tốt.
Thanh, đừng, đừng nổi giận. Tuyết nhìn sắc mặt của Sở Thanh không tốt, trực giác nói cho cậu biết Sở Thanh tức giận, nhưng lại không biết làm sao để cho cô hết giận chỉ có thể vô tội nhìn cô. Sau đó giống như nghĩ tới điều gì, cả người cọ vào bên người của Sở Thanh, dùng gương mặt của mình áp lên gương mặt của cô nhẹ nhàng cọ xát, cũng giống như Nguyệt yêu thích làm như vậy, trong nháy mắt, Sở Thanh cả người cứng lại.
Trên thế giới này trừ Nguyệt yêu cho tới bây giờ không người nào có thể đến gần cô như vậy, cô hốt hoảng trong nháy mắt, lại bị người dính vào cũng không biết, không chỉ dính sát vào, thậm chí mặt cũng cọ xát. Trong nháy mắt cô có cảm giác dở khóc dở cười, nhưng nói thật, trong lòng của cô cũng không phải chán ghét như vậy, dù sao một người thiếu niên dáng dấp khả ái dùng vẻ mặt đáng yêu, xem ra cũng rất thoải mái.
Bây giờ mặc dù Sở Thanh cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng Nguyệt yêu cảm giác có chút không tốt, nó kích động từ trên bả vai của Sở Thanh búng lên, hướng về phía Tuyết kêu loạn, sau đó còn muốn nhào tới trên mặt của Tuyết hung hăng cào lên!
Nguyệt yêu không quan tâm bên cạnh của Sở Thanh có loài người xuất hiện, nhưng người đó phải có cử chĩ của con người, động tác thân mật đó chỉ có nó mới có thể cùng chủ nhân làm, tên đáng chết này dám thân cận cùng chủ nhân, đáng chết đáng chết!
Thấy Nguyệt yêu tức giận, Sở Thanh giữ cổ của nó lại, đem nó ôm trở lại, trong lòng xấu hổ, quả nhiên mới vừa có ít chuyện Nguyệt yêu liền bùng nổ.
Chi chi chi chi —— chủ nhân, người thiên vị, người đã nói chỉ có tôi là thú sủng, tại sao người để cho Tuyết thân cận như vậy?
“Cậu ta là người, chẳng lẽ chủ nhân không cảm thấy? Lần đầu tiên, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mặc dù cô biết Nguyệt yêu cũng không thích ở bên cạnh nó có thú sủng khác tồn tại, nhưng Tuyết là người không phải sao, mặc kệ là hơi thở, cái gì cũng rõ ràng là người à?
Xèo xèo —— nhưng là cử động của nó một chút cũng không giống!
Mặc dù Nguyệt yêu cũng không muốn mình nhỏ mọn, nhưng động tác đặc biệt kia là của nó cùng chủ nhân, người khác tuyệt đối không thể bắt chước.
cậu ta là đứa bé, cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ mày không cảm giác được sao? Sở Thanh hiện tại càng ngày cảm thấy bất đắc dĩ, cô tin tưởng Nguyệt yêu có thể cảm giác được người thiếu niên trước mắt này ngây thơ như một đứa bé.
Đúng vậy, mặc kệ là ai nhìn Tuyết đều sẽ cảm giác cậu ta là một đứa bé, đáy mắt trong suốt như vậy thì người trưởng thành không thể có được.
Quả nhiên, Sở Thanh nói xong lời này, Nguyệt yêu yên tĩnh lại, nhưng trong mắt tràn ngập uất ức. Cho dù Tuyết là một đứa bé cũng không được, nhìn một thằng nhóc thân cận với chủ nhân như vậy, nó cảm thấy uất ức nha.
Lúc này Nguyệt yêu dĩ nhiên là sẽ không dám trái lời của Sở Thanh, sinh sống với nhau vạn năm, đã sớm hiểu lẫn nhau rồi, Nguyệt yêu tuyệt đối sẽ không đề xảy ra chuyện gì khiến Sở Thanh không vui, dù là nó không thể chấp nhận Tuyết, nó cũng sẽ không làm chuyện gì quá phận.
Chỉ là, nó rất biết cách giả bộ đáng thương, tứ chi nho nhỏ vô lực, ngay cả đầu cũng rũ xuống, dáng vẻ phờ phạc rã rượi. Hàng loạt thiếu nữ chung quanh nhìn đau lòng a, sủng vật thật đáng thương, bị chủ nhân không nhìn, thật đau lòng a! Mau tới đến trong ngực của các cô đi, họ nhất định sẽ quý trọng sủng vật đáng yêu như vậy.
Mặc dù mọi người tâm tư vô cùng tốt, nhưng tiếc nuối chính là, Nguyệt yêu vĩnh viễn thích chỉ có Sở Thanh, người khác? Ha ha, đi một bên đi!
Tốt lắm, chớ làm nũng. sờ đầu nhỏ của Nguyệt yêu, cô làm sao không biết nó đang làm nũng, nhìn trong mắt của Nguyệt yêu uất ức cùng khiển trách, Sở Thanh cảm thấy thật buồn cười, tên nhóc này không biết bây giờ bộ dáng của nó chính là bùng nổ.
Quả nhiên, sau khi được chủ nhân trấn an Nguyệt yêu bình tĩnh lại, kiêu ngạo nhìn Tuyết một cái, trong lòng hừ lạnh, sau đó bò lại trên bả vai của Sở Thanh nằm không nhúc nhích, dù sao hiện tại nó là một con hồ ly không có sức chiến đấu, nhiệm vụ của nó chính là ngoan ngoãn làm khăn quàng cổ của chủ nhân.
Cận Hi ở bên cạnh, thấy một màn như vậy cả người cũng hóa đá. Chuyện vừa rồi nếu như cậu ta không có nhìn lầm thì là tranh thủ tình cảm? Chỉ là một người một thú tranh thủ tình cảm? Đây mà là tranh thủ tình cảm a, còn có thể quái dị hơn nữa sao?
Lời này Cận Hi cũng không có nói ra, cậu biết nói nhiều sẽ chọc người ghét, nhất là vào lúc này, cậu có dự cảm, nếu như nói cái gì sẽ bị người thiếu niên kia dùng ánh mắt đem cậu cắt thành tám khúc, loại cảm giác đó không thích chút nào!
Thanh. . . . . . Nguyệt yêu vừa mới uất ức, hiện tại đến Tuyết uất ức, tại sao Thanh chỉ thấy được con vật nhỏ kia, tại sao không nhìn mình?
Ngoan, tôi đã hết tức giận, về sau cách xa người này một chút, cậu ta không phải người tốt, biết không? Sở Thanh vừa nói, vừa kéo cổ tay của Tuyết qua, nhìn cổ tay trắng nõn bởi vì bị dùng sức nắm đã lưu lại dấu vết bầm tím, làm Sở Thanh giận dễ sợ, lại muốn hành hung tên khốn kia.
Người chung quanh nhìn cảnh này, cảm giác là lạ, rõ ràng là ỷ lại, là ấm áp, tại sao mọi người luôn cảm thấy trong đó có mập mờ?
Ừ, Thanh nói thì nghe.” Trong nhận thức của Tuyết thì Sở thanh là người thứ nhất chịu gần cậu, cho nên chỉ cần Sở Thanh nói cậu sẽ nghe, nhất định sẽ làm được.
Cứ như vậy, không khí rốt cuộc hòa hoãn lại, trong lòng của mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, không có cách nào, những người này không có một người nào là bọn họ có thể đắc tội nổi, mặc kệ là nhà họ Sở, nhà họ Cận hay nhà họ Khổng, một khi xảy ra chuyện thì xui xẻo là bọn họ, những nhân vật nhỏ này.
Suy nghĩ một chút tất cả mọi người sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng chỉ muốn đi căn cứ thành phố A mà thôi, trong đội ngũ thì có ba người là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Tiểu thiếu gia nhà họ Khổng thì không cần nói rồi, đó là nhân vật nổi tiếng thành phố A, chỉ cần là người của thành phố A phải biết. Dù sao một con em thế gia quần là áo lụa như vậy, vô năng như vậy cũng thật không dễ dàng; sau đó chính là Cận Hi đại thiếu gia nhà họ Cận, cùng Khổng Phàm Vũ bất đồng, mọi người đối với Cận Hi nhận thức chỉ là mặt ngoài, mặc kệ là dung mạo hay cái gì khác, dù sao không có bất kỳ người nào nói đại thiếu gia nhà họ Cận là không tốt; về vị cuối cùng gia chủ nhà họ Sở, mặc dù mọi người không biết, nhưng thoạt nhìn người này càng thêm không đơn giản, không nhìn thấy Cận Hi cũng cung kính lễ độ sao?
Hiện tại ba đại nhân như vậy xúm lại, không phải văng lửa khắp nơi mới là lạ, ai sẽ tin tưởng?
Không ít người vì để tránh cho bị lửa đốt đến người, liền nhanh ăn một lần hết cơm sau đó đi về trong phòng của mình nghỉ ngơi, lúc này nếu như bị dính líu đó chính là thật xui xẻo, dù sao sẽ phải lập tức đến thành phố A.
Sở Thanh, sau khi kết thúc chuyện cậu chuẩn bị đi sao? Trở về thành phố B? Không bằng cậu dứt khoát ở lại thành phố A, hiện tại thành phố A cũng rất tốt a. Cận Hi nói lời này không khoa trương, ở mạt thế thành phố A cùng thành phố B có thể xem là hai căn cứ lớn nhất, Hoàng Á Lệ đã từng nói cái này, hơn nữa cuối cùng thành phố A cũng bị tiêu diệt.
Lời này của Cận Hi không có khoa trương. Ở mạt thế, sau thành phố A thì thành phố B có thể xem là căn cứ lớn thứ hai, Hoàng Á Lệ đã từng nói. Hơn nữa cuối cùng thành phố A cũng sẽ bị tiêu diệt bởi vì Dương gia thôn. Vào lần chạy trốn thành công đó, ở trong đó có một người là Dị Năng Giả của thành phố A, thế nhưng lại bị vua zombie thôi miên. Ở thời điểm zombie công thành người đó ở bên trong đóng kín cửa phòng hộ, dẫn đến thành phố A bị tiêu diệt.
Bây giờ Dương gia thôn đã hoàn toàn bị giải quyết, như vậy thành phố A cũng sẽ không còn nỗi lo về sau. Nếu như Sở Thanh muốn ở lại thành phố A phát triển cũng là một lựa chọn tốt, nhưng Sở Thanh chưa bao giờ là người khuất phục, cho nên cậu ta sẽ không ở lại chỗ này.
Hơn nữa còn một chuyện rất quan trọng, đó là các vị trưởng lão nhà họ Sở đều ở thành phố B, kiếp trước thời điểm các trưởng lão đưa cho cô một cái hộp, trong hộp có một vật rất quan trọng, cuối cùng bởi vì Sở Nghiên thích cô liền đem một số vật trong đó cho Sở Nghiên, nhưng đời này cô tuyệt đối sẽ không làm cái loại chuyện ngu xuẩn đó, đời này, hễ là vật gì Sở Nghiên cần tìm cô đều sẽ cướp đi!
Mặc kệ là cái gì!
Đi thành phố B, người thân của tôi đều ở nơi này, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy. ví dụ như, báo thù!
Vì Sở Thanh trước kia báo thù, cũng là vì trước kia mình bị tính kế báo thù.
Sở Thanh từ trước tới nay luôn là người có thù tất báo, hiện tại cô bận nhiều chuyện nên không có thời gian đi xử lý Sở Nghiên, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
Nhìn bộ dạng của Sở Thanh, Cận Hi cũng biết không có cách nào thay đổi được quyết định của Sở Thanh, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng là mỗi người đều có lựa chọn của mình, cậu cũng không tiện miễn cưỡng chỉ là. . . . . . . Nếu như có cơ hội tôi sẽ đi thành phố B gặp cậu?” Hiện tại mình cùng Sở Thanh là bằng hữu muốn đi thành phố B gặp cậu ta chắc Sở Thanh sẽ không phản đối chứ?
Dĩ nhiên là có thể, tôi lúc nào hoan nghênh. Dựa theo trí nhớ của cô để lại, còn có lời nói của Hoàng Á Lệ về tương lai, Sở Thanh biết, khoản nửa tháng nữa thành phố B sẽ là thiên hạ của nhà họ Sở. Trước kia bởi vì Sở Thanh lệ thuộc vào Sở Nghiên, cho nên vẫn có cô làm mưa làm gió, cho tới cuối cùng Sở Thanh mất hết quyền lực, còn trả đũa muốn hãm hại Sở Thanh, đem Sở Thanh bị hôn mê đưa đến căn cứ khác, mà đời này, cô muốn Sở Thanh thật tốt.
Nhìn Sở Thanh nhéo mi tâm, Mạc Phỉ biết cậu đã mệt mỏi, cũng không nói gì nhiều chỉ là nhẹ nhàng vì cậu ấn huyệt Thái Dương, sau đó nhẹ giọng nói, Đi thôi, đi về nghỉ ngơi đi, thân thể của cậu còn không có hoàn toàn khôi phục. Đoán chừng hiện tại Sở Thanh cũng quên mất trạng thái thân thể mình. Trong lúc nhất thời Mạc Phỉ cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lôi cô đi về nghỉ.
Thanh, không đi, muốn ở cùng Thanh.” Đợi đến khi Mạc Phỉ gọi Tuyết rời đi, Tuyết lại không chịu rời đi, mặt tràn đầy sợ hãi nhìn Sở Thanh, giống như là chỉ cần sau khi Sở Thanh rời đi, cô sẽ biến mất không thấy nữa.
Thôi, sẽ để cho cậu ta lưu lại đi. Nhìn ánh mắt giống Nguyệt yêu, long lanh như nước, Sở Thanh cảm thấy một chút sức chống cự cũng không có, không thể làm gì khác hơn là đồng ý để cho cậu ta lưu lại.
Sau khi Mạc Phỉ rời đi, Sở Thanh nằm trên giường, đối với cô mà nói bên cạnh có một nam nhân căn bản một chút áp lực cũng không có, đối với Sở Thanh, cho tới bây giờ cô đều không coi mình là phụ nữ, đối với Sở Thanh mà nói người bên cạnh là nam hay nữ căn bản cũng sẽ không có bất kỳ khác nhau.
Nhưng không cùng suy nghĩ với Sở Thanh, Tuyết không có ở bên cạnh cô nằm xuống, mà là từ từ cọ đến bên chân của cô, thận trọng canh chừng cô nằm xuống, cả người co lại thành một đoàn, giống như là vẫn động vật nhỏ, làm bộ đáng thương đang đợi chủ nhân.
Thấy cậu ta như vậy, trong nháy mắt, Sở Thanh cảm giác mình mềm lòng, sau đó đặt tay ở đỉnh đầu của cậu ta, vuốt theo tóc, nghe hô hấp của cậu ta trở nên đều đều, Sở Thanh biết cậu ta đã ngủ thiếp đi, nhưng lại còn là nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, chính cô cũng từ từ ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vốn Tuyết đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, thận trọng bò dậy, nhìn Sở Thanh đang tắm mình trong màu đỏ nhạt dưới ánh trăng, trong mắt lóe lên mê luyến thật sâu, cậu si mê nhìn Sở Thanh, thận trọng đưa ngón tay ra, trên gò má của Sở Thanh nhẹ nhàng đụng một cái, rất nhanh sau đó thu hồi lại, giống như bị cái gì làm hoảng sợ, nhưng khóe miệng lại khắc sâu nụ cười.
Thanh, Thanh, thích, Thanh. . . . . . Cậu không biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể như vậy không biết bao nhiêu lần nói thích.
Thanh niên này là một người Dương gia thôn bình thường, nhưng là điểm khác nhau chính là lúc cậu ta sinh ra thì có một đôi mắt màu đỏ, người trong thôn đều cho rằng cậu là yêu vật, muốn đem cậu xử tử, bởi vì người trong nhà dấu đi mới đã tránh được một kiếp nạn, nhưng cũng chính bởi vì hình dạng này Tuyết cơ hồ không có gặp qua người, dù là người trong nhà, đối với cậu cũng là cực kỳ ghét bỏ, bản thân cậu lại sớm thông minh nên càng tự phong bế mình.
Cho đến Sở Thanh xuất hiện, cậu mới biết trên thế giới này cũng có người đối xử tốt với cậu, cậu cảm thấy trong lòng ấm áp, nếu rời khỏi Sở Thanh cậu sẽ cảm thấy không an lòng, sẽ cảm thấy sợ.
Nói xong, sắc mặt của Tuyết trở nên trắng bệch hoàn toàn, cậu dùng lực đè lại đầu mình, hình như là đang giùng giằng cái gì, trong mắt mang theo sợ hãi sâu sắc, nhất là thời điểm chứng kiến Sở Thanh trên giường, ánh mắt càng thêm trở nên e ngại.
Không cần, mình không nên thương tổn Thanh!
Một phút sau, Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp trở nên vững vàng, thái độ trở nên bình thường, tựa như trong nháy mắt liền lâm vào ngủ say, nhưng thân thể của cậu vẫn đang phát sinh biến hóa, đôi mắt phượng trở nên hẹp dài, tóc sau lưng sắp đến eo thì trở nên dài ra, có thể kéo tới trên mặt đất, vốn tóc dài màu đen cũng trở thành màu trắng, sau khi một loạt biến hóa chấm dứt, Tuyết đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt đỏ tràn ngập nồng nặc huyết sắc, nhìn chằm chằm Sở Thanh ánh mắt như thấy được con mồi trở nên hưng phấn lên.
Một khắc trước khi bàn tay sắp đụng phải Sở Thanh, một bóng dáng màu trắng nho nhỏ xuất hiện trước mặt của Tuyết, ngăn trở lại.
Nguy hiểm, người đàn ông này rất nguy hiểm, người đàn ông này cùng người ban ngày không phải cùng một người!
Nguyệt yêu rõ ràng cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm, nhưng là nó tuyệt đối sẽ không lùi bước, nó không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương chủ nhân của nó!
Hả? Cửu vĩ hồ, có ý tứ! Nhưng mà bây giờ chỉ còn lại một đuôi ngươi còn có thể là đối thủ của ta sao. Nếu là thời kỳ hưng thịnh của Cửu vĩ hồ, hắn cũng sẽ né tránh ba phần, nhưng hôm nay cửu vĩ hồ không có chỗ nào tốt hơn so với hắn, cửu vĩ đã đứt đi bát vĩ, căn cơ hoàn toàn không có, ở nơi này không có khí lực gì, hắn dù có thể sống sót cũng không nhất định có thể lại một lần nữa trở
cậu ăn đi, không cần phải để ý đến tôi...tôi không đói bụng. Sở Thanh cười cười, cô quả thật không muốn ăn cái gì, dù sao hôm nay nhớ lại một ít chuyện nên ảnh hưởng khẩu vị.
Nghe lời Sở Thanh nói, sắc mặt của Tuyết có chút không tốt, mình đưa đồ cho Thanh, Thanh không muốn ăn.
Thật ra là do cậu ta nghĩ sai, ai cũng có lúc trong lòng cảm thấy không vui. Hiện tại Sở Thanh không muốn ăn chẳng qua là bởi vì có chuyện ảnh hưởng đến khẩu vị mà thôi.
Nhìn bộ dáng này của cậu ta, Sở Thanh hiểu cậu ta đang nghĩ gì không khỏi có chút buồn cười, cậu trước ăn đi, cái này để ở đây, tôi tạm thời không đói bụng, một hồi đói bụng tôi liền ăn, có được hay không?
Quả nhiên sau khi Sở Thanh nói những lời này, sắc mặt của cậu ta nhìn tốt lên rất nhiều, lần đầu tiên xuất hiện nụ cười sau nhiều ngày.
Đi đi, ăn nhiều một chút, thân thể của cậu bây giờ quá yếu. Giống như Nguyệt yêu, mẹ hồ ly chết không có người cho ăn, khi đó Nguyệt yêu vô cùng suy yếu, nếu như không phải là gặp được cô, đoán chừng dù không có thợ săn Nguyệt yêu cũng không chống đỡ được mấy ngày. Bây giờ nhớ lại bộ dáng Nguyệt yêu có chút đáng thương, cô vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Xèo xèo —— cậu cũng muốn ăn, chủ nhân thiên vị, thiên vị!
cháo khoai lang ngươi cũng muốn ăn? cô hiểu rất rõ tập tính của Nguyệt yêu, nó tuyệt đối sẽ không thích thức ăn chay, không có thịt nó sẽ tình nguyện không ăn!
Quả nhiên nói xong lời này, sắc mặt của Nguyệt yêu khó coi rất nhiều, nhìn cháo khoai lang trong chén, Nguyệt yêu hừ hừ, sau đó bò lại trên bả vai của Sở Thanh tiếp tục giả vờ chết , ừ, nếu không có ăn vậy coi như xong, nó không ăn, mới không cần ăn những thứ khó ăn kia!
Sở Thanh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu hồ ly, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là hồ ly a, kêu ngạo đáng yêu như vậy!
Sở Thanh cũng không có khi dễ tiểu hồ ly của mình, từ trong bao lấy ra một chút thịt khô, bỏ vào trong cháo một chút, lấy thêm ra mấy miếng cho Nguyệt yêu. Tiểu hồ ly của cô không phải thích nhất là thịt sao, hiện tại ở mạt thế kiếm một chút thịt cũng không khó.
. . . . . . Khi Sở Thanh ngẩng đầu lên thấy được một đôi mắt màu đỏ, trong mắt có trông mong làm Sở Thanh không khỏi nghĩ muốn ôm vào lòng, nó có ý gì thần sắc đáng thương là thế nào.
Khi ánh mắt cô nhìn vào miếng thịt khô trên tay, trong lòng có chút buồn bực, cô không phải đã cho Tuyết một miếng thịt khô sao, bây giờ làm gì còn nhìn chằm chằm trong tay cô?
Thấy Sở Thanh thờ ơ, ánh mắt của Tuyết càng thêm bi thương, giống như bị uất ức rất nhiều.
Thanh. . . . . . Nước mắt tràn đầy đôi mắt, Sở Thanh bỗng cảm thấy cả người không tốt, nó đây là ý gì à?
Mặc dù nó không nói là có ý gì, nhưng là đại khái vẫn là hiểu một điểm, lấy trong túi ra thịt khô, thả mấy miếng ở trong chén của Tuyết , quả nhiên thấy được trên mặt của nó nở nụ cười, vẻ mặt này đến quá mau nha.
Trong nháy mắt, Cận Hi thấy một màn như vậy khóe mặt giật một cái, mình tại sao cảm thấy phát hiện được chuyện, thấy thế nào cũng giống là hai con tiểu sủng vật tranh thủ tình cảm, loại này hình ảnh này khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Dĩ nhiên, loại suy nghĩ này không chỉ có riêng Cận Hi, rất nhiều người cũng có loại suy nghĩ này, nhưng không ít người nhìn say sưa. Ở mạt thế cảnh tượng ấm áp như vậy vô cùng hiếm thấy, mặc dù làm cho người khác ước ao ghen tị, nhưng mà mọi người đều hướng tới.
Chỉ là hướng tới nhưng không phải cảm thụ của mỗi người, có vài người không hướng tới, mà là ghen tỵ!
Ví dụ ... Khổng Phàm Vũ!
Khổng Phàm Vũ đã sớm nhìn trúng Tuyết, có lẽ khi Tuyết chưa tắm sạch Khổng Phàm Vũ cực kỳ ghét bỏ, nhưng mà lúc Tuyết đã tắm sạch, trong tim của cậu ta chỉ có kinh diễm, không có cách nào, thiếu niên thuần khiết như vậy ít thấy vô cùng, ít nhất một màn kia làm tim cậu rung động thật sâu.
Nhưng là bây giờ Tuyết lại giống như một con chó đang cùng Sở Thanh làm nũng, làm sao cậu ta có thể không tức giận, hơn nữa lúc nhìn Sở Thanh cậu cũng cảm thấy bực tức. Đều cùng một dạng thiếu niên thuần khiết như nhau, hai người này Khổng Phàm Vũ đều thích!
Chỉ tiếc cậu có thích đi nữa cũng không thể dễ dàng thu vào tay, thân phận của Sở Thanh bày ra nơi đó, bây giờ Tuyết rõ ràng là sủng vật của Sở Thanh. Nếu như bây giờ có người động vào Tuyết đoán chừng Sở Thanh sẽ dốc sức liều mạng!
Không cam lòng, thật vô cùng không cam lòng, rõ ràng đồ mình coi trọng lại bị cướp đi, mặc kệ là ai đều sẽ cảm giác được không cam tâm không phải sao! ?
Nhưng Khổng Phàm Vũ lại quên mất, nếu như từ lúc bắt đầu cậu ta nhìn trúng Tuyết, nguyện ý vươn tay, hiện tại Tuyết sẽ là của cậu ta, chỉ tiếc lúc ban đầu cậu ta ghét bỏ, cuối cùng mất đi không phải đương nhiên sao?
Cận Hi nhìn ánh mắt của Khổng Phàm Vũ trong lòng càng giễu cợt thêm. Cận Hi cảm thấy có lẽ Tuyết đi theo bên người Sở Thanh là chính xác, mặc kệ Tuyết không phải là một người thiếu niên đơn giản, ít nhất bây giờ Tuyết ở bên người của Sở Thanh là vô hại, nhưng nếu ở bên người khác thì thật khó nói. Trên người của Sở Thanh có một loại ma lực, khiến mọi người không tự chủ thích cô.
Đi theo tôi! Rốt cuộc, nhìn hồi lâu Khổng Phàm Vũ cũng không nhịn được nữa, đi tới trước mặt của Tuyết, kéo tay. Mặc kệ thế nào, hiện tại Khổng Phàm Vũ không thể động Sở Thanh, nhưng là thiếu niên này cậu có thể, cậu cũng không tin Sở Thanh sẽ vì một thiếu niên vốn không quen nhau ra mặt đắc tội một thiếu gia!
Cho nên nói, người ngu chính là người ngu, hiện tại Khổng Phàm Vũ còn không biết dao đã kề trên cổ, cậu ta còn không biết dao cầu đã treo ở trên cổ phương rồi, hắn còn như vậy không sống chết như vậy chỉ có thể làm mình mau chết hơn.
Thanh, cứu. Dùng sức giùng giằng, Tuyết không muốn đi cùng người này, không cần suy nghĩ, người này không có tốt bụng, thật là sợ.
Quả nhiên sau khi thiếu niên nói xong lời này, Sở Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt nhìn một vòng trên người của Khổng Phàm Vũ, khinh thường cười lạnh một tiếng, tiểu thiếu gia nhà họ Khổng, cậu hiện tại cần phải khống chế mình thật tốt, dù cậu có xuân tâm nhộn nhạo cũng không có ai để chơi!”
Lời nói của Sở Thanh không khách khí, ánh mắt nhìn Khổng Phàm Vũ cũng khinh thường rõ ràng, người như vậy là cô xem thường nhất, bây giờ lại còn có gan ở trước mặt cô đòi người, cậu ta chán sống rồi sao?
Nghe được lời nói của Sở Thanh, sắc mặt của Khổng Phàm Vũ thật khó coi, cậu thế nào cũng không nghĩ tới người trước mắt này thế nhưng sẽ lên tiếng phản kháng, hơn nữa còn nói khó nghe như vậy.
cậu. . . . . .
Đừng hỏi tôi có biết hay không cậu là ai, Khổng Phàm Vũ, tôi biết rõ cậu là ai, hơn nữa còn biết các người là nhà họ Khổng, chợt Sở Thanh cúi đầu cười khẽ, tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao a, người ở chỗ này đều lạnh run, bây giờ cậu dựa vào cũng chỉ có nhà họ Khổng a, cậu nói, nếu như nhà họ Khổng mất đi cậu còn có tư cách gì lớn lối như vậy, mặc dù tôi không thích cách làm người của cậu, nhưng là không thể không nói dung mạo của cậu không tệ, cậu đoán, nếu không có nhà họ Khổng che chở, cậu có thể trở thành người đứng đầu?
Lời này hoàn toàn khiến mặt Khổng Phàm Vũ đổi sắc, cậu ta biết Sở Thanh nói không có sai, thật ra trước đây thật lâu có không ít người coi trọng dung mạo của cậu, nhưng mà bởi vì cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Khổng, cho nên không có người dám đối với cậu động thủ, nhưng một khi cậu mất đi thân phận này, như vậy cậu nhất định sẽ vô cùng thê thảm!
Thế nào, tại sao không nói? Sở Thanh vẫn cười, nhưng nụ cười càng ngày càng khiếp người, khiến Khổng Phàm Vũ Minh cảm thấy người thiếu niên trước mắt này căn bản là ác ma.
Không, cậu không thể làm như vậy, cậu không dám, cậu không dám . . . . . . Đúng, Sở Thanh nhất định không dám, dù sao nhà họ Khổng cũng là gia tộc có mặt mũi, làm sao có thể nói tiêu diệt liền tiêu diệt. Dù nhà họ Sở cũng là một đại gia tộc, nhưng nhất định không phải là đối thủ của nhà họ Khổng, đúng, nhất định là như vậy!
Câu cửa miệng nói rất hay, không học thức thật là đáng sợ, nhất là loại không có văn hóa còn thích lừa mình dối người, Sở Thanh chợt không biết nên nói cái gì cho tốt, không dám? Cô tại sao không dám?
Hiện tại cô đã không có hứng thú đối với người nói chuyện không biết trời cao đất rộng rồi, liếc mắt nhìn Dạ Lan cách đó không xa, ý bảo ông ta nhanh đem người mang đi, nếu không Sở Thanh thật không biết mình còn có thể chịu đựng thằng ngu này lần nữa nữa xuất hiện trước mặt của mình .
Vừa mới nghe được một ít lời nói, Cận Hi cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, không dám, tại sao không dám, đừng bảo là Sở Thanh, dù là nhà họ Cận muốn xử lý nhà họ Khổng không phải là không được, chỉ là không muốn bị người khác nói mà thôi, nhưng là bây giờ thằng ngu này lại tự tạo lý do để người công kích, Cận Hi chợt cảm thấy Khổng Phàm Vũ thật đúng là một người tốt.
Thanh, đừng, đừng nổi giận. Tuyết nhìn sắc mặt của Sở Thanh không tốt, trực giác nói cho cậu biết Sở Thanh tức giận, nhưng lại không biết làm sao để cho cô hết giận chỉ có thể vô tội nhìn cô. Sau đó giống như nghĩ tới điều gì, cả người cọ vào bên người của Sở Thanh, dùng gương mặt của mình áp lên gương mặt của cô nhẹ nhàng cọ xát, cũng giống như Nguyệt yêu thích làm như vậy, trong nháy mắt, Sở Thanh cả người cứng lại.
Trên thế giới này trừ Nguyệt yêu cho tới bây giờ không người nào có thể đến gần cô như vậy, cô hốt hoảng trong nháy mắt, lại bị người dính vào cũng không biết, không chỉ dính sát vào, thậm chí mặt cũng cọ xát. Trong nháy mắt cô có cảm giác dở khóc dở cười, nhưng nói thật, trong lòng của cô cũng không phải chán ghét như vậy, dù sao một người thiếu niên dáng dấp khả ái dùng vẻ mặt đáng yêu, xem ra cũng rất thoải mái.
Bây giờ mặc dù Sở Thanh cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng Nguyệt yêu cảm giác có chút không tốt, nó kích động từ trên bả vai của Sở Thanh búng lên, hướng về phía Tuyết kêu loạn, sau đó còn muốn nhào tới trên mặt của Tuyết hung hăng cào lên!
Nguyệt yêu không quan tâm bên cạnh của Sở Thanh có loài người xuất hiện, nhưng người đó phải có cử chĩ của con người, động tác thân mật đó chỉ có nó mới có thể cùng chủ nhân làm, tên đáng chết này dám thân cận cùng chủ nhân, đáng chết đáng chết!
Thấy Nguyệt yêu tức giận, Sở Thanh giữ cổ của nó lại, đem nó ôm trở lại, trong lòng xấu hổ, quả nhiên mới vừa có ít chuyện Nguyệt yêu liền bùng nổ.
Chi chi chi chi —— chủ nhân, người thiên vị, người đã nói chỉ có tôi là thú sủng, tại sao người để cho Tuyết thân cận như vậy?
“Cậu ta là người, chẳng lẽ chủ nhân không cảm thấy? Lần đầu tiên, cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mặc dù cô biết Nguyệt yêu cũng không thích ở bên cạnh nó có thú sủng khác tồn tại, nhưng Tuyết là người không phải sao, mặc kệ là hơi thở, cái gì cũng rõ ràng là người à?
Xèo xèo —— nhưng là cử động của nó một chút cũng không giống!
Mặc dù Nguyệt yêu cũng không muốn mình nhỏ mọn, nhưng động tác đặc biệt kia là của nó cùng chủ nhân, người khác tuyệt đối không thể bắt chước.
cậu ta là đứa bé, cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ mày không cảm giác được sao? Sở Thanh hiện tại càng ngày cảm thấy bất đắc dĩ, cô tin tưởng Nguyệt yêu có thể cảm giác được người thiếu niên trước mắt này ngây thơ như một đứa bé.
Đúng vậy, mặc kệ là ai nhìn Tuyết đều sẽ cảm giác cậu ta là một đứa bé, đáy mắt trong suốt như vậy thì người trưởng thành không thể có được.
Quả nhiên, Sở Thanh nói xong lời này, Nguyệt yêu yên tĩnh lại, nhưng trong mắt tràn ngập uất ức. Cho dù Tuyết là một đứa bé cũng không được, nhìn một thằng nhóc thân cận với chủ nhân như vậy, nó cảm thấy uất ức nha.
Lúc này Nguyệt yêu dĩ nhiên là sẽ không dám trái lời của Sở Thanh, sinh sống với nhau vạn năm, đã sớm hiểu lẫn nhau rồi, Nguyệt yêu tuyệt đối sẽ không đề xảy ra chuyện gì khiến Sở Thanh không vui, dù là nó không thể chấp nhận Tuyết, nó cũng sẽ không làm chuyện gì quá phận.
Chỉ là, nó rất biết cách giả bộ đáng thương, tứ chi nho nhỏ vô lực, ngay cả đầu cũng rũ xuống, dáng vẻ phờ phạc rã rượi. Hàng loạt thiếu nữ chung quanh nhìn đau lòng a, sủng vật thật đáng thương, bị chủ nhân không nhìn, thật đau lòng a! Mau tới đến trong ngực của các cô đi, họ nhất định sẽ quý trọng sủng vật đáng yêu như vậy.
Mặc dù mọi người tâm tư vô cùng tốt, nhưng tiếc nuối chính là, Nguyệt yêu vĩnh viễn thích chỉ có Sở Thanh, người khác? Ha ha, đi một bên đi!
Tốt lắm, chớ làm nũng. sờ đầu nhỏ của Nguyệt yêu, cô làm sao không biết nó đang làm nũng, nhìn trong mắt của Nguyệt yêu uất ức cùng khiển trách, Sở Thanh cảm thấy thật buồn cười, tên nhóc này không biết bây giờ bộ dáng của nó chính là bùng nổ.
Quả nhiên, sau khi được chủ nhân trấn an Nguyệt yêu bình tĩnh lại, kiêu ngạo nhìn Tuyết một cái, trong lòng hừ lạnh, sau đó bò lại trên bả vai của Sở Thanh nằm không nhúc nhích, dù sao hiện tại nó là một con hồ ly không có sức chiến đấu, nhiệm vụ của nó chính là ngoan ngoãn làm khăn quàng cổ của chủ nhân.
Cận Hi ở bên cạnh, thấy một màn như vậy cả người cũng hóa đá. Chuyện vừa rồi nếu như cậu ta không có nhìn lầm thì là tranh thủ tình cảm? Chỉ là một người một thú tranh thủ tình cảm? Đây mà là tranh thủ tình cảm a, còn có thể quái dị hơn nữa sao?
Lời này Cận Hi cũng không có nói ra, cậu biết nói nhiều sẽ chọc người ghét, nhất là vào lúc này, cậu có dự cảm, nếu như nói cái gì sẽ bị người thiếu niên kia dùng ánh mắt đem cậu cắt thành tám khúc, loại cảm giác đó không thích chút nào!
Thanh. . . . . . Nguyệt yêu vừa mới uất ức, hiện tại đến Tuyết uất ức, tại sao Thanh chỉ thấy được con vật nhỏ kia, tại sao không nhìn mình?
Ngoan, tôi đã hết tức giận, về sau cách xa người này một chút, cậu ta không phải người tốt, biết không? Sở Thanh vừa nói, vừa kéo cổ tay của Tuyết qua, nhìn cổ tay trắng nõn bởi vì bị dùng sức nắm đã lưu lại dấu vết bầm tím, làm Sở Thanh giận dễ sợ, lại muốn hành hung tên khốn kia.
Người chung quanh nhìn cảnh này, cảm giác là lạ, rõ ràng là ỷ lại, là ấm áp, tại sao mọi người luôn cảm thấy trong đó có mập mờ?
Ừ, Thanh nói thì nghe.” Trong nhận thức của Tuyết thì Sở thanh là người thứ nhất chịu gần cậu, cho nên chỉ cần Sở Thanh nói cậu sẽ nghe, nhất định sẽ làm được.
Cứ như vậy, không khí rốt cuộc hòa hoãn lại, trong lòng của mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, không có cách nào, những người này không có một người nào là bọn họ có thể đắc tội nổi, mặc kệ là nhà họ Sở, nhà họ Cận hay nhà họ Khổng, một khi xảy ra chuyện thì xui xẻo là bọn họ, những nhân vật nhỏ này.
Suy nghĩ một chút tất cả mọi người sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng chỉ muốn đi căn cứ thành phố A mà thôi, trong đội ngũ thì có ba người là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Tiểu thiếu gia nhà họ Khổng thì không cần nói rồi, đó là nhân vật nổi tiếng thành phố A, chỉ cần là người của thành phố A phải biết. Dù sao một con em thế gia quần là áo lụa như vậy, vô năng như vậy cũng thật không dễ dàng; sau đó chính là Cận Hi đại thiếu gia nhà họ Cận, cùng Khổng Phàm Vũ bất đồng, mọi người đối với Cận Hi nhận thức chỉ là mặt ngoài, mặc kệ là dung mạo hay cái gì khác, dù sao không có bất kỳ người nào nói đại thiếu gia nhà họ Cận là không tốt; về vị cuối cùng gia chủ nhà họ Sở, mặc dù mọi người không biết, nhưng thoạt nhìn người này càng thêm không đơn giản, không nhìn thấy Cận Hi cũng cung kính lễ độ sao?
Hiện tại ba đại nhân như vậy xúm lại, không phải văng lửa khắp nơi mới là lạ, ai sẽ tin tưởng?
Không ít người vì để tránh cho bị lửa đốt đến người, liền nhanh ăn một lần hết cơm sau đó đi về trong phòng của mình nghỉ ngơi, lúc này nếu như bị dính líu đó chính là thật xui xẻo, dù sao sẽ phải lập tức đến thành phố A.
Sở Thanh, sau khi kết thúc chuyện cậu chuẩn bị đi sao? Trở về thành phố B? Không bằng cậu dứt khoát ở lại thành phố A, hiện tại thành phố A cũng rất tốt a. Cận Hi nói lời này không khoa trương, ở mạt thế thành phố A cùng thành phố B có thể xem là hai căn cứ lớn nhất, Hoàng Á Lệ đã từng nói cái này, hơn nữa cuối cùng thành phố A cũng bị tiêu diệt.
Lời này của Cận Hi không có khoa trương. Ở mạt thế, sau thành phố A thì thành phố B có thể xem là căn cứ lớn thứ hai, Hoàng Á Lệ đã từng nói. Hơn nữa cuối cùng thành phố A cũng sẽ bị tiêu diệt bởi vì Dương gia thôn. Vào lần chạy trốn thành công đó, ở trong đó có một người là Dị Năng Giả của thành phố A, thế nhưng lại bị vua zombie thôi miên. Ở thời điểm zombie công thành người đó ở bên trong đóng kín cửa phòng hộ, dẫn đến thành phố A bị tiêu diệt.
Bây giờ Dương gia thôn đã hoàn toàn bị giải quyết, như vậy thành phố A cũng sẽ không còn nỗi lo về sau. Nếu như Sở Thanh muốn ở lại thành phố A phát triển cũng là một lựa chọn tốt, nhưng Sở Thanh chưa bao giờ là người khuất phục, cho nên cậu ta sẽ không ở lại chỗ này.
Hơn nữa còn một chuyện rất quan trọng, đó là các vị trưởng lão nhà họ Sở đều ở thành phố B, kiếp trước thời điểm các trưởng lão đưa cho cô một cái hộp, trong hộp có một vật rất quan trọng, cuối cùng bởi vì Sở Nghiên thích cô liền đem một số vật trong đó cho Sở Nghiên, nhưng đời này cô tuyệt đối sẽ không làm cái loại chuyện ngu xuẩn đó, đời này, hễ là vật gì Sở Nghiên cần tìm cô đều sẽ cướp đi!
Mặc kệ là cái gì!
Đi thành phố B, người thân của tôi đều ở nơi này, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy. ví dụ như, báo thù!
Vì Sở Thanh trước kia báo thù, cũng là vì trước kia mình bị tính kế báo thù.
Sở Thanh từ trước tới nay luôn là người có thù tất báo, hiện tại cô bận nhiều chuyện nên không có thời gian đi xử lý Sở Nghiên, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!
Nhìn bộ dạng của Sở Thanh, Cận Hi cũng biết không có cách nào thay đổi được quyết định của Sở Thanh, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng là mỗi người đều có lựa chọn của mình, cậu cũng không tiện miễn cưỡng chỉ là. . . . . . . Nếu như có cơ hội tôi sẽ đi thành phố B gặp cậu?” Hiện tại mình cùng Sở Thanh là bằng hữu muốn đi thành phố B gặp cậu ta chắc Sở Thanh sẽ không phản đối chứ?
Dĩ nhiên là có thể, tôi lúc nào hoan nghênh. Dựa theo trí nhớ của cô để lại, còn có lời nói của Hoàng Á Lệ về tương lai, Sở Thanh biết, khoản nửa tháng nữa thành phố B sẽ là thiên hạ của nhà họ Sở. Trước kia bởi vì Sở Thanh lệ thuộc vào Sở Nghiên, cho nên vẫn có cô làm mưa làm gió, cho tới cuối cùng Sở Thanh mất hết quyền lực, còn trả đũa muốn hãm hại Sở Thanh, đem Sở Thanh bị hôn mê đưa đến căn cứ khác, mà đời này, cô muốn Sở Thanh thật tốt.
Nhìn Sở Thanh nhéo mi tâm, Mạc Phỉ biết cậu đã mệt mỏi, cũng không nói gì nhiều chỉ là nhẹ nhàng vì cậu ấn huyệt Thái Dương, sau đó nhẹ giọng nói, Đi thôi, đi về nghỉ ngơi đi, thân thể của cậu còn không có hoàn toàn khôi phục. Đoán chừng hiện tại Sở Thanh cũng quên mất trạng thái thân thể mình. Trong lúc nhất thời Mạc Phỉ cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lôi cô đi về nghỉ.
Thanh, không đi, muốn ở cùng Thanh.” Đợi đến khi Mạc Phỉ gọi Tuyết rời đi, Tuyết lại không chịu rời đi, mặt tràn đầy sợ hãi nhìn Sở Thanh, giống như là chỉ cần sau khi Sở Thanh rời đi, cô sẽ biến mất không thấy nữa.
Thôi, sẽ để cho cậu ta lưu lại đi. Nhìn ánh mắt giống Nguyệt yêu, long lanh như nước, Sở Thanh cảm thấy một chút sức chống cự cũng không có, không thể làm gì khác hơn là đồng ý để cho cậu ta lưu lại.
Sau khi Mạc Phỉ rời đi, Sở Thanh nằm trên giường, đối với cô mà nói bên cạnh có một nam nhân căn bản một chút áp lực cũng không có, đối với Sở Thanh, cho tới bây giờ cô đều không coi mình là phụ nữ, đối với Sở Thanh mà nói người bên cạnh là nam hay nữ căn bản cũng sẽ không có bất kỳ khác nhau.
Nhưng không cùng suy nghĩ với Sở Thanh, Tuyết không có ở bên cạnh cô nằm xuống, mà là từ từ cọ đến bên chân của cô, thận trọng canh chừng cô nằm xuống, cả người co lại thành một đoàn, giống như là vẫn động vật nhỏ, làm bộ đáng thương đang đợi chủ nhân.
Thấy cậu ta như vậy, trong nháy mắt, Sở Thanh cảm giác mình mềm lòng, sau đó đặt tay ở đỉnh đầu của cậu ta, vuốt theo tóc, nghe hô hấp của cậu ta trở nên đều đều, Sở Thanh biết cậu ta đã ngủ thiếp đi, nhưng lại còn là nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, chính cô cũng từ từ ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vốn Tuyết đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, thận trọng bò dậy, nhìn Sở Thanh đang tắm mình trong màu đỏ nhạt dưới ánh trăng, trong mắt lóe lên mê luyến thật sâu, cậu si mê nhìn Sở Thanh, thận trọng đưa ngón tay ra, trên gò má của Sở Thanh nhẹ nhàng đụng một cái, rất nhanh sau đó thu hồi lại, giống như bị cái gì làm hoảng sợ, nhưng khóe miệng lại khắc sâu nụ cười.
Thanh, Thanh, thích, Thanh. . . . . . Cậu không biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có thể như vậy không biết bao nhiêu lần nói thích.
Thanh niên này là một người Dương gia thôn bình thường, nhưng là điểm khác nhau chính là lúc cậu ta sinh ra thì có một đôi mắt màu đỏ, người trong thôn đều cho rằng cậu là yêu vật, muốn đem cậu xử tử, bởi vì người trong nhà dấu đi mới đã tránh được một kiếp nạn, nhưng cũng chính bởi vì hình dạng này Tuyết cơ hồ không có gặp qua người, dù là người trong nhà, đối với cậu cũng là cực kỳ ghét bỏ, bản thân cậu lại sớm thông minh nên càng tự phong bế mình.
Cho đến Sở Thanh xuất hiện, cậu mới biết trên thế giới này cũng có người đối xử tốt với cậu, cậu cảm thấy trong lòng ấm áp, nếu rời khỏi Sở Thanh cậu sẽ cảm thấy không an lòng, sẽ cảm thấy sợ.
Nói xong, sắc mặt của Tuyết trở nên trắng bệch hoàn toàn, cậu dùng lực đè lại đầu mình, hình như là đang giùng giằng cái gì, trong mắt mang theo sợ hãi sâu sắc, nhất là thời điểm chứng kiến Sở Thanh trên giường, ánh mắt càng thêm trở nên e ngại.
Không cần, mình không nên thương tổn Thanh!
Một phút sau, Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp trở nên vững vàng, thái độ trở nên bình thường, tựa như trong nháy mắt liền lâm vào ngủ say, nhưng thân thể của cậu vẫn đang phát sinh biến hóa, đôi mắt phượng trở nên hẹp dài, tóc sau lưng sắp đến eo thì trở nên dài ra, có thể kéo tới trên mặt đất, vốn tóc dài màu đen cũng trở thành màu trắng, sau khi một loạt biến hóa chấm dứt, Tuyết đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt đỏ tràn ngập nồng nặc huyết sắc, nhìn chằm chằm Sở Thanh ánh mắt như thấy được con mồi trở nên hưng phấn lên.
Một khắc trước khi bàn tay sắp đụng phải Sở Thanh, một bóng dáng màu trắng nho nhỏ xuất hiện trước mặt của Tuyết, ngăn trở lại.
Nguy hiểm, người đàn ông này rất nguy hiểm, người đàn ông này cùng người ban ngày không phải cùng một người!
Nguyệt yêu rõ ràng cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm, nhưng là nó tuyệt đối sẽ không lùi bước, nó không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương chủ nhân của nó!
Hả? Cửu vĩ hồ, có ý tứ! Nhưng mà bây giờ chỉ còn lại một đuôi ngươi còn có thể là đối thủ của ta sao. Nếu là thời kỳ hưng thịnh của Cửu vĩ hồ, hắn cũng sẽ né tránh ba phần, nhưng hôm nay cửu vĩ hồ không có chỗ nào tốt hơn so với hắn, cửu vĩ đã đứt đi bát vĩ, căn cơ hoàn toàn không có, ở nơi này không có khí lực gì, hắn dù có thể sống sót cũng không nhất định có thể lại một lần nữa trở
/136
|