Tiểu Lôi vừa mới tỉnh lại, đột nhiên cảm giác không khí chung quanh tựa hồ nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, hăn lập tức nhớ lại chính mình đang luyện kiếm, nhảy dựng lên một cái, hét lớn: "Kiếm của ta!"
Lửa trong lò đang tắt dần, hoả thạch phía dưới cũng từ từ cháy hết, trên đỉnh lò ẩn hiện thất sắc quang mang.
Đỏ, da cam,vàng, lục, xanh, lam, tím. Từng vòng sáng tỏa ra không ngừng, hiển nhiên bảo kiếm trong lò đã luyện chế xong, hơn nữa, ánh sáng mờ kia chứng minh pháp bảo này nhất định không phải phàm vật!
Trong lòng cực kỳ kích động, Tiểu Lôi mặt mũi dương dương tự đắc. Với tâm trạng hồi hộp và rạo rực, Tiểu Lôi gượng giữ bình tĩnh, đoạn hắn yên lặng niệm động tâm quyết, sau đó vung tay một cái….
Hô một tiếng, nắp lò văng ra, sau đó chỉ thấy từng đạo ánh sáng mờ bắn ra bốn phía, ngọn lửa màu vàng vây xung quanh một quầng khí bảy màu bay lên. Tiểu Lôi nhìn thấy những ngọn lửa như đang nhảy nhót bao phủ lấy vật kia, mặc dù hắn đứng khá xa nhưng cũng vẫn cảm thấy khí tức lăng lệ, tuy vậy trong lòng lại có chút kinh ngạc:
"Hả? Tại sao chỉ dài có ba tấc….hình như hơi ngắn a, ta luyện rõ ràng là trường kiếm mà…"
Tiểu Lôi từ từ niệm khẩu quyết, sau đó giống như là quay tằm rút sợi, chỉ thấy ánh lửa bảy màu kia từ từ tiêu tán, lộ ra diện mục của món vật kia….
Lại nói tại trên đại điện Tiêu Dao phái, Khinh Linh Tử một thân đạo bào, đầu đội đạo quan, phất trần cầm trong tay, trang phục không nhiễm chút bụi, lộ ra khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, trên mặt mang khí tức nhàn nhạt xuất trần, dáng vẻ của bậc cao nhân đắc đạo. Lão khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nghe nói bên ngoài đại điện có người đi vào, lão mới chậm rãi mở mắt, nheo mắt đánh giá một chút những người mới đến: "Hai người ở trong núi tìm kiếm Tiêu Dao phái ta, là có dụng ý gì?"
Có bốn người đi vào đại điện, trừ Tố Tố là người của Tiêu Dao phái ra còn có ba người khác. Họ gồm đó là một nam một nữ và một hoà thượng.
Hoà thượng kia ước chừng hơn bốn mươi tuổi, từ mi thiện mục, mình mặc tăng bào màu xám, trên đầu chín chấm hương thật lớn. Hòa thượng nọ chắp tay trước ngực nói: "Tiêu Dao Tử tiền bối, tiểu tăng là Phục Hổ Tự…."
"Được rồi được rồi, ta biết ngươi là người Phục Hổ Tự…" Khinh Linh Tử thản nhiên cắt đứt hắn: "Nếu không bọn họ cũng không tìm được sơn môn Tiêu Dao phái ta."
Khinh Linh Tử tại Nga My sơn chính là một bậc bá chủ, tăng nhân kia mặc dù bị hắn cắt lời cũng chỉ chắp tay đứng yên, cung kính nói: "Khinh Linh Tử tiền bối, hai vị này cũng có chút uyên nguyên với tông môn của ta. Hôm nay bọn họ đến chùa để nhờ chúng ta tìm cao nhân Tiêu Diêu phái. Họ nói là tìm một cao nhân của quý phái là Tiểu Lôi đạo trưởng. Bần tăng phụng mệnh trưởng lão mới đưa bọn họ đến đây."
Khinh Linh Tử gật đầu nói: "Thì ra là thế, người bình thường nào biết được danh tự Tiêu Diêu phái ta. Hai vị khách nhân này, các ngươi đến tìm Tiểu Lôi?"
Trông bề ngoài, một nam một nữ kia khoảng chừng ba mươi tuổi. Nhất là nam tử kia, thân thể mạnh mẽ, khí thế ung dung trầm tĩnh, tướng mạo sáng sủa, khuôn mặt chữ điền, mục quang lấp lánh có thần. người đó đi vào, cước bộ vững vàng, vừa nhìn cũng biết đó là người luyện võ.
"Vị đạo trưởng này, chúng ta là bằng hữu của Tiểu Lôi tiên sinh, hôm nay cố ý tới tìm Tiểu Lôi, là vì một hài tử…" Nữ tử kia thấy tăng nhân Phục Hổ Tự đối với Khinh Linh Tử cung kính như thế, trong giọng nói cũng tôn kính thêm mấy phần.
Khinh Linh Tử mỉm cười nói: "Hả? Là bằng hữu của Tiêu Lôi sư đệ sao, chẳng lẽ hài tử mà các ngươi nói là Bảo Nhi?"
Lão vừa dứt lời, liền nghe thấy Bảo Nhi đang trốn ở phía sau đại địên nhảy ra, chạy về phía nữ tử đó, trên mặt cười sung sướng: "Mẹ! Mẹ…"
Nữ tử kia trên mặt cũng lộ vẻ kích động, mở rộng hai tay ôm Bảo Nhi vào lòng, dịu dàng nói: "Bảo Nhi, quả nhiên ngươi ở chỗ này."
Nữ tử này, hiển nhiên chính là Nguyệt Tinh nữ sỹ của Minh Nguyệt gia. Nàng ta kéo Bảo Nhi sang một bên, chỉ vào nam tử bên cạnh nói: "Đây là Nguyệt Sơn cữu cữu, con mau chào đi!"
Bảo Nhi nhìn thoáng qua nam tử kia, chần chừ một chút rồi nhỏ giọng gọi một tiếng cữu cữu. Nam tử kia mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ vào đầu bảo nhi, sau đó quay mặt nhìn Khinh Linh Tử, mỉm cười nói: "Đạo trưởng, Bảo Nhi nhà ta ở chỗ này đã quấy rầy nhiều ngày, hôm nay huynh muội chúng ta lại đậy, chính là đem Bảo Nhi trở về. Nguyên có cừu gia tìm đến phiền toái, muội muội ta cầu cứu Tiểu Lôi tiên sinh bảo hộ, xem như nợ một thiên đại ân tình, đoạn ân tình này, chúng ta nhất định sẽ báo đáp.
Khinh Linh Tử lại lắc đầu nói: "Các ngươi muốn dẫn Bảo Nhi đi ư? Cái này có chút khó khăn đây, ta đã thu Bảo Nhi làm đồ đệ. Đứa nhỏ này thiên tư thông tuệ, đạo gia ta đã quyết định muốn cho nó trở thành truyền nhân. Nếu các ngươi bây giờ đem nó đi, thì đáng tiếc cho khối lương tài mỹ ngọc này. Các ngươi đã là người nhà Bảo Nhi, vậy hôm nay cũng phải nói với các ngươi một tiếng."
Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh còn chưa nói gì, tăng nhân Phục Hổ Tự bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh nghi, y nhịn không được nói: "Đạo trưởng đã thu đồ đệ? Đây chính là thiên đại hảo sự a!" Y nói xong, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh, ý bảo bọn họ mau mau đáp ứng.
Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh vốn trong lòng có phần không đồng ý. Nguyệt Tinh mất bao khổ cực mới tìm được người đường huynh Nguyệt Sơn là cao thủ trong gia tộc ra mặt. Trong gia tộc thì Nguyệt Sơn được công nhận là võ nghệ cao cường, là kiệt xuất nhân tài trong những người đồng lứa.Chỉ vì hắn ta tính tình cổ quái nên mới sống một mình đơn độc không cùng chúng nhân qua lại. Nguyệt Tinh tìm được hắn thật sự vất vả không ít, lại phải một phen tân khổ mới mời được hắn xuất hiện. Hiện tại, chẳng hiểu vì sao Bảo Nhi lại bị đạo sỹ này thu làm đồ đệ.
Trong quan niệm của một người bình thường hiện đại thì một tiểu nữ hài sao lại có thể lưu tại trong núi để theo đạo sỹ học những thứ gì đó? Tự nhiên là cần trở lại cuộc sống thành thị.
Nhưng là bọn họ và Phục Hổ Tự cũng thật sự có chút uyên nguyên, trong mắt họ thì tăng nhân bên cạnh kia là là cao nhân Phục Hổ Tự, nay thấy y đối với chình mình cuống quít nháy mắt, Nguỵêt Tinh dù sao cũng là người đã mở võ quán ở thành thị, quen biết không ít người trong tam giáo cửu lưu, hiểu rõ nhân tình thế thái. Từ thái độ của tăng nhân khi nói chuyện với Khinh Linh Tử, rồi bộ dạng của y khi liên tục dùng ánh mắt ra hiệu thì, đạo sỹ tiên phong đạo cốt trước mắt này nhất định là một người rất có bản lĩnh.
Nguyệt Tinh liếc mắt nhìn Nguyệt Sơn một cái, chần chừ nói: "Chuyện này, chúng ta thật ra cũng không biết, nhưng mà Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, trong nhà lại đã xẩy không ít sự tình, trước đây bởi vì cừu nhân quấy rối nên nó không thể trở lại trường học. Bây giờ dù sao cũng không thích hợp để cho nó lưu tại trong núi như vậy…đạo trưởng ngài xem…"
Khinh Linh Tử nhíu mày. Xưa nay với tính tình của một người luôn tự coi lão tử là thiên hạ đệ nhất, trong lòng Khinh Linh Tử thì người trong thiên hạ muốn được lão thu làm đồ đệ, cho dù dập đầu cả ngàn cái cũng chưa chắc lão thèm nhìn đến. Ngờ đâu nay chính mình thu Bảo Nhi làm đồ đệ, hai người kia lại còn cớ này cớ nọ, trong lòng có chút không hài lòng, lão từ từ đứng dậy, đôi mắt khẽ thu hẹp lại.
Tăng nhân Phục Hổ Tự kia cũng là người hiểu chuyện, y đã ở tại Phục Hổ Tự nhiều năm, Nga My sơn trên dưới các đại tông môn, ai không biết lão già Khinh Linh Tử này chính là lão hổ không thể trêu vào? Nói đạo lý với lão chỉ có uổng phí miệng lưỡi. Huống hồ Khinh Linh Tử một thân bản lãnh thông thiên, có thể được lão để mắt tới, quả thực là tam sinh hữu hạnh.
Hắn tay áo Nguyệt Tinh, thấp giọng nói: "Hai vị đừng có gấp, Khinh Linh Tử đạo trưởng là tiền bối cao nhân, lão thu Bảo Nhi làm đồ đệ, sau này Bảo Nhi xem như may mắn vô cùng. Đây là thiên đại hảo sự...cho dù có cừu gia không có mắt nào trở lại trêu chọc các người, Khinh Linh Tử đạo trưởng phẩy tay một cái là xong , chẳng phải là một chuyện tốt sao?"
Hai người đang chần chờ, đột nhiên nghe thấy phía sau đại điện truyền đến tiếng thét chói tai của Tiểu Lôi…
"Lão gia hoả!!Lão gia hoả!!" Chỉ thấy Tiểu Lôi thở hồng hộc từ phía sau chạy đến, trong tay đang cầm một cái vật gì đó, hắn bộ dáng cáu kỉnh vội vã, tóc tai tán loạn như tổ chim, quần áo lôi thôi dơ dáy, mặt lấm lem nhem nhuốc. Tiểu Lôi từ phía sau chạy đến, nắm lấy áo choàng Khinh Linh Tử, thét to: "Lão gia hoả! Tiêu rồi! Ta khổ cực nhiều ngày như vậy, dùng nhiều tài bảo như vậy, lại luyện ra cái đồ chơi giẻ rách này!"
Tiểu Lôi mặt như đưa đám, đầy vẻ chán nản, tay cầm một thứ gì đó bằng sắt hơi vuông vuông đen thui, nhìn không hề vừa mắt. Xem ra thì cùng lắm là có vài phần giống như là một thanh đao, nhưng lại dài không đến hai tấc, rộng không đến một tấc, nếu nói là đao thì không bằng nói đó là một mảnh ngói….
Nếu là…
A? bất quá, nếu là gắn cho một cái chuôi dao, vậy cũng là được rồi! Hình dáng kia, chính là mười phần tiêu chuẩn, cực chính xác, không hề dối gạt chút nào, một con dao phay(1)!
Tiểu Lôi tức giận giậm chân, kéo Khinh Linh Tử kêu lên: "Đều do ngươi, ngươi dạy ta cái pháp môn luyện chế rắm chó gì! Ta mất bao nhiêu công phu, không ăn không uống canh giữ tại đơn phòng, còn dùng hết vô số bảo bối như vậy, cuối cùng lại không luyện chế ra được bảo kiếm gì, lại ra một con dao phay hỏng!!"
Khinh Linh Tử nhìn đồ vật trong tay Tiểu Lôi, cũng tựa hồ có chút giật mình. Lão há miệng, sắc mặt cổ quái, cuối cùng không nhịn được ha hả cười to. Chỉ vào mũi Tiêu Lôi nói: "Ha ha ha, cái tên lưu manh này, thật sự là khác người à, luôn làm ra những thứ cổ quái…cái đồ vật này, ngươi làm thế nào luyện chế ra được vậy? Đạo gia ta sống lâu như vậy, cũng chưa thấy qua một cái pháp bảo có bộ dáng như vậy a!"
Lão cầm lấy thanh thái đao kia, nhấc lên nhấc xuống: "Hả? Thực ra không nhẹ a…hảo tiểu tử, ngươi bỏ thêm vào bao nhiêu nguyên liệu? Món đồ chơi nặng như vậy, ngươi muốn dùng để đập người ta chết sao?"
Chỉ thấy Khinh Linh Tử cầm một đầu thái đao, vận một chút lực rồi quơ nhẹ một nhát trong không trung về phía bồ đoàn trên mặt đất …
Xích một tiếng, bồ đoàn kia lập tức tứ phân ngũ liệt, ruột bông bay lên, ngay cả mấy viên gạch xanh phía dưới cũng không tiếng động hoá thành bụi phấn!
Khinh Linh Tử hai mắt sáng lên, khen ngợi: "Hảo đao! hảo đao a!" Dừng lại một chút, cười cổ quái: "Nhưng mà hình dạng này hơi tệ một chút."
Tiểu Lôi cơ hồ muốn khóc: "Con mẹ nó, Khinh Linh Tử! Đều là pháp môn ngươi dạy ta, pháp môn kia khẳng định là có vấn đề! Ngươi đền ta phi kiếm! Đền ta Huyền Vũ nội đan! Đền ta Huyền thiết tinh phách! Đền ta mười lăm viên Hoá Thạch đan! Đền ta ba khối Hoả diễm tán…"
Hăn liên tiếp nói ra mười bảy mười tám tên loại nguyên liêu, Khinh Linh Tử càng nghe mắt càng trợn tròn, lão hít một hơi thật sâu, kinh hô: "Ngươi! Ngươi dùng nhiều nguyên liệu như vậy ư! Ngươi điên rồi sao? Chỉ lần này người đã dùng hết hơn phân nửa những thứ sư phụ ngươi sưu tập hơn nửa đời người! Chờ khi lão xuất quan, còn không tìm ngươi liều mạng?"
Tiểu Lôi không cần quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ là lôi kéo Khinh Linh Tử la hét: "Lo làm gì nhiều chuyện như vậy! Ngươi nghĩ biện pháp cho ta, làm sao để biến thanh thái đao này trở thành bảo kiếm!"
Hắn thật sự là tức đến mờ mắt.
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.Từ nhỏ đến lớn, với tính tình lười biếng như Tiểu Lôi, khó khăn lắm hắn mới có được lần đầu tiên đi làm một chuyện gì chăm chú như vậy, mất bao nhiêu khổ cực, tốn vô số công phu, kết quả cuối cùng lại là một đồ vật như vật, nói hắn tức hay không tức? Nói hắn vội hay không vội?
Tâm trạng Tiểu Lôi kích động đến mức không kịp để ý đến mấy người đang đứng bên cạnh, toàn bộ tâm trí hắn giờ đây đã đặt trên người Khinh Linh Tử, chỉ hy vọng lão thần thông quảng đại, có thể đem biến đổi được bảo bối trở lại hình dáng như ý.
Khinh Linh Tử lúng túng hắng giọng vài tiếng, ngượng ngùng cười nói: "Đồ vật này mặc dù hình dáng…à….hình dáng là hơi tệ một chút, nhưng là uy lực xem ra cũng không nhỏ…ngươi lần đầu tiên luyện chế pháp bảo, có thể luyện chế ra loại này, đã rất tốt rồi." Lão sợ Tiểu Lôi tiếp tực dây dưa, vội kéo tay áo Tiểu Lôi, chỉ vào mấy người Nguyệt Sơn, Nguyệt Tinh, nghiêm mặt nói: "Tiêu Lôi, mấy vị khách nhân này tới tìm ngươi."
Nguyệt Tinh cười khổ nhìn Tiểu Lôi, vừa rồi nàng ta cũng nhìn thấy dáng vẻ như điên như cuồng của hắn, chỉ là không tiện mở miệng. Nàng ta mới mỉm cười nói: "Tiểu Lôi tiên sinh, xin cảm ơn vì đã chiếu cố Bảo Nhi lâu như vậy. À, khi ta trở lại võ quán nhận được lời nhắn lại của anh là anh đã mang theo Bảo Nhi lên Nga My sơn, vì vậy hôm nay ta…"
Tiểu Lôi nhìn thấy Nguyệt Tinh, cười nói: "A a, cô đã đến rồi. Vị bên cạnh chính là cao nhân trong gia tộc mà cô tìm kiếm sao…Hả? Các người đến mang Bảo Nhi đi ư?"
Nguyệt Tinh cười nói: "Đúng vậy, vị này chính là đường huynh Nguyệt Sơn của ta, lần này nhờ huynh ấy ra mặt viện thủ, đáp ứng đến võ quán ta dạy. Ta nghĩ Bảo Nhi đã quấy rầy các ngài nhiều ngày, cũng đến lúc mang nó trở về rồi!"
Tiểu Lôi còn chưa kịp nói gì thì Bảo Nhi từ trong lòng Nguyệt Tinh vùng ra, ôm lấy chân Tiểu Lôi, lớn tiếng nói: "Không muốn! Con không muốn rời khỏi ba ba! Con muốn ở cùng ba ba!"
Tiểu Lôi gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Cái này, cô xem, sư huynh ta đã thu Bảo Nhi làm đồ đệ rồi, lão nhân gia pháp lực cao cường, Bảo Nhi theo lão học, đương nhiên là tiền đồ vô hạn lượng. Nếu bây giờ mà mang nó trở về…."
Khinh Linh Tử đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Lôi, ta thật ra có một chủ ý…"
Đồng tử lão phong tử khẽ động, lão mỉm cười nói: "Lần này đi Tiên Sơn, cũng làm cho tâm tình ta không thoải mái, trở về ở đạo quan mấy ngày cũng thấy khó chịu, nếu người nhà Bảo Nhi muốn đem nó xuống núi, vậy chi bằng chúng ta cùng đi luôn."
Đưa mắt nhìn Nguyệt Tinh, Khinh Linh Tử nói: "Ngươi mở võ quán phải không? Vậy tốt rồi, ta cùng Tiểu Lôi xuống núi, mỗi ngày sẽ đến võ quán của ngươi dạy Bảo Nhi. Nếu có tên nào không có mắt đến trêu chọc các ngươi, lão đạo sỹ ta sẽ cho một cước tiễn hắn đi gặp ông bà, ngươi thấy thế nào?"
Lập tức sắc mặt tăng nhân Phục Hổ Tự bên cạnh đầy vẻ vui mừng, y vội vã ra hiệu cho Nguyệt Tinh.
Tăng nhân kia thực ra là có mối tư tâm, nếu Khinh Linh Tử lão già khó chơi kia xuống núi, e rằng năm ba năm cũng chưa trở về…Sau này Nga My sơn không có cái lão điên này thì cuộc sống mọi người cũng tốt hơn nhiều!
Nguyệt Tinh cũng đã nhìn ra Khinh Linh Tử này e rằng thật sự là một cao nhân vô cùng lợi hại, trong lòng cũng có chút động tâm, bất giác đưa mắt nhìn Nguyệt Sơn.
Nguyệt Sơn mỉm cười nói: "Xưa nay muội chăm sóc Bảo Nhi, ta đương nhiên không có ý kiến. Huống hồ vị đạo trưởng này lại thương yêu Bảo Nhi như vậy, sao có thể phụ một phen hảo ý hảo ý của người ta? Cái đó gọi là bậc bề trên đã ban cho thì không dám từ chối. Vậy mọi người cùng nhau xuống núi đi."
Tiểu Lôi vẫn còn muốn níu kéo: "Nhưng mà, Bảo kiếm của ta, pháp bảo của ta…." Hắn còn muốn lưu lại mấy ngày, nghĩ biện pháp đem thanh thái đao kia biến thành thanh bảo kiếm thực sự.
Khinh Linh Tử cười nhạt một tiếng: "Ta nói rõ ràng cho ngươi, đồ vật này luyện chế ra rồi, là cái gì thì chính là cái đó, không thể thay đổi được…hơn nữa, ngươi lần này gan lớn ngông cuồng, lãng phí nhiều bảo bối của sư phụ ngươi như vậy, mấy ngày nữa lão xuất quan, ngươi nghĩ lão sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?"
Tiểu Lôi nghe vậy lập tức run lên, cuống quít nói: "Được,được! Xuống núi! Cùng xuống núi!"
(1)dao phay: Nguyên văn là thái đao. Theo tình tiết của truyện, sau này chúng tôi sẽ giữ nguyên là thái đao. BT
/371
|