Tại một địa điểm nào đó.
Chung quanh mây trôi phiêu đãng, một ngọn núi vươn thẳng lên tận trời, cảnh sắc sơn minh thủy tú.
Song nếu bạn nhìn xuống, sẽ phát hiện, phía dưới ngọn núi này, căn bản không có mặt đất! Ngọn núi dường như đang lơ lửng giữa một mảng hư không hỗn độn.
"Ào", một đạo kim quang quét ngang hư không, đâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, đáp xuống trên ngọn núi.
"Tiên sư, đệ tử đã trở về." Cất lời chính là một con kim long biến thành nhân hình, sắc mặt nó so với ba năm trước nhìn qua có chút bất đồng. Da thịt tựa như châu ngọc lóe lên một tầng quang huy mơ hồ. Đôi nhãn châu so với ba năm trước cũng linh động hơn một chút, không giống như tượng gỗ hồi lúc đầu.
Hắn quay về phía nhân ảnh đang ngồi cạnh tiểu hồ trong sơn cốc.
Bồ Đề khoanh chân ngồi bên bờ tiểu hồ, cầm trong tay một cái cần trúc thật dài, dường như đang buông câu. Chỉ là trên cần trúc đừng nói là lưỡi câu, ngay cả một đoạn dây câu cũng không có! Chỉ có một cần trúc nhẵn bóng.
"Thứ đó đã mang về rồi sao?" Bồ Đề mỉm cười, tháo chiếc nón trúc trên đỉnh đầu xuống. Ông mặc một cái áo tơi, phảng phất giống như lão ngư phủ phàm nhân. Trên mặt hằn đầy những nếp nhăn, nhưng trong đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe lên một tia quang huy kỳ dị.
"Đã mang trở về." Kim long cúi đầu xuống.
"Ngươi đưa cho hắn ……" Bồ Đề tựa hồ cười khổ một tiếng.
Kim long gật đầu, đi tới ven vách núi cạnh sơn cốc, khe khẽ gõ vào vách núi mấy cái, cất cao giọng nói: "Vật ngươi cần, ta đã mang trở về."
Bên trong truyền đến một thanh âm khàn khàn uể oải: "Ném vào đi ……"
Thanh âm này rõ ràng chính là Tiểu Lôi rồi.
Kim long vươn một ngón tay ra, vẽ một vòng trên vách núi, vòng đó tỏa ra ánh vàng chói lọi. Lập tức trên vách núi biến thành một cái động đen ngòm, sau đó hắn cầm một cái bao màu trắng đưa vào.
Bên trong truyền đến một tiếng hoan hô hài lòng của Tiểu Lôi, bất quá sau chốc lát, bên trong trầm mặc một hồi, Tiểu Lôi đột nhiên mắng to một câu: "Không đúng không đúng! Vật này không phải! Thứ ta cần không phải cái này!!"
Sắc mặt Kim long có chút bất thiện, nhịn không được quát to: "Đủ rồi! Vì vật này của ngươi, ta đã bay hơn ba vạn dặm rồi!
Bên trong Tiểu Lôi lại cười mắng một tiếng, hốt nhiên "bịch" một tiếng, cái bao màu trắng từ trong hắc động bị ném ra ngoài, Tiểu Lôi hét lớn: "Không được là không được! Ta cần không phải cái này! Không phải không phải! Hoặc là ngươi nhanh chóng đưa cho ta thứ mà ta cần đến, hoặc là mau mau thả ta ra ngoài!!"
Kim long đang bất lực, chợt nghe thấy phía sau hốt nhiên một tiếng sấm kinh thiên.
"Đủ rồi!!!!"
Quay đầu lại nhìn. Bồ Đề tổ sư đã đứng lên, cái nón trên đầu cũng đã ném đi, cái áo tơi trên người cũng vất một bên, cần trúc trong tay bị bẻ thành hai đoạn liệng xuống hồ.
Vẻ mặt vị thần tiên trong truyền thuyết này ngập tràn nộ khí, bước thật nhanh tới cửa sơn động, đề khí quát: "Hay cho tên tiểu tử xảo quyệt! Thiên hạ không biết bao nhiêu người mơ được học pháp thuật của ta! Ngươi thì ngược lại! Để ngươi ngồi trong động phủ này của ta mà tu luyện, trái lại cứ như ta cầu xin ngươi!"
Thanh âm của Tiểu Lôi bên trong cười nói: "Sao? Bồ Đề tổ sư, ông động hỏa rồi sao? Nhưng đừng quên ước định giữa chúng ta! Hừ! Từ sớm hai năm trước ông nên cho ta hạ sơn! Ngày ngày ông bắt ép ta ở lại đây, nói đạo tâm của ta bất ổn gì đó…… Mẹ! Ông căn bản là tìm người đến để thí nghiệm bộ tâm pháp ông mới sáng tạo, tự nhiên ta cứ xui xẻo như vậy, bị ông đối xử như con chuột bạch! Ta nói cho ông, bộ tâm pháp của ông ta đã tu luyện hai năm rồi, cái món rắm chó quỷ quái gì đó. Ta không hề cảm nhận được dù chỉ một chút! Ông thử cái tư vị bị người khác nhốt trong cái động này hai năm liền xem thế nào! Ta muốn ra ngoài! Ta muốn hạ sơn! Ta muốn về nhà!! Chúng ta không phải đã nói ta học bộ tâm pháp quỷ quái gì đó của ông, ông phải thỏa mãn hết thảy yêu cầu của ta, không được tức giận! Nếu ông thua, phải để ta hạ sơn!"
Khuôn mặt Bồ Đề không ngờ vì vậy mà đờ ra một hồi, ngẩng mặt nhìn lên thiên không, hít một hơi thật sâu, hốt nhiên cười ha hả: "Hồ thuyết bát đạo! Ai nói vi sư ta tức giận?"
Tiểu Lôi cười nói: "Vậy ông vừa rồi la to cái gì?"
"Ta …… vi sư đang luyện công phu Sư tử Hống!"
"Hừ …… vậy ông cởi áo tơi ra làm gì?"
"Cái này …… vi sư là vì từ bỏ trói buộc trên người, dùng kim thân thu thập thiên địa linh khí!"
"Vậy sao cơ mặt của ông cứ run run thế kia?"
Bồ Đề tắc tịt, lập tức ha ha cười: "A ha, đó là bởi vì ta cao hứng! Ta nghe giọng nói của ngươi tinh khí đầy đủ, hiển nhiên mấy ngày nay tu luyện có phần tinh tiến, trong lòng vui mừng thôi!"
Tiểu Lôi trầm mặc chừng hai giây, lại hét: "Xem như ông lợi hại! Còn không mau đi câu cá đi? Đêm nay ta muốn uống canh cá - cá do chính tay ông câu được, ông phải đáp ứng đó!"
Bồ Đề cơ hồ dụng toàn bộ pháp lực, mới áp chế được sát khí đầy bụng, sắc mặt biến đổi, cố cười to: "Được được được! Ngươi trước cứ an tâm mà tu luyện đêm nay cho tốt, một chốc sau ta sẽ kiểm tra tiến độ của ngươi, sau đó …… sau đó sẽ cho ngươi ăn canh cá!!"
Nói xong hai chữ cuối cùng, Bồ Đề cơ hồ nghiến răng nghiến lợi két két trong miệng.
Lão Thiên cũng phải thương xót! Cho dù năm đó chỉ vì hầu tử bất hảo nổi danh đó, cũng không để cho mình phải quá tức giận đến thế này!
Thôi thôi, ai bảo hiện tại thiên hạ chỉ có mình hắn là bán tiên chi thể, lại đã tu luyện Viên Chân Diệu Quyết chứ?
Bộ tâm pháp mới được sáng tạo này, phải tìm một phàm nhân, có thể chất thoát thai hoán cốt, lại còn phải có Viên Chân Diệu Quyết làm căn cơ, mới có thể tu luyện được.
Trước mắt nghĩ tới nghĩ lui, mấy tên đồ đệ đó của mình, phần lớn đều đã tu luyện thành kim thân, sớm đã không còn là phàm nhân. Thật ra chỉ có tiểu tử này là nhân tuyển duy nhất có thể tu luyện được bộ tâm pháp này.
Nghĩ tới đây, đột nhiên lại nghe thấy Tiểu Lôi bên trong hô một tiếng: "Đừng quên, nước nấu canh cá, không được dùng nước thường, ta muốn nước tinh khiết trong Dao Trì chỗ Tây Vương Mẫu!"
Bồ Đề cố nén ý muốn trở tay bổ một chưởng san phẳng cả ngọn núi này, dụng lực vuốt vuốt chòm râu của mình, lắc lắc đầu rời đi, lại trừng mắt nhìn Kim long bên cạnh, phất phất tay: "Còn không mau đi đến chỗ Tây Vương Mẫu, hãy nói là ta mượn một bình nước tinh khiết trong Dao Trì.
Kim long tựa hồ có chút bất mãn, Bồ Đề lại lắc đầu, quát: "Nếu không phải bởi vì ngươi không phải phàm nhân, ta vốn đã định để ngươi thí nghiệm bộ tâm pháp đó rồi! Thôi chớ nhiều lời, ngươi phải biết rằng, vi sư xem ra, tiểu tử đáng ghét này hiện tại vạn kim khó có được! Đi đi đi ……"
Trông thấy Kim long rời đi, Bồ Đề lúc này mới niệm Tĩnh tâm chú trong miệng, chậm rãi đi tới bên cạnh hồ nước, thét vang: "Người trên đời nếu đánh ta, chửi ta, lừa dối ta, làm nhục ta, cười ta, hận ta, ghê tởm ta, xúc phạm ta, phải làm như thế nào …… ta coi như nên nhịn hắn, chịu đựng hắn, tránh hắn, trốn hắn, vâng theo hắn, quá trăm năm lại tới xem hắn ……"
Ông niệm đi niệm lại vài câu, nộ khí trong lòng dần dần tiêu tán, ống tay áo phất một cái, hai đoạn cần trúc bị gãy trong hồ tự động bay lại, trở thành một cây như cũ. Bồ Đề cười dài hai tiếng, tiếp tục ngồi xuống buông câu, lại nghe thấy tiếng kêu lớn như sói tru của Tiểu Lôi trong sơn động sau lưng truyền lại:
"Hút xong một điếu thuốc, khoái hoạt tựa thần tiên - ăn xong nằm nghỉ trên giường, thần tiên là bé ngoan của ta.
Bồ Đề khi nghe đến mấy chữ này "thần tiên là bé ngoan của ta", quả nhiên là nộ khí từ trong lòng bùng phát, ông ta vốn một mực cố nén hỏa khí, rốt cục không khống chế được nữa, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Nghiệt chướng câm mồm!"
Thân thể ông chợt thoáng một cái, đã nhảy tới cửa sơn động, quát to: "Tiểu tử hỗn láo! Hai năm nay vi sư ta đã chịu đựng ngươi đủ rồi! Vì để ngươi yên ổn ngồi trong động của ta tu luyện, ngươi muốn gió ta cho gió, muốn mưa ta cho ngươi mưa! Ngươi nói muốn ăn bàn đào, ta phải vác cái mặt mo lên trời mà hái về cho ngươi! Ngươi nói muốn ăn nhân sâm, ta lại đi kiếm Trấn Nguyên Tử mà xin một quả về cho ngươi! Càng thái quá hơn, ngươi nói trong núi tuế nguyệt tịch mịch, muốn xem ti vi muốn lướt web! Vi sư kéo cáp quang đến tầng trời thứ ba mươi ba cho ngươi! Ngươi …… ngươi ngươi! Ngươi còn muốn thế nào nữa!!"
Trong sơn động trầm mặc một hồi lâu, Bồ Đề một hơi nói xong những lời này, nỗi buồn bực trong lòng vơi đi một ít, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, nghĩ thầm: Không phải tiểu tử này hồi tâm chuyển ý rồi sao?
Nào ngờ ông vừa nghĩ tới đây, đã nghe thấy tiếng Tiểu Lôi bên trong cười lạnh: "Hừ, ba mươi ba tầng trời …… hừ, chẳng lẽ ông không biết, dưới nhân gian sớm đã phổ biến kỹ thuật Wifi sao? Chính ông không biết mà thôi."
Ngay cả Bồ Đề là thần tiên, trải qua vô số kiếp nạn đã kết thành Bất Diệt Kim Thân, nghe xong những lời này cũng không khỏi có chút tức giận đến hộc máu.
Lại nghe thấy Tiểu Lôi bất mãn nói ở bên trong: "Ông gạt ta trước! Nói thu ta làm đồ đệ gì đó, bất quá là bởi vì ta vừa may có thể chất đặc thù, lại vừa may tu luyện Viên Chân Diệu Quyết, ông mới tìm ta tới để luyện bộ tâm pháp gì đó của ông. Lúc đầu ông nói một năm sẽ để ta về, cũng đã ba năm rồi, ta vẫn còn bị ông nhốt trong động này! Lão tử căn bản không muốn thành tiên hay tu kim thân gì đó! Mẹ! Thần tiên! Thần tiên hay lắm sao! Ta có lão bà, có nữ nhi, có một đại gia đình đang chờ ta về săn sóc! Ông đem nhốt ta ở chỗ này, lão bà nữ nhi ngày ngày rơi lệ, ông cho là ta sẽ cam tâm tình nguyện mà luyện cái pháp thuật quái quỷ gì đó chăng??"
Dừng một chút, hắn hét lớn: "Ta không phải là Tôn Ngộ Không! Cũng không muốn đại náo Thiên cung! Luyện được lợi hại như thế thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ cho dù luyện đến thiên hạ vô địch, ta mỗi ngày tự mình đánh với mình để tiêu khiển a! Ông lợi hại như vậy, còn không phải ngày ngày trốn tại sơn cốc này mà câu cá đả tọa sao? Ông có pháp thuật, hay không có pháp thuật, có khác biệt gì sao? Bất quá ông có thể bay mà thôi! Cũng giống như mấy ông già dưới nhân gian, mỗi ngày nuôi cá, trồng hoa, ta xem cũng không khác biệt gì! Thần tiên! Thần tiên thì thế nào! Ta dưới nhân gian khoái hoạt tự tại, kiều thê mỹ thiếp nhi nữ làm bạn, cuộc sống khoái hoạt biết bao nhiêu! Bây giờ lại bị ông quản ở chỗ này, mỗi lần bế quan là hai năm, tu luyện cái bộ tâm pháp gì đó của ông đến không ngày không đêm, cứ năm ba bữa lại bị tam muội chân hỏa thiêu đốt! Ta van ông! Không phải mỗi người đều muốn có bất diệt kim thân gì đó đâu!!"
/371
|