Chí Tôn

Q.3 - Chương 169 - Tam Cố Mao Lư! Mộng Tưởng Đại Tướng Quân (Trung)

/1102




- Khương y sư, bệnh của ta ta biết chứ, là bệnh nan y. Tốn tiền mua thuốc, kéo dài hơi tàn cho cái mạng già này, không bằng đầu tư cho một sinh mệnh mới. Nguyên nhân tư chất Hiếu nhi thấp kém, hoàn toàn là do ta mắc bệnh nan y mà liên lụy đến nó. Ta muốn tận tâm tận lực giúp cho nó có được một tương lại sáng sủa.

Mẫu thân Hoàng Hiếu nằm ở trên giường, ngữ khí yêu ớt nhưng đầy kiên định.

Ngoài cửa, Hoàng Hiếu vốn đã trở về từ trước đó ngơ ngác đứng nguyên một chỗ. Sau đó chậm rãi quay người, thất hồn lạc phách chầm chậm bước ra ngoài. Trong núi rừng hoang vắng, hắn vùi đầu khóc lớn một hồi. Buổi tối trở về câu nói đầu tiên của hắn chính là.

- Mẫu thân! Hài nhi sẽ không khiến cho người thất vọng, nhất định hài nhi sẽ trở thành người giống như Gia Cát Minh!

Mười lăm tuổi...

Hoàng Hiếu quỳ gối cạnh giường, ôm chặt lấy bàn tay của mẫu thân, khóc lớn.

- Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân đừng đi, mẫu thân đi rồi thì hài nhi biết làm sao?

Hoàng phu nhân nằm liệt trên giường miễn cưỡng mở mặt, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Hoàng Hiếu, nhẹ mỉm cười.

- Mẫu thân! Mẫu thân đừng đi! Những năm này hài nhi trăm cay ngàn đắng, chính là muốn trở thành người như Gia Cát Minh! Người đi rồi! Cho dù sau này ta trở thành đại tướng quân, trở thành tể tướng thì có ý nghĩa gì?

Hoàng Hiếu kêu to, trên mặt giàn dụa nước mắt.

- Hiếu nhi! Mẫu thân sẽ không đi! Hồn phách mẫu thân sẽ hóa thành vì sao trên bầu trời, lặng lẽ theo sát con! Nhìn con trở thành người như Gia Cát Minh, gặp được minh chủ chính thức, trở thành Tể tướng, trở thành Đại tướng. Con phải nhớ kỹ, mỗi người sinh ra đều có một vận mệnh bất đồng, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là con muốn trở thành người như thế nào... Hiếu nhi, mẫu thân ở trên trời sẽ luôn dõi mắt theo con!

Mẫu thân Hoàng Hiếu chầm chậm khép mắt.

- Mẫu thân--------!

Mười sáu tuổi...

Hoàng Hiếu quỳ trước mộ bia, gió thu hiu hắt, lá vàng rơi.

Hắn quỳ gối nước mắt giàn dụa, lớn tiếng gào khóc:

- Mẫu thân! Hiếu nhi thề nhất định sẽ trở thành người giống như Gia Cát Minh, có minh chủ tam cố mao lư chiêu lãm ta. Hài nhi sẽ trở thành đệ nhất đại tướng quân, tên tuổi hài nhi sẽ vang danh trên trời dưới đất! Hài nhi thề! Nhất định! Nhất định...

- Hừ! Cái gì, tự so mình với Gia Cát Minh?

- Ha ha! Người tự đại ta thấy rất nhiều. Hôm nay gặp được một Hoàng Hiếu, thế là đã đủ rồi!

...

- Rõ ràng lại muốn tam cố mao lư? Thực sự là cuồng vọng. Lão tử thà đến nhà xí ba lần, còn hơn là ba lần thăm viếng nhà tranh của hắn!

- *** chó mà mà cũng đòi làm son!

Mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi, ba mươi bảy tuổi...

Dòng người đến rồi lại đi, viện môn nhà tranh mở ra rồi lại đóng vào.

Hoàng Hiếu phẩm trà, ngồi ở bên cạnh bàn trà, nghe những lời nhàn ngôn toái ngữ, châm chọc khiêu khích, chậm rãi từ thiếu niên biến thành thanh niên rồi trung niên.

Bốn mươi bảy tuổi, năm mươi bảy tuổi, sáu mươi mốt tuổi...

Người tới nhà tranh bái phỏng hắn càng ngày càng ít. Cuối cùng gần như đã không còn. Một đời người mới thay người cũ, những người quen thuộc, có kẻ được mời chào, có người rời đảo mưu cầu sinh kế. Mà hắn vẫn ở nơi này, biến thành trò cười trong miệng thế nhân. Lúc nói tới hắn, thường thường khóe miệng sẽ nhếch lên, lộ vẻ khinh thường chế nhạo.

Chuyện cũ như khói, giống như chén trà nóng này, khói bay nghi ngút, bồng bềnh quấn quít.

Rầm rầm rầm.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

- Hoàng Hiếu, là ta Khương lão bá đây! Ta có thể vào không?

Đại môn truyền đến thanh âm của Khương lão hán.

- Khương bá, mời vào lão bá vào dùng trà.

Hoàng Hiếu đẩy cửa, mời Khương lão hán vào trong nhà. Đối với vị Khương lão hán từng không ít lần giúp đỡ bản thân, hắn phi thường kính trọng.

- Mục đích lão hủ đến chắc hắn là ngươi đoán được rồi. Không sai, ta tới đây chính là muốn khuyên ngươi.

Khương lão hán ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, ngữ khí trầm xuống.

- Sở thiếu đảo chủ tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại là tuổi trẻ đệ nhất nhân. Dũng mãnh thiện chiến, chí hoài bốn bể. Đúng là minh chủ bách nhiên khó gặp! Lão hủ biết rõ quy củ của ngươi, tam cố mao lư. Nhưng ngươi nhìn lên bầu trời mà coi, trọng bảo xuất thế. Sở thiếu đảo chủ không đến, cũng là tình hữu khả nguyên (về tình vẫn có thể lượng thứ). Hoàng Hiếu à Hoàng Hiếu, lão hủ nhìn ngươi lớn lên tử nhỏ. Bỏ lỡ Sở thiếu đảo chủ, thực sự là quá đáng tiếc!

- Khương bá, ngài nói rất phải!

Hoàng Hiếu mỉm cười, liên tục gật đầu. Khương lão hán uống được nửa chén, hắn lập tức rót thêm trà.

Khương lão hán nổi giận, nặng nề đập chén trà nhỏ xuống mặt bàn, nước trà văng khắp nơi. Đau lòng nói:

- Ngươi! Ngươi! Ta khuyên ngươi, ngươi gật đầu vâng dạ, chẳng qua đều cho là gió thổi bên tai, lão hủ nói thì cứ nói, ngươi làm thì cứ làm có phải không?

- Khương bá, chuyện nào ta cũng đều có thể nghe lời ngài, nhưng cái này là kiên trì của ta. Hy vọng ngài có thể hiểu được.

Hoàng Hiếu nhướng mày.

- Ai! Kiên trì! Ngươi đã kiên trì bốn mươi năm, hôm nay cũng đã bước vào tuổi sáu mươi mốt rồi. Con người

có thể sống được bao nhiêu năm? Mà thôi, mà thôi! Ta biết ngay là kết quả sẽ như thế này mà. Lão hủ cảm thấy thực đáng tiếc cho ngươi.

Khương lão hán đứng dậy, đùng đùng nổi giận phất áo đi ra.

Hoàng Hiếu nhìn bóng lưng Khương lão hán rời đi, chỉ thấy rầm một tiếng, cổng viện bị đóng sập vào, không khỏi lắc đầu cười khổ. Hắn có con đường đặc thù, có thể vượt qua hà vụ, hấp thu tin tức ngoại giới. Từ khi Sở Vân xả thân cứu nghĩa phụ, hắn đã chú ý tới Sở Vân rồi. Sở Vân quật khởi giống như lưu tinh, chiến tích huy hoàng... Hoàng Hiếu đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Sở Vân hai ngày liên tục đăng môn bái phỏng, chiêu hiền đãi sĩ, Hoàng Hiếu há lại không biết.

Không hề nghi ngờ, Sở Vân trong nội tâm Hoàng Hiếu hoàn toàn đã đạt đến tiểu chuẩn của một minh chủ. Nhưng Hoàng Hiếu hắn vẫn kiên trì, sẽ không bởi vậy mà dao động. Hắn đã từng phát thệ trước bia mộ mẫu thuân. Tam cố mao lư, đó là ước định, cũng là một

loại chấp nhất. Đây không còn đơn giản chỉ là cố chấp, mà đã đạt đến cấp độ ý nghĩa nhân sinh. Bởi vậy hắn đã đứng vững được bốn mươi năm, chưa từng bao giờ cúi đầu trước vận mệnh! So với Khương lão hán hắn hoàn toàn hiểu rõ giá trị của chiến hạm Phi Thiên.

Một chiếc chiến hạm cấp Linh Yêu, hoàn toàn đáng để cho một quốc đảo ra tay tranh đoạt. Huống chi là chiến hạm Phi Thiên? Loại kỹ thuật luyện binh này, có thể sáng tạo ra một quốc gia. Bỏ qua cơ hội tranh đoạt tốt như vậy tuyển chọn một hạng người sống ở hang cùng ngõ hẻm, tính tình cổ quái, luôn là trò cười cho mọi người?

Hoàng Hiếu suy nghĩ một chút, cũng hiểu được điều này hoàn toàn không thực tế.


/1102

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status