Sắc mặt Tiểu Thanh thoáng hiện ra vài phần sầu lo, mục quang vẫn thủy chung không rời khuôn mặt Tiểu Lôi. Hắn giờ phút này nằm đó, giống như đang an giấc vậy. Bên cạnh hắn, ngọn lửa của thất bảo liên hoa đăng vẫn chập chờn, tựa hồ có phần không an phận cho lắm.
Tiểu Thanh có chút mỏi mệt, lúc này vừa vặn mới qua buổi trưa, chính là thời gian dương khí một ngày tại nhân gian thịnh nhất, thời khắc âm khí yếu nhất. Ngọn lửa của thất bảo liên hoa đăng, mối liên hệ giữa Tiểu Lôi và nguyên thần của hắn cũng ảm đạm đôi phần. Cũng may Diệu Yên đã dạy Tiểu Thanh cách duy trì ngọn lửa, Tiểu Thanh không tiếc pháp lực, bức xuất tam muội chân hỏa trong cơ thể, mới làm cho ngọn lửa vượng thịnh trở lại.
Tam muội chân hỏa này chính là thứ mà đẳng cấp yêu tinh như Tiểu Thanh chuyên dùng tu luyện nội đan, xuất ra bổn mạng nguyên khí tu luyện, dùng một phần là thiếu một phần. Tiểu Thanh thấp thỏm cho an nguy của Tiểu Lôi, vừa thấy ngọn lửa u tối, lập tức không tiếc nguyên khí, vận khởi tam muội chân hỏa, cho dù tiếp tục hao phí bao nhiêu pháp lực cũng sẽ không ngại.
Bất quá trông thấy ngọn lửa hiện giờ vượng thịnh, Tiểu Thanh cũng thấy đôi chút thư thái, chỉ là nội tâm thầm thở dài: Tiểu Lôi ơi Tiểu Lôi, chàng cần phải trở về nhanh một chút.
Không nói Tiểu Thanh ở bên trong này bảo vệ nhục thân Tiểu Lôi, lại nói bên ngoài trang viên biệt thự, sự tình làm người ta không yên tâm nhất vẫn còn phát sinh.
Phía ngoài trang viên vốn được Diệu Yên bố trí trận pháp tiên thuật thủ hộ. Cửu cung bát quái trận, vốn chỉ lưu lại cửa chính là "Sinh Môn" để ra vào hằng ngày, giờ phút này bên ngoài Sinh Môn, lại có mấy vị khách không mời mà tới.
"Thiếu chủ …… hình như bên trong không có phản ứng." Một nam nhân vóc dáng thấp lùn quay đầu lại nói. Dáng người hắn thấp bé, tướng mạo quái dị thật khó tả, khuôn mặt giống như bị ép lại lúc mới sinh.
Đứng ở phía sau tên này, không phải ai khác, chính là thiếu môn chủ Phong Cuồng của Phong môn. Lúc này gã mặc bạch y, trong lòng ôm theo trường kiếm tỏa ra vài phần tà khí, mục quang có chút lãnh đạm, chậm rãi nói: "Kỳ quái …… chẳng lẽ hắn tránh gặp ta?"
Phong Cuồng tại sao lại tìm đến Tiểu Lôi?
Chuyện này phải bắt đầu từ Điền Kha Nhi mà nói. Điền Kha Nhi được Điền Chấn đưa tới chùa giao cho Vô Tướng hòa thượng, Điền Chấn cũng vì an toàn của nữ nhi mình. Dù sao những tên gia hỏa Phong môn làm việc đều bất chấp thủ đoạn. Tuy rằng vì bị môn quy hạn chế hai mươi năm, bọn chúng không thể trực tiếp xuất thủ đối phó Điền Chấn, nhưng Điền Kha Nhi lại không nằm trong phạm vi hạn chế của môn quy đó. Nếu không lúc đầu, Phong Cuồng cũng sẽ không ngầm xuất thủ khiến cho Điền Kha Nhi bị thương, cố ý làm cho công lực Điền Chấn hao tổn. Đương nhiên, lần đó bị Tiểu Lôi vô tình giúp Điền Chấn hóa giải một lần nguy cơ .
Chỉ có điều hiện tại nếu Phong Cuồng đã khống chế Lôi gia xuất thủ đối với Điền gia, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào đả kích Điền Chấn, nàng ta tự nhiên cũng sẽ là một mục tiêu trong đó. Cho nên mặc dù Điền Kha Nhi được đưa đến chỗ Vô Tướng hòa thượng, Phong Cuồng cũng phái người tìm đến gây phiền toái.
Vốn trong lòng gã, Vô Tướng hòa thượng bất quá chỉ là một tăng nhân phàm trần. Cho dù có chút bản lãnh, như thế nào có thể là đối thủ của đệ tử tông phái tu hành chánh quy như mình? Mặc dù Ngũ Hành Tông đã xuống dốc mấy trăm năm, nhưng dẫu sao cũng là môn phái tu hành, không phải loại cao thủ thế tục có thể so bì được.
Nhưng nào biết đâu rằng, vừa ra tay, lại đá phải thiết bản. Vô Tướng hòa thượng kia pháp lực cao cường. Hai thủ hạ Phong Cuồng phái đi đều không phải đối thủ. Vốn thủ hạ gã có bốn tên cao thấp mập ốm, chính là Ngũ Hành Sứ Giả môn hạ Ngũ Hành Tông.
Cái gọi là Ngũ Hành Sứ Giả, chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Hiện tại Lôi gia đã quy thuận, Kim Sứ Giả tự nhiên là quy về Lôi Đại tiểu thư. Bốn thủ hạ này của Phong Cuồng, chiếm cứ các danh vị khác. Phong Cuồng vì dùng Điền Kha Nhi để đả kích Điền Chấn, lần đầu tiên phái hai thủ hạ Thủy Sứ Giả và Hỏa Sứ Giả.
Kết quả hai tên đó đi, nhưng lại cát bụi đầy đầu mà trở về. Vô Tướng hòa thượng kia thật là lợi hại, ung dung đánh cho bọn chúng bò về. Phong Cuồng lúc này mới cảm thấy vấn đề không phải đơn giản, rốt cục chính mình lại đi một chuyến.
Vô Tướng hòa thượng thâm tàng bất lộ, mặc dù lộ diện gặp Phong Cuồng, Phong Cuồng cũng xuất thủ thăm dò đối phương một chút, nhưng như thế nào cũng nhìn không thấu độ nông sâu của hòa thượng này. Phong Cuồng không dám mạo hiểm, lưu lại vài câu khách khí, rồi rút lui. Cũng may Vô Tướng hòa thượng cũng không có tâm tư truy cứu, chỉ muốn bảo vệ an nguy của Điền Kha Nhi.
Chỉ có điều Phong Cuồng là loại người nào? Gã đã cân nhắc chuẩn bị kỹ đối phó Điền Chấn, đột nhiên đối phương lại được hòa thượng lợi hại như vậy bang trợ - mặc dù hòa thượng này chỉ là ra tay giúp đỡ nữ nhi của Điền Chấn, nhưng khó tránh khỏi tương lai sẽ không ra mặt bang trợ Điền Chấn làm những việc khác. Phong Cuồng đã lưu tâm tới điều này. Hòa thượng đó lưu lại cho gã vài phần kiêng kỵ, gã cũng không dám chánh diện trêu ngươi, nhưng lại phái người lén lút tiếp cận chùa.
Cho nên, ngày đó Tiểu Lôi chạy tới chùa, sau đó lại mang Điền Kha Nhi từ trong chùa ra. Việc này, tự nhiên đã bị Phong Cuồng biết.
Phong Cuồng nhận ra Tiểu Lôi, gã suy tư trong chốc lát, mới quyết định tự mình đi tìm Tiểu Lôi nói chuyện. Dẫu sao độ nông sâu của người tuổi trẻ này Phong Cuồng gã vẫn luôn chưa lần mò nắm rõ được. Gã biết việc lúc đầu Tiểu Lôi bắt quỷ, cũng biết Tiểu Lôi đã phá giải ám phong thủy trong trang viên này, lại càng biết Tiểu Lôi là đồng đạo, cũng am hiểu pháp thuật.
Lúc đầu vì mượn sức Tiểu Lôi, gã thậm chí còn đưa cả một quyển tu hành công pháp của Ngũ Hành Tông.
Bất quá phải nói rõ ràng rằng, pháp môn tu hành của Ngũ Hành Tông Phong môn, mặc dù là hàng thật giá thật, nhưng đối với Phong Cuồng mà nói, lại không có tác dụng quá lớn. Quyển bí kíp kia tại giới tu hành mà nói, cũng từng là mặt hàng nhị lưu tam lưu. Chỉ có chỗ kỳ lạ duy nhất là trong đó người Ngũ Hành Tông Phong môn đã nghiên cứu ra được một biện pháp kỳ lạ trong một thời gian ngắn đề cao tu vi rất nhanh. Chỉ là loại biện pháp này quá mức thiển cận, không gian cho sự phát triển trong tương lai sẽ vì thế mà phải trả giá. Các thế hệ Phong môn trước đã sớm không tiếp tục tu luyện nữa. Ví như phần lớn môn chủ Phong môn tu luyện cái gọi là "Truyền công đại pháp", chính là một loại công pháp cơ hồ hoàn toàn xem như là tu ma đạo. Mỗi một đời môn chủ khả dĩ đều đem pháp lực toàn thân truyền cho đời tiếp theo. Chỉ là sau khi truyền thừa, tinh huyết toàn thân người truyền công lập tức khô kiệt, biến thành một cái thây khô mà chết. Loại công pháp này, đã trái với Thiên đạo.
Lúc đầu cũng đã nói, pháp môn tu luyện hiện tại của Phong môn, đã kinh qua mấy đời tận lực tìm tòi, chỉ hy vọng có thể đi tắt đón đầu. Nhưng vì quá nôn nóng truy cầu đường tắt, cho nên tẩu hỏa nhập ma, dần dần rơi vào ma đạo.
Phong Cuồng ngày đó tặng quyển bí kíp cho Tiểu Lôi, cũng vị tất có hảo tâm gì. Gã tự nhiên biết quyển bí kíp của Phong môn, sau khi tu luyện, họa ngầm vô cùng. Một khi tu luyện, mặc dù trong thời gian ngắn tiến bộ rất nhanh, nhưng thành tựu tương lai rất có hạn.
Chỉ có điều Phong Cuồng ngày đó tưởng rằng Tiểu Lôi chỉ là cao thủ bình thường ở nhân gian, hiểu được vài pháp thuật thấp kém lưu truyền trong thế tục mà thôi. Cho rằng mình tặng một quyển bí kíp tu hành môn phái chính thống của Ngũ Hành Tông, thì chắc chắn đủ khả năng nắm được tâm tư của đối phương. Thử nghĩ một cao thủ thế tục bình thường, lấy được một quyển bí kíp "tu tiên", tự nhiên hẳn là vui mừng khôn xiết. Khi tu luyện, khẳng định hẳn là mừng rỡ như điên, như mê như say, tương lai tự nhiên còn sẽ mải mê tu luyện công pháp càng nhiều, không sợ hắn không quy thuận giúp đỡ mình.
Tên Phong Cuồng này tính toán cũng không tệ, nhưng lại không biết Tiểu Lôi không phải là người thế tục bình thường gì đó, mà là đệ tử Tiêu Dao phái - một trong tam đại tông môn của thiên hạ chánh tông.
Đệ tử Tiêu Dao phái, há có thể đặt bí kíp tầm thường rác rưởi đó của Ngũ Hành Tông trong mắt?
Cho nên, ngày đó Phong Cuồng mua chuộc Tiểu Lôi xem như thất bại.
Còn như hôm ấy Tiểu Lôi dẫu sao đã khám phá ra sự tình của Phương bá. Hôm đó sau khi Tiểu Lôi nói chuyện với Phong Cuồng, hắn đã nhận ra sát khí lóe lên trong mắt Phong Cuồng, cũng từng xuất ngôn thử dò xét- không thể phủ nhận, lúc ấy quả thật Phong Cuồng đã động sát niệm. Bất quá sát khí ấy cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất. Dù sao gã đã biết Tiểu Lôi cùng Lôi Đại tiểu thư có giao dịch. Lúc ấy Lôi Đại tiểu thư vừa mới bị Phong Cuồng thu phục, lòng người chưa định, gã cũng không dám tùy tiện động đến Tiểu Lôi. Dù sao Tiểu Lôi đã nghe thấy những lời của Phương bá, lại không thể đương trường giết hắn diệt khẩu, không bằng thuận thủy thôi châu, tặng cho hắn một quyển bí kíp độc hại. Thứ nhất giả ý mua chuộc, thứ hai thì sao, nếu Tiểu Lôi thực sự luyện quyển bí kíp này, sau này cũng không thành cao thủ chân chánh, cũng vị tất cấu thành uy hiếp gì đối với Phong Cuồng.
Điều băn khoăn duy nhất trong lòng Phong Cuồng ngày đó, chính là lo lắng Tiểu Lôi sẽ đem chuyện của Phương bá nói cho Lôi Đại tiểu thư. Cho nên quyển bí kíp Ngũ Hành Tông Phong môn kia cũng có vài phần thử dò xét ý tứ của Tiểu Lôi. Nếu lúc Tiểu Lôi không chịu nhận bí kíp, vậy Phong Cuồng cho dù có liều mạng cùng Lôi Đại tiểu thư nảy sinh rạn nứt, cũng phải đương trường mà giết chết Tiểu Lôi để diệt khẩu. Nhưng mà sau khi nói chuyện một hồi với Tiểu Lôi. Phong Cuồng đã nhận rõ tính tình Tiểu Lôi, mắt thấy hắn nhận bí kíp, nói rõ hắn vị tất một lòng với Lôi Đại tiểu thư. Hơn nữa Tiểu Lôi cũng tỏ vẻ không có hứng thú gì với việc tranh đấu nội bộ của Ngũ Hành Tông bọn họ.
Sau đó, Phong Cuồng vội vàng thu phục Lôi Đại tiểu thư để có thể củng cố tiếp quản gia nghiệp của Lôi gia, an bài đối phó với Điền Chấn như thế nào, cũng không có quá nhiều thời gian bận tâm đến Tiểu Lôi.
Còn về giao dịch vốn có giữa Tiểu Lôi và Lôi Đại tiểu thư về việc câu dẫn Điền Kha Nhi, Phong Cuồng cũng chỉ cho rằng bất quá Lôi Đại tiểu thư vì bảo vệ đệ đệ mình mà rũ sạch quan hệ với Điền gia, cũng không lưu tâm lắm. Sau đó Lôi Hống cưới người khác, cùng Điền gia hủy hôn, lúc này Phong Cuồng mới thật sự tạm thời bỏ đi nghi kị trong lòng đối với Lôi Đại tiểu thư. Mà Tiểu Lôi tạm thời rời đi, đầu tiên là trở về Tiêu Dao phái đi Vạn Tiên đại hội, rồi lại đi Châu Âu. Cơ bản rời xa tầm mắt của Phong Cuồng, càng làm cho Phong Cuồng lãng quên dần đi.
Chỉ là lúc này, Tiểu Lôi lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Phong Cuồng, hơn nữa thình lình lại có quan hệ với Lôi Đại tiểu thư, lúc này Phong Cuồng mới một lần nữa suy tư về con người Tiểu Lôi.
Gia hỏa kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Hắn lại có thể dẫn Điền Kha Nhi đi từ trong tay Vô Tướng hòa thượng? Hơn nữa nghe nói hắn đã đưa Điền Kha Nhi về Điền gia. Thật lâu mới đi ra, chẳng lẽ hắn cấu kết gì đó với Điền Chấn?
Bất kể Tiểu Lôi trong lòng Phong Cuồng rốt cuộc có địa vị thế nào, hoặc giả trong lòng Phong Cuồng cho rằng Tiểu Lôi là một gia hỏa không quan trọng tại thế tục chỉ hiểu được vài pháp thuật thấp kém, việc này dính dấp đến Điền gia, càng trọng yếu chính là liên quan đến Vô Tướng hòa thượng cao thâm mặc trắc, như vậy Phong Cuồng không thể không trọng thị.
Giờ phút này trong lòng Phong Cuồng nghi ngờ, lo sợ Tiểu Lôi có thể có quan hệ gì đó với Vô Tướng hòa thượng kia hay không?
Trong lúc Phong môn cùng Điền môn tranh đấu, mấy lần đều có cao nhân tông phái khác nhúng tay vào, bang trợ Điền môn đối phó với Phong môn mình. Mấy đời tới nay đều là như thế, ngay cả chính mình cũng vậy. Lần trước khi cùng Điền Chấn đối trận, không phải cũng gặp phải một đạo sĩ quái lạ vô danh hay sao?
Hiện tại, lại nhảy ra một Vô Tướng hòa thượng ngay cả Phong Cuồng cũng thấy không rõ nông sâu, làm sao có thể không khiến cho hắn kiêng kỵ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Phong Cuồng quyết định tới tìm Tiểu Lôi.
"Nếu không được, dứt khoát ra tay giết hắn!" Phong Cuồng thầm nghĩ: Dù sao hiện giờ Lôi gia cơ hồ đã trong tay mình. Lôi Minh Nhi cũng tuân theo mình. Họa ngầm lớn nhất, chính là sợ Tiểu Lôi lui tới gì đó với Lôi Đại tiểu thư. Chủ yếu là bí mật của Lôi gia, nếu Lôi Đại tiểu thư đã biết, vậy quá nửa là một phen phiền toái. Có điều cũng may hiện tại sản nghiệp của Lôi gia cơ hồ đã bị mình nắm giữ. Nếu Lôi Đại tiểu thư có hai lòng gì đó, vậy xuất thủ giết liền.
Đó là lý do mà Phong Cuồng mới tìm tới tận cửa tìm gặp Tiểu Lôi, trong lòng một phần có ý dò xét, hai phần mua chuộc, còn bảy phần là sát cơ.
"Thiếu chủ nhân, chúng ta xông vào thôi." Tên thấp bé cau mày.
Phong Cuồng trầm ngâm một chút, nói: "Hôm nay ta tới vị tất nhất định phải trở mặt với tiểu tử kia. Trước tiên không đánh vội …… như vậy, ngươi tiến vào trước dò xét một chút, cẩn thận đừng để ai phát giác được.
Tên thấp bé cười cười: "Thiếu chủ hiện tại làm việc cũng quá mức cẩn thận, nếu như vậy, ta tiến vào xem thử."
Nói xong, tên thấp bé này niệm vài câu chú. Hốt nhiên cơ thể thấp xuống, chợt chui xuống dưới đất, không ngờ lại chính là Thổ Độn Thuật tiêu chuẩn.
Lại nói bên trong trang viên, Tiểu Thanh đang ngồi ngay ngắn, đột nhiên nghe thấy chiếc chuông vàng bên cạnh vang lên "đinh đinh đông đông", cảnh báo có người ngầm xông vào trận pháp.
Tiểu Thanh trong lòng rùng mình, hơi nhíu mày, lập tức đứng dậy, lấy ra một cái gương nhìn qua một hồi. Trong gương lập tức hiện ra cảnh tượng trang viên chung quanh trận pháp.
Mặt gương này, vốn là Càn Khôn kính trong tay Diệu Yên. Chỉ là lúc Tiểu Lôi bị vây khốn trong rừng ở Côn Luân phái, đã bị người Côn Luân phái dùng Độc Long Thảo làm hư nó. Sau khi Diệu Yên sửa chữa, cũng không tái hiện lại được uy lực lúc đầu, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng như một kiện pháp bảo bình thường. Diệu Yên vì gia tăng uy lực Cửu cung bát quái trận bên ngoài, đã dứt khoát đem Càn Khôn kính này liên kết cùng trận pháp đồng thời sử dụng. Giờ phút này có một ngoại nhân xông vào, trong gương tự nhiên sẽ hiện ra.
"Ồ?" Người này là tu hành giả." Tiểu Thanh nhíu mày: "Không ngờ lại dùng Thổ Độn Thuật."
Lập tức lông mày Tiểu Thanh giương lên, lạnh lùng nói: "Hừ, chút tài mọn, cũng dám đến trêu ngươi chúng ta ……"
Nói xong, nàng lấy ra lệnh kỳ nho nhỏ Diệu Yên lưu lại để khống chế Cửu cung bát quái trận cắm ở trước mặt, phất trái một cái phải một cái, phát động trận pháp.
Dùng Thổ Độn Thuật len lén tiềm nhập, chính là Thổ Sứ Giả thủ hạ của Phong Cuồng. Hắn chui xuống đất, thi triển Thổ Độn Thuật hướng trong trang viên xông vào, nhưng lại không phòng bị địa hình chung quanh dưới sự vận chuyển của trận pháp đang chậm rãi thay đổi.
Hắn vượt một hơi hơn mười thước dưới đất, đột nhiên trong lòng cảm thấy một chút bất an, sau đó nghe thấy "bịch", thân thể đâm sầm vào cái gì đó. Hắn sợ giận thót mình, mặc dù đụng đến nổ đom đóm mắt, nhưng chẳng qua cho rằng có thể là đâm vào tảng đá gì đó dưới trang viên. Nhưng chợt suy nghĩ lại, Thổ Độn Thuật mình đã tu luyện rất có tạo nghệ, không cần nói tảng đá, cho dù dưới đất có tường ngăn trở, cũng có thể tức khắc xuyên qua. Trong lòng hắn sợ hãi, liên tiếp niệm chú ngữ, tiến tới thử một chút, nhưng lại phát hiện không thể đi tới trước, lúc này mới vội vã lui về phía sau.
Bước thối lui bình thường này, lại khiến cho hắn sợ đến hồn phi phách tán! Nguyên lai tiến về phía trước cố nhiên không được, nhưng lùi về phía sau cũng không xong! Hắn trong lòng sợ hãi, vận khởi một khẩu nội tức, Thổ Độn Thuật liên tục thi triển, nhưng dù là trên-dưới-trái- phải-trước-sau, toàn bộ đều đụng tường!
Thổ Sứ Giả bị hù dọa, trong lòng không kìm được sự hoảng sợ: "Quái dị quái dị! Tại sao gặp phải loại sự tình tà môn này, nói như vậy, chẳng phải muốn ta bị chôn sống mà chết ở chỗ này sao!"
Trong phòng, Tiểu Thanh tận mắt chứng kiến Thổ Sứ Giả dưới đất đụng tường, chính là trận pháp phát động, vây hắn dưới đó. Loại Thổ Độn Thuật này, qua một khẩu nội tức vận chuyển, pháp lực thi triển mà thành. Nói cho cùng không được coi là pháp thuật cao thâm gì lắm. Giờ phút này bị trận pháp vây khốn, hắn không thể động đậy. Nhất thời sau ba khắc, chỉ cần hắn không trụ khí được, liền sẽ bị chôn sống.
Dù sao Tiểu Thanh chưa từng giết người, có chút không đành lòng, nhịn không được thở dài: "Thôi, trước không thương tổn đến tính mạng ngươi, bắt ngươi chờ Tiểu Lôi quay lại rồi xử trí ……"
Nói xong, nàng phất lệnh kỳ, chợt nhìn thấy Thổ Sứ Giả bỗng nhiên bị một đạo kim quang từ dưới đất đánh tới, tức khắc nhảy ra khỏi mặt đất, ngã sầm xuống.
Hiện tại khắp nơi trong trang viên này đều là tiên thảo tiên thụ. Hắn vừa mới rơi xuống, hai bên lập tức tự động vươn tới vô số nhánh cây, tựa như xúc giác cuốn tầng tầng lớp lớp lên hắn. Không đợi hắn lên tiếng, ngay cả mồm cũng bị lấp kín, bị trói như cái bánh chưng, treo lên cao.
Phong Cuồng bên ngoài đợi một hồi lâu, nhưng không thấy thủ hạ trở lại, trong lòng không khỏi có chút quái dị, nhịn không được muốn đi vào. Nhưng hắn vừa vặn bước được một bước, trong lòng bỗng cảm thấy bất an.
Trước mặt mặc dù chỉ là một cánh cổng sắt bình thường, nhưng trong trang viên này, nhìn dọc theo đường đi cây cối tươi tốt, khí tức quái dị, bước chân chợt dừng lại.
Hắn suy nghĩ một chút, hốt nhiên thấy buồn cười: Tiểu Lôi kia bất quá xem như một nửa phàm nhân mà thôi, ta sao phải sợ hắn làm gì?
Nghĩ tới đây, liền bước từng bước.
Nhưng ngay lúc này, trên con đường phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Hừ, nhóc con vô tri, loại trận pháp này, ngươi cũng có khả năng xông vào sao?"
Phong Cuồng quay đầy lại nhìn, chợt thấy phía sau không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người thân hình cao lớn. Không biết người này đã đứng ở sau mình từ khi nào. Chỉ thấy hắn mặc đạo bào, bên hông có dắt trường kiếm, nhưng không ngờ trên đầu lại đội một cái nón rộng vành, che cả đầu cùng khuôn mặt.
Phong Cuồng còn chưa nói gì, người này lại khai khẩu trước: "Tiểu tử, ngươi ở đây làm gì? Chẳng lẽ muốn xông vào sao?" Nói xong, nghe thấy hắn lạnh lùng hừ một tiếng. Phong Cuồng chợt động tâm, không đợi gã kịp phản ứng, người nọ trong tích tắc đã xuất hiện bên hắn, một tay xiết lấy cổ tay hắn.
Cổ tay Phong Cuồng chợt cảm thấy một trận đau nhức, dường như bị kìm sắt kẹp phải, một thân pháp lực chẳng ngờ đến nửa điểm cũng không thi triển được.
"Ngươi cùng tiểu tử tên gọi Tiểu Lôi ở trong kia có quan hệ gì!!! Người kia đột nhiên lớn tiếng quát.
Phong Cuồng trong lòng kinh hãi, trong lúc vô ý liếc thấy tay đối phương đang xiết chặt cổ tay mình ……
Rõ ràng đó là một kim sắc thủ chưởng!
/371
|