"Chuyện này ……" Quan Nguyệt lại chắp tay bái tạ, khom người nghiêm mặt nói: "Đa tạ thí chủ viện thủ ……"
"Phì!" Tiểu Lôi trợn mắt: "Cám ơn? Một câu cám ơn của ngươi, định đuổi cổ ta hả?"
"Chuyện này …… "
Tiểu Lôi giả vờ tức giận cười to, lạnh lùng nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ tiểu gia ta xuất khí lực cho các ngươi vô ích sao?"
Quan Giác mắt thấy phương trượng sư huynh nói không nên lời, đành phải cứng cỏi nói: "Tiểu Lôi tiên sinh …… chuyện này gọi là thi ân bất cầu báo, từ trên xuống dưới Phục Hổ Tự ta đều cảm ân đức của ngươi, tất sẽ ghi lòng tạc dạ ……"
"Mẹ cái thi ân bất cần báo của ngươi!" Tiểu Lôi lông mày dựng ngược trừng mắt mắng to, làm cho Quan Giác hòa thượng sợ tới mức cả người run lập cập, liền nghe thấy Tiểu Lôi quát: "Ta hỏi ngươi! Lão tử có phải là hòa thượng của Phục Hổ Tự các ngươi!"
"Tự nhiên không phải ……"
"Vậy ta thiếu tiền các ngươi?"
"Đương nhiên không có!!"
"Vậy hay là các ngươi có ân huệ với ta??"
"Điều này, tự nhiên cũng tuyệt đối không có ……"
"Thế là được." Tiểu Lôi tự tin nói: "Thứ nhất ta không nợ các ngươi, thứ hai với các ngươi vô thân vô cố, bằng vào cái gì phải ta hỗ trợ cho các ngươi? Lời nói ra khó nghe, tiểu gia ta vốn không phải người có tâm địa Bồ Tát gì cả…… vứt cái đạo nghĩa chó má gì đó không nói, cho dù đám hòa thượng các ngươi từng người chết trước mặt ta, ta cũng không có nghĩa vụ tới cứu các ngươi đúng không?"
"Nhưng …… nhưng, thấy chết không cứu, còn vì đạo nghĩa chính đạo của chúng ta ……" Quan Giác còn muốn phân biện.
"Mẹ! Cái tên giặc trọc nhà ngươi!" Tiểu Lôi mắng to: "Mẹ! Lão tử giúp các ngươi, nếu như không muốn thù lao, đó là tiểu gia ta hào phóng! Nếu muốn thù lao, cũng là phần của ta! Đám hòa thượng các ngươi nhận ân huệ, lại còn nghênh ngang như vậy. Tựa như lão tử thiếu các ngươi nên phải ra sức vì các ngươi à?"
Quan Giác dù sao là hòa thượng, loại mỉa mai thô bỉ thế này, hắn như thế nào có thể nói lại Tiểu Lôi? Huống hồ những lời này của Tiểu Lôi mặc dù là cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại khiến cho người người không cách nào phản bác. Hắn chỉ e hèm miễn cưỡng nói: "Vậy hãy niệm tình mọi người cùng trên Nga Mi sơn, Phục Hổ Tự ta cùng Tiêu Dao quý phái nhiều ít cũng có chút giao tình hương khói ……"
Tiểu Lôi lần này liền mắng đi mắng lại, bĩu môi: "Ta đã không còn là người Tiêu Dao phái. Cái gì hương khói giao tình, với ta không có quan hệ."
Quan Giác sắc mặt tái nhợt, dưới tình thế cấp bách, thiếu chút nữa liền muốn nói: "Ngươi năm đó thường trốn đến tố trai Phục Hổ Tự ta ăn vụng ……"
Bất quá may mà hắn cũng biết loại lời này nói đến cũng vô dụng. Lời ra đến miệng liền nuốt trở về.
Tiểu Lôi lại cười ha ha: "Thiên hạ làm gì có sự tình tiện nghi như vậy? Cho dù là thuê công nhân, cũng phải phát tiền lương! Tóm lại là không thể tùy tiện nói chơi được. Nhẹ nhàng nói một câu cám ơn là xong sao? Được! Ta đây gửi lại ngươi một câu cám ơn, sau đó ta đi phóng thích yêu nhân Thánh Huyết Tông, để hắn lại tìm đến quấy rầy các ngươi, lần này tiểu gia mặc kệ! Ngươi thấy thế nào?"
Quan Nguyệt thở dài, lắc đầu nói: "Thôi, thôi. Chung quy là chúng ta nhận ân huệ từ thí chủ, tự nhiên là nên đền ơn. Thí chủ muốn cái gì, mời nói đi."
Tiểu Lôi lúc này mới đổi giận làm vui, cười nói: "Quả nhiên là nhất tự chấp chưởng a, lời nói này mới có điểm khí khái …… ta muốn gì, cũng không khó. Bảo bối đó trong chùa các ngươi, để ta ngó qua là được. Nếu không nói ra, ta cay đắng giúp các ngươi, còn đắc tội với người trong ma đạo, lại ngay cả bảo bối này hình dáng gì cũng chưa thấy qua. Có phải oan uổng quá không?"
Không để cho hai hòa thượng xuất ngôn cự tuyệt, Tiểu Lôi lập tức bồi thêm một câu: "Ta đã nói rồi …… ta chỉ liếc qua mà thôi, tuyệt đối sẽ không xuất thủ cướp thứ gì đó của các ngươi. Hai đại hòa thượng. Ta ở Nga Mi sơn cũng được một đoạn thời gian, hai vị nên biết tính tình Tiểu Lôi ta, mặc dù là đắc tội với nhiều người một chút, nhưng nếu nói ra, cho tới bây giờ vẫn không có nuốt lời phải không? Nói tới đây, ngữ khí Tiểu Lôi biến đổi, trở nên bất hảo: "Nếu các ngươi khăng khăng không chịu, ta cũng không khó xử các ngươi, cùng lắm vỗ vỗ mông bỏ đi, coi như lần này ta làm không công cho các ngươi …… Bất quá, miệng ta cũng không quá kín, ngày thường nói chuyện với người khó tránh sẽ nói ra cái gì mà bốn mùa như xuân, mùi hương thơm ngát, hoặc là trên tảng đá có thể có loại hoa cỏ gì đó, vân vân ……"
Nếu lời nói trước là uyển chuyển cầu người, thì vài câu sau là uy hiếp. Quan Nguyệt hòa thượng là tên ngu muội, nghe thấy vậy lập tức kêu lên: "Không thể nói được! Không thể nói được!"
Tên gia hỏa này! Ngươi đã nói như vậy thì còn gì nữa? Người tham lam trong thiên hạ nhiều như vậy, khó tránh khỏi có người sinh ra ý xấu tìm đến, khi đó, Phục Hổ Tự này còn ngày nào được an bình đây!
Tiểu Lôi trợn mắt: "Không thể nói được sao? Vì sao lại nói không được? Miệng là ở trên người ta, lần này hao tổn phí lực giúp các ngươi mà không được gì, cho dù không có gì thì cũng được thôi …… ngươi lại còn muốn quản ta muốn nói gì sao?
Quan Nguyệt, Quan Giác hai người liếc mắt nhìn nhau, quả thực không có biện pháp với tiểu vô lại này. Trong lòng họ cân nhắc một chút, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ thôi.
Huống hồ người này bây giờ đã biết chi tiết, sau này khó tránh khỏi bị hắn ghi nhớ trong lòng, hắn đã nói muốn xem, vậy nói gì cũng phải cho hắn nhìn một chút.
Tiểu Lôi thấy hai hòa thượng đang dao động, cười nói: "Các ngươi cứ yên tâm đi, ta tuyệt không xuất thủ cướp đoạt là được. Tiểu Lôi ta nói chuyện, một là một, hai là hai! Nói ra sẽ không nuốt lời!"
Nói xong hắn liền phát trọng thệ: "Tiểu Lôi ta thề với trời, Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng, hôm nay nếu hai vị hòa thượng cho ta thấy kiện bảo bối kia, Tiểu Lôi ta quyết không ra tay cướp đoạt! Nếu phạm lời thề này, xin cho ta không sống quá hai mươi lăm tuổi.
Hai hòa thượng biết sự tình hôm nay là không có biện pháp. Tiểu Lôi này gian trá như quỷ, cho dù là muốn lừa hắn, cũng lừa không xong.
Quan Nguyệt thở dài một tiếng: "Được rồi …… vậy mời cùng bần tăng đến đây."
Nói xong, hắn dẫn Tiểu Lôi đi vào phía trong, tới trước phiến sơn bích kia, chỉ vào "cái hố" ở phía trước, Quan Nguyệt nói: "Nếu ngươi muốn thấy bảo bối đó, bần tăng cũng không dám nói ngươi không thể không thấy, cũng phải xem cơ duyên và tạo hóa của ngươi ……"
Tiểu Lôi sắc mặt trầm xuống: "Đây là ý tứ gì?"
"Người xuất gia không nói dối ……" Quan Nguyệt thuận miệng nói vậy, lại đột nhiên câm bặt, mặt hắn đỏ lên.
Cái gì mà không thể nói dối, đêm nay trước mắt đã nói dối một hồi rồi.
Tiểu Lôi cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Vậy là sao?"
Quan Nguyệt thở dài: "Chuyện này kể ra, phải nói tới ba năm trước đây …… kể ra, bảo bối này, bần tăng cũng không biết nó như thế nào xuất hiện ở chỗ này, chỉ là ba năm trước, bần tăng tọa thiền ở chỗ này, lúc đó đang vào buổi đêm, lại đột nhiên trông thấy trên mặt đất trong sơn cốc này, bỗng lóe lên một điểm kim quang, lúc ấy ta đang tọa thiền, nghĩ là tâm ma tạp niệm, trong lòng tận lực thu liễm tâm thần, nhưng lại phát hiện đó không phải là ảo giác, mà là thật. Ta hiếu kỳ, đứng dậy nhìn, lại phát hiện kim quang kia chạy trên mặt đất, phảng phất có thể thấy dưới mặt đất, có một đoàn kim quang đang di chuyển, ta đi đến nơi này, nó lại chạy đến chỗ khác, thủy chung không tiến sát lại được. Giống như nó là sinh vật sống vậy!"
Ngày thứ hai sau đó, trong sơn cốc liền xuất hiện kỳ quan. Trên tảng đá tự nhiên lại có thể mọc ra hoa cỏ, hoa cỏ này sinh cơ bất tận, mùi hương thơm ngát bay khắp nơi, ngửi vào nhẹ nhàng muốn lên tiên. Ta ở trong cốc khổ tu, không ngờ trong vòng một năm pháp lực đại tiến! Bất quá, bần tăng vẫn không có khả năng đụng đến vật này, chỉ là nó ở dưới mặt đất của sơn cốc này, đó là sự thực! Chuyện này kể ra cổ quái, bần tăng cũng từng muốn đào xuống ba tấc, nhưng đào xuống ở dưới đất này toàn là nham thạch, cái gì cũng không có. Thiết tưởng, vật kia như thế nào có khả năng chạy qua chạy lại trong nham thạch? Sự tình này, bần tăng cũng nghĩ không ra. Sau đó ta nói lại cho sư đệ Quan Giác của ta, càng làm cho người ta nghĩ không ra, Quan Giác sư đệ ta cũng thử nghiệm ngồi tại trong sơn cốc này bảy ngày bảy đêm, thủy chung lại không thấy bảo bối kia. Nhưng đến khi ta ngồi đó một đêm, lại thấy …… liền nghĩ đến Phật môn bảo bối này, chỉ có người hữu duyên mới có thể thấy."
Quan Giác sư đệ ta, không nhìn thấy bảo bối, song ngồi trong sơn cốc tu luyện, lại thực sự là làm ít hưởng nhiều. Bất quá cũng tăng tiến không kém ta. Sự tình này, như thế nào cũng nghĩ không ra, chúng ta đã kiểm tra kỹ lưỡng, lúc này mới đoán rằng, chẳng lẽ bảo vật này là ……" Nói tới đây, sắc mặt Quan Nguyệt thiện sư có chút xấu hổ.
Tiểu Lôi lại không có nhiều băn khoăn như vậy, trực tiếp mở miệng: "Là xích châu, đúng không?"
"A di đà phật!" Hai hòa thượng đều chắp tay bái tạ nói: "Trong Phật môn chúng ta Xích châu chỉ là những lời đồn đại hoang đường. Bần tăng nổi tham niệm, tội quá tội quá ……"
Tiểu Lôi nghe bọn họ nói như vậy, mắt thấy biểu tình thần thái khí độ của hai hòa thượng, đều không giống giả mạo, không khỏi nhíu mày nói: "Nói như vậy, ta muốn nhìn bảo bối này, còn phải có duyên phận gì?"
"Đúng vậy!" Quan Nguyệt nghiêm mặt nói: "Phật độ người hữu duyên, nếu là vô duyên, cũng không thể cưỡng cầu."
Tiểu Lôi cười nhạo: "Người hữu duyên …… hắc hắc, tựa như ngươi, bảo bối từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong lòng ngươi, ngươi chiếm làm của riêng, cho dù thiên hạ còn người hữu duyên khác, sao có thể nhìn thấy được?"
Quan Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ không nói.
Tiểu Lôi phẩy tay, nói: "Tốt lắm, đã như thế, ta ở chỗ này chờ hai buổi tối, nếu nhìn thấy, là duyên phận của ta, nếu không thấy, chuyện này cũng không trách các ngươi."
Hắn liếc nhìn hai hòa thượng, trông thấy bọn họ tựa hồ còn có chút băn khoăn, Tiểu Lôi cười gian xảo: "Ta đã phát thệ, tự nhiên sẽ giữ lời, các ngươi yên tâm."
Trong lòng hắn lại thầm nói: Phát thệ, ta chỉ nói "Tiểu Lôi ta không ra tay", chứ không nói là ta không động thủ, lại chưa nói ta không cho người khác động thủ-ta trở về kêu Diệu Yên lão bà tới chôm, cũng không phá lời thề chứ.
Còn như sống không quá hai mươi lăm tuổi …… buồn cười! Sổ sinh tử của Diêm La vương còn bị ta xé, tiểu gia ta tự nhiên trường sinh bất tử, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề. Ha ha ……
/371
|