Sáng hôm sau.
Dù giường nệm của Ngô Dương cũng khá là thoải mái nhưng hắn ngủ không ngon cho lắm, suốt đêm cứ lăn tới lăn lui, cố gắng lắm mới ngủ được một chút. Giờ thì hắn đã dậy hẳn. Sau khi làm vệ sinh cá nhân qua loa một chút cho tỉnh ngủ, mặc vào một bộ y phục màu nâu sẫm, hắn mở cửa bước ra sân rồi dùng khinh công bò lên nóc phòng.
Thời điểm này mặt trời chưa lên, chỉ có một chút le lói phía chân trời. Hắn vươn vai rồi ngáp mấy cái liền. Hắn là một con sâu ngủ, không làm gì là hắn lại ngủ, một phần vì công việc của hắn là bác sĩ, lúc nào cũng đêm hôm khuya khoắt nên ngủ là vô cùng thiết yếu, một phần vì… hắn thích, vậy thôi. Theo như trí nhớ của Ngô Dương thì giờ đã là đầu tháng mười, không khí bắt đầu có chút mát mẻ, khác với cái lạnh mùa đông, nóng nực mùa hè. Hít sâu vài cái nữa, lúc này hắn mới mở mắt to ra để quan sát xung quanh.
Mái nhà của hắn cũng thuộc dạng khá cao khoảng gần hai trượng, chỉ thấp hơn một vài công trình khác ở trong khuôn viên Ngô gia. Từ đây, hắn có thể quan sát gần như toàn bộ Hạ Đô Thành này. Nói là gần như vì có một vài công trình cao hơn chắn tầm mắt của hắn. Giờ đây có nhiều người trong thành đã tỉnh giấc, họ ra trước sân nhỏ nhà mình để luyện công, có người ôm thùng quần áo ra cổng thành đi về phía con sông phía nam, một số người bắt đầu dựng biển hiệu… khung cảnh bình yên này khiến hắn liên tưởng một ít đến các quyển truyện, tiểu thuyết hắn từng đọc qua thời học sinh.
Hạ Đô Thành này cũng không gọi là quá rộng lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ. Hắn vẫn có thể thấy được một số cửa hiệu như Đan Các là một tòa tháp khoảng 3 tầng, Đấu Giá phường nằm phía nam thành… Hôm nay là một ngày khá bận rộn đối với hắn vì hắn sẽ phải kết hợp trí nhớ của Ngô Dương và kiến thức thực tế của mình để hiểu rõ hơn về tòa thành cũng như là thế giới này.
Mặt trời vẫn chưa nhú lên quá nhiều, hắn cũng không định làm phiền Cửu Nhi vào sáng sớm thế này nên nhảy phốc xuống sân rồi luyện vài thế quyền cơ bản mà Ngô Dương hay tập. Từng quyền từng thế cơ bản theo từng bước di chuyển của hắn hiện ra trên sân nhỏ. Tu vi hắn quá yếu, thậm chí là tầng thấp nhất thế giới này nên quyền hắn đánh ra chỉ xuất hiện chút dao động nhỏ, không hề có chấn động không gian như hắn nghĩ. Tập được một hồi, hắn cảm nhận được cơ thể ấm lên, từng luồng khí huyết chảy dọc trong cơ thể như ma sát, gột rửa tạp chất của cơ thể. Khí huyết thấm vào da, vào thịt, nuôi dưỡng chúng rồi ép tạp chất ra khỏi cơ thể qua lỗ chân lông.
- Cơ thể đã tẩy được gần bốn phần tạp chất rồi. Tôi Thể Tứ Trọng chỉ là trước mắt mà thôi.
Hắn nhìn thấy khí đen mờ mờ bay ra khỏi ngực và tay, hắn lờ mờ đoán. Con người lúc mới sinh có chín phần tạp chất, chín điểm dư thừa của xương. Luyện võ giúp tẩy đi những phần tạp chất không cần thiết ấy. Khi tẩy được một phần tạp chất thành công sẽ thăng lên một cảnh giới của Tôi Thể, khu trừ một phần dư thừa trong xương sẽ tăng lên một cảnh giới của Trọng Cốt. Cơ thể Ngô Dương hiện tại chỉ mới tiêu trừ được gần ba phần tạp chất, tức là chỉ cách Tôi Thể Tứ Trọng một chút mà thôi.
- Cũng nên đi thôi, đi xem thế giới này một chút thôi.
Hắn chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi bước nhanh ra cổng sau của Ngô gia. Hắn biết vì có người đang tìm và gây rắc rối cho hắn nên phải kĩ càng một chút trong mọi hành động. Cổng sau rất ít người qua lại, hầu hết mọi người đều đi cổng bếp và cổng chính hết rồi. Bây giờ mặt trời cũng đã lên kha khá rồi, gà thì gáy vang khắp nơi, mọi thứ đều đang bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Hắn bước xuống con phố gần đó, với y phục bình dân này, ít ai có thể nhận ra hắn là người của Ngô gia, như vậy mới dễ dàng thực hiện ý định của hắn. Đường phố trong thành đều bằng đá nguyên khối được mài nhẵn rồi ghép lại với nhau tạo thành con đường khá bằng phẳng và thoải mái. Nhà cửa, cửa tiệm, biển hiệu vân vân thì được làm hầu hết bằng gỗ sơn dầu bóng loáng. Buổi sáng tại Hạ Đô Thành khá nhộn nhịp, người đi kẻ lại mua bán tấp nập trên đường phố. Rau thịt có, đan dược có, thảo dược có, đồng nát ve chai cũng có vẽ nên khung cảnh nhộn nhịp của cuộc sống. Hắn có cảm tưởng đang ở thế kỉ mười mấy, lúc mà chính quyền phong kiến vẫn còn.
Lan man một lúc, hắn để ý đến bốn địa điểm. Một là Đan Các, hắn đã thử dùng Hõa Nhãn Kim Tinh dò xét một lúc rồi ghi nhớ lại toàn bộ những đan dược, thảo dược được trưng bày bên trong cửa tiệm để lúc nào đó đưa Cửu Nhi xem một chút. Hai là Đấu Giá phường, nơi này hắn đi ngang qua một chút thì có chút ấn tượng. Gọi là phường, thật ra khu này giống một gia tộc hơn, có hẳn tường đá mài bao bọc xung quanh, trước cổng lớn đang đón khách tới lui nhộn nhịp thì còn treo một bảng lớn ghi những thứ đấu giá hôm nay.
- Hồi Lực đan, tam tinh hạ phẩm đan dược, dùng để hồi sức cực nhanh trong quá trình luyện tập. Nhất Mao Thảo, Nhất giai trung phẩm thảo dược, dùng để nấu nước ngâm mình loại trừ tạp chất. Lưu Sa Kiếm, Nhị Giai Trung Phẩm luyện từ Kim Tinh, Huyền Thiếc tinh chế, nặng 100 cân…
Khá nhiều cái tên được ghi lên bảng gỗ, có một số hắn đọc nhưng không hiểu. Hỏa Nhãn Kim Tinh chỉ có tác dụng nếu hắn nhìn thấy đan dược hay dược thảo mà thôi, còn chỉ có chữ cái thế này thì nó chịu thua.
- Có vẻ khá thú vị, sau này có ít tiền sẽ tới đây thử.
Hắn rời khỏi Đấu Giá phường vì không có đủ tiền để vào cửa. Muốn vào cửa chỗ đó trong người phải có ít nhất ba trăm hạ phẩm Lục Sắc tinh thạch, nếu không có, miễn vào. Chỗ thứ ba và thứ tư mà hắn lưu ý là vị trí của Tạ gia và Mai gia. Hai gia tộc này cũng rất có thân phận ở Hạ Đô Thành, nhưng đối với Ngô gia thì hơi yếu thế hơn một chút. Nếu chỉ có vậy thì hắn không để ý làm gì, vốn dĩ ba gia tộc nước sông không phạm nước giếng, đã hơn trăm năm không xảy ra xung đột gì. Nhưng Ngô Thế Hạo, kẻ hay bắt nạt Ngô Dương có giao tình không hề nhỏ với hai gia tộc kia, cụ thể ra sao hắn không biết nhưng tên kia thường đi chung với một số thiếu gia hai nhà Mai Tạ.
Sơ lược về Hạ Đô Thành hắn cũng đã nắm giữ đôi chút, ngoài mấy chỗ cần chú ý thì cũng có vài nơi giải trí như sòng bạc, kỹ viện… Hắn nghĩ tới kỹ viện thì cười cười một lát rồi bước đi ngang qua đó xem thế nào. Quả thật hắn muốn nhìn xem thời đại này họ ăn chơi ra sao một chút thôi. Kỹ viện nơi này là một tòa nhà làm bằng gỗ đỏ hồng khá bắt mắt, cao tầm hai trượng đổ lên. Xung quanh nơi này chủ yếu là đàn ông đi qua đi lại, chắc là nhiều người không có tiền nên không dám bước vào. Hắn vừa bước gần tới cửa thì một thân hình bay vèo từ trong cửa lớn đập xuống đất trước mặt hắn.
- Ây dà huynh đài này, chơi gái làm sao mà văng ra ngoài này ghê vậy?
Hắn cảm thán một chút.
- Mẹ nó chứ, đã không có tiền mà đòi vào đây kiếm gái à.
Một giọng cứng nhắc vang lên từ trong kỹ viện đang im lặng.
- Còn dám nằm đó, có tin ta đập chết ngươi không?
Người nằm dưới đất uể oải đứng dậy, mặt mũi không bầm dập gì, có vẻ không bị thương gì.
- Đại ca à, rõ ràng là tiểu đệ để quên tiền, đệ đã cầm cố cho huynh viên đan dược này rồi mà sao huynh không chịu.
- Đan dược cái đầu nhà ngươi, bọn ta làm thanh lâu kỹ viện chứ có phải đan các tông môn gì mà ngươi đòi cầm, còn dám nói nửa ta thẻo hai viên đan của ngươi.
Người trong kia gầm lên, tay cầm thanh đao sáng loáng chỉa ra trước mặt người thiếu nợ này. Đao khí toát ra làm một vùng không khí rung động. Phải biết người học võ muốn xuất khí của vũ khí thì ít nhất phải đến Thôn Linh cảnh. Thậm chí đại hán cầm đao kia cũng không phải dạng Thôn Linh tầm thường.
- Đại ca à, huynh cũng là người luyện võ, phải biết viên đan dược này là hàng quý giá tiểu đệ vừa lấy ở nhà định tẩm bổ, ai ngờ hết tiền nên phải cầm cố.
Đại hán kia mặt không biến sắc gằm gừ hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta viên đó là viên gì, nói không được ta thiến!
- Dạ dạ đây gọi là Luyện Nhất Thể Đan, Tam Tinh Trung Phẩm, dùng để bồi bổ sinh lực tăng cường gân cốt, không có tác dụng phụ, vô cùng thân thiện. Giá thị trường hơn hai ngàn Lục sắc hạ phẩm tinh thạch đó.
Hắn ở một bên nghe vậy, cũng thử dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh liếc qua một chút.
- Ngươi có gì đảm bảo nó là đan thật? Là giả thì sao đây?
- Người cứ yên tâm, ta là một tiểu thương phân phối của Đan Các, có cả lệnh bài của Đan Các đây.
Nói xong, tên kia vội chìa ra một lệnh bài màu đen tuyền, trên đó khắc chữ Đan, phía dưới chữ Đan còn có khắc một nhánh thảo dược tinh xảo, đúng là Hắc Thiết lệnh bài của Đan Các. Đại hán kia thấy vậy cũng hiện ra vẻ đắn đo. Chỉ là một tên tiểu tử thì hắn nào có ngán ai, nhưng kia là lệnh bài Đan Các, là một con quái vật thật sự ở cả Đại Việt Cương Quốc này, chỉ một chi nhánh thôi cũng đủ ép chết người ta.
Ngô Dương nhìn qua đã biết tên kia ăn nói bậy bạ, viên đan dược mà hắn cầm kia chỉ là phế đan luyện lại mà lại đem ra lừa gạt người khác. Bực mình, hắn kéo khăn trùm lên đầu sao cho che khuất mặt mũi, chỉ chừa lại cặp mắt rồi chen ra khỏi đám người đứng xem.
- Đại ca, đừng tin lời hắn. Đây chỉ là một viên Tạp Thể đan Nhất phẩm trung giai mà thôi, sở dĩ đại ca nhìn thấy lạ là vì viên đan dược này được làm từ phế đan của Tôi Thể Đan, thêm một chút Địa Sâm chưa đến mười năm mà thành, giá thị trường thì tiểu dệ đây không biết, nhưng công dụng chưa bằng được bốn phần mười Tôi Thể Đan bình thường, mặc khác nó còn lưu lại dược chất không thể hấp thu trong cơ thể, hại nhiều hơn lợi.
Mọi người nghe hắn thao thao bất tuyệt vậy cũng ngẩn ra, vừa nhìn viên đan trên tay tên kia, vừa nhìn qua hắn. Trên nóc nhà cao cao phía xa, có một người vừa nghe hắn nói, bất giác mỉm cười.
- Tốt, tốt, tốt…
Dù giường nệm của Ngô Dương cũng khá là thoải mái nhưng hắn ngủ không ngon cho lắm, suốt đêm cứ lăn tới lăn lui, cố gắng lắm mới ngủ được một chút. Giờ thì hắn đã dậy hẳn. Sau khi làm vệ sinh cá nhân qua loa một chút cho tỉnh ngủ, mặc vào một bộ y phục màu nâu sẫm, hắn mở cửa bước ra sân rồi dùng khinh công bò lên nóc phòng.
Thời điểm này mặt trời chưa lên, chỉ có một chút le lói phía chân trời. Hắn vươn vai rồi ngáp mấy cái liền. Hắn là một con sâu ngủ, không làm gì là hắn lại ngủ, một phần vì công việc của hắn là bác sĩ, lúc nào cũng đêm hôm khuya khoắt nên ngủ là vô cùng thiết yếu, một phần vì… hắn thích, vậy thôi. Theo như trí nhớ của Ngô Dương thì giờ đã là đầu tháng mười, không khí bắt đầu có chút mát mẻ, khác với cái lạnh mùa đông, nóng nực mùa hè. Hít sâu vài cái nữa, lúc này hắn mới mở mắt to ra để quan sát xung quanh.
Mái nhà của hắn cũng thuộc dạng khá cao khoảng gần hai trượng, chỉ thấp hơn một vài công trình khác ở trong khuôn viên Ngô gia. Từ đây, hắn có thể quan sát gần như toàn bộ Hạ Đô Thành này. Nói là gần như vì có một vài công trình cao hơn chắn tầm mắt của hắn. Giờ đây có nhiều người trong thành đã tỉnh giấc, họ ra trước sân nhỏ nhà mình để luyện công, có người ôm thùng quần áo ra cổng thành đi về phía con sông phía nam, một số người bắt đầu dựng biển hiệu… khung cảnh bình yên này khiến hắn liên tưởng một ít đến các quyển truyện, tiểu thuyết hắn từng đọc qua thời học sinh.
Hạ Đô Thành này cũng không gọi là quá rộng lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ. Hắn vẫn có thể thấy được một số cửa hiệu như Đan Các là một tòa tháp khoảng 3 tầng, Đấu Giá phường nằm phía nam thành… Hôm nay là một ngày khá bận rộn đối với hắn vì hắn sẽ phải kết hợp trí nhớ của Ngô Dương và kiến thức thực tế của mình để hiểu rõ hơn về tòa thành cũng như là thế giới này.
Mặt trời vẫn chưa nhú lên quá nhiều, hắn cũng không định làm phiền Cửu Nhi vào sáng sớm thế này nên nhảy phốc xuống sân rồi luyện vài thế quyền cơ bản mà Ngô Dương hay tập. Từng quyền từng thế cơ bản theo từng bước di chuyển của hắn hiện ra trên sân nhỏ. Tu vi hắn quá yếu, thậm chí là tầng thấp nhất thế giới này nên quyền hắn đánh ra chỉ xuất hiện chút dao động nhỏ, không hề có chấn động không gian như hắn nghĩ. Tập được một hồi, hắn cảm nhận được cơ thể ấm lên, từng luồng khí huyết chảy dọc trong cơ thể như ma sát, gột rửa tạp chất của cơ thể. Khí huyết thấm vào da, vào thịt, nuôi dưỡng chúng rồi ép tạp chất ra khỏi cơ thể qua lỗ chân lông.
- Cơ thể đã tẩy được gần bốn phần tạp chất rồi. Tôi Thể Tứ Trọng chỉ là trước mắt mà thôi.
Hắn nhìn thấy khí đen mờ mờ bay ra khỏi ngực và tay, hắn lờ mờ đoán. Con người lúc mới sinh có chín phần tạp chất, chín điểm dư thừa của xương. Luyện võ giúp tẩy đi những phần tạp chất không cần thiết ấy. Khi tẩy được một phần tạp chất thành công sẽ thăng lên một cảnh giới của Tôi Thể, khu trừ một phần dư thừa trong xương sẽ tăng lên một cảnh giới của Trọng Cốt. Cơ thể Ngô Dương hiện tại chỉ mới tiêu trừ được gần ba phần tạp chất, tức là chỉ cách Tôi Thể Tứ Trọng một chút mà thôi.
- Cũng nên đi thôi, đi xem thế giới này một chút thôi.
Hắn chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi bước nhanh ra cổng sau của Ngô gia. Hắn biết vì có người đang tìm và gây rắc rối cho hắn nên phải kĩ càng một chút trong mọi hành động. Cổng sau rất ít người qua lại, hầu hết mọi người đều đi cổng bếp và cổng chính hết rồi. Bây giờ mặt trời cũng đã lên kha khá rồi, gà thì gáy vang khắp nơi, mọi thứ đều đang bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Hắn bước xuống con phố gần đó, với y phục bình dân này, ít ai có thể nhận ra hắn là người của Ngô gia, như vậy mới dễ dàng thực hiện ý định của hắn. Đường phố trong thành đều bằng đá nguyên khối được mài nhẵn rồi ghép lại với nhau tạo thành con đường khá bằng phẳng và thoải mái. Nhà cửa, cửa tiệm, biển hiệu vân vân thì được làm hầu hết bằng gỗ sơn dầu bóng loáng. Buổi sáng tại Hạ Đô Thành khá nhộn nhịp, người đi kẻ lại mua bán tấp nập trên đường phố. Rau thịt có, đan dược có, thảo dược có, đồng nát ve chai cũng có vẽ nên khung cảnh nhộn nhịp của cuộc sống. Hắn có cảm tưởng đang ở thế kỉ mười mấy, lúc mà chính quyền phong kiến vẫn còn.
Lan man một lúc, hắn để ý đến bốn địa điểm. Một là Đan Các, hắn đã thử dùng Hõa Nhãn Kim Tinh dò xét một lúc rồi ghi nhớ lại toàn bộ những đan dược, thảo dược được trưng bày bên trong cửa tiệm để lúc nào đó đưa Cửu Nhi xem một chút. Hai là Đấu Giá phường, nơi này hắn đi ngang qua một chút thì có chút ấn tượng. Gọi là phường, thật ra khu này giống một gia tộc hơn, có hẳn tường đá mài bao bọc xung quanh, trước cổng lớn đang đón khách tới lui nhộn nhịp thì còn treo một bảng lớn ghi những thứ đấu giá hôm nay.
- Hồi Lực đan, tam tinh hạ phẩm đan dược, dùng để hồi sức cực nhanh trong quá trình luyện tập. Nhất Mao Thảo, Nhất giai trung phẩm thảo dược, dùng để nấu nước ngâm mình loại trừ tạp chất. Lưu Sa Kiếm, Nhị Giai Trung Phẩm luyện từ Kim Tinh, Huyền Thiếc tinh chế, nặng 100 cân…
Khá nhiều cái tên được ghi lên bảng gỗ, có một số hắn đọc nhưng không hiểu. Hỏa Nhãn Kim Tinh chỉ có tác dụng nếu hắn nhìn thấy đan dược hay dược thảo mà thôi, còn chỉ có chữ cái thế này thì nó chịu thua.
- Có vẻ khá thú vị, sau này có ít tiền sẽ tới đây thử.
Hắn rời khỏi Đấu Giá phường vì không có đủ tiền để vào cửa. Muốn vào cửa chỗ đó trong người phải có ít nhất ba trăm hạ phẩm Lục Sắc tinh thạch, nếu không có, miễn vào. Chỗ thứ ba và thứ tư mà hắn lưu ý là vị trí của Tạ gia và Mai gia. Hai gia tộc này cũng rất có thân phận ở Hạ Đô Thành, nhưng đối với Ngô gia thì hơi yếu thế hơn một chút. Nếu chỉ có vậy thì hắn không để ý làm gì, vốn dĩ ba gia tộc nước sông không phạm nước giếng, đã hơn trăm năm không xảy ra xung đột gì. Nhưng Ngô Thế Hạo, kẻ hay bắt nạt Ngô Dương có giao tình không hề nhỏ với hai gia tộc kia, cụ thể ra sao hắn không biết nhưng tên kia thường đi chung với một số thiếu gia hai nhà Mai Tạ.
Sơ lược về Hạ Đô Thành hắn cũng đã nắm giữ đôi chút, ngoài mấy chỗ cần chú ý thì cũng có vài nơi giải trí như sòng bạc, kỹ viện… Hắn nghĩ tới kỹ viện thì cười cười một lát rồi bước đi ngang qua đó xem thế nào. Quả thật hắn muốn nhìn xem thời đại này họ ăn chơi ra sao một chút thôi. Kỹ viện nơi này là một tòa nhà làm bằng gỗ đỏ hồng khá bắt mắt, cao tầm hai trượng đổ lên. Xung quanh nơi này chủ yếu là đàn ông đi qua đi lại, chắc là nhiều người không có tiền nên không dám bước vào. Hắn vừa bước gần tới cửa thì một thân hình bay vèo từ trong cửa lớn đập xuống đất trước mặt hắn.
- Ây dà huynh đài này, chơi gái làm sao mà văng ra ngoài này ghê vậy?
Hắn cảm thán một chút.
- Mẹ nó chứ, đã không có tiền mà đòi vào đây kiếm gái à.
Một giọng cứng nhắc vang lên từ trong kỹ viện đang im lặng.
- Còn dám nằm đó, có tin ta đập chết ngươi không?
Người nằm dưới đất uể oải đứng dậy, mặt mũi không bầm dập gì, có vẻ không bị thương gì.
- Đại ca à, rõ ràng là tiểu đệ để quên tiền, đệ đã cầm cố cho huynh viên đan dược này rồi mà sao huynh không chịu.
- Đan dược cái đầu nhà ngươi, bọn ta làm thanh lâu kỹ viện chứ có phải đan các tông môn gì mà ngươi đòi cầm, còn dám nói nửa ta thẻo hai viên đan của ngươi.
Người trong kia gầm lên, tay cầm thanh đao sáng loáng chỉa ra trước mặt người thiếu nợ này. Đao khí toát ra làm một vùng không khí rung động. Phải biết người học võ muốn xuất khí của vũ khí thì ít nhất phải đến Thôn Linh cảnh. Thậm chí đại hán cầm đao kia cũng không phải dạng Thôn Linh tầm thường.
- Đại ca à, huynh cũng là người luyện võ, phải biết viên đan dược này là hàng quý giá tiểu đệ vừa lấy ở nhà định tẩm bổ, ai ngờ hết tiền nên phải cầm cố.
Đại hán kia mặt không biến sắc gằm gừ hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta viên đó là viên gì, nói không được ta thiến!
- Dạ dạ đây gọi là Luyện Nhất Thể Đan, Tam Tinh Trung Phẩm, dùng để bồi bổ sinh lực tăng cường gân cốt, không có tác dụng phụ, vô cùng thân thiện. Giá thị trường hơn hai ngàn Lục sắc hạ phẩm tinh thạch đó.
Hắn ở một bên nghe vậy, cũng thử dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh liếc qua một chút.
- Ngươi có gì đảm bảo nó là đan thật? Là giả thì sao đây?
- Người cứ yên tâm, ta là một tiểu thương phân phối của Đan Các, có cả lệnh bài của Đan Các đây.
Nói xong, tên kia vội chìa ra một lệnh bài màu đen tuyền, trên đó khắc chữ Đan, phía dưới chữ Đan còn có khắc một nhánh thảo dược tinh xảo, đúng là Hắc Thiết lệnh bài của Đan Các. Đại hán kia thấy vậy cũng hiện ra vẻ đắn đo. Chỉ là một tên tiểu tử thì hắn nào có ngán ai, nhưng kia là lệnh bài Đan Các, là một con quái vật thật sự ở cả Đại Việt Cương Quốc này, chỉ một chi nhánh thôi cũng đủ ép chết người ta.
Ngô Dương nhìn qua đã biết tên kia ăn nói bậy bạ, viên đan dược mà hắn cầm kia chỉ là phế đan luyện lại mà lại đem ra lừa gạt người khác. Bực mình, hắn kéo khăn trùm lên đầu sao cho che khuất mặt mũi, chỉ chừa lại cặp mắt rồi chen ra khỏi đám người đứng xem.
- Đại ca, đừng tin lời hắn. Đây chỉ là một viên Tạp Thể đan Nhất phẩm trung giai mà thôi, sở dĩ đại ca nhìn thấy lạ là vì viên đan dược này được làm từ phế đan của Tôi Thể Đan, thêm một chút Địa Sâm chưa đến mười năm mà thành, giá thị trường thì tiểu dệ đây không biết, nhưng công dụng chưa bằng được bốn phần mười Tôi Thể Đan bình thường, mặc khác nó còn lưu lại dược chất không thể hấp thu trong cơ thể, hại nhiều hơn lợi.
Mọi người nghe hắn thao thao bất tuyệt vậy cũng ngẩn ra, vừa nhìn viên đan trên tay tên kia, vừa nhìn qua hắn. Trên nóc nhà cao cao phía xa, có một người vừa nghe hắn nói, bất giác mỉm cười.
- Tốt, tốt, tốt…
/11
|