Lourdes là một trấn ở phía nam của núi Pyrenees.
Dân cư của tiểu trấn rất thưa thớt, quy mô của nó tại châu Âu hoàn toàn không tương xứng với tên tuổi của nó!
Nơi này chính là thánh địa nổi tiếng của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.
Vốn tiểu trấn này bất quá chỉ là một trấn tồi tàn tại phía nam núi Pyrenees mà thôi, nhưng vào năm 1858, tất cả đã thay đổi! Nghe nói một cô gái trong trấn đã thấy Thánh mẫu Maria hiển linh, hơn nữa… nghe nói là tới mười tám lần!
Năm đó, sự kiện này làm chấn động cả châu Âu, thậm chí kinh động tới Giáo Đình, Giáo hoàng đã phái người tới tiểu trấn điều tra… Đương nhiên, quá trình điều tra thế nào thì không biết. Nhưng kết quả làm cho người ta có chút kinh ngạc ….
Giáo hội đã tuyên bố việc này "có thật"! đồng thời tuyên bố tiểu trấn Lourdes là "Thánh Địa"! Còn cô gái đã từng tiếp xúc với Thánh mẫu Maria tại tiểu trấn, sau đó đã được giáo hội phong làm "Thánh Đồ".
Tiểu trấn Lourdes bởi vậy mà thành danh, trở thành thánh địa của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.
Càng thần kỳ hơn chính là, nghe nói trong sơn động bên cạnh tiểu trấn, có một thủy trì, nghe nói nước của thủy trì chính là "thánh thủy" trong truyền thuyết, có thể chữa rất nhiều bệnh….
Bởi đủ loại truyền thuyết như vậy, tín đồ Thiên Chúa giáo tới đây hơn mười vạn người mỗi năm…
Khi trời tối, đoàn người của Tiểu Lôi cũng đã lái xe tới tiểu trấn, cả tiểu trấn chìm trong một bầu không khí yên tĩnh.
Bên ngoài tiểu trấn cũng có không ít xe hơi, hiển nhiên có rất nhiểu người ở đây. Chính Tiểu Lôi ngồi trên xe cũng đã thấy, bên ngoài tiểu trấn có không ít người đi đường sắc mặt đều nghiêm cẩn, bộ dạng thần thánh trang nghiêm, bọn họ ăn mặc rất nghiêm túc, vẻ mặt thành kính, bước đi rất an tĩnh trên ngã tư, không một người nào làm ồn. Còn có một ít người, đều mặc trường bào màu đen của Giáo Hội, trước ngực còn có đeo thập tự giá.
Kiến trúc cao nhất của tiểu trấn, chính là giáo đường tại trung tâm của tiểu trấn.
"Ta không thích chỗ này." Bước xuống xe, Tiểu Lôi liền nói. Nguyệt Sơn cũng gật đầu :"Quá yên tĩnh, có chút áp lực …. Nói thế nào đây, cứ như chùa miếu ở trong núi vậy."
Diệp Bất Quần lại không nói gì, chỉ là vừa đến nơi này, vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc …. Chính xác mà nói, hình dáng hắn lúc này, cơ hồ biến thành những người đang an tĩnh đi đường kia. Nghiêm túc, an tĩnh, trang nghiêm, chú tâm…
"Xem ra vị tiên sinh đây là một giáo đồ trung thành rồi." Người nói chính là Long Nhãn, hắn xuống xe còn cầm theo một bao đồ, đi bên cạnh Tiểu Lôi.
"Chẳng lẽ ngươi không phải giáo đồ của Thiên Chúa giáo?" Tiểu Lôi hỏi.
"Tư duy của ông chính là điển hình của người phương Đông." Long Nhãn trả lời rất đúng mực: "Hình như rất nhiều người Trung Quốc đều cho rằng người phương Tây đều tin vào Thượng Đế, kỳ thật không phải như vậy, ít nhất là ta không tin." Hắn thở dài :"Công việc của ta, đều phải chạy trên bờ vực sinh tử, cho nên ta chỉ tin tưởng vào mình, tự mình nắm lấy vận mệnh của mình."
Tiểu Lôi nheo mắt nói :"Xem ra ngươi rất quen thuộc với núi Pyrenees rồi."
"Phi thường quen thuộc." Long Nhãn đột nhiên cười lên, thản nhiên nói: "Ta đã từng ba lần leo lên ngọn núi cao nhất, được bài danh trong ba hội viên đứng đầu của câu lạc bộ. Ta cũng từng tham gia vào mười hai lần leo núi. Kỷ lục về an toàn của ta đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ."
Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, trong mắt hắn có thể thấy được sự kiêu hãnh của một nhà leo núi mạo hiểm …. Rất rõ ràng, tên Long Nhãn này phi thường tự hào về kỷ lục của hắn. công bằng mà nói, với kỷ lục của hắn, hắn cũng xem như một cao thủ rồi.
Chỉ có thể nói, phản ứng của hắn như vậy cũng là bình thường… nhưng trong mắt Tiểu Lôi vẫn hiện lên một tia nghi hoặc….
"Các vị chọn ngay lúc này lên núi, kỳ thật rất nguy hiểm. Nên có rất nhiều người không muốn tiếp nhận hợp đồng của các vị, nhưng ta vẫn không sợ…. mặc dù khí hậu bây giờ không tốt, nhưng chuyện nguy hiểm hơn ta cũng đã trãi qua rồi, ta tin vào chính mình." Long Nhãn cười rất kiêu hãnh, sau đó hắn lại đổi sang chuyện khác, chỉ vào hai bên đường của tiểu trấn :" Nơi này có hai lữ quán, cái lớn, thì thuộc về giáo hội. Nên họ chỉ tiếp đãi nhân viên của giáo hội. Cái còn lại chính là tiếp đãi du khách, hy vọng duy nhất bây giờ của ta là vẫn chưa đầy khách. Nếu không chúng ta chỉ có thể dựng lều tại quảng trường kia."
Bất hạnh chính là, điều Long Nhãn nói lại thành sự thật.
Khách sạn duy nhất chiêu đãi du khách trong tiểu trấn đã đầy người. Bọn họ chỉ có thể dựng lều tại quãng trường của tiểu trấn.
Nguyệt Sơn là người luyện võ, chịu khổ không sao. Khinh Linh Tử là người hướng ngoại, đối với việc hưởng thụ về thân thể cũng quá không xem trọng. Bảo Nhi thì tính tình tiểu hài tử, đối với việc ngủ ngoài trời, nó ngược lại càng thêm mong đợi và hưng phấn.
"Uy, Diệp Bất Quần, ngươi không phải là nhân viên cao cấp của giáo hội sao? Chẳng lẻ không thể đi cửa sau tới giáo hội kiếm cho chúng ta hai gian phòng sao?"
Tiểu Lôi cười khổ, một mặt nói, một mặt nhìn vào quảng trường của tiểu trấn.
Xem ra nhân khí của tiểu trấn Lourdes này không phải bình thường a. Quãng trường không quá lớn đã đầy cả lều, xem ra hôm nay có rất nhiều người ngủ lộ thiên đây.
"Rất xin lỗi, ta không thể lợi dụng chức quyền để làm việc này." Diệp Bất Quần lộ ra thần sắc rất nghiêm trang :"Chỗ này là Thánh địa, ngươi nói cái chuyện này, là tiết độc đối với thánh địa! Ta không thể vì chức vị mà bắt người khác phải nhường phòng cho chúng ta được." Diệp Bất Quần chỉ vào quảng trường của tiểu trấn, nơi đây cũng có không ít thần chức nhân viên mặc trang phục giáo hội ngồi trong lều, rất rõ ràng, lữ điếm của giáo hội cũng đã đầy người, nên có không ít cha sứ đành phải ở ngoài đây.
Tiểu Lôi lắc đầu :"Thật không biết nên nói ngươi đáng kính, hay cười ngươi ngốc đây."
Long Nhãn đi ra từ lều. Rất rõ ràng, động tác của hắn khá thành thục, vừa nhìn đã biết là loại người thường xuyên sống bên ngoài rồi.
"Tối nay có lẽ sẽ rất lạnh, dù sao đây cũng là vùng núi, hơn nữa thời tiết lúc này cũng có chút ẩm thấp." Long Nhãn mượn được một cái bật lửa tránh gió từ một người leo núi, đốt lên một đống lửa hồng, còn có mấy cái nồi kim loại, xem ra là chuẩn bị nấu ăn rồi.
Tiểu Lôi vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Long Nhãn, nhưng cũng chỉ nhìn thấy những việc làm của Long nhãn, hắn quả thật rất có phong phạm của một nhà mạo hiểm kinh nghiệm phong phú. Trong mắt Tiểu Lôi lại lộ ra một tia nghi hoặc.
Tối nay quả thật có chút lạnh, trên xe có một cái mền, Tiểu Lôi cũng đã lấy ra đắp cho Bảo nhi. Tổng cộng có năm lều, Tiểu Lôi một cái, Khinh Linh Tử, Diệp Bất Quần, Nguyệt Sơn, Long Nhãn mỗi người một cái. Bảo nhi thì ngủ trong trướng của Nguyệt Sơn.
Tiểu Lôi đang ngủ trong lều, linh giác của hắn nhạy cảm dị thường, thật sự, là do ở đây tối nay. Hoặc là nói, hôm nay khi tiến vào tiểu trấn đã trở thành "Thánh Địa" này, trong lòng Tiểu Lôi có một loại cảm giác kì dị, trong lòng phảng phất như xuất hiện một loại cảm giác chờ mong kì diệu không tên vậy ….
Như trong mơ hồ hắn đã cảm ứng được sẽ có chuyện phát sinh vậy.
Sau khi nhắm mắt lại, niệm vài câu tĩnh tâm chú, Tiểu Lôi chậm rãi đi vào giấc ngủ sâu ….
Tối đen….
Trên quãng trường có mấy trăm lều, mấy trăm tiếng hô hấp của mọi người đều vang lên bên tai Tiểu Lôi, đó là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu, Tiểu Lôi cảm thấy mình như xuất thần lãng du, dần dần như đang mơ, giống như xuất hồn ra ngoài cơ thể vậy ….
Trong mơ hồ, phảng phất như có một âm thanh kêu gọi ….
Đúng vậy, là kêu gọi!
Một âm thanh nhẹ như không vang lên, liền vang vọng trong lòng của mình…. Trong lòng rõ ràng cảm giác được sự kỳ quái, không cìn tiếng kêu gọi. Nhưng tai vẫn không nghe được âm thanh gì cả.
Đại khái như là mộng cảnh …
Tiểu Lôi trong mơ mơ màng màng, cảm giác được trong giấc mộng, phảng phất đã bay tới bầu trời của tiểu trấn, từ bầu trời hạ xuống tiểu trấn, thoáng qua nhìn vào ngọn lửa, rồi bay về bên trái tiểu trấn….
Dần dần, thần giác của hắn lần nữa đáp trên mặt đất, trước mặt đã là một pho tượng ….
Trong mộng, hắn "thấy" tình cảnh có chút mơ hồ, miễn cưỡng mới có thể nhận ra chút ít. Đây là pho tượng của một nữ tử, nàng mặc một bộ trường bào cổ xưa, hai chân trần, hai tay để trước ngực, mắt khép hờ, trên mặt hiện vẻ thành kính. Khuôn mặt của nàng rất đẹp, dung mạo thanh tú, hiển nhiên công lực của người điêu khắc phải rất siêu phàm, làm cho pho tượng của nữ tử này sống động như thật vậy.
Ở trên pho tượng như có một lực lượng kỳ quái hấp dẫn Tiểu Lôi, hồn phách hắn phảng phất như luôn bay chung quanh pho tượng, bị hút mạnh vào.
Ở nơi sâu thẳm trong tâm linh, có thể cảm giác rõ ràng như pho tượng đang triệu hoán mình….
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, khi Tiểu Lôi trải qua việc thoát thai hoán cốt, linh giác của hắn nhạy cảm vượt xa người thường, thậm chí mạnh hơn nhiều so với những tu hành giả bình thường, hắn cảm giác được trên pho tượng này có một khí tức rất thư thái …. Đúng vậy, cái loại khí tức này làm cho linh giác nhạy cảm của hắn rất thư thái.
Phảng phất, hắn nghe thấymột tiếng thở dài yếu ớt, vang lên trong sâu thẳm tâm linh của mình.
Đột nhiên, tư duy xảy ra một chút rối loạn, Tiểu Lôi cảm thấy cả người căng thẳng, từ trong mộng thức tỉnh.
Hắn mở mắt, thấy mình vẫn như cũ nằm trong trướng . Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, mở lều đi ra.
Hắn hít thật sâu một hơi không khí thanh tỉnh của đêm tối, rồi thở mạnh ra, rồi đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy Long Nhãn từ phía sau đang đi tới.
"Cước bộ của ngươi rất nhẹ." Tiểu Lôi cười nói.
"Phải nói là ông rất nhạy cảm."Long Nhãn cười rất thân thiện :"Nghề nghiệp của ta là mạo hiểm, cho nên động tác và thân thể của chúng ta so với người thường thì nhẹ nhàng hơn nhiều."
Tiểu Lôi không nói gì, liếc nhìn Long Nhãn, suy nghĩ một chút rồi hỏi :"Sao ngươi không đi ngủ?"
Long Nhãn mìm cười :"Không ngủ được." hắn lấy ra một điếu thuốc, tự mình mồi lửa, nhìn Tiểu Lôi :"Hút không?"
"Không, cảm ơn." Tiểu Lôi cười nói :"Ngươi ngủ không được sao? Lúc này phải đi ngủ, mới có thể lực để leo núi chứ?"
Long Nhãn hút một hơi, chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng nói :"Lều của ta hơi nhỏ."
Tiểu Lôi trong mắt hiện lên tia kỳ dị, vờ như không có gì hỏi lại :"Lều nhỏ sao? Ta nghe nói là lều của những đăng sơn cao thủ như ngươi, đều đã được chế tạo đặc biệt rồi mà?"
Long Nhãn bình thản, cười nhẹ nói :"Hình như ông đặc biệt hứng thú với nghề nghiệp của ta. … à… bởi vì các ông đi quá gấp, bình thường kế hoạch cho một lần đăng sơn đều phải chuẩn bị hơn nửa tháng. Nhưng các vị chỉ cho ta có một ngày, ta chuẩn bị quá vội, chuyến đi này mang theo không phải là lều của ta, trong một lần xuất hành lều của ta đã bị hư, nên cái lều đem theo này không phải của ta, mà là mượn của người khác …. Ta trả lời như vậy ông có hài lòng không?"
Tiểu Lôi mỉm cười :"Xin lỗi, ta không có dụng ý gì."
Long Nhãn nhún nhún vai, hút một hơi, quăng xuống đất, đột nhiên hỏi :"Có hứng thú đi dạo không? Dù sao cũng ngủ không được."
Tiểu Lôi gật đầu, đột nhiên nói :"Nơi này … nơi này có pho tượng nào không?"
"Pho tượng?" Long Nhãn suy nghĩ một chút, nói :"Rất nhiều. Pho tượng nơi này có rất nhiều… phải biết rằng, đây là thánh địa nổi tiếng của châu Âu, một 100 năm qua, có rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng tới đây, cũng như nhiều nhân vật nổi tiếng của giáo hội. theo ta biết ít nhất, một trăm năm rồi, có vài vị tu hành giả danh xưng "thánh đồ" trong Giáo Hội, cũng đến nơi này. Nơi này có rất nhiều pho tượng của nhân vật nổi tiếng … ngay bên trái tiểu trấn này… ngươi rất hứng thú với pho tượng sao?"
"Ân … đúng vậy …. Chỗ này có pho tượng nữ không? Ta là nói nữ tính…." Tiểu Lôi có chút chần chờ, hỏi lại.
"Nữ tính?" Long Nhãn nở nụ cười :"Có, đương nhiên là có. Ban đầu đã phát hiện ra Thánh mẫu Maria hiển linh ở đây, chính là một nữ hài của tiểu trấn này, nữ hài đó sau đó cũng được ban cho danh xưng là "Thánh Đồ". Tại tiểu trấn đương nhiên có pho tượng của nàng … ngoài ra, nơi đây còn có pho tượng của Thánh mẫu Maria … rất nhiều. Nếu ông đã có hứng thú, bây giờ cũng chẳng có việc gì, ta dẫn ông đi xem."
Tiểu Lôi cười nói :"Hay lắm, đa tạ ngươi."
"Không cần khách khí, ta nhân tiền của ông, ta có nghĩa vụ phục vụ, hơn nữa dù sao cũng không ngủ được." Long Nhãn cười cười :"Ta phải quay lại lều đã, ta phải lấy thêm cái đèn pin, nếu không, cẩn thận mũi của bọn ta đập vào pho tượng mất."
Tiểu Lôi cười ha ha, bất động thanh sắc bước theo Long Nhãn.
Khi Long Nhãn bật đèn pin đi vào lều, Tiểu Lôi cũng khom người tiến vào trướng rồi nhìn quanh một vòng.
Mắt hắn đột nhiên sáng ngời!
Chỉ thấy tại một góc của lều, phảng phất như có hai chữ tiếng Anh!
Hai chữ này, Tiểu Lôi thấy rất rõ, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhận ra nghĩa của hai chữ này!
Trên mặt rõ ràng viết "Long Nhãn"!!
Lúc Long Nhãn xoay người lại, Tiểu Lôi đã đứng lên.
"Chúng ta đi thôi, bất quá nên bước nhẹ một chút, tiểu trấn này có người gác đêm đó, tính tình bọn họ cổ quái, không thích du khách đi dạo muộn đâu." Long Nhãn cười rất khoái trá.
Hai người rời khỏi quảng trường, đi về phía bên trái của tiểu trấn.
"Long Nhãn, không phải ngươi nói lều của ngươi đã bị hư trong một lần xuất hành sao? Nói vậy lần xuất hành đó nhất định rất nguy hiểm? Ngươi có thể kể cho ta nghe không? Ta đối với nghề nghiệp của ngươi phi thường hứng thú." Tiểu Lôi đi sau Long Nhãn, cười nhẹ nói.
"À …. Cũng không có gì đâu, chỉ là do không cẩn thận nên bị hư thôi." Long Nhãn thuận miệng trả lời, ngữ khí của hắn ung dung: "Bị hư cũng không sao, chỉ cần sửa lại là được rồi, may mà lần này đi cùng mọi người, đã mượn được lều của người khác …. Bất quá tác dụng chỉ là phụ, ta ngủ trong lều của người khác không quen, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươi nói chuyện, bởi nhìn qua mọi người, chỉ có ngươi là ôn hòa nhất."
Tiểu Lôi cười trào lộng :"À …. Thật không …. Ta ôn hòa? …. Đại khái là…. Ngươi tìm ta, cũng bởi do thấy ta tuổi cũng không lớn, ngươi cho rằng ta trẻ tuổi, có thể dễ bị lừa phải không?"
"Á?" Long Nhãn đột nhiên cứng đờ người.
Tiểu Lôi đã như quỷ mỵ lướt tới, cánh tay từ phía sau đưa ra bóp lấy yết hầu của Long Nhãn, lạnh lùng nói :"Đừng động, đừng kêu, nếu không, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi!"
/371
|