Tiểu Lôi nghe thấy thanh âm Tiên Âm khác thường, không khỏi có chút run sợ, lập tức cười ha ha, nói:" Tính lại, ta nói hươu nói vượn đó. Ngươi là loại nữ nhân ác độc, nếu ban đêm ngủ bên cạnh ta, chỉ sợ ta có mạng lên giường mà không có mạng rời giường. Cái độc nhất của con ong vàng là đuôi…hắc hắc, còn cái độc nhất của ngươi là trái tim.
Vậy mà Tiên Âm cũng không tức giận, lạnh lùng nói: "Ngươi thích mồm mép thế nào thì tùy ngươi thôi. Chỉ cần ta đồng ý làm một việc cho ngươi, ngươi phải chữa lành con mắt của ta."
Tiểu Lôi cười nhạt: "Một việc ư? Tiên Âm, bây giờ ngươi đã bị Tỏa Hồn Đan của ta không chế rồi, ta muốn ngươi làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không nghe ta hay sao?
Tiên Âm lắc đầu: "Ngươi không chịu cũng được, vậy mọi người cùng chết là xong"
Hắn thấy Tiên Âm lại muốn nổi giận, liền vội vàng cười: "Đừng nóng, đừng nóng, nếu là chữa lành mắt của ngươi, cũng không phải là chuyện gì khó. Ngày hôm qua ta thấy vụ khí lục sắc kia có chút cổ quái, nói vậy đó chính là nguyên nhân khiến mắt ngươi mù phải không. Ta loáng thoáng nghe thấy bọn Côn Luân kia kêu là loại Độc Long Thảo gì đó, đó là thứ gì vậy? Là một loại độc dược lợi hại phải không?"
Tiên Âm im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Hóa ra là Độc Long Thảo…..ừm, quả thật đây là một loại dược vật cực kỳ lợi hại, tên là Độc Long, truyền thuyết nói ngay cả rồng cũng có thể bị độc chết."
"Hả? Độc dược lợi hại vậy sao, tại sao lại là vật tùy thân của người Côn Luân? Côn Luân phái được xưng là danh môn chính tông, tại sao sao vật tùy thân của môn hạ đệ tử lại là độc dược này?"
Tiên Âm lắc đầu: "Ngươi không rõ rồi, mặc dù Độc Long Thảo này độc tính lợi hại, nhưng bản thân nó nếu làm đúng cách cũng là một loại lương tài luyện chế đan dược! Về phần độc tính của nó, Côn Luân phái tự nhiên có giải dược."
Tiểu Lôi vỗ tay cười nói:" Vậy là được rồi, ngươi đi lên núi Côn Luân lấy giải dược chữa mắt là được."
Tiên Âm vẫn lắc đầu như cũ:" Độc Long Thảo này chỉ có Côn Luân phái mới có. Làm sao mà tùy tiện đưa giải dược cho ta. Nếu là ngày xưa bằng vào mặt mũi ở Tiên Sơn của ta, muốn tới cũng không khó. Nhưng bây giờ ta làm bị thương môn hạ đệ tử của bọn họ, lại gây chuyện ồn ào với Ngọc Hư Tử…..Hơn nữa Tiên Lâm thịnh hội trong ba năm sẽ cử hành rồi, bây giờ ta mù, chẳng phải là đúng ý của bọn đạo sĩ thối Côn Luân ư? Bọn chúng quyết sẽ không cho ta giải dược." Nói tới đây, đột nhiên Tiên Âm sắc mặt biến đổi, cả giận nói: " Ngươi vừa rồi nói có thể trị liệu mắt của ta, nguyên là gạt ta! Ngươi có thể trị liệu mắt cho ta còn muốn ta đi tìm Côn Luân phái lấy giải dược làm gì!"
Tiểu Lôi hì hì cười , nói: "Cho nên ta đã nói rồi. Ngươi mặc dù là nữ nhân ác độc, nhưng đầu óc lại không tốt lắm. Phải biết rằng, đây mới là người xấu chân chính, khi xấu tới cấp bậc cực phẩm, sẽ không viết chữ "xấu" lên trên mặt. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua độ thông minh quá cao thì sẽ phạm tội sao? Hừ….ngươi muốn tới cướp đoạt giải dược, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới chữ "lừa" sao?
"Cái gì?"
Tiểu Lôi đảo mắt, cười nói: "Nếu Độc Long Thảo này là thứ gì đó của Côn Luân phái. Vậy nếu đệ tử của chính Côn Luân phái không cẩn thận bị trúng độc, vậy tự nhiên là có giải dược chứ… cái này cũng đơn giản thôi, chúng ta tùy tiện bắt một đệ tử của Côn Luân, dùng một chút Độc Long Thảo trên người hắn, chờ lúc hắn trở về trên núi cầu giải dược, rồi lại cướp lấy, nghĩ thì phức tạp một chút, nhưng so với trắng trợn đánh một đường lên núi để cướp độc dược thì dễ dàng hơn nhiều."
Tiểu Lôi nói ra mấy câu đó, trên mặt Tiên Âm lập tức lộ ra vẻ kích động.
Tiểu Lôi liếc nhìn, cười thầm, Tiên Âm này xem ra rất độc ác, nhưng đầu óc lại không thông minh cho lắm. Loại biện pháp vớ vẩn này cũng có thể lừa nàng. Độc môn dược vật ở bên trong Côn Luân môn phái nếu có thể lừa tới tay dễ dàng như vậy, thì Côn Luân phái kia quả là ngu ngốc quá mức, làm sao có thể đứng vững mấy ngàn năm không đổ? Hắn đưa ra chủ ý này căn bản biết rõ trước mặt là một cái hố, muốn Tiên Âm phải tự mình nhảy vào.
Nếu thật sự nàng liều lĩnh như vậy, dù thành công hay không, Tiên Âm nàng và Côn Luân phái kia cừu hận càng kết càng sâu. Cứ để cho bọn họ đánh nhau tơi bời.
Về phần Côn Luân phái…. Tiểu Lôi dù sao cũng không có ấn tượng tốt với đám gia hỏa này. Ngày hôm qua trong lúc đánh nhau, Càn Khôn Kính của mình cũng bị hủy trong độc vụ Độc Long Thảo của họ. Côn Luân từ trên xuống dưới không có thứ gì tốt, chẳng những muốn xuất thủ với mình, còn định đồ sát xà huynh…..hừ.
Tiểu Lôi tự cho là đã thắng thế, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần đắc ý. Dù sao bây giờ mắt của Tiên Âm không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của hắn.
Đến lúc này, đột nhiên ở khu rừng phía sau truyền đến một giọng nói rõ ràng, trầm mạnh. Giọng nói đó thở dài:" Tiểu tử giảo hoạt lắm. Ta còn tặng cho ngươi một con thỏ và một con gà rừng, ngươi ăn no bụng rồi, liền muốn hại đệ tử Côn Luân của ta. Tiên Sơn chưởng môn nhân, hắn muốn hại ngươi đó!"
Nghe thấy từ phía sau bụi rậm rắc rắc một tiếng, một nhân ảnh màu xanh hiện ra. Người đó tới thật nhanh. Tiểu Lôi chỉ thấy trước mặt một đạo thanh quang hiện lên, người đó đã tới trước mặt
Mặc dù mắt Tiên Âm mù, nhưng phản ừng phòng vệ vẫn còn, đột nhiên có người tới trước mặt, không biết là địch hay bạn, nàng lập tức đánh ra một chưởng, chưởng tâm mơ hồ ẩn hàm tiếng sấm sét, hiển nhiên là xuống tay tàn độc rồi!
Người nọ cười dài một tiếng, một chưởng xuất ra, vô thanh vô tức, đấu với Tiên Âm một chưởng, thân mình thì nhẹ nhàng bay ra ngoài, hạ xuống dòng suối. Chỉ thấy mũi chân hắn đứng trên mặt nước, không bị chìm xuống, cười nói: " Tiên Sơn chưởng môn, một chưởng của ngươi vừa rồi là Diệu Tự Thập Tứ Quyết trong Lôi Tự Quyết phải không, lão đạo sỹ và ngươi vô oán vô cừu, tại sao lại hạ thủ tàn ác như thế?"
Tiên Âm vừa rồi cùng hắn đối một chưởng, cơ thể mơ hồ bị chấn động, hít một hơi, mới nói: "Ngươi là Côn Luân phái sao? Ngươi là ai? Tại sao ta chưa từng nghe qua thanh âm của ngươi?"
Tiểu Lôi nhìn kỹ bộ dáng của người này, thật là kỳ quái đến cực điểm!
Đầu tiên, trên đầu người này không có đến một sợi tóc. Đừng nói đến tóc mà ngay cả lông mày cũng không có, trên cằm thì nhẵn nhụi. Khuôn mặt hồng hào, chỉ là đôi mắt bên to bên bé, sống mũi lệch sang bên trái, miệng thì lại lệch sang bên phải. Hình như đã như thế từ lúc hắn sinh ra. Ngũ quan của hắn giống như được tùy ý nhào nặn ra như vậy. Nhìn bộ dạng của hắn, trên mặt có đầy nếp nhăn, không biết là đã bao nhiêu tuổi rồi. Đôi mắt mặc dù một to một bé, nhưng ánh mắt lại mơ hồ lấp lánh.
Càng thêm thú vị chính là, trên cái đầu bóng lưỡng kia bỗng dưng có chín vết nhang. Hiển nhiên người này là một hòa thượng rồi. Nhưng lại không phải là hòa thượng, trên người hắn mặc một bộ trường bào đen đen bẩn bẩn, chiếc áo này đã cũ nát, nhưng vẫn còn lờ mờ nhận ra đây là một bộ đạo bào. Trên eo còn buộc một thanh thiết kiếm đã rỉ. Chỉ nhìn thấy hình dáng đó, cũng biết đây là đồ cổ đào được. Trong tay hắn còn cầm một cái phất trần, chỉ là trên đầu phất trần lại trụi lủi. Giống như là đuôi con gà rừng trụi lông.
Một người như vậy, trang phục chả phải tăng cũng chẳng phải đạo. Thật sự rất kỳ quái
Tiểu Lôi vừa nhìn, nhịn cười nói: "Hơ? Ngươi là ai? Rốt cuộc là hòa thượng hay đạo sĩ?"
Quái nhân kia hì hì cười cười, nói: "Ta là ta, không phải là hòa thượng hay đạo sĩ gì cả, mấy trăm năm trước ta đã nghĩ thông một đạo lý rồi, đều là truy cầu thiên đạo, còn phân ra hòa thượng hay đạo sỹ gì nữa, không cần phải câu nệ. Tiểu tử, ta xem bộ dạng của ngươi, chắc là người của Tiêu Dao phái, nhưng tại sao trong các đệ tử của Tiêu Dao phái lại có tiểu tử xảo trá như ngươi chứ?"
Tiên Âm lạnh lùng nói: " Rốt cuộc các hạ là người phương nào?"
Quái nhân kia tiếp tục cười nói: "Ân, vị này là Tiên Sơn chưởng môn, ta tịnh không có ác ý, nhưng mà ngày hôm qua các ngươi chạy vào địa bàn của ta, ta lại nghe các ngươi nói chuyện. Vừa rồi nghe thấy tên tiểu tử này bày mưu cho ngươi, mới không nhịn được mà lên tiếng. Chủ ý của hắn, nếu ngươi quả thực nghe theo, quá nửa là gặp xui xẻo…. Ân, không phải là ngươi muốn giải dược Độc Long Thảo sao? Ta cho ngươi là được, cũng không cần phải phiền toái nữa. Đệ tử của Côn Luân phái với ta tuy không có liên quan gì, nhưng nếu bị ngươi bắt rồi hạ Độc Long Thảo, ta cũng rất đau lòng."
Tiên Âm lạnh lùng nói: " Ngươi là gì của Côn Luân phái?"
Tiểu Lôi lập tức nói: " Rõ ràng trên đầu tên gia hỏa này có chín vết nhang kìa, nhưng không biết trộm một bộ đạo bào rách từ đâu đi giả mạo đạo sĩ."
Quái nhân kia lập tức cuống quít hô to, nói: "Oan uổng oan uổng quá! Tiểu tử kia không nên lấy oán trả ơn! Sớm biết thế đã không cho ngươi con thỏ và con gà rừng rồi."
Tiên Âm nhíu mày trầm tư, trong lòng suy tính lời của Tiểu Lôi :" Đầu có vết nhang, thân mặc đạo bào", nghĩ tới nghĩ lui. Trong lòng đột nhiên nhớ tới một người! Sắc mặt liền biến đổi, vẻ mặt cung kính hơn một chút, nghiêm mặt nói: " Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Có thể báo danh tính được không?
Quái nhân kia gãi gãi đầu, cười khổ nói: " Tuổi đã cao rồi, ngay cả cái tên cũng đã quên mất, hiện tại ta không phải là người của Côn Luân phái, chẳng qua có chút quan hệ, bây giờ sống ở bờ suối này, cũng tính là hàng xóm với bọn họ. Ngày hôm qua vốn thấy các ngươi vừa bị thương lại đói, ta có lòng tặng cho các ngươi chút đồ ăn mà thôi. Nếu không nghe thấy tiểu tử kia tính kế với đệ tử Côn Luân, ta cũng sẽ không xuất đầu nhảy ra đâu. Nghe ta nói một câu, ta cho các ngươi giải dược của Độc Long Thảo, các ngươi hãy nghe lời ta mà rời đi.
Tiểu Lôi thấy con mắt của người này đảo tới đảo lui. Chân đạp xuống mặt nước nhưng thân không bị chìm xuống, vậy thì tu vi tất nhiên là lợi hại.Hơn nữa, pháp lực của Tiểu Lôi mặc dù không ra gì, nhưng thuật xem tướng lại rất khá. Nhìn đôi mắt của người này khiến hắn nghĩ tới mục quang như điện của cao nhân tu hành, nhưng nhìn lại rất bình thường, mà ẩn chứa những tia sáng lấp lánh. Hiển nhiên là tu vi đã đạt tới cảnh giới thần quang nội liễm rồi!
Bình sinh hắn chỉ thấy Khinh Linh Tử đạt đến tu vi thế này mà thôi, ngay cả Diệu Yên cũng chưa đạt tới cảnh giới này.
"Hả? Nghe ngươi nói vậy, thì con thỏ và gà rừng kia đều do ngươi lùa chạy tới đây sao?"
Quái nhân kia lộ ra vẻ mặt đau khổ, cười nói: "Đó là tất nhiên, người xuất gia không nói dối…ơ, không phải rồi, bây giờ ta đã không phải là người xuất gia nữa…. Tên tiểu tử nhà ngươi không nghĩ rằng trong khu rừng lớn như vậy, trên đời này lại có con thỏ chạy tới đâm đầu vào tảng đá bên cạnh ngươi sao? Tất nhiên là do ta lùa tới rồi."
Tiểu Lôi không hoảng hốt cũng không vội vàng, chỉnh lại thái độ, khom người nói: "Hóa ra là tiền bối hỗ trợ, ta xin cảm tạ."
Người kia hì hì cười nói: "Không cần phải cám ơn, ngươi là đệ tử của Tiêu Dao phái, mặc dù tính tình xảo trá một chút nhưng cũng không phải là người xấu. Chuyện nhỏ như vậy, ta có thể giúp ngươi. Ngươi nói đi, còn có chuyện gì khó xử, nếu năng lực của ta có thể làm được thì sẽ tận lực cầu được ước thấy."
Vốn trong lòng Tiên Âm đang suy nghĩ về người này, nghe thấy bốn chữ "cầu được ước thấy" này, đột nhiên kinh hãi, cũng đã biết thân phận của người trước mặt rồi!"
Trong lòng nàng kích động, nhịn không được trâm giọng hỏi: "Xin hỏi một câu, các hạ có phải là.. phải là "Hữu Cầu Tất ứng Hoạt Bồ Tát" đạt danh đỉnh đỉnh không??"
Nói xong hai chữ cuối cùng, thì thanh âm không nhịn được có chút run rẩy, đột nhiên nàng quỳ xuống lạy, cúi đầu nói :"Xin tiền bối ban cho ta giải dược, giải Độc Long Thảo trên người ta!"
Quái nhân kia lập tức nghiêng người, không nhận một lạy này của Tiên Âm, vẻ mặt có chút bất đắc đĩ: "Ơ, ngươi là Tiên Sơn chưởng môn nhân, làm sao có thể quỳ lạy ta? Một lạy này của ngươi, há chẳng phải là cả Tiên Sơn phái đều lạy ta sao? Nếu bị trưởng bối trong phái ngươi biết được, sợ rằng cuộc sống của ta sẽ khó khăn rồi."
Dừng một chút rồi nói: "Giải dược Độc Long Thảo này ta tất nhiên có thể cho ngươi."
Nói xong, lục lọi trong túi ngực một hồi, lão đột nhiên lộ vẻ đau khổ, ngượng ngùng nói: "A, khi đi quá vội, để quên đồ rồi, các ngươi chờ ta ở đây, ta sẽ về lấy ngay."
Nói xong, lão ta cũng không đợi hai người nói gì, thân hình chớp lên, biến mất.
Tiểu Lôi trợn mắt, nhìn trái nhìn phải, xem nơi nào có bóng dáng của quái nhân kia? Chỉ là Tiên Âm vẫn bái lạy trên mặt đất, mặc dù biết người kia đã đi rồi.
"Rốt cuộc hắn là ai?" Tiểu Lôi cười khổ: " Côn Luân phái còn có cao nhân lợi hại như vậy sao
Tiên Nhân nghiêm mặt nói: "Câm mồm! Làm sao ngươi dám nói bậy về ông ta như vậy? Chẳng lữ ngươi chưa từng nghe qua câu nói đó sao?"
"Câu gì?"
Tiên Âm thở dài nói: "Bách Vô Cấm Kỵ Hoạt Diêm Vương, Lãnh Diện Vô Tình Ngọc Tu La, Hư Tình Giả Ý Độc Lang Quân, Hữu Cầu Tất ứng Hoạt Bồ Tát!"
"Vậy là có ý gì?"
Tiên Âm cau mày: "Những lời này tất nhiên nói về bốn người, chính là từ đại kỳ nhân được công nhận trong Tiên lâm. Chỉ là bốn người này hành tung phiêu hốt, đôi khi, trăm năm chưa chắc đã gặp một lần, nếu gặp thì ngày đó là cơ duyên lớn rồi."
Tiểu Lôi càng kỳ quái hơn: "Thiên hạ cao thủ không phải là Ngũ Phương Cao Nhân Bảng sao? Đông Nhất Tiên,Tây Nhất Phong,Nam Nhất Si,Bắc Nhất Tông, Trung Gian Phá Cổ Chung. Đó là nói về Diệu Yên Khinh Linh Tử, Đông Phương Vô Thắng, Côn Luân chưởng môn, còn có Cổ Chung hòa thượng, làm sao lại lòi ra bốn kỳ nhân nữa?
/371
|