Nếu một ngày, đột nhiên vận đen từ trên trời nện thẳng vào đầu ngươi thì sẽ như thế nào ?
Kết quả đại khái, sẽ giống như nam nhân vật chính trong kỳ huyễn tiểu thuyết, tùy tiện phát ra một chút khí tức vương giả, sau đó sẽ là giang sơn và mỹ nhân . . .thống khoái a . . . .!
Ách . . . Ngươi không phải là đang nằm mơ đấy chứ.
o0o
Tiểu Lôi, cái tên này rất là kỳ quái.
Tên của hắn chỉ có một chữ Lôi, sở dĩ hắn không có tên họ đầy đủ bởi vì năm đó, mẫu thân hắn sinh ra hắn sau đó đã qua đời vì bệnh tim phát tác. Mà bệnh viện dựa theo đơn đăng ký, thông báo rằng cha của Tiểu Lôi mang họ Lôi.
Giờ đây, Tiểu Lôi đã mười tám tuổi, không cha không mẹ, chỉ có một "thúc thúc", nghe nói chính là một người anh họ xa của mẫu thân. Tiểu Lôi không có trực hệ thân thích, chỉ có thể cùng với thúc thúc đó . . . sống dựa vào nhau.
Nói về vị thúc thúc này, hắc hắc . . . Thúc thúc hắn tựa hồ không có nghề nghiệp gì chính thức. Bọn họ ở tại một phòng ở ngôi miếu phía nam thành, nghe nói là sản nghiệp của mẫu thân hắn lưu lại. Nói về công việc của thúc thúc này . . .hắc hắc.
Thầy tướng số, chiêm tinh, xem tướng đều tinh thông, chu dịch bát quái cũng tính toán thuần thục, lúc rảnh rỗi không có việc, cũng một người một cái la bàn chạy đi xem phong thủy cho người ta. Thậm chí . . .còn nghe đồn bắt quỷ nữa . . . Thấy bất kể cái gì không cần biết nó là cái chi, thúc thúc hắn cũng mặc vào một đạo bào tự chế màu vàng, viết mấy cái linh phù, cầm theo một cây mộc kiếm đến khu tà tróc quỷ. . .
Ách, khái quát đơn giản một chút, nghề nghiệp của thúc thúc hắn chính là thần côn (Pháp sư) ! Có điều, lão hỗn đản đó thật sự cũng có chút bản lĩnh, nhưng cũng không thể xem như một tay giang hồ lừa đảo.
Đã là một lão gia hỏa, danh tự cũng có chỗ hay hay. Là một người hiện đại tự nhiên lấy tên gọi cái gì mà "Ngô Đạo Tử"
Tội quá, tội quá, cái tên này không phải là danh húy của họa thánh cổ đại sao?
May là mẫu thân có lưu lại một số tiền không nhỏ, mới có thể giúp hắn còn được đi học đến bây giờ. Đã có lúc Tiểu Lôi không ngăn được suy đoán rằng, vị thúc thúc chỉ thích nhàn rỗi rong chơi kia không phải vì tham lam di sản của mẫu thân lưu lại mới đến thu dưỡng mình đấy chứ ?
Ách . . . Việc này rất khó nói a. . .
Về phần cha, Tiểu Lôi chưa thấy qua, lại càng không biết là ai.
Đại khái giống như tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn ... ..., mẫu thân là một cô gái gặp phải một nam nhân bất lương phóng túng, rồi sinh ra ta.
Bởi thân thế như vậy, Tiểu Lôi ở trường học có rất ít bằng hữu, cũng không phải tính cách hắn cô tịch, công tâm mà nói, hắn hoàn toàn có thể xem như một người ôn hòa. Chỉ là cùng lão Ngô Đạo Tử lão hỗn đản lười biếng kia ở cùng một chỗ trong một khoảng thời gian quá lâu, Tiểu Lôi cũng tiêm nhiễm một ít tính cách cẩu thả. Phàm là việc không liên quan đến bản thân, tuyệt đối nên tránh xa. Ngay cả trên đường thấy tai nạn hắn cũng tuyệt không chen vào xem, theo đường vòng mà tránh đi.
Ở tuổi mười tám, Tiểu Lôi cao gần một mét tám mươi, trong đám con trai cũng được xem là hiếm thấy. Bởi vì từ nhỏ ít khi được thư nhàn, cho nên không thể béo lên được, nhưng nhờ đó mà luyện được một thân thể cường tráng.
Nhìn bình thường, hắn thuộc loại tú khí nội liễm. Chỉ là lúc này đây, hắn đang mang hình ảnh của một siêu cấp suất ca..........., Tiểu Lôi có hình dáng tuấn tú theo kiểu truyền thống, cơ bản không mang nét gì của .......kẻ buôn bán.
Tiểu Lôi không có quan điểm rõ ràng, hắn sớm đã có thói quen như thế. Hắn sống mà không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác, cũng không để ý đến những gì người khác nói sau lưng hắn. Bình thường mỗi ngày lười biếng tại trường học, thành tích học tập tuy không giỏi nhưng cũng chưa đến mức tệ hại. Thời gian còn lại thì vùi đầu vào máy tính, luyện Đài Quyền Đạo để phát tiết tinh lực dư thừa, nhưng cuộc sống đã thay đổi, tổng những khoản chi bừa bãi cuối năm đó, sau khi trải qua cuộc khảo thí vào một trường Đại học thuộc hàng tam lưu................, rồi tùy thuộc vào số tiền nhỏ thu được từ công việc làm thêm, di sản mẫu thân lưu lại lúc trước cũng đủ cho hắn chi trì cho đến khi tốt nghiệp đại học ra công tác.
Ách, thật không thể được, lại học theo cái lão gia hỏa kia đi làm thần côn, mỗi ngày vẽ vẽ linh phù, bưng la bàn đến xem phong thủy cho người ta, làm một kẻ theo nghề thần côn, nhưng cơm áo cũng không phải lo a. Chỉ là, nghe được vị thúc thúc này mấy năm gần đây danh tiếng dần dần khá lên, mỗi ngày người tìm hắn xem mệnh, bói toán, xem phong thủy rất đông. Trước cửa nhà cũng thường xuyên đậu các loại xe cao cấp, hiển nhiên là khách nhân không phải là người thiếu tiền .............
Đại khái là vì càng có nhiều tiền thì người ta lại càng sợ chết, phải dùng trăm phương ngàn kế để xem trước cát hung của bản thân. Cho dù biết rõ là bị lừa, coi như là đem tiền ra mua lấy chút an ủi thôi.
Nghĩ tới điều này, Tiểu Lôi nhẹ thở dài, cố gắng vặn người một cách lười nhác, lỗ mũi ngửi thấy mùi khét, cúi đầu nhìn thoáng qua cái nồi đen ...........chợt than một tiếng : "Đáng chết thật, suýt chút nữa thì làm vỡ lòng đỏ trứng rồi"
Hắn nhanh chóng rán nốt trứng, đem điểm tâm đặt lên bàn, sau đó chạy đến trước cửa phòng thúc thúc, hung hăng đá một cước.
"Phanh" một tiếng, cửa bị đạp mở, trong phòng bừa bãi như ổ chó, một đống quần áo lộn xộn bẩn thỉu đặt tại đầu giường, một người ......... Thoải mái duỗi thẳng chân tay ở trên giường, trên người đắp một cái chăn, khắp phòng nồng nặc mùi khói thuốc và rượu.
"Lão gia hỏa, đứng dậy ăn cơm !" Tiểu Lôi lạnh lùng rống lên, xoay người đi ra ngoài, coi như chưa thấy trên đầu Ngô Đạo Tử trùm một chiếc bít tất dài
Ngủ mà có bít tất trùm ở đỉnh đầu ... . . .. , thúc thúc này cũng thật là lợi hại..............................
Người nằm trên giường xoay người một cái, chỉ là một cái xoay người, nhưng động tác rất dứt khoát và mạnh mẽ. Đáng tiếc là, quên mất cái giường của mình thật sự quá nhỏ hẹp. Lão ta thảm thiết kêu lên một tiếng, rơi xuống bên dưới giường, đang ôm đầu ngọ ngoạy, từ trên mặt đất tiện tay cầm lấy một thẻ trúc từ trong cái vò bể, chăm chú nhìn rồi bấm tay tính toán, ông ta gật gù đắc ý rồi than thở: "Ân…vô tung vô tích, xa gần khó tìm, đất bằng lại khởi phong ba, cười mà lại như khóc, thôi thôi, quẻ này không tốt. Xem ra không có việc gì làm được. Di? Khó trách hôm nay vừa đứng lên đã bị đau. Xem ra đạo pháp của ta gần đây có tiến bộ lớn a!" Dứt lời ông ta cố gắng lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ trán bị sưng phồng do té ngã.
Mới vừa bước khỏi của phòng đã nhìn thấy một bàn thức ăn nóng hổi, nhịn không được cười hì hì: "Hảo Tiểu Lôi, không uổng công ta yêu thương ngươi a."
Mắt thấy lão gia hỏa ăn hùng hục, Tiểu Lôi cười khổ lắc đầu.
Thật ra là ai nuôi ai a? Vốn nghĩ rằng có một thân nhân trưởng bối, ai biết mấy năm trước, từ khi Tiểu Lôi bắt đầu biết làm việc, liền biến thành tiểu quản gia bên người của lão gia hỏa này. Từ mấy năm trước, Tiểu Lôi dần dần lớn lên, có năng lực làm việc nhà, lão hổn đản cơ bản tập thành thói quen há mồm chờ cơm, chìa tay mặc quần áo.
Theo lời của lão thần côn mà nói: "Lão gia ta tốt xấu cũng là đem ngươi nuôi lớn, để báo đáp công dưỡng dục của ta, gia vụ sau này ngươi sẽ đảm nhiệm một phần, chỉ là giặt đồ, nấu cơm quét dọn nhà cửa!"
Tiểu Lôi từng hỏi một câu: "Nếu vậy ông đảm nhiệm cái gì cái gì?"
Lão thần côn lúc đó phun ra một câu vang dội, trơ tráo nói: "Ta đảm nhiệm chuyện gì…chính là mặc quần áo ngươi giặt, ăn đồ ăn ngươi nấu, thuận tiện ở trong căn phòng mà ngươi quét!"
Tiểu Lôi mang giầy, buông một câu: "Ta đi học đây" cầm cặp đang định xuất môn, Ngô Đạo Tử phía sau kêu to: "Chờ một chút."
"Chuyện gì?" Tiểu Lôi lập tức kinh hãi quay đầu hỏi: "Ta hôm nay về nhà rất trễ, không có thời gian làm món chân giò kho cho ông đâu!"
Ngô Đạo Tử trợn mắt nhìn khinh thị, nhàn nhạt nói: "Thúc thúc của ngươi hôm nay muốn đi xa, cùng đám đạo hữu ra ngoài dạo chơi, tìm kiếm một chút…. Thiên địa linh khí…ách, sau này ngươi tự chiếu cố cho mình a. Ta để một món tiền trong tủ, ngươi cẩn thận mọi chuyện, nếu không đủ tiền xài…ách…" Nghĩ một hồi, đảo mắt, nhàn nhạt nói: "Chuyện đó ngươi đừng để cho mình chịu đói a. Còn nữa, đừng có quên coi quán, trong lúc ta vắng mặt, sinh ý của quán ngươi coi chừng một chút a, dù sao ngươi cũng có được bảy phần chân truyền của ta, toán mệnh xem số gì đó, lừa gạt đám người có tiền một chút, cũng đủ xài rồi."
Tiểu Lôi một lời không nói, chỉ nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi.
Xuất ngoại dạo chơi? Một tên thần côn lừa gạt thôi còn tưởng mình là thế ngoại cao nhân, giả vờ đi vân du a!
Hả? Không phải là đánh bạc thiếu tiền bỏ chạy chứ? Ách...cũng có thể lắm a!
Bất quá mà nói, lão gia hỏa này mà bỏ trốn, chính mình trái lại còn cảm thấy nhẹ nhàng a, mỗi ngày không cần phải làm người hầu chiếu cố cho lão gia hỏa lười như con heo này
Nghĩ đến đây, tâm tình Tiểu Lôi trở nên thoải mái hơn nhiều.
"OO cái XX của ngươi, (Câu chửi trứ danh trong tam tự kinh mắng người-TG) Lão hổn đản tham ăn lười biếng này, tổ sư gia phóng sấm sét đánh ngươi a!" Tiểu Lôi hận hận mắng thầm một câu, lập tức nhìn trời, nghiêm mặt nói: "Tội quá tội quá, tổ sư gia tại thượng, ta không phải trù tên gia hỏa đó. Bất quá hắn cũng là đệ tử của ngài, nếu không trừng phạt hắn một chút, cũng là mất mặt ngài lắm a." "
/371
|