Chí Tôn Vô Lại

Chương 224: Kỳ quái

/371



"Tên Tiểu Bạch này càng ngày càng to gan!" Diệu Yên nhìn Nguyệt Hoa, thấy sắc mặt tái nhợt, khẽ hỏi:"Muội cảm thấy thế nào rồi?"
"Không có gì…" Nguyệt Hoa ôn nhu cười:"Chỉ là thấy có thứ vừa trơn vừa dính, trong lòng có chút kinh sợ mà thôi!"
"Hiện giờ muội không thể bị làm hoảng sợ được!" Diệu Yên mỉm cười, đang muốn nói tiếp điều gì…
"Ầm… ầm… ầm"
Sau đó lại nghe thấy "choang" một tiếng, các cửa sổ chung quanh đại sảnh bị đánh rách tả tơi, vô số mảnh vụn nhỏ bay tứ tung.
Diệu Yên cả kinh, phất nhẹ tay áo, lập tức đem các mảnh vụn chung quanh gom lại một bên, nàng do dự một lát, không dám để Nguyệt Hoa ở lại một mình trong phòng, một tay bảo hộ Nguyệt Hoa, cùng tiến ra cửa phòng.
Nhìn thấy ở ngoài khu biệt thự, đại môn của trang viên phía xa đã bị phá vỡ tan tành, giữa không trung bay tới một bóng người đang kêu la thảm thiết.
"A….", Diệu Yên cau mày nhận ra khi người đó bay đến gần, đấy không phải là Tiểu Bạch sao?
Nhìn thấy hắn nhằm hướng mình bay đến, nếu không đỡ lấy sợ rằng sẽ rơi xuống đất, không tránh khỏi sẽ bị thương. Diệu Yên búng tay, một dải bạch quang bắn ra, quấn lấy cơ thể Tiểu Bạch, nhẹ nhàng đặt hắn trên mặt đất.
Tiểu Bạch sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng.
"Tiểu Bạch, ngươi kêu gào cái gì đấy?"
"Sư mẫu, không phải con… mà là từ bên ngoài! Bên ngoài có một tên gia hỏa lông mày trắng, đang giao thủ cùng tiểu sư mẫu…tiểu sư mẫu thấy tình hình nguy hiểm nên đưa con tới đây."
Đang nói nửa chừng, chợt thấy một nhân ảnh màu xanh từ ngoài trang viên bay nhanh vào, chính là Tiểu Thanh đầu tóc rối bời, trường kiếm trong tay chỉ còn một nửa, sắc mặt có chút khốn khổ, hét lớn:"Diệu Yên tỷ tỷ cứu muội!"
Diệu Yên nhíu mày, kẻ nào lại dám đến đây gây phiền toái như thế?
Nàng mang theo Nguyệt Hoa bay đến, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tiểu Thanh:"Sao vậy?"
"Có một tên hòa thượng từ bên ngoài đến đây, hỏi muội có phải là thê tử của Tiểu Lôi không, muội nói không phải, hắn đột nhiên kêu muội là xà tinh, định thu thập muội! Cũng may là có trận pháp của nhà chúng ta ngăn hắn lại, nhưng hắn quả thực rất lợi hại, muội sợ trận pháp đó vị tất đã chế trụ được hắn…" Tiểu Thanh hốt hoảng nói xong, sắc mặt Diệu Yên trầm xuống, nhướng đôi lông mày, lạnh lùng nói:"Kẻ nào chán sống, đến nhà chúng ta tìm chết sao!"
Đem Nguyệt Hoa giao cho Tiểu Thanh:"Muội dẫn Nguyệt Hoa vào trong đi, ta ra ngoài xem thế nào!"
Lời nói chưa dứt, chỉ thấy hắc sắc thân ảnh chớp động, Diệu Yên đã rời đi…
Từ biệt thự đến đại môn trang viên khoảng mấy trăm mét, cơ thể Diệu Yên lóe lên rời đi, lập tức thấy một nhân ảnh đang đứng ngoài cửa, nhưng so với miêu tả của Tiểu Thanh thì lại bất đồng, người này không ra tay phá trận, Diệu Yên chỉ thấy mặc dù mình đã đích thân bố trí Cửu Cung Bát Quái trận pháp, nhưng một đạo kì môn tại đại môn đã bị phá tan.
Nàng cả kinh, người này không tầm thường! Với công phu như vậy, trong chốc lát có thể hủy đi kì môn, nếu hắn chủ tâm xông tới, hủy diệt trận pháp, sợ rằng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Khó trách vừa rồi mình cùng Nguyệt Hoa trong phòng lại có thể cảm thấy chấn động dữ dội ở bên ngoài như vậy.
Người nọ vẫn đứng ở ngoài đại môn, song thủ chắp sau lưng, nhìn thấy Diệu Yên đi ra, không khỏi ngạc nhiên kêu "A" một tiếng:"Là nàng à?...Ta không thể ngờ thê tử của Tiểu Lôi chính là nàng."
Diệu Yên đã nhìn rõ được mặt người kia, trong lòng cũng cả kinh, lạnh lùng nói:"Hừm, ngươi là Bà Là Na Tề gì đó phải không? Sao lại chạy đến nhà chúng ta gây phiền toái như thế? Chẳng lẽ ngày đó dưới địa phủ, ngươi thua không phục sao?"
Nói xong, Diệu Yên trong tay biến ra một sợi dây dài, ngạo nghễ nói:"Ngươi có việc gì, ta sẽ một tay tiếp đón!"
Người này tất nhiên chính là Độc Lang Quân.
Ông ta đang trên đường tìm thê tử của Tiểu Lôi, trước tiên gặp phải Tiểu Thanh, tự nhiên mở miệng dò hỏi. Bất quá với pháp lực của ông ta, liếc mắt là nhìn ta bản tướng của Tiểu Thanh chính là xà tinh! Ông ta là người xuất gia, hàng yêu phục ma chính là thiên chức, vừa thấy loại yêu tinh này tại nhân gian lập tức muốn ra tay thu thập Tiểu Thanh, Tiểu Thanh làm sao có thể là đối thủ của ông ta, tất nhiên kinh hoàng mà đào thoát.
Độc Lang Quân hiện tại nhìn thấy Diệu Yên, lập tức nhớ lại, ngày đó dưới địa phủ, nữ tử này đứng cạnh bên Tiểu Lôi, vậy thê tử của hắn cũng chính là nàng. Nghĩ đến mình đang gấp rút, trong lòng đang rối loạn, bỗng dưng lại quên mất chuyện này.
"Nữ thí chủ, bần tăng không có ác ý!"
"Hừ, không có ác ý, sao vừa rồi ngươi lại ra tay đả thương muội muội của ta!" Diệu Yên quát to:"Bà Là Na Tề! Người khác sợ ngươi là đệ tử của Địa Tạng vương chứ ta không sợ đâu!"
Độc Lang Quân mỉm cười, xòe hai tay ra, biểu lộ mình không có địch ý, rồi mới nói:"Nữ thí chủ đừng động thủ vội, ta lần này đến đây là do phu quân Tiểu Lôi của nàng phó thác đi mời nàng trợ giúp."
Vừa nghe đến Tiểu Lôi, ngữ khí Diệu Yên biến đổi, kinh hãi hô to:"Phu quân ta bị làm sao vậy?"
Độc Lang Quân thở dài, đem sự tình trên Nga My sơn kể ra tóm tắt một lượt. Diệu Yên vừa nghe kể, dây thừng đen trong tay cũng dần dần hạ xuống, lông mày bắt đầu nhíu lại.
Vừa nghe được bên người Tiểu Lôi lại có một bạch y nữ tử giống mình y hệt, Diệu yên động tâm. Nữ tử kia không phải hỏi, trăm phần trăm chính là Tiên Âm.
Tiểu Lôi sao lại có thể ở cùng một chỗ với Tiên Âm được chứ? Hơn nữa bây giờ Tiểu Lôi đang bị chế trụ, sao lại có thể có Tiên Âm ở bên người như vậy?
DIệu Yên sắc mặt đại biến, mặc dù theo lời kể của Bà La Na Tề, Tiên Âm tựa hồ không có địch ý gì với Tiểu Lôi nhưng… nhưng nàng ta dù sao cũng là Tiên Âm!
Nếu nói rằng trên thế gian này Tiểu Lôi có tử địch, thì vô luận thế nào, Tiên Âm chắc chắn là một trong số đó.
"Nữ thí chủ, hiện tại Tiểu Lôi đang gặp nguy cơ tại nơi đó, nàng hãy theo ta đi một chuyến!" Độc Lang nói xong, chần chờ một chút rồi nói tiếp:"Thế xà tinh vừa rồi là…"
"Đó là người trong nhà chúng ta, đại sư bất tất phải quan tâm đến!" Diệu Yên lạnh lùng nói:"Đại sư vẫn còn muốn thu thập nàng ta sao?"
Bà La Na Tề nghiêm mặt nói:"Nàng ta tu luyện thành tinh, không hiểu sao lại có thể sống dưới nhân gian, ta vừa thấy tất nhiên muốn ra tay. Nếu đã là người của quý phủ, bần tăng vừa rồi đã đắc tội rồi!"
Diệu Yên không có tâm tư so đo với ông ta, chỉ thấp thỏm chuyện của Tiểu Lôi, xoay người về phía trang viên quát to:"Hai vị muội muội ở nhà chờ nhé, phu quân gặp chút phiền toái, Diệu Yên phải đến đó tương trợ chàng!"
Những lời này được nàng dùng phương pháp truyền âm xuất ra, từng chữ từng chữ phiêu đãng trong không khí, truyền rõ ràng vào phía trong.
Không đợi phản ứng của Tiểu Thanh và Nguyệt Hoa, Diệu Yên nói:"Tốt rồi, chúng ta hãy lên đường nào!"
Nàng trong lòng thầm nhủ: Bên cạnh phu quân có nữ nhân ngoan độc đó, ta rất lo lắng cho chàng.
Bên trong nhà Nguyệt Hoa cùng Tiểu Thanh nghe thấy Diệu Yên truyền âm vào, Tiểu Thanh liếc nhìn Nguyệt Hoa, nhanh chóng lao ra ngoài. Nhưng ở bên ngoài lại không có ai, Diệu Yên cùng tên gia hỏa đó đã sớm rời đi.
Cước đạp phù vân, thiên sơn vạn thủy, Diệu Yên có phần nóng vội, nàng đã biết đường đến Nga Mi sơn, nên toàn lực thi triển pháp thuật, không nói với Độc Lang Quân câu gì, chỉ biết cắm đầu lao đi.
Vừa tới Nga Mi sơn, Độc Lang Quân đứng trên mây hô to:"Đúng là nơi này!"
Hai người hạ mây xuống, cơ thể hóa thành kim quang lao vào trong sơn cốc. Diệu Yên vừa tiến vào sơn cốc, trong lòng không khỏi cảm thấy vài phần kỳ dị….
Nơi này rõ ràng chung quanh đều là loạn thạch, chính là nơi tử địa, nhưng ở ngoại vi xung quanh, cỏ cây xum xuê, sinh khí tràn đầy. Chỉ là bây giờ cây cối xung quanh một số bị gãy đổ tan tác, hiển nhiên là vừa trải qua một hồi đại chiến. Nàng đã nghe Độc Lang Quân kể lại, biết nơi này chính là nơi ba người gặp phải nguy hiểm, lại thấy đám cự thạch nát bấy, các cây đại thụ gãy đổ, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
"Phu quân ta đâu?"
Diệu Yên nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày hỏi.
Độc Lang Quân cũng thấy rất kỳ quái, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Sơn cốc này không lớn, nhưng tại nơi Tiểu Lôi vẫn nằm ở đó trước khi mình rời đi, hiện tại lại không thấy bóng ai.
"Phu quân ta đâu!" Diệu Yên sắc mặt biến đổi, xoay người trừng mắt nhìn Độc Lang Quân, trầm giọng nói:"Chẳng lẽ ngươi gạt ta đến đây, mưu đồ bất chính!"
DIệu Yên quát to một tiếng, từ tay áo bên trái xuất ra dây thừng đen, tay phải biến ra một thanh trường kiếm, lạnh lùng nhìn Độc Lang Quân, chỉ cần ông ta có nửa điều giả dối, sợ rằng sẽ lập tức xuất thủ.
"A di đà phật!" Độc Lan Quân nghiêm mặt nói:"Bần tăng cho đến bây giờ cũng không dám cuồng ngôn! Lúc ta rời đi, quả thật Tiểu Lôi vẫn ở chỗ này!"
Diệu Yên ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, tay càng nắm chặt trường kiếm, quát hỏi:"Ngươi nói thật chứ?"
Nàng tiến lên trước một bước:"Thế sao ta không thấy phu quân đâu?"
Độc Lang Quân bất đắc dĩ, cao giọng gọi to:"Nữ thí chủ??Nữ thí chủ??"
Ông ta không biết danh tự của Tiên Âm, chỉ nghe Tiểu Lôi gọi nàng là "Xú bà nương", hiện tại không thấy Tiểu Lôi, nên trước mắt là phải tìm được Tiên Âm.
Gọi được vài câu, đột nhiên nghe thấy từ sau rừng cây truyền đến một tiếng "Hừ".
Hai người nghe thấy vậy, lập tức bay đến hướng đó.
Ở sau một gốc cây đại thụ, Tiên Âm đang khoanh chân ngồi tại đó, trên mặt có vài phần tức giận, chỉ là cơ thể bất động, hình như là đã bị người ta chế trụ.
Độc Lang Quân sắc mặt có chút bất thiện, điểm một cái, Tiên Âm lập tức nhảy lên, quát to:"Hắn…hắn…"
"Phu quân ta đâu rồi?" Độc Lang Quân còn chưa kịp mở miệng, Diệu Yên đã quát hỏi, nàng trừng mắt nhìn Tiên Âm, ánh mắt có phần địch ý:"Phu quân ta tại sao không ở nơi này?"
Tiên Âm nghe vậy, nhìn thấy Diệu Yên, sắc mặt có chút cổ quái:"Ngươi? Ngươi là ai? Có phải … là thê tử của hắn không?"
Diệu Yên tiến lên một bước:"Ta hỏi ngươi, Tiểu Lôi đâu?" Nói xong, trường kiếm trong tay run lên, ngân quang rung động, chỉ thẳng vào Tiên Âm.
Tiên Âm bị truy hỏi như vậy, sắc mặt ngược lại trầm xuống, lạnh lùng nói:"Ngươi có ý gì? Hắn không ở chỗ này, đã bị người ta bắt đi rồi!"
"Là ai?" Lần này Độc Lang Quân và Diệu Yên đồng thời khai khẩu.
Tiên Âm vẻ mặt ngỡ ngàng, cúi đầu cẩn thận nhớ lại, rồi ngửa mặt lên nói:"Ta…ta không biết."
Những lời này của nàng có vẻ không thành thực, trong lòng Diệu Yên lập tức nghi ngờ… kỳ thật, mặc kệ Tiên Âm nói thế nào, sợ rằng Diệu Yên cũng không tin tưởng nàng, liền lạnh lùng hỏi:"Nơi này vừa rồi chỉ có một mình ngươi, sao bây giờ ngươi lại bảo không biết là sao?"
"Ta nói rồi, ta không biết!" Tiên Âm vẻ mặt cũng tức giận, nói:"Ngươi là ai? Sao dám nói với ta như thế?"
Hai nữ nhân trừng mắt nhìn nhau, Diệu Yên trong lòng cũng đã hiểu được một chút…
Tiên Âm này quả thật không nhớ một chút nào về mình.
"Hừ, ta là ai, ngươi không nhận ra sao?"
"Hừ, ngươi là ai, sao ta phải nhận ra ngươi!"
Diệu Yên cười lạnh:"Nhìn hình dáng của ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?"
Tiên Âm lạnh lùng hỏi lại:"Sao ta phải nhận ra hình dáng của ngươi?"
Diệu Yên cười cổ quái:"Chẳng lẽ ngươi đến tận bay giờ vẫn chưa tự mình soi gương sao?"
Tiên Âm nhíu mày hỏi:"Ta sao phải soi gương?"
Độc Lang Quân thấy hai nữ nhân lời qua tiếng lại, lớn tiếng nói:"Hai vị, bây giờ không phải là lúc đấu khẩu!" Hắn nhìn Tiên Âm, hỏi:"Nữ thí chủ, vừa rồi nàng ở cùng một chỗ với Tiểu Lôi, hắn đến nơi này, ngươi thật không biết gì sao?"
Tiên Âm lạnh lùng nhìn Diệu Yên không nói gì, Diệu Yên trên mặt hiện lên vẻ tức giận, vung tay lên, trước mặt xuất hiện một khối hàn băng trong suốt.
"Ngươi làm sao biết được Hàn Ngọc chưởng của Tiên Sơn phái ta?"
"Ta không chỉ biết mỗi Hàn Ngọc chưởng thôi đâu!" Diệu Yên cười lạnh nói:"Ngươi hãy tự soi mình đi!"
Tiên Âm nghe vậy, tiến lên hai bước, nhìn vào mặt trên giống như gương của khối hàn băng kia… trên hàn băng, mờ mờ một bóng người, đúng là hình dáng của một bạch y nữ tử, lông mi cao vút, ánh mắt lạnh lẽo…. khuôn mặt kia, vô cùng mỹ lệ, khuynh quốc khuynh thành, nhưng nhìn có vẻ quen thuộc….
"A!!Mặt ta!!!" Tiên Âm thất thanh kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn Diệu Yên quát:" Sao gương mặt ta lại giống với gương mặt của ngươi như thế?"
Phải biết rằng Tiên Âm là người như nào? Hiển nhiên sẽ không giống nữ nhân bình thường, hàng ngày phải soi gương. Nàng chịu không được ánh mắt của Diệu Yên, đồng thời, lại không nhớ được hình dáng của bản thân mình như thế nào.
Sắc mặt Tiên Âm trong nháy mắt biến hóa, đột nhiên đưa tay bắt kiếm quyết, quát to:"Nói mau! Ngươi là ai? Sao lại giống ta như đúc thế?" Nói xong, cơ thể đã lao về phía Diệu Yên.
Diệu Yên đã sớm có chuẩn bị trước, nhìn thấy Tiên Âm xông tới trước mặt, lập tức lui về phía sau, cười lạnh nói:"Tiên Âm, ngươi không đánh lại ta đâu!"
Tiên Âm một chưởng đánh tới mặt của Diệu Yên, Diệu Yên nghiêng người né tránh, chặn tay của Tiên Âm lại, lạnh giọng nói:"Ta hỏi ngươi một lần nữa, phu quân ta đang ở đâu? Tiên Âm, đừng nghĩ với bộ dạng của ngươi bây giờ mà ta lại không dám giết ngươi!"
"Ngươi gọi ta là Tiên Âm… ngươi và ta nhìn giống nhau…rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có phải là nhận ra ta không?"Tiên Âm kêu to một tiếng, thủ chưởng xuất ra một đạo huyết sắc quang mang, nhằm hướng Diệu Yên bắn tới.
"Tiệt Mạch thập tam!" Diệu Yên trong lòng cả kinh, không dám khinh thường.
"Giỏi lắm Tiên Âm, ngươi đã ra tay ngoan độc như thế…" Diệu Yên trong tiếng cười lạnh lẽo, đã phách ra một chưởng. Hai người giữa không trung vô thanh vô tức đối nhau một chưởng, hai cơ thể đều rung lên.
Tiên Âm trong lòng cũng thầm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao thấy nữ tử trước mặt, tâm trí mơ hồ cảm thấy vài phần cừu hận, không kìm chế được đã thi triển ra sát chiêu của Tiên Sơn phái "Tiệt Mạch Thập tam".
Hai nữ tử đều đã đánh với nhau không biết mấy trăm năm, lần này giao thủ, lập tức thân ảnh quấn lấy nhau, trong nháy mắt thân ảnh bay lượn trong không trung, đấu bất phân thắng bại.
Độc Lang Quân nhìn hai người, không nhịn được quát to:"Dừng tay!"
Hắn dùng đến Phật môn Sư tử hống, thanh âm vang lên, cây cối run rẩy, vang vọng cả sơn cốc, hai nữ tử đều chấn động.
Diệu Yên trong lòng cũng thầm hối hận: Mình đánh nhau với nàng ta làm gì, phu quân quan trọng hơn.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức lùi về phía sau. Nhưng Tiên Âm lại không chịu buông tha, nhìn thấy Diệu Yên rút lui, bèn thét một tiếng, lao người đuổi theo, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một nhân ảnh, chính là Độc Lang Quân.
Độc Lang Quân đỡ lấy một chưởng của Tiên Âm, rồi nghiêm mặt nói:"Nữ thí chủ, hiện giờ không phải lúc động thủ với nhau, hãy nói cho ta biết, Tiểu Lôi đi đâu rồi?"
Tiên Âm lạnh lùng nhìn hắn, nói:"Ta đã nói là không biết, thật sự không biết mà!"
Dừng một lát, nàng quay lại trừng mắt nhìn Diệu Yên, nói:"Ngươi muốn biết hắn ở đâu sao? Đánh thắng ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Diệu Yên nhìn thấy bộ dạng của Tiên Âm như bây giờ, căn bản là không muốn giao thủ cùng nàng ta, nhưng nghe được những lời này, làm sao có thể nhẫn nại được chứ?
Nàng tính khí vốn cao ngạo, làm sao chịu được sự khiêu khích? Nàng cười lạnh một tiếng, nói:" Đánh thì đánh! Diệu Yên ta sợ ngươi chắc!"
Tiên Âm cơ thể chấn động, hỏi:"Ngươi nói ngươi là Diệu Yên… Diệu Yên… Hừ, danh tự của ngươi, ta vừa nghe thấy đã tức giận rồi!"
Vừa dứt lời, cơ thể Tiên Âm chợt lóe lên, vòng qua bên người Độc Lang Quân phóng đến. Hai nữ nhân, một người bạch y, một người hắc y, nhất thời hòa vào làm một. Thân pháp hai người đều là Nghê Thường vũ của Tiên Sơn phái, uyển chuyển phi thường, vô cùng đẹp mắt nhưng từng chiêu từng thức đánh ra, đều nhằm vào chỗ yếu hại của đối phương.
Độc Lang Quân trong lòng nóng giận, vài lần muốn ra tay ngăn trở, nhưng pháp lực hai người cao cường, mình dù có ngăn trở bao nhiêu lần thì vị tất đã thành công, liền lớn giọng quát:"Không biết tốt xấu! Các nàng coi việc đánh nhau là trọng yếu, hay tính mệnh phu quân các nàng là trọng yếu hả?"
Diệu Yên lập tức trong lòng trầm xuống, thân thể lui về sau.
Nhưng Tiên Âm sắc mặt lại đỏ bừng lên, quát:"Nói bậy! Ai là phu quân của ta!" Rồi tiếp tục đánh về phía Diệu Yên.
Độc Lang Quân vội quát to:"Nữ thí chủ dừng tay, nếu không đừng trách bần tăng vô lễ!"
Hắn nhìn thấy Diệu Yên đã lui về sau, nhưng Tiên Âm lại dứt khoát không buông tha, nghĩ thầm trước hết phải chế phục được nàng ta thì mới nói chuyện được. Vì vậy, liền giơ tay ngăn Tiên Âm lại, thấy thế Tiên Âm cười lạnh nói:"Ngươi cũng muốn giúp nàng ta hả? Tốt! Cho dù hai người các ngươi hợp sức ta cũng không sợ đâu!"
Lúc này lại biến thành trận chiến của ba người, nhân ảnh bay lượn, bụi bay mù mịt, kim quang tung hoành trong sơn cốc, kiếm khí trùng thiên.
Ba người không biết, phía trên sơn cốc, giữa các tầng mây, có một ánh mắt đang nhìn xuống dưới, lẩm bẩm nói:"Kỳ lạ thật, sao trong sơn cốc này lại có ba cao thủ lợi hại đến như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đến là vì thứ đó?"
Hai mắt người đó toàn màu đỏ, nhãn thần ẩn chứa khí chất tà ác quỷ dị.
Ở trong sơn cốc đánh nhau long trời lở đất, thì ở ngoài phía xa cách ngàn dặm, Tiểu Lôi lại đang chịu thống khổ không nói nên lời, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể bị trói chặt, nhúc nhích một ngón tay cũng không được, pháp lực đều bị chế trụ, trong lòng không nhịn được lớn giọng chửi mắng.
"Tiểu tử,đừng loạn động, nếu không từ nơi này rơi xuống, tan xương nát thịt thì ta cũng mặc kệ!"
Vừa nói xong, quả nhiên Tiểu Lôi cảm thấy cơ thể trầm xuống, tựa hồ muốn rơi xuống, trong lòng kinh hãi, chỉ thấy một bàn tay nắm lấy tóc mình kéo lên, bên tai vang lên tiếng cười nói:"Biết sợ rồi à? Vậy đừng vùng vẫy nữa! Bằng không, nếu gia gia ta tức giận, đem ngươi từ nơi này vứt xuống đấy!"
Dừng một lát,Tiểu Lôi trong lòng thầm chửi mắng không ngừng, chợt nghe thấy người nọ nói tiếp:"Trong lòng cũng không được chửi người, hừ, Phật gia tu luyện chính là vô thượng pháp thuật tâm nhãn thông thiên, ngươi thầm chửi cái gì, ta đều nghe được rõ ràng!"
Tiểu Lôi giờ phút này cơ thể bị cấm chế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ mà thôi.
Người nọ lại nói tiếp:"Ngươi không cần sốt ruột, ta được người khác ủy thác, đem ngươi đi gặp một người. Đối với ngươi mà nói, không chừng là vận may trời cho. Vừa rồi nữ oa oa ở bên cạnh ngươi, ta cũng không thương hại đến nàng ta, chỉ là điểm huyệt nàng mà thôi. Bất quá gia gia ta tính tình cổ quái, không muốn cho người khác nhìn thấy, ngươi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, đừng có tự mình vận công, không được mở mắt, bằng không nhìn thấy hình dáng của ta, thì cho dù có lỗi với người ủy thác kia, ta cũng phải móc hai con ngươi trong mắt ngươi ra. Hắc hắc! Gia gia ta bình sinh làm việc, nói một là một, nói hai là hai, ngươi tốt nhất đừng hoài nghi mà thử làm!"
Tiểu Lôi nói không nên lời, không đủ can đảm chửi tiếp, trong lòng đầy nghi vẫn, nhưng cũng không dám chửi thêm nửa chữ nữa.
Nguyên do lúc trước, mình vẫn còn đang ở trong sơn cốc, nói chuyện cùng Tiên Âm, đột nhiên nghe thấy Tiên Âm hự một tiếng, lập tức vô thanh vô tức.
Hắn biết sự tình bất diệu, nhưng lại đang bị đè xuống đất, đừng nói là động đậy chân tay, ngay cả đầu cũng bị ép xuống đất, không thể nhìn động tĩnh xung quanh được.
Đúng lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái, cơ thể đã bị người ta điểm vài cái. Thủ pháp kỳ lạ, không biết hạ pháp thuật gì lên người hắn, lại có thể đem một thân pháp thuật của hắn chế trụ toàn bộ. Tiểu Lôi cả người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không còn, mắt không mở ra được, bị người ta vác lên vai.
Sau đó hắn chỉ cảm thấy cơ thể đang bay, không biết đã bị vác đến địa phương nào nữa.
Tiểu Lôi trong lòng vô cùng kinh hãi, người xuất thủ mang mình đi, mặc dù không biết mình là ai, nhưng hắn lại có thể trong nháy mắt ra tay chế trụ Tiên Âm, bản sự này quả là kinh hãi thế tục!
Rất nhanh, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy hàn khí xung quanh thân thể, tựa hồ đã tới vùng băng tuyết, hàn phong lạnh thấu xương, người kia đem theo hắn, tựa như đang nhảy lên trên, Tiểu Lôi cảm thấy xung quanh ngoài tiếng gió, còn không thấy tiếng động nào khác. Đúng là hết sức kỳ quái…
Ngay lúc đó, có một tiếng ngâm dài kỳ lạ truyền đến….thanh âm phảng phất mang theo lực xuyên thấu rất mạnh mẽ, rơi thẳng vào trong tai, khó chịu không nói nên lời. Thanh âm này tựa hồ như của mãnh thú nào đó đang gào rống, nhưng không phải sói, không phải hổ cũng chẳng phải sư tử….
"A ha!" người đang vác hắn chợt cười to nói:"Lão già này, không có việc gì thì đừng có rống lên như vậy! Mau đi nói cho chủ nhân của ngươi! Tiểu tử mà hắn yêu cầu, đã được ta mang đến đây rồi. Hắn phải đáp ứng cấp cho ta một trăm viên kim đơn, không được thất hứa!"

/371

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status