Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 97 - Chương 67.2

/136


“Năm đó khi A Thanh tiếp nhận chức vụ gia chủ nhà họ Sở, tôi đại diện cho ông nội đi, chắc là vì lần đó biết A Thanh.” Đối với việc quen biết Sở Thanh như thế nào, Khổng Phàm Du cũng không cần phải che giấu, dù sao giữa các gia tộc lớn có các mối quan hệ của mình là chuyện mỗi đời gia chủ nên làm.

Lời này lại làm sắc mặt ông cụ Khổng càng thêm khó nhìn, đã nhiều năm như vậy, cho tới giờ cháu mình cũng chưa từng nói tới chuyện này, có phải nếu không có chuyện ngày hôm nay, chính cháu trai của mình cũng sẽ không nói ra việc quen biết Sở Thanh.

Có thể làm quen với gia chủ nhà họ Sở, đối với mỗi người của gia tộc mà nói đều là một chuyện hết sức tâm nguyện. Nhưng người cháu này của mình lại không nói ra, chẳng lẽ nó có tâm tư đặc biệt gì hay sao?

“Nếu như vậy, Dương nhi, việc này liền giao cho cháu, cháu nói chuyện với gia chủ nhà họ Sở một chút, chuyện lần này coi như xong, coi như nhà họ Khổng chúng ta thiếu cậu ấy một món nợ ân tình.” Mặc dù biết rằng nói như vậy có hơi thất lễ, nhưng nếu đối phương là bạn bè của cháu mình, như vậy cũng chính là tiểu bối của ông ta, đối với một tiểu bối mà nói giọng như vậy coi như đã rất khách khí rồi.

Cả đời ông cụ Khổng coi trọng nhất là thể diện, bây giờ trên danh nghĩa đang là trưởng bối của gia chủ nhà họ Sở thì làm sao ông ta có thể không nhân cơ hội sĩ diện.

“Ông cụ, tôi nghĩ chuyện lần này tốt nhất vẫn là ngài tự mình nói xin lỗi với gia chủ nhà họ Sở, sau đó giao tiểu thiếu gia cho gia chủ nhà họ Sở thì tốt hơn, dù sao lần này gia chủ nhà họ Sở trở về cùng Cận thiếu, hơn nữa nhìn tình cảm của cậu ấy và Cận thiếu không hề tồi.” Ý của lời này rất rõ ràng, nếu bây giờ thật sự chọc giận Sở Thanh thì kết quả cuối cùng chỉ có thể khiến đối phương hành động cùng nhà họ Cận, như vậy đến lúc đó không phải một lời xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề, nói không chừng sẽ khiến nhà họ Khổng hoàn toàn bị tiêu diệt.

“Dạ Lan!”

“Ông cụ, tôi biết nói như vậy có thể ngài sẽ vô cùng bất mãn, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, chẳng lẽ ngài thật sự muốn vì một đứa con của kẻ thứ ba mà bỏ mặc cả nhà họ Sở hay sao?” Mặc dù Dạ Lan rất ít khi không nghe lời ông cụ, nhưng điều kiện tiên quyết là ông cụ không hồ đồ, bây giờ thiên vị tiểu thiếu gia như vậy nhất định sẽ làm nhà họ Khổng bị tiêu diệt, đến thời điểm này làm sao ông ta có thể không ngăn cản!

“Dạ thúc thúc, ông ở đây nói cái gì vậy, loại chuyện như vậy không phải để anh hai nói chuyện cùng Sở Thanh là tốt sao?” Nghe được người anh cùng cha khác mẹ có quan hệ tốt hơn với Sở Thanh, thật ra trong lòng hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết người anh này không thích mình, nhưng ông nội lên tiếng thì anh có thể không nghe thấy sao?

“Muốn tao đi nói với A Thanh cái gì? Khổng Phàm Vũ, mày có biết tao luôn muốn mày chết đi không, không chỉ là mày, mà cả mẹ của mày cũng thế. Năm ấy nếu không phải cái người hạ tiện ấy dụ dỗ cha, mẹ của tao cũng sẽ không buồn bực sẫu nào mà chết! Không, thế nào lại là chết vì buồn bực sầu não, đây chính là hai tay bà mẹ ti tiện của mày cùng ông nội hại chết mẹ của tao!” Mặc dù chuyện năm ấy ông cụ và kẻ thứ ba kia làm rất bí mật, nhưng không phải tất cả mọi người đều không biết, ít nhất vị thiếu gia nhà họ Khổng này chính là một người biết rõ chân tướng.

“Mày…Tại sao mày có thể nói bậy như vậy!” Sắc mặt ông cụ Khổng trở nên khó coi, tuyệt đối không thể để bất cứ người nào biết được chuyện năm đó, nếu như bị người ta phát hiện, như vậy gia tộc có khả năng sẽ bị gièm pha!

“Nói bậy? Ông nội, năm đó tôi đã bảy tám tuổi rồi, có một số việc làm sao tôi lại không biết được, ngày đó cũng không phải là có người luôn đi thư phòng của ngài tìm tòi hay sao? Bây giờ tôi có thể nói cho ông nội biết, thật ra thì người kia vẫn luôn ở bên cạnh ngài.” Khổng Phàm Dương từ từ đứng lên, đi tới trước mặt ông cụ Khổng: “Ông nội, ngài có biết rằng, thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, cuối cùng A Vũ là em trai hay là chú nhỏ của tôi?”

Một câu này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi tại chỗ, lời vừa rồi của Khổng Phàm Dương là có ý gì, chẳng lẽ, không thể nào…

“Ông nội, A Dương muốn hỏi ngài một câu, tư vị nàng dâu của con mình được chứ?” Giọng nói tràn đầy ác ý cứ như vậy chợt vang lên, một đòn khiến ông cụ Khổng trở tay không kịp, lúc này trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ, đã bị biết, toàn bộ việc ông ta làm đã bị biết hết!

“Mày ở đây nói nhăng cuội cái gì, tao…tao chính là ông nội của mày, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!” Thứ cả đời ông cụ Khổng muốn nhất đúng là mặt mũi, bây giờ nhất định sẽ phải lột da mặt xuống, làm sao có thể dien.dan.le.q.dkhông kinh sợ!

Nhưng đối với Khổng Phàm Dương mà nói thái độ của ông ta không quan trọng chút nào, không, phải nói thấy ông cụ Khổng như vậy, trong tim anh chỉ có hưng phấn, chỉ có vui mừng!

Nhiều năm như vậy, cái chết của mẹ anh không rõ, anh vẫn luôn muốn báo thù cho bà, nhưng khổ nỗi lại không có cơ hội. Vậy mà hôm nay, hiện tại đặt cái bị mật không thể công bố trước mặt mọi người, xem mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn ông cụ Khổng, Khổng Phàm Dương chỉ có một cảm xúc, chính là hưng phấn!

“Tôi nghĩ lúc này ông nội cũng chẳng còn gì muốn nói với tôi nữa rồi, dù sao chuyện năm ấy có phải ngài làm hay không, trong lòng ông nội hiểu rõ hơn ai hết, hơn nữa…” Nhìn cha mình đứng bên cạnh mẹ kế, nụ cười của Khổng Phàm Dương càng thêm đậm: “Nếu như cha muốn nhìn một chút ông nội cùng mẹ kế biểu diễn cảnhdien.dan.le.q.d kích tình, tôi cũng có thể thỏa mãn cha.”

Sau khi mẹ chết, Khổng Phàm Dương giống như biến thành một con người khác, tất cả mọi người đều cho rằng anh bị đả kích, dù sao còn nhỏ như vậy đã mất mẹ là chuyện mọi đứa trẻ đều không thể tiếp nhận, nhưng hôm nay mọi người mới hiểu, sở dĩ anh biến thành cái bộ dạng này là do bị người nhà phản bội.

“Dạ Lan, bắt thằng cháu bất hiếu này lại cho ta, chức gia chủ nhà họ Khổng này còn chưa tới phiên nó làm!” Trước kia có lẽ ông ta còn không nhẫn tâm, nhưng bây giờ, nếu đã làm thành như vậy, ông ta còn gì mà không thể hạ quyết tâm!

“Ông cụ” Lần đầu tiên Dạ Lan đứng trước mặt lão gia tử cũng không thi hành mệnh lệnh của ông ta: “Vị trí gia chủ này của ngài phải do đại thiếu gia thừa kế, nếu không, ngày mai nhà họ Khổng sẽ trở thành lịch sử, bởi vì bây giờ tiểu thiếu gia đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Sở và nhà họ Cận rồi, nếu thừa kế gia tộc là tiểu thiếu gia, như vậy dien.dan.le.q.dchính là một cái cớ tốt nhất cho hai nhà một lần diệt tuyệt nhà họ Khổng.”

Sau khi nghe lời này, ông cụ Khổng chán chường ngồi xuống ghế. Ông ta hiểu rồi, bây giờ thời thế đã qua, thật sự thời thế đã qua rồi!

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi rằng, lúc này ở cửa trụ sở, còn có thêm nhiều chuyện phiền phức đang đợi bọn họ.

“Có chuyện gì đây, ai cho phép các ngươi ở chỗ này gây chuyện?” Khi ông cụ Cận thấy người đứng trước cửa căn cứ, sắc mặt hơi khó chịu, thế này là cái chuyện gì, ban đầu mọi thứ còn rất tốt, thế nhưng xế


/136

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status