(Lần đầu gặp mặt)
Sắc mặt Tiểu Lôi tức khắc hiện lên vẻ khác thường, trong lòng chợt nảy ra một vài ý nghĩ cổ quái.
Kỳ thật, loại Thất Hồn Thuật này chẳng qua là một loại pháp thuật lừa người mà thôi. Con người tiến nhập vào trong ảo giác, cũng giống như nằm mơ vậy. Cái này gọi là "ngày có tâm tư, đêm về nằm mộng".
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Phương bá này mỗi ngày "ngày có tâm tư", tâm tư đó chính là mẹ Lôi Hống?
Ai, vấn đề này đáng để tìm hiểu cẩn thận một chút à...
Mặt Lôi Hống cũng đỏ bừng. Có lẽ trên thế giới này chẳng có thằng con trai nào, thấy một nam nhân khác trước mặt tơ tưởng mẹ mình, tình thâm ý thiết, mà trong lòng không phát hỏa?
Quả nhiên, Tiểu Lôi vừa mới kêu thầm một tiếng không hay, Lôi Hống rốt cục không nhẫn nại nổi, hét lớn một câu: "Hỗn đản!"
Hắn sấn sổ bước tới, túm lấy cổ áo Phương bá kéo lại, tức giận hỏi: "Ngươi nói những lời hỗn xược gì vậy hả?"
Nhưng Phương bá sắc diện mờ mịt, mục quang trống rỗng, nhãn thần đờ đẫn, vẫn chẳng tỉnh được chút nào. Tiểu Lôi sắc mặt đại biến, chạy nhanh đến chụp Lôi Hống, bắt hắn phải thả Phương bá ra, kìm giọng nói: "Ngươi câm mồm ngay! Không được động đến hắn! Sự tình chưa rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn hắn biến thành đần độn hay sao?"
Lôi Hống thần tình tức giận, nghiến răng nói: "Nhưng, nhưng..."
Tiểu Lôi đè chặt cánh tay hắn, nói: "Trước hết hãy nghe hắn nói đã."
Vẻ mặt Phương bá lộ ra biểu tình bi thiết, vừa nức nở vừa liên tục nói, nhưng lại vô cùng lộn xộn, chẳng có gì ngoài việc gợi lại một vài cuộc gặp trước kia với mẹ Lôi Hống, càng nói câu trước càng chẳng ăn nhập gì với câu sau, Tiểu Lôi nghe một lúc, biết cũng không nghe ra được gì. Hắn đành thở dài, lấy ra một đạo linh phù, niệm một câu chân quyết, vỗ nhẹ vai Phương bá.
Bốp!
Thân hình Phương bá đột nhiên chấn động, chớp chớp mắt, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, cơ thể run lên mấy lần, lúc này mới tỉnh lại. Miệng thở hổn hển dữ dội, giương mắt nhìn Tiểu Lôi, thần tình vô cùng kinh hãi, kêu lên: "Ngươi! Ngươi làm sao... Ngươi làm sao lại ở chỗ này... Lôi Hống?!" Hắn đảo mắt thấy sắc mặt tái mét của Lôi Hống, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Lôi Hống thấy hắn đã tỉnh, không có gì cố kỵ nữa, giơ tay chụp ngay lấy áo hắn, hung hăng quát: "Nói! Ngươi vừa rồi rốt cuộc... rốt cuộc nói cái quỷ quái gì?"
Phương bá đột nhiên sắc mặt đại biến: "Nàng? Nàng? Vừa rồi nàng vẫn còn ở chỗ này! Sao lại đi mất rồi? Các người đã đuổi nàng đi rồi?"
"Hừ, bị người gạt mà cũng không biết." Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Mẫu thân của Lôi Hống đã sớm qua đời rồi, người tưởng rằng dễ dàng nhìn thấy ma quỷ như vậy sao?"
"Không! Vừa rồi rõ ràng ta đã nhìn thấy nàng... Rõ ràng là ta nhìn thấy nàng...!" Phương bá đột nhiên tâm trí trở nên mất kiểm soát, hắn nhảy dựng lên, cơ thể không ngừng run bần bật, sắc mặt vô cùng cuồng loạn.
Lôi Hống giơ tay chận lấy vai hắn, vỗ nhẹ, Phương bá lập tức rũ xuống. Tiểu Lôi thở dài nói: "Người quỷ khác biệt, người chết đèn tắt. Người chết đi hồn phách tất nhiên là đã đến địa phủ, người tưởng ngươi muốn gặp là có thể gặp hay sao? Trên thế giới này, quả thật có những người có thể chiêu hồn dẫn quỷ, nhưng quá nửa đều là trò bịp bợm rẻ tiền để lừa người thôi, thỉnh thoảng có một vài pháp thuật thật sự, cũng chỉ là có thể gọi một số cô hồn dã quỷ còn tạm lưu lại ở nhân gian mà thôi. Mà cô hồn dã quỷ như thế, cũng đều vì chết đi mà oán khí quá nặng, tạm lưu lại trần gian. Mẹ Lôi Hống chết cũng đã nhiều năm, đã sớm vào địa phủ rồi, ngươi tưởng rằng trên địa bàn của Diêm La vương có thể tùy tiện gọi quỷ hồn lên hay sao? Nực cười!"
Phương bá trừng mắt: "Không phải! Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta thấy nàng! Ta thấy!"
Lôi Hống quát lên: "Câm miệng! Ngươi, ngươi dám vũ nhục mẹ ta một lần nữa, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi!"
Phương bá trán đẫm mồ hôi, hai gò má không ngừng co giật. Tiểu Lôi liếc nhìn Lôi Hống, ý bảo hắn trước tiên đừng nói gì, rồi mới chầm chậm, cố gắng lấy giọng thật bình tĩnh hỏi: "Ngươi bao nhiêu năm nay, bố trí những thứ này trong biệt thự, ta đều biết, những thứ âm độc đó, ta cũng đều hóa giải cả rồi. Bây giờ, người có nói cho ta biết rốt cuộc ai là người khiến ngươi làm như vậy hay không?"
Những kỹ xảo địa lý phong thủy này, có lẽ Phương bá chẳng thể nào biết được. Nhất định là có người ở sau lưng xúi giục hắn, đa phần chính là người có thanh âm lạnh lùng trong điện thoại vừa rồi.
Môi Phương bá run run, đột nhiên kêu lớn một tiếng: "Không phải! Không phải! Ngươi lừa ta!"
Hắn cũng không biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên vùng thoát khỏi tay Tiểu Lôi, bỗng giống một con thú điên, xông tới cửa lớn của căn hầm, cướp đường chạy ra ngoài.
"Đuổi theo! Không được kinh động đến hắn!" Tiểu Lôi trong mắt thoáng qua một tia tinh quang.
Lúc hai người đuổi tới, chỉ thấy Phương bá vẻ mặt điên cuồng, nhảy vài bước đến cửa một chiếc xe tải, run rẩy móc chìa khóa ra, phát động động cơ, sau đó dậm chân ga, chiếc xe lập tức phóng chạy ra ngoài trang viên.
Hai người đuổi theo vài bước, bỗng Tiểu Lôi đột nhiên hét lớn: "Lôi Hống, người quay về trông coi hai nữ hài, ta đi theo hắn!"
Lôi Hống vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng mắt thấy Tiểu Lôi sắc mặt nghiêm túc, mà quả thật chính hắn cũng không có khả năng dùng đôi chân để bắt kịp chiếc xe, chỉ có thể dừng cước bộ.
Tiểu Lôi nhanh chóng bắt kịp phía sau xe, tay hắn vẫy ra từng đạo linh phù, thi triển "Súc địa thuật", đồng thời lại không tiếc hao phí pháp lực thi triển "Ngự phong thuật", cơ thể nhẹ nhàng phóng nhanh theo chiếc xe đang ở phía xa.
May mà lúc này đêm đã xuống, hơn nữa xung quanh cũng không có bóng người, nói không chừng, nhỡ có người thấy phía sau một chiếc xe bỗng nhiên có một người hai chân lơ lửng trên mặt đất, phiêu phiêu đãng đãng lướt theo phía sau, có lẽ sẽ khiến cho người ta tưởng nửa đêm gặp quỷ.
Phương bá trong tâm trạng điên cuồng, chiếc xe cứ như một con thú hoang chạy loạn xạ, nhưng vẫn theo một con đường nhỏ, chạy đến một nghĩa trang dưới chân núi.
Tiểu Lôi mặc dù đã kiệt lực thi triển pháp thuật, nhưng dù sao đạo hạnh của hắn hãy còn nông cạn, chỉ có thể bám theo ở khoảng cách xa. Mãi đến khi bắt kịp, chiếc xe kia rốt cuộc cũng đã dừng lại trước một nghĩa trang, đèn pha cũng không tắt, cửa xe mở, đến cả chìa khóa cũng để lại trong xe. Phương bá không thấy đâu.
Tiểu Lôi nghe ngóng động tĩnh xung quanh, từng bước dò tìm. Chỉ thấy bên trong nghĩa trang, phía trước một ngôi mộ to lớn vừa mới được tu bổ lại, Phương bá quỳ trên mặt đất, ôm chặt một tấm bia mộ đau đớn khóc rống lên, Tiểu Lôi nhẹ nhàng bước đi, không làm kinh động lão, chỉ đứng ở phía sau lẳng lặng lắng nghe.
"Ôi, điều hắn nói là thật ư? Ta thật sự không có gặp nàng sao? Ta đã sai rồi, tất cả đều sai rồi... Ta chỉ là muốn gặp nàng, có thể thường xuyên gặp nàng, cũng đã thỏa mãn rồi." Phương bá một mặt nói một cách đứt quãng, mặt khác nhẹ nhàng vuốt ve văn tự trên mộ bia.
Chỉ thấy trên mặt tấm bia mộ kia, bên trái chính là dòng chữ "Lôi môn Phương thị", đó hẳn nhiên là mẹ của Lôi Hống.
Phương bá thấp giọng, tiếp tục nói: "Ta mấy năm nay, đều không chịu rời đi nơi khác, chỉ vì ở trong trang viên, là gần với nàng nhất, có thể đến thăm nàng thường xuyên, người kia, hắn gạt ta, chỉ cần ta làm việc cho hắn, sẽ cho ta được gặp nàng, ta thật sự đã nhìn thấy nàng, là thật phải không? Có phải là thật không?"
Tiểu Lôi nghe thấy trong lòng không nhịn được, chậm rãi đi tới, thổ ra một luồng huyền môn nội tức: "Giả tất cả đều là giả!"
Hắn từng chữ từng câu, mỗi chữ đều nện vào lòng Phương bá một cách không thương xót.
Người và quỷ khác biệt! Ngươi là một phàm phu tục tử, cho dù một quỷ hồn đứng ngay trước mặt, ngươi cũng không làm sao thấy được! Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Ngươi mấy năm nay, rốt cuộc ở trong Lôi gia đã làm việc gì?"
Cơ thể Phương bá chấn động, trong mắt hiện lên một tia áy náy, đột nhiên cười ngây ngốc: "Đã chết, đều đã chết rồi, nàng đã chết, Điền gia thái thái cũng đã chết, thiếu gia cũng đã chết, đều đã chết..."
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, cười to ba tiếng, kêu lên một câu: "Ta cũng đã chết rồi!"
Hắn xoay người lại, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, hai mắt đỏ rực, kêu to miệng tiếng: "Chết đi! Đi chết đi!"
Hắn giơ mười ngón tay ra, đột nhiên đánh về phía Tiểu Lôi, hắn đã mất đi ý thức, kêu lên điên cuồng: "Đều là ngươi! Đều là ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta làm những việc xấu xa này!"
Chỉ thấy Phương bá sắc mặt dữ tợn, biểu tình méo mó, trong miệng phát ra những tiếng kêu giống như dã thú, xông về phía Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nhướng mày, thong thả lách mình tránh đi, Phương bá nhào vào khoảng không, lại lao tới trước một cái cây, giờ phút này hắn đã hoàn toàn điên rồi, đột nhiên ôm cái cây kia mà cào, mà cắn, rồi lại đá, lại đánh. Một mặt đánh, một mặt kêu lên: "Đều do ngươi! Đều do ngươi! Đều là do ngươi dụ hoặc ta!"
Tiểu Lôi nhìn một hồi, cũng không ngăn cản, đợi cho Phương bá khí lực không còn, lúc này mới tiến đến, khẽ điểm vài cái vào người hắn, mấy chỉ đó của hắn đã phong bế khí huyết Phương bá, lập tức đối phương lại rũ xuống ngồi trên mặt đất, có điều trong miệng thở hổn hển không ngừng.
Tiểu Lôi vẫn muốn hỏi điều gì đó, đột nhiên thấy xa xa trên đường xuất hiện một dãy đèn xe, một loạt xe đang cấp tốc chạy về phía này. Hắn nhíu mày, chỉ thấy một chiếc xe màu đen phóng như bay tới, dừng lại trước mặt, cửa xe mở ra, tỷ tỷ Lôi Hống toàn thân mặc áo da màu đỏ từ trong xe nhảy ra.
Nàng sắc mặt ngưng trọng nhìn liếc nhìn Tiểu Lôi, trầm giọng nói: "Hai cô bé đã điện thoại cho ta, ta mới đuổi theo." Ngữ khí của nàng có chút không hài lòng: "Những việc xảy ra đêm nay, ngươi vì sao lại không báo cho ta hay trước?"
Tiểu Lôi mỉm cười rất thâm trầm: "Thật không? Muốn nói cho cô biết hả?" Hắn đột nhiên tiến đến vài bước, hạ giọng nói với tỷ tỷ của Lôi Hống: "Cho dù ta không nói cho cô, chẳng lẽ cô lại không biết sao?"
Tỷ tỷ Lôi Hống sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng lườm Tiểu Lôi: "Ngươi có ý gì đây hả?"
Tiểu Lôi ung dung nói: "Lôi đại tỷ, có những lời, không cần nói mà vẫn minh bạch, phải không?" Hắn đột nhiên tiến gần hơn, kề sát vào tai tỷ tỷ Lôi Hống trầm giọng nói: "Cô đoán xem, vừa rồi Phương bá và ta đã nói những gì?"
Tỷ tỷ Lôi Hống thấy Tiểu Lôi sát ngay bên tai mình, một luồng hơi nóng tỏa ra trên lỗ tai, đang nhíu mày muốn tránh ra, nhưng nghe nửa câu của Tiểu Lôi nói, lập tức quên đẩy hắn ra, không kiềm được hỏi dồn: "Cái gì?"
Tiểu Lôi cười hì hì, con ngươi khẽ đảo một cái, đột nhiên cười nói: "Cô bị lừa rồi!"
Hắn lập tức lui lại vài bước, nhàn nhạt nói: "Đã trễ thế này mà cô còn tìm tới, không nóng lòng gặp Lôi Hống, chỉ mang người đến tìm ta... Hắc, chỉ sợ cô không phải tìm ta, mà là nôn nóng tìm cho được Phương bá, phải không?"
Dừng một chút, hắn tiếp tục cười lạnh nói: "Còn nữa, những việc của lão Phương bá này, ta cũng là đêm nay mới phát hiện ra. Nhưng cô vừa đến đã truy vấn Phương bá và ta nói những gì... Chẳng lẽ cô đã sớm biết những việc Phương bá đã làm hay sao?"
Tỷ tỷ Lôi Hống sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, trong mắt hiện lên một tia sát khí, không kiềm được nắm chặt cây súng trong tay, ngay lúc này, bỗng phía sau chiếc xe lại có một người bước ra.
Một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt phảng phất giống như một cô gái xinh đẹp, trên mặt hắn mang một nụ cười lạnh lùng, từ trong xe đi ra, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Lôi, đi đến phía trước, đưa ra một bàn tay cực kỳ thanh tú, nhàn nhạt nói: "Xin chào, người chính là Tiểu Lôi à? Lần đầu gặp mặt, ta tên gọi là Phong Cuồng."
/371
|