"Còn chưa tìm được Tiểu Lôi!", Nguyệt Sơn sắc mặt đã biến thành tái nhợt, hai bàn tay vặn vẹo.
Bây giờ cũng đã gần trưa rồi.
Tối ngày hôm qua, sau khi Tiểu Lôi mất tích một cách kỳ diệu, lúc hừng sáng, Nguyệt Sơn đi tìm Tiểu Lôi, lại phát hiện Tiểu Lôi không ở trong lều. Lúc bắt đầu hắn cũng không để ý, đợi được lát sau lại phát hiện có việc không bình thường. Không chỉ có Tiểu Lôi, mà ngay cả hướng dẫn viên leo núi cũng không thấy.
Nguyệt Sơn trong lòng có chút lo lắng, trước tiên đi đến tiểu trấn, nhưng cũng không tìm được Tiểu Lôi, lúc này mới vội vàng quay trở lại, tìm Khinh Linh Tử thương lượng, hắn đã kiến thức qua bản lãnh của Khinh Linh Tử, lúc này sốt ruột, thầm nghĩ bằng vào thần thông quảng đại của lão tiền bối này, hẳn là có thể tìm được Tiểu Lôi.
Khinh Linh Tử ngồi ở bên ngoài lều đả tọa, Nguyệt Sơn đi đến, lão vẫn bất động, chỉ hé mắt nhìn.
Khinh Linh Tử thản nhiên nói: "Lo sợ cái gì, Tiểu Lôi tên gia hỏa này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dù sao cũng là sư đệ ta, ngươi cho rằng đệ tử Tiểu Dao phái dễ dàng bị khi dễ như vậy sao? Nơi này chung quanh cũng không có cao thủ gì, cho dù gặp người nào đó, Tiểu Lôi hắn tinh ranh như quỷ, sẽ không chịu thiệt thòi đâu."
Nguyệt Sơn đành phải quay đầu đi tìm tiếp, Khinh Linh Tử vẫn nhàn nhã ngồi, lại đem Bảo Nhi đặt kề bên, hai quái vật một lớn một nhỏ khoanh chân ngồi đối diện nhau, cứ như vậy chăm chỉ đã tọa.
Buổi sáng, Diệp Bất Quần cũng tới, nhìn thấy Nguyệt Sơn còn đang giống như con ruồi không đầu bay loạn. Lập tức giữ hắn lại, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì, ngươi chưa tìm thấy Tiểu Lôi sao?"
Nguyệt Sơn cười khổ: "Tiểu trấn này lớn như vậy, ta trước sau chạy đi bảy tám lần. Trừ đại giáo đường kia của các ngươi, bên trong ta không vào được, những chỗ khác đều tìm qua, dù sao cũng không thể bảo ta đến nhà vệ sinh nữ để tìm chứ?"
Diệp Bất Quần sắc mặt bất thiện, xem ra cũng có chút bất an, chần chờ một chút, rốt cuộc mới nói: "Còn có một chỗ, chúng ta không có đi tìm qua."
"Ở đâu?"
Diệp Bất Quần một ngón tay chỉ sườn núi phía nam, cười khổ: "Chỗ kia ngươi vào không được. Ta đi xem sao."
Nguyệt Sơn biến sắc nói: "Nơi đó là địa phương nào?"
"Thánh địa."
Diệp Bất Quần kiên trì muốn một mình đi vào, Nguyệt Sơn tự nhiên không chịu. Hắn trong lòng đối với người của Giáo Hội vị tất lại yên tâm như vậy. Dù sao ở trong lòng hắn luôn nghĩ: "Không phải tộc loại của ta, tất có tâm tư khác!" Diệp Bất Quần bây giờ cũng không muốn trở mặt cùng bọn Nguyệt Sơn, hơn nữa trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu thật sự là trở mặt, ngay cả Nguyệt Sơn không phải đối thủ của mình, nhưng mà Khinh Linh Tử kia thần bí khó lường, không phải chính mình có thể đối phó.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mang theo Nguyệt Sơn cùng đi tới sườn núi phía nam trấn, chính là phía trước sơn động kia. Bên trong chính là thánh thủy nổi tiếng tiểu trấn này!
"A? Long Nhãn?" Nguyệt Sơn liền nhìn thấy một người nằm bên cạnh động khẩu của sơn động, bộ dáng kia đúng là hướng dẫn viên leo núi được thuê lần này- Long Nhãn. Hắn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, Nguyệt Sơn trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, đi tới sờ sờ mũi hắn, đem hắn lật lại, dùng sức lay lay vài cái.
Lúc này Long Nhãn mới yếu ớt tỉnh lại. Hắn quả thật là tên gia hỏa rất lợi hại, mở mắt nhìn thấy Nguyệt Sơn, trong lòng mặc dù khẩn trương. Trên mặt lại có ý làm ra một bộ ngây dại.
Nguyệt Sơn vội lớn tiếng hỏi, Long Nhãn chỉ là làm bộ nghe không hiểu tiếng Trung của hắn, Diệp Bất Quần chậm rãi đi tới. Nheo mắt đánh giá hắn, mở miệng dùng Anh ngữ nói: "Long Nhãn tiên sinh, ngươi như thế nào lại té xỉu ở chỗ này?"
Diệp Bất Quần giọng nói có chút bất thiện, mắt khẽ liếc động khẩu, hơi cau mày nói: "Tiểu Lôi cũng với ngươi ở một chỗ phải không? Hắn đi đâu rồi?"
Long Nhãn lúc này mới ngọ ngậy ngồi dậy, làm bộ thống khổ xoa xoa cổ của mình, cười khổ nói: "Tiểu Lôi tiên sinh tối hôm qua cũng với ta một chỗ, hắn nói buổi tối ngủ không được muốn ta dẫn hắn đi ra ngoài một chút, kết quả trong lúc vô ý hắn đã đi tới nơi này. Ta nói cho hắn nơi này là địa phương của Giáo Hội, du khách không thể đi vào. Nhưng là…" Hắn thở dài một hơi: "Vị Tiểu Lôi tiên sinh này lá gan cũng quá lơn, không ngờ không để ý đến ngăn trở của ta, đánh ngất ta, chuyện sau đó ta cũng không biết, ta nghĩ hắn quá nửa là tự mình tiến vào. Ta đã cảnh cáo hắn rồi, nơi này là địa bàn của Giáo Hội, hơn nữa tiểu trấn này có tiếng là thánh địa, có những chỗ vạn lần không thể đi loạn. Nhưng hắn không nghe… ai…."
Diệp Bất Quần chỉ lẳng lặng nghe hắn nói, nheo mắt nhìn chằm chằm Long Nhãn, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh mang. Nghe thấy Tiểu Lôi không ngờ xông vào sơn động này, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.
Thân phận chính thức của Diệp Bất Quần là Thánh kỵ sĩ thủ hộ đứng đầu Giáo Hội Raphael, hắn đương nhiên biết trong sơn động này có cái gì. Đó là cấm địa trong Giáo Hội, có thánh thủy và thánh khí.
Bình thường đây là nơi du khách dừng lại, hơn nữa trong sơn động còn có hàng rào cùng cửa sắt. Bất quá Diệp Bất Quần cũng không cho rằng hàng rào và cửa sắt có thể ngăn cản được Tiểu Lôi.
Nhưng mà hắn cũng biết, trong sơn động này có thủ hộ giả!
Đó là hai vị khổ tu cao tuổi trong Giáo Hội,
Loại khổ tu giả này Giáo Hội có rất nhiều. Những kỳ nhân dị sĩ này, một số cũng không biết đã có bao nhiêu tuổi rồi, phần lớn đều là tín đồ tuyệt đối thành kính, một số thậm trí đã tu hành tới cảnh địa không thể tưởng tượng được. Không nói gì khác, ít nhất Diệp Bất Quần cũng biết, ở trong sơn động này, có hai vị khổ tu giả bản lãnh rất lớn ẩn ở đây tu luyện và thủ hộ nơi này. Diệp Bất Quần chỉ sợ Tiểu Lôi vạn nhất cùng hai khổ tu giả kia nổi lên xung đột, xảy ra đánh nhau, nếu Tiểu Lôi bị tổn thương, sợ rằng nhiệm vụ của mình cũng phiền toái. Nhưng là nếu hai vị khổ tu giả bị tổn thương, vậy trong sơn động, sợ rằng cũng bị tiểu tử kia biết được…"
Sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nhìn Long Nhãn, đột nhiên cười lạnh: "Long Nhãn tiên sinh, Tiểu Lôi hắn là du khách từ bên ngoài tới, cho dù hắn ban đêm đi loanh quanh khắp nơi, cũng sẽ không chạy đến nơi đây. Là ngươi dẫn hắn tới sao?"
Long Nhãn không hốt hoảng chút nào, cười khổ: "Ta là hướng dẫn viên leo núi, trấn này ta tới cũng ít nhất mười lần. Như thế nào lại không biết nơi này không cho người tiến đến. Nhưng mà Tiểu Lôi hắn đêm qua chính là lôi kéo ta đi loanh quanh rồi tới nơi này, ta đã nói từ đầu nơi này không thể đến. Nhưng mà hắn nghe xong, ngược lại càng có hứng thú, không đi không được, ta còn có biện pháp gì? Hả? Hắn bây giờ còn không trở về sao? Theo ta được biết, cửa sắt trong nơi này đã khóa, hắn dù sao cùng không vào được… thượng đế ơi, hắn sẽ không có gan bẻ khóa ở nơi thần thánh này chứ?"
Ánh mắt Diệp Bất Quần phức tạp nhìn Long Nhãn.
Long Nhãn ngụy trang cực tốt. Những lời nói đều hợp tình hợp lý. Mà ngụy trang tốt nhất của hắn, tự nhiên chính là thân phận huyết tộc huyết thân của hắn. Thân là huyết thân, hắn không có năng lực đặc thù của hắc ám chủng tộc, do đó, cho dù đứng ở trước mặt Diệp Bất Quần Thánh kỵ sỹ của Giáo Hội, Diệp Bất Quần cũng nhìn không thấu thân phận hắn.
Cho dù Diệp Bất Quần có biết được huyết tộc có huyết thân tồn tại, nhưng mà huyết thân địa vị luôn luôn thấp kém, bởi vậy Diệp Bất Quần cũng sẽ không hoài nghi thân thế Long Nhãn --- nghĩ đến dù người của Hắc Ám Hội Nghị muốn làm âm mưu quỷ kế gì, cũng sẽ không phái một huyết thân thấp kém không hề có lực chiến đấu đến nơi này?
Diệp Bất Quần đem lời Long Nhãn phiên dịch sơ lược cho Nguyệt Sơn, Nguyệt Sơn trong lòng lo lắng. Lập tức tiến vào sơn động, Diệp Bất Quần vội vàng cản hắn lại, cười khổ: "Xin lỗi, nơi này ngươi không thể đi vào."
"Cái gì?"
Diệp Bất Quần vẻ mặt có chút xấu hổ, nói: "Nơi này là cấm địa của Giáo Hội, ngoại nhân không được đi vào, ngươi ở chỗ này chờ đi, ta vào xem.
Mắt thấy Nguyệt Sơn trên mặt dần dần lộ ra vài phần tức giận, Diệp Bất Quần cười khổ nói: "Nguyệt Sơn tiên sinh. Ta giải thích với ngươi nhé. Ngươi sinh ra từ võ học thế gia, nói vậy hẳn nhiên là rõ ràng, ngay trong võ học thế gia các ngươi, không ít gia tộc cũng có cấm địa riêng, không thể để cho ngoại nhân đi vào. Hy vọng ngươi hiểu được nỗi khổ của ta. Thân phận của ta ngươi cũng biết, theo chức trách, ta không thể cho ngươi đi vào!"
Nguyệt Sơn trong lòng tự nhiên rõ ràng ý tứ của hắn. Bất quá hắn vốn đối với người của Giáo Hội không có hảo cảm nhiều lắm, chỉ là nghe Tiểu Lôi an bài, mới miễn cưỡng cùng Diệp Bất Quần hợp tác. Giờ phút này Tiểu Lôi mất tích, hắn đâu còn quan tâm nhiều như vậy? Bỗng chốc hắn thẳng người, trầm giọng nói: "Diệp Bất Quần, hãy bớt sàm ngôn đi, ta nhất định phải tiến đến tìm Tiểu Lôi. Nơi này là cấm địa của Giáo Hội các ngươi? Tốt lắm! Ai biết có phải Giáo Hội các ngươi bố trí cạm bẫy gì đó để Tiểu Lôi tiến vào hay không? Hừ…."
Nói xong, hắn không để ý tới Diệp Bất Quần, đi nhanh vào trong sơn động.
Diệp Bất Quần sắc mặt trầm xuống, đột nhiên thân thể hắn lay động, giống như quỷ mị, trong nháy mắt liền đến trước người Nguyệt Sơn, cản đường, trầm giọng nói: "Đứng lại!"
Nguyệt Sơn nhướn mày, liền muốn phát tác. Diệp Bất Quần lại nói: "Nguyệt Sơn tiên sinh, nếu chúng ta hợp tác, vậy cần tín nhiệm nhau. Tiểu Lôi mất tích, ta cũng không biết tình huống thế nào. Mặc kệ hắn có bên trong hay không, địa phương này ngươi không thể đi vào!"
"À há!" Nguyệt Sơn tức đến nổi cười phá lên, quát: "Được lắm! Ta đối với bọn tây dương các ngươi vẫn không có ấn tượng tốt, ngươi ra sức ngăn cản không cho ta đi vào, vậy nhất định có âm mưu! Hôm nay ta không thể không vào!"
Nói xong, Nguyệt Sơn cười lạnh một tiếng, quát: "Tránh ra!"
Hắn đánh ra một thức, một chiêu hắc hổ thâu tâm đã đánh tới.
Diệp Bất Quần hơi chau mày, lùi về phía sau, một tay vô thanh vô tức vung lên, nhẹ nhàng chặn quyền đầu của Nguyệt Sơn, nén giận nói: "Nguyệt Sơn tiên sinh, ta khuyên ngươi, nơi này thật sự không thể vào!"
"Hừ, một mực ngăn cản, nhất định có âm mưu!" Nguyệt Sơn càng không nói lời nào, đột nhiên nhấc chân, từ trong ủng rút ra một thanh đoản đao.
Hắn cầm đao trong tay, lập tức khí thế hiên ngang nổi lên, cổ tay rung lên, phát ra một đoàn đao ảnh, chém về phía Diệp Bất Quần. Diệp Bất Quần bất đắc dĩ né tránh, nhưng vẫn đưa tay đẩy Nguyệt Sơn.
Nguyệt Sơn trở tay chém lại một đao, bức lui Diệp Bất Quần, quát: "Diệp Bất Quần, ta niệm tình chúng ta cùng đi, không xuất thủ độc ác với ngươi. Nếu lại ngăn trở ta, đừng trách ta không khách khí!"
Diệp Bất Quần bước vài bước, chắn ở cửa sơn động, cười khổ: "Không phải ta cố ý ngăn trở ngươi, nơi này thật sự ngươi không thể đi vào. Ta vào xem, ngươi ở chỗ này chờ ta chẳng phải là giống nhau sao?"
"Đương nhiên không giống!" Nguyệt Sơn trợn mắt, đột nhiên hoành đao trước ngực, phát ra một chiêu thức kỳ quái, chỉ thấy đoản đao trong tay hắn xoay tròn, hàn quang như tuyết, lưỡi đao phong rung lên "ong ong", Diệp Bất Quần sắc mặt chợt biến đổi, nhanh chóng bay lùi về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, trước ngực áo vô thanh vô tức xuất hiện một vết rách.
Nguyệt Sơn cười lạnh: "Một đao này ta chỉ dùng ba phần lực. Nếu ngươi vẫn ngăn trở ta, có phải tưởng rằng Nguyệt Sơn chưa từng giết người qua phải không!"
Diệp Bất Quần cũng kinh ngạc, hắn vốn không quá để ý Nguyệt Sơn, hắn nhận định bất quá Nguyệt Sơn chỉ là một võ sĩ Trung Quốc mà thôi, lại không nghĩ rằng võ học Trung Hoa luyện đến đỉnh cao, không ngờ có uy lực to lớn như thế! Một đao vừa rồi, mơ hồ tương tự chung cực đấu khí của Thánh kỵ sĩ! Một đao của Nguyệt Sơn xuất ra đao khí, trong mắt Diệp Bất Quần, cơ hồ như là "Phong nhận" mà Thánh kỵ sỹ mới có thể sử dụng!
"Phong nhận?" Diệp Bất Quần sắc mặt hơi đổi, lúc này mới thật sự đánh giá lại Nguyệt Sơn. Đối phương không ngờ nắm giữ "Đấu khí", còn có thể dùng vũ khí phát ra phong nhận, đó đã là đỉnh cao của võ công rồi, dựa theo tiêu chẩn của bọn họ, đã đạt đến mức thánh kỵ sỹ. Hoàn toàn có lực lượng cùng mình liều mạng.
Diệp Bất Quần tay đã đặt cầm vào thập tự giá trước ngực, thập tự giá này thật ra chính là vũ khí của hắn, thánh kỵ sỹ Giáo Hội. Lúc lâm địch, chỉ cần triệu hoán thánh lực, thập tự liền có thể ảo hóa thành thánh kiếm của hắn.
Nhưng bàn tay hắn mới chạm vào thập tự giá, liền nghe thấy một tiếng "Hừ" lạnh lùng: "Tên nước ngoài chết bầm, đạo gia sớm biết ngươi không phải là thứ tốt đẹp gì!"
Diệp Bấy Quần hoảng sợ, đây rõ ràng là thanh âm của Khinh Linh Tử, nhưng mà hắn nhìn xung quanh bốn phía, không thấy có bóng người! Đột nhiên hắn cảm giác được một luồng lực lượng cường đại nhằm ngực đánh tới, hắn chỉ kịp dùng tay đỡ một chút, thân hình đã bay ra ngoài, đập mạnh vào trên vách núi, không ngờ tạo thành một cái lỗ to, cả người lún sâu vào trong.
Tại căn lều ở quãng trường tiểu trấn, Khinh Linh Tử vừa vặn nhẹ nhàng hạ bàn tay xuống, nhìn bảo nhi ngồi trước mặt.
"Sư phụ, người vừa rồi sao lại phất tay?"
"Ha ha, sư phụ là đập muỗi." Khinh Linh Tử cười nhẹ.
Nguyệt Sơn cũng sợ ngây người, hắn hoành đao trước ngực, chuẩn bị động thủ. Lại đột nhiên nhìn thấy Diệp Bất Quần tự mình bay ra ngoài, đập vào đá. Diệp Bất Quần sặc ra một búng máu, sắc mặt thảm đạm, gắng gượng đứng lên, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, cười khổ: "Pháp thuật thật lợi hại. Bây giờ ta muốn ngăn trở người cũng không được rồi. Ta hiểu rồi, ta dẫn ngươi đi vào."
Hắn cười gượng, trong lòng cũng đã kinh hãi đến cực điểm.
Vừa rồi rõ ràng là thanh âm của Khinh Linh Tử, cũng là Khinh Linh Tử ra tay với mình. Hắn mặc dù đã sớm cảm giác thấy Khinh Linh Tử cao thâm khó lường, nhưng ngờ người này lại cường hãn đến mức như vậy! Tiện tay xuất ra một kích, đã khiến cho mình bị thương. Mà chính mình cũng không biết đối phương ra tay như thế nào
Vừa rồi một kích kia rõ ràng chỉ là cảnh cáo, nếu chính mình còn tiếp tục ngăn trở, sợ rằng đối phương có thể lập tức thật sự giết mình!
/371
|